Chương 46
Editor: chentranho
Nghe rõ cậu nói cái gì, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy trái tim hơi hơi tê dại.
Rõ ràng là đã hết lạnh nhưng cảm giác bỏng cháy mãnh liệt nơi cổ họng khiến Giang Sơ Tinh không thể làm ngơ, mạch máu trong cơ thể đột ngột thình thịch nhảy loạn như muốn nổ tung.
Anh không khỏi mím môi. Bởi vì hành động của anh, ánh mắt Hạ Hoài tự nhiên rơi vào trên cánh môi ấy.
Có thể là do bị cảm nên môi anh có chút thiếu nước, lại thêm thời tiết hanh khô nên không được ẩm ướt như mọi khi.
Hạ Hoài rũ mắt, nhìn từng đường nét trên môi anh.
Làn da của Giang Sơ Tinh rất trắng, màu môi của anh ấy cũng hồng hào hơn những người khác ngay từ khi còn nhỏ.
Vốn dĩ không có huyết sắc, mím một cái liền trở lên phấn nộn đến mềm mại hơn.
Hạ Hoài đột nhiên cười hỏi: “Ca ca, gần đây em học tập rất chăm chỉ, anh thưởng cho em một chút được không?”
Khoảng cách quá gần, tin tức Alpha lượn lờ lưu lại trên chóp mũi, Giang Sơ Tinh có chút xuất thần, theo bản năng hỏi: “Thưởng cái gì?”
Đôi mắt đen nhánh trong veo của Hạ Hoài nhìn thẳng vào anh, ôn nhu lễ phép mà dò hỏi: “Anh có thể cho em ôm một cái được không?”
“…” Giang Sơ Tinh cảm giác là cậu cố ý, cậu biết rõ anh không chịu nổi cậu cứ nhìn mình như thế này mà lại còn.
Cảm giác được bàn tay xoa nơi eo mình, anh hơi co người lại, nhưng cũng không quá chống cự.
Quay đầu đi, đừng nhìn anh như vậy nữa.
Hạ Hoài biết anh đã mềm lòng, cũng không dám quá đáng, chỉ đơn giản ôm lấy anh, tự nhiên đặt cằm mình trên vai anh: “Ca ca, thật ấm áp.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Hạ Hoài lại vươn một cánh tay khác tới ôm lấy.
Quần áo của họ cùng cọ xát vào nhau trong một không gian nhỏ.
Âm thanh đặc biệt mơ hồ mà ái muội.
Tâm tình Hạ Hoài đang rất tốt, ở bên tai anh thì thầm hỏi nhỏ: “Anh à, cuối tuần này mình hẹn hò đi. Em muốn ở một mình với anh cả ngày.”
Biết mình sẽ bị cự tuyệt, Hạ Hoài liền chặn trước nói thêm: “Anh đồng ý cho em theo đuổi rồi.”
Lời Giang Sơ Tinh vừa chạm đến cổ họng, đã bị anh đột ngột nghẹn trở về.
Cảm giác em ấy nói cái gì cũng đều có lý.
“Không nói lời nào có nghĩa là đồng ý.”
Dựa quá gần, hành động quá thân mật, và bầu không khí quá ái muội.
Giang Sơ Tinh thật sự cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn an toàn, vỗ vỗ tay cậu: “Buông ra.”
Hạ Hoài biết mình không thể làm quá, quá cưỡng ép anh ấy có thể sẽ phản tác dụng, vì vậy cậu ngoan ngoãn buông anh ra.
Ngay khi cậu vừa buông ra, Giang Sơ Tinh đã đẩy cậu sang một bên, mở cửa bỏ đi mà không thèm ngoái lại.
Hạ Hoài cũng không đuổi theo ra ngoài, chỉ đứng đó nghe tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa.
Không khó để hình dung anh của lúc này, nhất định là lại xấu hổ, tức giận đến đỏ cả hai tai rồi.
Dễ thương thật.
Một lúc sau, Hạ Hoài từ trong toilet đi ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, cậu nghĩ đến đôi môi hơi khô của Giang Sơ Tinh liền xoay người bước tới phòng y tế.
Khi cậu đi xuống cầu thang, điện thoại trong túi liền rung lên hai lần.
Mở ra thì thấy là Tưởng Nam gửi WeChat tới.
[Tưởng Nam]: Có đó không, cuối tuần này có rảnh không?
Hạ Hoài gõ một chữ trả lời.
[Hạ]: Sao vậy?
[Tưởng Nam]: Chẳng phải bài hát và video của chúng ta đã trở nên phổ biến được một thời gian rồi sao? Một tổ chức từ thiện có mời chúng ta tham gia một buổi biểu diễn đường phố để giúp các trại trẻ mồ côi cho trẻ em bị bỏ rơi có được một số quỹ học tập, hỏi chúng ta có muốn đi không, họ sẽ cung cấp địa điểm.
Hạ Hoài nghĩ một hồi rồi đồng ý.
[Tưởng Nam]: Cậu đó, hôm trước có một ông chủ đề nghị hơn một nghìn tệ cho một buổi biểu diễn quảng cáo thì cậu không nhận. Cái này miễn phí thì lại nhận sảng khoái đến vậy.
[Tưởng Nam]: Quên đi, lát nữa để tôi nói với bọn Cố Tiêu.
Hạ Hoài đáp lại bằng một câu ngắn gọn.
[Tưởng Nam]: Tôi hỏi cậu chuyện này.
[Hạ]: Hỏi đi.
[Tưởng Nam]: Cậu và anh trai cậu thế nào rồi? Nếu thật sự không được thì nhớ xem xét đến tôi nhá.
Hạ Hoài trực tiếp bỏ qua câu nói vừa rồi của hắn ta, lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Giang Sơ Tinh trong nhà vệ sinh.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ chữ.
[Hạ]: Đang theo đuổi.
[Hạ]: Tôi đưa anh ấy đi cùng vào cuối tuần được không?
[Tưởng Nam]: Đương nhiên là được rồi, yên tâm, cứ việc đem theo người nhà đến đi.
Ánh mặt Hạ Hoài dừng trên hai chữ “người nhà” kia, ý cười trong mắt càng lộ rõ.
Vừa tán gẫu, Hạ Hoài vừa đi đến phòng y tế.
Lúc Hạ Hoài ra khỏi phòng y tế còn mang theo một cây son dưỡng ẩm đi thẳng về lớp.
Cố An nghe thấy tiếng cửa sau mở ra, quay đầu lại thì thấy là Hoài ca.
Hắn nghiêng người tò mò hỏi: “Hoài ca, vừa rồi cậu nói đuổi người, cậu đang đuổi theo ai vậy? Bắt được chưa?”
Hạ Hoài ngồi xuống, đưa mắt nhìn người bên cạnh.
“Không đuổi được sao …” Cố An thoáng nhìn theo tầm mắt cậu, lập tức minh bạch, hài hước nói: “Cái đó phải theo đuổi cho tốt, chúc Hoài ca sớm ngày bắt được người tới tay nhá.”
Hạ Hoài đặt son môi trên bàn Giang Sơ Tinh: “Thời tiết hanh khô rất dễ bị nẻ.”
Môi của Giang Sơ Tinh thực sự vẫn luôn hồng hào, thời điểm sử dụng vật này vẫn luôn chỉ có Hạ Hoài khi còn nhỏ.
Hạ Hoài khi còn nhỏ phi thường trắng mịn, có thể là do thể chất thiên hàn, vừa đến mùa đông, lỗ tai đều sẽ bị tổn thương do giá rét.
Hạ Hoài nhìn anh bất động không lên tiếng, cúi người giúp anh vặn son, nghiêng đầu nói: “Anh có cần em thoa cho anh không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của cậu, Giang Sơ Tinh giật giật khóe miệng, tự mình cầm lấy: “Không cần.”
Anh tùy ý ở trên môi quệt quệt vài cái.
Là hương vị bạc hà the mát.
Hạ Hoài nhìn anh bặm môi thoa son, nháy mắt như nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Mùi tin tức tố hoa sơn chi với mùi vị son môi bạc hà là hương vị gì nhỉ?
Có phải là vừa thơm vừa lành lạnh không?
Nếu muốn khám phá cánh cửa đó, có phải sẽ cần đem mùi vị của son môi ăn hết chăng?
Phát hiện tâm tư chính mình đang lung tung rối loạn, ánh mắt Hạ Hoài xẹt qua những cảm xúc phức tạp rồi lan tràn vào tận trái tim cậu, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống.
Tiết cuối cùng là tiết tự học buổi tối, mọi người đều có chút an tĩnh.
Tốc độ làm các câu hỏi của Giang Sơ Tinh ngày hôm nay chậm hơn nhiều so với trước đây.
Anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt như thiêu đốt của người bên cạnh mình, như thể nó đang thực sự rơi vào trên người anh, như hận không thể nhìn chằm chằm anh thành một cái lỗ.
Anh cứ cố gắng kiên nhẫn chịu đựng mãi, cuối cùng ngẩng đầu, gõ gõ lên mặt bàn Hạ Hoài bên cạnh: “Đề bài không làm, em nhìn chằm chằm anh làm cái gì?”
Hạ Hoài nhàn tản mà chống đầu, ánh mắt dịu dàng lại chuyên chú.
“Bởi vì anh đẹp trai.”
–
Thời tiết ở Ninh Thành ngày càng khô và lạnh hơn, nhưng dòng người trên phố lại chỉ tăng không giảm, có thể là vì thời tiết se lạnh luôn thích hợp để đi dạo phố.
Có một sự khác biệt lớn giữa biểu diễn đường phố và biểu diễn trong nhà, trước hết là trang thiết bị phải tự chuẩn bị, người xem cũng luôn thay đổi.
Một số người trong số họ sẽ rời đi sau khi nghe một bài hát, điều này cũng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ca sĩ.
Giang Sơ Tinh không biết nhiều về thiết bị của họ, vì vậy anh không dám đi lên giúp đỡ.
Ca hát trên đường phố như thế này Giang Sơ Tinh đã lâu không gặp, thấy bọn họ chuẩn bị, không hiểu vì sao anh cũng có chút khẩn trương.
Ánh mắt rơi vào bóng lưng bận rộn của Hạ Hoài, xem màn chỉ huy của cậu, như thể lâm nguy không loạn, rất trật tự.
Giang Sơ Tinh cảm thấy vừa chua xót lại có chút nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Sau bao ngày không gặp lại, hóa ra đứa trẻ lúc đó đã thực sự trưởng thành, trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
Đã từng luôn chỉ biết trốn sau lưng mình khi đến chỗ nhiều người, không ngờ bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cậu lại không chút rụt rè, mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
“A lô, a lô” Hạ Hoài đứng trước micro để kiểm tra thiết bị.
Giang Sơ Tinh đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào cậu, Hạ Hoài cong mắt về phía anh, quay đầu lại cho Tưởng Nam một động tác ok.
Tất cả nhân viên đều vào vị trí.
Tưởng Nam đứng phía trước cầm micro.
“Xin chào các bạn, chúng tôi là ban nhạc Mùa hè. Tôi mong rằng trong những ngày cuối tuần bận rộn này, các bạn có thể chậm lại vài giây để nghe một bài hát, thư giãn đầu óc, chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ.”
Giọng hát phát ra từ dàn âm thanh khác hẳn với nghe trong nhà, lòng người như được thả lỏng theo bài hát.
Họ đang ở một ngã tư quảng trường rất nhiều người, nhưng mọi người đều đến rồi đi rất vội vàng.
Ban đầu không có nhiều người dừng lại để nghe, dần dần xung quanh càng ngày càng nhiều người.
Giang Sơ Tinh thậm chí còn nhìn thấy một cô bé ném đồng xu vào hộp đàn piano của họ.
Anh bước tới xoa đầu cô bé, cúi xuống nở nụ cười dịu dàng với bé: “Cảm ơn em.”
Cô bé nhỏ xấu hổ, cúi đầu chạy về phía người nhà.
Giang Sơ Tinh ngước mắt nhìn lại, cũng mỉm cười với đôi vơ chồng kia một cái.
Dần dà người đến xem cũng sôi động hẳn lên, cho rằng anh đang thu tiền nên đều tìm đến anh hỏi thăm.
“Anh ơi, tôi chỉ có di động thì quyên góp như thế nào? Mấy anh có mã QR không.”
“Bạn chờ một lát nhé.” Giang Sơ Tinh nhìn xung quanh, không biết mã QR của họ ở đâu, liền khoa chân múa tay ra hiệu với Hạ Hoài trong không khí.
Bọn họ thật sự rất ăn ý, Hạ Hoài chỉ vào bên trong hộp đàn piano, Giang Sơ Tinh lật lên liền thấy mã QR ở ngay phía dưới.
Giang Sơ Tinh ra hiệu ok với cậu.
Sau khi người kia quét mã, Giang Sơ Tinh cúi đầu nói lời cảm ơn.
Rốt cuộc đều là làm việc thiện, đáng giá để cảm tạ.
Có hai dì còn cười cười vỗ vai anh: “Cậu bé còn rất lễ phép, không tồi.”
Giang Sơ Tinh từ nhỏ đã luôn được người lớn tuổi yêu thích, giống trời sinh đã có loại thể chất này.
Một bài hát đã kết thúc, chỉ còn lại bài hát cuối cùng.
Thanh âm khàn khàn của Hạ Hoài phát ra từ dàn âm thanh: “Bài hát tiếp theo là sáng tác của tôi. Tôi đã viết nó cho một người rất quan trọng, tên là 《 ngôi sao 》.”
Trái tim Giang Sơ Tinh lỡ trật một nhịp.
Quay đầu lại, đúng lúc cùng Hạ Hoài bốn mắt nhìn nhau.
Tâm loạn như ma.
Tầm mắt kia giống như tấm lưới của người thợ săn, một tấc lại một tấc kiểm tra đến điểm giới hạn của anh, lại ôn nhu đến cực điểm, dụ dỗ chính anh sa lưới.
Giai điệu quen thuộc vang lên từ dàn âm thanh, anh nhìn Hạ Hoài khẽ cười với anh một cái, sau đó cất lên từng câu từ rõ ràng.
“Bầu trời sẽ nắng
Sao treo trên bầu trời,
Anh vẫn ở trong mắt cậu ấy
Cuộc sống luôn trống rỗng,
Nhưng có anh lại khác. “
………………
Tiếng hát rõ ràng hơn nhiều so với ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, hoặc cũng có thể là do anh đã khắc sâu lời bài hát trong tâm trí.
Giang Sơ Tinh có thể nhớ những gì anh muốn nhớ chỉ bằng cách đọc nó hai lần.
Huống chi lại không chỉ có hai lần.
Hạ Hoài không nhìn đi chỗ khác, trong mắt mang theo một chút dung túng.
Không có ánh đèn sân khấu sặc sỡ, nhưng người con trai phía trước vẫn luôn chói lóa như vậy.
“Bên kia dải Ngân hà
Nghênh đón các vì sao
Bóp nát rải đầy quanh cậu,
Pháo hoa trong thế giới này
Vì sao nháy mắt với cậu, cậu cũng mỉm cười với vì sao. “
Âm cuối nhẹ nhàng biến mất.
Trong tai của Giang Sơ Tinh tràn ngập tiếng thảo luận và vỗ tay xung quanh.
Anh nhìn Hạ Hoài.
Đột nhiên, một thanh niên với mái tóc nhuộm vàng rực huýt sáo, lớn tiếng trêu chọc: “Anh zai ơi, bài hát này là viết cho người anh thích à”.
Giang Sơ Tinh thấy Hạ Hoài cong môi, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Âm cuối của cậu hơi cao lên, có chút ái muội không thể giải thích được.
Giang Sơ Tinh vô tình siết chặt ngón tay mình, dịch khỏi tầm nhìn của Hạ Hoài.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng la hét của vài cô gái gần đó.
“Đó không phải là giáo thảo của trung học số 1 Hoàn Xuân sao? Trời ơi, hôm nay thật là may mắn quá đi!”
“A a a a a a tui phải vào nhóm biển sao kể cho trưởng nhóm thui!”
“Nhìn kìa! Là Tinh ca!! Anh ấy cũng ở đây!”
“Đậu, còn đẹp trai hơn ảnh nữa!”
Ngày càng có nhiều người đến xem.
Giang Sơ Tinh chen lấn ra khỏi đám đông thì gặp phải một nhân viên làm công tác từ thiện.
“Vất vả vất vả, đã biểu diễn xong rồi sao?”
Giang Sơ Tinh gật đầu: “Ừm, đã hát xong rồi.”
“Vậy đi gọi bọn họ đi ăn cơm thôi.”
Các nhân viên đều là tình nguyện viên, lớn tuổi hơn họ, là sinh viên đại học.
Địa điểm ăn uống rất tốt, là một bữa tiệc đứng tự chọn mà những người trẻ tuổi sẽ thích.
Ngoài ra còn có một số ban nhạc khác đến tham gia biểu diễn đường phố để làm từ thiện, mọi người cùng gặp nhau ở tầng một.
Đều không biết nhau, vì vậy cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Bọn họ tìm một góc ngồi xuống, Cố An trực tiếp nằm trên sô pha: “A, mệt quá.”
Tiêu Thời đá hắn một cái: “Ngồi thẳng lên.”
“Mùa đông thì nên ở nhà hưởng thụ máy sưởi chớ.” Cố An giống cá mặn nằm liệt một chỗ: “Tại sao tui phải ở đây ca hát hứng gió lạnh vậy.”
Phàn nàn thì phàn nàn, thực tế lúc ca hát lại rất sung sức.
Tiêu Thời cũng gần giống như hắn, không còn sức nằm trên sô pha.
Giang Sơ Tinh ngồi xuống bên cửa sổ, Hạ Hoài cũng ngồi ở bên cạnh anh.
Ở một góc khuất, cánh tay của Hạ Hoài chạm vào cánh tay lộ ra của Giang Sơ Tinh, có chút mồ hôi nóng.
Nghiêng đầu nhìn qua thì thấy anh chỉ mặc một cái áo hoodie mỏng màu trắng, bởi vì đường viền cổ áo buông lỏng mà lộ ra cổ và xương quai xanh.
“Anh không lạnh à?”
Giang Sơ Tinh kéo cổ áo mình quạt quạt phe phẩy: “Không lạnh, anh còn thấy nóng đây này.”
Anh làm như thế, đường viền cổ áo càng lộ ra nhiều hơn, có thể thấy rõ làn da của anh hơi đỏ lên vì nóng, xương quai xanh lõm xuống, mang theo từng luồng tin tức tố tràn ra theo chuyển động của anh.
Sự chiếm hữu bị đè nén trong lòng Hạ Hoài không tự chủ tràn ra.
Cổ họng của cậu co lại, vừa định mở miệng nói thì Tưởng Nam đã đi tới gọi cậu: “Người phụ trách tổ chức từ thiện mời chúng ta sang bên kia một chuyến.”
Cố An Tiêu Thời không không muốn đứng lên.
Cố An dài giọng: “Rốt cuộc kêu chúng ta làm cái gì thế.”
Trước khi Hạ Hoài đứng dậy, cậu liền lấy áo khoác của Giang Sơ Tinh ở sau ghế mặc vào cho anh, còn đem khóa kéo lên.
Nhấp môi nói: “Vừa mới cảm mạo, đừng cởi quần áo linh tinh.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Anh cảm thấy Hạ Hoài bây giờ càng lúc quản càng nhiều.
Hạ Hoài lại nói: “Anh đi lấy cái gì ăn trước đi, không cần chờ bọn em.”
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng.
Sau khi họ rời đi, anh mới cầm đĩa đến khu vực đồ ăn.
Nhà hàng buffet rất rộng, có nhiều món, còn có hải sản.
Trong lúc anh đang chọn, một cậu bé ăn mặc rất punk liền đứng trước mặt anh.
“Xin chào, có thể làm quen chút được không?” Chàng trai chủ động giới thiệu: “Tôi là thành viên của ban nhạc Cương quyết. Vừa rồi tôi có nghe ban nhạc của cậu hát ở ngã tư quảng trường. Thật sự rất hay”.
Giang Sơ Tinh lễ phép gật đầu: “Cám ơn.”
Thấy hắn không định rời đi, Giang Sơ Tinh lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Chàng trai mím môi đưa điện thoại qua.
“Có thể thêm phương thức liên lạc của anh không? Tôi vừa nhìn thấy cậu đứng ở nơi đó.” Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn Giang Sơ Tinh: “Chỉ là … cậu là mẫu người tôi thích, cho nên … có thể thêm phương thức liên lạc làm quen được không?”
Giang Sơ Tinh lớn lên trông thực sự vô hại, người không quen sẽ nhầm anh ấy với kiểu Omega nhỏ ngoan ngoãn nào đó.
Đặc biệt là khi cười, sẽ gợi lên mong muốn bảo vệ sâu trong trái tim của Alpha.
Anh vừa mở miệng muốn từ chối, không ngờ cổ tay đã bị bắt lấy, trực tiếp rơi vào một cái ôm ấm áp.
Người đến có tin tức tố mát lạnh, lộ ra khao khát chiếm hữu bẩm sinh của Alpha, quấn chặt lấy anh.
Như muốn nói rõ ràng với bên kia rằng anh ấy thuộc về mình.
Thiếu niên ôm anh cúi đầu ngửi, như là xác nhận hương vị, hơi thở đều phun trên đầu anh, mang theo một luồng điện vô hình.
Hạ Hoài nâng mắt nhìn người thiếu niên kia, trong lòng mang theo cảm xúc khó lường, trên môi khẽ mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất thẳng thắn.
“Xin lỗi, anh ấy đã có đối tượng rồi.”
Nghe rõ cậu nói cái gì, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy trái tim hơi hơi tê dại.
Rõ ràng là đã hết lạnh nhưng cảm giác bỏng cháy mãnh liệt nơi cổ họng khiến Giang Sơ Tinh không thể làm ngơ, mạch máu trong cơ thể đột ngột thình thịch nhảy loạn như muốn nổ tung.
Anh không khỏi mím môi. Bởi vì hành động của anh, ánh mắt Hạ Hoài tự nhiên rơi vào trên cánh môi ấy.
Có thể là do bị cảm nên môi anh có chút thiếu nước, lại thêm thời tiết hanh khô nên không được ẩm ướt như mọi khi.
Hạ Hoài rũ mắt, nhìn từng đường nét trên môi anh.
Làn da của Giang Sơ Tinh rất trắng, màu môi của anh ấy cũng hồng hào hơn những người khác ngay từ khi còn nhỏ.
Vốn dĩ không có huyết sắc, mím một cái liền trở lên phấn nộn đến mềm mại hơn.
Hạ Hoài đột nhiên cười hỏi: “Ca ca, gần đây em học tập rất chăm chỉ, anh thưởng cho em một chút được không?”
Khoảng cách quá gần, tin tức Alpha lượn lờ lưu lại trên chóp mũi, Giang Sơ Tinh có chút xuất thần, theo bản năng hỏi: “Thưởng cái gì?”
Đôi mắt đen nhánh trong veo của Hạ Hoài nhìn thẳng vào anh, ôn nhu lễ phép mà dò hỏi: “Anh có thể cho em ôm một cái được không?”
“…” Giang Sơ Tinh cảm giác là cậu cố ý, cậu biết rõ anh không chịu nổi cậu cứ nhìn mình như thế này mà lại còn.
Cảm giác được bàn tay xoa nơi eo mình, anh hơi co người lại, nhưng cũng không quá chống cự.
Quay đầu đi, đừng nhìn anh như vậy nữa.
Hạ Hoài biết anh đã mềm lòng, cũng không dám quá đáng, chỉ đơn giản ôm lấy anh, tự nhiên đặt cằm mình trên vai anh: “Ca ca, thật ấm áp.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Hạ Hoài lại vươn một cánh tay khác tới ôm lấy.
Quần áo của họ cùng cọ xát vào nhau trong một không gian nhỏ.
Âm thanh đặc biệt mơ hồ mà ái muội.
Tâm tình Hạ Hoài đang rất tốt, ở bên tai anh thì thầm hỏi nhỏ: “Anh à, cuối tuần này mình hẹn hò đi. Em muốn ở một mình với anh cả ngày.”
Biết mình sẽ bị cự tuyệt, Hạ Hoài liền chặn trước nói thêm: “Anh đồng ý cho em theo đuổi rồi.”
Lời Giang Sơ Tinh vừa chạm đến cổ họng, đã bị anh đột ngột nghẹn trở về.
Cảm giác em ấy nói cái gì cũng đều có lý.
“Không nói lời nào có nghĩa là đồng ý.”
Dựa quá gần, hành động quá thân mật, và bầu không khí quá ái muội.
Giang Sơ Tinh thật sự cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn an toàn, vỗ vỗ tay cậu: “Buông ra.”
Hạ Hoài biết mình không thể làm quá, quá cưỡng ép anh ấy có thể sẽ phản tác dụng, vì vậy cậu ngoan ngoãn buông anh ra.
Ngay khi cậu vừa buông ra, Giang Sơ Tinh đã đẩy cậu sang một bên, mở cửa bỏ đi mà không thèm ngoái lại.
Hạ Hoài cũng không đuổi theo ra ngoài, chỉ đứng đó nghe tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa.
Không khó để hình dung anh của lúc này, nhất định là lại xấu hổ, tức giận đến đỏ cả hai tai rồi.
Dễ thương thật.
Một lúc sau, Hạ Hoài từ trong toilet đi ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, cậu nghĩ đến đôi môi hơi khô của Giang Sơ Tinh liền xoay người bước tới phòng y tế.
Khi cậu đi xuống cầu thang, điện thoại trong túi liền rung lên hai lần.
Mở ra thì thấy là Tưởng Nam gửi WeChat tới.
[Tưởng Nam]: Có đó không, cuối tuần này có rảnh không?
Hạ Hoài gõ một chữ trả lời.
[Hạ]: Sao vậy?
[Tưởng Nam]: Chẳng phải bài hát và video của chúng ta đã trở nên phổ biến được một thời gian rồi sao? Một tổ chức từ thiện có mời chúng ta tham gia một buổi biểu diễn đường phố để giúp các trại trẻ mồ côi cho trẻ em bị bỏ rơi có được một số quỹ học tập, hỏi chúng ta có muốn đi không, họ sẽ cung cấp địa điểm.
Hạ Hoài nghĩ một hồi rồi đồng ý.
[Tưởng Nam]: Cậu đó, hôm trước có một ông chủ đề nghị hơn một nghìn tệ cho một buổi biểu diễn quảng cáo thì cậu không nhận. Cái này miễn phí thì lại nhận sảng khoái đến vậy.
[Tưởng Nam]: Quên đi, lát nữa để tôi nói với bọn Cố Tiêu.
Hạ Hoài đáp lại bằng một câu ngắn gọn.
[Tưởng Nam]: Tôi hỏi cậu chuyện này.
[Hạ]: Hỏi đi.
[Tưởng Nam]: Cậu và anh trai cậu thế nào rồi? Nếu thật sự không được thì nhớ xem xét đến tôi nhá.
Hạ Hoài trực tiếp bỏ qua câu nói vừa rồi của hắn ta, lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Giang Sơ Tinh trong nhà vệ sinh.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ chữ.
[Hạ]: Đang theo đuổi.
[Hạ]: Tôi đưa anh ấy đi cùng vào cuối tuần được không?
[Tưởng Nam]: Đương nhiên là được rồi, yên tâm, cứ việc đem theo người nhà đến đi.
Ánh mặt Hạ Hoài dừng trên hai chữ “người nhà” kia, ý cười trong mắt càng lộ rõ.
Vừa tán gẫu, Hạ Hoài vừa đi đến phòng y tế.
Lúc Hạ Hoài ra khỏi phòng y tế còn mang theo một cây son dưỡng ẩm đi thẳng về lớp.
Cố An nghe thấy tiếng cửa sau mở ra, quay đầu lại thì thấy là Hoài ca.
Hắn nghiêng người tò mò hỏi: “Hoài ca, vừa rồi cậu nói đuổi người, cậu đang đuổi theo ai vậy? Bắt được chưa?”
Hạ Hoài ngồi xuống, đưa mắt nhìn người bên cạnh.
“Không đuổi được sao …” Cố An thoáng nhìn theo tầm mắt cậu, lập tức minh bạch, hài hước nói: “Cái đó phải theo đuổi cho tốt, chúc Hoài ca sớm ngày bắt được người tới tay nhá.”
Hạ Hoài đặt son môi trên bàn Giang Sơ Tinh: “Thời tiết hanh khô rất dễ bị nẻ.”
Môi của Giang Sơ Tinh thực sự vẫn luôn hồng hào, thời điểm sử dụng vật này vẫn luôn chỉ có Hạ Hoài khi còn nhỏ.
Hạ Hoài khi còn nhỏ phi thường trắng mịn, có thể là do thể chất thiên hàn, vừa đến mùa đông, lỗ tai đều sẽ bị tổn thương do giá rét.
Hạ Hoài nhìn anh bất động không lên tiếng, cúi người giúp anh vặn son, nghiêng đầu nói: “Anh có cần em thoa cho anh không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của cậu, Giang Sơ Tinh giật giật khóe miệng, tự mình cầm lấy: “Không cần.”
Anh tùy ý ở trên môi quệt quệt vài cái.
Là hương vị bạc hà the mát.
Hạ Hoài nhìn anh bặm môi thoa son, nháy mắt như nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Mùi tin tức tố hoa sơn chi với mùi vị son môi bạc hà là hương vị gì nhỉ?
Có phải là vừa thơm vừa lành lạnh không?
Nếu muốn khám phá cánh cửa đó, có phải sẽ cần đem mùi vị của son môi ăn hết chăng?
Phát hiện tâm tư chính mình đang lung tung rối loạn, ánh mắt Hạ Hoài xẹt qua những cảm xúc phức tạp rồi lan tràn vào tận trái tim cậu, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống.
Tiết cuối cùng là tiết tự học buổi tối, mọi người đều có chút an tĩnh.
Tốc độ làm các câu hỏi của Giang Sơ Tinh ngày hôm nay chậm hơn nhiều so với trước đây.
Anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt như thiêu đốt của người bên cạnh mình, như thể nó đang thực sự rơi vào trên người anh, như hận không thể nhìn chằm chằm anh thành một cái lỗ.
Anh cứ cố gắng kiên nhẫn chịu đựng mãi, cuối cùng ngẩng đầu, gõ gõ lên mặt bàn Hạ Hoài bên cạnh: “Đề bài không làm, em nhìn chằm chằm anh làm cái gì?”
Hạ Hoài nhàn tản mà chống đầu, ánh mắt dịu dàng lại chuyên chú.
“Bởi vì anh đẹp trai.”
–
Thời tiết ở Ninh Thành ngày càng khô và lạnh hơn, nhưng dòng người trên phố lại chỉ tăng không giảm, có thể là vì thời tiết se lạnh luôn thích hợp để đi dạo phố.
Có một sự khác biệt lớn giữa biểu diễn đường phố và biểu diễn trong nhà, trước hết là trang thiết bị phải tự chuẩn bị, người xem cũng luôn thay đổi.
Một số người trong số họ sẽ rời đi sau khi nghe một bài hát, điều này cũng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ca sĩ.
Giang Sơ Tinh không biết nhiều về thiết bị của họ, vì vậy anh không dám đi lên giúp đỡ.
Ca hát trên đường phố như thế này Giang Sơ Tinh đã lâu không gặp, thấy bọn họ chuẩn bị, không hiểu vì sao anh cũng có chút khẩn trương.
Ánh mắt rơi vào bóng lưng bận rộn của Hạ Hoài, xem màn chỉ huy của cậu, như thể lâm nguy không loạn, rất trật tự.
Giang Sơ Tinh cảm thấy vừa chua xót lại có chút nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Sau bao ngày không gặp lại, hóa ra đứa trẻ lúc đó đã thực sự trưởng thành, trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
Đã từng luôn chỉ biết trốn sau lưng mình khi đến chỗ nhiều người, không ngờ bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cậu lại không chút rụt rè, mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
“A lô, a lô” Hạ Hoài đứng trước micro để kiểm tra thiết bị.
Giang Sơ Tinh đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào cậu, Hạ Hoài cong mắt về phía anh, quay đầu lại cho Tưởng Nam một động tác ok.
Tất cả nhân viên đều vào vị trí.
Tưởng Nam đứng phía trước cầm micro.
“Xin chào các bạn, chúng tôi là ban nhạc Mùa hè. Tôi mong rằng trong những ngày cuối tuần bận rộn này, các bạn có thể chậm lại vài giây để nghe một bài hát, thư giãn đầu óc, chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ.”
Giọng hát phát ra từ dàn âm thanh khác hẳn với nghe trong nhà, lòng người như được thả lỏng theo bài hát.
Họ đang ở một ngã tư quảng trường rất nhiều người, nhưng mọi người đều đến rồi đi rất vội vàng.
Ban đầu không có nhiều người dừng lại để nghe, dần dần xung quanh càng ngày càng nhiều người.
Giang Sơ Tinh thậm chí còn nhìn thấy một cô bé ném đồng xu vào hộp đàn piano của họ.
Anh bước tới xoa đầu cô bé, cúi xuống nở nụ cười dịu dàng với bé: “Cảm ơn em.”
Cô bé nhỏ xấu hổ, cúi đầu chạy về phía người nhà.
Giang Sơ Tinh ngước mắt nhìn lại, cũng mỉm cười với đôi vơ chồng kia một cái.
Dần dà người đến xem cũng sôi động hẳn lên, cho rằng anh đang thu tiền nên đều tìm đến anh hỏi thăm.
“Anh ơi, tôi chỉ có di động thì quyên góp như thế nào? Mấy anh có mã QR không.”
“Bạn chờ một lát nhé.” Giang Sơ Tinh nhìn xung quanh, không biết mã QR của họ ở đâu, liền khoa chân múa tay ra hiệu với Hạ Hoài trong không khí.
Bọn họ thật sự rất ăn ý, Hạ Hoài chỉ vào bên trong hộp đàn piano, Giang Sơ Tinh lật lên liền thấy mã QR ở ngay phía dưới.
Giang Sơ Tinh ra hiệu ok với cậu.
Sau khi người kia quét mã, Giang Sơ Tinh cúi đầu nói lời cảm ơn.
Rốt cuộc đều là làm việc thiện, đáng giá để cảm tạ.
Có hai dì còn cười cười vỗ vai anh: “Cậu bé còn rất lễ phép, không tồi.”
Giang Sơ Tinh từ nhỏ đã luôn được người lớn tuổi yêu thích, giống trời sinh đã có loại thể chất này.
Một bài hát đã kết thúc, chỉ còn lại bài hát cuối cùng.
Thanh âm khàn khàn của Hạ Hoài phát ra từ dàn âm thanh: “Bài hát tiếp theo là sáng tác của tôi. Tôi đã viết nó cho một người rất quan trọng, tên là 《 ngôi sao 》.”
Trái tim Giang Sơ Tinh lỡ trật một nhịp.
Quay đầu lại, đúng lúc cùng Hạ Hoài bốn mắt nhìn nhau.
Tâm loạn như ma.
Tầm mắt kia giống như tấm lưới của người thợ săn, một tấc lại một tấc kiểm tra đến điểm giới hạn của anh, lại ôn nhu đến cực điểm, dụ dỗ chính anh sa lưới.
Giai điệu quen thuộc vang lên từ dàn âm thanh, anh nhìn Hạ Hoài khẽ cười với anh một cái, sau đó cất lên từng câu từ rõ ràng.
“Bầu trời sẽ nắng
Sao treo trên bầu trời,
Anh vẫn ở trong mắt cậu ấy
Cuộc sống luôn trống rỗng,
Nhưng có anh lại khác. “
………………
Tiếng hát rõ ràng hơn nhiều so với ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, hoặc cũng có thể là do anh đã khắc sâu lời bài hát trong tâm trí.
Giang Sơ Tinh có thể nhớ những gì anh muốn nhớ chỉ bằng cách đọc nó hai lần.
Huống chi lại không chỉ có hai lần.
Hạ Hoài không nhìn đi chỗ khác, trong mắt mang theo một chút dung túng.
Không có ánh đèn sân khấu sặc sỡ, nhưng người con trai phía trước vẫn luôn chói lóa như vậy.
“Bên kia dải Ngân hà
Nghênh đón các vì sao
Bóp nát rải đầy quanh cậu,
Pháo hoa trong thế giới này
Vì sao nháy mắt với cậu, cậu cũng mỉm cười với vì sao. “
Âm cuối nhẹ nhàng biến mất.
Trong tai của Giang Sơ Tinh tràn ngập tiếng thảo luận và vỗ tay xung quanh.
Anh nhìn Hạ Hoài.
Đột nhiên, một thanh niên với mái tóc nhuộm vàng rực huýt sáo, lớn tiếng trêu chọc: “Anh zai ơi, bài hát này là viết cho người anh thích à”.
Giang Sơ Tinh thấy Hạ Hoài cong môi, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Âm cuối của cậu hơi cao lên, có chút ái muội không thể giải thích được.
Giang Sơ Tinh vô tình siết chặt ngón tay mình, dịch khỏi tầm nhìn của Hạ Hoài.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng la hét của vài cô gái gần đó.
“Đó không phải là giáo thảo của trung học số 1 Hoàn Xuân sao? Trời ơi, hôm nay thật là may mắn quá đi!”
“A a a a a a tui phải vào nhóm biển sao kể cho trưởng nhóm thui!”
“Nhìn kìa! Là Tinh ca!! Anh ấy cũng ở đây!”
“Đậu, còn đẹp trai hơn ảnh nữa!”
Ngày càng có nhiều người đến xem.
Giang Sơ Tinh chen lấn ra khỏi đám đông thì gặp phải một nhân viên làm công tác từ thiện.
“Vất vả vất vả, đã biểu diễn xong rồi sao?”
Giang Sơ Tinh gật đầu: “Ừm, đã hát xong rồi.”
“Vậy đi gọi bọn họ đi ăn cơm thôi.”
Các nhân viên đều là tình nguyện viên, lớn tuổi hơn họ, là sinh viên đại học.
Địa điểm ăn uống rất tốt, là một bữa tiệc đứng tự chọn mà những người trẻ tuổi sẽ thích.
Ngoài ra còn có một số ban nhạc khác đến tham gia biểu diễn đường phố để làm từ thiện, mọi người cùng gặp nhau ở tầng một.
Đều không biết nhau, vì vậy cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Bọn họ tìm một góc ngồi xuống, Cố An trực tiếp nằm trên sô pha: “A, mệt quá.”
Tiêu Thời đá hắn một cái: “Ngồi thẳng lên.”
“Mùa đông thì nên ở nhà hưởng thụ máy sưởi chớ.” Cố An giống cá mặn nằm liệt một chỗ: “Tại sao tui phải ở đây ca hát hứng gió lạnh vậy.”
Phàn nàn thì phàn nàn, thực tế lúc ca hát lại rất sung sức.
Tiêu Thời cũng gần giống như hắn, không còn sức nằm trên sô pha.
Giang Sơ Tinh ngồi xuống bên cửa sổ, Hạ Hoài cũng ngồi ở bên cạnh anh.
Ở một góc khuất, cánh tay của Hạ Hoài chạm vào cánh tay lộ ra của Giang Sơ Tinh, có chút mồ hôi nóng.
Nghiêng đầu nhìn qua thì thấy anh chỉ mặc một cái áo hoodie mỏng màu trắng, bởi vì đường viền cổ áo buông lỏng mà lộ ra cổ và xương quai xanh.
“Anh không lạnh à?”
Giang Sơ Tinh kéo cổ áo mình quạt quạt phe phẩy: “Không lạnh, anh còn thấy nóng đây này.”
Anh làm như thế, đường viền cổ áo càng lộ ra nhiều hơn, có thể thấy rõ làn da của anh hơi đỏ lên vì nóng, xương quai xanh lõm xuống, mang theo từng luồng tin tức tố tràn ra theo chuyển động của anh.
Sự chiếm hữu bị đè nén trong lòng Hạ Hoài không tự chủ tràn ra.
Cổ họng của cậu co lại, vừa định mở miệng nói thì Tưởng Nam đã đi tới gọi cậu: “Người phụ trách tổ chức từ thiện mời chúng ta sang bên kia một chuyến.”
Cố An Tiêu Thời không không muốn đứng lên.
Cố An dài giọng: “Rốt cuộc kêu chúng ta làm cái gì thế.”
Trước khi Hạ Hoài đứng dậy, cậu liền lấy áo khoác của Giang Sơ Tinh ở sau ghế mặc vào cho anh, còn đem khóa kéo lên.
Nhấp môi nói: “Vừa mới cảm mạo, đừng cởi quần áo linh tinh.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Anh cảm thấy Hạ Hoài bây giờ càng lúc quản càng nhiều.
Hạ Hoài lại nói: “Anh đi lấy cái gì ăn trước đi, không cần chờ bọn em.”
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng.
Sau khi họ rời đi, anh mới cầm đĩa đến khu vực đồ ăn.
Nhà hàng buffet rất rộng, có nhiều món, còn có hải sản.
Trong lúc anh đang chọn, một cậu bé ăn mặc rất punk liền đứng trước mặt anh.
“Xin chào, có thể làm quen chút được không?” Chàng trai chủ động giới thiệu: “Tôi là thành viên của ban nhạc Cương quyết. Vừa rồi tôi có nghe ban nhạc của cậu hát ở ngã tư quảng trường. Thật sự rất hay”.
Giang Sơ Tinh lễ phép gật đầu: “Cám ơn.”
Thấy hắn không định rời đi, Giang Sơ Tinh lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Chàng trai mím môi đưa điện thoại qua.
“Có thể thêm phương thức liên lạc của anh không? Tôi vừa nhìn thấy cậu đứng ở nơi đó.” Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn Giang Sơ Tinh: “Chỉ là … cậu là mẫu người tôi thích, cho nên … có thể thêm phương thức liên lạc làm quen được không?”
Giang Sơ Tinh lớn lên trông thực sự vô hại, người không quen sẽ nhầm anh ấy với kiểu Omega nhỏ ngoan ngoãn nào đó.
Đặc biệt là khi cười, sẽ gợi lên mong muốn bảo vệ sâu trong trái tim của Alpha.
Anh vừa mở miệng muốn từ chối, không ngờ cổ tay đã bị bắt lấy, trực tiếp rơi vào một cái ôm ấm áp.
Người đến có tin tức tố mát lạnh, lộ ra khao khát chiếm hữu bẩm sinh của Alpha, quấn chặt lấy anh.
Như muốn nói rõ ràng với bên kia rằng anh ấy thuộc về mình.
Thiếu niên ôm anh cúi đầu ngửi, như là xác nhận hương vị, hơi thở đều phun trên đầu anh, mang theo một luồng điện vô hình.
Hạ Hoài nâng mắt nhìn người thiếu niên kia, trong lòng mang theo cảm xúc khó lường, trên môi khẽ mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất thẳng thắn.
“Xin lỗi, anh ấy đã có đối tượng rồi.”