Chương : 55
Trong khi Triệu Tử Mai đang còn ngẩn ngơ vì câu nói của hắn, Trác Dạ Hàn đã đưa mắt nhìn quanh:
-Phù Quân đâu?
Nhũ mẫu bế đứa bé từ từ bước vào, vui mừng trao cho Dạ Hàn:
-Bẩm Hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất khoẻ mạnh.
Đứa bé hình như đã quen được Triệu Tử Mai và Chu nhũ mẫu bế nên lúc này không quen Dạ Hàn,vùng vẫy đòi ra.
Trác Dạ Hàn cứ thế lóng nga lóng ngóng, hết đỡ lại nâng mà đứa bé vẫn không chịu để yên. Cuối cùng Triệu Tử Mai phải tiến đến:
-Để thiếp.
Nàng ta thuần thục ôm đứa bé vào lòng. Quả nhiên nó không quẫy đạp nữa. Cái miệng nhỏ lại cười toe toét.
Trác Dạ Hàn cùng Triệu Tử Mai bế Phù Quân ngồi nói chuyện. Chỉ là vài ba câu hỏi bình thường nhưng trong lòng Tử Mai cảm thấy rất vui, luôn miệng nói cười, hai mắt cười tít.
Hắn nhìn đứa bé nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Tử Mai, lòng dịu đi phân nửa về chuyện ban nãy. Dạ Hàn vươn tay ra vuốt má, chăm chú ngắm khuôn mặt bụ bẫm của nó.
-Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai giật mình ngước lên:
-Hoàng thượng gọi thiếp sao?
-Trẫm sẽ rời khỏi hoàng cung đến biên cương dẹp loạn khoảng một, hai tháng. Trong lúc trẫm không ở hoàng cung, Hoàng hậu nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc tốt cho Phù Quân, mọi chuyện hậu đình đều nhờ cả vào Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai không dám tin:
-Chàng đến nơi xa xôi nguy hiểm như biên cương làm gì? Sao không cử người khác đi thay. Phụ thân thiếp có thể mà. Lý tướng quân cũng được.
Nàng ta biết Dạ Hàn dù có giỏi giang đến mấy cũng chỉ biết dùng mưu, dù có võ công cũng còn trẻ người non dạ, đâu thể có kinh nghiệm sa trường như các võ tướng ngày ngày đối mặt với khó khăn gian khổ.
Hơn nữa, Dạ Hàn lại là người đứng đầu một đất nước, kẻ khác nhìn vào sẽ đánh giá Nam Vân quốc không có người tài, phải để thiên tử đích thân ra mặt.
Như hiểu được Triệu Tử Mai nghĩ gì, Dạ Hàn tìm cách trấn an:
-Hoàng hậu không phải lo lắng, trẫm tự có cách giải quyết. Trước mắt Hoàng hậu cứ hoàn thành nghĩa vụ của mình đi đã. Chăm sóc Phù Quân thật tốt, đến lúc trẫm trở về hãy đưa nó đến điện Vĩ Tuyên chơi.
Nàng ta chần chừ một lát, sau cùng gật đầu:
-Ý Hoàng thượng đã quyết, thần thiếp nào dám ngăn cản. Chỉ mong Hoàng thượng bình an trở về, thần thiếp mãn nguyện. Lần này đi đến nơi xảy ra bạo loạn chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, khổ sở, Hoàng thượng tự bảo trọng, ăn uống đầy đủ, đừng để tổn hại đến long thể. Có thế những kẻ ở lại như thần thiếp trong hoàng cung mới có thể an tâm được.
Những lời Triệu Tử Mai nói đều chứa đựng tình cảm chân thật từ tận đáy lòng.
Hắn biết.
Thế nhưng thà rằng nàng ta cứ căm ghét hắn còn hơn là ngốc nghếch dành tình cảm cho người không yêu mình như vậy. Làm thế càng khiến hắn cảm thấy tội lỗi hơn.
Trác Dạ Hàn thở hắt một cái, toan đứng dậy ra về thì một bàn tay khác nhanh hơn chụp lấy góc áo hắn.
Triệu Tử Mai ngước đôi mắt phượng đong đầy sự khẩn cầu tha thiết:
-Hoàng thượng, chàng có thể ở đây lâu thêm một chút không? Chỉ một chút thôi cũng được.
Trác Diễm Cơ vừa mới tắm xong. Mái tóc còn đang ướt, nước nhỏ giọt xuống sàn. Linh Lam nhanh nhẹn đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm khăn lau tóc cho nàng. Các cung nữ khác cũng xúm lại xoa bóp tay chân.
Trác Diễm Cơ hai mắt khép hờ, thoải mái hưởng thụ.
Linh Lam bỏ chiếc khăn sang một bên sau khi tóc chỉ còn hơi ẩm. Nàng ta cầm chiếc lược bằng ngà, lướt một đường trên mái tóc nàng. Từng lọn tóc mềm mại trượt qua răng lược rơi xuống tay Linh Lam. Chẳng mấy chốc tóc nàng đã chải xong, Linh Lam vén sang một bên, kẹp lại bằng một cài hoa lan hồ điệp.
-Hiền phi nương nương, đã xong rồi.
Nàng tự ngắm mình, thấy gương mặt kia rất đẹp, chính gương mặt này đã quyến rũ biết bao nhiêu trái tim nam nhân, trong đó có Trác Dạ Hàn. Nhưng vẻ đẹp thánh thiện, hiền lành đó đâu đủ để che giấu đôi mắt sâu thẳm biết nói mà như vô hồn; che giấu đi sự hận thù đang lần lấn át vẻ dịu dàng.
Trác Diễm Cơ không nói không rằng, cầm bút kẻ đôi lông mày lá liễu xếch ngược lên, đuôi mắt còn điểm màu hoa lựu cho thêm phần sắc sảo. Linh Lam xuýt xoa khen nàng:
-Nương nương, người để kiểu trang điểm này thật hợp, tại sao lúc trước lại không để chúng nô tỳ làm giống như thế chứ?
Đúng lúc đó, một cung nữ bẩm báo có người ở điện Ngân Bích muốn gặp nàng. Diễm Cơ bảo:
-Không nhất thiết phải vào đây. Có gì ngươi hãy truyền đạt lại cho ta nghe.
-Vâng.
Lát sau cung nữ ấy quỳ dưới chân nàng nói nhỏ:
-Nương nương, Hoàng thượng sai cung nữ ở điện Ngân Bích đến, nói rằng tối nay nương nương cứ đi nghỉ trước đi, không cần phải đợi Hoàng thượng nữa.
Linh Lam quỳ trước bàn trang điểm sắp xếp lại từng chiếc trâm cài tóc, khi vô tình ngước lên đã thấy nàng nhìn chằm chằm xuống đất, mi dài gần che kín đôi mắt, không nhìn rõ ấy là ánh mắt thể hiện điều gì.
Đã gần hết giờ Tỵ, trời càng về đêm càng trở lạnh. Ngoài kia, hàng cây bằng lăng khẳng khiu run rẩy đang trước gió, thi thoảng lại có một hai chiếc lá lìa cành. Tiếng lá chạm mặt sân xào xạc, vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Những ngôi sao hôm nay đã lẩn đi không ít, trên bầu trời chỉ còn le lói thứ ánh sáng hiếm hoi.
Trác Dạ Hàn ngước nhìn trời, hắn đoán rằng mai sẽ là một ngày mưa. Hắn kéo rèm chắn gió, đoạn quay lại nhìn hai mẫu tử Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn.
Chăn bị tuột hơn phân nửa, hắn kéo lên đắp ngang người bọn họ, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên thổi bớt nến trên giá đỡ.
Dạ Hàn định bụng sẽ về thẳng điện Vĩ Tuyên, không làm phiền Trác Diễm Cơ nữa. Tấm áo choàng đen khoác hờ trên vai, gió thổi tung theo từng bước tiêu sái. Lương công công cầm đèn soi trước đường đi, thi thoảng phải đi thật chậm để đợi Dạ Hàn. Mộc Hoan theo sát bên cạnh. Sau y còn thêm hai hàng tuỳ tùng.
Đến lối rẽ vào điện Cẩm Ngọc, Dạ Hàn cố ý đi thật chậm, nhìn xem bên trong có còn sáng không. Đám lính canh cổng thấy Hoàng thượng đi qua, đồng loạt cúi đầu hành lễ. Hắn chần chừ trước cửa ít lâu.
-Đêm khuya rồi, Hoàng thượng có ý lưu lại điện Cẩm Ngọc không?-Một tên lính tiến đến hỏi nhỏ.
-Hiền phi đi nghỉ rồi, trẫm không nên làm phiền nàng nữa. Chỉ cần mai ngươi báo cho nàng một tiếng, trẫm có việc phải rời kinh thành, chắc một hai tháng này không thể thăm nàng được. Bảo nàng giữ gìn sức khoẻ nữa.
-Tuân lệnh.
Ngày hôm sau Triệu Tử Mai dậy rất sớm, giao tiểu hoàng tử cho Chu nhũ mẫu rồi tất bật chạy đến cổng chính hoàng cung. Tiết trời sáng sớm hơi lành lạnh, hoa hải đường đã nở rộ lối đi, mưa ngâu một trận trút xuống khiến cảnh vật trở nên mờ ảo một bức trắng xoá nhạt nhoà.
Triệu Tử Mai đứng từ trên lầu cao nhìn xuống chỉ thấy người ngựa chen nhau, tiếng binh khí và giáp phục va chạm chói tai dù đã bị át đi bởi tiếng mưa. Trác Dạ Hàn vận áo giáp dũng mãnh, thuần thục leo lên lưng ngựa trong tiếng hô kinh người.
Lý Uyển Khánh từ phụ thân mình Lý Trình, biết được Trác Dạ Hàn lần này cầm quân dẹp loạn, lòng cũng vạn phần lo âu. Nàng ta cùng đến tiễn, cũng leo lên cùng một gác lầu nơi Triệu Tử Mai đã đứng trước đó.
Lý Uyển Khánh cung kính hành lễ:
-Tham kiến Hoàng hậu nương nương.
-Quý phi cũng đến đây ư? Bản cung tưởng Quý phi phải xuống tận dưới kia với Hoàng thượng chứ.
Triệu Tử Mai cho rằng từ sau vụ án Thẩm Lưu Ly, Dạ Hàn không còn coi trọng Lý Uyển Khánh như trước, nghĩ rằng Uyển Khánh không dám gặp mặt trực tiếp, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Quả như Tử Mai dự đoán.
Uyển Khánh không lấy làm hổ thẹn, cứ khoan thai mà rằng:
-Hoàng thượng lần này đích thân ngự giá cầm quân, hi vọng đám phản loạn sẽ bị đập tan,quân ta đại thắng trở về. Chỉ cần có lòng cầu nguyện, có gặp hay không cũng như nhau cả thôi.
Trác Dạ Hàn trên lưng ngựa phóng tầm mắt ra xa, chỉ lờ mờ thấy điện Cẩm Ngọc của nàng như đang dần biến mất sau màn mưa. Hắn không mong Diễm Cơ nàng đến tiễn nhưng điều hắn nuối tiếc nhất lúc này lại chính là không thể gặp lần cuối trước khi ra trận.
Mộc Hoan thấy tất cả đã chuẩn bị xong, thúc ngựa đến trước mặt hắn chắp tay bẩm báo:
-Hoàng thượng, tất cả chỉ còn chờ lệnh xuất phát.
-Bắt đầu đi.
Mộc Hoan quay đầu hô lớn:
-Xuất phát !!!
Người ngựa đã rời đi, cổng thành được mở ra đã đóng lại như cũ, không còn dấu vết gì cho thấy có một cuộc tập hợp xảy ra. Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh lặng lẽ đứng đó, tầm mắt hướng về phía xa.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn.
Nước mưa đọng từ mái chảy xuống tí tách, vô tình làm ướt hiên. Linh Lam sai vài cung nữ ra lau khô nhưng Diễm Cơ đang đọc sách gần đó liền ngăn lại:
-Không cần, chút nữa nắng lên sẽ tự khô.
Nàng nằm dài trên võng, vén tóc sang một bên để Linh Lam tiện chải đầu.
Không hiểu tại sao những ngày gần đây số lần đau đầu liên tục tăng, mỗi lần đau càng kéo dài. Có khi trước mắt toàn sao, đau đến phát khóc mà không dám hé răng than thở vì sợ Dạ Hàn cắt cử người trông nom, mọi hoạt động sẽ bị kiểm soát chặt chẽ hơn. Trác Diễm Cơ bấy giờ đang bí mật theo dõi tình hình chính sự trên đại điện thông qua nội gián làm việc ở bộ Nội vụ nhằm tìm khe hở, đưa người của Trác Vũ Hạo lên chính điện. Nếu bị gián đoạn ắt dẫn đến nhiều hệ luỵ.
Sáng nay khi vừa thức dậy đầu óc rất minh mẫn thoải mái, định lôi vài quyển ra đọc thì Linh Lam đề nghị chải đầu cho nàng. Tất nhiên nàng không hề nghi ngờ, thế nhưng bắt đầu chải đầu lại đau dữ dội.
-Linh Lam dừng lại ! Đầu ta đau quá !
Nàng đánh rơi quyển sách xuống đất, tay ôm đầu nhăn nhó. Đám cung nữ vội vàng đỡ lấy, dìu nàng vào trong. Linh Lam luôn miệng quát mắng nhẹ tay kẻo nàng đau, nhân lúc không ai để ý giấu chiếc lược vào ống tay áo.
-Phù Quân đâu?
Nhũ mẫu bế đứa bé từ từ bước vào, vui mừng trao cho Dạ Hàn:
-Bẩm Hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất khoẻ mạnh.
Đứa bé hình như đã quen được Triệu Tử Mai và Chu nhũ mẫu bế nên lúc này không quen Dạ Hàn,vùng vẫy đòi ra.
Trác Dạ Hàn cứ thế lóng nga lóng ngóng, hết đỡ lại nâng mà đứa bé vẫn không chịu để yên. Cuối cùng Triệu Tử Mai phải tiến đến:
-Để thiếp.
Nàng ta thuần thục ôm đứa bé vào lòng. Quả nhiên nó không quẫy đạp nữa. Cái miệng nhỏ lại cười toe toét.
Trác Dạ Hàn cùng Triệu Tử Mai bế Phù Quân ngồi nói chuyện. Chỉ là vài ba câu hỏi bình thường nhưng trong lòng Tử Mai cảm thấy rất vui, luôn miệng nói cười, hai mắt cười tít.
Hắn nhìn đứa bé nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Tử Mai, lòng dịu đi phân nửa về chuyện ban nãy. Dạ Hàn vươn tay ra vuốt má, chăm chú ngắm khuôn mặt bụ bẫm của nó.
-Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai giật mình ngước lên:
-Hoàng thượng gọi thiếp sao?
-Trẫm sẽ rời khỏi hoàng cung đến biên cương dẹp loạn khoảng một, hai tháng. Trong lúc trẫm không ở hoàng cung, Hoàng hậu nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc tốt cho Phù Quân, mọi chuyện hậu đình đều nhờ cả vào Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai không dám tin:
-Chàng đến nơi xa xôi nguy hiểm như biên cương làm gì? Sao không cử người khác đi thay. Phụ thân thiếp có thể mà. Lý tướng quân cũng được.
Nàng ta biết Dạ Hàn dù có giỏi giang đến mấy cũng chỉ biết dùng mưu, dù có võ công cũng còn trẻ người non dạ, đâu thể có kinh nghiệm sa trường như các võ tướng ngày ngày đối mặt với khó khăn gian khổ.
Hơn nữa, Dạ Hàn lại là người đứng đầu một đất nước, kẻ khác nhìn vào sẽ đánh giá Nam Vân quốc không có người tài, phải để thiên tử đích thân ra mặt.
Như hiểu được Triệu Tử Mai nghĩ gì, Dạ Hàn tìm cách trấn an:
-Hoàng hậu không phải lo lắng, trẫm tự có cách giải quyết. Trước mắt Hoàng hậu cứ hoàn thành nghĩa vụ của mình đi đã. Chăm sóc Phù Quân thật tốt, đến lúc trẫm trở về hãy đưa nó đến điện Vĩ Tuyên chơi.
Nàng ta chần chừ một lát, sau cùng gật đầu:
-Ý Hoàng thượng đã quyết, thần thiếp nào dám ngăn cản. Chỉ mong Hoàng thượng bình an trở về, thần thiếp mãn nguyện. Lần này đi đến nơi xảy ra bạo loạn chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, khổ sở, Hoàng thượng tự bảo trọng, ăn uống đầy đủ, đừng để tổn hại đến long thể. Có thế những kẻ ở lại như thần thiếp trong hoàng cung mới có thể an tâm được.
Những lời Triệu Tử Mai nói đều chứa đựng tình cảm chân thật từ tận đáy lòng.
Hắn biết.
Thế nhưng thà rằng nàng ta cứ căm ghét hắn còn hơn là ngốc nghếch dành tình cảm cho người không yêu mình như vậy. Làm thế càng khiến hắn cảm thấy tội lỗi hơn.
Trác Dạ Hàn thở hắt một cái, toan đứng dậy ra về thì một bàn tay khác nhanh hơn chụp lấy góc áo hắn.
Triệu Tử Mai ngước đôi mắt phượng đong đầy sự khẩn cầu tha thiết:
-Hoàng thượng, chàng có thể ở đây lâu thêm một chút không? Chỉ một chút thôi cũng được.
Trác Diễm Cơ vừa mới tắm xong. Mái tóc còn đang ướt, nước nhỏ giọt xuống sàn. Linh Lam nhanh nhẹn đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm khăn lau tóc cho nàng. Các cung nữ khác cũng xúm lại xoa bóp tay chân.
Trác Diễm Cơ hai mắt khép hờ, thoải mái hưởng thụ.
Linh Lam bỏ chiếc khăn sang một bên sau khi tóc chỉ còn hơi ẩm. Nàng ta cầm chiếc lược bằng ngà, lướt một đường trên mái tóc nàng. Từng lọn tóc mềm mại trượt qua răng lược rơi xuống tay Linh Lam. Chẳng mấy chốc tóc nàng đã chải xong, Linh Lam vén sang một bên, kẹp lại bằng một cài hoa lan hồ điệp.
-Hiền phi nương nương, đã xong rồi.
Nàng tự ngắm mình, thấy gương mặt kia rất đẹp, chính gương mặt này đã quyến rũ biết bao nhiêu trái tim nam nhân, trong đó có Trác Dạ Hàn. Nhưng vẻ đẹp thánh thiện, hiền lành đó đâu đủ để che giấu đôi mắt sâu thẳm biết nói mà như vô hồn; che giấu đi sự hận thù đang lần lấn át vẻ dịu dàng.
Trác Diễm Cơ không nói không rằng, cầm bút kẻ đôi lông mày lá liễu xếch ngược lên, đuôi mắt còn điểm màu hoa lựu cho thêm phần sắc sảo. Linh Lam xuýt xoa khen nàng:
-Nương nương, người để kiểu trang điểm này thật hợp, tại sao lúc trước lại không để chúng nô tỳ làm giống như thế chứ?
Đúng lúc đó, một cung nữ bẩm báo có người ở điện Ngân Bích muốn gặp nàng. Diễm Cơ bảo:
-Không nhất thiết phải vào đây. Có gì ngươi hãy truyền đạt lại cho ta nghe.
-Vâng.
Lát sau cung nữ ấy quỳ dưới chân nàng nói nhỏ:
-Nương nương, Hoàng thượng sai cung nữ ở điện Ngân Bích đến, nói rằng tối nay nương nương cứ đi nghỉ trước đi, không cần phải đợi Hoàng thượng nữa.
Linh Lam quỳ trước bàn trang điểm sắp xếp lại từng chiếc trâm cài tóc, khi vô tình ngước lên đã thấy nàng nhìn chằm chằm xuống đất, mi dài gần che kín đôi mắt, không nhìn rõ ấy là ánh mắt thể hiện điều gì.
Đã gần hết giờ Tỵ, trời càng về đêm càng trở lạnh. Ngoài kia, hàng cây bằng lăng khẳng khiu run rẩy đang trước gió, thi thoảng lại có một hai chiếc lá lìa cành. Tiếng lá chạm mặt sân xào xạc, vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Những ngôi sao hôm nay đã lẩn đi không ít, trên bầu trời chỉ còn le lói thứ ánh sáng hiếm hoi.
Trác Dạ Hàn ngước nhìn trời, hắn đoán rằng mai sẽ là một ngày mưa. Hắn kéo rèm chắn gió, đoạn quay lại nhìn hai mẫu tử Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn.
Chăn bị tuột hơn phân nửa, hắn kéo lên đắp ngang người bọn họ, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên thổi bớt nến trên giá đỡ.
Dạ Hàn định bụng sẽ về thẳng điện Vĩ Tuyên, không làm phiền Trác Diễm Cơ nữa. Tấm áo choàng đen khoác hờ trên vai, gió thổi tung theo từng bước tiêu sái. Lương công công cầm đèn soi trước đường đi, thi thoảng phải đi thật chậm để đợi Dạ Hàn. Mộc Hoan theo sát bên cạnh. Sau y còn thêm hai hàng tuỳ tùng.
Đến lối rẽ vào điện Cẩm Ngọc, Dạ Hàn cố ý đi thật chậm, nhìn xem bên trong có còn sáng không. Đám lính canh cổng thấy Hoàng thượng đi qua, đồng loạt cúi đầu hành lễ. Hắn chần chừ trước cửa ít lâu.
-Đêm khuya rồi, Hoàng thượng có ý lưu lại điện Cẩm Ngọc không?-Một tên lính tiến đến hỏi nhỏ.
-Hiền phi đi nghỉ rồi, trẫm không nên làm phiền nàng nữa. Chỉ cần mai ngươi báo cho nàng một tiếng, trẫm có việc phải rời kinh thành, chắc một hai tháng này không thể thăm nàng được. Bảo nàng giữ gìn sức khoẻ nữa.
-Tuân lệnh.
Ngày hôm sau Triệu Tử Mai dậy rất sớm, giao tiểu hoàng tử cho Chu nhũ mẫu rồi tất bật chạy đến cổng chính hoàng cung. Tiết trời sáng sớm hơi lành lạnh, hoa hải đường đã nở rộ lối đi, mưa ngâu một trận trút xuống khiến cảnh vật trở nên mờ ảo một bức trắng xoá nhạt nhoà.
Triệu Tử Mai đứng từ trên lầu cao nhìn xuống chỉ thấy người ngựa chen nhau, tiếng binh khí và giáp phục va chạm chói tai dù đã bị át đi bởi tiếng mưa. Trác Dạ Hàn vận áo giáp dũng mãnh, thuần thục leo lên lưng ngựa trong tiếng hô kinh người.
Lý Uyển Khánh từ phụ thân mình Lý Trình, biết được Trác Dạ Hàn lần này cầm quân dẹp loạn, lòng cũng vạn phần lo âu. Nàng ta cùng đến tiễn, cũng leo lên cùng một gác lầu nơi Triệu Tử Mai đã đứng trước đó.
Lý Uyển Khánh cung kính hành lễ:
-Tham kiến Hoàng hậu nương nương.
-Quý phi cũng đến đây ư? Bản cung tưởng Quý phi phải xuống tận dưới kia với Hoàng thượng chứ.
Triệu Tử Mai cho rằng từ sau vụ án Thẩm Lưu Ly, Dạ Hàn không còn coi trọng Lý Uyển Khánh như trước, nghĩ rằng Uyển Khánh không dám gặp mặt trực tiếp, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Quả như Tử Mai dự đoán.
Uyển Khánh không lấy làm hổ thẹn, cứ khoan thai mà rằng:
-Hoàng thượng lần này đích thân ngự giá cầm quân, hi vọng đám phản loạn sẽ bị đập tan,quân ta đại thắng trở về. Chỉ cần có lòng cầu nguyện, có gặp hay không cũng như nhau cả thôi.
Trác Dạ Hàn trên lưng ngựa phóng tầm mắt ra xa, chỉ lờ mờ thấy điện Cẩm Ngọc của nàng như đang dần biến mất sau màn mưa. Hắn không mong Diễm Cơ nàng đến tiễn nhưng điều hắn nuối tiếc nhất lúc này lại chính là không thể gặp lần cuối trước khi ra trận.
Mộc Hoan thấy tất cả đã chuẩn bị xong, thúc ngựa đến trước mặt hắn chắp tay bẩm báo:
-Hoàng thượng, tất cả chỉ còn chờ lệnh xuất phát.
-Bắt đầu đi.
Mộc Hoan quay đầu hô lớn:
-Xuất phát !!!
Người ngựa đã rời đi, cổng thành được mở ra đã đóng lại như cũ, không còn dấu vết gì cho thấy có một cuộc tập hợp xảy ra. Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh lặng lẽ đứng đó, tầm mắt hướng về phía xa.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn.
Nước mưa đọng từ mái chảy xuống tí tách, vô tình làm ướt hiên. Linh Lam sai vài cung nữ ra lau khô nhưng Diễm Cơ đang đọc sách gần đó liền ngăn lại:
-Không cần, chút nữa nắng lên sẽ tự khô.
Nàng nằm dài trên võng, vén tóc sang một bên để Linh Lam tiện chải đầu.
Không hiểu tại sao những ngày gần đây số lần đau đầu liên tục tăng, mỗi lần đau càng kéo dài. Có khi trước mắt toàn sao, đau đến phát khóc mà không dám hé răng than thở vì sợ Dạ Hàn cắt cử người trông nom, mọi hoạt động sẽ bị kiểm soát chặt chẽ hơn. Trác Diễm Cơ bấy giờ đang bí mật theo dõi tình hình chính sự trên đại điện thông qua nội gián làm việc ở bộ Nội vụ nhằm tìm khe hở, đưa người của Trác Vũ Hạo lên chính điện. Nếu bị gián đoạn ắt dẫn đến nhiều hệ luỵ.
Sáng nay khi vừa thức dậy đầu óc rất minh mẫn thoải mái, định lôi vài quyển ra đọc thì Linh Lam đề nghị chải đầu cho nàng. Tất nhiên nàng không hề nghi ngờ, thế nhưng bắt đầu chải đầu lại đau dữ dội.
-Linh Lam dừng lại ! Đầu ta đau quá !
Nàng đánh rơi quyển sách xuống đất, tay ôm đầu nhăn nhó. Đám cung nữ vội vàng đỡ lấy, dìu nàng vào trong. Linh Lam luôn miệng quát mắng nhẹ tay kẻo nàng đau, nhân lúc không ai để ý giấu chiếc lược vào ống tay áo.