Chương 46: Được thế lấn tới
Âm thanh của Đoàn Thiên Phú vừa vang lên, lúc này Trần Thiên Quân dùng một ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía hắn ta mà không nói gì. Trong khi đó những người đang đứng xem sự kiện này thì đều phải hoảng hốt không tin vào mắt mình.
Những người đứng đầu của Thiên Lan tông đều không phải kẻ đần, họ rõ ràng có thể cảm nhận được kẻ dùng một bàn tay mà có thể giết chết hai vị võ hoàng trong nháy mắt và một đám võ vương phía sau, thì người này cảnh giới ít nhất cũng là nửa bước Võ Đế.
Nhưng cho dù là cường giả như vậy, mà cũng không dám cùng với Vũ tộc thể hiện ra địch ý, điều này càng nói rõ Vũ tộc đáng sợ biết bao.
Thậm chí là những kẻ tinh minh họ lập thất đã cảm nhận được có lẽ những người thiếu niên kia, cảnh giới có thể thấp. Nhưng hộ đạo giả của họ đang có mặt tại đây ít nhất phải mạnh mẽ hơn tên Đoàn Thiên Phú kia nhiều lần.
Mà trong lúc đám người còn đang suy nghĩ, lúc này Vũ Anh Khải lại dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hai người của Đan Các trước mặt.
- Hắn thân là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mưu mô và sự thông minh của hắn không thua kém mấy vị đệ đệ của mình.
- Mặc dù cuộc nói chuyện giữa Vũ Mạnh Thông cùng với lão tổ họ Bạch vô cùng ngắn, cộng với tin tức rất tạp nham. Nhưng hắn ta hiểu Vũ tộc rất mạnh thậm chí không sợ Đan Các.
Mà bây giờ thông qua động thái sợ hãi của tên kia, Vũ Anh Khải lại càng chắc chắn điều này. Vậy nên lúc này hắn đang có một chút lưỡng lự, là có nên nhổ cỏ tận gốc hay không.
Dù sao hắn cũng đã gần 30 tuổi, sống trong một vương triều nơi mà máu tanh tẩy lễ. Hắn không phải kẻ hiền lành, đối phương rõ ràng đã thể hiện ra sát khí. Sau này nếu như hắn ta ôm hận mà trả thù, đây chẳng khác nào nuôi dưỡng một kẻ địch cho vũ tộc. Mà thế lực của Đan Các cũng không yếu, vậy nên hoặc không làm hoặc làm tuyệt tình.
Vấn đề khiến Vũ Anh Khải phân vân là liệu lão tổ của Vũ tộc có thể chống đỡ được Đan Các hay không. Có điều hắn cũng không ngu ngốc mà trực tiếp đưa ra nghi vấn này, mà lúc này hắn đang không ngừng lựa chọn.
Bởi vì lựa chọn đúng thì đơn giản, nhưng lựa chọn sai. Lúc đó lão tổ sẽ ra tay ngăn cản, không chỉ ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn. Mà hắn trong mắt lão tổ của Vũ tộc cũng sẽ địa vị giảm xuống.
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Vũ Anh Khải lúc này sắc mặt trở nên cương quyết. Hắn quyết định liều một phen, dùng một giọng nói lạnh lùng lên tiếng.
- Vị trưởng lão này ta và ngài không ân không oán, tất nhiên ta không muốn làm khó ngài. Nhưng mà thánh tử của các ngươi đã muốn giết ta, bây giờ ta thả hắn đi. Sau này hắn trả thù thì lại sao đây. Vậy nên ngài có thể đi nhưng hắn phải chết.
Âm thanh của Vũ Anh Khải vừa vang lên, toàn trường lúc này đều đã có chút hoảng hốt. Một số võ giả thông minh lập tức có ý định rời khỏi đây, dù sao trận chiến sắp tới e rằng sẽ vô cùng kinh khủng. Thân là thánh tử của Đan Các trên người hắn ẩn giấu bao nhiêu lá bài ẩn không ai biết được. Mà ngay cả cường giả hộ đạo của hắn cũng đang đứng kia, họ cũng càng khó đối phó.
Đứng tại một góc xa, nhìn hết mọi chuyện. Bạch Khắc Tiệp lúc này sắc mặt có chút khó coi lên tiếng nói rằng.
- Vũ tộc các ngươi rốt cuộc dùng cách gì để rèn luyện cho các con em của các người, có một sự điên cuồng và quyết đoán như vậy.
Bạch Khắc Tiệp vừa nói vậy, Vũ Mạnh Thông lúc này nở một nụ cười bình tĩnh sau đó nói rằng:
- Sinh ra tại thế giới võ giả vi tôn, nuôi dưỡng lòng nhân từ hoặc sợ hãi chỉ khiến bản thân chết càng nhanh và lôi kéo càng nhiều kẻ thù.
- Vũ Anh Khải đứa trẻ này trong mắt chúng ta đích thật không phải là một mầm mống tu luyện tốt. Nhưng sự quyết đoán và mưu lược của nó, lại tuyệt đối có thể đảm nhiệm trọng trách trong gia tộc.
- Về phần làm sao chúng ta rèn luyện ra được hệ thống con em như thế này, vậy thì tất nhiên đó là liên quan đến hai chữ hóa phàm rồi.
- Hoa nhà ấm không tồn tại trong băng giá, nhưng cây hoa lớn lên trong điều kiện khắc nghiệt lại có thể sống trong cả điều kiện môi trường tươi tốt.
- 200 năm Vũ tộc ẩn giấu, một phần để dưỡng thương, nhưng một phần là chờ đợi đại thế sắp đến.
- Con đường thành tiên vốn là một cuộc tranh đấu cực kỳ tàn khốc, kẻ thắng thành tiên, kẻ thua phải chết. Ngươi nói xem vũ tộc không có người nối nghiệp, thì chúng ta làm sao dám liều mạng tranh đoạt một lần hi vọng này cơ chứ.
Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Mạnh Thông sau đó rơi vào trầm tư, cuối cùng ông ta lắc đầu nói rằng:
- Họ Vũ các ngươi thật sự là đủ điên cuồng, nhưng mà tiểu tử họ Vũ kia muốn giết chết thánh tử của Đan Các, ngươi thật sự không lo lắng Đan Các trả thù hay sao.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng:
- Đan các và các thế lực gia tộc như chúng ta có sự khác biệt rất lớn. Đan Các là một tổ chức gồm nhiều đan sư và các võ giả tạo thành. Họ sử dụng lợi ích và gắn chặt lợi ích với nhau, để tạo ra một tập đoàn lợi ích chống lại tất cả các kẻ thù.
- Nhưng cũng vì điều này, khiến cho thế lực của Đan Các bị chia rẽ, mỗi một vị đan sư đều nuôi dưỡng cho mình một thế lực riêng.
- Tên thánh tử của Đan Các này cũng không phải là con cái của tất cả các đan sư. Hắn ta chỉ làm học đồ của một vị đan sư nào đó mà thôi.
- Vậy nên bình thường hắn uy hiếp các thế lực gây loạn, Đan Các có thể không quản, thậm chí vì hắn mà da mặt. Nhưng đối mặt với sinh tử chi chiến giữa hai đại thế lực, ngươi cảm thấy Đan Các sẽ vì một thánh tử đã chết, cùng với vũ tộc chúng ta chiến đấu hay sao.
- Ngươi phải nhớ rõ 200 năm trước Vũ tộc chúng ta có thể lấy thế lực của một mình chúng ta, đương đầu với 10 đại đế tộc. Vậy sau hai trăm năm ngươi nghĩ rằng 10 đại đế tộc kia, thật sự có thể là đối thủ của chúng ta nữa hay sao.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Bạch Khắc Tiệp lúc này dùng một ánh mắt kia kỵ nhìn về phía ông ta, cuối cùng thở dài không nói gì nữa. Thấy vậy Vũ Mạnh Thông lúc này nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía mấy người của Đan Các mà suy nghĩ xem nên giết ai trước.
Cùng lúc này thân là người trong cuộc, Trần Thiên Quân sau khi nghe âm thanh của Vũ Anh Khải, hắn lúc này đã hoàn toàn tức giận, dùng một giọng nói điên cuồng lên tiếng:
- Ha ha Vũ tộc ngươi là ai ta không biết. Nhưng các ngươi thật sự muốn liều mạng với Đan Các hay sao. Tao mà chết Đan Các sẽ điên cuồng trả thù các ngươi. Từ đây cuộc chiến sinh tử của hai bên bắt đầu, ngươi nói xem vì một người con gái các ngươi thật sự điên cuồng như vậy hay sao.
Trần Thiên Quân vừa nói vậy, lúc này Vũ Anh Khải cười nhẹ sau đó nói rằng:
- Chúng ta đều là người thông minh, lúc nãy Bạch huynh đã giới thiệu rất rõ thân phận của chúng ta. Nhưng ngươi lại vì sự tức giận và nhỏ nhen của mình, muốn giết chúng ta. Đây chính là khơi mào chiến tranh giữa hai đại thế lực.
- Đến thời điểm này khi chúng ta muốn giết người, ngươi lại lấy đạo đức ra để cùng chúng ta nói cái gì mà sinh linh đồ thán, cái gì mà chiến tranh hai đại thế lực đây. Chẳng phải đều do ngươi gây ra hay sao. Hiện giờ ta vẫn câu nói cũ, Đoàn trưởng lão ngươi giết hắn đi, hay là chúng ta ra tay, đồng thời cũng mang ngươi cùng hắn chôn cùng tại đây.
Những người đứng đầu của Thiên Lan tông đều không phải kẻ đần, họ rõ ràng có thể cảm nhận được kẻ dùng một bàn tay mà có thể giết chết hai vị võ hoàng trong nháy mắt và một đám võ vương phía sau, thì người này cảnh giới ít nhất cũng là nửa bước Võ Đế.
Nhưng cho dù là cường giả như vậy, mà cũng không dám cùng với Vũ tộc thể hiện ra địch ý, điều này càng nói rõ Vũ tộc đáng sợ biết bao.
Thậm chí là những kẻ tinh minh họ lập thất đã cảm nhận được có lẽ những người thiếu niên kia, cảnh giới có thể thấp. Nhưng hộ đạo giả của họ đang có mặt tại đây ít nhất phải mạnh mẽ hơn tên Đoàn Thiên Phú kia nhiều lần.
Mà trong lúc đám người còn đang suy nghĩ, lúc này Vũ Anh Khải lại dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hai người của Đan Các trước mặt.
- Hắn thân là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mưu mô và sự thông minh của hắn không thua kém mấy vị đệ đệ của mình.
- Mặc dù cuộc nói chuyện giữa Vũ Mạnh Thông cùng với lão tổ họ Bạch vô cùng ngắn, cộng với tin tức rất tạp nham. Nhưng hắn ta hiểu Vũ tộc rất mạnh thậm chí không sợ Đan Các.
Mà bây giờ thông qua động thái sợ hãi của tên kia, Vũ Anh Khải lại càng chắc chắn điều này. Vậy nên lúc này hắn đang có một chút lưỡng lự, là có nên nhổ cỏ tận gốc hay không.
Dù sao hắn cũng đã gần 30 tuổi, sống trong một vương triều nơi mà máu tanh tẩy lễ. Hắn không phải kẻ hiền lành, đối phương rõ ràng đã thể hiện ra sát khí. Sau này nếu như hắn ta ôm hận mà trả thù, đây chẳng khác nào nuôi dưỡng một kẻ địch cho vũ tộc. Mà thế lực của Đan Các cũng không yếu, vậy nên hoặc không làm hoặc làm tuyệt tình.
Vấn đề khiến Vũ Anh Khải phân vân là liệu lão tổ của Vũ tộc có thể chống đỡ được Đan Các hay không. Có điều hắn cũng không ngu ngốc mà trực tiếp đưa ra nghi vấn này, mà lúc này hắn đang không ngừng lựa chọn.
Bởi vì lựa chọn đúng thì đơn giản, nhưng lựa chọn sai. Lúc đó lão tổ sẽ ra tay ngăn cản, không chỉ ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn. Mà hắn trong mắt lão tổ của Vũ tộc cũng sẽ địa vị giảm xuống.
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Vũ Anh Khải lúc này sắc mặt trở nên cương quyết. Hắn quyết định liều một phen, dùng một giọng nói lạnh lùng lên tiếng.
- Vị trưởng lão này ta và ngài không ân không oán, tất nhiên ta không muốn làm khó ngài. Nhưng mà thánh tử của các ngươi đã muốn giết ta, bây giờ ta thả hắn đi. Sau này hắn trả thù thì lại sao đây. Vậy nên ngài có thể đi nhưng hắn phải chết.
Âm thanh của Vũ Anh Khải vừa vang lên, toàn trường lúc này đều đã có chút hoảng hốt. Một số võ giả thông minh lập tức có ý định rời khỏi đây, dù sao trận chiến sắp tới e rằng sẽ vô cùng kinh khủng. Thân là thánh tử của Đan Các trên người hắn ẩn giấu bao nhiêu lá bài ẩn không ai biết được. Mà ngay cả cường giả hộ đạo của hắn cũng đang đứng kia, họ cũng càng khó đối phó.
Đứng tại một góc xa, nhìn hết mọi chuyện. Bạch Khắc Tiệp lúc này sắc mặt có chút khó coi lên tiếng nói rằng.
- Vũ tộc các ngươi rốt cuộc dùng cách gì để rèn luyện cho các con em của các người, có một sự điên cuồng và quyết đoán như vậy.
Bạch Khắc Tiệp vừa nói vậy, Vũ Mạnh Thông lúc này nở một nụ cười bình tĩnh sau đó nói rằng:
- Sinh ra tại thế giới võ giả vi tôn, nuôi dưỡng lòng nhân từ hoặc sợ hãi chỉ khiến bản thân chết càng nhanh và lôi kéo càng nhiều kẻ thù.
- Vũ Anh Khải đứa trẻ này trong mắt chúng ta đích thật không phải là một mầm mống tu luyện tốt. Nhưng sự quyết đoán và mưu lược của nó, lại tuyệt đối có thể đảm nhiệm trọng trách trong gia tộc.
- Về phần làm sao chúng ta rèn luyện ra được hệ thống con em như thế này, vậy thì tất nhiên đó là liên quan đến hai chữ hóa phàm rồi.
- Hoa nhà ấm không tồn tại trong băng giá, nhưng cây hoa lớn lên trong điều kiện khắc nghiệt lại có thể sống trong cả điều kiện môi trường tươi tốt.
- 200 năm Vũ tộc ẩn giấu, một phần để dưỡng thương, nhưng một phần là chờ đợi đại thế sắp đến.
- Con đường thành tiên vốn là một cuộc tranh đấu cực kỳ tàn khốc, kẻ thắng thành tiên, kẻ thua phải chết. Ngươi nói xem vũ tộc không có người nối nghiệp, thì chúng ta làm sao dám liều mạng tranh đoạt một lần hi vọng này cơ chứ.
Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Mạnh Thông sau đó rơi vào trầm tư, cuối cùng ông ta lắc đầu nói rằng:
- Họ Vũ các ngươi thật sự là đủ điên cuồng, nhưng mà tiểu tử họ Vũ kia muốn giết chết thánh tử của Đan Các, ngươi thật sự không lo lắng Đan Các trả thù hay sao.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng:
- Đan các và các thế lực gia tộc như chúng ta có sự khác biệt rất lớn. Đan Các là một tổ chức gồm nhiều đan sư và các võ giả tạo thành. Họ sử dụng lợi ích và gắn chặt lợi ích với nhau, để tạo ra một tập đoàn lợi ích chống lại tất cả các kẻ thù.
- Nhưng cũng vì điều này, khiến cho thế lực của Đan Các bị chia rẽ, mỗi một vị đan sư đều nuôi dưỡng cho mình một thế lực riêng.
- Tên thánh tử của Đan Các này cũng không phải là con cái của tất cả các đan sư. Hắn ta chỉ làm học đồ của một vị đan sư nào đó mà thôi.
- Vậy nên bình thường hắn uy hiếp các thế lực gây loạn, Đan Các có thể không quản, thậm chí vì hắn mà da mặt. Nhưng đối mặt với sinh tử chi chiến giữa hai đại thế lực, ngươi cảm thấy Đan Các sẽ vì một thánh tử đã chết, cùng với vũ tộc chúng ta chiến đấu hay sao.
- Ngươi phải nhớ rõ 200 năm trước Vũ tộc chúng ta có thể lấy thế lực của một mình chúng ta, đương đầu với 10 đại đế tộc. Vậy sau hai trăm năm ngươi nghĩ rằng 10 đại đế tộc kia, thật sự có thể là đối thủ của chúng ta nữa hay sao.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Bạch Khắc Tiệp lúc này dùng một ánh mắt kia kỵ nhìn về phía ông ta, cuối cùng thở dài không nói gì nữa. Thấy vậy Vũ Mạnh Thông lúc này nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía mấy người của Đan Các mà suy nghĩ xem nên giết ai trước.
Cùng lúc này thân là người trong cuộc, Trần Thiên Quân sau khi nghe âm thanh của Vũ Anh Khải, hắn lúc này đã hoàn toàn tức giận, dùng một giọng nói điên cuồng lên tiếng:
- Ha ha Vũ tộc ngươi là ai ta không biết. Nhưng các ngươi thật sự muốn liều mạng với Đan Các hay sao. Tao mà chết Đan Các sẽ điên cuồng trả thù các ngươi. Từ đây cuộc chiến sinh tử của hai bên bắt đầu, ngươi nói xem vì một người con gái các ngươi thật sự điên cuồng như vậy hay sao.
Trần Thiên Quân vừa nói vậy, lúc này Vũ Anh Khải cười nhẹ sau đó nói rằng:
- Chúng ta đều là người thông minh, lúc nãy Bạch huynh đã giới thiệu rất rõ thân phận của chúng ta. Nhưng ngươi lại vì sự tức giận và nhỏ nhen của mình, muốn giết chúng ta. Đây chính là khơi mào chiến tranh giữa hai đại thế lực.
- Đến thời điểm này khi chúng ta muốn giết người, ngươi lại lấy đạo đức ra để cùng chúng ta nói cái gì mà sinh linh đồ thán, cái gì mà chiến tranh hai đại thế lực đây. Chẳng phải đều do ngươi gây ra hay sao. Hiện giờ ta vẫn câu nói cũ, Đoàn trưởng lão ngươi giết hắn đi, hay là chúng ta ra tay, đồng thời cũng mang ngươi cùng hắn chôn cùng tại đây.