Chương 11
Khi Thất hoàng tử được mười lăm tuổi, đã bắt đầu có nét tài hoa phong nhã.
Thái Tử thì thường xuyên dùng thuốc Hàn Thực Tán, ngày tỉnh táo cũng ngày càng ít, tóm lại sau khi dùng thốc, tinh thần hắn sẽ tốt hơn ngày xưa một chút, nhưng thứ thuốc Hàn Thực Tán này chính là cai không được, vừa cai...... Thì đau đớn giống như bị dao gọt vào lòng vậy.
Cao Hoa thường xuyên thấy vết thương trên người Thất hoàng tử, cảm thấy Thất hoàng tử ở bên người Thái Tử, giống như bị nhốt vào một cái lồng sắt thật lớn, mà Thất hoàng tử thì chính là con chim hoàng yến được Thái Tử nuôi, cả ngày không ra được.
"Nô tài, hôm nay nô tài lại có được một món đồ rất tốt."
Thất hoàng tử lãnh đạm liếc mắt nhìn đồ vật trong tay Cao Hoa một cái: "Ngươi thường xuyên mang đồ cho ta, là từ đâu có?"
"Cái này...... Là đến từ dân gian."
"Dân gian?"
Cao Hoa nhớ tới, Thất hoàng tử chưa từng tới dân gian, không khỏi âm thầm tự tát.
Đây không phải là gợi lên chuyện thương tâm của Thất hoàng tử sao?
Nhưng ông lại không nghĩ đến, Thất hoàng tử luôn trầm lặng lại nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười: "Ta có thể...... Đi ra ngoài nhìn xem không?"
Cao Hoa cảm thấy khó khăn, dù sao Thái Tử vẫn luôn nuôi dưỡng Thất hoàng tử, không có sự cho phép của Thái Tử...... Hẳn là không thể.
Trong không khí tràn đầy trầm mặc, Cao Hoa cũng không có lá gan kia.
Đúng lúc này, Thái Tử từ bên trong đi ra.
Hắn đặt tay trên đầu Thất hoàng tử, khiến thân thể Thất hoàng tử khẽ run.
Cao Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Thái...... Thái Tử điện hạ!"
"Tiểu Thất muốn ra khỏi cung?"
Thất hoàng tử cúi đầu, ra sức lắc lắc đầu.
Thái Tử nheo mắt lại: "Chỉ cần ngươi nói với ta là muốn đi ra ngoài, ta sẽ dẫn ngươi đi xem một chút, thế nào?"
Nhưng Thất hoàng tử đã bị Thái Tử nuôi đến ngoan, căn bản không dám làm trái, chỉ là vẫn luôn cúi đầu, thân thể khẽ run.
Cao Hoa đột nhiên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu trước Thái Tử: "Thái Tử điện hạ, là nô tài không đúng, nô tài không nên xúi giục Thất hoàng tử."
Ông cực kỳ dùng sức mà dập đầu, không bao lâu trên bàn đá nhàn nhạt nhiễm một tầng màu đỏ.
Thất hoàng tử rốt cuộc cũng cử động môi hai cái, yếu ớt nói với Thái Tử: "Hoàng huynh, Cao Hoa dập đầu như vậy khiến ta cảm thấy đau đầu, cứ để ông ta rời khỏi đây đi trước đi."
Thái Tử cười như không cười nhìn về phía hắn, ánh mắt như hoàn toàn nhìn thấu tất cả.
"Cút đi."
Thân thể Cao Hoa cứng đờ, biết chính mình vô lực cùng nhỏ yếu, lập tức rời khỏi chỗ này.
Thất hoàng tử bị Thái Tử mang về, lại đến thời gian dùng thuốc, thái giám phía dưới trình thuốc Hàn Thực Tán lên. Thái Tử vừa uống rượu, vừa ăn thứ bột trắng đó vào, trên mặt lộ ra biểu tình hết sức vui vẻ.
"Nào, cùng ta uống rượu!"
Thái Tử dùng sức nắm lấy cổ tay của y, kéo Thất hoàng tử vào trong chỗ hư hỏng của mình, bình rượu bị Thái Tử cường bạo đút vào trong miệng y, Thất hoàng tử hung hăng ho khan lên, gương mặt trắng nõn hiện lên một tầng màu đỏ.
Biểu tình Thái Tử tràn đầy vui vẻ: "Uống ngon không?"
Thất hoàng tử cử động môi hai lần: "Uống ngon."
Bởi vì dùng thuốc, toàn bộ khí nóng đều tràn ra ngoài. Quần áo Thái Tử hơi loạn, lộ ra mảng ngực lớn, nhìn qua cực kỳ phong lưu mà tuấn mỹ.
Những người bên dưới không dám nhìn qua, sợ bị Thái Tử đục khoét mắt. Tướng mạo Thái Tử xuất chúng, khi mới vào triều bị người ta nói chưa đủ uy nghiêm, Thái tử vẫn luôn không thích tướng mạo của hắn.
Ngoại trừ Thất hoàng tử có thể nhìn thẳng vào Thái Tử mà không bị trừng phạt, bất kỳ ai nhìn chằm chằm vào mặt Thái Tử một cách say mê thì đều sẽ bị Thái Tử trừng phạt.
"Tiểu thất, tại sao không nhìn ta?"
"Người trong cung cũng không dám nhìn hoàng huynh......"
"Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi." Thái Tử nói một lời thì ngừng một lát, ngược lại lộ ra mỉm cười, "Được ngươi nhìn, lòng ta rất vui."
Thất hoàng tử quả thực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đồng tử của y nghiêng về màu trà, thời điểm ánh sáng chiếu rọi vào, đẹp giống như hạt châu lưu ly vậy.
Dần dần, ánh mắt Thái Tử thay đổi.
Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt huynh trưởng nhìn đệ đệ mình, Thất hoàng tử trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
"Tiểu thất, để ta hôn ngươi một cái."
Không biết có phải say rượu hay không, Thái Tử nói mê sảng, hơn nữa bởi vì nguyên do dùng thuốc, hắn trở nên tùy hứng cực kỳ.
Lúc trước Thái Tử cũng từng hôn y, Thất hoàng tử chỉ có thể bị bắt chấp nhận mà thôi. Y hung hăng nhắm lại mắt, chịu đựng khuất nhục như vậy. Nhưng không ngờ Thái Tử lại nắm lấy tay y, lập tức đưa y vào bên trong hoa viên.
Cây lê rơi rụng đầy đất, trên mặt đất bị phủ đầy cánh hoa.
Thái Tử nặng nề đè lên, vẻ mặt Thất hoàng tử biến đổi: "Đừng ở chỗ này."
"Cái gì?"
"Ta không muốn bị người khác nhìn thấy."
Thái tử sẽ không làm bất cứ điều gì với y, nhiều lắm chỉ là một nụ hôn, tóm lại là luôn chịu đựng dục vọng của chính mình. Nghe những gì y nói, trong lòng Thái Tử không khỏi có một trận đau nhói.
Ngay khi định hôn lên môi y thì có một bóng người hiện lên, Thái Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi trong bộ quân phục đang đi về phía họ.
"Mất hứng."
Vừa đi vào liền thấy Thái Tử đè vị Thất hoàng tử ở dưới thân, hai người quần áo đều không chỉnh tề, sắc mặt người nọ không khỏi tái nhợt.
"Ngươi là ai?"
"Thần...... Thần là quan viên ở biên quan, tên là Chương Văn, phụng mệnh bệ hạ vừa chuyển đến cung."
Khi nghe thấy cái tên này, Thất hoàng tử nhìn hắn thêm mấy cái.
Thái Tử cười như không cười hỏi: "Làm sao vậy? Cảm thấy hứng thú với người này à?"
Thất hoàng tử vội vàng cúi đầu: "Không có."
Sắc mặt Thái Tử lập tức trở nên không tốt, từ trước đến nay hắn hỉ nộ vô thường như vậy, sau khi dùng thuốc càng thêm rõ ràng.
Sau này về sau, Chương Văn và Thất hoàng tử quan hệ thân thiết, bị Thái Tử ba lần bốn lượt phát hiện.
Hơn nữa Chương Văn thường xuyên mang một vài thứ đến, một thứ gì đó khiến Thái Tử càng ngày càng có ý định muốn giết chết Chương Văn. Hắn tùy tiện tìm ra một lý do để Tiên Hoàng đưa ra hình phạt ngũ mã phanh thây với Chương Văn.
Lâm Cẩn Chi nói tới đây, tràn đầy mệt mỏi nhìn về phía Hàn Tranh: "Ngươi có biết thứ kia là gì không?"
Hàn Tranh ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe, tựa hồ đang chờ đợi đáp án nào đó.
"Quý Phi cảm thấy quan hệ Thái Tử và Thất hoàng tử thân mật quá mức, nhận ra Thái Tử thích Thất điện hạ. Quý Phi liền phân phó nô tài hạ mê dược với Thất hoàng tử rồi dẫn Chương Văn đến tẩm cung gặp Thất hoàng tử, sau đó để Thái Tử tự mình thấy. Hậu cung dơ bẩn vốn việc này cũng nhiều, chuyện này vẫn là do Cao Hoa phát hiện ra."
"Là...... Lăng Vương điện hạ giết nghĩa huynh của ta?"
Lâm Cẩn Chi gian nan gật đầu, theo như lời Trình Hàn nói trước khi lâm chung, còn có một bí mật khác: "Hàn Tranh, ngươi biết tại sao nghĩa huynh của ngươi lại đối xử tốt với Thất hoàng tử không?"
"Tại sao?"
"Mẹ đẻ Bệ hạ chính là một cung nữ, mà Chương Văn đó là đệ đệ của cung nữ kia."
Trong mắt Hàn Tranh hiện lên kinh ngạc, trong lòng tức khắc trở nên hoảng loạn.
"Không thể nào...... Không thể nào......"
"Nếu như nghĩa huynh của ngươi ở dưới suối vàng biết được, ngươi đã ngược đãi cháu trai của hắn như vậy, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
Hàn Tranh thân thể cứng còng, trên mặt gân xanh nhô lên, nghẹn một hơi chậm chạp thở không ra.
Sắc mặt của hắn trở nên đỏ bừng, trong lòng giống như đao đâm qua tràn đầy thống khổ.
Hàn Tranh chỉ là đơn thuần cảm thấy muốn báo thù cho nghĩa huynh nuôi nấng hắn. Lại không ngờ chân tướng lại là thế này, hóa ra tên Lăng Vương kia mới là người khởi xướng tất cả.
Hắn căm giận chính mình ngu dốt, không chỉ có mất nghĩa, còn lấy oán báo ơn giam Sở Yến trong lồng sắt.
Hàn Tranh nện một cái thật mạnh trên mặt đất, tay phải bởi vì lực độ quá mạnh mà bắt đầu đổ máu, bản thân hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.
Một lúc lâu sau, mắt Hàn Tranh mới sáng như đuốc nhìn Lâm Cẩn Chi nói: "Mở trói cho ta, ta muốn cứu bệ hạ!"
Nghe được hắn nói như vậy, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Lâm Cẩn Chi cũng buông: "Cũng không tính là muộn."
Nếu thật sự để thủ đoạn xảo quyệt của Lăng Vương thành công, hắn giành lại được ngôi vị hoàng đế, Sở Yến có lẽ sẽ rơi vào kết cục càng thêm bi thảm.
Lâm Cẩn Chi đi đến cởi trói cho Hàn Tranh: "Lăng Vương ngàn tính vạn tính, chắc là không tính đến quan hệ năm đó của Chương Văn và bệ hạ."
—
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Sở Yến nhìn về phía bên đó.
Không bao lâu, y liền thấy một người mặc khôi giáp đang đi thẳng đến hướng của hắn.
Cửa được mở ra, bởi vì ngược sáng nên Sở Yến không nhìn thấy được mặt người kia. Ánh sáng làm hắn híp lại đôi mắt, Sở Yến nhẹ giọng hỏi một câu: "Là Tín Vương sao?
Giọng đối phương buồn bực trả lời: "Đã đoán sai."
Nghe thấy giọng nói của hắn, Sở Yến không khỏi mở to mắt, sau khi thấy rõ ràng được mặt hắn, Sở Yến không còn nằm ở đó nữa, mà là đứng lên nhìn thẳng hắn.
Tôn nghiêm của đế vương, khiến y không muốn khuất phục dưới người này lần nữa: "Ngươi còn dám tới gặp ta?"
Lăng Vương si mê nhìn vẻ mặt Sở Yến, hắn đã rất đã lâu không gặp Sở Yến, mấy năm nay Sở Yến quả nhiên càng ngày càng đẹp, khi được nhìn như thế này khiến hắn say mê không thôi.
Chẳng qua nhìn Sở Yến gầy yếu một chút, không bằng lúc trước hắn nuôi ở bên cạnh.
"Con sói mắt trắng Lâm Cẩn Chi kia, ngươi đối tốt với hắn ta như vậy, nhưng hắn ta vẫn phản bội ngươi."
Sắc mặt Sở Yến lạnh lùng: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tinh thần Lăng Vương tựa hồ có chút không đúng, si mê cất bước tiến đến: "Ta muốn nói, Tiêu Thần, chỉ có ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi. Mặc kệ ngươi giam cầm ta cũng được, ta cũng sẽ không trách ngươi."
Bộ dáng Lăng Vương thâm tình, lại đổi lấy một câu lạnh như băng của Sở Yến: "Cút!"
Nụ cười trên mặt Lăng Vương thu lại, nhìn thấy xiềng xích khóa lại trên người Sở Yến, bỗng nhiên rầu rĩ nở nụ cười: "Lâm Cẩn Chi nhốt ngươi ở nơi này? Lụa đỏ dưới đất thật hợp với ngươi, làm tôn lên da thịt như ngọc của ngươi, xinh đẹp đến động lòng người."
Sắc mặt Sở Yến càng thêm lạnh lùng, đây là hình dung cái gì? Vẫn đang nhắc đến y trước kia vẫn còn là đứa trẻ tuổi còn nhỏ nên không thể không dựa vào hắn sao?
Lăng Vương vừa nói, vừa đi thẳng về hướng Sở Yến.
"Lâm Cẩn Chi lừa gạt ngươi, làm những chuyện này với ngươi, ta thì không."
"Lâm Cẩn Chi có thể làm, ta cũng có thể làm tất cả, Tiêu Thần, tại sao ngươi không thể thích ta một chút?"
Mắt thấy khoảng cách Lăng Vương càng ngày càng gần đến gần mình, Sở Yến lộ ra một nụ cười châm chọc: "Hắn có thể khiến ta thoải mái, ngươi có thể sao?"
Nghe được những lời Sở Yến nói, bước chân Lăng Vương dừng lại, nhìn về phía Sở Yến một cách kỳ lạ.
"Thần Nhi, ngươi thay đổi rất nhiều, trước kia ngươi sẽ không nói chuyện với ta như vậy."
Đối với Sở Yến mà nói, Lăng Vương cùng lắm chỉ là tên biến thái ham muốn cực mạnh, tính khí thất thường luôn muốn kiểm soát. Nếu không phải đóng vai Tiêu Thần, còn vì nhiệm vụ mục tiêu Lâm Cẩn Chi cùng với giá trị hối hận sắp đầy, y thật sự rất muốn ngược loại người này ghê.
[ Bỗng nhiên rất ngứa tay. ]
[ Chủ nhân tôi sẽ giúp đỡ cho anh!! ]
Sở Yến cảm thấy có chút ngoài ý muốn: [Sao mi không nói ta phá phách nữa đi? ]
[ Mức độ cặn bã của Lăng Vương này còn hơn cả Lâm Cẩn Chi! ]
Đến hệ thống nhỏ thân yêu còn nói như vậy...... Sở Yến buông đôi mắt xuống, khi lần nữa ngước mắt, khí thế trên người đã thay đổi.
Mục tiêu nhiệm vụ thêm vào ——
Nguyên chủ thê thảm như vậy, 80% đều này là do Lăng Vương ban tặng.
"Trước kia ta sống không bằng một con chó."
Cũng không tin không ngược chết ngươi.
?HOÀN CHƯƠNG 11?
Thái Tử thì thường xuyên dùng thuốc Hàn Thực Tán, ngày tỉnh táo cũng ngày càng ít, tóm lại sau khi dùng thốc, tinh thần hắn sẽ tốt hơn ngày xưa một chút, nhưng thứ thuốc Hàn Thực Tán này chính là cai không được, vừa cai...... Thì đau đớn giống như bị dao gọt vào lòng vậy.
Cao Hoa thường xuyên thấy vết thương trên người Thất hoàng tử, cảm thấy Thất hoàng tử ở bên người Thái Tử, giống như bị nhốt vào một cái lồng sắt thật lớn, mà Thất hoàng tử thì chính là con chim hoàng yến được Thái Tử nuôi, cả ngày không ra được.
"Nô tài, hôm nay nô tài lại có được một món đồ rất tốt."
Thất hoàng tử lãnh đạm liếc mắt nhìn đồ vật trong tay Cao Hoa một cái: "Ngươi thường xuyên mang đồ cho ta, là từ đâu có?"
"Cái này...... Là đến từ dân gian."
"Dân gian?"
Cao Hoa nhớ tới, Thất hoàng tử chưa từng tới dân gian, không khỏi âm thầm tự tát.
Đây không phải là gợi lên chuyện thương tâm của Thất hoàng tử sao?
Nhưng ông lại không nghĩ đến, Thất hoàng tử luôn trầm lặng lại nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười: "Ta có thể...... Đi ra ngoài nhìn xem không?"
Cao Hoa cảm thấy khó khăn, dù sao Thái Tử vẫn luôn nuôi dưỡng Thất hoàng tử, không có sự cho phép của Thái Tử...... Hẳn là không thể.
Trong không khí tràn đầy trầm mặc, Cao Hoa cũng không có lá gan kia.
Đúng lúc này, Thái Tử từ bên trong đi ra.
Hắn đặt tay trên đầu Thất hoàng tử, khiến thân thể Thất hoàng tử khẽ run.
Cao Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Thái...... Thái Tử điện hạ!"
"Tiểu Thất muốn ra khỏi cung?"
Thất hoàng tử cúi đầu, ra sức lắc lắc đầu.
Thái Tử nheo mắt lại: "Chỉ cần ngươi nói với ta là muốn đi ra ngoài, ta sẽ dẫn ngươi đi xem một chút, thế nào?"
Nhưng Thất hoàng tử đã bị Thái Tử nuôi đến ngoan, căn bản không dám làm trái, chỉ là vẫn luôn cúi đầu, thân thể khẽ run.
Cao Hoa đột nhiên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu trước Thái Tử: "Thái Tử điện hạ, là nô tài không đúng, nô tài không nên xúi giục Thất hoàng tử."
Ông cực kỳ dùng sức mà dập đầu, không bao lâu trên bàn đá nhàn nhạt nhiễm một tầng màu đỏ.
Thất hoàng tử rốt cuộc cũng cử động môi hai cái, yếu ớt nói với Thái Tử: "Hoàng huynh, Cao Hoa dập đầu như vậy khiến ta cảm thấy đau đầu, cứ để ông ta rời khỏi đây đi trước đi."
Thái Tử cười như không cười nhìn về phía hắn, ánh mắt như hoàn toàn nhìn thấu tất cả.
"Cút đi."
Thân thể Cao Hoa cứng đờ, biết chính mình vô lực cùng nhỏ yếu, lập tức rời khỏi chỗ này.
Thất hoàng tử bị Thái Tử mang về, lại đến thời gian dùng thuốc, thái giám phía dưới trình thuốc Hàn Thực Tán lên. Thái Tử vừa uống rượu, vừa ăn thứ bột trắng đó vào, trên mặt lộ ra biểu tình hết sức vui vẻ.
"Nào, cùng ta uống rượu!"
Thái Tử dùng sức nắm lấy cổ tay của y, kéo Thất hoàng tử vào trong chỗ hư hỏng của mình, bình rượu bị Thái Tử cường bạo đút vào trong miệng y, Thất hoàng tử hung hăng ho khan lên, gương mặt trắng nõn hiện lên một tầng màu đỏ.
Biểu tình Thái Tử tràn đầy vui vẻ: "Uống ngon không?"
Thất hoàng tử cử động môi hai lần: "Uống ngon."
Bởi vì dùng thuốc, toàn bộ khí nóng đều tràn ra ngoài. Quần áo Thái Tử hơi loạn, lộ ra mảng ngực lớn, nhìn qua cực kỳ phong lưu mà tuấn mỹ.
Những người bên dưới không dám nhìn qua, sợ bị Thái Tử đục khoét mắt. Tướng mạo Thái Tử xuất chúng, khi mới vào triều bị người ta nói chưa đủ uy nghiêm, Thái tử vẫn luôn không thích tướng mạo của hắn.
Ngoại trừ Thất hoàng tử có thể nhìn thẳng vào Thái Tử mà không bị trừng phạt, bất kỳ ai nhìn chằm chằm vào mặt Thái Tử một cách say mê thì đều sẽ bị Thái Tử trừng phạt.
"Tiểu thất, tại sao không nhìn ta?"
"Người trong cung cũng không dám nhìn hoàng huynh......"
"Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi." Thái Tử nói một lời thì ngừng một lát, ngược lại lộ ra mỉm cười, "Được ngươi nhìn, lòng ta rất vui."
Thất hoàng tử quả thực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đồng tử của y nghiêng về màu trà, thời điểm ánh sáng chiếu rọi vào, đẹp giống như hạt châu lưu ly vậy.
Dần dần, ánh mắt Thái Tử thay đổi.
Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt huynh trưởng nhìn đệ đệ mình, Thất hoàng tử trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
"Tiểu thất, để ta hôn ngươi một cái."
Không biết có phải say rượu hay không, Thái Tử nói mê sảng, hơn nữa bởi vì nguyên do dùng thuốc, hắn trở nên tùy hứng cực kỳ.
Lúc trước Thái Tử cũng từng hôn y, Thất hoàng tử chỉ có thể bị bắt chấp nhận mà thôi. Y hung hăng nhắm lại mắt, chịu đựng khuất nhục như vậy. Nhưng không ngờ Thái Tử lại nắm lấy tay y, lập tức đưa y vào bên trong hoa viên.
Cây lê rơi rụng đầy đất, trên mặt đất bị phủ đầy cánh hoa.
Thái Tử nặng nề đè lên, vẻ mặt Thất hoàng tử biến đổi: "Đừng ở chỗ này."
"Cái gì?"
"Ta không muốn bị người khác nhìn thấy."
Thái tử sẽ không làm bất cứ điều gì với y, nhiều lắm chỉ là một nụ hôn, tóm lại là luôn chịu đựng dục vọng của chính mình. Nghe những gì y nói, trong lòng Thái Tử không khỏi có một trận đau nhói.
Ngay khi định hôn lên môi y thì có một bóng người hiện lên, Thái Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi trong bộ quân phục đang đi về phía họ.
"Mất hứng."
Vừa đi vào liền thấy Thái Tử đè vị Thất hoàng tử ở dưới thân, hai người quần áo đều không chỉnh tề, sắc mặt người nọ không khỏi tái nhợt.
"Ngươi là ai?"
"Thần...... Thần là quan viên ở biên quan, tên là Chương Văn, phụng mệnh bệ hạ vừa chuyển đến cung."
Khi nghe thấy cái tên này, Thất hoàng tử nhìn hắn thêm mấy cái.
Thái Tử cười như không cười hỏi: "Làm sao vậy? Cảm thấy hứng thú với người này à?"
Thất hoàng tử vội vàng cúi đầu: "Không có."
Sắc mặt Thái Tử lập tức trở nên không tốt, từ trước đến nay hắn hỉ nộ vô thường như vậy, sau khi dùng thuốc càng thêm rõ ràng.
Sau này về sau, Chương Văn và Thất hoàng tử quan hệ thân thiết, bị Thái Tử ba lần bốn lượt phát hiện.
Hơn nữa Chương Văn thường xuyên mang một vài thứ đến, một thứ gì đó khiến Thái Tử càng ngày càng có ý định muốn giết chết Chương Văn. Hắn tùy tiện tìm ra một lý do để Tiên Hoàng đưa ra hình phạt ngũ mã phanh thây với Chương Văn.
Lâm Cẩn Chi nói tới đây, tràn đầy mệt mỏi nhìn về phía Hàn Tranh: "Ngươi có biết thứ kia là gì không?"
Hàn Tranh ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe, tựa hồ đang chờ đợi đáp án nào đó.
"Quý Phi cảm thấy quan hệ Thái Tử và Thất hoàng tử thân mật quá mức, nhận ra Thái Tử thích Thất điện hạ. Quý Phi liền phân phó nô tài hạ mê dược với Thất hoàng tử rồi dẫn Chương Văn đến tẩm cung gặp Thất hoàng tử, sau đó để Thái Tử tự mình thấy. Hậu cung dơ bẩn vốn việc này cũng nhiều, chuyện này vẫn là do Cao Hoa phát hiện ra."
"Là...... Lăng Vương điện hạ giết nghĩa huynh của ta?"
Lâm Cẩn Chi gian nan gật đầu, theo như lời Trình Hàn nói trước khi lâm chung, còn có một bí mật khác: "Hàn Tranh, ngươi biết tại sao nghĩa huynh của ngươi lại đối xử tốt với Thất hoàng tử không?"
"Tại sao?"
"Mẹ đẻ Bệ hạ chính là một cung nữ, mà Chương Văn đó là đệ đệ của cung nữ kia."
Trong mắt Hàn Tranh hiện lên kinh ngạc, trong lòng tức khắc trở nên hoảng loạn.
"Không thể nào...... Không thể nào......"
"Nếu như nghĩa huynh của ngươi ở dưới suối vàng biết được, ngươi đã ngược đãi cháu trai của hắn như vậy, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
Hàn Tranh thân thể cứng còng, trên mặt gân xanh nhô lên, nghẹn một hơi chậm chạp thở không ra.
Sắc mặt của hắn trở nên đỏ bừng, trong lòng giống như đao đâm qua tràn đầy thống khổ.
Hàn Tranh chỉ là đơn thuần cảm thấy muốn báo thù cho nghĩa huynh nuôi nấng hắn. Lại không ngờ chân tướng lại là thế này, hóa ra tên Lăng Vương kia mới là người khởi xướng tất cả.
Hắn căm giận chính mình ngu dốt, không chỉ có mất nghĩa, còn lấy oán báo ơn giam Sở Yến trong lồng sắt.
Hàn Tranh nện một cái thật mạnh trên mặt đất, tay phải bởi vì lực độ quá mạnh mà bắt đầu đổ máu, bản thân hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.
Một lúc lâu sau, mắt Hàn Tranh mới sáng như đuốc nhìn Lâm Cẩn Chi nói: "Mở trói cho ta, ta muốn cứu bệ hạ!"
Nghe được hắn nói như vậy, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Lâm Cẩn Chi cũng buông: "Cũng không tính là muộn."
Nếu thật sự để thủ đoạn xảo quyệt của Lăng Vương thành công, hắn giành lại được ngôi vị hoàng đế, Sở Yến có lẽ sẽ rơi vào kết cục càng thêm bi thảm.
Lâm Cẩn Chi đi đến cởi trói cho Hàn Tranh: "Lăng Vương ngàn tính vạn tính, chắc là không tính đến quan hệ năm đó của Chương Văn và bệ hạ."
—
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Sở Yến nhìn về phía bên đó.
Không bao lâu, y liền thấy một người mặc khôi giáp đang đi thẳng đến hướng của hắn.
Cửa được mở ra, bởi vì ngược sáng nên Sở Yến không nhìn thấy được mặt người kia. Ánh sáng làm hắn híp lại đôi mắt, Sở Yến nhẹ giọng hỏi một câu: "Là Tín Vương sao?
Giọng đối phương buồn bực trả lời: "Đã đoán sai."
Nghe thấy giọng nói của hắn, Sở Yến không khỏi mở to mắt, sau khi thấy rõ ràng được mặt hắn, Sở Yến không còn nằm ở đó nữa, mà là đứng lên nhìn thẳng hắn.
Tôn nghiêm của đế vương, khiến y không muốn khuất phục dưới người này lần nữa: "Ngươi còn dám tới gặp ta?"
Lăng Vương si mê nhìn vẻ mặt Sở Yến, hắn đã rất đã lâu không gặp Sở Yến, mấy năm nay Sở Yến quả nhiên càng ngày càng đẹp, khi được nhìn như thế này khiến hắn say mê không thôi.
Chẳng qua nhìn Sở Yến gầy yếu một chút, không bằng lúc trước hắn nuôi ở bên cạnh.
"Con sói mắt trắng Lâm Cẩn Chi kia, ngươi đối tốt với hắn ta như vậy, nhưng hắn ta vẫn phản bội ngươi."
Sắc mặt Sở Yến lạnh lùng: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tinh thần Lăng Vương tựa hồ có chút không đúng, si mê cất bước tiến đến: "Ta muốn nói, Tiêu Thần, chỉ có ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi. Mặc kệ ngươi giam cầm ta cũng được, ta cũng sẽ không trách ngươi."
Bộ dáng Lăng Vương thâm tình, lại đổi lấy một câu lạnh như băng của Sở Yến: "Cút!"
Nụ cười trên mặt Lăng Vương thu lại, nhìn thấy xiềng xích khóa lại trên người Sở Yến, bỗng nhiên rầu rĩ nở nụ cười: "Lâm Cẩn Chi nhốt ngươi ở nơi này? Lụa đỏ dưới đất thật hợp với ngươi, làm tôn lên da thịt như ngọc của ngươi, xinh đẹp đến động lòng người."
Sắc mặt Sở Yến càng thêm lạnh lùng, đây là hình dung cái gì? Vẫn đang nhắc đến y trước kia vẫn còn là đứa trẻ tuổi còn nhỏ nên không thể không dựa vào hắn sao?
Lăng Vương vừa nói, vừa đi thẳng về hướng Sở Yến.
"Lâm Cẩn Chi lừa gạt ngươi, làm những chuyện này với ngươi, ta thì không."
"Lâm Cẩn Chi có thể làm, ta cũng có thể làm tất cả, Tiêu Thần, tại sao ngươi không thể thích ta một chút?"
Mắt thấy khoảng cách Lăng Vương càng ngày càng gần đến gần mình, Sở Yến lộ ra một nụ cười châm chọc: "Hắn có thể khiến ta thoải mái, ngươi có thể sao?"
Nghe được những lời Sở Yến nói, bước chân Lăng Vương dừng lại, nhìn về phía Sở Yến một cách kỳ lạ.
"Thần Nhi, ngươi thay đổi rất nhiều, trước kia ngươi sẽ không nói chuyện với ta như vậy."
Đối với Sở Yến mà nói, Lăng Vương cùng lắm chỉ là tên biến thái ham muốn cực mạnh, tính khí thất thường luôn muốn kiểm soát. Nếu không phải đóng vai Tiêu Thần, còn vì nhiệm vụ mục tiêu Lâm Cẩn Chi cùng với giá trị hối hận sắp đầy, y thật sự rất muốn ngược loại người này ghê.
[ Bỗng nhiên rất ngứa tay. ]
[ Chủ nhân tôi sẽ giúp đỡ cho anh!! ]
Sở Yến cảm thấy có chút ngoài ý muốn: [Sao mi không nói ta phá phách nữa đi? ]
[ Mức độ cặn bã của Lăng Vương này còn hơn cả Lâm Cẩn Chi! ]
Đến hệ thống nhỏ thân yêu còn nói như vậy...... Sở Yến buông đôi mắt xuống, khi lần nữa ngước mắt, khí thế trên người đã thay đổi.
Mục tiêu nhiệm vụ thêm vào ——
Nguyên chủ thê thảm như vậy, 80% đều này là do Lăng Vương ban tặng.
"Trước kia ta sống không bằng một con chó."
Cũng không tin không ngược chết ngươi.
?HOÀN CHƯƠNG 11?