Chương 12
Nghe được lời của Sở Yến, Lăng Vương không khỏi nhăn chặt mày: "Ta đối với ngươi tốt như vậy, ăn mặc dùng đều là tinh tế nhất, Thần Nhi nói như vậy......Thật là làm tấm lòng hoàng huynh tổn thương."
Sở Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Bọn họ đều nói ta là được ngươi nuôi như chim hoàng yến, nói Thất hoàng tử giống như bị Thái Tử độc chiếm."
"Khốn kiếp! Ai dám khua môi múa mép trước mặt ngươi!"
Mặt Sở Yến tái nhợt, lạnh băng phun ra hai chữ: "Mọi người."
Lăng Vương nhất thời tức giận, ngực mãnh liệt phập phồng. Từ khi hắn dùng thuốc đến nay, thân thể vẫn luôn không được tốt. Y sư đã năm lần bảy lượt nói hắn đừng nên tức giận, nhưng lời Sở Yến nói vẫn làm cho hắn nếm mùi vị chua xót.
Vốn tưởng rằng...... Sau khi bản thân phân biệt rõ chuyện thích y thì có thể như vậy bảo vệ y thật tốt.
"Hoàng huynh, lúc ta còn nhỏ không phải ngươi thích nhất là ức hiếp ta sao?"
Sở Yến cười vươn tay, y vén tay áo lên cao, lộ ra một đoạn da thịt màu lụa tuyết, nhìn lên trên một chút, đó là vết tích lưu lại của những trận đánh đập tàn bạo.
Giờ khắc này, rốt cuộc Lăng Vương cũng cười không nổi nữa.
Những năm đầu......khi hắn chưa nảy sinh tình cảm với Sở Yến, hắn quả thực cực kỳ lãnh đạm với Sở Yến, không thể kiềm chế được bản thân, đem dồn hết những bực tức vào trên người hắn.
"Cho dù dùng loại thuốc tốt nhất, mấy dấu vết hằn sâu cũng không thể xua tan được. Không phải ngươi hỏi ta tại sao lại thích Lâm Cẩn Chi ư?"
Sở Yến thấp giọng thì thào, "Ta đau quá, thật sự rất đau, không có một ai đến cứu ta cả, chỉ có Cẩn Chi......"
Nhìn bộ dạng này của Sở Yến, mỏng manh đến nổi như chỉ cần chạm vào một cái liền vỡ nát, nhưng Lăng Vương lại đưa tay ra với y, tựa hồ muốn xác nhận y thật sự tồn tại ở nơi này.
Bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, truyền đến mùi máu tanh.
Hai tay Lăng Vương dừng lại ở giữa không trung, hắn nhìn về phía sau. Người của hắn và đội nhân mã đã bị quân Ngô An và quân Hàn Tranh bao vây dày đặc, đôi mắt của Lăng Vương lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này mới có bao lâu...... Vì sao Hàn Tranh và Lâm Cẩn Chi lại liên hợp lại nhanh như vậy?
Kế hoạch của hắn là làm Hàn Tranh và Lâm Cẩn Chi tàn sát nhau, mà Hàn Tranh cũng đánh nhau với Lâm Cẩn Chi như hắn đã dự tính.
Rốt cuộc bây giờ là sao?
Mà bên kia, người của Lăng Vương sắp chống cự không được. Hắn vốn đã bị đoạt quyền bị giam giữ, đội nhân mã này của hắn cùng lắm chỉ là lực lượng cuối cùng còn sót lại trong năm đó của hắn mà thôi, căn bản không chống cự được hai người kia.
Hàn Tranh cùng Lâm Cẩn Chi xông vào: "Tên loạn thần tặc tử kia, buông bệ hạ ra!"
Lăng Vương chỉ có thể túm lấy sợi xích quấn quanh cổ Sở Yến, Sở Yến thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn, nhưng thân thể lại cứng ngắc không thể thoát ra. Lăng Vương nhìn Sở Yến trong tay nở nụ cười ảm đạm: "Ta thua rồi."
"Buông ta ra!"
"Thần Nhi, lòng ta chỉ có ngươi."
Khi những lời này vang lên rõ ràng sau tai Hàn Tranh cùng Lâm Cẩn Chi, sắc mặt của họ cứng lại.
"Ta lặp lại lần nữa, buông ra."
Lăng Vương căn bản không để ý tới, chính mình lại tiếp tục thì thầm: "Tốn nhiều công sức như vậy, ta chỉ là muốn đến gặp ngươi, hiện giờ......Cuối cùng cũng gặp được rồi."
Lăng Vương quả thực buông y ra, cũng không làm khó Sở Yến.
Mà bên kia, Hàn Tranh kéo cung, nhắm mũi tên chính xác về phía Lăng Vương.
Đối mặt uy hiếp như vậy, Lăng Vương lại một chút cũng không sợ hãi, ngược lại ánh mắt của bản thân đều rơi vào trên người Sở Yến.
Hắn bày ra dáng vẻ thâm tình làm Sở Yến cảm thấy buồn nôn, Sở Yến lui về phía sau từng bước, dần dần tới chỗ cao nhất ở bên kia.
"Ngươi sợ hãi ta như vậy sao?"
Thân thể Sở Yến cứng đờ: "Ta không sợ."
Lăng Vương buồn bã nở nụ cười: "Ta rất vui, ít nhất thân thể của ngươi vẫn nhớ ta."
Những lời nói ái muội như vậy, trực tiếp khiến Lâm Cẩn Chi đối diện đỏ mắt, cắn răng muốn giết chết Lăng Vương.
Sắc mặt Sở Yến cũng vô cùng tái nhợt, giống như không nghĩ đến những điều cuối cùng này, không muốn bị ai nghe thấy cả nhưng cuối cùng cũng bị người khác nghe được.
Sở Yến nhìn bên kia hô lớn: "Hàn Tranh, còn không bắn tên!"
Lâm Cẩn Chi sợ Hàn Tranh làm bị thương Sở Yến, hiện tại rốt cuộc khoảng cách gần như vậy, rất có thể sẽ làm Sở Yến bị thương.
Y vội vàng ngăn lại Hàn Tranh: "Đừng, chờ bọn họ giữ khoảng cách hẳn bắn tên!"
Trán Hàn Tranh nhỏ giọt mồ hôi lạnh: "Ta đã biết."
Mà bên kia, Lăng Vương tựa hồ còn muốn nói gì đó với Sở Yến, Sở Yến vẫn luôn lui về phía sau hắn, thẳng đến không thể lui được nữa, đáy mắt y lộ ra sát ý nhìn Hàn Tranh hô to một câu: "Hàn Tranh, trẫm lệnh ngươi bắn tên!"
Lời này vừa nói, cung tên của Hàn Tranh lập tức bắn ra, tạo thành một đường thẳng tắp, bắn trúng trên người Lăng Vương.
Sau gáy hắn có một mũi tên, đôi mắt trừng to như chuông đồng, mặt đỏ bừng không nói nên lời được một chữ.
Máu tươi chảy xuống trên mặt đất, Lăng Vương đi một bước đến bên này, mỗi một bước đi đều nghiêng ngả.
Hắn vươn tay với Sở Yến, muốn dùng tay chạm vào y một chút.
Nhưng kết quả là trước khi chết chỉ sờ đến chân Sở Yến đang đứng trên cao. Sau đó tay vô lực rũ dần xuống, dần dần ngã xuống mép giường.
Sở Yến tận mắt nhìn thấy hắn không còn hơi thở, thân thể lại run rẩy như cũ, ôm một bóng ma tâm lý đối với người này.
Trước khi chết cũng muốn chạm vào hắn?
Không khí tựa hồ như muốn ngưng lại, bên kia đôi mắt Lâm Cẩn Chi mang lo lắng: "Bệ hạ......"
Sở Yến như trong mộng tỉnh lại, thu hồi vẻ mặt sợ hãi của chính mình, từ trên giường bước xuống.
Đúng lúc này, bỗng nhiên người dưới đất như có hơi thở trở lại, gắt gao nắm chặt lấy chân y không buông. Mũi tên chỉ cắm ở sau gáy Lăng Vương, có lẽ như vậy không làm bị thương đến giọng nói của hắn, Lăng Vương cố hết sức nhìn về phía y: "Ta chết cũng không xuống địa ngục, không uống canh Mạnh bà, ta không còn hơi thở, cũng muốn hóa thành cô hồn quấn lấy ngươi, đời đời kiếp kiếp...... Tiêu Thần!!"
Giờ phút này Sở Yến thật sự khiếp sợ ngay tại chỗ, lúc này Lăng Vương trên mặt đất rốt cuộc không còn hơi thở, tay vẫn còn dùng sức túm lấy vạt áo y.
Y cứ như vậy sững sờ tại chỗ, thật lâu nói không ra lời.
Một cảm giác kinh khủng dần dâng lên, tình yêu của Lăng Vương quá vặn vẹo cũng quá nặng nề, chỉ cần đè chặt trong lòng cũng khiến y cảm thấy thế này.
Bên kia Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh thấy Lăng Vương ngã xuống, vội vàng từ bên kia bước vào.
"Bệ hạ......"
"Bệ hạ!"
Sở Yến đã không còn nghe rõ tiếng của hai người, cảnh tượng trước mắt khiến y như đang ở trong mộng, không có cách nào dễ dàng bị hai người này đánh thức.
Hàn Tranh lấy ra chìa khóa bên người, mở ra xiềng xích trên cổ và cổ tay cho y.
Mà Sở Yến trực tiếp ngã xuống vào trong lòng ngực của Lâm Cẩn Chi, sắc mặt tái nhợt khiến Lâm Cẩn Chi cảm thấy sợ hãi vô cùng.
"Gọi thái y!"
Một trận hoảng loạn xuống, Lâm Cẩn Chi nhanh chóng ôm Sở Yến ôm trở về tẩm điện ban đầu của y.
Hàn Tranh cũng theo sát phía sau, thái y nhanh chóng được gọi vào, nhìn thấy Sở Yến ở trên giường, ngay cả khi ngủ trong giấc mộng cũng cuộn tròn thân thể ngủ say, đã có bước đầu phán đoán.
"Thế nào?"
"Bệ hạ là kinh hãi quá độ."
Lâm Cẩn Chi ngẩn người, lúc trước nhắc đến tên Lăng Vương, thậm chí là Hàn Tranh hay nghĩa huynh Chương Văn, cũng sẽ khiến Sở Yến lộ ra vẻ sợ hãi.
Y thật sự sợ hãi những chuyện đó, thu mình trong lớp vỏ của bản thân.
Nhưng thời điểm thái y nói như vậy, trái tim Lâm Cẩn Chi vẫn từng đợt co rút đau đớn.
Nếu không phải do Lăng Vương, hắn ta và Sở Yến căn bản sẽ không ầm ĩ thành bộ dạng hiện tại.
"Bệ hạ cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi, tỉnh lại có lẽ sẽ không thể nhận ra người, thỉnh công tử đừng làm khó bệ hạ......"
Thái y nói chuyện lúng túng, dường như sợ chọc giận đến Lâm Cẩn Chi.
Lâm Cẩn Chi cứng đờ kéo ra một nụ cười: "Ta đã biết."
Nghe được câu nói này, thái y mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Sở Yến thấy trên người mình buộc rất nhiều băng vải, đặc biệt là ở hai nơi cổ và tay chân, do bị xiềng xích trói đã lâu, nên làn da mấy nơi này đều bầm tím đến chảy máu.
"Bệ hạ tỉnh rồi!"
Vẻ mặt của y chỉ còn lại trống rỗng, vẫn luôn ngồi ở nơi đó, không khóc cũng không cười.
Lâm Cẩn Chi đi đến, thật cẩn thận nhìn y: "Bệ hạ......"
Sở Yến phản ứng cực kỳ kịch liệt, rụt lại về phía sau: "Đừng tới đây...... Đừng tới đây......"
"Bệ hạ?"
"Hoàng huynh...... Đừng tới đây, đừng quấn lấy ta."
Cổ họng Lâm Cẩn Chi một vị tanh ngọt, thì ra là Sở Yến xem hắn thành Lăng Vương. Nhìn dáng vẻ này của Sở Yến, quả nhiên như lời thái y nói, Lâm Cẩn Chi trong lòng cực kỳ nặng nề: "Bệ hạ, ta không phải Lăng Vương, ta là Lâm Cẩn Chi......"
"Nói bậy! Cẩn Chi sẽ không gạt ta!"
Lâm Cẩn Chi nhìn y, một đại nam nhân vậy mà lại cúi đầu, bả vai run rẩy khóc lóc: "Ta thật sự không biết, thật sự không biết phụ thân sẽ có ý nghĩ như vậy, ta là thật lòng muốn đối xử tốt với ngươi, căn bản không phải lừa gạt ngươi."
Nhưng mà những lời này Sở Yến đã không còn tin nữa, trong lòng y cực kỳ không ổn định, cuộn tròn thân thể bảo vệ chính mình.
Lâm Cẩn Chi chỉ có thể rời khỏi tẩm điện này trước, nổi hận duy nhất đối với Lăng Vương nổi lên.
Tại sao trước khi chết cũng muốn gây ảnh hưởng tạo thành tổn thương với Sở Yến như vậy?
Bởi vì Sở Yến sợ bóng tối, Lâm Cẩn Chi đã phân phó cung nhân thắp sáng đèn lồng trong cung điện, vô số đèn lồng chiếu sáng cung điện như ánh sáng ban ngày, nếu là người bình thường sẽ cảm thấy ánh sáng quá chói mắt không thể ngủ được. Nhưng ở trong tình cảnh như vậy Sở Yến mới khẽ nhắm mắt lại.
Lâm Cẩn Chi đứng ở cửa, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Những lời cuối cùng trước khi chết của Lăng Vương, vĩnh viễn luôn lưu mãi trong lòng hắn ta.
Trước đó, Lâm Cẩn Chi cho rằng Lăng Vương bày ra mưu kế để giành lại ngôi vị hoàng đế mà thôi. Nhưng trước khi hắn chết còn chấp nhất nói ra những lời đó, Lâm Cẩn Chi vẫn là cảm thấy... hắn làm hết thảy tất cả những điều này là chỉ để đến nhìn thấy mặt Sở Yến.
Đó chính là Lăng Vương, Thái Tử tiền nhiệm. Hắn không có nửa điểm chấp niệm đối với ngôi vị hoàng đế, làm nhiều chuyện như vậy đều chỉ muốn gặp mặt Sở Yến mà thôi.
Lâm Cẩn Chi để tay lên ngực tự hỏi, hắn không làm được những thứ như Lăng Vương đã làm.
Tình yêu của hắn dành cho Sở Yến xen lẫn cảm giác áy náy cùng ray rứt, những điều này sinh ra niềm thương tiếc vô hạn.
Lâm Cẩn Chi cất bước, lập tức rời đi cung điện của Sở Yến.
Mà bên này, Sở Yến đem đầu nhét vào trong chăn, lặng lẽ mà cọ cọ.
[ Vẫn là ngủ trên giường tốt nhất. ]
[...... Chủ nhân quá vô tâm. ]
[Vậy mi cần ta phải làm ra phản ứng thế nào nè? ]
[......]
[ Ta không có cảm giác gì với Lăng Vương, nhưng thật ra đối với Tiêu Thần thì......]
Dệt ký ức vốn chính là nửa thật nửa giả, mà Sở Yến luôn cho bọn họ xem đa số đều là sự thật.
Kết quả là, Tiêu Thần không có gì cả.
Lại chỉ có những ký ức đó, sừng sững không bao giờ chết.
Vĩnh viễn không bao giờ tiêu tán, vô số cơn ác mộng trong bóng đêm.
Ngay cả khi y đau đớn nhất, cũng sẽ không la hét.
Bị đối xử nhiều lần như vậy, y đã biết dù có la hét lên cũng sẽ không có ai đến.....
Cho nên, y đã quen với việc cô độc một mình như vậy.
?Hoàn Chương 12?
Tác giả có lời muốn nói: Bàn về thái độ đối với tình địch thì phải ra sao:
Sở Yến: Đột nhiên hưng phấn (ʘᴗʘ✿)
Lâm Cẩn Chi / Lăng Vương: Ta muốn giết chết đối phương.
Sở Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Bọn họ đều nói ta là được ngươi nuôi như chim hoàng yến, nói Thất hoàng tử giống như bị Thái Tử độc chiếm."
"Khốn kiếp! Ai dám khua môi múa mép trước mặt ngươi!"
Mặt Sở Yến tái nhợt, lạnh băng phun ra hai chữ: "Mọi người."
Lăng Vương nhất thời tức giận, ngực mãnh liệt phập phồng. Từ khi hắn dùng thuốc đến nay, thân thể vẫn luôn không được tốt. Y sư đã năm lần bảy lượt nói hắn đừng nên tức giận, nhưng lời Sở Yến nói vẫn làm cho hắn nếm mùi vị chua xót.
Vốn tưởng rằng...... Sau khi bản thân phân biệt rõ chuyện thích y thì có thể như vậy bảo vệ y thật tốt.
"Hoàng huynh, lúc ta còn nhỏ không phải ngươi thích nhất là ức hiếp ta sao?"
Sở Yến cười vươn tay, y vén tay áo lên cao, lộ ra một đoạn da thịt màu lụa tuyết, nhìn lên trên một chút, đó là vết tích lưu lại của những trận đánh đập tàn bạo.
Giờ khắc này, rốt cuộc Lăng Vương cũng cười không nổi nữa.
Những năm đầu......khi hắn chưa nảy sinh tình cảm với Sở Yến, hắn quả thực cực kỳ lãnh đạm với Sở Yến, không thể kiềm chế được bản thân, đem dồn hết những bực tức vào trên người hắn.
"Cho dù dùng loại thuốc tốt nhất, mấy dấu vết hằn sâu cũng không thể xua tan được. Không phải ngươi hỏi ta tại sao lại thích Lâm Cẩn Chi ư?"
Sở Yến thấp giọng thì thào, "Ta đau quá, thật sự rất đau, không có một ai đến cứu ta cả, chỉ có Cẩn Chi......"
Nhìn bộ dạng này của Sở Yến, mỏng manh đến nổi như chỉ cần chạm vào một cái liền vỡ nát, nhưng Lăng Vương lại đưa tay ra với y, tựa hồ muốn xác nhận y thật sự tồn tại ở nơi này.
Bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, truyền đến mùi máu tanh.
Hai tay Lăng Vương dừng lại ở giữa không trung, hắn nhìn về phía sau. Người của hắn và đội nhân mã đã bị quân Ngô An và quân Hàn Tranh bao vây dày đặc, đôi mắt của Lăng Vương lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này mới có bao lâu...... Vì sao Hàn Tranh và Lâm Cẩn Chi lại liên hợp lại nhanh như vậy?
Kế hoạch của hắn là làm Hàn Tranh và Lâm Cẩn Chi tàn sát nhau, mà Hàn Tranh cũng đánh nhau với Lâm Cẩn Chi như hắn đã dự tính.
Rốt cuộc bây giờ là sao?
Mà bên kia, người của Lăng Vương sắp chống cự không được. Hắn vốn đã bị đoạt quyền bị giam giữ, đội nhân mã này của hắn cùng lắm chỉ là lực lượng cuối cùng còn sót lại trong năm đó của hắn mà thôi, căn bản không chống cự được hai người kia.
Hàn Tranh cùng Lâm Cẩn Chi xông vào: "Tên loạn thần tặc tử kia, buông bệ hạ ra!"
Lăng Vương chỉ có thể túm lấy sợi xích quấn quanh cổ Sở Yến, Sở Yến thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn, nhưng thân thể lại cứng ngắc không thể thoát ra. Lăng Vương nhìn Sở Yến trong tay nở nụ cười ảm đạm: "Ta thua rồi."
"Buông ta ra!"
"Thần Nhi, lòng ta chỉ có ngươi."
Khi những lời này vang lên rõ ràng sau tai Hàn Tranh cùng Lâm Cẩn Chi, sắc mặt của họ cứng lại.
"Ta lặp lại lần nữa, buông ra."
Lăng Vương căn bản không để ý tới, chính mình lại tiếp tục thì thầm: "Tốn nhiều công sức như vậy, ta chỉ là muốn đến gặp ngươi, hiện giờ......Cuối cùng cũng gặp được rồi."
Lăng Vương quả thực buông y ra, cũng không làm khó Sở Yến.
Mà bên kia, Hàn Tranh kéo cung, nhắm mũi tên chính xác về phía Lăng Vương.
Đối mặt uy hiếp như vậy, Lăng Vương lại một chút cũng không sợ hãi, ngược lại ánh mắt của bản thân đều rơi vào trên người Sở Yến.
Hắn bày ra dáng vẻ thâm tình làm Sở Yến cảm thấy buồn nôn, Sở Yến lui về phía sau từng bước, dần dần tới chỗ cao nhất ở bên kia.
"Ngươi sợ hãi ta như vậy sao?"
Thân thể Sở Yến cứng đờ: "Ta không sợ."
Lăng Vương buồn bã nở nụ cười: "Ta rất vui, ít nhất thân thể của ngươi vẫn nhớ ta."
Những lời nói ái muội như vậy, trực tiếp khiến Lâm Cẩn Chi đối diện đỏ mắt, cắn răng muốn giết chết Lăng Vương.
Sắc mặt Sở Yến cũng vô cùng tái nhợt, giống như không nghĩ đến những điều cuối cùng này, không muốn bị ai nghe thấy cả nhưng cuối cùng cũng bị người khác nghe được.
Sở Yến nhìn bên kia hô lớn: "Hàn Tranh, còn không bắn tên!"
Lâm Cẩn Chi sợ Hàn Tranh làm bị thương Sở Yến, hiện tại rốt cuộc khoảng cách gần như vậy, rất có thể sẽ làm Sở Yến bị thương.
Y vội vàng ngăn lại Hàn Tranh: "Đừng, chờ bọn họ giữ khoảng cách hẳn bắn tên!"
Trán Hàn Tranh nhỏ giọt mồ hôi lạnh: "Ta đã biết."
Mà bên kia, Lăng Vương tựa hồ còn muốn nói gì đó với Sở Yến, Sở Yến vẫn luôn lui về phía sau hắn, thẳng đến không thể lui được nữa, đáy mắt y lộ ra sát ý nhìn Hàn Tranh hô to một câu: "Hàn Tranh, trẫm lệnh ngươi bắn tên!"
Lời này vừa nói, cung tên của Hàn Tranh lập tức bắn ra, tạo thành một đường thẳng tắp, bắn trúng trên người Lăng Vương.
Sau gáy hắn có một mũi tên, đôi mắt trừng to như chuông đồng, mặt đỏ bừng không nói nên lời được một chữ.
Máu tươi chảy xuống trên mặt đất, Lăng Vương đi một bước đến bên này, mỗi một bước đi đều nghiêng ngả.
Hắn vươn tay với Sở Yến, muốn dùng tay chạm vào y một chút.
Nhưng kết quả là trước khi chết chỉ sờ đến chân Sở Yến đang đứng trên cao. Sau đó tay vô lực rũ dần xuống, dần dần ngã xuống mép giường.
Sở Yến tận mắt nhìn thấy hắn không còn hơi thở, thân thể lại run rẩy như cũ, ôm một bóng ma tâm lý đối với người này.
Trước khi chết cũng muốn chạm vào hắn?
Không khí tựa hồ như muốn ngưng lại, bên kia đôi mắt Lâm Cẩn Chi mang lo lắng: "Bệ hạ......"
Sở Yến như trong mộng tỉnh lại, thu hồi vẻ mặt sợ hãi của chính mình, từ trên giường bước xuống.
Đúng lúc này, bỗng nhiên người dưới đất như có hơi thở trở lại, gắt gao nắm chặt lấy chân y không buông. Mũi tên chỉ cắm ở sau gáy Lăng Vương, có lẽ như vậy không làm bị thương đến giọng nói của hắn, Lăng Vương cố hết sức nhìn về phía y: "Ta chết cũng không xuống địa ngục, không uống canh Mạnh bà, ta không còn hơi thở, cũng muốn hóa thành cô hồn quấn lấy ngươi, đời đời kiếp kiếp...... Tiêu Thần!!"
Giờ phút này Sở Yến thật sự khiếp sợ ngay tại chỗ, lúc này Lăng Vương trên mặt đất rốt cuộc không còn hơi thở, tay vẫn còn dùng sức túm lấy vạt áo y.
Y cứ như vậy sững sờ tại chỗ, thật lâu nói không ra lời.
Một cảm giác kinh khủng dần dâng lên, tình yêu của Lăng Vương quá vặn vẹo cũng quá nặng nề, chỉ cần đè chặt trong lòng cũng khiến y cảm thấy thế này.
Bên kia Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh thấy Lăng Vương ngã xuống, vội vàng từ bên kia bước vào.
"Bệ hạ......"
"Bệ hạ!"
Sở Yến đã không còn nghe rõ tiếng của hai người, cảnh tượng trước mắt khiến y như đang ở trong mộng, không có cách nào dễ dàng bị hai người này đánh thức.
Hàn Tranh lấy ra chìa khóa bên người, mở ra xiềng xích trên cổ và cổ tay cho y.
Mà Sở Yến trực tiếp ngã xuống vào trong lòng ngực của Lâm Cẩn Chi, sắc mặt tái nhợt khiến Lâm Cẩn Chi cảm thấy sợ hãi vô cùng.
"Gọi thái y!"
Một trận hoảng loạn xuống, Lâm Cẩn Chi nhanh chóng ôm Sở Yến ôm trở về tẩm điện ban đầu của y.
Hàn Tranh cũng theo sát phía sau, thái y nhanh chóng được gọi vào, nhìn thấy Sở Yến ở trên giường, ngay cả khi ngủ trong giấc mộng cũng cuộn tròn thân thể ngủ say, đã có bước đầu phán đoán.
"Thế nào?"
"Bệ hạ là kinh hãi quá độ."
Lâm Cẩn Chi ngẩn người, lúc trước nhắc đến tên Lăng Vương, thậm chí là Hàn Tranh hay nghĩa huynh Chương Văn, cũng sẽ khiến Sở Yến lộ ra vẻ sợ hãi.
Y thật sự sợ hãi những chuyện đó, thu mình trong lớp vỏ của bản thân.
Nhưng thời điểm thái y nói như vậy, trái tim Lâm Cẩn Chi vẫn từng đợt co rút đau đớn.
Nếu không phải do Lăng Vương, hắn ta và Sở Yến căn bản sẽ không ầm ĩ thành bộ dạng hiện tại.
"Bệ hạ cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi, tỉnh lại có lẽ sẽ không thể nhận ra người, thỉnh công tử đừng làm khó bệ hạ......"
Thái y nói chuyện lúng túng, dường như sợ chọc giận đến Lâm Cẩn Chi.
Lâm Cẩn Chi cứng đờ kéo ra một nụ cười: "Ta đã biết."
Nghe được câu nói này, thái y mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Sở Yến thấy trên người mình buộc rất nhiều băng vải, đặc biệt là ở hai nơi cổ và tay chân, do bị xiềng xích trói đã lâu, nên làn da mấy nơi này đều bầm tím đến chảy máu.
"Bệ hạ tỉnh rồi!"
Vẻ mặt của y chỉ còn lại trống rỗng, vẫn luôn ngồi ở nơi đó, không khóc cũng không cười.
Lâm Cẩn Chi đi đến, thật cẩn thận nhìn y: "Bệ hạ......"
Sở Yến phản ứng cực kỳ kịch liệt, rụt lại về phía sau: "Đừng tới đây...... Đừng tới đây......"
"Bệ hạ?"
"Hoàng huynh...... Đừng tới đây, đừng quấn lấy ta."
Cổ họng Lâm Cẩn Chi một vị tanh ngọt, thì ra là Sở Yến xem hắn thành Lăng Vương. Nhìn dáng vẻ này của Sở Yến, quả nhiên như lời thái y nói, Lâm Cẩn Chi trong lòng cực kỳ nặng nề: "Bệ hạ, ta không phải Lăng Vương, ta là Lâm Cẩn Chi......"
"Nói bậy! Cẩn Chi sẽ không gạt ta!"
Lâm Cẩn Chi nhìn y, một đại nam nhân vậy mà lại cúi đầu, bả vai run rẩy khóc lóc: "Ta thật sự không biết, thật sự không biết phụ thân sẽ có ý nghĩ như vậy, ta là thật lòng muốn đối xử tốt với ngươi, căn bản không phải lừa gạt ngươi."
Nhưng mà những lời này Sở Yến đã không còn tin nữa, trong lòng y cực kỳ không ổn định, cuộn tròn thân thể bảo vệ chính mình.
Lâm Cẩn Chi chỉ có thể rời khỏi tẩm điện này trước, nổi hận duy nhất đối với Lăng Vương nổi lên.
Tại sao trước khi chết cũng muốn gây ảnh hưởng tạo thành tổn thương với Sở Yến như vậy?
Bởi vì Sở Yến sợ bóng tối, Lâm Cẩn Chi đã phân phó cung nhân thắp sáng đèn lồng trong cung điện, vô số đèn lồng chiếu sáng cung điện như ánh sáng ban ngày, nếu là người bình thường sẽ cảm thấy ánh sáng quá chói mắt không thể ngủ được. Nhưng ở trong tình cảnh như vậy Sở Yến mới khẽ nhắm mắt lại.
Lâm Cẩn Chi đứng ở cửa, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Những lời cuối cùng trước khi chết của Lăng Vương, vĩnh viễn luôn lưu mãi trong lòng hắn ta.
Trước đó, Lâm Cẩn Chi cho rằng Lăng Vương bày ra mưu kế để giành lại ngôi vị hoàng đế mà thôi. Nhưng trước khi hắn chết còn chấp nhất nói ra những lời đó, Lâm Cẩn Chi vẫn là cảm thấy... hắn làm hết thảy tất cả những điều này là chỉ để đến nhìn thấy mặt Sở Yến.
Đó chính là Lăng Vương, Thái Tử tiền nhiệm. Hắn không có nửa điểm chấp niệm đối với ngôi vị hoàng đế, làm nhiều chuyện như vậy đều chỉ muốn gặp mặt Sở Yến mà thôi.
Lâm Cẩn Chi để tay lên ngực tự hỏi, hắn không làm được những thứ như Lăng Vương đã làm.
Tình yêu của hắn dành cho Sở Yến xen lẫn cảm giác áy náy cùng ray rứt, những điều này sinh ra niềm thương tiếc vô hạn.
Lâm Cẩn Chi cất bước, lập tức rời đi cung điện của Sở Yến.
Mà bên này, Sở Yến đem đầu nhét vào trong chăn, lặng lẽ mà cọ cọ.
[ Vẫn là ngủ trên giường tốt nhất. ]
[...... Chủ nhân quá vô tâm. ]
[Vậy mi cần ta phải làm ra phản ứng thế nào nè? ]
[......]
[ Ta không có cảm giác gì với Lăng Vương, nhưng thật ra đối với Tiêu Thần thì......]
Dệt ký ức vốn chính là nửa thật nửa giả, mà Sở Yến luôn cho bọn họ xem đa số đều là sự thật.
Kết quả là, Tiêu Thần không có gì cả.
Lại chỉ có những ký ức đó, sừng sững không bao giờ chết.
Vĩnh viễn không bao giờ tiêu tán, vô số cơn ác mộng trong bóng đêm.
Ngay cả khi y đau đớn nhất, cũng sẽ không la hét.
Bị đối xử nhiều lần như vậy, y đã biết dù có la hét lên cũng sẽ không có ai đến.....
Cho nên, y đã quen với việc cô độc một mình như vậy.
?Hoàn Chương 12?
Tác giả có lời muốn nói: Bàn về thái độ đối với tình địch thì phải ra sao:
Sở Yến: Đột nhiên hưng phấn (ʘᴗʘ✿)
Lâm Cẩn Chi / Lăng Vương: Ta muốn giết chết đối phương.