Chương 47
Editor: Chentranho
Nụ cười của Hạ Hoài quá lạnh, khiến người kia ngây dại đến lạnh cả sống lưng.
Thấy hắn còn chưa đi, Hạ Hoài nheo đôi mắt hoa đào, bùng nổ tin tức tố trên người.
Cảm nhận được công kích từ tin tức tố, thiếu niên kia nhanh chóng nói: “… Thật ngại quá.”
Sau khi thiếu niên rời đi, Giang Sơ Tinh thoát khỏi lồng ngực của cậu, giọng điệu có chút cứng ngắc: “Ai có đối tượng rồi chứ?”
Bỏ lại những lời này, anh đi về phía vị trí của mình.
Phát hiện Hạ Hoài không đuổi kịp, thì liền thả chậm bước chân.
Thật ra anh biết vừa rồi Hạ Hoài đang giúp anh, nhưng khi câu nói kia cọ đến bên tai anh, trái tim anh liền run rẩy, trong bản năng làm ra loại phản ứng này.
Rõ ràng vẫn là sự thân thiết như chưa có chuyện gì trước đây, lại cảm thấy có chút khoảng cách.
Cảm thấy Hạ Hoài đã đuổi kịp, anh mới tiếp tục tiến về phía trước.
…………
Cố An nhìn hai người bọn họ lần lượt trở về với hai bàn tay trắng, nhướng mày nói: “Nè, đồ ăn họ nấu không tươi ngon hả? Hay làm sao mà hai người lại trở về tay không thế?”
Hai người kia chẳng ai nói chuyện.
Tiêu Thời lập tức cảm giác được bầu không khí không đúng, nhanh chân đá Cố An một cái: “Muốn ăn thì tự mình lấy, còn đợi ai khác lấy cho cậu hả? “
Nói xong, Tiêu Thời liền kéo Cố An đi về phía khu đồ ăn.
Tưởng Nam đi giao lưu với mấy ban nhạc khác nên cũng không trở về.
Trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Im lặng.
Một ly nước chanh được đặt trên bàn của Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài đem cái bát đã được lau sạch qua.
“Tức giận sao?”
Giọng cậu vì hát cả buổi sáng mà có chút khàn, còn thêm một chút cám dỗ và thận trọng.
Giang Sơ Tinh nhấp một ngụm nước chanh, giọng nói có nước làm ẩm cũng dịu hơn không ít: “Không có.”
Hạ Hoài lại thêm chút nước vào cốc, thấp giọng ừ một tiếng: “Là em không nên tự ý làm thế.”
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Sơ Tinh, còn nén cười bổ sung “Ít nhất cũng phải xác nhận vị trí chính thức trước đã rồi mới nói. “
“…”
Giang Sơ Tinh thực sự cảm thấy da mặt của Hạ Hoài khác trước rất nhiều.
Cố An mang về mấy đĩa thức ăn, cái gì cũng có, trên bàn thiếu chút nữa không vừa.
Vừa ăn, vừa thử hải sản.
“Suýt nữa thì quên nói.” Tiêu Thời đột nhiên thốt lên, “Đại hội thể thao mùa đông cấp tỉnh sắp khai mạc rồi. Hai người có muốn đi xem không?”
“Cuối tuần sao?” Giang Sơ Tinh hỏi.
Tiêu Thời gật đầu: “Thứ bảy tuần sau bắt đầu, thi đấu hai ngày.”
Cố An bẻ gãy vỏ sò trong tay cho vào miệng mơ hồ hỏi:” Lần này tổ chức ở đâu thế?”
“Ở sân vận động mới xây bên Tây thành.” Tiêu Thời vừa nói vừa hớp miếng nước: “Nếu các cậu muốn đi, lúc đó tớ sẽ xin huấn luyện viên vài vé”.
“Nhất định phải đi, cậu nhớ xin ít vé có vị trí đẹp cho tớ nhá.” Cố An đồng ý, như cổ vũ mà vỗ vỗ lưng vị vận động viên bên cạnh.
“Cậu phải vì mặt mũi Hoàn Xuân mà cạnh tranh kịch liệt vào, cái suất này chính là do Tinh ca nhường cho cậu đấy.”
Tiêu Thời gật đầu: “Nhất định sẽ chạy tốt.”
–
Buổi chiều, bọn họ còn vài bài hát cuối cùng trước khi kết thúc.
Vì những bài hát này rất sôi động và có âm vực cao nên tất cả đều toát mồ hôi hột vì kiệt sức.
Khi nghỉ ngơi được năm phút, Giang Sơ Tinh đưa khăn giấy ướt cho họ.
“Sơ Tinh.” Hạ Hoài gọi anh.
Không biết từ khi nào mà mỗi khi Hạ Hoài có tâm trạng tốt đều sẽ gọi anh như thế.
Lúc người khác gọi vậy Giang Sơ Tinh không cảm thấy gì, nhưng đến khi nghe thấy tiếng gọi của Hạ Hoài, lòng anh lại khó xử không nói nên lời, có chút mơ hồ ái muội.
Giang Sơ Tinh cố hết sức cư xử tự nhiên: “Sao vậy?”
Hạ Hoài hơi nhướng mi: “Đợi lát nữa có thể giúp em mua mấy chai nước được không?”
Giang Sơ Tinh: “Có thể.”
Khi giờ giải lao kết thúc, Tưởng Nam vào gọi bọn họ lên.
Hạ Hoài đứng dậy xoa xoa tóc trên trán: “Lát nữa anh có thể dùng điện thoại di động của em trả tiền. Điện thoại của em ở trong túi áo khoác lông đó.”
Giang Sơ Tinh vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng lại nhớ tới điện thoại di động của mình đã sập nguồn vì tối qua quên không sạc nên chỉ có thể đồng ý.
Khi Giang Sơ Tinh cầm điện thoại của Hạ Hoài lên mới nhớ mình chưa hỏi mật khẩu.
Anh ngẩng đầu thì thấy Hạ Hoài cùng mọi người đang ở ngoài kia ra sức ca hát.
Bài hát này có cao độ cao nhất, Cố An hát đến mức sắp lộ ra bản thể, Tiêu Thời bên cạnh đỏ bừng cả cổ, Tưởng Nam cũng ướt đẫm quần áo.
Hạ Hoài với vai trò hát chính cũng không khá hơn là bao.
Giang Sơ Tinh nhìn xuống màn hình điện thoại, do dự một lúc, anh nhập mật khẩu mà Hạ Hoài đã sử dụng trước đó.
002012
Đã mở.
Giang Sơ Tinh hơi hơi trợn to mắt.
Anh thực sự không ngờ rằng mật khẩu điện thoại di động của Hạ Hoài vẫn là chuỗi số này.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ đó.
Anh nhớ rằng Hạ Hoài chỉ có điện thoại di động khi vào trung học cơ sở.
Chủ yếu là do Lâm Thanh Linh sợ trẻ em sẽ nghiện các sản phẩm điện tử. Nên khi Hạ Hoài nhận được điện thoại di động mới đã rất vui vẻ đến nhà của Giang Sơ Tinh.
“Ca ca, chúng ta trao đổi số di động đi.”
“Được.” Giang Sơ Tinh đọc dãy số cho cậu.
Đến lúc cài đặt khóa màn hình điện thoại, Hạ Hoài đột nhiên hỏi: “Anh à, sinh nhật của anh là khi nào? Em muốn dùng sinh nhật của anh làm khóa màn hình để bản thân luôn nhớ được sinh nhật của anh.”
Giang Sơ Tinh lấy điện thoại di động ra, cười nói: “Vậy thì chúng ta cùng dùng sinh nhật của nhau làm khóa màn hình nhé.”
“Được ạ.” Hạ Hoài nói, “Em sau này cũng sẽ không đổi mật mã.”
Cho đến nay, mật khẩu của Giang Sơ Tinh vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là anh không ngờ rằng Hạ Hoài cũng không thay.
Lúc Giang Sơ Tinh mua nước trở lại, nhìn Hạ Hoài vẫn đang hát. Anh cầm điện thoại của cậu trên tay, trong lòng chợt có chút khó chịu.
Trên thực tế, Giang Sơ Tinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cho nên anh rất đa cảm.
Sau khi Hạ Hoài nói với anh rằng em ấy thích anh, anh vẫn luôn tận lực trốn tránh.
Nhưng nếu anh cứ luôn né tránh như vậy, sau một thời gian, Hạ Hoài hẳn sẽ rất mệt mỏi.
Nhất là với thứ gọi là tình cảm này, rất mong manh.
Anh không tin vào thứ tình cảm đó, nhưng người kia lại là Hạ Hoài, người đã cho anh ánh sáng, tại sao anh lại không tiến lên một bước?
Giang Sơ Tinh càng nghĩ đến điều đó, trái tim của anh càng như thắt lại.
Thực ra anh có chút bối rối, đây thực sự là tình cảm của anh trai dành cho em trai. Hay là một cái gì đó khác.
Anh sợ Hạ Hoài mệt, lại càng sợ làm tổn thương cậu.
Chỉ có Hạ Hoài, anh không thể làm thương tổn cậu dù chỉ một chút.
Âm thanh trong loa từ từ tan, tất cả các bài hát cuối cùng đã kết thúc.
Vài người lê thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ.
“Trời ạ, sắp chết rồi.” Cố An vặn nước đổ ra một cách hung tợn: “Giọng nói này không phải của tui nữa.”
“Lần sau nếu mà có loại sự kiện này, nhóm trưởng có thể cùng bọn tớ bàn bạc một chút được không.” Giọng của Tiêu Thời cũng lạc cả đi: “Có thể hát ít đi vài bài được chứ.”
Tưởng Nam gật đầu: “Trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không nhận hát nữa. Tôi còn có kỳ thi. Các cậu cũng sắp thi cuối kỳ rồi mà.”
Hạ Hoài cầm chai nước đi đến bên cạnh Giang Sơ Tinh, nhìn ánh mắt anh dừng lại trên người mình, nhướng mày: “Sao lại nhìn em như thế?”
Cả người cậu đổ mồ hôi đầm đìa vì hát liên tiếp ba bài hát, áo sơ mi ướt đẫm, tin tức tố biển sâu lơ lửng trong không khí.
Giang Sơ Tinh thu hồi ánh mắt, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Em còn chưa đổi mật khẩu điện thoại à?”
Giọng anh rất nhẹ, âm cuối đè nặng.
Động tác uống nước của Hạ Hoài dừng lại, hầu kết của cậu cũng cuộn tròn.
Thong thả vặn nắp, nghiêng đầu nhìn sang Giang Sơ Tinh.
Cậu cũng nhẹ giọng: “Cũng không phải, hai năm qua không phải cái này.”
Giang Sơ Tinh hơi giật mình.
Anh hối hận vì đã hỏi, anh không biết mình đang mong đợi điều gì.
Một giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Hạ Hoài nói: “Em đã không đặt mật khẩu.”
Giang Sơ Tinh hơi mở to mắt kinh ngạc.
Hạ Hoài uống thêm một ngụm nước, do dự: “Em cũng sai rồi, lúc trước không nên giận anh.”
Giang Sơ Tinh bóp chai nước khoáng trong tay.
Hạ Hoài rất ít khi thẳng thắn nói chuyện với anh, chuyện này rõ ràng là anh sai trước, vậy sao Hạ Hoài lại xin lỗi.
“Về sau sẽ không thế nữa.” Hạ Hoài nhìn thẳng vào sườn mặt Giang Sơ Tinh, thanh âm nhẹ nhàng: “Dù anh có xua đuổi em đến thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời đi.”
Lời này vừa nói ra, trái tim Giang Sơ Tinh đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.
Giang Sơ Tinh siết chặt tay mình, quyết định trong khoảng thời gian này sẽ suy nghĩ kỹ và nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa anh cùng Hạ Hoài rồi cho cậu một câu trả lời rõ ràng.
Nụ cười của Hạ Hoài quá lạnh, khiến người kia ngây dại đến lạnh cả sống lưng.
Thấy hắn còn chưa đi, Hạ Hoài nheo đôi mắt hoa đào, bùng nổ tin tức tố trên người.
Cảm nhận được công kích từ tin tức tố, thiếu niên kia nhanh chóng nói: “… Thật ngại quá.”
Sau khi thiếu niên rời đi, Giang Sơ Tinh thoát khỏi lồng ngực của cậu, giọng điệu có chút cứng ngắc: “Ai có đối tượng rồi chứ?”
Bỏ lại những lời này, anh đi về phía vị trí của mình.
Phát hiện Hạ Hoài không đuổi kịp, thì liền thả chậm bước chân.
Thật ra anh biết vừa rồi Hạ Hoài đang giúp anh, nhưng khi câu nói kia cọ đến bên tai anh, trái tim anh liền run rẩy, trong bản năng làm ra loại phản ứng này.
Rõ ràng vẫn là sự thân thiết như chưa có chuyện gì trước đây, lại cảm thấy có chút khoảng cách.
Cảm thấy Hạ Hoài đã đuổi kịp, anh mới tiếp tục tiến về phía trước.
…………
Cố An nhìn hai người bọn họ lần lượt trở về với hai bàn tay trắng, nhướng mày nói: “Nè, đồ ăn họ nấu không tươi ngon hả? Hay làm sao mà hai người lại trở về tay không thế?”
Hai người kia chẳng ai nói chuyện.
Tiêu Thời lập tức cảm giác được bầu không khí không đúng, nhanh chân đá Cố An một cái: “Muốn ăn thì tự mình lấy, còn đợi ai khác lấy cho cậu hả? “
Nói xong, Tiêu Thời liền kéo Cố An đi về phía khu đồ ăn.
Tưởng Nam đi giao lưu với mấy ban nhạc khác nên cũng không trở về.
Trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Im lặng.
Một ly nước chanh được đặt trên bàn của Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài đem cái bát đã được lau sạch qua.
“Tức giận sao?”
Giọng cậu vì hát cả buổi sáng mà có chút khàn, còn thêm một chút cám dỗ và thận trọng.
Giang Sơ Tinh nhấp một ngụm nước chanh, giọng nói có nước làm ẩm cũng dịu hơn không ít: “Không có.”
Hạ Hoài lại thêm chút nước vào cốc, thấp giọng ừ một tiếng: “Là em không nên tự ý làm thế.”
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Sơ Tinh, còn nén cười bổ sung “Ít nhất cũng phải xác nhận vị trí chính thức trước đã rồi mới nói. “
“…”
Giang Sơ Tinh thực sự cảm thấy da mặt của Hạ Hoài khác trước rất nhiều.
Cố An mang về mấy đĩa thức ăn, cái gì cũng có, trên bàn thiếu chút nữa không vừa.
Vừa ăn, vừa thử hải sản.
“Suýt nữa thì quên nói.” Tiêu Thời đột nhiên thốt lên, “Đại hội thể thao mùa đông cấp tỉnh sắp khai mạc rồi. Hai người có muốn đi xem không?”
“Cuối tuần sao?” Giang Sơ Tinh hỏi.
Tiêu Thời gật đầu: “Thứ bảy tuần sau bắt đầu, thi đấu hai ngày.”
Cố An bẻ gãy vỏ sò trong tay cho vào miệng mơ hồ hỏi:” Lần này tổ chức ở đâu thế?”
“Ở sân vận động mới xây bên Tây thành.” Tiêu Thời vừa nói vừa hớp miếng nước: “Nếu các cậu muốn đi, lúc đó tớ sẽ xin huấn luyện viên vài vé”.
“Nhất định phải đi, cậu nhớ xin ít vé có vị trí đẹp cho tớ nhá.” Cố An đồng ý, như cổ vũ mà vỗ vỗ lưng vị vận động viên bên cạnh.
“Cậu phải vì mặt mũi Hoàn Xuân mà cạnh tranh kịch liệt vào, cái suất này chính là do Tinh ca nhường cho cậu đấy.”
Tiêu Thời gật đầu: “Nhất định sẽ chạy tốt.”
–
Buổi chiều, bọn họ còn vài bài hát cuối cùng trước khi kết thúc.
Vì những bài hát này rất sôi động và có âm vực cao nên tất cả đều toát mồ hôi hột vì kiệt sức.
Khi nghỉ ngơi được năm phút, Giang Sơ Tinh đưa khăn giấy ướt cho họ.
“Sơ Tinh.” Hạ Hoài gọi anh.
Không biết từ khi nào mà mỗi khi Hạ Hoài có tâm trạng tốt đều sẽ gọi anh như thế.
Lúc người khác gọi vậy Giang Sơ Tinh không cảm thấy gì, nhưng đến khi nghe thấy tiếng gọi của Hạ Hoài, lòng anh lại khó xử không nói nên lời, có chút mơ hồ ái muội.
Giang Sơ Tinh cố hết sức cư xử tự nhiên: “Sao vậy?”
Hạ Hoài hơi nhướng mi: “Đợi lát nữa có thể giúp em mua mấy chai nước được không?”
Giang Sơ Tinh: “Có thể.”
Khi giờ giải lao kết thúc, Tưởng Nam vào gọi bọn họ lên.
Hạ Hoài đứng dậy xoa xoa tóc trên trán: “Lát nữa anh có thể dùng điện thoại di động của em trả tiền. Điện thoại của em ở trong túi áo khoác lông đó.”
Giang Sơ Tinh vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng lại nhớ tới điện thoại di động của mình đã sập nguồn vì tối qua quên không sạc nên chỉ có thể đồng ý.
Khi Giang Sơ Tinh cầm điện thoại của Hạ Hoài lên mới nhớ mình chưa hỏi mật khẩu.
Anh ngẩng đầu thì thấy Hạ Hoài cùng mọi người đang ở ngoài kia ra sức ca hát.
Bài hát này có cao độ cao nhất, Cố An hát đến mức sắp lộ ra bản thể, Tiêu Thời bên cạnh đỏ bừng cả cổ, Tưởng Nam cũng ướt đẫm quần áo.
Hạ Hoài với vai trò hát chính cũng không khá hơn là bao.
Giang Sơ Tinh nhìn xuống màn hình điện thoại, do dự một lúc, anh nhập mật khẩu mà Hạ Hoài đã sử dụng trước đó.
002012
Đã mở.
Giang Sơ Tinh hơi hơi trợn to mắt.
Anh thực sự không ngờ rằng mật khẩu điện thoại di động của Hạ Hoài vẫn là chuỗi số này.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ đó.
Anh nhớ rằng Hạ Hoài chỉ có điện thoại di động khi vào trung học cơ sở.
Chủ yếu là do Lâm Thanh Linh sợ trẻ em sẽ nghiện các sản phẩm điện tử. Nên khi Hạ Hoài nhận được điện thoại di động mới đã rất vui vẻ đến nhà của Giang Sơ Tinh.
“Ca ca, chúng ta trao đổi số di động đi.”
“Được.” Giang Sơ Tinh đọc dãy số cho cậu.
Đến lúc cài đặt khóa màn hình điện thoại, Hạ Hoài đột nhiên hỏi: “Anh à, sinh nhật của anh là khi nào? Em muốn dùng sinh nhật của anh làm khóa màn hình để bản thân luôn nhớ được sinh nhật của anh.”
Giang Sơ Tinh lấy điện thoại di động ra, cười nói: “Vậy thì chúng ta cùng dùng sinh nhật của nhau làm khóa màn hình nhé.”
“Được ạ.” Hạ Hoài nói, “Em sau này cũng sẽ không đổi mật mã.”
Cho đến nay, mật khẩu của Giang Sơ Tinh vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là anh không ngờ rằng Hạ Hoài cũng không thay.
Lúc Giang Sơ Tinh mua nước trở lại, nhìn Hạ Hoài vẫn đang hát. Anh cầm điện thoại của cậu trên tay, trong lòng chợt có chút khó chịu.
Trên thực tế, Giang Sơ Tinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cho nên anh rất đa cảm.
Sau khi Hạ Hoài nói với anh rằng em ấy thích anh, anh vẫn luôn tận lực trốn tránh.
Nhưng nếu anh cứ luôn né tránh như vậy, sau một thời gian, Hạ Hoài hẳn sẽ rất mệt mỏi.
Nhất là với thứ gọi là tình cảm này, rất mong manh.
Anh không tin vào thứ tình cảm đó, nhưng người kia lại là Hạ Hoài, người đã cho anh ánh sáng, tại sao anh lại không tiến lên một bước?
Giang Sơ Tinh càng nghĩ đến điều đó, trái tim của anh càng như thắt lại.
Thực ra anh có chút bối rối, đây thực sự là tình cảm của anh trai dành cho em trai. Hay là một cái gì đó khác.
Anh sợ Hạ Hoài mệt, lại càng sợ làm tổn thương cậu.
Chỉ có Hạ Hoài, anh không thể làm thương tổn cậu dù chỉ một chút.
Âm thanh trong loa từ từ tan, tất cả các bài hát cuối cùng đã kết thúc.
Vài người lê thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ.
“Trời ạ, sắp chết rồi.” Cố An vặn nước đổ ra một cách hung tợn: “Giọng nói này không phải của tui nữa.”
“Lần sau nếu mà có loại sự kiện này, nhóm trưởng có thể cùng bọn tớ bàn bạc một chút được không.” Giọng của Tiêu Thời cũng lạc cả đi: “Có thể hát ít đi vài bài được chứ.”
Tưởng Nam gật đầu: “Trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không nhận hát nữa. Tôi còn có kỳ thi. Các cậu cũng sắp thi cuối kỳ rồi mà.”
Hạ Hoài cầm chai nước đi đến bên cạnh Giang Sơ Tinh, nhìn ánh mắt anh dừng lại trên người mình, nhướng mày: “Sao lại nhìn em như thế?”
Cả người cậu đổ mồ hôi đầm đìa vì hát liên tiếp ba bài hát, áo sơ mi ướt đẫm, tin tức tố biển sâu lơ lửng trong không khí.
Giang Sơ Tinh thu hồi ánh mắt, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Em còn chưa đổi mật khẩu điện thoại à?”
Giọng anh rất nhẹ, âm cuối đè nặng.
Động tác uống nước của Hạ Hoài dừng lại, hầu kết của cậu cũng cuộn tròn.
Thong thả vặn nắp, nghiêng đầu nhìn sang Giang Sơ Tinh.
Cậu cũng nhẹ giọng: “Cũng không phải, hai năm qua không phải cái này.”
Giang Sơ Tinh hơi giật mình.
Anh hối hận vì đã hỏi, anh không biết mình đang mong đợi điều gì.
Một giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Hạ Hoài nói: “Em đã không đặt mật khẩu.”
Giang Sơ Tinh hơi mở to mắt kinh ngạc.
Hạ Hoài uống thêm một ngụm nước, do dự: “Em cũng sai rồi, lúc trước không nên giận anh.”
Giang Sơ Tinh bóp chai nước khoáng trong tay.
Hạ Hoài rất ít khi thẳng thắn nói chuyện với anh, chuyện này rõ ràng là anh sai trước, vậy sao Hạ Hoài lại xin lỗi.
“Về sau sẽ không thế nữa.” Hạ Hoài nhìn thẳng vào sườn mặt Giang Sơ Tinh, thanh âm nhẹ nhàng: “Dù anh có xua đuổi em đến thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời đi.”
Lời này vừa nói ra, trái tim Giang Sơ Tinh đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.
Giang Sơ Tinh siết chặt tay mình, quyết định trong khoảng thời gian này sẽ suy nghĩ kỹ và nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa anh cùng Hạ Hoài rồi cho cậu một câu trả lời rõ ràng.