Chương 42: 42: Tốt Nhất Gạo Nấu Thành Cơm
Ông vốn tưởng rằng cháu mình còn trẻ nhất thời sung động, hai người xa cách khoảng vài năm hẳn là cháu mình sẽ quên đi sự việc này.Ai ngờ cháu trai ông lại là kẻ si tình, biết rõ cùng Nhược Thủy không có kết cục gì mà vẫn luôn hi vọng.Hiện giờ nó đã 30 tuổi cũng chẳng thèm để mắt tới nữ nhân nào khác.Ông nghĩ lại có chút hối hận đối với cháu trai, có lẽ để nó theo đuổi Nhược Thủy biết đâu còn tia hi vọng.Nhưng chẳng phải nếu bây giờ kết hôn thì Nhược Thủy đã là một lão bà rồi sao ? Sau đó nghe tin Nhược Thuỷ đã chết, ông cũng có chút hối hận nhưng chẳng còn cơ hội nữa rồi.Không nghĩ tới ông trời có mắt, cho chính cháu trai mình có một cơ hội.Chu Nhược Thuỷ có thể sống lại, lại còn biến thành cô nương 15 16 tuổi hết mực xinh đẹp, Lục lão gia tử quả thực thấy hôn sự này xứng lứa vừa đôi quá hay sao ?Hơn nữa nghe Lục Thanh Hàn miêu tả lúc ấy cháu mình lôi kéo tay của tiểu cô nương, cô nương ấy cũng thuận theo, hai người thoạt nhìn đã có chút tình ý.Cháu mình vẫn là có hi vọng theo đuổi tiểu cô nương này a.Nói thật, nếu cháu mình có thể cưới cô nương này đem về cửa Lục gia thì Lục lão gia tử có nằm mơ cũng mỉm cười.Người khác có lẽ không biết Nhược Thuỷ có bao nhiêu bãn lãnh chứ Lục lão gia này cực kì hiểu.Chính bằng hữu của ông nói qua, đệ tử này của hắn tương lai còn giỏi hơn cả thầy, bằng hữu của ông có thể thông thiên triệt địa bản lãnh rồi, thế đệ tử hắn còn đến mức nào đây ? Lục gia có cô nương này vào cửa, ít nhất có thể bảo hộ Lục gia một nhà bình an, phú quý trăm năm, may mắn còn có thể nâng tầm địa vị lên mấy bậc không chừng.Lục Thanh Hàn đem sự tình tự thuật rõ ràng sau đó liền thấy ông nội có vẻ rất hưng phấn, thấy thế Lục Thanh Hàn mặt có chút vặn vẹo, gia gia của mình anh minh thần võ sao trở thành ông già ngốc vậy ? Như thế nào nghe ca ca mình yêu phải quỷ mượn xác hoàn hồn mà chẳng lo lắng, ngược lại còn tỏ vẻ vui mừng.Vì thế lúc sau Lục Thanh Hà về đến nhà liền nhìn thấy người nhà Lục gia sắc mặt đều quái dị, Lục Thanh Hàn biểu lộ càng biểu khó hiểu, chỉ có Lục lão gia tử là mặt mày hưng phấn nhìn mình vui vẻ.Lúc ăn cơm chiều Lúc lão gia tử còn làm trò vui vẻ, tuyên bố trước mặt người nhà, bảo Lục Thanh Hà mang hôn thê về ra mắt gia đình, ông muốn tận mắt nhìn thấy cháu dâu tương lai.Mặt Lục Thanh Hà cũng giãn ra, hắn trước đó nhớ rõ trước kia gia gia mình một mực phản đối không đồng ý cho mình cưới Chu đại sư kia mà, hiện giờ sao lại vui vẻ đồng ý như vậy ? Uống lộn thuốc hay sao?Bất quá Lục Thanh Hà chính là Lục Thanh Hà , nhiều năm cùng tranh đấu chính trị đã giúp tôi luyện tâm tư của hắn trở nên tinh mật hơn không dễ để người khác nhìn thấu.Hắn cung kính đồng ý yêu cầu của gia gia và tỏ vẻ sẽ mang nhục Thủy trở về gặp sớm nhất.Lục lão gia tử nghe cháu trai nói xong có chút vội vàng:” Cái gì mà cần thời gian, hôm nay chính là ngày lành, người mau chóng đem nàng tới đây đi, đích thân đi đón.Tốt nhất gạo nấu thành cơm thì lão già này càng mừng a.”Lục Thanh Hàn thiếu chút nữa phun ra cơm trong miệng, người nhà Lục gia cũng đều hỗn độn.Lục lão gia có bao giờ cao hứng như vậy, cái gì mà còn gạo nấu thành cơm, như thế chả phải bại hoại gia phong hay sao, lời này sao có thể tuỳ tiện nói ra.Cuối cùng Lục Thanh Hà dưới yêu cầu quyết liệt của Lục lão gia liền tới Chu gia để chuẩn bị đón Nhược Thuỷ đến ra mắt Lục lão gia.Nhưng không nghĩ rằng vừa tới cửa Chu gia thời điểm này đã có một đống người đang đứng đó.Dẫn đầu chính là một lão nhân lớn tuổi, phía sau còn có vài tráng hán đỡ một thanh niên quỳ trước cửa Chu gia, trọng miệng đang cầu xin gì đó.Lục Thanh Hà lại nhìn về phía người thanh niên niên kia, chỉ thấy thanh niên rõ ràng đã lớn, trên mặt lại dán một một thứ giống mặt nạ da người, hướng về phía mọi người với nụ cười quỷ dị..