Chương 74: Nhược Khê xả thân cứu con
Nhược Khê gần đến nơi hẹn,nàng cẩn thận bắn pháo sáng mà Tuyên Triệt đưa cho nàng,rồi nàng quay sang dặn ám vệ:
"Ngươi âm thầm đi theo ta đừng để bọn chúng phát hiện ".
Rồi Nhược Khê phi ngựa thẳng lên dốc,lúc Nhược Khê tìm được địa điểm thì chúng đã đứng đợi sẵn ở đó,Thiên Kỳ bị bọn chúng trói lại,nhìn qua thằng bé không tổn hại gì nàng mới thở phào yên tâm.
Nàng nói:
"Ta đã mang đầy đủ ngân lượng đến các người thả thằng bé ra ".
Tên cầm đầu nhìn thấy Nhược Khê ánh mặt lóe lên tia thèm thuồng,hắn cợt nhả nói:
"Để ta kiểm tra xem có đủ không đã làm gì mà vội vàng thế?".
Nhược Khê tung túi chứa vàng bạc cho chúng.
Thiên Kỳ nhìn thấy mẫu thân cậu nhóc cuống cuống lên,ba chân bốn cẳng chạy đến.Tên đứng gần đó thấy cậu nhóc bỏ chạy vội túm lấy tay Thiên Kỳ lôi lại.
Thiên Kỳ hoảng sợ vội vùng vằng toan bỏ chạy,do hai bên giằng co Thiên Kỳ bị hất ra xa mất thăng bằng cậu bé lăn xuống vách núi.
Nhược Khê đứng gần đó tim muốn bắn ra ngoài,cô lao người theo dùng tay túm được Thiên Kỳ,cả người cô sạt hết xuống dưới đất,còn bảo bảo thì lơ lửng trên không trung.
Ám vệ đứng ở xa nên không tới kịp,lúc định lao tới kéo vương phi cùng tiểu quận vương lên thì bóng dáng Tuyên Vương bay vụt qua nhẹ nhàng đỡ hai mẹ con bay lên.
Thiên Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy mẫu thân òa lên khóc nức nở,Nhược Khê thương con ôm chặt lấy bé.
Tuyên Vương tức giận tột cùng lạnh lùng quay ra quát lớn:
"Các ngươi muốn chết như thế nào,dám bắt cóc con trai ta thì chắc chắn đã xác định ".
"Người đâu,bắt toàn bộ bọn chúng lại cho ta ".
"Dạ! tuân lệnh vương gia".
Tên cầm đầu sợ hãi,run lẩy bẩy,vương gia nào cơ chứ,ta không biết gì cả.
Ám vệ từ từ tiến lên:
"Tuyên vương gia chiến thần của nước Sở,các ngươi ăn gan hùm mà dám bắt cóc tiểu quận vương ".
Tên cầm đầu run sợ,ta không biết gì cả có một cô nương đưa thằng bé này đến cho ta nói là con nhà thương hộ giàu có nếu tống tiền sẽ được một khoản to,ta tham lam nên mới nhận lời,nếu ta biết là tiểu quận vương thì mười lá gan ta cũng không dám.
Tuyên Vương lạnh lùng:
"Bắt vào chờ tra hỏi sau"
Rồi Tuyên Triệt đỡ Nhược Khê và Thiên Kỳ dậy.
Lúc này chàng mới thấy tay nàng bị một vết xước dài nhìn thật dọa người,ra hiệu cho ám vệ bế Thiên Kỳ còn chàng thì bế nàng lên giọng trách móc:
"Ta đã nói là có chuyện gì phải báo ta,sao nàng lại đi một mình,nếu ta đến muộn một chút không phải là sảy ra việc đáng tiếc hay không,nàng không biết lúc nhìn nàng và Kỳ Nhi lơ lửng trên vách núi ta đã sợ hãi thế nào ".
Nhược Khê biết mình sai nên chủ động nhận lỗi:
"Xin lỗi chàng,lúc đó ta hoảng sợ quá không nghĩ được nhiều như vậy,lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm,sẽ cẩn thận hơn ".
Tuyên vương lườm nàng:. ngôn tình ngược
"Nàng còn muốn có lần sau nữa hả".
Nhược Khê lè lưỡi,xuýt xoa vì không may động vào vết thương,Vương gia nhìn chằm chằm vào vết thương không nói lên lời.
Về đến nhà Thiên Kỳ biết phụ thân giận mình nên cậu bé không dám đến gần,sợ bị phạt.
Nhược Khê được chàng xử lý vết thương cho,nàng nhẹ nhàng gọi Thiên Kỳ đến gần hỏi con:
"Là ai đưa con đến chỗ bọn bắt cóc,con có nhớ không?".
Thiên Kỳ lén lút nhìn phụ thân không thấy người nói gì cậu mới từ từ nói:
"Là một phụ nữ xinh đẹp,nàng ta nói là người quen của phụ thân,còn biết cả thân phận của con nên con mới đi theo".
Nhược Khê và Tuyên Vương trầm ngâm suy nghĩ,ở đây người biết thân phận của Thiên Kỳ rất là ít,bỗng một hình ảnh lóe lên đầu hai người.
Tuyên vương hạ lệnh cho ám vệ:
"Ngươi đi điều tra nhị hoàng tử phi xem ngày hôm nay nàng ta đã đi những đâu,tiếp xúc với ai,nếu cần thiết bắt người bên cạnh nàng ta hỏi sẽ ra ".
Ám vệ nhận lệnh vội vàng đi làm việc,chuyện tiểu quận vương bị bắt cóc bọn họ cũng có một phần trách nhiệm nên họ muốn lấy công chuộc tội cố gắng tìm ra kẻ chủ mưu.
Tuyên Vương nhìn Thiên Kỳ giọng nghiêm khắc dậy dỗ:
"Con xem vì tính ham chơi của con để kẻ xấu lợi dụng khiến mẫu thân vì cứu con mà bị thương con đã biết lỗi của con chưa?".
Thiên Kỳ rơm rớm nước mắt gật nhẹ đầu nói:
"Con biết lỗi rồi ạ!".
Tuyên Vương lại nói tiếp:
"Bây giờ ta phạt con không được ra khỏi phòng,phải hối lỗi ở trong phòng con có chịu không?".
Ánh mắt cương nghị của bé nhìn lên:
"Dạ,con chấp nhận chịu phạt ạ!",rồi nhóc ủ rũ về phòng mình.
Nhược Khê quay lại nói với chàng:
"Phạt vậy có nặng không,bình thường con ham chơi hiếu động lắm,thiếp sợ...".
Tuyên Vương thở dài đáp:
"Thân phận Kỳ nhi rất nhạy cảm,chúng ta không thể lúc nào cũng ở bên con được,phải cho con nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề,ta không muốn chuyện đáng tiếc như thế này sảy ra nữa ".
Nhược Khê ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Thiếp nghe chàng ".
"Ngươi âm thầm đi theo ta đừng để bọn chúng phát hiện ".
Rồi Nhược Khê phi ngựa thẳng lên dốc,lúc Nhược Khê tìm được địa điểm thì chúng đã đứng đợi sẵn ở đó,Thiên Kỳ bị bọn chúng trói lại,nhìn qua thằng bé không tổn hại gì nàng mới thở phào yên tâm.
Nàng nói:
"Ta đã mang đầy đủ ngân lượng đến các người thả thằng bé ra ".
Tên cầm đầu nhìn thấy Nhược Khê ánh mặt lóe lên tia thèm thuồng,hắn cợt nhả nói:
"Để ta kiểm tra xem có đủ không đã làm gì mà vội vàng thế?".
Nhược Khê tung túi chứa vàng bạc cho chúng.
Thiên Kỳ nhìn thấy mẫu thân cậu nhóc cuống cuống lên,ba chân bốn cẳng chạy đến.Tên đứng gần đó thấy cậu nhóc bỏ chạy vội túm lấy tay Thiên Kỳ lôi lại.
Thiên Kỳ hoảng sợ vội vùng vằng toan bỏ chạy,do hai bên giằng co Thiên Kỳ bị hất ra xa mất thăng bằng cậu bé lăn xuống vách núi.
Nhược Khê đứng gần đó tim muốn bắn ra ngoài,cô lao người theo dùng tay túm được Thiên Kỳ,cả người cô sạt hết xuống dưới đất,còn bảo bảo thì lơ lửng trên không trung.
Ám vệ đứng ở xa nên không tới kịp,lúc định lao tới kéo vương phi cùng tiểu quận vương lên thì bóng dáng Tuyên Vương bay vụt qua nhẹ nhàng đỡ hai mẹ con bay lên.
Thiên Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy mẫu thân òa lên khóc nức nở,Nhược Khê thương con ôm chặt lấy bé.
Tuyên Vương tức giận tột cùng lạnh lùng quay ra quát lớn:
"Các ngươi muốn chết như thế nào,dám bắt cóc con trai ta thì chắc chắn đã xác định ".
"Người đâu,bắt toàn bộ bọn chúng lại cho ta ".
"Dạ! tuân lệnh vương gia".
Tên cầm đầu sợ hãi,run lẩy bẩy,vương gia nào cơ chứ,ta không biết gì cả.
Ám vệ từ từ tiến lên:
"Tuyên vương gia chiến thần của nước Sở,các ngươi ăn gan hùm mà dám bắt cóc tiểu quận vương ".
Tên cầm đầu run sợ,ta không biết gì cả có một cô nương đưa thằng bé này đến cho ta nói là con nhà thương hộ giàu có nếu tống tiền sẽ được một khoản to,ta tham lam nên mới nhận lời,nếu ta biết là tiểu quận vương thì mười lá gan ta cũng không dám.
Tuyên Vương lạnh lùng:
"Bắt vào chờ tra hỏi sau"
Rồi Tuyên Triệt đỡ Nhược Khê và Thiên Kỳ dậy.
Lúc này chàng mới thấy tay nàng bị một vết xước dài nhìn thật dọa người,ra hiệu cho ám vệ bế Thiên Kỳ còn chàng thì bế nàng lên giọng trách móc:
"Ta đã nói là có chuyện gì phải báo ta,sao nàng lại đi một mình,nếu ta đến muộn một chút không phải là sảy ra việc đáng tiếc hay không,nàng không biết lúc nhìn nàng và Kỳ Nhi lơ lửng trên vách núi ta đã sợ hãi thế nào ".
Nhược Khê biết mình sai nên chủ động nhận lỗi:
"Xin lỗi chàng,lúc đó ta hoảng sợ quá không nghĩ được nhiều như vậy,lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm,sẽ cẩn thận hơn ".
Tuyên vương lườm nàng:. ngôn tình ngược
"Nàng còn muốn có lần sau nữa hả".
Nhược Khê lè lưỡi,xuýt xoa vì không may động vào vết thương,Vương gia nhìn chằm chằm vào vết thương không nói lên lời.
Về đến nhà Thiên Kỳ biết phụ thân giận mình nên cậu bé không dám đến gần,sợ bị phạt.
Nhược Khê được chàng xử lý vết thương cho,nàng nhẹ nhàng gọi Thiên Kỳ đến gần hỏi con:
"Là ai đưa con đến chỗ bọn bắt cóc,con có nhớ không?".
Thiên Kỳ lén lút nhìn phụ thân không thấy người nói gì cậu mới từ từ nói:
"Là một phụ nữ xinh đẹp,nàng ta nói là người quen của phụ thân,còn biết cả thân phận của con nên con mới đi theo".
Nhược Khê và Tuyên Vương trầm ngâm suy nghĩ,ở đây người biết thân phận của Thiên Kỳ rất là ít,bỗng một hình ảnh lóe lên đầu hai người.
Tuyên vương hạ lệnh cho ám vệ:
"Ngươi đi điều tra nhị hoàng tử phi xem ngày hôm nay nàng ta đã đi những đâu,tiếp xúc với ai,nếu cần thiết bắt người bên cạnh nàng ta hỏi sẽ ra ".
Ám vệ nhận lệnh vội vàng đi làm việc,chuyện tiểu quận vương bị bắt cóc bọn họ cũng có một phần trách nhiệm nên họ muốn lấy công chuộc tội cố gắng tìm ra kẻ chủ mưu.
Tuyên Vương nhìn Thiên Kỳ giọng nghiêm khắc dậy dỗ:
"Con xem vì tính ham chơi của con để kẻ xấu lợi dụng khiến mẫu thân vì cứu con mà bị thương con đã biết lỗi của con chưa?".
Thiên Kỳ rơm rớm nước mắt gật nhẹ đầu nói:
"Con biết lỗi rồi ạ!".
Tuyên Vương lại nói tiếp:
"Bây giờ ta phạt con không được ra khỏi phòng,phải hối lỗi ở trong phòng con có chịu không?".
Ánh mắt cương nghị của bé nhìn lên:
"Dạ,con chấp nhận chịu phạt ạ!",rồi nhóc ủ rũ về phòng mình.
Nhược Khê quay lại nói với chàng:
"Phạt vậy có nặng không,bình thường con ham chơi hiếu động lắm,thiếp sợ...".
Tuyên Vương thở dài đáp:
"Thân phận Kỳ nhi rất nhạy cảm,chúng ta không thể lúc nào cũng ở bên con được,phải cho con nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề,ta không muốn chuyện đáng tiếc như thế này sảy ra nữa ".
Nhược Khê ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Thiếp nghe chàng ".