Chương 25: Đệ tử của Mã sư phụ
Lâm Kiên đi theo Chu Đại Xương đến phòng làm việc của ông ta, diện tích phòng làm việc không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Chu Đại Xương mời Lâm Kiên ngồi trên sô pha rồi tự mình rót cho Lâm Kiên một tách trà.
Loại trà đen thượng hạng trên núi Vũ Nghỉ là loại trà tốt nhất mà Chu Đại Xương có thể dùng để mời khách.
“Cục trưởng Chu, ông có chuyện gì cần nói với tôi à?" Lâm Kiên không dám uống trà, cục trưởng cục cảnh sát này không bình thường.
Chu Đại Xương đứng trước mặt Lâm Kiên, cung kính cúi đầu. Lâm Kiên vội vàng muốn đỡ ông ta dậy, nhưng. Chu Đại Xương nhất quyết cúi đầu nói với Lâm Kiên:
“Cậu Lâm, cảm ơn cậu! Nếu không có cậu kịp thời cứu giúp, có thể tôi sẽ không còn cha nữa.”
Lâm Kiên ngạc nhiên hỏi: “Cha của ông là ai?”
Chu Đại Xương mỉm cười nói: “Là ông lão được cậu cứu ở công viên ven sông sáng nay, cha tôi nhờ tôi tìm cậu, nói lời cảm ơn cậu đàng hoàng. Ông ấy còn nói khi nào xuất viện về nhà sẽ mời cậu đến nhà ngồi chơi, mong cậu có thể cho tôi chút thể diện.”
Lâm Kiên hỏi: “Ông và Dương Thiên Tuyền...”
Chu Đại Xương mỉm cười xấu hổ, nói: “Thiên Tuyền là cháu gái của tôi, tính tình của con bé rất tốt nhưng làm việc có phần bốc đồng. Con bé đã hiểu lầm cậu, tôi vẫn chưa kịp nói với con bé về chuyện này. Hôm nay tôi đến đây để thay mặt con bé chính thức xin lỗi cậu, mong cậu thứ lỗi cho chúng tôi.”
Bây giờ, mọi hiểu lầm đã được giải quyết, Lâm Kiên cũng không tìm hiểu sâu hơn nữa, và cũng không cần lo lắng về việc bị vu oan nữa!
Sau khi uống trà và trò chuyện một lát thì Lâm Kiên đứng dậy chào tạm biệt. Chu Đại Xương đích thân đưa tiễn đến phòng khách, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn đều đang ngồi uống trà ở bên trong.
Lâm Kiên đi đến bên cạnh hai cô gái, mỉm cười nói: “Hai người đang đợi tôi sao?” Hạ Thiên Trúc không để ý đến Lâm Kiên mà đứng dậy nhìn Chu Đại Xương: “Cục trưởng Chu, chúng tôi có thể rời đi được không?”
Chu Đại Xương mỉm cười nói: “Xe đã ở dưới lầu rồi, cô Hạ yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm túc sự việc lần này.”
Chu Đại Xương muốn đưa Lâm Kiên và ba người họ xuống lầu nhưng lại bị Lâm Kiên ngăn lại.
Trong xe cảnh sát, Hạ Thiên Trúc lạnh lùng hỏi Lâm Kiên: “Anh có quen biết cục trưởng Chu không?”
Lâm Kiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt."
Ha Thiên Trúc khẽ nhíu mày, không lên tiếng ngay lập tức, nhưng một lúc sau dường như cô không kiềm chế được nữa mới nói:
“Lần đầu tiên gặp mặt mà thái độ của cục trưởng Chu lại nhiệt tình với anh như vậy sao?”
Lâm Kiên đái ó lẽ tính cách của ông ấy vốn dĩ luôn nhiệt tình như vậy đó.”
Đường Mạn Mạn thấp giọng nói: “Cục trưởng Chu trước đó là cảnh sát phòng chống ma túy, tính tình vô cùng nóng nảy. Lúc còn trẻ ông ấy tự mình bắt được mười ba tên buôn bán ma túy, biệt danh là Cảnh sát trưởng cay nghiệt.”
Cảnh sát trưởng cay nghiệt? Lâm Kiên bị biệt danh này làm cho kinh ngạc, sau đó anh nghĩ đến tính cách nóng nảy của Dương Thiên
Tuyền, hóa ra là do di truyền.
Lâm Kiên cười nói: “Sáng nay tôi đã cứu một ông lão, tình cờ ông ấy lại là cha của cục trưởng Chu.”
Hạ Thiên Trúc giống như đã có được đáp án mà cô. muốn biết nên không hỏi nữa, Đường Mạn Mạn chớp chớp đôi mắt to tròn, có vẻ tò mò:
“Anh Lâm, anh thật sự biết y thuật sao?”
Lâm Kiên nhéo ngón tay làm hiệu, mỉm cười nói: “Có một chút.”
Tại cục cảnh sát.
Chu Đại Xương đứng trên lầu nhìn xe cảnh sát rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động vang lên.
“Chào chị”
“Đại Xương, chuyện chị yêu cầu cậu làm như thế nào. rồi?”
“Lâm, Lâm kia..." “Lâm Kiên!”
“Đúng vậy, Lâm Kiên, em đã gặp cậu ấy rồi, cậu thanh niên này trông rất đẹp trai, nhưng tính tình lại có chút phóng túng.”
“Không phóng đãng thì vẫn còn là thanh niên sao?”
“Chị, chuyện này còn chưa được giải quyết xong mà chị đã bắt đầu bảo vệ cậu ấy rồi! Chị muốn cậu ấy làm con rể của chị thì cũng phải chờ Thiên Tuyền phải đồng ý, hơn nữa chỉ vì cậu ấy cứu cha mà chị muốn gả luôn con gái vậy sao?”
“Cậu thì biết cái gì, bây giờ có quá ít thanh niên sẵn sàng hành động dũng cảm, cứu người không cần báo đáp như vậy. Điều này chứng tỏ tính cách của cậu ấy rất tốt, không phải cha chúng ta đã nói rằng cậu ấy và Thiên
Tuyền có tướng phu the sao? Chị nghe cậu nói chàng trai này không tệ, chị cũng coi như thở phào nhẹ nhõm rồi, đợi đến khi cha xuất viện, chị sẽ đích thân chuẩn bị đồ ăn và mời cậu ấy đến nhà.”
“Chị, em muốn ăn cá sóc chị làm út tút tút....
Nghe thấy tín hiệu cúp máy, Chu Đại Xương lắc đầu cười khổ. Hôn sự của cháu gái đã làm tan nát trái tim của cả gia đình. Người ta nói cô gái nhỏ nhà ông ta đều nổi bật về dáng người và ngoại hình, công việc của họ cũng là việc công chức, vì vậy không cần lo lắng về chuyện tìm một người bạn đời. Nhưng bởi vì tính cách nóng nảy của cô gái nhỏ này mà cho đến tận bây giờ cô ấy thậm chí còn chưa có được một người bạn trai chính thức.
Chu Đại Xương xoay người lại, vừa định quay về văn phòng thì Chu Trường Dũng từ phía đối diện đi đến.
“Sếp Chu, Hoàng Hữu Cường nói hắn uống rượu với anh, chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào.” Chu Trường Dũng nói.
“Chà, có nhiều người uống rượu với tôi quá, nếu uống rượu với tôi mà có thể giảm án hoặc miễn hình phạt thì tất cả người xấu trong thành phố Thiên Châu này đã đến uống rượu với tôi rồi” Chu Đại Xương cười khẩy.
Chu Trường Dũng nói: “Nhưng phía sau Hoàng Hữu Cường là...”
Chu Đại Xương nhíu mày nói: “Phía sau là ai không quan trọng! Nếu có khả năng người đó nhất định sẽ đến Tìm tôi, phòng tạm giam của tôi gần đây rất trống trải, tôi không ngại nhốt thêm vào người vào trong. Anh lập tức. ra lệnh xuống dưới, sau này, bất cứ ai được mời đến cục của chúng ta mà dám nhắc đến tên tôi thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Vâng, sếp Chu!”
Chu Đại Xương đi về phía phòng làm việc, vừa đi được vài bước ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn Chu Trường Dũng rồi nói: “Có một trường hợp ngoại lệ, cái người tên là Lâm Kiên đó.”
Nói xong, ông ta lại nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói tiếp: “Nói Thiên Tuyền đến phòng làm việc của tôi.”
Chu Trường Dũng nói: “Sếp Chu, Thiên Tuyền không có trong cục, cô ấy nói cơ thể không khỏe nên đã đến bệnh viện rồi.”
Chu Đại Xương xoa xoa thái dương: “Không thoải mái chỗ nào? Tôi dám cá con bé đi cáo trạng tôi thì có.”
Bệnh viện tốt nhất thành phố Thiên Châu.
Dương Thiên Tuyền đi từng bước chậm chạp về phía trước, không phải cô không muốn đi nhanh mà là do mông của cô quá đau. Mỗi lần bước một bước khiến cho. cô luôn cảm thấy có một cơn đau nóng trên mông.
Cô lắng lặng siết chặt tay thành nắm đấm, tự thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho tên khốn đó. Cho dù có chém hắn thành hàng trăm mảnh cũng không bao giờ có thể xóa bỏ thù hận trong lòng cô.
Trữ Vũ Đồng đứng trước mô hình cơ thể người cầm quyển sách đã ố vàng trong tay, tiếp tục nghiên cứu các phương pháp châm cứu phía trên đó. Cô ấy vừa từ phòng khám trở về, vốn dĩ định đi đến trung tâm thương mại để mua nguyên liệu chuẩn bị sandwich cho ngày mai. Nhưng đột nhiên cô ấy lại nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của mình là Dương Thiên Tuyền, nói đợi ở trong bệnh viện.
Trong đầu Trữ Vũ Đồng bất giác nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lâm Kiên, lần thứ hai gặp mặt... Sau đó cô ấy lại nghĩ đến chuyện hắn từng đứng ở chỗ của cô bây giờ, cầm cây kim bạc đâm xuyên qua mô hình ở trước mặt.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Dương Thiên Tuyền chầm chậm đi vào từng bước một, nhìn thấy khóe môi 'Trữ Vũ Đồng nở nụ cười, trông rất say sưa thì liền trêu chọc:
“Cô Đồng, có phải cô đang nghĩ đến đàn ông đúng không?”
Trữ Vũ Đồng giật mình tỉnh táo lại, có phần hơi ngượng ngùng nói: “Cô đang nói nhảm gì vậy, cô... Này, Thiên Tuyền, cô bị làm sao vậy, bị thương ở đâu à?”
'Trữ Vũ Đồng đang nói chuyện thì liếc nhìn về phía sau của Dương Thiên Tuyền: “Thiên Tuyền, hình như mông của cô hơi to hơn...”
Sau đó Trữ Vũ Đồng còn lấy tay chọc chọc vào chỗ. đó.
“Ách...
Dương Thiên Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng né sang một bên: “Đừng chạm vào chỗ đó...”
Chu Đại Xương mời Lâm Kiên ngồi trên sô pha rồi tự mình rót cho Lâm Kiên một tách trà.
Loại trà đen thượng hạng trên núi Vũ Nghỉ là loại trà tốt nhất mà Chu Đại Xương có thể dùng để mời khách.
“Cục trưởng Chu, ông có chuyện gì cần nói với tôi à?" Lâm Kiên không dám uống trà, cục trưởng cục cảnh sát này không bình thường.
Chu Đại Xương đứng trước mặt Lâm Kiên, cung kính cúi đầu. Lâm Kiên vội vàng muốn đỡ ông ta dậy, nhưng. Chu Đại Xương nhất quyết cúi đầu nói với Lâm Kiên:
“Cậu Lâm, cảm ơn cậu! Nếu không có cậu kịp thời cứu giúp, có thể tôi sẽ không còn cha nữa.”
Lâm Kiên ngạc nhiên hỏi: “Cha của ông là ai?”
Chu Đại Xương mỉm cười nói: “Là ông lão được cậu cứu ở công viên ven sông sáng nay, cha tôi nhờ tôi tìm cậu, nói lời cảm ơn cậu đàng hoàng. Ông ấy còn nói khi nào xuất viện về nhà sẽ mời cậu đến nhà ngồi chơi, mong cậu có thể cho tôi chút thể diện.”
Lâm Kiên hỏi: “Ông và Dương Thiên Tuyền...”
Chu Đại Xương mỉm cười xấu hổ, nói: “Thiên Tuyền là cháu gái của tôi, tính tình của con bé rất tốt nhưng làm việc có phần bốc đồng. Con bé đã hiểu lầm cậu, tôi vẫn chưa kịp nói với con bé về chuyện này. Hôm nay tôi đến đây để thay mặt con bé chính thức xin lỗi cậu, mong cậu thứ lỗi cho chúng tôi.”
Bây giờ, mọi hiểu lầm đã được giải quyết, Lâm Kiên cũng không tìm hiểu sâu hơn nữa, và cũng không cần lo lắng về việc bị vu oan nữa!
Sau khi uống trà và trò chuyện một lát thì Lâm Kiên đứng dậy chào tạm biệt. Chu Đại Xương đích thân đưa tiễn đến phòng khách, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn đều đang ngồi uống trà ở bên trong.
Lâm Kiên đi đến bên cạnh hai cô gái, mỉm cười nói: “Hai người đang đợi tôi sao?” Hạ Thiên Trúc không để ý đến Lâm Kiên mà đứng dậy nhìn Chu Đại Xương: “Cục trưởng Chu, chúng tôi có thể rời đi được không?”
Chu Đại Xương mỉm cười nói: “Xe đã ở dưới lầu rồi, cô Hạ yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm túc sự việc lần này.”
Chu Đại Xương muốn đưa Lâm Kiên và ba người họ xuống lầu nhưng lại bị Lâm Kiên ngăn lại.
Trong xe cảnh sát, Hạ Thiên Trúc lạnh lùng hỏi Lâm Kiên: “Anh có quen biết cục trưởng Chu không?”
Lâm Kiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt."
Ha Thiên Trúc khẽ nhíu mày, không lên tiếng ngay lập tức, nhưng một lúc sau dường như cô không kiềm chế được nữa mới nói:
“Lần đầu tiên gặp mặt mà thái độ của cục trưởng Chu lại nhiệt tình với anh như vậy sao?”
Lâm Kiên đái ó lẽ tính cách của ông ấy vốn dĩ luôn nhiệt tình như vậy đó.”
Đường Mạn Mạn thấp giọng nói: “Cục trưởng Chu trước đó là cảnh sát phòng chống ma túy, tính tình vô cùng nóng nảy. Lúc còn trẻ ông ấy tự mình bắt được mười ba tên buôn bán ma túy, biệt danh là Cảnh sát trưởng cay nghiệt.”
Cảnh sát trưởng cay nghiệt? Lâm Kiên bị biệt danh này làm cho kinh ngạc, sau đó anh nghĩ đến tính cách nóng nảy của Dương Thiên
Tuyền, hóa ra là do di truyền.
Lâm Kiên cười nói: “Sáng nay tôi đã cứu một ông lão, tình cờ ông ấy lại là cha của cục trưởng Chu.”
Hạ Thiên Trúc giống như đã có được đáp án mà cô. muốn biết nên không hỏi nữa, Đường Mạn Mạn chớp chớp đôi mắt to tròn, có vẻ tò mò:
“Anh Lâm, anh thật sự biết y thuật sao?”
Lâm Kiên nhéo ngón tay làm hiệu, mỉm cười nói: “Có một chút.”
Tại cục cảnh sát.
Chu Đại Xương đứng trên lầu nhìn xe cảnh sát rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động vang lên.
“Chào chị”
“Đại Xương, chuyện chị yêu cầu cậu làm như thế nào. rồi?”
“Lâm, Lâm kia..." “Lâm Kiên!”
“Đúng vậy, Lâm Kiên, em đã gặp cậu ấy rồi, cậu thanh niên này trông rất đẹp trai, nhưng tính tình lại có chút phóng túng.”
“Không phóng đãng thì vẫn còn là thanh niên sao?”
“Chị, chuyện này còn chưa được giải quyết xong mà chị đã bắt đầu bảo vệ cậu ấy rồi! Chị muốn cậu ấy làm con rể của chị thì cũng phải chờ Thiên Tuyền phải đồng ý, hơn nữa chỉ vì cậu ấy cứu cha mà chị muốn gả luôn con gái vậy sao?”
“Cậu thì biết cái gì, bây giờ có quá ít thanh niên sẵn sàng hành động dũng cảm, cứu người không cần báo đáp như vậy. Điều này chứng tỏ tính cách của cậu ấy rất tốt, không phải cha chúng ta đã nói rằng cậu ấy và Thiên
Tuyền có tướng phu the sao? Chị nghe cậu nói chàng trai này không tệ, chị cũng coi như thở phào nhẹ nhõm rồi, đợi đến khi cha xuất viện, chị sẽ đích thân chuẩn bị đồ ăn và mời cậu ấy đến nhà.”
“Chị, em muốn ăn cá sóc chị làm út tút tút....
Nghe thấy tín hiệu cúp máy, Chu Đại Xương lắc đầu cười khổ. Hôn sự của cháu gái đã làm tan nát trái tim của cả gia đình. Người ta nói cô gái nhỏ nhà ông ta đều nổi bật về dáng người và ngoại hình, công việc của họ cũng là việc công chức, vì vậy không cần lo lắng về chuyện tìm một người bạn đời. Nhưng bởi vì tính cách nóng nảy của cô gái nhỏ này mà cho đến tận bây giờ cô ấy thậm chí còn chưa có được một người bạn trai chính thức.
Chu Đại Xương xoay người lại, vừa định quay về văn phòng thì Chu Trường Dũng từ phía đối diện đi đến.
“Sếp Chu, Hoàng Hữu Cường nói hắn uống rượu với anh, chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào.” Chu Trường Dũng nói.
“Chà, có nhiều người uống rượu với tôi quá, nếu uống rượu với tôi mà có thể giảm án hoặc miễn hình phạt thì tất cả người xấu trong thành phố Thiên Châu này đã đến uống rượu với tôi rồi” Chu Đại Xương cười khẩy.
Chu Trường Dũng nói: “Nhưng phía sau Hoàng Hữu Cường là...”
Chu Đại Xương nhíu mày nói: “Phía sau là ai không quan trọng! Nếu có khả năng người đó nhất định sẽ đến Tìm tôi, phòng tạm giam của tôi gần đây rất trống trải, tôi không ngại nhốt thêm vào người vào trong. Anh lập tức. ra lệnh xuống dưới, sau này, bất cứ ai được mời đến cục của chúng ta mà dám nhắc đến tên tôi thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Vâng, sếp Chu!”
Chu Đại Xương đi về phía phòng làm việc, vừa đi được vài bước ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn Chu Trường Dũng rồi nói: “Có một trường hợp ngoại lệ, cái người tên là Lâm Kiên đó.”
Nói xong, ông ta lại nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói tiếp: “Nói Thiên Tuyền đến phòng làm việc của tôi.”
Chu Trường Dũng nói: “Sếp Chu, Thiên Tuyền không có trong cục, cô ấy nói cơ thể không khỏe nên đã đến bệnh viện rồi.”
Chu Đại Xương xoa xoa thái dương: “Không thoải mái chỗ nào? Tôi dám cá con bé đi cáo trạng tôi thì có.”
Bệnh viện tốt nhất thành phố Thiên Châu.
Dương Thiên Tuyền đi từng bước chậm chạp về phía trước, không phải cô không muốn đi nhanh mà là do mông của cô quá đau. Mỗi lần bước một bước khiến cho. cô luôn cảm thấy có một cơn đau nóng trên mông.
Cô lắng lặng siết chặt tay thành nắm đấm, tự thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho tên khốn đó. Cho dù có chém hắn thành hàng trăm mảnh cũng không bao giờ có thể xóa bỏ thù hận trong lòng cô.
Trữ Vũ Đồng đứng trước mô hình cơ thể người cầm quyển sách đã ố vàng trong tay, tiếp tục nghiên cứu các phương pháp châm cứu phía trên đó. Cô ấy vừa từ phòng khám trở về, vốn dĩ định đi đến trung tâm thương mại để mua nguyên liệu chuẩn bị sandwich cho ngày mai. Nhưng đột nhiên cô ấy lại nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của mình là Dương Thiên Tuyền, nói đợi ở trong bệnh viện.
Trong đầu Trữ Vũ Đồng bất giác nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lâm Kiên, lần thứ hai gặp mặt... Sau đó cô ấy lại nghĩ đến chuyện hắn từng đứng ở chỗ của cô bây giờ, cầm cây kim bạc đâm xuyên qua mô hình ở trước mặt.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Dương Thiên Tuyền chầm chậm đi vào từng bước một, nhìn thấy khóe môi 'Trữ Vũ Đồng nở nụ cười, trông rất say sưa thì liền trêu chọc:
“Cô Đồng, có phải cô đang nghĩ đến đàn ông đúng không?”
Trữ Vũ Đồng giật mình tỉnh táo lại, có phần hơi ngượng ngùng nói: “Cô đang nói nhảm gì vậy, cô... Này, Thiên Tuyền, cô bị làm sao vậy, bị thương ở đâu à?”
'Trữ Vũ Đồng đang nói chuyện thì liếc nhìn về phía sau của Dương Thiên Tuyền: “Thiên Tuyền, hình như mông của cô hơi to hơn...”
Sau đó Trữ Vũ Đồng còn lấy tay chọc chọc vào chỗ. đó.
“Ách...
Dương Thiên Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng né sang một bên: “Đừng chạm vào chỗ đó...”