Chương : 49
Trác Diễm Cơ cho xe dừng ở nơi khuất người, cách cổng Tây không xa, một mình chạy về. Tưởng chừng như đã trót lọt, nàng mới thở nhẹ một cái, sửa sang lại y phục rồi từ tốn bước đi như không có gì xảy ra. Nào ngờ Trác Dạ Hàn lù lù từ điện Cẩm Ngọc đi ra, khi đó nàng còn chưa qua khỏi cổng.
Dạ Hàn xong việc đã ngay lập tức đến thăm nàng. Điện Cẩm Ngọc không thấy, cung nữ cũng không biết chủ tử đi đâu, hắn lại đi vài vòng tìm nàng cũng không thấy. Trong cái hoàng cung này, nàng có thể đi đâu được cơ chứ.
Cuối cùng nghĩ ngợi thế nào, hắn ở điện Cẩm Ngọc đợi nàng. Rốt cuộc Dạ Hàn nhìn thấy nàng từ ngoài về, lại không cho người hầu hạ trong tẩm điện biết nên tò mò:
-Tiểu Hạ, nàng vừa ra ngoài?!
Diễm Cơ bối rối nhìn hắn, không biết nên nói thế nào cho phải.
-Tiểu Hạ?!-Dạ Hàn gọi tên nàng.
-Ta...ta...Nhị Vương phi có mời ta đến phủ chơi. -Nàng nhanh chóng nghĩ ra một lí do nào đó phù hợp.
Trác Dạ Hàn lặng lẽ nhìn nàng, Diễm Cơ không có gan nhìn hắn bởi lẽ đôi mắt nàng có thể hiện lên tất cả. Dạ Hàn lại là người giỏi đọc suy nghĩ của người khác, nàng không muốn để hắn nhìn vào mắt nàng mà đoán ra nàng đang nói dối.
Ánh mắt gay gắt của hắn chợt dịu lại. Dạ Hàn nắm lấy cánh tay kéo nàng lại gần, giọng nhẹ bẫng:
-Sao nàng không nói ngay từ đầu?! Có phải nàng buồn chán nên mới đến phủ Nhị Vương gia đúng không? Thế mà ta cứ tưởng...
-Tưởng gì?!
-Không có gì. Nàng quay về là tốt rồi.
Đúng vào thời khắc nàng thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Lưu Ly không biết từ đâu xuất hiện, bên cạnh còn có Lý Uyển Khánh.
Thẩm Lưu Ly thấy nàng thì không còn dáng vẻ vồ vập, phấn khởi như trước, trái lại còn có vẻ chán ghét nàng. Uyển Khánh cùng Lưu Ly cúi đầu hành lễ với hắn:
-Hoàng thượng vạn tuế !
Dạ Hàn quay sang hỏi nàng:
-Tiểu Hạ, vừa nãy nàng bảo đến phủ Nhị Vương gia tâm sự cùng Vương phi, sao Vương phi lại đã ở đây rồi?! Lẽ nào trò chuyện chưa đủ?
Thẩm Lưu Ly liếc nàng một cái, lạnh lùng nói:
-Bẩm Hoàng thượng, đúng là Hiền phi nương nương có đến phủ thần thiếp. Lúc nương nương về có bỏ quên một món đồ, thần thiếp tìm đến điện Cẩm Ngọc trả cho nương nương. Nếu được Hoàng thượng cho thần thiếp "mượn" Hiền phi một lát.
Dạ Hàn thấy ánh mắt Lưu Ly khác lạ nên không khỏi chột dạ. Lúc này Diễm Cơ nhẹ nhàng bảo:
-Cảm ơn Nhị Vương phi ! Chúng ta đi thôi.
Lưu Ly quay đầu đi phía trước, Diễm Cơ từ tốn đi sau. Trác Dạ Hàn nhìn theo hai người bọn họ, miệng hỏi người bên cạnh:
-Uyển Khánh, nàng đã nói gì với Thẩm Lưu Ly?!
Lý Uyển Khánh hơi cúi đầu, chỉ cười cười hỏi rằng:
-Hoàng thượng nghi ngờ thiếp nói xấu Hiền phi ư?
Thẩm Lưu Ly đi rất nhanh, một sải chân bằng ba bước của nàng. Nàng ta trông có vẻ rất tức giận, cả quãng đường đi chẳng hé miệng lần nào. Khi biết đám Dạ Hàn đã ở rất xa, và không có một ai ở đó, Thẩm Lưu Ly đột nhiên quay phắt lại, tát một cái thật mạnh vào má nàng.
Trác Diễm Cơ quay cuồng, suýt nữa ngã dúi dụi xuống đất. Nàng ôm mặt, không hiểu mình bị đánh vì lí do gì.
Thẩm Lưu Ly ném cho nàng cái nhìn đầy khinh bỉ:
-Ngươi là đồ nữ nhân đê tiện nhất mà ta từng gặp. Lúc đầu ta còn tưởng ngươi hiền lành, biết đạo lý, hoá ra cũng chỉ là phường lẳng lơ ! Vô liêm sỉ !
Bị xúc phạm, Diễm Cơ từ ngạc nhiên chuyển thành giận dữ. Nàng dùng hết sức nắm lấy cổ áo Thẩm Lưu Ly nhấc lên, mắt sắc như dao găm:
-Ngươi vừa nói cái gì?! Nói lại lần nữa cho ta nghe !!!
Trác Diễm Cơ cao hơn Thẩm Lưu Ly gần cả cái đầu nhưng chẳng khoẻ hơn là bao, lúc nắm cổ áo xốc lên hai tay còn run run, thực sự trông quá yếu ớt. Vậy mà ánh mắt kia đáng sợ vô cùng. Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy đang nổi sóng, một cơn sóng có thể cuốn phăng bất cứ ai và bất cứ lúc nào.
Thẩm Lưu Ly nào ngờ nàng lại biến ra thế này, trong lòng có phần sợ hãi nhưng nghĩ đến cảnh phu quân mình tình nồng ý mật với người trước mặt, nàng ta lại không kìm được.
-Ngươi chưa nghe rõ? Được. Ta nói lại cho ngươi nghe ! Ngươi là một nữ nhân vô liêm sỉ nhất mà ta từng gặp. Ngươi đã bất tuân cung quy, làm trái đạo lý, quyến rũ ca ca ruột, làm bại hoại thanh danh hoàng tộc. Ngươi chưa thoả mãn, giờ lại tiếp tục đùa giỡn với phu quân ta ! Vì ngươi mà trong lòng chàng chẳng còn chỗ cho ta nữa rồi!!!
Cái cảm giác ghê tởm lại ứ nghẹn cổ họng. Mỗi lần nghe người khác nhắc đến, nàng lại buồn nôn. Nhưng lần này nàng nôn không nổi, trái lại còn buông cổ áo nàng ta ra, che miệng cười ngặt nghẽo.
-Ngươi cười cái gì mà cười?! -Lưu Ly bất giác lùi về hai bước.
Trác Diễm Cơ cười rất lớn, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Nàng không cười nữa. Nàng ngước đôi mắt hạnh nhìn Lưu Ly:
-Nhị Vương phi, ngươi nói ta đê tiện, nhưng ngươi lại ghen với ta, hoá chẳng phải là thèm muốn thói đê tiện của ta sao?! Phải đấy. Nhờ đê tiện nên ta mới có những thứ ta muốn. Ta lẳng lơ nhưng vẫn có người yêu ta. Còn ngươi ? Ngươi thì sao?! Ngươi đến phu quân mình còn chẳng giữ được, lấy đâu ra tư cách nói người khác !!!
-Nhưng...nhưng họ đều là ca ca của ngươi. Ngươi vì mất trí nhớ mà Hoàng thượng thương hại lấy ngươi, chúng ta không trách. Giờ ngươi đã biết, mau chóng rời xa Vương gia, nếu không thì ta sẽ tố cáo mối quan hệ này của ngươi.
Nàng lại bật cười trước đề nghị vớ vẩn này. Mất trí? Thương hại? Tố cáo? Chẳng biết Lý Uyển Khánh đã nói cho Thẩm Lưu Ly kia biết những gì mà nàng ta dám hùng hồn tuyên bố như vậy.
-Có vẻ ngươi lầm rồi. Nhưng nếu ngươi thích tố cáo ta đến vậy thì mau làm đi. Có điều hậu quả thế nào bất quá cũng chỉ mình ngươi gánh. Đừng quên sau lưng ta có cả Hoàng thượng và Nhị Vương gia chống đỡ.
-Ngươi...rõ ràng ta đã có lòng tốt cho ngươi biết, ngươi lại không chịu tiếp thu. Nhị Vương gia là ca ca của ngươi, ngươi lại vô sỉ yêu Vương gia, đến giờ ngươi vẫn không chịu chấp nhận sự thật ngươi là muội muội của bọn họ ! Tỉnh lại đi, bọn họ chỉ đang thương hại ngươi thôi !!!
Diễm Cơ gắt lên:
-Ta chưa bao giờ yêu bọn họ, trước đó cũng vậy, ta thành thân với Trác Dạ Hàn chỉ vì bị ép buộc, ta không thể làm khác. Còn Nhị Vương gia, ta luôn coi huynh ấy là ca ca thôi !
Nói xong nàng mới biết mình lỡ lời. Lưu Ly giận run người, chỉ tay vào mặt nàng:
-Thì ra ngươi giả vờ mất trí nhớ. Ta...ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.
Nàng ta vùng chạy về phía chính điện. Trác Diễm Cơ vội vàng đuổi theo. Nếu để Dạ Hàn biết coi như công sức mấy năm nay tan thành mây khói. Khó khăn lắm mới có thể qua mặt một kẻ đa nghi như Dạ Hàn, nhất định không thể để bất cứ ai phá hỏng !
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong lúc cấp bách, Trác Diễm Cơ rướn người đẩy mạnh nàng ta một cái...
Thẩm Lưu Ly mất đà ngã chúi về phía trước, đập đầu vào phiến đá cảnh. Trước trán lõm xuống,máu từ vết thương chảy lênh láng. Hai con ngươi trợn tròn.
Trác Diễm Cơ giật mình.
Khi nhận thức được mọi chuyện, Thẩm Lưu Ly đã nằm im bất động. Diễm Cơ hồn vía lên mây, luống cuống không biết làm thế nào để thoát tội bởi đi với Lưu Ly chỉ có nàng, nàng không thoát được tội giết người.
Đang lo sợ thì chợt nhớ ra trong người còn đoản dao phòng thân, nàng rút đoản dao giơ lên, lưỡng lự một chút.
Trác Diễm Cơ nhắm mắt, tay phải cầm chắc chuôi dao, nhắm đâm thẳng một phát vào bả vai trái.
Phập !!!
Đầu nhọn cắm vào da thịt tứa máu tươi, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Nàng nhịn đau cố hết sức hét lên:
-Người đâu ! Thẩm Lưu Ly định giết ta ! Cứu với !!!
Sau đó, nàng khuỵu xuống đất, tay giữ chặt vết thương. Máu từ miệng vết đâm nhỏ giọt rơi xuống y phục trắng tinh của nàng, loang ra thành một vệt cong kì quái giống hệt nụ cười quỷ dị vừa thoáng qua trên gương mặt trắng bệch của nàng.
Khi tận mắt nhìn thấy người ta khiêng xác Thẩm Lưu Ly đi, nàng mới yên tâm để Trác Dạ Hàn bế về.
Con dao đã được lấy ra, nàng đề nghị rửa sạch và giữ lại bên mình. Hắn hỏi tại sao nàng còn muốn để lại vật suýt lấy đi tính mạng mình, nàng trả lời rằng đoản dao ấy là di vật của Thẩm Lưu Ly, nàng không muốn vứt đi bởi bọn họ từng là tỷ muội tốt.
Đương nhiên Trác Dạ Hàn rất hài lòng, còn khen nàng vị tha,độ lượng.
Thượng thư Thẩm Khương biết tin con gái ngã vỡ đầu chết không cầm được nước mắt, lúc trao trả thi hài về gia đình ông khóc như mưa như gió, Thẩm phu nhân ngất lên ngất xuống.
Thẩm Khương chỉ có mỗi một nữ nhi duy nhất mà lại chết oan uổng, ông quyết sống quyết chết đòi lại công bằng cho con. Nghe người ta kháo nhau rằng Hiền phi vì đem lòng yêu Nhị Vương gia nên khi Thẩm tiểu thư được lập làm Nhị Vương phi đã sinh lòng ghen tức, rắp tâm hãm hại nàng ta. Thẩm Khương liên tục dâng sớ tố cáo Trác Diễm Cơ, ông luôn miệng đòi giết nàng bằng được.
Diễm Cơ không dám bước chân khỏi tẩm điện nửa bước như thể sợ rằng mọi người sẽ làm hại nàng. Ban đêm cũng liên tục bị ám ảnh, cứ đặt lưng xuống lại mơ thấy Thẩm Lưu Ly mặc áo nhuộm màu máu tươi,trán lõm biến dạng,mồm liên tục kêu gào đòi mạng. Nàng mất ăn mất ngủ, cả người gầy rộc. Trác Vũ Hạo đến thăm, nàng không dám đối mặt, hắn cứ đợi chán rồi lại về.
Cả hoàng cung xôn xao bàn tán, trước đây mọi người đã không ưa nàng, nay cộng thêm án giết Thẩm tiểu thư của Thượng thư Thẩm Khương, đồng thời là Nhị Vương phi, nàng càng bị mọi người xa lánh, lăng mạ sau lưng. Tất cả đại thần trong triều đều nhân cơ hội này dâng tấu xin phế nàng, đến cả Triệu tướng quân cũng là một trong số đó. Ông nghĩ rằng không có Trác Diễm Cơ, ông vẫn có khả năng giúp Trác Vũ Hạo, nếu cứ để Trác Diễm Cơ ở lại trong cung thì e là con gái ông sẽ phải chịu khổ, huống hồ bây giờ Diễm Cơ đã mất trí nhớ.
Triệu Mạc khi biết Diễm Cơ vì mất trí nhớ nên mới đồng ý gả cho Dạ Hàn mới nhận ra mình đã hiểu nhầm,gây ra cơ sự như ngày hôm nay.Đáng ra hôm đó ông không nên nói đỡ cho Diễm Cơ, nếu ông không làm vậy thì hậu cung giờ đã chẳng có Hạ phi nào tranh sủng với con gái ông nữa rồi.
Dạ Hàn xong việc đã ngay lập tức đến thăm nàng. Điện Cẩm Ngọc không thấy, cung nữ cũng không biết chủ tử đi đâu, hắn lại đi vài vòng tìm nàng cũng không thấy. Trong cái hoàng cung này, nàng có thể đi đâu được cơ chứ.
Cuối cùng nghĩ ngợi thế nào, hắn ở điện Cẩm Ngọc đợi nàng. Rốt cuộc Dạ Hàn nhìn thấy nàng từ ngoài về, lại không cho người hầu hạ trong tẩm điện biết nên tò mò:
-Tiểu Hạ, nàng vừa ra ngoài?!
Diễm Cơ bối rối nhìn hắn, không biết nên nói thế nào cho phải.
-Tiểu Hạ?!-Dạ Hàn gọi tên nàng.
-Ta...ta...Nhị Vương phi có mời ta đến phủ chơi. -Nàng nhanh chóng nghĩ ra một lí do nào đó phù hợp.
Trác Dạ Hàn lặng lẽ nhìn nàng, Diễm Cơ không có gan nhìn hắn bởi lẽ đôi mắt nàng có thể hiện lên tất cả. Dạ Hàn lại là người giỏi đọc suy nghĩ của người khác, nàng không muốn để hắn nhìn vào mắt nàng mà đoán ra nàng đang nói dối.
Ánh mắt gay gắt của hắn chợt dịu lại. Dạ Hàn nắm lấy cánh tay kéo nàng lại gần, giọng nhẹ bẫng:
-Sao nàng không nói ngay từ đầu?! Có phải nàng buồn chán nên mới đến phủ Nhị Vương gia đúng không? Thế mà ta cứ tưởng...
-Tưởng gì?!
-Không có gì. Nàng quay về là tốt rồi.
Đúng vào thời khắc nàng thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Lưu Ly không biết từ đâu xuất hiện, bên cạnh còn có Lý Uyển Khánh.
Thẩm Lưu Ly thấy nàng thì không còn dáng vẻ vồ vập, phấn khởi như trước, trái lại còn có vẻ chán ghét nàng. Uyển Khánh cùng Lưu Ly cúi đầu hành lễ với hắn:
-Hoàng thượng vạn tuế !
Dạ Hàn quay sang hỏi nàng:
-Tiểu Hạ, vừa nãy nàng bảo đến phủ Nhị Vương gia tâm sự cùng Vương phi, sao Vương phi lại đã ở đây rồi?! Lẽ nào trò chuyện chưa đủ?
Thẩm Lưu Ly liếc nàng một cái, lạnh lùng nói:
-Bẩm Hoàng thượng, đúng là Hiền phi nương nương có đến phủ thần thiếp. Lúc nương nương về có bỏ quên một món đồ, thần thiếp tìm đến điện Cẩm Ngọc trả cho nương nương. Nếu được Hoàng thượng cho thần thiếp "mượn" Hiền phi một lát.
Dạ Hàn thấy ánh mắt Lưu Ly khác lạ nên không khỏi chột dạ. Lúc này Diễm Cơ nhẹ nhàng bảo:
-Cảm ơn Nhị Vương phi ! Chúng ta đi thôi.
Lưu Ly quay đầu đi phía trước, Diễm Cơ từ tốn đi sau. Trác Dạ Hàn nhìn theo hai người bọn họ, miệng hỏi người bên cạnh:
-Uyển Khánh, nàng đã nói gì với Thẩm Lưu Ly?!
Lý Uyển Khánh hơi cúi đầu, chỉ cười cười hỏi rằng:
-Hoàng thượng nghi ngờ thiếp nói xấu Hiền phi ư?
Thẩm Lưu Ly đi rất nhanh, một sải chân bằng ba bước của nàng. Nàng ta trông có vẻ rất tức giận, cả quãng đường đi chẳng hé miệng lần nào. Khi biết đám Dạ Hàn đã ở rất xa, và không có một ai ở đó, Thẩm Lưu Ly đột nhiên quay phắt lại, tát một cái thật mạnh vào má nàng.
Trác Diễm Cơ quay cuồng, suýt nữa ngã dúi dụi xuống đất. Nàng ôm mặt, không hiểu mình bị đánh vì lí do gì.
Thẩm Lưu Ly ném cho nàng cái nhìn đầy khinh bỉ:
-Ngươi là đồ nữ nhân đê tiện nhất mà ta từng gặp. Lúc đầu ta còn tưởng ngươi hiền lành, biết đạo lý, hoá ra cũng chỉ là phường lẳng lơ ! Vô liêm sỉ !
Bị xúc phạm, Diễm Cơ từ ngạc nhiên chuyển thành giận dữ. Nàng dùng hết sức nắm lấy cổ áo Thẩm Lưu Ly nhấc lên, mắt sắc như dao găm:
-Ngươi vừa nói cái gì?! Nói lại lần nữa cho ta nghe !!!
Trác Diễm Cơ cao hơn Thẩm Lưu Ly gần cả cái đầu nhưng chẳng khoẻ hơn là bao, lúc nắm cổ áo xốc lên hai tay còn run run, thực sự trông quá yếu ớt. Vậy mà ánh mắt kia đáng sợ vô cùng. Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy đang nổi sóng, một cơn sóng có thể cuốn phăng bất cứ ai và bất cứ lúc nào.
Thẩm Lưu Ly nào ngờ nàng lại biến ra thế này, trong lòng có phần sợ hãi nhưng nghĩ đến cảnh phu quân mình tình nồng ý mật với người trước mặt, nàng ta lại không kìm được.
-Ngươi chưa nghe rõ? Được. Ta nói lại cho ngươi nghe ! Ngươi là một nữ nhân vô liêm sỉ nhất mà ta từng gặp. Ngươi đã bất tuân cung quy, làm trái đạo lý, quyến rũ ca ca ruột, làm bại hoại thanh danh hoàng tộc. Ngươi chưa thoả mãn, giờ lại tiếp tục đùa giỡn với phu quân ta ! Vì ngươi mà trong lòng chàng chẳng còn chỗ cho ta nữa rồi!!!
Cái cảm giác ghê tởm lại ứ nghẹn cổ họng. Mỗi lần nghe người khác nhắc đến, nàng lại buồn nôn. Nhưng lần này nàng nôn không nổi, trái lại còn buông cổ áo nàng ta ra, che miệng cười ngặt nghẽo.
-Ngươi cười cái gì mà cười?! -Lưu Ly bất giác lùi về hai bước.
Trác Diễm Cơ cười rất lớn, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Nàng không cười nữa. Nàng ngước đôi mắt hạnh nhìn Lưu Ly:
-Nhị Vương phi, ngươi nói ta đê tiện, nhưng ngươi lại ghen với ta, hoá chẳng phải là thèm muốn thói đê tiện của ta sao?! Phải đấy. Nhờ đê tiện nên ta mới có những thứ ta muốn. Ta lẳng lơ nhưng vẫn có người yêu ta. Còn ngươi ? Ngươi thì sao?! Ngươi đến phu quân mình còn chẳng giữ được, lấy đâu ra tư cách nói người khác !!!
-Nhưng...nhưng họ đều là ca ca của ngươi. Ngươi vì mất trí nhớ mà Hoàng thượng thương hại lấy ngươi, chúng ta không trách. Giờ ngươi đã biết, mau chóng rời xa Vương gia, nếu không thì ta sẽ tố cáo mối quan hệ này của ngươi.
Nàng lại bật cười trước đề nghị vớ vẩn này. Mất trí? Thương hại? Tố cáo? Chẳng biết Lý Uyển Khánh đã nói cho Thẩm Lưu Ly kia biết những gì mà nàng ta dám hùng hồn tuyên bố như vậy.
-Có vẻ ngươi lầm rồi. Nhưng nếu ngươi thích tố cáo ta đến vậy thì mau làm đi. Có điều hậu quả thế nào bất quá cũng chỉ mình ngươi gánh. Đừng quên sau lưng ta có cả Hoàng thượng và Nhị Vương gia chống đỡ.
-Ngươi...rõ ràng ta đã có lòng tốt cho ngươi biết, ngươi lại không chịu tiếp thu. Nhị Vương gia là ca ca của ngươi, ngươi lại vô sỉ yêu Vương gia, đến giờ ngươi vẫn không chịu chấp nhận sự thật ngươi là muội muội của bọn họ ! Tỉnh lại đi, bọn họ chỉ đang thương hại ngươi thôi !!!
Diễm Cơ gắt lên:
-Ta chưa bao giờ yêu bọn họ, trước đó cũng vậy, ta thành thân với Trác Dạ Hàn chỉ vì bị ép buộc, ta không thể làm khác. Còn Nhị Vương gia, ta luôn coi huynh ấy là ca ca thôi !
Nói xong nàng mới biết mình lỡ lời. Lưu Ly giận run người, chỉ tay vào mặt nàng:
-Thì ra ngươi giả vờ mất trí nhớ. Ta...ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.
Nàng ta vùng chạy về phía chính điện. Trác Diễm Cơ vội vàng đuổi theo. Nếu để Dạ Hàn biết coi như công sức mấy năm nay tan thành mây khói. Khó khăn lắm mới có thể qua mặt một kẻ đa nghi như Dạ Hàn, nhất định không thể để bất cứ ai phá hỏng !
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong lúc cấp bách, Trác Diễm Cơ rướn người đẩy mạnh nàng ta một cái...
Thẩm Lưu Ly mất đà ngã chúi về phía trước, đập đầu vào phiến đá cảnh. Trước trán lõm xuống,máu từ vết thương chảy lênh láng. Hai con ngươi trợn tròn.
Trác Diễm Cơ giật mình.
Khi nhận thức được mọi chuyện, Thẩm Lưu Ly đã nằm im bất động. Diễm Cơ hồn vía lên mây, luống cuống không biết làm thế nào để thoát tội bởi đi với Lưu Ly chỉ có nàng, nàng không thoát được tội giết người.
Đang lo sợ thì chợt nhớ ra trong người còn đoản dao phòng thân, nàng rút đoản dao giơ lên, lưỡng lự một chút.
Trác Diễm Cơ nhắm mắt, tay phải cầm chắc chuôi dao, nhắm đâm thẳng một phát vào bả vai trái.
Phập !!!
Đầu nhọn cắm vào da thịt tứa máu tươi, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Nàng nhịn đau cố hết sức hét lên:
-Người đâu ! Thẩm Lưu Ly định giết ta ! Cứu với !!!
Sau đó, nàng khuỵu xuống đất, tay giữ chặt vết thương. Máu từ miệng vết đâm nhỏ giọt rơi xuống y phục trắng tinh của nàng, loang ra thành một vệt cong kì quái giống hệt nụ cười quỷ dị vừa thoáng qua trên gương mặt trắng bệch của nàng.
Khi tận mắt nhìn thấy người ta khiêng xác Thẩm Lưu Ly đi, nàng mới yên tâm để Trác Dạ Hàn bế về.
Con dao đã được lấy ra, nàng đề nghị rửa sạch và giữ lại bên mình. Hắn hỏi tại sao nàng còn muốn để lại vật suýt lấy đi tính mạng mình, nàng trả lời rằng đoản dao ấy là di vật của Thẩm Lưu Ly, nàng không muốn vứt đi bởi bọn họ từng là tỷ muội tốt.
Đương nhiên Trác Dạ Hàn rất hài lòng, còn khen nàng vị tha,độ lượng.
Thượng thư Thẩm Khương biết tin con gái ngã vỡ đầu chết không cầm được nước mắt, lúc trao trả thi hài về gia đình ông khóc như mưa như gió, Thẩm phu nhân ngất lên ngất xuống.
Thẩm Khương chỉ có mỗi một nữ nhi duy nhất mà lại chết oan uổng, ông quyết sống quyết chết đòi lại công bằng cho con. Nghe người ta kháo nhau rằng Hiền phi vì đem lòng yêu Nhị Vương gia nên khi Thẩm tiểu thư được lập làm Nhị Vương phi đã sinh lòng ghen tức, rắp tâm hãm hại nàng ta. Thẩm Khương liên tục dâng sớ tố cáo Trác Diễm Cơ, ông luôn miệng đòi giết nàng bằng được.
Diễm Cơ không dám bước chân khỏi tẩm điện nửa bước như thể sợ rằng mọi người sẽ làm hại nàng. Ban đêm cũng liên tục bị ám ảnh, cứ đặt lưng xuống lại mơ thấy Thẩm Lưu Ly mặc áo nhuộm màu máu tươi,trán lõm biến dạng,mồm liên tục kêu gào đòi mạng. Nàng mất ăn mất ngủ, cả người gầy rộc. Trác Vũ Hạo đến thăm, nàng không dám đối mặt, hắn cứ đợi chán rồi lại về.
Cả hoàng cung xôn xao bàn tán, trước đây mọi người đã không ưa nàng, nay cộng thêm án giết Thẩm tiểu thư của Thượng thư Thẩm Khương, đồng thời là Nhị Vương phi, nàng càng bị mọi người xa lánh, lăng mạ sau lưng. Tất cả đại thần trong triều đều nhân cơ hội này dâng tấu xin phế nàng, đến cả Triệu tướng quân cũng là một trong số đó. Ông nghĩ rằng không có Trác Diễm Cơ, ông vẫn có khả năng giúp Trác Vũ Hạo, nếu cứ để Trác Diễm Cơ ở lại trong cung thì e là con gái ông sẽ phải chịu khổ, huống hồ bây giờ Diễm Cơ đã mất trí nhớ.
Triệu Mạc khi biết Diễm Cơ vì mất trí nhớ nên mới đồng ý gả cho Dạ Hàn mới nhận ra mình đã hiểu nhầm,gây ra cơ sự như ngày hôm nay.Đáng ra hôm đó ông không nên nói đỡ cho Diễm Cơ, nếu ông không làm vậy thì hậu cung giờ đã chẳng có Hạ phi nào tranh sủng với con gái ông nữa rồi.