Chương 126
Trong sân, gió âm nổi lên bốn phía, hất bay ngói nhà, thổi bay bùa trấn thi dán ở trên trán thi quái.
Quỷ khí ngập trời cuốn lên lá bùa bay khắp nơi, giống như địa ngục.
Tiếng xác gào vang lên hết đợt này đến đợt khác, khó mà ước lượng được, nghe giống như có thiên quân vạn mã.
Quỷ khí cuồn cuộn phủ kín chính đường, trong cửa ngoài cửa, một cái bậc cửa này giống như là vạch ngăn cách giữa sống và chết.
Du Thanh Vi không nghi ngờ chút nào, chỉ cần cô bước ra cửa chính đường, bước vào trong quỷ khí đặc như mực ngoài nhà kia, những đại quỷ đó có thể trong nháy mắt biến cô thành một bộ xác khô. Trong vô thức, cô nắm bùa Thiên Cương thần lôi ở trên tay, lại lấy ra mấy lá bùa triệu hồn nắm ở trong tay.
Lộ Vô Quy lắng nghe tiếng gào của thi quái, tiếng chúng nó chọc thủng nóc nhà từ bên trong, tiếng mảnh ngói rơi trên mặt đất và tiếng thi quái chạy qua lại, nàng nắm chặt thước pháp Lượng Thiên trong tay, đánh tới tấp vào bia tỏa hồn ngã lăn trước mặt.
Có thi quái chui ra từ lỗ tường do bia tỏa hồn phá ra, muốn nhào về phía Lộ Vô Quy, thước pháp Lượng Thiên trong tay Lộ Vô Quy tàn nhẫn đập vào trên đầu của nó, đập đến xương sọ đều bay ra ngoài, thi dịch màu đen nhơm nhớp chảy xuống dọc theo bia tỏa hồn.
"Bộp" một tiếng, thước pháp Lượng Thiên lại một lần nữa hạ xuống bia tỏa hồn, bia tỏa hồn phát ra một tiếng rạn nứt nhỏ bé. Thước pháp Lượng Thiên liên tục hạ xuống mấy lần, trên bia tỏa hồn vang lên tiếng vỡ vụn, chỗ vết nứt do thước pháp Lượng Thiên đánh vào lan ra khắp nơi, từng luồng âm khí cuộn xoáy bay ra từ bên trong vết nứt.
Du Thanh Vi thấy vậy sợ hãi kêu to một tiếng: "Tiểu muộn ngốc mau dừng tay." Cô bắt lại cổ tay của Lộ Vô Quy, nào ngờ Lộ Vô Quy sức lực cực lớn, kéo cô chân đứng không vững té vào bia tỏa hồn.
Lộ Vô Quy lanh tay lẹ mắt, thoáng cái túm lại Du Thanh Vi, hỏi: "Chị làm gì?"
Du Thanh Vi phớt lờ Lộ Vô Quy, liên tiếp hô to ba tiếng: "Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy, hồi hồn." Lời vừa dứt, nhanh chóng khai triển bùa triệu hồn trong tay, trước tiên gọi tên Hứa Đạo Công, rồi gọi tên Du Kính Diệu cùng Du Đạo Pháp.
Lộ Vô Quy nghe thấy Du Thanh Vi gọi tên của nàng, vô thức nhìn về phía Du Thanh Vi, lại cảm thấy đầu óc "ù" một tiếng, tựa như có cái gì chui vào trong đầu của nàng, trong nháy mắt, trong đầu có loại cảm giác thanh thản, ngay sau đó, cảm giác ấy liền biến mất. Nàng ngẩn người, thầm nghĩ: "Mới nãy là hồi hồn?" Nàng trông thấy có mấy sợi âm khí bay vào trong bùa triệu hồn trong tay Du Thanh Vi. Hồn rơi ở bên ngoài, cách quá xa, thì gọi hồn vào trong bùa, niêm phong lại, rồi mang về.
Từng luồng âm khí như làn khói mỏng kết bè kết lũ chui ra từ trong khe nứt của bia tỏa hồn, bay phấp phới ra ngoài chính đường.
Du Thanh Vi nhét ba lá bùa triệu hồn vào trong túi áo trước người, "roẹt" một tiếng mở ra quạt Thái Cực Càn Khôn, đánh một lá bùa phá ma trấn tà vào đám âm khí bay ra ngoài sân kia.
Trong phạm vi bao phủ của phù quang, âm khí trong nháy mắt bị đánh tan.
Trong quỷ khí bên ngoài chính đường thình lình bật lên một tiếng gầm thét phẫn nộ, quỷ khí mãnh liệt giống như vỡ tổ cuộn trào về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đánh ra bùa Thiên Cương thần lôi vào quỷ khí cuộn trào trước mặt. Cô sợ Lộ Vô Quy lại thất thần, giữ chặt Lộ Vô Quy rồi lăn đến đằng sau bia tỏa hồn, khi cô ngã nhào vào trên người Lộ Vô Quy thì cũng đồng thời đưa một tay che lại mắt của Lộ Vô Quy.
Tiếng bùa lôi nổ ầm ầm vang lên.
Du Thanh Vi nhắm mắt lại vùi đầu ở trước ngực Lộ Vô Quy, ngăn ngừa ánh sáng chói mắt lúc bùa lôi nổ tung đủ khiến cho hai nàng không nhìn thấy gì trong chốc lát, sau khi tiếng sấm vang lên, cô kéo Lộ Vô Quy, từ trong tay Lộ Vô Quy lấy ra lá bùa Thiên Cương thần lôi lúc trước đưa cho, đánh một Dẫn Phù quyết vào bùa Thiên Cương thần lôi, "Bộp" một tiếng trấn bùa lôi ở trên bia tỏa hồn, sau đó kêu to một tiếng: "Chạy ——" kéo Lộ Vô Quy liền xông vào trong sân ban nãy mới nổ bùa lôi.
Đại Bạch vừa mới rúc vào trong quan tài tránh thoát một lá bùa lôi, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Du Thanh Vi ở ngay chỗ cách nó hơn trượng dán một lá bùa lôi, hoảng sợ trợn tròn mắt, hét to "ngao ô" một tiếng, quẫy đuôi một cái, đầu chọc thủng nóc nhà, xông lên trời, vẫy cái đuôi trong chớp mắt chạy không thấy bóng dáng.
Du Thanh Vi mấy bước xông lên núi quan tài cao hơn cô bên ngoài chính đường, vừa định kêu "Đại Bạch", định bụng cưỡi giao long rời đi, thì thấy Đại Bạch chạy mất dạng.
Sau lưng, lá bùa Thiên Cương thần lôi dùng để nổ bia tỏa hồn đã kích phát, cô không dám dừng lại tẹo nào, chỉ có thể kéo Lộ Vô Quy liều mạng đạp quan tài chạy ra ngoài sân.
Cũng may mới vừa nổ bùa lôi, trong không khí còn lưu lại sét chí dương chí cương, trên đống quan tài ngoài mười mấy bộ xác của thi quái bị bùa lôi nổ cháy đen cùng với một đống xác khô, xác ẩm, âm thi đã chết không biết bao nhiêu năm thì cũng không có đại quỷ và thi quái có thể bật nhảy ngăn trở.
Lộ Vô Quy cùng Du Thanh Vi tay nắm tay, bước dài mấy bước liền chạy ra khỏi chùa Bảo An Quỷ, khi nàng từ trên đống quan tài nhảy ra phía ngoài tường sân của chùa Bảo An Quỷ, trước mắt đột nhiên sáng lên, "Ầm ——" lại một tiếng bùa lôi nổ truyền tới, hai nàng dưới chân đạp bùa phong cương, trong tiếng sấm rền, nhảy qua tường sân thật cao của chùa Bảo An Quỷ, vững vàng mà đáp xuống mặt đất.
Lộ Vô Quy đứng lên, vui mừng kêu lên: "Thoát được rồi!" Lời của nàng vừa dứt liền bị Du Thanh Vi kéo chạy về đằng trước, nàng kêu lên: "Không cần chạy nữa, quỷ trong chùa quỷ không rời khỏi chùa đâu."
Du Thanh Vi không dám dừng lại, kéo Lộ Vô Quy liều mạng chạy về phía lưới dây mực trước mặt, lớn tiếng trả lời: "Đó là lúc trước! Bia tỏa hồn bị em đập vỡ, đã không thể giam hồn nhốt quỷ." Trong lúc nói chuyện, cô đã vọt tới trước lưới dây mực, cô ngồi xổm người xuống chui vào lưới.
Bên trong chùa Bảo An Quỷ vang lên tiếng gầm thét phẫn nộ của đại quỷ, quỷ khí cuồn cuộn giống như mây đen cuốn đến từ trong chùa quỷ.
Tiếng gào của thi quái ở phía sau nối tiếp nhau như đại dương mênh mông, thi khí có sát khí đằng đằng thậm chí lấn át quỷ khí lao ra từ trong chùa quỷ.
Lộ Vô Quy bị tiếng động sau lưng dọa trong đầu "buzz" một tiếng, tóc gáy cả người đều dựng lên, vô thức đi theo bên người Du Thanh Vi chui qua lưới dây mực. Nàng mới vừa chui được phân nửa, thì có thi quái vọt tới, phát ra từng trận rít gào ở phía sau nàng, còn có thi quái nhảy lên trên lưới dây mực, bị lưới dây mực "nướng" phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau khi nàng chui qua lưới dây mực, theo bản năng mà quay đầu nhìn, chỉ thấy thây máu đông đúc tụ tập ở phía sau lưới dây mực, còn có thật nhiều thây máu nhảy lên muốn tấn công nàng, kết quả ngã xuống lưới dây mực, bị bài trí trên lưới dây mực làm bỏng đến mức trên người bốc lên từng trận khói đen, kêu không thành tiếng.
"Đi mau——" Tiếng kêu to đến biến điệu của Du Thanh Vi vang lên, kêu đến vỡ tiếng.
Lộ Vô Quy giật mình một cái, tỉnh táo lại, mau đuổi theo Du Thanh Vi đã leo lên bức tường cao hơn ba mét trước mặt kia. Nàng mới vừa leo lên tường liền nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió truyền tới, đồng thời, một cảm giác đau rát quét qua sau lưng. Trong đầu nàng lập tức xuất hiện ý nghĩ "bị thi quái cào rồi", nàng không dám dừng lại, đi theo sau lưng Du Thanh Vi nhảy qua kẽ hở của bẫy rập mà ba gã Quỷ Đạo bố trí.
Từng con từng con thi quái giẫm vào cạm bẫy, hoặc là bị tên gỗ đào dài mấy thước to bằng cánh tay bắn thủng, hoặc là bị kẹt trong lưới trói thây, hoặc là bị bẫy kẹp thú kẹp lại, nhưng mà, thi quái quá nhiều, chút ít cạm bẫy đó chỉ có thể ngăn lại thi quái xông lên phía trước nhất, thi quái phía sau rất nhanh lại chạy tới.
Lộ Vô Quy chạy thật nhanh, dù nàng nhanh đấy, nhưng tốc độ của thây máu không hề chậm hơn nàng, thậm chí leo tường còn nhanh hơn nàng, lúc nàng leo tường cũng không nhớ được mình đã bị cào bao nhiêu nhát.
Cạm bẫy do ba gã Quỷ Đạo đặt mỗi lượt chỉ đủ cho một người chạy, Du Thanh Vi chạy ở phía trước nàng, nàng còn không thể vượt qua Du Thanh Vi, bỏ rớt Du Thanh Vi ở phía sau để lại cho thi quái. Nàng cảm thấy lấy tốc độ của nàng còn có thể chạy vượt thi quái, để Du Thanh Vi ở lại phía sau, Du Thanh Vi chỉ có một con đường chết.
Lúc nàng đến, cảm thấy chặng đường sau khi bò ra cái hang thấp này rất dài, bây giờ thì lại chớp mắt đã đến.
Du Thanh Vi cúi người xuống, chui đầu vào trong cái hang chỉ cao hơn bốn thước một xíu, bò về phía trước, cô hô to: "Tiểu muộn ngốc, nhanh nhanh." Không yên tâm quay đầu liếc nhìn, trông thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xổm người xuống bò vào trong hang, sau đó cô lại vội vã quay đầu bò về phía trước.
Lộ Vô Quy mới vừa chạy đến cửa hang, thây máu cũng đến, nàng chui vào trong hang liền bị thây máu tóm lấy chân kéo ra ngoài.
Lộ Vô Quy vung lên thước pháp Lượng Thiên liền đánh về phía thây máu túm chặt nàng..
Nàng ngửi thấy mùi thây máu nồng nặc, thấy chân của mình bị thây máu cào đến nỗi thịt bị róc mất một tảng lớn, lộ ra xương trắng. Lộ Vô Quy nổi điên nắm lên thước pháp Lượng Thiên đập vào thây máu, nàng dùng thước pháp Lượng Thiên đập, dùng chân đạp, đạp thây máu bên cạnh bay hết ra ngoài, lại có thây máu lướt qua người nàng, vọt vào hang đuổi theo Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy vội tóm lại chân của nó lôi nó ra, vung lên thước pháp Lượng Thiên ra sức đập nó.
Thây máu, thây máu không thể đếm hết được nhào tới, cào ra từng mảng thịt từ trên người nàng.
Lộ Vô Quy không biết mình đã bị cào bao nhiêu nhát, nàng cũng không thấy rõ những thây máu này nhào tới từ nơi nào, chỉ cảm thấy bên người vây kín thây máu, nàng chỉ có thể dùng thước pháp Lượng Thiên đập vào thây máu bên người một cách bạt mạng, thây máu hết con này đến con khác bị nàng đập bể đầu chảy máu. Nàng nghe thấy tiếng hô to rát cổ bỏng họng của Du Thanh Vi: "Tiểu muộn ngốc, đừng hiếu chiến, đi mau! Trời còn chưa tối, bò qua cái hang thấp này là chạy ra rồi..." Dường như nàng nghe thấy Du Thanh Vi đang khóc! Nàng quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi, trông thấy Du Thanh Vi khóc lóc bò về phía nàng. Nàng hô: "Du Thanh Vi, chị mặc kệ em, chạy mau." Hoa mắt một cái, có móng vuốt lướt qua trước mặt nàng, ngay sau đó cái mũi đau xót, lại có một dòng chất lỏng đo đỏ ẩm ướt tràn ra trước mặt.
Đột nhiên, một bùa phá ma trấn tà đánh ra, thây máu bên cạnh nàng lùi một bước, sau đó lại có thây máu đi tới phía Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy nhào vào trên người thây máu kia, vung lên thước pháp Lượng Thiên đập "bồm bộp" vào đầu của nó một trận, đập đầu óc của thây máu đó thành bùn nhão. Nàng thấy Du Thanh Vi che miệng lại tựa vào hang động ở đó khóc, giận đến rống to một tiếng: "Còn không đi! Đi mau!" Có máu dính vào mắt của nàng, nàng giơ tay gạt đi, lại dùng thước pháp Lượng Thiên đâm vào thây máu cắn sau cổ nàng.
Du Thanh Vi nước mắt giàn giụa, cô đau lòng nhắm mắt, quay đầu, thật nhanh bò đến đầu bên kia của cái hang.
Cô bạt mạng bò về phía trước, nước mắt chảy xuống không ngừng được, sau lưng vang lên tiếng của Lộ Vô Quy: "Sơn! Hà! Càn! Khôn! Ấn!" Cô bò ra ngoài hang thấp, nắm lấy sợi dây rủ xuống từ bên trên miệng giếng mà leo lên, cô mới vừa leo hai bước thì cảm thấy có người đang kéo dây, kéo cô lên.
Ánh nắng chiều phản xạ từ Bát Quái Kính rọi xuống từ trên miệng giếng, như là sau khi bọn họ rời khỏi đây liền bày trận tiếp ứng ở phía trên.
Tiếng xác gào đi đôi với quỷ khí ngút trời tuôn ra từ trong hang thấp.
Có thi quái từ trong hang thấp lao ra, lại bị ánh dương phản xạ từ Bát Quái Kính chiếu rụt về, thi quái chặn ở cửa hang phát ra tiếng rống to ngao ngao. Có thi quái bị dồn ra khỏi hang, ánh mặt trời do Bát Quái Kính phản xạ chiếu vào trên người thi quái đó, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, khắp người bốc ra khói đen ngòm, sinh ra mùi gay mũi, không lâu sau liền biến thành những bộ xác cháy khét lấp kín cửa hang.
Du Thanh Vi đến chỗ miệng giếng, được Tiết Nguyên Kiền cùng Tả Tiểu Thứ liên thủ kéo ra khỏi giếng.
Tả Tiểu Thứ không thấy Lộ Vô Quy cùng đi ra, vội vàng cúi đầu nhìn vào trong giếng, nhưng chỉ thấy những bộ thi thể dữ tợn của thi quái tại đáy giếng, không có tung tích của Lộ Vô Quy. Cô hỏi: "Du Lừa Đảo, Tiểu Quy Quy đâu?"
Du Thanh Vi ngồi liệt ở bên giếng, khàn giọng đáp một câu: "Không ra." Nước mắt, theo gò má chảy xuống cằm, rồi nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, trước mắt tái hiện đều là cảnh Lộ Vô Quy bị mắc kẹt trong đám thây máu, bị thây máu cào cả người máu me đầm đìa, ngay cả mũi cũng bị mất, cổ bị cắn một mảng lớn, động mạch phun máu ra ngoài ào ạt, ngay cả tim cũng bị moi ra... Bên cạnh có thây máu moi ra trái tim của Lộ Vô Quy đưa vào trong miệng, đang nhai trái tim của nàng, Lộ Vô Quy cũng không tự biết mà còn quay đầu lại la cô: "Du Thanh Vi, chị mặc kệ em đi, chạy mau."
Quỷ khí ngập trời cuốn lên lá bùa bay khắp nơi, giống như địa ngục.
Tiếng xác gào vang lên hết đợt này đến đợt khác, khó mà ước lượng được, nghe giống như có thiên quân vạn mã.
Quỷ khí cuồn cuộn phủ kín chính đường, trong cửa ngoài cửa, một cái bậc cửa này giống như là vạch ngăn cách giữa sống và chết.
Du Thanh Vi không nghi ngờ chút nào, chỉ cần cô bước ra cửa chính đường, bước vào trong quỷ khí đặc như mực ngoài nhà kia, những đại quỷ đó có thể trong nháy mắt biến cô thành một bộ xác khô. Trong vô thức, cô nắm bùa Thiên Cương thần lôi ở trên tay, lại lấy ra mấy lá bùa triệu hồn nắm ở trong tay.
Lộ Vô Quy lắng nghe tiếng gào của thi quái, tiếng chúng nó chọc thủng nóc nhà từ bên trong, tiếng mảnh ngói rơi trên mặt đất và tiếng thi quái chạy qua lại, nàng nắm chặt thước pháp Lượng Thiên trong tay, đánh tới tấp vào bia tỏa hồn ngã lăn trước mặt.
Có thi quái chui ra từ lỗ tường do bia tỏa hồn phá ra, muốn nhào về phía Lộ Vô Quy, thước pháp Lượng Thiên trong tay Lộ Vô Quy tàn nhẫn đập vào trên đầu của nó, đập đến xương sọ đều bay ra ngoài, thi dịch màu đen nhơm nhớp chảy xuống dọc theo bia tỏa hồn.
"Bộp" một tiếng, thước pháp Lượng Thiên lại một lần nữa hạ xuống bia tỏa hồn, bia tỏa hồn phát ra một tiếng rạn nứt nhỏ bé. Thước pháp Lượng Thiên liên tục hạ xuống mấy lần, trên bia tỏa hồn vang lên tiếng vỡ vụn, chỗ vết nứt do thước pháp Lượng Thiên đánh vào lan ra khắp nơi, từng luồng âm khí cuộn xoáy bay ra từ bên trong vết nứt.
Du Thanh Vi thấy vậy sợ hãi kêu to một tiếng: "Tiểu muộn ngốc mau dừng tay." Cô bắt lại cổ tay của Lộ Vô Quy, nào ngờ Lộ Vô Quy sức lực cực lớn, kéo cô chân đứng không vững té vào bia tỏa hồn.
Lộ Vô Quy lanh tay lẹ mắt, thoáng cái túm lại Du Thanh Vi, hỏi: "Chị làm gì?"
Du Thanh Vi phớt lờ Lộ Vô Quy, liên tiếp hô to ba tiếng: "Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy, hồi hồn." Lời vừa dứt, nhanh chóng khai triển bùa triệu hồn trong tay, trước tiên gọi tên Hứa Đạo Công, rồi gọi tên Du Kính Diệu cùng Du Đạo Pháp.
Lộ Vô Quy nghe thấy Du Thanh Vi gọi tên của nàng, vô thức nhìn về phía Du Thanh Vi, lại cảm thấy đầu óc "ù" một tiếng, tựa như có cái gì chui vào trong đầu của nàng, trong nháy mắt, trong đầu có loại cảm giác thanh thản, ngay sau đó, cảm giác ấy liền biến mất. Nàng ngẩn người, thầm nghĩ: "Mới nãy là hồi hồn?" Nàng trông thấy có mấy sợi âm khí bay vào trong bùa triệu hồn trong tay Du Thanh Vi. Hồn rơi ở bên ngoài, cách quá xa, thì gọi hồn vào trong bùa, niêm phong lại, rồi mang về.
Từng luồng âm khí như làn khói mỏng kết bè kết lũ chui ra từ trong khe nứt của bia tỏa hồn, bay phấp phới ra ngoài chính đường.
Du Thanh Vi nhét ba lá bùa triệu hồn vào trong túi áo trước người, "roẹt" một tiếng mở ra quạt Thái Cực Càn Khôn, đánh một lá bùa phá ma trấn tà vào đám âm khí bay ra ngoài sân kia.
Trong phạm vi bao phủ của phù quang, âm khí trong nháy mắt bị đánh tan.
Trong quỷ khí bên ngoài chính đường thình lình bật lên một tiếng gầm thét phẫn nộ, quỷ khí mãnh liệt giống như vỡ tổ cuộn trào về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đánh ra bùa Thiên Cương thần lôi vào quỷ khí cuộn trào trước mặt. Cô sợ Lộ Vô Quy lại thất thần, giữ chặt Lộ Vô Quy rồi lăn đến đằng sau bia tỏa hồn, khi cô ngã nhào vào trên người Lộ Vô Quy thì cũng đồng thời đưa một tay che lại mắt của Lộ Vô Quy.
Tiếng bùa lôi nổ ầm ầm vang lên.
Du Thanh Vi nhắm mắt lại vùi đầu ở trước ngực Lộ Vô Quy, ngăn ngừa ánh sáng chói mắt lúc bùa lôi nổ tung đủ khiến cho hai nàng không nhìn thấy gì trong chốc lát, sau khi tiếng sấm vang lên, cô kéo Lộ Vô Quy, từ trong tay Lộ Vô Quy lấy ra lá bùa Thiên Cương thần lôi lúc trước đưa cho, đánh một Dẫn Phù quyết vào bùa Thiên Cương thần lôi, "Bộp" một tiếng trấn bùa lôi ở trên bia tỏa hồn, sau đó kêu to một tiếng: "Chạy ——" kéo Lộ Vô Quy liền xông vào trong sân ban nãy mới nổ bùa lôi.
Đại Bạch vừa mới rúc vào trong quan tài tránh thoát một lá bùa lôi, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Du Thanh Vi ở ngay chỗ cách nó hơn trượng dán một lá bùa lôi, hoảng sợ trợn tròn mắt, hét to "ngao ô" một tiếng, quẫy đuôi một cái, đầu chọc thủng nóc nhà, xông lên trời, vẫy cái đuôi trong chớp mắt chạy không thấy bóng dáng.
Du Thanh Vi mấy bước xông lên núi quan tài cao hơn cô bên ngoài chính đường, vừa định kêu "Đại Bạch", định bụng cưỡi giao long rời đi, thì thấy Đại Bạch chạy mất dạng.
Sau lưng, lá bùa Thiên Cương thần lôi dùng để nổ bia tỏa hồn đã kích phát, cô không dám dừng lại tẹo nào, chỉ có thể kéo Lộ Vô Quy liều mạng đạp quan tài chạy ra ngoài sân.
Cũng may mới vừa nổ bùa lôi, trong không khí còn lưu lại sét chí dương chí cương, trên đống quan tài ngoài mười mấy bộ xác của thi quái bị bùa lôi nổ cháy đen cùng với một đống xác khô, xác ẩm, âm thi đã chết không biết bao nhiêu năm thì cũng không có đại quỷ và thi quái có thể bật nhảy ngăn trở.
Lộ Vô Quy cùng Du Thanh Vi tay nắm tay, bước dài mấy bước liền chạy ra khỏi chùa Bảo An Quỷ, khi nàng từ trên đống quan tài nhảy ra phía ngoài tường sân của chùa Bảo An Quỷ, trước mắt đột nhiên sáng lên, "Ầm ——" lại một tiếng bùa lôi nổ truyền tới, hai nàng dưới chân đạp bùa phong cương, trong tiếng sấm rền, nhảy qua tường sân thật cao của chùa Bảo An Quỷ, vững vàng mà đáp xuống mặt đất.
Lộ Vô Quy đứng lên, vui mừng kêu lên: "Thoát được rồi!" Lời của nàng vừa dứt liền bị Du Thanh Vi kéo chạy về đằng trước, nàng kêu lên: "Không cần chạy nữa, quỷ trong chùa quỷ không rời khỏi chùa đâu."
Du Thanh Vi không dám dừng lại, kéo Lộ Vô Quy liều mạng chạy về phía lưới dây mực trước mặt, lớn tiếng trả lời: "Đó là lúc trước! Bia tỏa hồn bị em đập vỡ, đã không thể giam hồn nhốt quỷ." Trong lúc nói chuyện, cô đã vọt tới trước lưới dây mực, cô ngồi xổm người xuống chui vào lưới.
Bên trong chùa Bảo An Quỷ vang lên tiếng gầm thét phẫn nộ của đại quỷ, quỷ khí cuồn cuộn giống như mây đen cuốn đến từ trong chùa quỷ.
Tiếng gào của thi quái ở phía sau nối tiếp nhau như đại dương mênh mông, thi khí có sát khí đằng đằng thậm chí lấn át quỷ khí lao ra từ trong chùa quỷ.
Lộ Vô Quy bị tiếng động sau lưng dọa trong đầu "buzz" một tiếng, tóc gáy cả người đều dựng lên, vô thức đi theo bên người Du Thanh Vi chui qua lưới dây mực. Nàng mới vừa chui được phân nửa, thì có thi quái vọt tới, phát ra từng trận rít gào ở phía sau nàng, còn có thi quái nhảy lên trên lưới dây mực, bị lưới dây mực "nướng" phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau khi nàng chui qua lưới dây mực, theo bản năng mà quay đầu nhìn, chỉ thấy thây máu đông đúc tụ tập ở phía sau lưới dây mực, còn có thật nhiều thây máu nhảy lên muốn tấn công nàng, kết quả ngã xuống lưới dây mực, bị bài trí trên lưới dây mực làm bỏng đến mức trên người bốc lên từng trận khói đen, kêu không thành tiếng.
"Đi mau——" Tiếng kêu to đến biến điệu của Du Thanh Vi vang lên, kêu đến vỡ tiếng.
Lộ Vô Quy giật mình một cái, tỉnh táo lại, mau đuổi theo Du Thanh Vi đã leo lên bức tường cao hơn ba mét trước mặt kia. Nàng mới vừa leo lên tường liền nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió truyền tới, đồng thời, một cảm giác đau rát quét qua sau lưng. Trong đầu nàng lập tức xuất hiện ý nghĩ "bị thi quái cào rồi", nàng không dám dừng lại, đi theo sau lưng Du Thanh Vi nhảy qua kẽ hở của bẫy rập mà ba gã Quỷ Đạo bố trí.
Từng con từng con thi quái giẫm vào cạm bẫy, hoặc là bị tên gỗ đào dài mấy thước to bằng cánh tay bắn thủng, hoặc là bị kẹt trong lưới trói thây, hoặc là bị bẫy kẹp thú kẹp lại, nhưng mà, thi quái quá nhiều, chút ít cạm bẫy đó chỉ có thể ngăn lại thi quái xông lên phía trước nhất, thi quái phía sau rất nhanh lại chạy tới.
Lộ Vô Quy chạy thật nhanh, dù nàng nhanh đấy, nhưng tốc độ của thây máu không hề chậm hơn nàng, thậm chí leo tường còn nhanh hơn nàng, lúc nàng leo tường cũng không nhớ được mình đã bị cào bao nhiêu nhát.
Cạm bẫy do ba gã Quỷ Đạo đặt mỗi lượt chỉ đủ cho một người chạy, Du Thanh Vi chạy ở phía trước nàng, nàng còn không thể vượt qua Du Thanh Vi, bỏ rớt Du Thanh Vi ở phía sau để lại cho thi quái. Nàng cảm thấy lấy tốc độ của nàng còn có thể chạy vượt thi quái, để Du Thanh Vi ở lại phía sau, Du Thanh Vi chỉ có một con đường chết.
Lúc nàng đến, cảm thấy chặng đường sau khi bò ra cái hang thấp này rất dài, bây giờ thì lại chớp mắt đã đến.
Du Thanh Vi cúi người xuống, chui đầu vào trong cái hang chỉ cao hơn bốn thước một xíu, bò về phía trước, cô hô to: "Tiểu muộn ngốc, nhanh nhanh." Không yên tâm quay đầu liếc nhìn, trông thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xổm người xuống bò vào trong hang, sau đó cô lại vội vã quay đầu bò về phía trước.
Lộ Vô Quy mới vừa chạy đến cửa hang, thây máu cũng đến, nàng chui vào trong hang liền bị thây máu tóm lấy chân kéo ra ngoài.
Lộ Vô Quy vung lên thước pháp Lượng Thiên liền đánh về phía thây máu túm chặt nàng..
Nàng ngửi thấy mùi thây máu nồng nặc, thấy chân của mình bị thây máu cào đến nỗi thịt bị róc mất một tảng lớn, lộ ra xương trắng. Lộ Vô Quy nổi điên nắm lên thước pháp Lượng Thiên đập vào thây máu, nàng dùng thước pháp Lượng Thiên đập, dùng chân đạp, đạp thây máu bên cạnh bay hết ra ngoài, lại có thây máu lướt qua người nàng, vọt vào hang đuổi theo Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy vội tóm lại chân của nó lôi nó ra, vung lên thước pháp Lượng Thiên ra sức đập nó.
Thây máu, thây máu không thể đếm hết được nhào tới, cào ra từng mảng thịt từ trên người nàng.
Lộ Vô Quy không biết mình đã bị cào bao nhiêu nhát, nàng cũng không thấy rõ những thây máu này nhào tới từ nơi nào, chỉ cảm thấy bên người vây kín thây máu, nàng chỉ có thể dùng thước pháp Lượng Thiên đập vào thây máu bên người một cách bạt mạng, thây máu hết con này đến con khác bị nàng đập bể đầu chảy máu. Nàng nghe thấy tiếng hô to rát cổ bỏng họng của Du Thanh Vi: "Tiểu muộn ngốc, đừng hiếu chiến, đi mau! Trời còn chưa tối, bò qua cái hang thấp này là chạy ra rồi..." Dường như nàng nghe thấy Du Thanh Vi đang khóc! Nàng quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi, trông thấy Du Thanh Vi khóc lóc bò về phía nàng. Nàng hô: "Du Thanh Vi, chị mặc kệ em, chạy mau." Hoa mắt một cái, có móng vuốt lướt qua trước mặt nàng, ngay sau đó cái mũi đau xót, lại có một dòng chất lỏng đo đỏ ẩm ướt tràn ra trước mặt.
Đột nhiên, một bùa phá ma trấn tà đánh ra, thây máu bên cạnh nàng lùi một bước, sau đó lại có thây máu đi tới phía Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy nhào vào trên người thây máu kia, vung lên thước pháp Lượng Thiên đập "bồm bộp" vào đầu của nó một trận, đập đầu óc của thây máu đó thành bùn nhão. Nàng thấy Du Thanh Vi che miệng lại tựa vào hang động ở đó khóc, giận đến rống to một tiếng: "Còn không đi! Đi mau!" Có máu dính vào mắt của nàng, nàng giơ tay gạt đi, lại dùng thước pháp Lượng Thiên đâm vào thây máu cắn sau cổ nàng.
Du Thanh Vi nước mắt giàn giụa, cô đau lòng nhắm mắt, quay đầu, thật nhanh bò đến đầu bên kia của cái hang.
Cô bạt mạng bò về phía trước, nước mắt chảy xuống không ngừng được, sau lưng vang lên tiếng của Lộ Vô Quy: "Sơn! Hà! Càn! Khôn! Ấn!" Cô bò ra ngoài hang thấp, nắm lấy sợi dây rủ xuống từ bên trên miệng giếng mà leo lên, cô mới vừa leo hai bước thì cảm thấy có người đang kéo dây, kéo cô lên.
Ánh nắng chiều phản xạ từ Bát Quái Kính rọi xuống từ trên miệng giếng, như là sau khi bọn họ rời khỏi đây liền bày trận tiếp ứng ở phía trên.
Tiếng xác gào đi đôi với quỷ khí ngút trời tuôn ra từ trong hang thấp.
Có thi quái từ trong hang thấp lao ra, lại bị ánh dương phản xạ từ Bát Quái Kính chiếu rụt về, thi quái chặn ở cửa hang phát ra tiếng rống to ngao ngao. Có thi quái bị dồn ra khỏi hang, ánh mặt trời do Bát Quái Kính phản xạ chiếu vào trên người thi quái đó, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, khắp người bốc ra khói đen ngòm, sinh ra mùi gay mũi, không lâu sau liền biến thành những bộ xác cháy khét lấp kín cửa hang.
Du Thanh Vi đến chỗ miệng giếng, được Tiết Nguyên Kiền cùng Tả Tiểu Thứ liên thủ kéo ra khỏi giếng.
Tả Tiểu Thứ không thấy Lộ Vô Quy cùng đi ra, vội vàng cúi đầu nhìn vào trong giếng, nhưng chỉ thấy những bộ thi thể dữ tợn của thi quái tại đáy giếng, không có tung tích của Lộ Vô Quy. Cô hỏi: "Du Lừa Đảo, Tiểu Quy Quy đâu?"
Du Thanh Vi ngồi liệt ở bên giếng, khàn giọng đáp một câu: "Không ra." Nước mắt, theo gò má chảy xuống cằm, rồi nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, trước mắt tái hiện đều là cảnh Lộ Vô Quy bị mắc kẹt trong đám thây máu, bị thây máu cào cả người máu me đầm đìa, ngay cả mũi cũng bị mất, cổ bị cắn một mảng lớn, động mạch phun máu ra ngoài ào ạt, ngay cả tim cũng bị moi ra... Bên cạnh có thây máu moi ra trái tim của Lộ Vô Quy đưa vào trong miệng, đang nhai trái tim của nàng, Lộ Vô Quy cũng không tự biết mà còn quay đầu lại la cô: "Du Thanh Vi, chị mặc kệ em đi, chạy mau."