Chương 26: Số 1 thế giới
Hạ Thiên Trúc trở lại công ty, triệu tập một cuộc họp. với toàn bộ ban lãnh đạo. Hoàng Hữu Cường mang người đến gây rắc rối, điều này ảnh hưởng cực kỳ xấu đến công ty, cô phải đích thân đứng ra xoa dịu mọi người và đưa ra các biện pháp đối phó tương ứng để ngăn chặn những điều tương tự xảy ra trong tương lai.
Đường Mạn Mạn với tư cách là thư ký riêng cũng tham dự cuộc họp này.
Lâm Kiên ở trong phòng làm việc của Hạ Thiên Trúc chỉ có một mình, chán nản nên đã ra ngoài đi chơi.
Tòa nhà của công ty rất tráng lệ, nội thất trang trí tỉnh xảo, nhân viên trong khu vực văn phòng đang ngồi trong bàn làm việc thì thầm với nhau về chuyện sáng nay Hoàng Hữu Cường dẫn người đến công ty gây chuyện. Lúc nhận thấy có người đi ngang qua thì họ lập tức ngồi thẳng dậy giả vờ làm việc. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt xa lạ Lâm Kiên thì bọn họ lại tiếp tục thảo luận về chuyện trước đó.
Lâm Kiên vừa nhìn qua đã thấy có đến sáu bảy cô gái mặc đồng phục công sở của công ty, gương mặt trang điểm tinh xảo, đi dạo một vòng mới phát hiện giá trị nhan sắc của toàn bộ công ty đều trên mức trung bình.
Nếu một ngày nào có bạn có tâm trạng không tốt, hãy đến công ty này và đi dạo một vòng xung quanh, tôi đoán tâm trang của ban sẽ dễ chiu hơn ngay lâp tức.
Lâm Kiên đi lang thang trên tầng một, gặp được hai người quen - Quách Khải và Trần Khai Hà đi đến với vẻ mặt lo lắng. Lâm Kiên vốn dĩ muốn chào hỏi hai người họ nhưng hai người này lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn, đi ngang qua người hắn.
Hai người này còn ghi hận sao?
Lâm Kiên tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy thời gian đã gần đến giờ tan sở, Hạ Thiên Trúc cũng chắc họp xong rồi.
Quách Khải và Trần Khai Hà vừa mới sắp xếp xong công tác bảo vệ của công ty, tâm trạng lúc này rất nặng nề. Nhân viên bảo vệ của công ty đã đủ rồi, nhưng Hoàng Hữu Cường lại dẫn người đến gây ồn ào như vậy, một nửa trong số họ đã bỏ chạy, nửa còn lại cũng bị thương nặng phải nhập viện.
Nhân lực đột nhiên không đủ nên ca trực đêm nay, Quách Khải và Trần Khai Hà phải tự mình thực hiện. Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi từ chức, bảo vệ gác đêm cũng từ chức, ông ấy nói còn muốn sống thêm hai năm nữa, ẩn ý là hệ số rủi ro khi làm việc trong tập đoàn Khuynh Thành quá cao, ông ấy sợ mình sẽ bị đánh chết.
Bộ phận nhân sự đã ra thông báo tuyển dụng rồi, nhưng làm sao họ có thể tuyển người nhanh như vậy.
Quách Khải và Trần Khai Hà làm thêm giờ trong công ty bất chấp thời gian, bọn họ đều lo lắng Hoàng Hữu Cường sẽ dẫn người đến gây rắc rối lần nữa. Lần này công ty thậm chí còn không có biện pháp phòng vệ cơ bản.
Quách Khải đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Kiên, Trần Khai Hà nhìn thấy vậy cũng quay đầu lại.
Quách Khải nói: “Là Lâm Kiên.”
Trần Khai Hà nói: “Vừa rồi hình như anh ta có chào hỏi chúng ta.”
Sau khi hai người nói xong thì liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị quay lại đi đến chào hỏi Lâm Kiên. Lúc đầu mới gặp bọn họ không hài lòng với người này. Tuy nhiên sau khi trả qua sự kiện đó, bọn họ đã thay đổi ánh nhìn đối với Lâm Kiên, thậm chí có thể nói là ngưỡng mộ hắn.
Bọn họ không nhìn thấy cảnh Lý Cửu Sơn bị Lâm Kiên đuổi đi nhưng họ nhìn thấy những tên tay sai do Hoàng Hữu Cường dẫn đến bị Lâm Kiên đá lăn ra đất từng người một, còn anh Huân khiến cho bọn họ phải khổ sở rất nhiều kia cũng bị đánh bay đi...
Quách Khải và Trần Khai Hà từng là quân nhân, hai người họ đều là cao thủ đích thực ở phương bắc, bọn họ rất tôn trọng những người có thực lực.
Lâm Kiên đang đi lang thang về phía trước thì đột nhiên cảm thấy phía sau có người đi theo mình, ngay khi anh xoay người lại thì có một chai nước cam được đưa đến trước mặt anh, một cô gái nhỏ mặc đồng phục công sở ngượng ngùng nở nụ cười với anh:
“Anh bạn trẻ, cho anh uống nước bổ sung vitamin C.”
Lâm Kiên còn chưa kịp phản ứng thì cô gái nhỏ đã nhét chai nước cam vào tay Lâm Kiên, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía quầy lễ tân trong đại sảnh với đôi giày cao gót dưới chân.
Phía sau quầy lễ tân còn có hai cô gái khác cũng mặc đồng phục công sở, ngượng ngùng nhìn Lâm Kiên, khi thấy Lâm Kiên nhìn bọn họ thì lập tức bối rối cúi đầu.
Sau khi cô gái đưa nước cam quay lại, hai cô gái nhỏ kia cũng lập tức vây quanh cô ấy rồi thì thầm với nhau.
Lỗ tai của Lâm Kiên chuyển động, nghe thấy hai cô gái nhỏ hỏi: “Sao rồi, cô có chạm vào tay của em trai đó không?”
Cô gái nhỏ đưa nước cam ngại ngùng gật đầu: “Hừ.”
Hai cô gái nhỏ kia lập tức ghen tị: “Thế nào, tay của em trai có mềm mại không?”
Cô gái nhỏ đưa nước cam gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Anh bạn trẻ này đánh nhau giỏi như vậy thì bàn tay làm sao có thể mềm mại được chứ?”
Sáng nay Lâm Kiên đụng phải anh Huân rồi lại đuổi những tên côn đồ đi, nhân viên trên lầu của công ty không nhìn thấy nhưng những cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng đó.
Trong hai cô gái còn lại, một người thì tìm thấy một miếng bánh mì, người còn lại nhìn thấy một hộp sữa chua: “Tôi sẽ chạm vào cơ ngực của em trai tôi, chắc chắn rất săn chắc!”
Người kia nói: “Tôi sẽ chạm vào cơ bụng tám múi của em trai tôi, chắc nó cũng săn chắc lắm đây!”
Khi hai cô gái nhỏ ngẩng đầu lên chuẩn bị đi về phía của Lâm Kiên thì họ phát hiện ra... Này, người đâu rồi?
Lâm Kiên nhận được điện thoại của Hạ Thiên Trúc lập tức vội vàng rời đi, nếu không anh sẽ rất vui khi có được một cuộc trò chuyện qua lại với hai cô gái xinh đẹp. đó.
Quách Khải và Trần Khai Hà đang bước thật nhanh về phía của Lâm Kiên, Lâm Kiên dường như quay đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi để lại Quách Khải và Trần Khai Hà lúng túng nhìn nhau.
Quách Khải nói: “Sư phụ Lâm hình như đang tránh mặt chúng ta.”
Trần Khai Hà bực bội nói: “Vừa rồi sư phụ Lâm đã đến chào hỏi chúng ta nhưng chúng ta lại không để ý anh ấy, đều là lỗi của chúng ta.”
Quách Khải: “Lần sau chúng ta nhất định phải chủ động.”
Hạ Thiên Trúc đang ở trong văn phòng xay cho mình một tách cà phê, mùi cà phê thơm ngào ngạt làm cho tâm trạng chán nản của cô được giải tỏa. Đúng lúc này. điện thoại di động của cô ấy vang lên, cô cầm lấy điện thoại di động đi đến cửa sổ rồi mới trả lời cuộc gọi. Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại bàn làm việc, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, mùi thơm nồng nặc của cà phê đọng lại giữa hai hàm răng của cô.
Hạ Thiên Trúc nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc nhưng ngay sau đó cô lại đột nhiên mở mắt ra lần nữa, nhìn cốc cà phê trước mặt đã bị người khác cầm đi và uống cạn.
Lúc này Lâm Kiên mới ngẩng đầu lên từ bàn làm việc ở đối diện, ánh mắt của hai người lập tức chạm vào
nhau.
Lâm Kiên nhìn cốc cà phê trong tay Hạ Thiên Trúc, Hạ Thiên Trúc cau mày nhìn Lâm Kiên.
Hai người họ gần như mở miệng nói chuyện cùng một lúc...
“Sao cô lại uống cà phê của tôi?” Lâm Kiên hỏi.
“Anh chạm vào cốc cà phê của tôi?” Hạ Thiên Trúc hỏi.
Hai người họ nhất thời sững sờ cùng một lúc... Lâm Kiên hỏi: “Tất nhiên tôi phải nếm thử cô đã chuẩn bị cho tôi cái gì chứ. Ừm, hương vị ở trên mức trung bình.”
Sắc mặt của Hạ Thiên Trúc lập tức lạnh lùng: “Anh còn dám uống?”
Lâm Kiên chỉ vào chiếc cốc, mỉm cười nói: “Hai chúng ta cùng uống, gần như là cùng một vị trí...”
Đột nhiên, Lâm Kiên cảm thấy không khí xung quanh mình dần dần lạnh lẽo, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm TÚC:
“Cô Hạ, cô tìm tôi có việc gì không? Nếu không thì tôi tan làm trước...”
“Ra ngoài!”
Lâm Kiên trốn khỏi phòng làm việc của Hạ Thiên Trúc với sự truy điểm của một tập hồ sơ bị ném tới. Anh kéo nắm tay cửa để đóng cửa lại thì tập hồ sơ đập vào cửa Trầm một tiếng.
Đường Mạn Mạn vừa hay đi đến từ phía đối diện, Lâm Kiên nhanh chóng đứng thẳng người dậy, xoay người chạy đến trước cửa nói:
“Keo kiệt quá vậy, không phải tôi chỉ uống một ngụm cà phê của cô thôi sao?”
Đường Mạn Mạn đi đến trước mặt Lâm Kiên, hơi cúi đầu xuống, nói: “Anh Lâm Kiên, chị Thiên Trúc có nói cho anh biết...”
Đường Mạn Mạn với tư cách là thư ký riêng cũng tham dự cuộc họp này.
Lâm Kiên ở trong phòng làm việc của Hạ Thiên Trúc chỉ có một mình, chán nản nên đã ra ngoài đi chơi.
Tòa nhà của công ty rất tráng lệ, nội thất trang trí tỉnh xảo, nhân viên trong khu vực văn phòng đang ngồi trong bàn làm việc thì thầm với nhau về chuyện sáng nay Hoàng Hữu Cường dẫn người đến công ty gây chuyện. Lúc nhận thấy có người đi ngang qua thì họ lập tức ngồi thẳng dậy giả vờ làm việc. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt xa lạ Lâm Kiên thì bọn họ lại tiếp tục thảo luận về chuyện trước đó.
Lâm Kiên vừa nhìn qua đã thấy có đến sáu bảy cô gái mặc đồng phục công sở của công ty, gương mặt trang điểm tinh xảo, đi dạo một vòng mới phát hiện giá trị nhan sắc của toàn bộ công ty đều trên mức trung bình.
Nếu một ngày nào có bạn có tâm trạng không tốt, hãy đến công ty này và đi dạo một vòng xung quanh, tôi đoán tâm trang của ban sẽ dễ chiu hơn ngay lâp tức.
Lâm Kiên đi lang thang trên tầng một, gặp được hai người quen - Quách Khải và Trần Khai Hà đi đến với vẻ mặt lo lắng. Lâm Kiên vốn dĩ muốn chào hỏi hai người họ nhưng hai người này lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn, đi ngang qua người hắn.
Hai người này còn ghi hận sao?
Lâm Kiên tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy thời gian đã gần đến giờ tan sở, Hạ Thiên Trúc cũng chắc họp xong rồi.
Quách Khải và Trần Khai Hà vừa mới sắp xếp xong công tác bảo vệ của công ty, tâm trạng lúc này rất nặng nề. Nhân viên bảo vệ của công ty đã đủ rồi, nhưng Hoàng Hữu Cường lại dẫn người đến gây ồn ào như vậy, một nửa trong số họ đã bỏ chạy, nửa còn lại cũng bị thương nặng phải nhập viện.
Nhân lực đột nhiên không đủ nên ca trực đêm nay, Quách Khải và Trần Khai Hà phải tự mình thực hiện. Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi từ chức, bảo vệ gác đêm cũng từ chức, ông ấy nói còn muốn sống thêm hai năm nữa, ẩn ý là hệ số rủi ro khi làm việc trong tập đoàn Khuynh Thành quá cao, ông ấy sợ mình sẽ bị đánh chết.
Bộ phận nhân sự đã ra thông báo tuyển dụng rồi, nhưng làm sao họ có thể tuyển người nhanh như vậy.
Quách Khải và Trần Khai Hà làm thêm giờ trong công ty bất chấp thời gian, bọn họ đều lo lắng Hoàng Hữu Cường sẽ dẫn người đến gây rắc rối lần nữa. Lần này công ty thậm chí còn không có biện pháp phòng vệ cơ bản.
Quách Khải đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Kiên, Trần Khai Hà nhìn thấy vậy cũng quay đầu lại.
Quách Khải nói: “Là Lâm Kiên.”
Trần Khai Hà nói: “Vừa rồi hình như anh ta có chào hỏi chúng ta.”
Sau khi hai người nói xong thì liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị quay lại đi đến chào hỏi Lâm Kiên. Lúc đầu mới gặp bọn họ không hài lòng với người này. Tuy nhiên sau khi trả qua sự kiện đó, bọn họ đã thay đổi ánh nhìn đối với Lâm Kiên, thậm chí có thể nói là ngưỡng mộ hắn.
Bọn họ không nhìn thấy cảnh Lý Cửu Sơn bị Lâm Kiên đuổi đi nhưng họ nhìn thấy những tên tay sai do Hoàng Hữu Cường dẫn đến bị Lâm Kiên đá lăn ra đất từng người một, còn anh Huân khiến cho bọn họ phải khổ sở rất nhiều kia cũng bị đánh bay đi...
Quách Khải và Trần Khai Hà từng là quân nhân, hai người họ đều là cao thủ đích thực ở phương bắc, bọn họ rất tôn trọng những người có thực lực.
Lâm Kiên đang đi lang thang về phía trước thì đột nhiên cảm thấy phía sau có người đi theo mình, ngay khi anh xoay người lại thì có một chai nước cam được đưa đến trước mặt anh, một cô gái nhỏ mặc đồng phục công sở ngượng ngùng nở nụ cười với anh:
“Anh bạn trẻ, cho anh uống nước bổ sung vitamin C.”
Lâm Kiên còn chưa kịp phản ứng thì cô gái nhỏ đã nhét chai nước cam vào tay Lâm Kiên, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía quầy lễ tân trong đại sảnh với đôi giày cao gót dưới chân.
Phía sau quầy lễ tân còn có hai cô gái khác cũng mặc đồng phục công sở, ngượng ngùng nhìn Lâm Kiên, khi thấy Lâm Kiên nhìn bọn họ thì lập tức bối rối cúi đầu.
Sau khi cô gái đưa nước cam quay lại, hai cô gái nhỏ kia cũng lập tức vây quanh cô ấy rồi thì thầm với nhau.
Lỗ tai của Lâm Kiên chuyển động, nghe thấy hai cô gái nhỏ hỏi: “Sao rồi, cô có chạm vào tay của em trai đó không?”
Cô gái nhỏ đưa nước cam ngại ngùng gật đầu: “Hừ.”
Hai cô gái nhỏ kia lập tức ghen tị: “Thế nào, tay của em trai có mềm mại không?”
Cô gái nhỏ đưa nước cam gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Anh bạn trẻ này đánh nhau giỏi như vậy thì bàn tay làm sao có thể mềm mại được chứ?”
Sáng nay Lâm Kiên đụng phải anh Huân rồi lại đuổi những tên côn đồ đi, nhân viên trên lầu của công ty không nhìn thấy nhưng những cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng đó.
Trong hai cô gái còn lại, một người thì tìm thấy một miếng bánh mì, người còn lại nhìn thấy một hộp sữa chua: “Tôi sẽ chạm vào cơ ngực của em trai tôi, chắc chắn rất săn chắc!”
Người kia nói: “Tôi sẽ chạm vào cơ bụng tám múi của em trai tôi, chắc nó cũng săn chắc lắm đây!”
Khi hai cô gái nhỏ ngẩng đầu lên chuẩn bị đi về phía của Lâm Kiên thì họ phát hiện ra... Này, người đâu rồi?
Lâm Kiên nhận được điện thoại của Hạ Thiên Trúc lập tức vội vàng rời đi, nếu không anh sẽ rất vui khi có được một cuộc trò chuyện qua lại với hai cô gái xinh đẹp. đó.
Quách Khải và Trần Khai Hà đang bước thật nhanh về phía của Lâm Kiên, Lâm Kiên dường như quay đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi để lại Quách Khải và Trần Khai Hà lúng túng nhìn nhau.
Quách Khải nói: “Sư phụ Lâm hình như đang tránh mặt chúng ta.”
Trần Khai Hà bực bội nói: “Vừa rồi sư phụ Lâm đã đến chào hỏi chúng ta nhưng chúng ta lại không để ý anh ấy, đều là lỗi của chúng ta.”
Quách Khải: “Lần sau chúng ta nhất định phải chủ động.”
Hạ Thiên Trúc đang ở trong văn phòng xay cho mình một tách cà phê, mùi cà phê thơm ngào ngạt làm cho tâm trạng chán nản của cô được giải tỏa. Đúng lúc này. điện thoại di động của cô ấy vang lên, cô cầm lấy điện thoại di động đi đến cửa sổ rồi mới trả lời cuộc gọi. Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại bàn làm việc, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, mùi thơm nồng nặc của cà phê đọng lại giữa hai hàm răng của cô.
Hạ Thiên Trúc nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc nhưng ngay sau đó cô lại đột nhiên mở mắt ra lần nữa, nhìn cốc cà phê trước mặt đã bị người khác cầm đi và uống cạn.
Lúc này Lâm Kiên mới ngẩng đầu lên từ bàn làm việc ở đối diện, ánh mắt của hai người lập tức chạm vào
nhau.
Lâm Kiên nhìn cốc cà phê trong tay Hạ Thiên Trúc, Hạ Thiên Trúc cau mày nhìn Lâm Kiên.
Hai người họ gần như mở miệng nói chuyện cùng một lúc...
“Sao cô lại uống cà phê của tôi?” Lâm Kiên hỏi.
“Anh chạm vào cốc cà phê của tôi?” Hạ Thiên Trúc hỏi.
Hai người họ nhất thời sững sờ cùng một lúc... Lâm Kiên hỏi: “Tất nhiên tôi phải nếm thử cô đã chuẩn bị cho tôi cái gì chứ. Ừm, hương vị ở trên mức trung bình.”
Sắc mặt của Hạ Thiên Trúc lập tức lạnh lùng: “Anh còn dám uống?”
Lâm Kiên chỉ vào chiếc cốc, mỉm cười nói: “Hai chúng ta cùng uống, gần như là cùng một vị trí...”
Đột nhiên, Lâm Kiên cảm thấy không khí xung quanh mình dần dần lạnh lẽo, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm TÚC:
“Cô Hạ, cô tìm tôi có việc gì không? Nếu không thì tôi tan làm trước...”
“Ra ngoài!”
Lâm Kiên trốn khỏi phòng làm việc của Hạ Thiên Trúc với sự truy điểm của một tập hồ sơ bị ném tới. Anh kéo nắm tay cửa để đóng cửa lại thì tập hồ sơ đập vào cửa Trầm một tiếng.
Đường Mạn Mạn vừa hay đi đến từ phía đối diện, Lâm Kiên nhanh chóng đứng thẳng người dậy, xoay người chạy đến trước cửa nói:
“Keo kiệt quá vậy, không phải tôi chỉ uống một ngụm cà phê của cô thôi sao?”
Đường Mạn Mạn đi đến trước mặt Lâm Kiên, hơi cúi đầu xuống, nói: “Anh Lâm Kiên, chị Thiên Trúc có nói cho anh biết...”