Chương 27: Liên kết
Nghe vậy, tôi kinh ngạc hỏi lại:
"Hai người cũng biết cái người tên Khờ đó sao? Vậy có biết "nó" là cái gì không?"
Anh Lâm đáp lại lời tôi:
"Nó trong lời em nói là gì thì anh không biết. Nhưng ông Tu vừa mới tới đây vì chuyện thằng Khờ đấy."
Tôi nghi hoặc:
"Ông ấy nói gì?"
Anh Lâm ngồi xuống ghế bắt đầu thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
"Thằng ấy nhà ở cuối bản, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại thêm có vấn đề về đầu óc nên người ta quen miệng gọi là thằng Khờ. Ông Tu hôm nay qua đây là để thông báo về cái chết của nó. Nghe đâu là do đi đêm gặp phải cướp nên mới vong mạng, còn dặn dò chúng ta hạn chế ra ngoài vào buổi tối nữa."
Tôi không khỏi vờ vực, rõ ràng cái chết của thằng Khờ không phải do đám cướp làm ra. Vì sẽ chẳng có tên cướp nào gây án xong lại tốn công dàn dựng hiện trường như vậy.
Nhưng suy cho cùng, lời ông Tu nói không phải là không có lý. Với những người không rõ ngọn ngành lại chẳng tin vào chuyện ma quỷ như chúng tôi mà nói cứ che dấu là tốt nhất, tránh gây hoang mang trong lòng. Huống chi ông ấy đã có lòng tốt đến tận đây nhắc nhở. Tôi không nên nghi oan cho người tốt mới phải.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định chỉ kể chuyện này cho một mình Hoài Ân.
Anh Lâm thấy tôi nghe xong không nói gì bèn hỏi:
"Hoài này, hồi nãy em định nói gì à?"
Tôi lập tức tươi cười bịa đặt chuyện:
"À, không có gì đâu anh. Ban nãy em xuống bản thấy người ta bàn tán quá trời nên muốn hỏi xem hai người biết chuyện gì không. Ai ngờ ông Tu nhanh hơn một bước đã đến đây thông báo trước rồi."
Anh Lâm gật gù, trông anh không có vẻ gì là nghi ngờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn về phần Hoài Ân, cô ấy tinh ý phát hiện ra nét gượng gạo trên gương mặt tôi. Ánh nhìn của cô ấy trở nên đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Tôi nháy mắt ra hiệu rồi viện cớ kéo Hoài Ân xuống bếp. Cô ấy cũng hiểu ý nên rất phối hợp.
Đến nơi, tôi ngó nghiêng xung quanh rồi đóng chặt cửa lại. Ghé tai kể cho cô ấy nghe về giấc mơ kỳ lạ và cái chết quái đản của thằng Khờ. Hoài Ân nghe xong liền rơi vào trầm tư, được một lúc cô bất chợt hỏi:
"Cậu còn nhớ bài hát đó hát thế nào không?"
"Hả? À, đợi chút để tớ nhớ lại."
Tôi có phần bất ngờ trước câu hỏi ấy, nhưng vẫn cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Tôi nhắm mắt, bắt đầu ngâm nga theo giai điệu trong giấc mơ.
"Đường núi gập ghềnh,
Chàng dắt em đi.
Băng qua mấy núi mấy đèo,
Tình ta như đôi chim c.u không chia lìa.
Chàng đi rồi,
Em chẳng còn thiết tha.
Nguyện chung một huyệt,
Kiếp kiếp gần bên.
Chàng đi rồi,
Em ở lại.
Thân xác nguội lạnh,
Hồn chơ vơ.
Chàng…"
"A!"
Tôi đang say sưa hát bỗng Hoài Ân hét lên một tiếng lớn. Tôi lập tức ngừng lại, quay người nhìn cô ấy hỏi:
"Hoài Ân, cậu làm sao thế?"
Trong không gian nửa sáng nửa tối của căn bếp chật hẹp, tôi thấy trên nét mặt cô ấy hiện rõ vẻ hoang mang xen lẫn khiếp sợ tột cùng. Dường như bài hát vừa rồi đã đánh thức một miền ký ức chẳng mấy tốt đẹp trong đầu cô ấy. Hoài Ân phải vịn chặt tay tôi mới đứng vững, giọng cô ấy run run:
"Là nó đấy! Con ma nữ bám lấy anh Lâm! Đêm hôm đó tớ đã nghe thấy nó… nó hát bài hát này!"
Mặc dù chuyện này đã nằm trong một phần dự đoán của tôi, song khi nghe chính miệng Hoài Ân xác nhận, tôi vẫn không khỏi ớn lạnh. Sự thật rằng trước giờ chúng tôi chưa từng đuổi được con quỷ đó đi, mà nó chỉ chuyển từ anh Lâm sang ám tôi mà thôi.
"Đúng là vậy thật rồi."
Thấy tôi cứ lẩm bẩm một mình, Hoài Ân gấp gáp hỏi:
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
Tôi lắc đầu, chính bản thân tôi cũng không rõ tiếp theo đây mình sẽ phải đối diện với những chuyện gì.
"Pháp lực của tớ không đủ để thực hiện bắt vong thêm lần nào nữa. Giờ chúng ta chỉ đành tùy cơ ứng biến mà thôi. Nhưng tớ có cảm giác rằng nó không thể làm hại tớ."
Hoài Ân nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, sau cùng chỉ đành vỗ vai an ủi:. Truyện Truyện Teen
"Tớ tin cậu, có gì nhớ nói với tớ. Chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Ừ, tớ biết rồi."
Thật tâm mà nói, tôi rất cảm kích Hoài Ân, dù biết mọi chuyện nguy hiểm nhưng vẫn dốc lòng giúp tôi. Mà có lẽ từ khi cô ấy lựa chọn rời bỏ thành phố, đến nơi rừng núi hoang vu này thì đã chẳng có gì có thể khiến cô ấy lùi bước nữa rồi.
Kết thúc một ngày mệt mỏi, tối hôm ấy Hoài Ân mang chăn gối sang muốn ngủ với tôi. Không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, tôi bèn đồng ý. Cả hai cùng nhau chen chúc trên chiếc giường chật hẹp.
Vẫn như thường lệ, khi chìm vào giấc ngủ ý thức tôi chơi vơi trong một không gian vô định. Rồi như có một thế lực nào đó kéo tôi bước vào mộng cảnh quen thuộc.
Nhưng hôm nay có điểm khác biệt.
"Hai người cũng biết cái người tên Khờ đó sao? Vậy có biết "nó" là cái gì không?"
Anh Lâm đáp lại lời tôi:
"Nó trong lời em nói là gì thì anh không biết. Nhưng ông Tu vừa mới tới đây vì chuyện thằng Khờ đấy."
Tôi nghi hoặc:
"Ông ấy nói gì?"
Anh Lâm ngồi xuống ghế bắt đầu thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
"Thằng ấy nhà ở cuối bản, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại thêm có vấn đề về đầu óc nên người ta quen miệng gọi là thằng Khờ. Ông Tu hôm nay qua đây là để thông báo về cái chết của nó. Nghe đâu là do đi đêm gặp phải cướp nên mới vong mạng, còn dặn dò chúng ta hạn chế ra ngoài vào buổi tối nữa."
Tôi không khỏi vờ vực, rõ ràng cái chết của thằng Khờ không phải do đám cướp làm ra. Vì sẽ chẳng có tên cướp nào gây án xong lại tốn công dàn dựng hiện trường như vậy.
Nhưng suy cho cùng, lời ông Tu nói không phải là không có lý. Với những người không rõ ngọn ngành lại chẳng tin vào chuyện ma quỷ như chúng tôi mà nói cứ che dấu là tốt nhất, tránh gây hoang mang trong lòng. Huống chi ông ấy đã có lòng tốt đến tận đây nhắc nhở. Tôi không nên nghi oan cho người tốt mới phải.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định chỉ kể chuyện này cho một mình Hoài Ân.
Anh Lâm thấy tôi nghe xong không nói gì bèn hỏi:
"Hoài này, hồi nãy em định nói gì à?"
Tôi lập tức tươi cười bịa đặt chuyện:
"À, không có gì đâu anh. Ban nãy em xuống bản thấy người ta bàn tán quá trời nên muốn hỏi xem hai người biết chuyện gì không. Ai ngờ ông Tu nhanh hơn một bước đã đến đây thông báo trước rồi."
Anh Lâm gật gù, trông anh không có vẻ gì là nghi ngờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn về phần Hoài Ân, cô ấy tinh ý phát hiện ra nét gượng gạo trên gương mặt tôi. Ánh nhìn của cô ấy trở nên đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Tôi nháy mắt ra hiệu rồi viện cớ kéo Hoài Ân xuống bếp. Cô ấy cũng hiểu ý nên rất phối hợp.
Đến nơi, tôi ngó nghiêng xung quanh rồi đóng chặt cửa lại. Ghé tai kể cho cô ấy nghe về giấc mơ kỳ lạ và cái chết quái đản của thằng Khờ. Hoài Ân nghe xong liền rơi vào trầm tư, được một lúc cô bất chợt hỏi:
"Cậu còn nhớ bài hát đó hát thế nào không?"
"Hả? À, đợi chút để tớ nhớ lại."
Tôi có phần bất ngờ trước câu hỏi ấy, nhưng vẫn cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Tôi nhắm mắt, bắt đầu ngâm nga theo giai điệu trong giấc mơ.
"Đường núi gập ghềnh,
Chàng dắt em đi.
Băng qua mấy núi mấy đèo,
Tình ta như đôi chim c.u không chia lìa.
Chàng đi rồi,
Em chẳng còn thiết tha.
Nguyện chung một huyệt,
Kiếp kiếp gần bên.
Chàng đi rồi,
Em ở lại.
Thân xác nguội lạnh,
Hồn chơ vơ.
Chàng…"
"A!"
Tôi đang say sưa hát bỗng Hoài Ân hét lên một tiếng lớn. Tôi lập tức ngừng lại, quay người nhìn cô ấy hỏi:
"Hoài Ân, cậu làm sao thế?"
Trong không gian nửa sáng nửa tối của căn bếp chật hẹp, tôi thấy trên nét mặt cô ấy hiện rõ vẻ hoang mang xen lẫn khiếp sợ tột cùng. Dường như bài hát vừa rồi đã đánh thức một miền ký ức chẳng mấy tốt đẹp trong đầu cô ấy. Hoài Ân phải vịn chặt tay tôi mới đứng vững, giọng cô ấy run run:
"Là nó đấy! Con ma nữ bám lấy anh Lâm! Đêm hôm đó tớ đã nghe thấy nó… nó hát bài hát này!"
Mặc dù chuyện này đã nằm trong một phần dự đoán của tôi, song khi nghe chính miệng Hoài Ân xác nhận, tôi vẫn không khỏi ớn lạnh. Sự thật rằng trước giờ chúng tôi chưa từng đuổi được con quỷ đó đi, mà nó chỉ chuyển từ anh Lâm sang ám tôi mà thôi.
"Đúng là vậy thật rồi."
Thấy tôi cứ lẩm bẩm một mình, Hoài Ân gấp gáp hỏi:
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
Tôi lắc đầu, chính bản thân tôi cũng không rõ tiếp theo đây mình sẽ phải đối diện với những chuyện gì.
"Pháp lực của tớ không đủ để thực hiện bắt vong thêm lần nào nữa. Giờ chúng ta chỉ đành tùy cơ ứng biến mà thôi. Nhưng tớ có cảm giác rằng nó không thể làm hại tớ."
Hoài Ân nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, sau cùng chỉ đành vỗ vai an ủi:. Truyện Truyện Teen
"Tớ tin cậu, có gì nhớ nói với tớ. Chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Ừ, tớ biết rồi."
Thật tâm mà nói, tôi rất cảm kích Hoài Ân, dù biết mọi chuyện nguy hiểm nhưng vẫn dốc lòng giúp tôi. Mà có lẽ từ khi cô ấy lựa chọn rời bỏ thành phố, đến nơi rừng núi hoang vu này thì đã chẳng có gì có thể khiến cô ấy lùi bước nữa rồi.
Kết thúc một ngày mệt mỏi, tối hôm ấy Hoài Ân mang chăn gối sang muốn ngủ với tôi. Không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, tôi bèn đồng ý. Cả hai cùng nhau chen chúc trên chiếc giường chật hẹp.
Vẫn như thường lệ, khi chìm vào giấc ngủ ý thức tôi chơi vơi trong một không gian vô định. Rồi như có một thế lực nào đó kéo tôi bước vào mộng cảnh quen thuộc.
Nhưng hôm nay có điểm khác biệt.