Chương : 56
Nàng lỡ tay đánh rơi cuốn sách, Linh Lam giúp nàng nhặt lên thì thấy có rất nhiều vết gạch đỏ chi chít, hình như đó là những chỗ rất quan trọng.
Khổ nỗi Linh Lam không biết chữ, nhìn vào chỉ thấy toàn nét là nét rối tung cả lên. Nàng ta bực bội cất sách vào giá, định đem đồ đi giặt lại phát hiện ra có người đã nhanh tay hơn, bưng toàn bộ chỗ y phục đó đi đâu mất.
Cung nữ kia kệ nệ xách giỏ đồ mang tới phòng giặt đồ ở Ty y-nơi giặt đồ cho cả hoàng cung. Vì thế mà rất nhiều người làm việc nhưng vẫn không xuể. Cung nữ kia nhìn một hồi thấy ai cũng bận tối mắt tối mũi, cứ đứng chờ xem có ai đến bưng đi không.
Mãi một lúc sau mới có người đến hỏi:
-Xin hỏi tỷ tỷ hầu hạ ở cung nào? Có phải đem đồ cần giặt đến không?
Cung nữ kia quay lại.
Đó là một nữ nhân khoảng tầm hai bảy, hai tám tuổi, vẻ mặt hiền lành.
-Ta là người ở điện Cẩm Ngọc. Nếu ngươi làm việc ở đây thì mau đem số y phục này đi giặt đi.
Người kia mở to mắt ngạc nhiên:
-Điện Cẩm Ngọc? Chẳng phải là tẩm điện của Hiền phi nương nương sao?
-Đúng vậy.
Nàng ta mừng rỡ nhận lấy giỏ đồ, định hỏi thêm vài ba câu người kia đã chạy mất. Không ai khác ngoài Lục Nương.
Lục Nương ôm đồ ra một góc ngồi giặt. Thường ngày không hề bị bất kì vấn đề gì, ấy vậy mà Lục Nương vừa nhúng tay vào nước ngâm đồ thì da tay nổi đám đỏ ngứa ran giống hệt dị ứng.
Da Lục Nương vốn cực kì nhạy cảm.
Thấy lạ, Lục Nương liền báo lên trưởng quản sự ở Ty y. Vì đây là hoàng cung, thủ đoạn hại người nhiều vô kể, phàm là liên quan tới những cung phi ở hậu cung thì càng nghiêm trọng, nhất là khi chuyện xảy ra với Hạ Hiền phi-phi tử được sủng ái nhất trong tam cung lục viện.
Trưởng quản sự ngay lập tức gọi người đến xem xét, phát hiện chất có lẫn trong y phục của Diễm Cơ là chất độc nguy hiểm, tuy chỉ có lượng nhỏ nhưng đã được dùng nhiều lần, sẽ gây ra các bệnh như đau đầu, các bệnh ngoài da, các bệnh liên quan đến phổi, tim,...
Lục Nương hết sức hoang mang lo sợ, không biết kẻ độc ác nào dám hành động mất nhân tính như vậy. Hãm hại cả một người mất trí nhớ chân yếu tay mềm, bất hạnh đến vô cùng.
Lục Nương cố gắng nhớ lại dung mạo của cung nữ đã đem đồ đến cho nàng ta rồi báo cáo lên trên.
Sự việc ầm ĩ trong Ty y rất may đã ngăn chặn kịp thời.
Linh Lam bấy giờ đang hối hả chạy đến Ty y để lấy lại giỏ đồ với hi vọng chưa bị ai phát hiện.
Trên đường đi gặp cung nữ trong điện Cẩm Ngọc, biết giỏ đồ đã được đưa cho người ta giặt thì mặt tái xanh, cắt không còn giọt máu.
-Linh Lam tỷ tỷ có chuyện gì vậy?
-Ta...ta bỗng nhiên nhớ ra khăn tay của nương nương đang để lộn trong đống đồ kia, phiền ngươi đến Ty y chuyến nữa.
-Vâng.
Cung nữ kia đồng ý đi ngay mà không biết rằng mình sắp trở thành vật thế thân cho người nàng vừa gọi là "Linh Lam tỷ tỷ".
Trác Diễm Cơ yếu ớt nằm trên giường, tay day day thái dương, khuôn mặt tái nhợt đi vì đau đớn. Mỗi lúc đau một dữ dội, nàng tưởng chừng như có hàng trăm ngàn con ong làm loạn trong đầu mình. Đám cung nữ sợ hãi định chạy đi mời thái y thì bị nàng ngăn lại:
-Không cần...Các ngươi lui ra ngoài. Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.
-Nhưng cứ để như vậy rất nguy hiểm...
Diễm Cơ vẫn chưa biết tin Dạ Hàn không còn ở trong hoàng cung, cứ đinh ninh rằng hắn vẫn còn đang thượng triều:
-Các ngươi đừng cho ai biết, cũng đừng để Hoàng thượng biết được.
Đám cung nữ ngạc nhiên:
-Nương nương, Hoàng thượng đã đi đến biên cương từ sáng sớm rồi mà.
Nàng gắng gượng ngồi dậy,lời nói có chút không tự nhiên:
-Tại sao ta không biết?
-Có một vũ lâm vệ bảo Hoàng thượng dặn dò như vậy...như vậy..., Linh Lam tỷ tỷ đã nói để mình tỷ ấy truyền đạt lại cho nương nương. Linh Lam tỷ tỷ chưa cho nương nương biết ư?
Trác Diễm Cơ không nói thêm bất cứ lời nào, ra hiệu cho tất cả lui xuống. Nàng không buồn, cũng chẳng vui, điều duy nhất chính là nàng cảm thấy hơi bất ngờ bởi Trác Dạ Hàn lần đầu tiên quyết định rời khỏi hoàng cung, tự cầm quân đánh trận.
Hắn đi rồi ai sẽ thay thế hắn điều hành chính sự? Ai sẽ thay hắn thượng triều? Ai là người hắn tin tưởng đến mức có thể giao quyền hành tuyệt đối?
Lẽ nào lại là tam ca?
Nàng lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy.
Nếu hắn có thể tin tưởng tam ca thì trên đời này chẳng có gì là không thể xảy ra.
Trác Diễm Cơ suy nghĩ thật kĩ lần nữa.
Nàng đã biết là ai rồi.
Trác Diễm Cơ nén đau ngồi dậy đi xác nhận, ngay lập tức một tiểu thái giám phục vụ ở Ty y bước vào:
-Bẩm Hiền phi nương nương, ở Ty y xảy ra chút chuyện cần nương nương xác nhận. Mong nương nương bỏ chút thời gian đến Ty y cùng nô tài.
Nàng rất đau đầu, nhưng nhìn qua vẻ mặt của tên thái giám đó đoán chừng rất nghiêm trọng, vì vậy đành cắn răng lết đến Ty y, gác lại việc xác minh sau.
-Oan cho nô tỳ ! Oan cho nô tỳ quá !
Trưởng quản sự Ty y ngồi trên bàn, vẻ mặt giận dữ luôn miệng thét đánh. Một cung nữ bị trói tay vào cột, hai bên thị vệ cầm gậy đánh tới tấp vào lưng, vào chân nàng ta. Trác Diễm Cơ mới đến đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này, hơn nữa phát hiện ra đây chính là cung nữ phục vụ tẩm điện của mình.
-A Xuân !
Cung nữ tên A Xuân nghe tiếng chủ tử thì mừng rỡ vô cùng:
-Nương nương hãy cứu nô tỳ ! Nô tỳ bị oan !!!
Lục Nương không biết từ đâu bước ra, mang theo một bộ đồ của Diễm Cơ đến trước mặt nàng. Lục Nương giơ bộ đồ lên ngang ngực, đoạn chỉ tay về phía A Xuân:
-Nương nương, cung nữ này to gan lớn mật, dám dùng độc dược bôi vào y phục hãm hại nương nương. Nương nương xem, đây là bằng chứng.
Trác Diễm Cơ bán tín bán nghi nhìn bộ y phục trên tay Lục Nương. Trưởng quản sự lúc này mới từ tốn rời ghế lại chỗ nàng hành lễ:
-Hạ quan tham kiến Hiền phi nương nương.Dám cả gan hỏi vài câu, mong được nương nương thành thật trả lời.
-Cứ hỏi.
-Tạ nương nương. Cho hạ quan hỏi gần đây nương nương có cảm thấy chóng mặt, đau đầu hay khó thở không?
Nàng ngạc nhiên:
-Sao ngươi lại hỏi vậy?
-Bẩm nương nương, cung nữ Lục Nương ở Ty y đang giặt đồ thì phát hiện y phục của nương nương mà cung nữ này đem đến có vấn đề. Hạ quan cho người đến khám xét mới biết y phục nương nương có lẫn chất độc. Thứ này không thể gây tử vong ngay. Nó thấm qua da khi mặc đồ và gây nên nhiều triệu chứng như hạ quan đã liệt kê, dẫn đến cơ thể suy nhược rồi kiệt sức mà chết.
Nàng rùng mình một cái. Quả là một âm mưu thâm độc. Nàng nhìn A Xuân, ánh mắt khẩn cầu ấy nàng biết không phải là A Xuân làm.
Đã có kẻ khác đổ tội cho A Xuân.
Diễm Cơ hỏi:
-A Xuân, có phải ngươi hại ta?
-Không phải nô tỳ. Không phải. Dù có cả trăm nghìn cái mạng nô tỳ cũng không dám !
-Vậy theo ngươi ai đáng nghi nhất?
A Xuân lắc đầu. Nàng vẫn hỏi mặc dù đã chắc chắn đến chín phần kẻ đứng sau là ai. Nàng không có quá nhiều kẻ thù.
Trác Diễm Cơ cuối cùng ra lệnh:
-Các ngươi hãy thả cung nữ này ra. Lỗi ta quản người không nghiêm, vẫn nên để điện Cẩm Ngọc tự xử lí. Chuyện hôm nay không nên làm lớn, tránh kinh động đến các cung điện khác. Ta chỉ yêu cầu như thế, các ngươi liệu có làm được không?
-Xin nghe theo Hiền phi nương nương phân phó.
Linh Lam đứng ở ngoài cửa không dám vào, bồn chồn không biết tình hình bên trong thế nào. Diễm Cơ bước ra, theo sau còn có A Xuân dù bị đánh rất nặng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi được.
Trác Diễm Cơ cao giọng chất vấn:
-Ngươi không ở lại đôn đốc mọi người làm việc, chạy đến Ty y làm gì?
-Nô...nô tỳ lo cho sức khoẻ của nương nương. Bệnh đau đầu đã đỡ chưa ạ?!
-Nhờ lòng tốt của ngươi...-Nàng không nói hết câu, lấp lửng giữa chừng làm Linh Lam hoang mang.
Nàng không thèm để ý đến Linh Lam nữa, khoan thai bước lướt qua nàng ta. Lúc đi ngang nàng có nói nhỏ:
-Quản lí không nghiêm, để kẻ gian hãm hại chủ tử. Phạt ngươi mười trượng, lao dịch ở Lãnh đình một tháng như những tội nhân khác.
Linh Lam không dám cãi lời, cắn răng cúi đầu:
-Nô tỳ đáng trách. Nô tỳ xin chịu phạt.
Linh Lam lén lút chạy đến điện Ngân Bích gặp Yên Lăng. Nhưng vừa đến cửa đã bị chặn lại.
-Tránh ra, ta muốn gặp Hoàng hậu.
-Ngươi là nô tỳ cung nào mà dám đến điện Ngân Bích náo loạn?- Đám cung nữ đứng ngoài cửa giở giọng bề trên.
-Ta phụng mệnh Hoàng hậu, các ngươi mau cho ta vào.
Yên Lăng thấy bên ngoài ầm ĩ nên ra xem, quả đúng như dự đoán, Linh Lam đã đến.
Linh Lam sốt hết cả ruột, cứ tưởng Yên Lăng ra giải vây, nào ngờ ả chỉ thản nhiên nói đúng một câu:
-Hoàng hậu không biết ngươi, lại dám mạo danh làm loạn tôn ti trật tự ở tẩm điện Hoàng hậu. Người đâu, mau lôi kẻ này ra ngoài cho ta !
Tức thì quân lính xông đến, mỗi người một bên xách Linh Lam đá ra ngoài. Xong việc Yên Lăng trở vào báo cho Triệu Tử Mai:
-Hoàng hậu, nô tỳ đã tống cổ Linh Lam đi rồi. Việc lần này Trác Diễm Cơ đã nhắm đến Linh Lam, liệu có cần nô tỳ...
Yên Lăng làm bộ đưa tay lên cổ. Tử Mai cười đáp:
-Làm thế càng khiến ả nghi ngờ hơn. Tất cả chỉ là tự suy diễn, không có gì chứng minh được bản cung đứng sau chuyện này nên ngươi không cần lo.
-Vậy...chúng ta nên xử lí thế nào ạ?
-Thời gian còn nhiều, ắt có cách trị được con tiện nhân đó.
Trước vẻ mặt bối rối của Yên Lăng, Triệu Tử Mai cười nhẹ, lẩm bẩm trong miệng như thể đang cảnh báo Dạ Hàn:
-Sau khi hồi cung, cứ đợi mà ôm xác sủng phi của chàng đi, Trác Dạ Hàn !
Khổ nỗi Linh Lam không biết chữ, nhìn vào chỉ thấy toàn nét là nét rối tung cả lên. Nàng ta bực bội cất sách vào giá, định đem đồ đi giặt lại phát hiện ra có người đã nhanh tay hơn, bưng toàn bộ chỗ y phục đó đi đâu mất.
Cung nữ kia kệ nệ xách giỏ đồ mang tới phòng giặt đồ ở Ty y-nơi giặt đồ cho cả hoàng cung. Vì thế mà rất nhiều người làm việc nhưng vẫn không xuể. Cung nữ kia nhìn một hồi thấy ai cũng bận tối mắt tối mũi, cứ đứng chờ xem có ai đến bưng đi không.
Mãi một lúc sau mới có người đến hỏi:
-Xin hỏi tỷ tỷ hầu hạ ở cung nào? Có phải đem đồ cần giặt đến không?
Cung nữ kia quay lại.
Đó là một nữ nhân khoảng tầm hai bảy, hai tám tuổi, vẻ mặt hiền lành.
-Ta là người ở điện Cẩm Ngọc. Nếu ngươi làm việc ở đây thì mau đem số y phục này đi giặt đi.
Người kia mở to mắt ngạc nhiên:
-Điện Cẩm Ngọc? Chẳng phải là tẩm điện của Hiền phi nương nương sao?
-Đúng vậy.
Nàng ta mừng rỡ nhận lấy giỏ đồ, định hỏi thêm vài ba câu người kia đã chạy mất. Không ai khác ngoài Lục Nương.
Lục Nương ôm đồ ra một góc ngồi giặt. Thường ngày không hề bị bất kì vấn đề gì, ấy vậy mà Lục Nương vừa nhúng tay vào nước ngâm đồ thì da tay nổi đám đỏ ngứa ran giống hệt dị ứng.
Da Lục Nương vốn cực kì nhạy cảm.
Thấy lạ, Lục Nương liền báo lên trưởng quản sự ở Ty y. Vì đây là hoàng cung, thủ đoạn hại người nhiều vô kể, phàm là liên quan tới những cung phi ở hậu cung thì càng nghiêm trọng, nhất là khi chuyện xảy ra với Hạ Hiền phi-phi tử được sủng ái nhất trong tam cung lục viện.
Trưởng quản sự ngay lập tức gọi người đến xem xét, phát hiện chất có lẫn trong y phục của Diễm Cơ là chất độc nguy hiểm, tuy chỉ có lượng nhỏ nhưng đã được dùng nhiều lần, sẽ gây ra các bệnh như đau đầu, các bệnh ngoài da, các bệnh liên quan đến phổi, tim,...
Lục Nương hết sức hoang mang lo sợ, không biết kẻ độc ác nào dám hành động mất nhân tính như vậy. Hãm hại cả một người mất trí nhớ chân yếu tay mềm, bất hạnh đến vô cùng.
Lục Nương cố gắng nhớ lại dung mạo của cung nữ đã đem đồ đến cho nàng ta rồi báo cáo lên trên.
Sự việc ầm ĩ trong Ty y rất may đã ngăn chặn kịp thời.
Linh Lam bấy giờ đang hối hả chạy đến Ty y để lấy lại giỏ đồ với hi vọng chưa bị ai phát hiện.
Trên đường đi gặp cung nữ trong điện Cẩm Ngọc, biết giỏ đồ đã được đưa cho người ta giặt thì mặt tái xanh, cắt không còn giọt máu.
-Linh Lam tỷ tỷ có chuyện gì vậy?
-Ta...ta bỗng nhiên nhớ ra khăn tay của nương nương đang để lộn trong đống đồ kia, phiền ngươi đến Ty y chuyến nữa.
-Vâng.
Cung nữ kia đồng ý đi ngay mà không biết rằng mình sắp trở thành vật thế thân cho người nàng vừa gọi là "Linh Lam tỷ tỷ".
Trác Diễm Cơ yếu ớt nằm trên giường, tay day day thái dương, khuôn mặt tái nhợt đi vì đau đớn. Mỗi lúc đau một dữ dội, nàng tưởng chừng như có hàng trăm ngàn con ong làm loạn trong đầu mình. Đám cung nữ sợ hãi định chạy đi mời thái y thì bị nàng ngăn lại:
-Không cần...Các ngươi lui ra ngoài. Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.
-Nhưng cứ để như vậy rất nguy hiểm...
Diễm Cơ vẫn chưa biết tin Dạ Hàn không còn ở trong hoàng cung, cứ đinh ninh rằng hắn vẫn còn đang thượng triều:
-Các ngươi đừng cho ai biết, cũng đừng để Hoàng thượng biết được.
Đám cung nữ ngạc nhiên:
-Nương nương, Hoàng thượng đã đi đến biên cương từ sáng sớm rồi mà.
Nàng gắng gượng ngồi dậy,lời nói có chút không tự nhiên:
-Tại sao ta không biết?
-Có một vũ lâm vệ bảo Hoàng thượng dặn dò như vậy...như vậy..., Linh Lam tỷ tỷ đã nói để mình tỷ ấy truyền đạt lại cho nương nương. Linh Lam tỷ tỷ chưa cho nương nương biết ư?
Trác Diễm Cơ không nói thêm bất cứ lời nào, ra hiệu cho tất cả lui xuống. Nàng không buồn, cũng chẳng vui, điều duy nhất chính là nàng cảm thấy hơi bất ngờ bởi Trác Dạ Hàn lần đầu tiên quyết định rời khỏi hoàng cung, tự cầm quân đánh trận.
Hắn đi rồi ai sẽ thay thế hắn điều hành chính sự? Ai sẽ thay hắn thượng triều? Ai là người hắn tin tưởng đến mức có thể giao quyền hành tuyệt đối?
Lẽ nào lại là tam ca?
Nàng lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy.
Nếu hắn có thể tin tưởng tam ca thì trên đời này chẳng có gì là không thể xảy ra.
Trác Diễm Cơ suy nghĩ thật kĩ lần nữa.
Nàng đã biết là ai rồi.
Trác Diễm Cơ nén đau ngồi dậy đi xác nhận, ngay lập tức một tiểu thái giám phục vụ ở Ty y bước vào:
-Bẩm Hiền phi nương nương, ở Ty y xảy ra chút chuyện cần nương nương xác nhận. Mong nương nương bỏ chút thời gian đến Ty y cùng nô tài.
Nàng rất đau đầu, nhưng nhìn qua vẻ mặt của tên thái giám đó đoán chừng rất nghiêm trọng, vì vậy đành cắn răng lết đến Ty y, gác lại việc xác minh sau.
-Oan cho nô tỳ ! Oan cho nô tỳ quá !
Trưởng quản sự Ty y ngồi trên bàn, vẻ mặt giận dữ luôn miệng thét đánh. Một cung nữ bị trói tay vào cột, hai bên thị vệ cầm gậy đánh tới tấp vào lưng, vào chân nàng ta. Trác Diễm Cơ mới đến đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này, hơn nữa phát hiện ra đây chính là cung nữ phục vụ tẩm điện của mình.
-A Xuân !
Cung nữ tên A Xuân nghe tiếng chủ tử thì mừng rỡ vô cùng:
-Nương nương hãy cứu nô tỳ ! Nô tỳ bị oan !!!
Lục Nương không biết từ đâu bước ra, mang theo một bộ đồ của Diễm Cơ đến trước mặt nàng. Lục Nương giơ bộ đồ lên ngang ngực, đoạn chỉ tay về phía A Xuân:
-Nương nương, cung nữ này to gan lớn mật, dám dùng độc dược bôi vào y phục hãm hại nương nương. Nương nương xem, đây là bằng chứng.
Trác Diễm Cơ bán tín bán nghi nhìn bộ y phục trên tay Lục Nương. Trưởng quản sự lúc này mới từ tốn rời ghế lại chỗ nàng hành lễ:
-Hạ quan tham kiến Hiền phi nương nương.Dám cả gan hỏi vài câu, mong được nương nương thành thật trả lời.
-Cứ hỏi.
-Tạ nương nương. Cho hạ quan hỏi gần đây nương nương có cảm thấy chóng mặt, đau đầu hay khó thở không?
Nàng ngạc nhiên:
-Sao ngươi lại hỏi vậy?
-Bẩm nương nương, cung nữ Lục Nương ở Ty y đang giặt đồ thì phát hiện y phục của nương nương mà cung nữ này đem đến có vấn đề. Hạ quan cho người đến khám xét mới biết y phục nương nương có lẫn chất độc. Thứ này không thể gây tử vong ngay. Nó thấm qua da khi mặc đồ và gây nên nhiều triệu chứng như hạ quan đã liệt kê, dẫn đến cơ thể suy nhược rồi kiệt sức mà chết.
Nàng rùng mình một cái. Quả là một âm mưu thâm độc. Nàng nhìn A Xuân, ánh mắt khẩn cầu ấy nàng biết không phải là A Xuân làm.
Đã có kẻ khác đổ tội cho A Xuân.
Diễm Cơ hỏi:
-A Xuân, có phải ngươi hại ta?
-Không phải nô tỳ. Không phải. Dù có cả trăm nghìn cái mạng nô tỳ cũng không dám !
-Vậy theo ngươi ai đáng nghi nhất?
A Xuân lắc đầu. Nàng vẫn hỏi mặc dù đã chắc chắn đến chín phần kẻ đứng sau là ai. Nàng không có quá nhiều kẻ thù.
Trác Diễm Cơ cuối cùng ra lệnh:
-Các ngươi hãy thả cung nữ này ra. Lỗi ta quản người không nghiêm, vẫn nên để điện Cẩm Ngọc tự xử lí. Chuyện hôm nay không nên làm lớn, tránh kinh động đến các cung điện khác. Ta chỉ yêu cầu như thế, các ngươi liệu có làm được không?
-Xin nghe theo Hiền phi nương nương phân phó.
Linh Lam đứng ở ngoài cửa không dám vào, bồn chồn không biết tình hình bên trong thế nào. Diễm Cơ bước ra, theo sau còn có A Xuân dù bị đánh rất nặng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi được.
Trác Diễm Cơ cao giọng chất vấn:
-Ngươi không ở lại đôn đốc mọi người làm việc, chạy đến Ty y làm gì?
-Nô...nô tỳ lo cho sức khoẻ của nương nương. Bệnh đau đầu đã đỡ chưa ạ?!
-Nhờ lòng tốt của ngươi...-Nàng không nói hết câu, lấp lửng giữa chừng làm Linh Lam hoang mang.
Nàng không thèm để ý đến Linh Lam nữa, khoan thai bước lướt qua nàng ta. Lúc đi ngang nàng có nói nhỏ:
-Quản lí không nghiêm, để kẻ gian hãm hại chủ tử. Phạt ngươi mười trượng, lao dịch ở Lãnh đình một tháng như những tội nhân khác.
Linh Lam không dám cãi lời, cắn răng cúi đầu:
-Nô tỳ đáng trách. Nô tỳ xin chịu phạt.
Linh Lam lén lút chạy đến điện Ngân Bích gặp Yên Lăng. Nhưng vừa đến cửa đã bị chặn lại.
-Tránh ra, ta muốn gặp Hoàng hậu.
-Ngươi là nô tỳ cung nào mà dám đến điện Ngân Bích náo loạn?- Đám cung nữ đứng ngoài cửa giở giọng bề trên.
-Ta phụng mệnh Hoàng hậu, các ngươi mau cho ta vào.
Yên Lăng thấy bên ngoài ầm ĩ nên ra xem, quả đúng như dự đoán, Linh Lam đã đến.
Linh Lam sốt hết cả ruột, cứ tưởng Yên Lăng ra giải vây, nào ngờ ả chỉ thản nhiên nói đúng một câu:
-Hoàng hậu không biết ngươi, lại dám mạo danh làm loạn tôn ti trật tự ở tẩm điện Hoàng hậu. Người đâu, mau lôi kẻ này ra ngoài cho ta !
Tức thì quân lính xông đến, mỗi người một bên xách Linh Lam đá ra ngoài. Xong việc Yên Lăng trở vào báo cho Triệu Tử Mai:
-Hoàng hậu, nô tỳ đã tống cổ Linh Lam đi rồi. Việc lần này Trác Diễm Cơ đã nhắm đến Linh Lam, liệu có cần nô tỳ...
Yên Lăng làm bộ đưa tay lên cổ. Tử Mai cười đáp:
-Làm thế càng khiến ả nghi ngờ hơn. Tất cả chỉ là tự suy diễn, không có gì chứng minh được bản cung đứng sau chuyện này nên ngươi không cần lo.
-Vậy...chúng ta nên xử lí thế nào ạ?
-Thời gian còn nhiều, ắt có cách trị được con tiện nhân đó.
Trước vẻ mặt bối rối của Yên Lăng, Triệu Tử Mai cười nhẹ, lẩm bẩm trong miệng như thể đang cảnh báo Dạ Hàn:
-Sau khi hồi cung, cứ đợi mà ôm xác sủng phi của chàng đi, Trác Dạ Hàn !