Chương 73: Thiên Kỳ mất tích
Lúc hai người về đến hành cung thì thấy ám vệ và Bích Lan đang hớt hải và giáo giác đi tìm.
Một linh cảm không lành Nhược Khê bước thật nhanh đến hỏi:
"Có chuyện gì mà các ngươi hốt hoảng vậy ".
Bích Lan vừa khóc vừa nói:
"Nhũ mẫu không tìm thấy tiểu quận vương ".
Tuyên Vương bước lên hỏi:
"Ám vệ đi theo tiểu quận vương đâu".
Nhũ mẫu đáp:
"Ám vệ cùng A Lan đã ra ngoài tìm công tử rồi ạ!".
Công tử nói đi vệ sinh rồi trong lúc không ai để ý đã lẻn trốn đi bằng cửa sau nên không ai hay biết (lúc này Tuyên Kỳ đã gần bốn tuổi rồi nhé).
Nhược Khê lắc đầu quay sang nhìn Tuyên Vương giọng lo lắng rồi nói:
"Chàng xem giờ làm thế nào đây,nước mắt tuôn như thủy triều"
Cứ động vào chuyện của bảo bảo là Nhược Khê lại mất khống chế.
Tuyên Vương trấn an nàng rồi nói:
"Giờ thân phận Thiên Kỳ không thể để kẻ xấu phát hiện,chắc thằng bé chỉ đi được gần đây thôi,giờ ta sẽ phái hết ám vệ đi tìm,nàng ở nhà chờ tin tức của ta,nếu con về thì làm ám hiệu ta sẽ biết"
Rồi đưa cho Nhược Khê một cột khói sáng,nếu có thông tin gì nàng liên lạc ngay cho ta.
Rồi Vương gia vội vã đi tìm,Nhược Khê rất muốn đi nhưng nàng biết không thể đi hết được phải có một người ở nhà để bình tĩnh sử lý tình huống.
Nàng rất nóng ruột trong lòng,mong sao sớm tìm được Thiên Kỳ,con là mạng sống của nàng,nàng rất sợ,sợ hai người phải xa nhau mãi mãi.
Bích Lan đứng bên cạnh không ngừng động viên an ủi,cô cũng lo cho tiểu quận vương người còn nhỏ như thế nếu bị kẻ xấu bắt thì không biết thế nào,thầm cầu mong trời cao phù hộ cho công tử.
Cùng lúc ấy tiểu quận vương của chúng ta đang chơi vô cùng vui vẻ,hăng say quên trời quên đất.
Chơi chán,một lúc sau nhóc muốn tìm đường về thì không nhớ nổi đường nữa.Lúc này cậu nhóc mới hoảng sợ vội òa lên khóc.
Có rất nhiều chỉ chỏ vào cậu bé,từ xa một chiếc xe ngựa đi tới,đang đi bỗng dưng dừng lại,ngồi trên xe ngựa chính là quận chúa Nhan Hoa,nàng ta đang trên đường về phủ của mình.
Lúc đến gần nàng nhận ra đứa trẻ đó nhìn quen quen đến khi nhìn kĩ đó không phải là tiểu quận vương của Tuyên Triệt ca ca sao,thằng bé nhìn rất giống phụ thân của nhóc.
Cô ta vội dừng xe ngựa xuống xe rồi mói nhỏ:
"Sao nhóc lại ở đây,phụ thân và mẫu thân của nhóc đâu?".
Thiên Kỳ khóc mếu máo:
"Ta trốn đi chơi không tìm được đường về ".
Nhan Hoa nhẹ nhàng nói:
"Vậy ta đưa tiểu quận vương về nhé,ta là người quen của phụ thân nhóc ".
Nói rồi Nhan Hoa bế nhóc lên xe ngựa,thằng bé nín khóc ngồi im trên xe nhìn Nhan Hoa.
Nhìn chăm chú Thiên Kỳ bỗng một ý định xấu xa nảy ra trong đầu cô ta,cô ta sẽ bắt cóc thằng bé dụ mẫu thân của thằng bé ra,cô phải trả thù những lần sỉ nhục trước kia mà Nhược Khê đã đối xử với cô.
Cô cười ranh ma và quỷ quyệt,dù gì thằng bé cũng tự trốn đi chơi không may rơi vào tay cô chứ không phải cô là người bắt cóc.
Gọi cung nữ đến gần,cô ta thầm thì vào tai cung nữ,cung nữ nghe xong rồi vâng vâng dạ dạ đáp ứng mệnh lệnh.
Nhan Hoa quay sang cười nói:
"Ta phải đi có việc,cung nữ này sẽ thay ta đưa nhóc về nhé"
Nói rồi nàng ta xuống xe ngựa,đứng nhìn xe ngựa từ từ lăn bánh cô ta cười thầm trong bụng,những gì Nhược Khê làm với cô,cô sẽ trả hết lên người nhóc con này.
Nhược Khê lúc này đang nóng như lửa đốt,cô đi đi lại lại trong tâm trạng lo sợ,bỗng thị vệ dắt một đứa bé đi vào nói:
"Phu nhân có người đưa cái này cho ta bảo đưa cho chủ nhân của nơi này sẽ nhận được mười lượng bạc ".
Nhược Khê vội vàng mở ra xem trong đó là miếng ngọc bội mà Thiên Kỳ hay mang theo bên mình mà,một linh cảm chẳng lành,nàng mở bức thư ra đọc,đọc đến đâu nàng lạnh buốt người đến đấy.
Bích Lan thấy vậy vội vàng hỏi:
"Vương phi có tin tức của tiểu quận vương chưa,người đừng làm nô tỳ sợ ".
Nhược Khê từ từ nói:
"Thiên Kỳ bị bọn bắt cóc bắt lúc vừa trốn ra khỏi phủ,chúng đòi tiền chuộc,hẹn ở dãy núi ngoài thành,em cho người chuẩn bị đi".
"Ám vệ sẽ cùng ta đi,em ở nhà chờ tin tức,sai người báo cho Vương gia để chàng biết,giờ ta phải đi luôn không thể đợi nữa rồi ".
Nhược Khê cùng ám vệ chuẩn bị vàng bạc để chuộc rồi lên ngựa phi ra ngoài thành,cô không thể chờ một phút giây nào nữa.
Khi Tuyên vương nhận được tin từ ám vệ thì chàng cũng tra ra được thông tin Thiên Kỳ đã lên xe ngựa của một phụ nữ,so sánh hai sự việc không như trong thư viết,chàng linh cảm có một âm mưu nào đó.
Nên khi biết Nhược Khê đã đi đến chỗ hẹn chàng lo lắng không thôi,thúc ngựa thật nhanh để tìm.
Một linh cảm không lành Nhược Khê bước thật nhanh đến hỏi:
"Có chuyện gì mà các ngươi hốt hoảng vậy ".
Bích Lan vừa khóc vừa nói:
"Nhũ mẫu không tìm thấy tiểu quận vương ".
Tuyên Vương bước lên hỏi:
"Ám vệ đi theo tiểu quận vương đâu".
Nhũ mẫu đáp:
"Ám vệ cùng A Lan đã ra ngoài tìm công tử rồi ạ!".
Công tử nói đi vệ sinh rồi trong lúc không ai để ý đã lẻn trốn đi bằng cửa sau nên không ai hay biết (lúc này Tuyên Kỳ đã gần bốn tuổi rồi nhé).
Nhược Khê lắc đầu quay sang nhìn Tuyên Vương giọng lo lắng rồi nói:
"Chàng xem giờ làm thế nào đây,nước mắt tuôn như thủy triều"
Cứ động vào chuyện của bảo bảo là Nhược Khê lại mất khống chế.
Tuyên Vương trấn an nàng rồi nói:
"Giờ thân phận Thiên Kỳ không thể để kẻ xấu phát hiện,chắc thằng bé chỉ đi được gần đây thôi,giờ ta sẽ phái hết ám vệ đi tìm,nàng ở nhà chờ tin tức của ta,nếu con về thì làm ám hiệu ta sẽ biết"
Rồi đưa cho Nhược Khê một cột khói sáng,nếu có thông tin gì nàng liên lạc ngay cho ta.
Rồi Vương gia vội vã đi tìm,Nhược Khê rất muốn đi nhưng nàng biết không thể đi hết được phải có một người ở nhà để bình tĩnh sử lý tình huống.
Nàng rất nóng ruột trong lòng,mong sao sớm tìm được Thiên Kỳ,con là mạng sống của nàng,nàng rất sợ,sợ hai người phải xa nhau mãi mãi.
Bích Lan đứng bên cạnh không ngừng động viên an ủi,cô cũng lo cho tiểu quận vương người còn nhỏ như thế nếu bị kẻ xấu bắt thì không biết thế nào,thầm cầu mong trời cao phù hộ cho công tử.
Cùng lúc ấy tiểu quận vương của chúng ta đang chơi vô cùng vui vẻ,hăng say quên trời quên đất.
Chơi chán,một lúc sau nhóc muốn tìm đường về thì không nhớ nổi đường nữa.Lúc này cậu nhóc mới hoảng sợ vội òa lên khóc.
Có rất nhiều chỉ chỏ vào cậu bé,từ xa một chiếc xe ngựa đi tới,đang đi bỗng dưng dừng lại,ngồi trên xe ngựa chính là quận chúa Nhan Hoa,nàng ta đang trên đường về phủ của mình.
Lúc đến gần nàng nhận ra đứa trẻ đó nhìn quen quen đến khi nhìn kĩ đó không phải là tiểu quận vương của Tuyên Triệt ca ca sao,thằng bé nhìn rất giống phụ thân của nhóc.
Cô ta vội dừng xe ngựa xuống xe rồi mói nhỏ:
"Sao nhóc lại ở đây,phụ thân và mẫu thân của nhóc đâu?".
Thiên Kỳ khóc mếu máo:
"Ta trốn đi chơi không tìm được đường về ".
Nhan Hoa nhẹ nhàng nói:
"Vậy ta đưa tiểu quận vương về nhé,ta là người quen của phụ thân nhóc ".
Nói rồi Nhan Hoa bế nhóc lên xe ngựa,thằng bé nín khóc ngồi im trên xe nhìn Nhan Hoa.
Nhìn chăm chú Thiên Kỳ bỗng một ý định xấu xa nảy ra trong đầu cô ta,cô ta sẽ bắt cóc thằng bé dụ mẫu thân của thằng bé ra,cô phải trả thù những lần sỉ nhục trước kia mà Nhược Khê đã đối xử với cô.
Cô cười ranh ma và quỷ quyệt,dù gì thằng bé cũng tự trốn đi chơi không may rơi vào tay cô chứ không phải cô là người bắt cóc.
Gọi cung nữ đến gần,cô ta thầm thì vào tai cung nữ,cung nữ nghe xong rồi vâng vâng dạ dạ đáp ứng mệnh lệnh.
Nhan Hoa quay sang cười nói:
"Ta phải đi có việc,cung nữ này sẽ thay ta đưa nhóc về nhé"
Nói rồi nàng ta xuống xe ngựa,đứng nhìn xe ngựa từ từ lăn bánh cô ta cười thầm trong bụng,những gì Nhược Khê làm với cô,cô sẽ trả hết lên người nhóc con này.
Nhược Khê lúc này đang nóng như lửa đốt,cô đi đi lại lại trong tâm trạng lo sợ,bỗng thị vệ dắt một đứa bé đi vào nói:
"Phu nhân có người đưa cái này cho ta bảo đưa cho chủ nhân của nơi này sẽ nhận được mười lượng bạc ".
Nhược Khê vội vàng mở ra xem trong đó là miếng ngọc bội mà Thiên Kỳ hay mang theo bên mình mà,một linh cảm chẳng lành,nàng mở bức thư ra đọc,đọc đến đâu nàng lạnh buốt người đến đấy.
Bích Lan thấy vậy vội vàng hỏi:
"Vương phi có tin tức của tiểu quận vương chưa,người đừng làm nô tỳ sợ ".
Nhược Khê từ từ nói:
"Thiên Kỳ bị bọn bắt cóc bắt lúc vừa trốn ra khỏi phủ,chúng đòi tiền chuộc,hẹn ở dãy núi ngoài thành,em cho người chuẩn bị đi".
"Ám vệ sẽ cùng ta đi,em ở nhà chờ tin tức,sai người báo cho Vương gia để chàng biết,giờ ta phải đi luôn không thể đợi nữa rồi ".
Nhược Khê cùng ám vệ chuẩn bị vàng bạc để chuộc rồi lên ngựa phi ra ngoài thành,cô không thể chờ một phút giây nào nữa.
Khi Tuyên vương nhận được tin từ ám vệ thì chàng cũng tra ra được thông tin Thiên Kỳ đã lên xe ngựa của một phụ nữ,so sánh hai sự việc không như trong thư viết,chàng linh cảm có một âm mưu nào đó.
Nên khi biết Nhược Khê đã đi đến chỗ hẹn chàng lo lắng không thôi,thúc ngựa thật nhanh để tìm.