Chương 125
Nắp quan tài bằng đá rất nặng, Lộ Vô Quy dùng hết sức lực, cũng chỉ đẩy nắp quan tài nhúc nhích một xíu, một xíu đó khéo chỉ có thể dùng cọng tóc để hình dung. Nàng đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn về phía Đại Bạch, hô: "Đại Bạch, ngươi tới đẩy!"
Đại Bạch đang bận hút "mì sợi" ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chỉ vào quan tài đá trước mặt, nói: "Bên trong cái này đựng hài cốt của ngươi, cũng đâu phải của ta, tại sao ta phải đẩy?"
Đại Bạch ngoẹo đầu nghĩ một lúc, dường như cảm thấy có lý, nó quẫy đuôi một cái về phía nắp quan tài, một cơn gió quét qua bên người Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, nắp quan tài bằng đá thật dày bị Đại Bạch quẫy một cái bay ra ngoài, đụng gãy một cây cột trong phòng, rơi ầm trên mặt đất, đập bể một mảng đá lát trên mặt đất.
Đại Bạch vui sướng vẫy đuôi nhào tới phía quan tài đá, nó lăn lộn ở trên quan tài, trong quan tài bốc lên từng luồng sương trắng cùng với sương máu nhàn nhạt vọt về phía Đại Bạch.
Lộ Vô Quy nhoài người nhìn vào trong quan tài đá, chỉ thấy xương gãy trắng loáng như ngọc chiếm hơn phân nửa trong quan tài, những khúc xương dài hơn một tấc là xương cột sống, những khúc ngắn hơn tấc là những mảnh xương sườn, bên trên những khúc xương này còn có đường vân đẹp mắt, cái thì giống như hoa văn sấm sét, cái thì giống như là gợn nước, vô cùng đẹp. Những sương trắng và sương máu kia phần lớn bốc lên từ tủy xương của thứ giống như xương sống to hơn cả cánh tay của nàng, còn phần nhỏ là bay ra từ trong xương sườn và xương vỡ. Cùng với sự dâng lên của sương trắng và sương máu, những khúc xương kia biến thành bột xương "lã chã" rơi xuống đáy quan tài, cơ thể Đại Bạch ban đầu là trạng thái trong suốt giờ đây càng ngày càng ngưng tụ, khí thế trên người càng ngày càng dồi dào.
Tiếng gào dữ dội của Tiết Nguyên Kiền vang lên, ánh sáng đốt cháy bùa dương rọi sáng chùa Bảo An Quỷ, dương khí yếu ớt xông tới từ trên núi quan tài.
Lộ Vô Quy bị dọa trợn tròn mắt, vội vàng kêu to một tiếng trong lòng: "Không thể đốt bùa dương đâu, trong hai căn buồng bên cạnh đều là thi quái, dương khí sẽ làm thi quái tỉnh lại hết..." Lúc đang suy nghĩ, nàng nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền dưới sự bảo hộ của bùa dương bốc cháy lăn xuống từ trên núi quan tài. Bùa dương cháy làm quỷ khí xung quanh Tiết Nguyên Kiền phát ra tiếng vang "xì xì", quỷ khí quá nồng, ngay cả cây liễu quỷ trên núi quan tài cũng điên cuồng giãy giụa cành liễu đâm về phía Tiết Nguyên Kiền, khiến cho bùa dương cháy cực nhanh.
Khi Tiết Nguyên Kiền rơi vào chân núi quan tài, hơn mười lá bùa dương kia cũng đã cháy sạch. Có đại quỷ từ trong quan tài duỗi tay ra tóm lấy Tiết Nguyên Kiền, ý muốn bắt hắn trở về trong núi quan tài.
Du Thanh Vi đột nhiên từ bên cạnh quan tài đá vọt tới cửa chính đường, cô mở ra quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay, đánh ra một "Thái Cực Càn Khôn đồ" cùng một lá "bùa phá ma trấn tà" về phía Tiết Nguyên Kiền, hai phù quang một trước một sau chỉ cách nhau hơn tấc bay "ầm" về phía núi quan tài, đụng vào quỷ khí trên núi quan tài trong nháy mắt tan ra, ngay cả cây liễu quỷ ngưng tụ thành hình cành liễu cũng tan thành quỷ khí. Những tay quỷ, vuốt quỷ túm lấy Tiết Nguyên Kiền trong nháy mắt biến thành màn sương đen. Tiết Nguyên Kiền ngã trên quan tài dùng cả tay chân nhào vào trong chính đường, té vào đằng sau bậc cửa, đồng thời rống to một tiếng: "Bùa lôi, mau lùi lại —— "
Du Thanh Vi thoắt cái liền trốn vào phía sau bia tỏa hồn dựng trong chính đường.
Đại Bạch đang quay vòng ở trên quan tài ngẩng đầu một cái, mắt trợn tròn, lấy tốc độ nhanh như tia chớp nhào vào trong quan tài, nó rụt đầu lại, hai cái vuốt ôm trên đầu.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Đại Bạch con giao long này vậy mà lại trưng ra dáng vẻ con rùa đen rúc đầu, không kiềm được sững sờ, sau đó nàng liền nghe thấy Du Thanh Vi kêu: "Tiểu muộn ngốc mau tránh ——" nàng nghe thấy giọng của Du Thanh Vi, theo bản năng mà làm theo, tránh ra sau quan tài đá, trong lúc tránh né, nàng còn nhìn vào trên núi quan tài, chỉ thấy trên cây liễu quỷ tại đỉnh núi quan tài dán một lá bùa Thiên Cương thần lôi, cây liễu quỷ đó điên cuồng giãy giụa cành liễu và quằn quại sợi rễ, khiến cho quan tài trên ngọn núi đều bắt đầu lăn xuống, ngay gần lúc cả ngọn núi quan tài trước mắt sập xuống, phù quang nhức mắt bắn ra từ trong bùa Thiên Cương thần lôi hóa thành tia chớp chẻ khắp hướng bốn phương tám hướng, tia sáng đó chói mắt đến nỗi khiến Lộ Vô Quy vô thức nhắm mắt lại rúc vào phía sau quan tài đá, tiếng nổ đinh tai nhức óc của bùa lôi truyền tới từ phía núi quan tài.
Trong tiếng sét, vang lên thật nhiều tiếng thét thảm thiết của quỷ, chấn động đầu óc Lộ Vô Quy "buzz" một tiếng, đầu đau như búa bổ.
Khi nàng tỉnh táo lại, thấy trong nhà có ánh lửa rọi vào. Nàng dụi dụi mắt, chắc chắn là mình không có hoa mắt, lúc này mới đứng dậy từ phía sau quan tài đá, nhìn vào trong sân. Núi quan tài đổ ập khắp sân, chặn kín cửa sổ của gian buồng hai bên, không ít quan tài bốc lửa, hơn mấy chục ngọn lửa bùng cháy từ lớn đến nhỏ.
Rất nhiều quan tài đều mở nắp, thi thể bên trong té rớt ra ngoài, rải rác lộn xộn trong đống quan tài.
Trong sân khắp nơi bừa bộn.
Có điều, bởi vì quan tài quả thực quá nhiều, núi quan tài chất quá cao quá dày, dù cho đỉnh cao nhất của núi quan tài gặp họa, thì mấy chục chiếc quan tài trong số hơn mấy trăm, gần ngàn cái quan tài trước mặt thật không đáng nhắc tới. Lộ Vô Quy nhìn ra rất nhiều quan tài cũng không có bao nhiêu tổn thất, quỷ khí trong quan tài vẫn rất nặng và có khí thế hung hăng cuồn cuộn, hiển nhiên đại quỷ bên trong rất tức giận, chẳng qua là sợ bùa lôi mới vừa nổ trong không khí còn sót lại năng lượng sấm sét không dám đi ra. Nàng đoán đến khi lôi lực trong không khí tản đi gần hết, những đại quỷ này liền đi ra tìm họ tính sổ. Một lá bùa lôi tám trăm ngàn, nàng không nỡ nổ đâu.
Lộ Vô Quy kêu: "Đại Bạch, chúng ta thừa dịp đại quỷ chưa đi ra, mau chạy thôi." Lại hô một tiếng: "Du Thanh Vi, đi." Từ sau quan tài đá chạy ra ngoài, bước qua bậc cửa bằng một bước nhảy dài, leo lên đống quan tài bên ngoài bậc cửa chất cao hơn một người liền muốn chạy ra ngoài.
Du Thanh Vi hô một tiếng: "Quay lại!" Quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay cô nện mạnh vào trên bia tỏa hồn, hỏi: "Bia tỏa hồn vẫn còn đây, em có thể chạy đi đâu?"
Lộ Vô Quy sực tỉnh, lúc này mới nhớ ra chuyện Du Thanh Vi bảo nàng đi đập bia tỏa hồn. Nàng lại phi nhanh về, vung lên thước pháp Lượng Thiên trong tay định đập vào bia tỏa hồn.
Tiết Nguyên Kiền hô: "Tiểu Lộ." Hắn nói với Du Thanh Vi: "Anh thấy chất đá này dường như không thể đập bể, vẫn nên dùng bùa lôi nổ đi. Sau khi bùa lôi nổ, cho dù bia vẫn còn, năng lượng phong thủy tích góp ngàn năm bên trong cùng với năng lượng âm hồn ám trên đó đều sẽ gặp phải tác động mang tính hủy diệt, không còn tồn tại."
Lộ Vô Quy cũng cảm thấy mình không thể đập bể cái bia đó, nàng đưa mắt nhìn Tiết Nguyên Kiền, cảm thấy Tiết Nguyên Kiền nói khá có lý, nhưng hình như Tiết Nguyên Kiền bỏ sót điểm nào đó.
Quạt giấy trong tay Du Thanh Vi chỉ vào mấy cái tên tít cuối trên bia tỏa hồn, nói: "Bùa lôi nổ tung, hồn của cha em, tiểu muộn ngốc, ông nội em, Hứa gia gia bị nhốt ở đây cũng chẳng còn. Hồn không đầy đủ, đến cả đầu thai cũng không thể." Cô nói xong, quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, đập bia. Đập vào tên của em, chỉ cần có thể đập nứt cái bia này, đủ để hồn bị nhốt ở bên trong của em chui ra ngoài là được."
Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng. Nàng cảm thấy nếu như đập nứt một chỗ nhỏ xíu thì vẫn có thể. Nàng hít sâu một hơi, nhấc lên thước pháp Lượng Thiên cố sức đập vào bia tỏa hồn.
Bóng người của ba gã Quỷ Đạo xuất hiện ở trên nóc buồng bên. Quỷ Nhất hô to: "Rút lui, đi mau!"
Quỷ Nhị kêu: "Trói Thây trận cầm cự không được bao lâu."
Quỷ Tam kêu: "Đi nhanh lên."
Du Thanh Vi la to với Lộ Vô Quy đang nghiêng đầu nhìn ba gã Quỷ Đạo: "Tiểu muộn ngốc, đập mau, mau!" Cô lại nói với ba gã Quỷ Đạo: "Quỷ thúc thúc, cầm cự thêm chút nữa."
Lộ Vô Quy vung lên thước pháp Lượng Thiên dùng sức nện một nhát vào trên bia tỏa hồn, chỉ đập ra một cái vết nhỏ nhàn nhạt. Mặc dù nàng không có quay đầu lại, nhưng cảm giác được thi khí trong hai buồng bên đang cuồn cuộn trào ra ngoài, như là muốn lật nóc nhà. Nàng gấp đến độ mồ hôi trên trán rớt hết ra ngoài, kêu: "Đại Bạch, đến giúp đỡ."
Đại Bạch từ trong quan tài nhô đầu ra, nhìn Lộ Vô Quy, rồi nhìn một nửa hài cốt còn chưa hóa thành bột phấn của nó, làm bộ không có nghe thấy Lộ Vô Quy gọi nó, lại quay vòng ở trên quan tài đá rút ra năng lượng còn sót lại trong xương cốt.
Lộ Vô Quy liếc nhìn Đại Bạch, lại kêu: "Đại Bạch."
Đại Bạch ném cho Lộ Vô Quy một cái liếc mắt, tựa như nói: Đang bận!
Lộ Vô Quy nói: "Ngươi chỉ quẫy đuôi một cái thôi!"
Đại Bạch hơi do dự, gật đầu.
Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền mau chóng tránh ra.
Lộ Vô Quy chợt nhớ tới cái gì, lại hô to: "Chờ một chút." Nàng dùng thước pháp Lượng Thiên chọc vào tên của mình, nói: "Quẫy đuôi vào đây." Nói xong, vội vàng lui ra rất xa.
Trong hai buồng bên tuôn ra thi khí nồng nặc, tiếng xác gào "Gàooo" truyền ra.
Tiếng xác gào nặng nề ấy làm cho Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền run như cầy sấy.
Du Thanh Vi tóc gáy cả người dựng lên, cô la lên với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, anh đi trước đi!"
Quỷ Nhất thúc giục: "Thi quái đã sống lại rồi, còn lưỡng lự là không kịp nữa."
Quỷ Nhị kêu lên: "Lưới trói thây không nhốt được nhiều thây máu như thế!"
Quỷ Tam la: "Chạy!"
Ba người họ không chút do dự, quay đầu liền chạy ra cửa.
Tiết Nguyên Kiền như có chần chừ, hắn cắn răng một cái, kêu lên: "Em đi, anh ở lại!"
Đại Bạch quẫy đuôi một cái, hung hãn đập vào trên bia tỏa hồn, đập tấm cự bia nhô trên mặt đất gần trượng (3,3m), cắm dưới lòng đất ba thước (0,3m) bay ra ngoài, hất lên một mảng gạch truyền ra tiếng vang to "ẦM", bia lớn nện sập tường ở chính ốc, lộ ra một cái lỗ thủng to. Xuyên qua lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng thi quái chi chít đứng thẳng trong phòng. Những bùa trấn thi dán vào trên trán thi quái đã không còn, đoán chừng là bị dương khí dẫn lửa đốt sạch.
Lộ Vô Quy khiếp vía. Nàng la lên với Du Thanh Vi: "Chị chạy đi!" Nhấc lên thước pháp Lượng Thiên xông lên muốn đập vào bia tỏa hồn. Nàng cảm thấy bia tỏa hồn long ra, hồn mà nàng đánh mất đã sinh động như thật. Nỗi sợ hãi cùng khát vọng trào dâng trong lòng nàng làm cho nàng không cách nào rời đi vào lúc này, nàng cảm thấy, nếu bây giờ nàng rời đi, nàng hồn không đầy đủ, cho dù sau khi chết nàng có thể không bao giờ đầu thai hay không, thì cả đời này nàng sống đều sẽ là khuyết tật.
Du Thanh Vi nhìn thấy có thi quái nhẹ nhàng run run, phát ra tiếng vang khớp xương hoạt động. Cô cắn răng, vọt tới bên người Lộ Vô Quy đang vung lên thước pháp Lượng Thiên đập vào bia tỏa hồn, nói: "Em chuyên tâm đập bia, sau khi đập ra tôi giúp em gọi hồn." Trong lúc nói chuyện, lấy ra bùa phong cương dán vào trên chân của cô và Lộ Vô Quy, lại lấy ra bùa đối phó âm tà quỷ quái dán vào lỗ hổng bị bia tỏa hồn nện ra.
Đại Bạch phát ra một tiếng "hú" với Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, như là đang thúc giục hai nàng rời đi.
Du Thanh Vi cũng không quay đầu lại mà đáp một câu: "Ngươi biết nói tiếng người gọi hồn sao?"
Đại Bạch bị nghẹn mà trợn mắt khinh bỉ, sau đó nhằm vào lũ đại quỷ bay ra từ trong quan tài gầm một tiếng đinh tai nhức óc. Tiếng rồng gầm vừa ra, mặt đất nổi gió, quét vào lũ đại quỷ xông vào chính đường kia tan thành quỷ khí đen sì, đống quan tài chất ở ngoài nhà còn bị hất bay xa mấy mét.
Du Thanh Vi nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền vung lên hắc kim trọng đao xông lên giúp Lộ Vô Quy chém bia tỏa hồn, cô gọi: "Anh Kiền", thúc giục: "Anh mau đi đi, lối ra của hang quá chật, ba người không thể cùng rời đi." Cô thấy Tiết Nguyên Kiền mắt điếc tai ngơ, biết Tiết Nguyên Kiền lo lắng cho cô, lại hô: "Tụi em có Đại Bạch! Đi đi!"
Tiết Nguyên Kiền dừng lại, gật đầu "Ừ" một tiếng, hắn ôm quyền với Đại Bạch, kính nhờ Đại Bạch trông nom Du Thanh Vi. Hắn dùng bùa dương mở đường, nhân lúc Đại Bạch nổi lên gió lớn thổi tan đám đại quỷ phủ đầu kia, lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài.
Đại Bạch ngửa đầu lên tạo tư thế hít sâu, sau đó hướng về phía Tiết Nguyên Kiền mà rống to một tiếng "Hú", lại một trận gió lớn nổi lên, gió kia cuốn Tiết Nguyên Kiền chân đứng không vững, một đường lăn lộn té ra chùa Bảo An Quỷ, lúc Tiết Nguyên Kiền dừng lại là lúc mặt 'hôn' đất, ngã sưng mặt sưng mũi dính đầy hùng hoàng trên mặt. Hắn cảm thấy hình như Đại Bạch hiểu lầm cái gì, nhưng lúc này sau lưng phát ra từng đợt xác gào khiến hắn không nghĩ ngợi nhiều được, tứ chi chạm đất thật nhanh bò qua dưới lưới dây mực nhốt thây, bước nhanh chân giữa những kẽ hở trong loạt bẫy do ba gã Quỷ Đạo đặt, vừa chạy vừa nhảy mà xông ra, chạy đến phía lối ra.
Đại Bạch đang bận hút "mì sợi" ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chỉ vào quan tài đá trước mặt, nói: "Bên trong cái này đựng hài cốt của ngươi, cũng đâu phải của ta, tại sao ta phải đẩy?"
Đại Bạch ngoẹo đầu nghĩ một lúc, dường như cảm thấy có lý, nó quẫy đuôi một cái về phía nắp quan tài, một cơn gió quét qua bên người Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, nắp quan tài bằng đá thật dày bị Đại Bạch quẫy một cái bay ra ngoài, đụng gãy một cây cột trong phòng, rơi ầm trên mặt đất, đập bể một mảng đá lát trên mặt đất.
Đại Bạch vui sướng vẫy đuôi nhào tới phía quan tài đá, nó lăn lộn ở trên quan tài, trong quan tài bốc lên từng luồng sương trắng cùng với sương máu nhàn nhạt vọt về phía Đại Bạch.
Lộ Vô Quy nhoài người nhìn vào trong quan tài đá, chỉ thấy xương gãy trắng loáng như ngọc chiếm hơn phân nửa trong quan tài, những khúc xương dài hơn một tấc là xương cột sống, những khúc ngắn hơn tấc là những mảnh xương sườn, bên trên những khúc xương này còn có đường vân đẹp mắt, cái thì giống như hoa văn sấm sét, cái thì giống như là gợn nước, vô cùng đẹp. Những sương trắng và sương máu kia phần lớn bốc lên từ tủy xương của thứ giống như xương sống to hơn cả cánh tay của nàng, còn phần nhỏ là bay ra từ trong xương sườn và xương vỡ. Cùng với sự dâng lên của sương trắng và sương máu, những khúc xương kia biến thành bột xương "lã chã" rơi xuống đáy quan tài, cơ thể Đại Bạch ban đầu là trạng thái trong suốt giờ đây càng ngày càng ngưng tụ, khí thế trên người càng ngày càng dồi dào.
Tiếng gào dữ dội của Tiết Nguyên Kiền vang lên, ánh sáng đốt cháy bùa dương rọi sáng chùa Bảo An Quỷ, dương khí yếu ớt xông tới từ trên núi quan tài.
Lộ Vô Quy bị dọa trợn tròn mắt, vội vàng kêu to một tiếng trong lòng: "Không thể đốt bùa dương đâu, trong hai căn buồng bên cạnh đều là thi quái, dương khí sẽ làm thi quái tỉnh lại hết..." Lúc đang suy nghĩ, nàng nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền dưới sự bảo hộ của bùa dương bốc cháy lăn xuống từ trên núi quan tài. Bùa dương cháy làm quỷ khí xung quanh Tiết Nguyên Kiền phát ra tiếng vang "xì xì", quỷ khí quá nồng, ngay cả cây liễu quỷ trên núi quan tài cũng điên cuồng giãy giụa cành liễu đâm về phía Tiết Nguyên Kiền, khiến cho bùa dương cháy cực nhanh.
Khi Tiết Nguyên Kiền rơi vào chân núi quan tài, hơn mười lá bùa dương kia cũng đã cháy sạch. Có đại quỷ từ trong quan tài duỗi tay ra tóm lấy Tiết Nguyên Kiền, ý muốn bắt hắn trở về trong núi quan tài.
Du Thanh Vi đột nhiên từ bên cạnh quan tài đá vọt tới cửa chính đường, cô mở ra quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay, đánh ra một "Thái Cực Càn Khôn đồ" cùng một lá "bùa phá ma trấn tà" về phía Tiết Nguyên Kiền, hai phù quang một trước một sau chỉ cách nhau hơn tấc bay "ầm" về phía núi quan tài, đụng vào quỷ khí trên núi quan tài trong nháy mắt tan ra, ngay cả cây liễu quỷ ngưng tụ thành hình cành liễu cũng tan thành quỷ khí. Những tay quỷ, vuốt quỷ túm lấy Tiết Nguyên Kiền trong nháy mắt biến thành màn sương đen. Tiết Nguyên Kiền ngã trên quan tài dùng cả tay chân nhào vào trong chính đường, té vào đằng sau bậc cửa, đồng thời rống to một tiếng: "Bùa lôi, mau lùi lại —— "
Du Thanh Vi thoắt cái liền trốn vào phía sau bia tỏa hồn dựng trong chính đường.
Đại Bạch đang quay vòng ở trên quan tài ngẩng đầu một cái, mắt trợn tròn, lấy tốc độ nhanh như tia chớp nhào vào trong quan tài, nó rụt đầu lại, hai cái vuốt ôm trên đầu.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Đại Bạch con giao long này vậy mà lại trưng ra dáng vẻ con rùa đen rúc đầu, không kiềm được sững sờ, sau đó nàng liền nghe thấy Du Thanh Vi kêu: "Tiểu muộn ngốc mau tránh ——" nàng nghe thấy giọng của Du Thanh Vi, theo bản năng mà làm theo, tránh ra sau quan tài đá, trong lúc tránh né, nàng còn nhìn vào trên núi quan tài, chỉ thấy trên cây liễu quỷ tại đỉnh núi quan tài dán một lá bùa Thiên Cương thần lôi, cây liễu quỷ đó điên cuồng giãy giụa cành liễu và quằn quại sợi rễ, khiến cho quan tài trên ngọn núi đều bắt đầu lăn xuống, ngay gần lúc cả ngọn núi quan tài trước mắt sập xuống, phù quang nhức mắt bắn ra từ trong bùa Thiên Cương thần lôi hóa thành tia chớp chẻ khắp hướng bốn phương tám hướng, tia sáng đó chói mắt đến nỗi khiến Lộ Vô Quy vô thức nhắm mắt lại rúc vào phía sau quan tài đá, tiếng nổ đinh tai nhức óc của bùa lôi truyền tới từ phía núi quan tài.
Trong tiếng sét, vang lên thật nhiều tiếng thét thảm thiết của quỷ, chấn động đầu óc Lộ Vô Quy "buzz" một tiếng, đầu đau như búa bổ.
Khi nàng tỉnh táo lại, thấy trong nhà có ánh lửa rọi vào. Nàng dụi dụi mắt, chắc chắn là mình không có hoa mắt, lúc này mới đứng dậy từ phía sau quan tài đá, nhìn vào trong sân. Núi quan tài đổ ập khắp sân, chặn kín cửa sổ của gian buồng hai bên, không ít quan tài bốc lửa, hơn mấy chục ngọn lửa bùng cháy từ lớn đến nhỏ.
Rất nhiều quan tài đều mở nắp, thi thể bên trong té rớt ra ngoài, rải rác lộn xộn trong đống quan tài.
Trong sân khắp nơi bừa bộn.
Có điều, bởi vì quan tài quả thực quá nhiều, núi quan tài chất quá cao quá dày, dù cho đỉnh cao nhất của núi quan tài gặp họa, thì mấy chục chiếc quan tài trong số hơn mấy trăm, gần ngàn cái quan tài trước mặt thật không đáng nhắc tới. Lộ Vô Quy nhìn ra rất nhiều quan tài cũng không có bao nhiêu tổn thất, quỷ khí trong quan tài vẫn rất nặng và có khí thế hung hăng cuồn cuộn, hiển nhiên đại quỷ bên trong rất tức giận, chẳng qua là sợ bùa lôi mới vừa nổ trong không khí còn sót lại năng lượng sấm sét không dám đi ra. Nàng đoán đến khi lôi lực trong không khí tản đi gần hết, những đại quỷ này liền đi ra tìm họ tính sổ. Một lá bùa lôi tám trăm ngàn, nàng không nỡ nổ đâu.
Lộ Vô Quy kêu: "Đại Bạch, chúng ta thừa dịp đại quỷ chưa đi ra, mau chạy thôi." Lại hô một tiếng: "Du Thanh Vi, đi." Từ sau quan tài đá chạy ra ngoài, bước qua bậc cửa bằng một bước nhảy dài, leo lên đống quan tài bên ngoài bậc cửa chất cao hơn một người liền muốn chạy ra ngoài.
Du Thanh Vi hô một tiếng: "Quay lại!" Quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay cô nện mạnh vào trên bia tỏa hồn, hỏi: "Bia tỏa hồn vẫn còn đây, em có thể chạy đi đâu?"
Lộ Vô Quy sực tỉnh, lúc này mới nhớ ra chuyện Du Thanh Vi bảo nàng đi đập bia tỏa hồn. Nàng lại phi nhanh về, vung lên thước pháp Lượng Thiên trong tay định đập vào bia tỏa hồn.
Tiết Nguyên Kiền hô: "Tiểu Lộ." Hắn nói với Du Thanh Vi: "Anh thấy chất đá này dường như không thể đập bể, vẫn nên dùng bùa lôi nổ đi. Sau khi bùa lôi nổ, cho dù bia vẫn còn, năng lượng phong thủy tích góp ngàn năm bên trong cùng với năng lượng âm hồn ám trên đó đều sẽ gặp phải tác động mang tính hủy diệt, không còn tồn tại."
Lộ Vô Quy cũng cảm thấy mình không thể đập bể cái bia đó, nàng đưa mắt nhìn Tiết Nguyên Kiền, cảm thấy Tiết Nguyên Kiền nói khá có lý, nhưng hình như Tiết Nguyên Kiền bỏ sót điểm nào đó.
Quạt giấy trong tay Du Thanh Vi chỉ vào mấy cái tên tít cuối trên bia tỏa hồn, nói: "Bùa lôi nổ tung, hồn của cha em, tiểu muộn ngốc, ông nội em, Hứa gia gia bị nhốt ở đây cũng chẳng còn. Hồn không đầy đủ, đến cả đầu thai cũng không thể." Cô nói xong, quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, đập bia. Đập vào tên của em, chỉ cần có thể đập nứt cái bia này, đủ để hồn bị nhốt ở bên trong của em chui ra ngoài là được."
Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng. Nàng cảm thấy nếu như đập nứt một chỗ nhỏ xíu thì vẫn có thể. Nàng hít sâu một hơi, nhấc lên thước pháp Lượng Thiên cố sức đập vào bia tỏa hồn.
Bóng người của ba gã Quỷ Đạo xuất hiện ở trên nóc buồng bên. Quỷ Nhất hô to: "Rút lui, đi mau!"
Quỷ Nhị kêu: "Trói Thây trận cầm cự không được bao lâu."
Quỷ Tam kêu: "Đi nhanh lên."
Du Thanh Vi la to với Lộ Vô Quy đang nghiêng đầu nhìn ba gã Quỷ Đạo: "Tiểu muộn ngốc, đập mau, mau!" Cô lại nói với ba gã Quỷ Đạo: "Quỷ thúc thúc, cầm cự thêm chút nữa."
Lộ Vô Quy vung lên thước pháp Lượng Thiên dùng sức nện một nhát vào trên bia tỏa hồn, chỉ đập ra một cái vết nhỏ nhàn nhạt. Mặc dù nàng không có quay đầu lại, nhưng cảm giác được thi khí trong hai buồng bên đang cuồn cuộn trào ra ngoài, như là muốn lật nóc nhà. Nàng gấp đến độ mồ hôi trên trán rớt hết ra ngoài, kêu: "Đại Bạch, đến giúp đỡ."
Đại Bạch từ trong quan tài nhô đầu ra, nhìn Lộ Vô Quy, rồi nhìn một nửa hài cốt còn chưa hóa thành bột phấn của nó, làm bộ không có nghe thấy Lộ Vô Quy gọi nó, lại quay vòng ở trên quan tài đá rút ra năng lượng còn sót lại trong xương cốt.
Lộ Vô Quy liếc nhìn Đại Bạch, lại kêu: "Đại Bạch."
Đại Bạch ném cho Lộ Vô Quy một cái liếc mắt, tựa như nói: Đang bận!
Lộ Vô Quy nói: "Ngươi chỉ quẫy đuôi một cái thôi!"
Đại Bạch hơi do dự, gật đầu.
Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền mau chóng tránh ra.
Lộ Vô Quy chợt nhớ tới cái gì, lại hô to: "Chờ một chút." Nàng dùng thước pháp Lượng Thiên chọc vào tên của mình, nói: "Quẫy đuôi vào đây." Nói xong, vội vàng lui ra rất xa.
Trong hai buồng bên tuôn ra thi khí nồng nặc, tiếng xác gào "Gàooo" truyền ra.
Tiếng xác gào nặng nề ấy làm cho Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền run như cầy sấy.
Du Thanh Vi tóc gáy cả người dựng lên, cô la lên với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, anh đi trước đi!"
Quỷ Nhất thúc giục: "Thi quái đã sống lại rồi, còn lưỡng lự là không kịp nữa."
Quỷ Nhị kêu lên: "Lưới trói thây không nhốt được nhiều thây máu như thế!"
Quỷ Tam la: "Chạy!"
Ba người họ không chút do dự, quay đầu liền chạy ra cửa.
Tiết Nguyên Kiền như có chần chừ, hắn cắn răng một cái, kêu lên: "Em đi, anh ở lại!"
Đại Bạch quẫy đuôi một cái, hung hãn đập vào trên bia tỏa hồn, đập tấm cự bia nhô trên mặt đất gần trượng (3,3m), cắm dưới lòng đất ba thước (0,3m) bay ra ngoài, hất lên một mảng gạch truyền ra tiếng vang to "ẦM", bia lớn nện sập tường ở chính ốc, lộ ra một cái lỗ thủng to. Xuyên qua lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng thi quái chi chít đứng thẳng trong phòng. Những bùa trấn thi dán vào trên trán thi quái đã không còn, đoán chừng là bị dương khí dẫn lửa đốt sạch.
Lộ Vô Quy khiếp vía. Nàng la lên với Du Thanh Vi: "Chị chạy đi!" Nhấc lên thước pháp Lượng Thiên xông lên muốn đập vào bia tỏa hồn. Nàng cảm thấy bia tỏa hồn long ra, hồn mà nàng đánh mất đã sinh động như thật. Nỗi sợ hãi cùng khát vọng trào dâng trong lòng nàng làm cho nàng không cách nào rời đi vào lúc này, nàng cảm thấy, nếu bây giờ nàng rời đi, nàng hồn không đầy đủ, cho dù sau khi chết nàng có thể không bao giờ đầu thai hay không, thì cả đời này nàng sống đều sẽ là khuyết tật.
Du Thanh Vi nhìn thấy có thi quái nhẹ nhàng run run, phát ra tiếng vang khớp xương hoạt động. Cô cắn răng, vọt tới bên người Lộ Vô Quy đang vung lên thước pháp Lượng Thiên đập vào bia tỏa hồn, nói: "Em chuyên tâm đập bia, sau khi đập ra tôi giúp em gọi hồn." Trong lúc nói chuyện, lấy ra bùa phong cương dán vào trên chân của cô và Lộ Vô Quy, lại lấy ra bùa đối phó âm tà quỷ quái dán vào lỗ hổng bị bia tỏa hồn nện ra.
Đại Bạch phát ra một tiếng "hú" với Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, như là đang thúc giục hai nàng rời đi.
Du Thanh Vi cũng không quay đầu lại mà đáp một câu: "Ngươi biết nói tiếng người gọi hồn sao?"
Đại Bạch bị nghẹn mà trợn mắt khinh bỉ, sau đó nhằm vào lũ đại quỷ bay ra từ trong quan tài gầm một tiếng đinh tai nhức óc. Tiếng rồng gầm vừa ra, mặt đất nổi gió, quét vào lũ đại quỷ xông vào chính đường kia tan thành quỷ khí đen sì, đống quan tài chất ở ngoài nhà còn bị hất bay xa mấy mét.
Du Thanh Vi nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền vung lên hắc kim trọng đao xông lên giúp Lộ Vô Quy chém bia tỏa hồn, cô gọi: "Anh Kiền", thúc giục: "Anh mau đi đi, lối ra của hang quá chật, ba người không thể cùng rời đi." Cô thấy Tiết Nguyên Kiền mắt điếc tai ngơ, biết Tiết Nguyên Kiền lo lắng cho cô, lại hô: "Tụi em có Đại Bạch! Đi đi!"
Tiết Nguyên Kiền dừng lại, gật đầu "Ừ" một tiếng, hắn ôm quyền với Đại Bạch, kính nhờ Đại Bạch trông nom Du Thanh Vi. Hắn dùng bùa dương mở đường, nhân lúc Đại Bạch nổi lên gió lớn thổi tan đám đại quỷ phủ đầu kia, lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài.
Đại Bạch ngửa đầu lên tạo tư thế hít sâu, sau đó hướng về phía Tiết Nguyên Kiền mà rống to một tiếng "Hú", lại một trận gió lớn nổi lên, gió kia cuốn Tiết Nguyên Kiền chân đứng không vững, một đường lăn lộn té ra chùa Bảo An Quỷ, lúc Tiết Nguyên Kiền dừng lại là lúc mặt 'hôn' đất, ngã sưng mặt sưng mũi dính đầy hùng hoàng trên mặt. Hắn cảm thấy hình như Đại Bạch hiểu lầm cái gì, nhưng lúc này sau lưng phát ra từng đợt xác gào khiến hắn không nghĩ ngợi nhiều được, tứ chi chạm đất thật nhanh bò qua dưới lưới dây mực nhốt thây, bước nhanh chân giữa những kẽ hở trong loạt bẫy do ba gã Quỷ Đạo đặt, vừa chạy vừa nhảy mà xông ra, chạy đến phía lối ra.