Chương : 48
Diễm Cơ biết Tử Mai ngoài miệng nạt nộ Thẩm Lưu Ly nhưng thực ra ngầm cảnh cáo nàng đừng giở trò. Quả thực nàng chẳng có lí do gì để hãm hại hai mẫu tử bọn họ, và nàng cũng ước rằng mình sẽ không hạ thủ với họ. Ít nhất là khi Tử Mai không cản đường nàng hay gây khó dễ cho kế hoạch của nàng.
Trác Diễm Cơ đứng ra giải vây cho Lưu Ly:
-Hoàng hậu chẳng phải kêu đau bụng sao? Ta khuyên Hoàng hậu nên tuyên thái y đến điện Ngân Bích kiểm tra đi. Nhị Vương phi đã nhận lỗi rồi, nếu có gì xảy ra, nàng ta sẽ tạ tội với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Tử Mai cũng hơi chột dạ, không biết đứa bé trong bụng có làm sao không.
-Lần sau bản cung sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Coi như hôm nay các ngươi thoát được một lần.
Nói rồi vịn tay Yên Lăng cẩn thận bước từng bước một.
Đến hôm sau Trác Dạ Hàn gọi Thẩm Lưu Ly vào cung. Trác Vũ Hạo nhân đó đưa nàng ta đi, thực chất để đến gặp Trác Diễm Cơ. Không ngờ là Trác Diễm Cơ cũng ở điện Ngân Bích với Dạ Hàn và Triệu Tử Mai.
Trác Vũ Hạo đẩy cửa vào, theo sau là Thẩm Lưu Ly. Hắnthấy Dạ Hàn đứng ở cuối giường cùng Diễm Cơ, có vẻ như rất mệt mỏi. Trên giường Triệu Tử Mai cứ ôm bụng kêu đau, vị thái y mái tóc hoa râm toát mồ hôi quỳ sụp dưới chân Dạ Hàn nói:
-Bẩm Hoàng thượng ! Hạ quan vô dụng, không làm sao hiểu được Hoàng hậu chỉ bị đụng nhẹ lại đau bụng đến mức chết đi sống lại thế này?!
Thẩm Lưu Ly đứng sau Vũ Hạo tái mét, mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng nàng ta nhớ rằng Triệu Tử Mai hôm trước còn hùng hổ mắng nàng, hôm nay đã như con mèo bệnh lăn lộn trên giường.
-Nhị Vương gia và Vương phi đến thật đúng lúc, vừa hay thái y chẩn bệnh cho Hoàng hậu xong.
Trác Diễm Cơ thản nhiên nhìn Triệu Tử Mai. Nàng biết là giả vờ, bởi nếu là thật thì Tử Mai đã bù lu bù loa đòi thái y tìm cho bằng ra nguyên nhân và phương pháp chữa trị. Đằng này chỉ rên rỉ ôm bụng hòng dồn Thẩm Lưu Ly vào chỗ chết. Có lẽ Trác Dạ Hàn cũng chẳng tha thiết hay quan tâm cho lắm. không muốn nói ra chắc vì để giữ thể diện cho Triệu Tử Mai mà thôi.
Vũ Hạo nghiêm mặt nhìn Lưu Ly:
-Nàng biết Hoàng thượng gọi nàng đến vì có liên quan đến Hoàng hậu đúng không?
Lưu Ly không nói gì, khẽ gật đầu, mặt cúi gằm xuống đất trông rất tội nghiệp. Vũ Hạo đẩy nhẹ nàng ta về phía trước:
-Mau quỳ xuống nhận tội đi !
Thẩm Lưu Ly mắt đỏ hoe quỳ xuống chân Dạ Hàn, cả người run rẩy khiếp sợ lén nhìn Diễm Cơ cầu cứu. Dạ Hàn cao giọng:
-Nhị Vương phi Thẩm Lưu Ly,ngươi đã biết tội của mình chưa?
-Hoàng thượng tha mạng ! Hoàng hậu tha mạng ! Lưu Ly biết lỗi rồi ! Là Lưu Ly lỡ gây ra sự tình này.Nhưng thực sự Lưu Ly không hề cố ý !!! Nếu không tin Hạ Cơ tỷ tỷ có thể làm chứng !
-Đứng dậy đi. -Dạ Hàn đỡ nàng ta lên. -Nhị Vương phi biết lỗi là tốt. Ngươi tội đáng trách, nhưng xét cho cùng chỉ là vô tình. Hơn nữa có Hạ Cơ làm chứng, ngươi chỉ đụng khẽ, chưa đến nỗi gây ra nguy hiểm. Hoàng hậu cũng hơn một ngày sau mới đau bụng, ắt hẳn là có nguyên do khác. Chuyện này đến đây là chấm dứt, từ nay về sau không nhắc đến nữa. Về phần Hoàng hậu, trẫm đã ra lệnh cho thái y dốc sức điều trị, Vương phi cũng đừng quá áy náy.
Triệu Tử Mai đang giả vờ ôm bụng nghe vậy liền bật dậy:
-Hoàng thượng ! Không thể tha thứ dễ dàng vậy được !!!
Trác Vũ Hạo nãy giờ đứng ngoài xem kịch,bấy giờ mới cười như không cười:
-Hoàng hậu hết đau bụng rồi ư?
Tử Mai xấu hổ không dám nói thêm một lời, nhanh chóng bị mọi người phát hiện ra là giả vờ. Nàng ta chỉ có thể lấp liếm bằng việc nói là đã đỡ hơn. Trác Dạ Hàn nhếch miệng cười:
-Hoàng hậu thấy đỡ hơn là tốt rồi. Tạm thời trẫm và mọi người không nên làm phiền Hoàng hậu tịnh dưỡng nữa.
Đoạn hắn quay lại cầm tay Diễm Cơ:
-Tiểu Hạ, nàng đứng lâu như vậy mỏi chân không? Ta đưa nàng về.
Mộc Hoan ở cửa điện nhắc nhở:
-Hoàng thượng, ở chính điện còn Lý tướng quân và Tể tướng đang đợi.
-Dạ Hàn, chàng mau đi đi, ta sẽ về một mình. -Diễm Cơ gỡ tay hắn ra.
Trác Vũ Hạo quay qua nhìn Thẩm Lưu Ly rồi nhanh chóng bước đến:
-Hoàng thượng, chính sự quan trọng hơn, ta đưa Hạ phi về.
Trác Diễm Cơ chớp chớp mắt nói:
-Chẳng phải còn Thẩm Vương phi hay sao?! Vương gia cũng cần đưa nàng ấy về.
-Xe đợi sẵn trước cổng, Lưu Ly có thể đi trước đợi ta.
Dạ Hàn chưa kịp mở lời phản đối, Vũ Hạo đã kéo nàng đi, để Dạ Hàn cùng Lưu Ly ngơ ngác nhìn theo. Mộc Hoan sốt ruột giục:
-Đi thôi Hoàng thượng !!!
Dạ Hàn nghiến răng tự nhủ:
-Giỏi thì thử đụng vào tiểu Hạ của ta xem.Ta cho tên "hoàng đệ" ngông cuồng nhà ngươi sống không bằng chết !
Về phần Thẩm Lưu Ly, nàng ta vẫn còn đang sốc vì phu quân bỏ mình bơ vơ một mình, lại dám nắm tay hoàng tẩu trước mặt bao nhiêu người kéo đi như vậy. Từ lúc kết hôn, Vũ Hạo chưa bao giờ chủ động nắm tay hay hôn nàng ta.
Đột nhiên trong lòng trở nên khó chịu.
Trác Diễm Cơ được Trác Vũ Hạo "tháp tùng" về điện Cẩm Ngọc. Đi bên cạnh nàng, Vũ Hạo có cảm giác bình yên khó tả. Con đường phía trước như trải dài vô tận.
-Này... -Vũ Hạo đột nhiên mở lời.
-Cái gì?
-Nàng...trông gầy hơn trước. Nước da cũng có phần nhợt nhạt. Hoàng thượng không quan tâm đến nàng ư?
Diễm Cơ phì cười:
-Vương gia để ý kĩ đến vậy sao? Chính ta còn chẳng nhận ra điều đó nữa là.
-Ta để ý đến nàng rất lâu rồi.
-Rất lâu là bao lâu?
-Lâu đến mức ta cũng không thể nhớ chính xác được ta để ý nàng từ khi nào. Chỉ nhớ rằng ngày nào ta không trông thấy nàng ngày đó sẽ không yên.
Nàng lặng thinh một lúc lâu. Bước chân có phần chậm dần. Vũ Hạo theo nàng chậm lại. Hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau, chưa hề rời khỏi một khắc. Vũ Hạo ngượng ngùng xoa đầu nàng như Trác Dạ Hàn và hắn xưa vẫn thường làm:
-Thật là ngốc !
Trên đầu, hoa sưa đã nở trắng xoá. Gió cuốn theo màu trắng dịu dàng và tinh khiết đáp lên tóc nàng. Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi nàng, thời gian như dừng lại vĩnh viễn...
Trác Vũ Hạo trở ra xe, Thẩm Lưu Ly đã đứng sẵn ở đó. Nàng ta chạy lại ôm lấy tay hắn:
-Nhị gia, chàng đi lâu quá, thiếp tìm mà chẳng thấy đâu.
Vũ Hạo như kẻ mất hồn, hất tay Lưu Ly ra vén màn bước lên xe. Mắt hắn nhắm nghiền, chẳng thèm nói năng gì, ngồi bất động đến khi xe dừng lại trước cổng phủ.
Tối cũng đóng cửa nằm trong phòng, cơm nước không hề đụng đến. Xung Tự qua lời kể của Lưu Ly biết ngay là có chuyện. Y tức tốc mở cửa vào phòng hắn hỏi:
-Nhị Vương gia, có phải người...?!
Vũ Hạo đang mân mê con hạc gấp bằng giấy vàng trên tay, nghe y hỏi liền gật đầu xác nhận.
-Ta suy cho cùng cũng giống như Trác Dạ Hàn mà thôi. Thật nực cười phải không? Ta luôn cho rằng mọi việc ta làm đều đúng, mọi thứ ta nghĩ đều không sai, đến hôm nay ta đã hoàn toàn không tin tưởng bản thân được nữa rồi.
-Vương gia có nói gì với Cửu Quận chúa không?
-Nàng nghe hay không đâu còn quan trọng. Nàng biết ta có ý niệm dơ bẩn đó rồi !
Thẩm Lưu Ly đứng ngoài cửa phòng đã nghe thấy tất cả. Nàng ta lo cho Vũ Hạo nên nhờ nhà bếp làm cơm bưng lên tận phòng, nào ngờ vô tình biết được cuộc đối thoại này.
Nhưng Cửu Quận chúa là ai? Nàng ta đâu biết. Nhưng nghe giọng điệu của Vũ Hạo có lẽ rất yêu vị Cửu Quận chúa đó. Hoá ra lại yêu chính muội muội, Lưu Ly thật không ngờ đến. Thảo nào muốn đưa Hiền phi tỷ tỷ về, thì ra để tách nàng ta đi gặp Cửu Quận chúa.
Lưu Ly rón rén quay xuống nhà bếp, thầm nghĩ phải hỏi Hiền phi tỷ tỷ về Cửu Quận chúa kia mới được.
Vùng Khương Ích xảy ra hạn hán, Dạ Hàn nhân cơ hội đẩy Trác Vũ Hạo ra xa khỏi nàng. Lần này có Lý tướng quân, Tứ Vương gia và Vũ Hạo đi ứng cứu, tầm khoảng một, hai tháng mới trở về được.
Trước khi đi, Diễm Cơ có đến tìm hắn nhưng không cho Dạ Hàn biết. Vùng Khương Ích quanh năm dân nghèo khổ lại thêm đợt hạn hán này càng hung hăng hơn. Lần này đi không biết Vũ Hạo còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa đây. Nàng lo lắng vô cùng. Diễm Cơ nghĩ rằng mình phải đến, không vì bị cưỡng hôn mà e ngại gặp mặt. Đối với một kẻ đã ở dưới đáy bùn dơ bẩn như nàng thì còn gì để mất nữa chứ.
Nàng đến. Vũ Hạo lại cư nhiên trốn tránh nàng. Xung Tự thay hắn cảm ơn, sau đó nhân tiện bàn bạc với nàng.
-Triệu tướng quân dạo này đổi ý, có vẻ không muốn gặp mặt chúng ta. Có lẽ vì con gái Triệu tướng quân đang mang thai, ông không muốn lúc này lại làm liên luỵ đến nàng ta.
Diễm Cơ không mấy ngạc nhiên, bởi lựa chọn của lão không phải là không đúng. Dù sao lão cũng không nỡ đánh đổi cuộc sống đứa con yêu quý của lão chỉ để giúp người khác tranh quyền đạt vị.
-Triệu tướng quân biết nhiều như vậy, ngươi vẫn tin rằng kế hoạch sẽ không lộ ra ngoài?!
-Lão không giúp cũng sẽ không hại. Tiểu nhân chắc chắn. Có điều tình hình bất lợi rồi. Triệu Mạc rút lui, Triệu Tử Mai mang long thai. Nếu một công chúa thì còn đỡ, là hoàng tử thì ắt sẽ thành Thái tử tương lai. Trác Dạ Hàn có người kế thừa hợp pháp, chỉ cần Thái tử còn sống thì long ấn nhất định phải được Hoàng thượng trực tiếp giao lại mới có giá trị. Chiếu theo tính cách Dạ Hàn, có chết cũng không cam chịu đưa cho Vương gia đâu.
-Nếu Thái tử không tồn tại chẳng phải mọi chuyện được giải quyết hay sao?!
Xung Tự bất ngờ:
-Quận chúa nghĩ vậy à? Quả là Quận chúa thay đổi đến chóng mặt !
-Ta cũng rất muốn có dũng khí để thực hiện ý nghĩ ấy nhưng e là ngươi phải lợi dụng ta theo cách khác thôi.
-Tiểu nhân biết, Trác Dạ Hàn không muốn giao quyền cho Vương gia nhưng theo truyền thống hoàng thất từ xưa đến giờ, Hoàng thượng mất khi chưa lập Thái tử vẫn có thể nhượng quyền cho Hoàng hậu, giống tiên đế với cố hậu Lưu thị.
-Nhưng ta đâu phải Hoàng hậu? Ngươi nói với ta phỏng có ích gì?
Xung Tự nở nụ cười đầy ẩn ý. Nàng rõ ràng không phải không hiểu, chỉ là muốn y trực tiếp nói ra. Xung Tự úp úp mở mở:
-Có ích hay không, tất cả đều nhờ vào Quận chúa. À không, phải gọi là Hiền phi nương nương tôn quý mới đúng.
Trác Diễm Cơ đứng ra giải vây cho Lưu Ly:
-Hoàng hậu chẳng phải kêu đau bụng sao? Ta khuyên Hoàng hậu nên tuyên thái y đến điện Ngân Bích kiểm tra đi. Nhị Vương phi đã nhận lỗi rồi, nếu có gì xảy ra, nàng ta sẽ tạ tội với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Tử Mai cũng hơi chột dạ, không biết đứa bé trong bụng có làm sao không.
-Lần sau bản cung sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Coi như hôm nay các ngươi thoát được một lần.
Nói rồi vịn tay Yên Lăng cẩn thận bước từng bước một.
Đến hôm sau Trác Dạ Hàn gọi Thẩm Lưu Ly vào cung. Trác Vũ Hạo nhân đó đưa nàng ta đi, thực chất để đến gặp Trác Diễm Cơ. Không ngờ là Trác Diễm Cơ cũng ở điện Ngân Bích với Dạ Hàn và Triệu Tử Mai.
Trác Vũ Hạo đẩy cửa vào, theo sau là Thẩm Lưu Ly. Hắnthấy Dạ Hàn đứng ở cuối giường cùng Diễm Cơ, có vẻ như rất mệt mỏi. Trên giường Triệu Tử Mai cứ ôm bụng kêu đau, vị thái y mái tóc hoa râm toát mồ hôi quỳ sụp dưới chân Dạ Hàn nói:
-Bẩm Hoàng thượng ! Hạ quan vô dụng, không làm sao hiểu được Hoàng hậu chỉ bị đụng nhẹ lại đau bụng đến mức chết đi sống lại thế này?!
Thẩm Lưu Ly đứng sau Vũ Hạo tái mét, mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng nàng ta nhớ rằng Triệu Tử Mai hôm trước còn hùng hổ mắng nàng, hôm nay đã như con mèo bệnh lăn lộn trên giường.
-Nhị Vương gia và Vương phi đến thật đúng lúc, vừa hay thái y chẩn bệnh cho Hoàng hậu xong.
Trác Diễm Cơ thản nhiên nhìn Triệu Tử Mai. Nàng biết là giả vờ, bởi nếu là thật thì Tử Mai đã bù lu bù loa đòi thái y tìm cho bằng ra nguyên nhân và phương pháp chữa trị. Đằng này chỉ rên rỉ ôm bụng hòng dồn Thẩm Lưu Ly vào chỗ chết. Có lẽ Trác Dạ Hàn cũng chẳng tha thiết hay quan tâm cho lắm. không muốn nói ra chắc vì để giữ thể diện cho Triệu Tử Mai mà thôi.
Vũ Hạo nghiêm mặt nhìn Lưu Ly:
-Nàng biết Hoàng thượng gọi nàng đến vì có liên quan đến Hoàng hậu đúng không?
Lưu Ly không nói gì, khẽ gật đầu, mặt cúi gằm xuống đất trông rất tội nghiệp. Vũ Hạo đẩy nhẹ nàng ta về phía trước:
-Mau quỳ xuống nhận tội đi !
Thẩm Lưu Ly mắt đỏ hoe quỳ xuống chân Dạ Hàn, cả người run rẩy khiếp sợ lén nhìn Diễm Cơ cầu cứu. Dạ Hàn cao giọng:
-Nhị Vương phi Thẩm Lưu Ly,ngươi đã biết tội của mình chưa?
-Hoàng thượng tha mạng ! Hoàng hậu tha mạng ! Lưu Ly biết lỗi rồi ! Là Lưu Ly lỡ gây ra sự tình này.Nhưng thực sự Lưu Ly không hề cố ý !!! Nếu không tin Hạ Cơ tỷ tỷ có thể làm chứng !
-Đứng dậy đi. -Dạ Hàn đỡ nàng ta lên. -Nhị Vương phi biết lỗi là tốt. Ngươi tội đáng trách, nhưng xét cho cùng chỉ là vô tình. Hơn nữa có Hạ Cơ làm chứng, ngươi chỉ đụng khẽ, chưa đến nỗi gây ra nguy hiểm. Hoàng hậu cũng hơn một ngày sau mới đau bụng, ắt hẳn là có nguyên do khác. Chuyện này đến đây là chấm dứt, từ nay về sau không nhắc đến nữa. Về phần Hoàng hậu, trẫm đã ra lệnh cho thái y dốc sức điều trị, Vương phi cũng đừng quá áy náy.
Triệu Tử Mai đang giả vờ ôm bụng nghe vậy liền bật dậy:
-Hoàng thượng ! Không thể tha thứ dễ dàng vậy được !!!
Trác Vũ Hạo nãy giờ đứng ngoài xem kịch,bấy giờ mới cười như không cười:
-Hoàng hậu hết đau bụng rồi ư?
Tử Mai xấu hổ không dám nói thêm một lời, nhanh chóng bị mọi người phát hiện ra là giả vờ. Nàng ta chỉ có thể lấp liếm bằng việc nói là đã đỡ hơn. Trác Dạ Hàn nhếch miệng cười:
-Hoàng hậu thấy đỡ hơn là tốt rồi. Tạm thời trẫm và mọi người không nên làm phiền Hoàng hậu tịnh dưỡng nữa.
Đoạn hắn quay lại cầm tay Diễm Cơ:
-Tiểu Hạ, nàng đứng lâu như vậy mỏi chân không? Ta đưa nàng về.
Mộc Hoan ở cửa điện nhắc nhở:
-Hoàng thượng, ở chính điện còn Lý tướng quân và Tể tướng đang đợi.
-Dạ Hàn, chàng mau đi đi, ta sẽ về một mình. -Diễm Cơ gỡ tay hắn ra.
Trác Vũ Hạo quay qua nhìn Thẩm Lưu Ly rồi nhanh chóng bước đến:
-Hoàng thượng, chính sự quan trọng hơn, ta đưa Hạ phi về.
Trác Diễm Cơ chớp chớp mắt nói:
-Chẳng phải còn Thẩm Vương phi hay sao?! Vương gia cũng cần đưa nàng ấy về.
-Xe đợi sẵn trước cổng, Lưu Ly có thể đi trước đợi ta.
Dạ Hàn chưa kịp mở lời phản đối, Vũ Hạo đã kéo nàng đi, để Dạ Hàn cùng Lưu Ly ngơ ngác nhìn theo. Mộc Hoan sốt ruột giục:
-Đi thôi Hoàng thượng !!!
Dạ Hàn nghiến răng tự nhủ:
-Giỏi thì thử đụng vào tiểu Hạ của ta xem.Ta cho tên "hoàng đệ" ngông cuồng nhà ngươi sống không bằng chết !
Về phần Thẩm Lưu Ly, nàng ta vẫn còn đang sốc vì phu quân bỏ mình bơ vơ một mình, lại dám nắm tay hoàng tẩu trước mặt bao nhiêu người kéo đi như vậy. Từ lúc kết hôn, Vũ Hạo chưa bao giờ chủ động nắm tay hay hôn nàng ta.
Đột nhiên trong lòng trở nên khó chịu.
Trác Diễm Cơ được Trác Vũ Hạo "tháp tùng" về điện Cẩm Ngọc. Đi bên cạnh nàng, Vũ Hạo có cảm giác bình yên khó tả. Con đường phía trước như trải dài vô tận.
-Này... -Vũ Hạo đột nhiên mở lời.
-Cái gì?
-Nàng...trông gầy hơn trước. Nước da cũng có phần nhợt nhạt. Hoàng thượng không quan tâm đến nàng ư?
Diễm Cơ phì cười:
-Vương gia để ý kĩ đến vậy sao? Chính ta còn chẳng nhận ra điều đó nữa là.
-Ta để ý đến nàng rất lâu rồi.
-Rất lâu là bao lâu?
-Lâu đến mức ta cũng không thể nhớ chính xác được ta để ý nàng từ khi nào. Chỉ nhớ rằng ngày nào ta không trông thấy nàng ngày đó sẽ không yên.
Nàng lặng thinh một lúc lâu. Bước chân có phần chậm dần. Vũ Hạo theo nàng chậm lại. Hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau, chưa hề rời khỏi một khắc. Vũ Hạo ngượng ngùng xoa đầu nàng như Trác Dạ Hàn và hắn xưa vẫn thường làm:
-Thật là ngốc !
Trên đầu, hoa sưa đã nở trắng xoá. Gió cuốn theo màu trắng dịu dàng và tinh khiết đáp lên tóc nàng. Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi nàng, thời gian như dừng lại vĩnh viễn...
Trác Vũ Hạo trở ra xe, Thẩm Lưu Ly đã đứng sẵn ở đó. Nàng ta chạy lại ôm lấy tay hắn:
-Nhị gia, chàng đi lâu quá, thiếp tìm mà chẳng thấy đâu.
Vũ Hạo như kẻ mất hồn, hất tay Lưu Ly ra vén màn bước lên xe. Mắt hắn nhắm nghiền, chẳng thèm nói năng gì, ngồi bất động đến khi xe dừng lại trước cổng phủ.
Tối cũng đóng cửa nằm trong phòng, cơm nước không hề đụng đến. Xung Tự qua lời kể của Lưu Ly biết ngay là có chuyện. Y tức tốc mở cửa vào phòng hắn hỏi:
-Nhị Vương gia, có phải người...?!
Vũ Hạo đang mân mê con hạc gấp bằng giấy vàng trên tay, nghe y hỏi liền gật đầu xác nhận.
-Ta suy cho cùng cũng giống như Trác Dạ Hàn mà thôi. Thật nực cười phải không? Ta luôn cho rằng mọi việc ta làm đều đúng, mọi thứ ta nghĩ đều không sai, đến hôm nay ta đã hoàn toàn không tin tưởng bản thân được nữa rồi.
-Vương gia có nói gì với Cửu Quận chúa không?
-Nàng nghe hay không đâu còn quan trọng. Nàng biết ta có ý niệm dơ bẩn đó rồi !
Thẩm Lưu Ly đứng ngoài cửa phòng đã nghe thấy tất cả. Nàng ta lo cho Vũ Hạo nên nhờ nhà bếp làm cơm bưng lên tận phòng, nào ngờ vô tình biết được cuộc đối thoại này.
Nhưng Cửu Quận chúa là ai? Nàng ta đâu biết. Nhưng nghe giọng điệu của Vũ Hạo có lẽ rất yêu vị Cửu Quận chúa đó. Hoá ra lại yêu chính muội muội, Lưu Ly thật không ngờ đến. Thảo nào muốn đưa Hiền phi tỷ tỷ về, thì ra để tách nàng ta đi gặp Cửu Quận chúa.
Lưu Ly rón rén quay xuống nhà bếp, thầm nghĩ phải hỏi Hiền phi tỷ tỷ về Cửu Quận chúa kia mới được.
Vùng Khương Ích xảy ra hạn hán, Dạ Hàn nhân cơ hội đẩy Trác Vũ Hạo ra xa khỏi nàng. Lần này có Lý tướng quân, Tứ Vương gia và Vũ Hạo đi ứng cứu, tầm khoảng một, hai tháng mới trở về được.
Trước khi đi, Diễm Cơ có đến tìm hắn nhưng không cho Dạ Hàn biết. Vùng Khương Ích quanh năm dân nghèo khổ lại thêm đợt hạn hán này càng hung hăng hơn. Lần này đi không biết Vũ Hạo còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa đây. Nàng lo lắng vô cùng. Diễm Cơ nghĩ rằng mình phải đến, không vì bị cưỡng hôn mà e ngại gặp mặt. Đối với một kẻ đã ở dưới đáy bùn dơ bẩn như nàng thì còn gì để mất nữa chứ.
Nàng đến. Vũ Hạo lại cư nhiên trốn tránh nàng. Xung Tự thay hắn cảm ơn, sau đó nhân tiện bàn bạc với nàng.
-Triệu tướng quân dạo này đổi ý, có vẻ không muốn gặp mặt chúng ta. Có lẽ vì con gái Triệu tướng quân đang mang thai, ông không muốn lúc này lại làm liên luỵ đến nàng ta.
Diễm Cơ không mấy ngạc nhiên, bởi lựa chọn của lão không phải là không đúng. Dù sao lão cũng không nỡ đánh đổi cuộc sống đứa con yêu quý của lão chỉ để giúp người khác tranh quyền đạt vị.
-Triệu tướng quân biết nhiều như vậy, ngươi vẫn tin rằng kế hoạch sẽ không lộ ra ngoài?!
-Lão không giúp cũng sẽ không hại. Tiểu nhân chắc chắn. Có điều tình hình bất lợi rồi. Triệu Mạc rút lui, Triệu Tử Mai mang long thai. Nếu một công chúa thì còn đỡ, là hoàng tử thì ắt sẽ thành Thái tử tương lai. Trác Dạ Hàn có người kế thừa hợp pháp, chỉ cần Thái tử còn sống thì long ấn nhất định phải được Hoàng thượng trực tiếp giao lại mới có giá trị. Chiếu theo tính cách Dạ Hàn, có chết cũng không cam chịu đưa cho Vương gia đâu.
-Nếu Thái tử không tồn tại chẳng phải mọi chuyện được giải quyết hay sao?!
Xung Tự bất ngờ:
-Quận chúa nghĩ vậy à? Quả là Quận chúa thay đổi đến chóng mặt !
-Ta cũng rất muốn có dũng khí để thực hiện ý nghĩ ấy nhưng e là ngươi phải lợi dụng ta theo cách khác thôi.
-Tiểu nhân biết, Trác Dạ Hàn không muốn giao quyền cho Vương gia nhưng theo truyền thống hoàng thất từ xưa đến giờ, Hoàng thượng mất khi chưa lập Thái tử vẫn có thể nhượng quyền cho Hoàng hậu, giống tiên đế với cố hậu Lưu thị.
-Nhưng ta đâu phải Hoàng hậu? Ngươi nói với ta phỏng có ích gì?
Xung Tự nở nụ cười đầy ẩn ý. Nàng rõ ràng không phải không hiểu, chỉ là muốn y trực tiếp nói ra. Xung Tự úp úp mở mở:
-Có ích hay không, tất cả đều nhờ vào Quận chúa. À không, phải gọi là Hiền phi nương nương tôn quý mới đúng.