Chương 20: Lên đường
Tô Hân Nghiên trở về khách sạn với niềm hứng khởi trong lòng. Vậy là cuối cùng cô cũng sắp tìm thấy An Thanh Phong. Dù không có gì đảm bảo hắn ta đã dọn đến làng Thiên Hoa nhưng giác quan thứ sáu đã mách cô rằng đây là một hướng đi đúng.
Sau khi mắng hắn ta một trận đã đời, mình sẽ quên hết mọi thứ và nhìn về phía trước, Tô Hân Nghiên tự nhủ với bản thân. Cô đã phí quá nhiều thời gian và tâm trí cho An Thanh Phong, quả thật hắn ta là một kẻ đáng căm ghét, nhưng sự thù hận chỉ mang lại những ảnh hưởng tiêu cực cho cuộc sống của cô mà thôi.
Chỉ cần giải quyết xong ân oán với An Thanh Phong, cô sẽ bắt đầu xây dựng lại một cuộc đời mới ở tỉnh D. Viễn cảnh tương lai tươi đẹp dần hiện ra trong trí tưởng tượng của Tô Hân Nghiên: mỗi sáng đến giúp việc cho nhà Trương Hạo Hiên, buổi tối trở về ngả lưng trên chiếc giường của mình, thỉnh thoảng ra ngoài để mở rộng vòng tròn bạn bè và hẹn hò với một chàng trai tử tế.
Một chàng trai tử tế, Tô Hân Nghiên chợt nghĩ đến Trương Hạo Hiên, rõ ràng anh vẫn luôn đối xử tốt với cô một cách bất thường. Liệu do anh có tình cảm đặc biệt với cô hay đơn giản anh là một người tốt bụng đến khó hiểu?
Tô Hân Nghiên cân nhắc đến trường hợp thứ nhất. Tuy có cùng một thói quen uống cà phê khá kỳ lạ nhưng Trương Hạo Hiên có vẻ là người tốt hơn An Thanh Phong. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận ban đầu, cô không muốn đánh giá người khác một cách vội vã thêm lần nào nữa. Cô đã từng cho rằng An Thanh Phong đàng hoàng hơn đám bạn nhà giàu kia nhưng đến cuối cùng, hắn ta còn tệ hơn bọn họ gấp ngàn lần.
Tô Hân Nghiên nhớ ra mình vẫn còn một vấn đề nữa. Việc di chuyển từ tỉnh D đến tỉnh E dù nhanh nhất cũng phải mất cả ngày, chưa kể còn phải thăm hỏi và tìm kiếm. Cô biết lấy đâu ra thời gian? Tất nhiên cô có thể xin nghỉ phép nhưng cô cảm thấy gần đây mình đã mang đến quá nhiều phiền phức cho ông chủ. Trương Hạo Hiên đã giúp cô nào là trả hết nợ nần, nào là thuê thám tử điều tra. Chỉ mỗi chuyện làm tốt công việc của mình mà cô cũng không làm được thì thật tệ quá.
Nếu An Thanh Phong thật sự ở làng Thiên Hoa thì có lẽ hắn cũng không chạy đi đâu được, trước mắt đành tạm gác việc tìm hắn ta sang một bên, đợi đến lúc trả hết ân tình cho hoạ sĩ Trương thì xin nghỉ phép vài ngày cũng đỡ ngại, Tô Hân Nghiên tự dặn lòng như thế. Cô biết việc kiềm chế mong muốn mãnh liệt của bản thân sẽ rất khó chịu nhưng cô sẽ cố gắng.
Trong phòng khách, Trương Hạo Hiên đang phác họa ý tưởng trên giấy, anh đang tập trung cao độ thì bị sao nhãng bởi tiếng bước chân.
"A, xin lỗi, làm anh phân tâm rồi." - Tô Hân Nghiên cúi đầu xin lỗi.
"Không sao, không sao. Thế nào rồi? Người bạn đó có biết An Thanh Phong đã đi đâu không?" - Trương Hạo Hiên quay sang hỏi.
"Anh ta không biết. Nhưng mà tôi đã hỏi được một thông tin khác: An Thanh Phong từng nói muốn sống ở làng Thiên Hoa phía bắc tỉnh E. Tôi nghĩ rằng có thể hắn ta đã dọn đến đó."
"Và cô muốn đến nơi đó tìm hắn ta?"
"Đúng là vậy, nhưng tôi biết gần đây mình đã gây nhiều phiền phức cho anh, giờ lại xin nghỉ phép nhiều ngày nữa thì thật không hay cho lắm. Nếu anh không muốn tôi đi thì tôi gác việc này lại một thời gian." - Tô Hân Nghiên nói.
"Chuyện trong lòng không nên để lâu." - Trương Hạo Hiên lắc đầu. - "Giờ cô có làm việc cũng không tập trung được đâu."
"Xin lỗi. Để anh chê cười rồi." - Tô Hân Nghiên hiểu lầm anh đang trách móc cô.
"Không, tôi không có ý đó. Tôi muốn nói là ngày mai thay vì về tỉnh D, chúng ta sẽ đến tỉnh E." - Trương Hạo Hiên tuyên bố.
"Cái gì?" - Tô Hân Nghiên ngạc nhiên, sao anh lại nhiệt tình đến thế. - "Anh không cần đi tìm cùng tôi đâu, còn bao nhiêu việc phải làm cơ mà. Mỗi chuyện anh đồng ý cho tôi nghỉ đã là tốt lắm rồi."
"Cô không hiểu rồi. Nghệ sĩ phải có cảm hứng mới sáng tạo được. Nghe nói làng Thiên Hoa phong cảnh rất đẹp, đi chuyến này xem như vừa giúp cô vừa giúp tôi." - Trương Hạo Hiên nói. - "Quyết định đi đâu là quyền của tôi mà."
"Tôi không ngờ mình có thể gặp được người như anh đấy, hoạ sĩ Trương." - Tô Hân Nghiên cảm động. - "Sao anh lại tốt với tôi thế?"
"Lòng tốt không mất tiền mua mà. Tôi luôn quan niệm phải đối xử tử tế với những người xung quanh, mà cô là người ở gần tôi nhất còn gì." - Trương Hạo Hiên trả lời.
Tô Hân Nghiên bật cười, rõ ràng tính đến hiện tại, lòng tốt đã tiêu tốn của anh rất nhiều tiền bạc và thời gian.
"Tôi không biết nên nói gì nữa. Cảm ơn anh rất nhiều."
"Đừng khách sáo như thế. Nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường."
Ngày hôm sau, hai người trả phòng khách sạn rồi đón taxi đến nhà ga. Trương Hạo Hiên mua vé tại quầy trước khi ngồi chờ tàu khởi hành. Anh hỏi: "Sau khi gặp An Thanh Phong, cô sẽ làm gì?"
"Tất nhiên là mắng cho hắn ta một trận rồi, ném đống bằng chứng vào mặt hắn để hắn tỉnh ngộ."- Tô Hân Nghiên đáp.
"Ý tôi là sau đó nữa kìa."
"Sau đó nữa ấy à?" - Vừa hay tối qua Tô Hân Nghiên đã nghĩ đến chuyện này. - "Có lẽ tôi sẽ tiếp tục bước về phía trước, bỏ lại quá khứ, toàn tâm toàn ý làm tốt công việc của mình "
"Cô vẫn cứ nhắc đến công việc ấy nhỉ?"
"Tôi cũng biết ngại chứ. Có người giúp việc nào lại làm phiền ông chủ nhiều như tôi đâu, sau này nhất định phải làm việc chăm chỉ để đền bù mới hợp lý."
Sau khi mắng hắn ta một trận đã đời, mình sẽ quên hết mọi thứ và nhìn về phía trước, Tô Hân Nghiên tự nhủ với bản thân. Cô đã phí quá nhiều thời gian và tâm trí cho An Thanh Phong, quả thật hắn ta là một kẻ đáng căm ghét, nhưng sự thù hận chỉ mang lại những ảnh hưởng tiêu cực cho cuộc sống của cô mà thôi.
Chỉ cần giải quyết xong ân oán với An Thanh Phong, cô sẽ bắt đầu xây dựng lại một cuộc đời mới ở tỉnh D. Viễn cảnh tương lai tươi đẹp dần hiện ra trong trí tưởng tượng của Tô Hân Nghiên: mỗi sáng đến giúp việc cho nhà Trương Hạo Hiên, buổi tối trở về ngả lưng trên chiếc giường của mình, thỉnh thoảng ra ngoài để mở rộng vòng tròn bạn bè và hẹn hò với một chàng trai tử tế.
Một chàng trai tử tế, Tô Hân Nghiên chợt nghĩ đến Trương Hạo Hiên, rõ ràng anh vẫn luôn đối xử tốt với cô một cách bất thường. Liệu do anh có tình cảm đặc biệt với cô hay đơn giản anh là một người tốt bụng đến khó hiểu?
Tô Hân Nghiên cân nhắc đến trường hợp thứ nhất. Tuy có cùng một thói quen uống cà phê khá kỳ lạ nhưng Trương Hạo Hiên có vẻ là người tốt hơn An Thanh Phong. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận ban đầu, cô không muốn đánh giá người khác một cách vội vã thêm lần nào nữa. Cô đã từng cho rằng An Thanh Phong đàng hoàng hơn đám bạn nhà giàu kia nhưng đến cuối cùng, hắn ta còn tệ hơn bọn họ gấp ngàn lần.
Tô Hân Nghiên nhớ ra mình vẫn còn một vấn đề nữa. Việc di chuyển từ tỉnh D đến tỉnh E dù nhanh nhất cũng phải mất cả ngày, chưa kể còn phải thăm hỏi và tìm kiếm. Cô biết lấy đâu ra thời gian? Tất nhiên cô có thể xin nghỉ phép nhưng cô cảm thấy gần đây mình đã mang đến quá nhiều phiền phức cho ông chủ. Trương Hạo Hiên đã giúp cô nào là trả hết nợ nần, nào là thuê thám tử điều tra. Chỉ mỗi chuyện làm tốt công việc của mình mà cô cũng không làm được thì thật tệ quá.
Nếu An Thanh Phong thật sự ở làng Thiên Hoa thì có lẽ hắn cũng không chạy đi đâu được, trước mắt đành tạm gác việc tìm hắn ta sang một bên, đợi đến lúc trả hết ân tình cho hoạ sĩ Trương thì xin nghỉ phép vài ngày cũng đỡ ngại, Tô Hân Nghiên tự dặn lòng như thế. Cô biết việc kiềm chế mong muốn mãnh liệt của bản thân sẽ rất khó chịu nhưng cô sẽ cố gắng.
Trong phòng khách, Trương Hạo Hiên đang phác họa ý tưởng trên giấy, anh đang tập trung cao độ thì bị sao nhãng bởi tiếng bước chân.
"A, xin lỗi, làm anh phân tâm rồi." - Tô Hân Nghiên cúi đầu xin lỗi.
"Không sao, không sao. Thế nào rồi? Người bạn đó có biết An Thanh Phong đã đi đâu không?" - Trương Hạo Hiên quay sang hỏi.
"Anh ta không biết. Nhưng mà tôi đã hỏi được một thông tin khác: An Thanh Phong từng nói muốn sống ở làng Thiên Hoa phía bắc tỉnh E. Tôi nghĩ rằng có thể hắn ta đã dọn đến đó."
"Và cô muốn đến nơi đó tìm hắn ta?"
"Đúng là vậy, nhưng tôi biết gần đây mình đã gây nhiều phiền phức cho anh, giờ lại xin nghỉ phép nhiều ngày nữa thì thật không hay cho lắm. Nếu anh không muốn tôi đi thì tôi gác việc này lại một thời gian." - Tô Hân Nghiên nói.
"Chuyện trong lòng không nên để lâu." - Trương Hạo Hiên lắc đầu. - "Giờ cô có làm việc cũng không tập trung được đâu."
"Xin lỗi. Để anh chê cười rồi." - Tô Hân Nghiên hiểu lầm anh đang trách móc cô.
"Không, tôi không có ý đó. Tôi muốn nói là ngày mai thay vì về tỉnh D, chúng ta sẽ đến tỉnh E." - Trương Hạo Hiên tuyên bố.
"Cái gì?" - Tô Hân Nghiên ngạc nhiên, sao anh lại nhiệt tình đến thế. - "Anh không cần đi tìm cùng tôi đâu, còn bao nhiêu việc phải làm cơ mà. Mỗi chuyện anh đồng ý cho tôi nghỉ đã là tốt lắm rồi."
"Cô không hiểu rồi. Nghệ sĩ phải có cảm hứng mới sáng tạo được. Nghe nói làng Thiên Hoa phong cảnh rất đẹp, đi chuyến này xem như vừa giúp cô vừa giúp tôi." - Trương Hạo Hiên nói. - "Quyết định đi đâu là quyền của tôi mà."
"Tôi không ngờ mình có thể gặp được người như anh đấy, hoạ sĩ Trương." - Tô Hân Nghiên cảm động. - "Sao anh lại tốt với tôi thế?"
"Lòng tốt không mất tiền mua mà. Tôi luôn quan niệm phải đối xử tử tế với những người xung quanh, mà cô là người ở gần tôi nhất còn gì." - Trương Hạo Hiên trả lời.
Tô Hân Nghiên bật cười, rõ ràng tính đến hiện tại, lòng tốt đã tiêu tốn của anh rất nhiều tiền bạc và thời gian.
"Tôi không biết nên nói gì nữa. Cảm ơn anh rất nhiều."
"Đừng khách sáo như thế. Nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường."
Ngày hôm sau, hai người trả phòng khách sạn rồi đón taxi đến nhà ga. Trương Hạo Hiên mua vé tại quầy trước khi ngồi chờ tàu khởi hành. Anh hỏi: "Sau khi gặp An Thanh Phong, cô sẽ làm gì?"
"Tất nhiên là mắng cho hắn ta một trận rồi, ném đống bằng chứng vào mặt hắn để hắn tỉnh ngộ."- Tô Hân Nghiên đáp.
"Ý tôi là sau đó nữa kìa."
"Sau đó nữa ấy à?" - Vừa hay tối qua Tô Hân Nghiên đã nghĩ đến chuyện này. - "Có lẽ tôi sẽ tiếp tục bước về phía trước, bỏ lại quá khứ, toàn tâm toàn ý làm tốt công việc của mình "
"Cô vẫn cứ nhắc đến công việc ấy nhỉ?"
"Tôi cũng biết ngại chứ. Có người giúp việc nào lại làm phiền ông chủ nhiều như tôi đâu, sau này nhất định phải làm việc chăm chỉ để đền bù mới hợp lý."