Chương 41: 41: Ra Mắt Lục Gia
Trần Tố Tố thấy Vương Ngưng từ lúc gả vào Chu gia đến giờ đây là lần đầu tiên phản kháng, biết đối phương đang quyết tâm bảo vệ việc học của tiểu tam tử, hiện giờ mấy người mà cùng trở mặt với Vương Ngưng sợ là nhị nha đầu sẽ không để yên.Vì thế khéo léo lôi kéo Trịnh lão thái thái cùng Vương Ngưng hạ hoả :” Đệ muội, mau xin nỗi mẹ đi.Vạn nhất mẹ tức điên lên, nhị đệ trở về sẽ không được vui sao ?Nhị nha có bản lãnh như vậy, không bằng muội tìm nó nói giúp vài câu, cấp cho mấy đứa nhà ta cùng đi học với.Vạn nhất để mẹ cùng nhị đệ khó xử gây hấn, ngươi thấy như thế có nên không ?”Trần Tố Tố dỗ ngọt làm Vương Ngưng cũng bình tĩnh hạ hoả hơn, đúng là hiện tại nàng không cần dựa vào Chu gia để sống, con gái có thể lo cho nàng.Nhưng con gái dù sao cũng không phải chồng, chính mình nếu có làm xấu mặt chồng thì người khác cũng chê cười nàng hay sao ? Chu Quang Tông ngoại trừ ngu hiếu ra thì đúng thật ra không có điểm gì xấu, kết hôn nhiều năm như vậy đều đối xử với nàng không tồi.Không đến vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn xích mích căng thẳng với chồng làm gì.Nghĩ thông suốt một hồi, nàng cúi thấp đầu xuống nói :”Chuyện của mấy đứa ta sẽ đi tìm nhị nha nói chuyện xem sao.”Trần Tố Tố thấy Vương Ngưng đáp ứng thì trong lòng mừng rỡ như điên, hướng tới loã thái thái nháy mắt ra hiệu, đối với Vương Ngưng cười nói :” Được như thế thì tốt quá, đa tạ đệ muội, sự tình mà hoàn thành thì mấy đứa nhỏ sẽ ghi ơn đức của nhị thẩm lắm.”Trần Tố Tố nói chuyện xuôi tai, Vương Ngưng ở Chu gia nhiều năm như vậy trước nay chưa thấy mấy người đó có ý tốt với mình, hiện giờ nghe thấy Trần Tố Tố lời nhờ vả khiêm tốn, cảm thấy bản thân có được phần tôn nghiêm, tâm tình cũng thoải mái lên không ít.Bên này toàn thì cả nhà đang tính kế nhờ Nhược Thuỷ, bên kia thì Lục gia đang náo loạn cả lên.Lục Thanh Hàn về nhà mau chóng đến gặp Lục lão gia để báo cáo tình hình, đại khái chính là nói ca ca hắn đang tự chủ trương tìm vị hôn thê, vị hôn thê kia còn có thể là người chết sống lại.Lục lão gia tử nghe Lục Thanh Hàn nói nửa giờ có chút hiểu rõ, vị kia chính là đệ tử Chu Nhược Nhược của bằng hữu ông ấy, hiện tại vẫn còn sống, không biết tại sao hiện giờ lại biến thành cô nương có 15-16 tuổi.Chính cháu trai mình không biết như thế nào nhận ra, lại còn thầm yêu thương cô nương đó, còn gọi đó là vị hôn thê của mình.Thực mau lẹ, trên dưới Lục gia đều biết hết chuyện này, bất quá bọn họ không rõ nội tình chi tiết như Lục lão gia.Bọn họ thu được tin là Lục Thanh hà coi trọng một vị tiểu cô nương, đã nói với bên ngoài tiểu cô nương này chính là vị hôn thê của mình, Lục Thanh Hàn biết tin báo về cho ông nội.Vì thế Lục gia đang náo loạn, bọn họ luôn biết Lục Thanh Hà trước nay không gần nữ sắc, như thế nào lại bị một tiểu cô nương mê hoặc? cả gia đình đang nghị luận chờ lục lão gia xử lý kết quả.Bên này Lục lão gia tử lại đang rất hưng phấn, hắn hắn cùng tương vài chục năm, bạn của ông bản lĩnh rất cao cường, linh hồn thay đổi gì đó, đối đối Nhược Thuỷ thực quá dễ dàng.Tuy rằng ông không biết tại sao Nhược Thủy làm như vậy, nhưng ông biết người này đối với cháu trai mình và toàn bộ lục gia đều là có ý tốt.Lục Thanh Hà đã sớm tâm sự với mình, hắn sở dĩ không gần nữ sắc là bởi vì khi còn nhỏ gặp qua Nhược Thủy sau đó đã thích nàng, muốn sau này lớn sẽ cưới nàng làm vợ.Lục lão gia tử lúc ấy có chút trấn kinh, cháu trai ông lúc đó mới 17 18 tuổi, Nhược Thủy đã hơn 30 tuổi rồi, kết hợp với cháu trai ông quả có chút chênh lệch tuổi tác.Hơn nữa giao du cùng bạn nhiều năm như vậy, ông biết rằng những người trong Huyền môn đều không chú trọng việc kết hôn, yên tâm ẩn tu giúp đời mới là nguyện vọng của bọn họ.Vì không muốn cho cháu mình thương tâm, lão gia tử trực tiếp bác bỏ yêu cầu của cháu, ông nói rằng những người kia đều là ngoại thế cao nhân, họ căn bản cả đời không kết hôn..