Chương 61: Tâm sự của thái hậu
Cùng lúc ấy trong thư phòng của Tuyên Vương:
"Các người điều tra được bệnh tình của hắn ra sao rồi?".
"Bẩm thưa vương gia theo ám vệ của ta cấp báo từ khi hồi kinh đến giờ Cao Lãng hiện đang trong tẩm cung chữa trị nhưng vết thương không tiến triển gì cả".
Tuyên Vương lãnh đạm nói:
"Trúng phải thất tâm độc của ta sẽ đau đớn kéo dài thật lâu,để xem hắn chịu đựng nỗi đau này đến bao giờ ".
Nếu không phải vì Khê nhi,vì bách tính ta đã dẫn quân sang san bằng Lương quốc giết chết hắn rồi.Khê nhi không muốn thấy cảnh chiến tranh,dân chúng lầm than nên ta mới tạm tha mạng cho hắn.
Ngôi vị của hắn ngồi chưa vững,có bao nhiêu kẻ ngấp nghé vậy mà còn muốn bắt cóc vương phi của ta.Vậy ta chỉ cần tạo một mồi lửa chẳng mấy chốc sẽ bùng cháy,giang sơn mà hắn có được sẽ phải mất đi để ta xem hắn còn kiêu hãnh như thế nào.
Ngươi cho ám vệ truyền tin cho Tam vương gia Cao Húc hãy ngầm cho người này biết rằng độc mà Cao Lãnh trúng phải dị ứng với ngải thảo chỉ cần ăn phải nó vết thương sẽ tự thối rữa mà chết.
Cao Húc này là một gã mãng phu,hắn nhòm ngó ngôi vị đã lâu,lần này hời cho hắn rồi,để hắn lên làm hoàng đế có lợi cho nước ta,thôi ngươi đi làm việc đi.
"Dạ,nô tài biết rồi ạ!".
Tuyên Vương bước về phòng mình,lúc chàng dậy nàng còn đang ngủ,ngắm nhìn gương mặt của nàng thật bình yên,thỉnh thoảng nàng có nhíu mày trong mơ,thời gian này nàng đã quá mệt mỏi rồi,may mà hai người sớm gặp lại được nhau.
Nhược Khê chợt tỉnh giấc,mở mắt ra đã thấy chàng ngồi đó rồi,nàng nói giọng ngái ngủ:
"Ta không biết chàng còn có thói quen nhìn trộm lúc ta ngủ đâu".
Vương gia cười:
"Dậy thôi,đã đến giờ dùng bữa rồi,nàng thời gian này xanh xao không ít,mẫu hậu và hoàng huynh từ hôm qua đến giờ gửi cho nàng nhiều thuốc bổ lắm đó ".
Vậy lát hai người chúng ta vào cung tạ ơn nhé,lâu rồi thiếp chưa gặp mẫu hậu.
Vương gia cưng chiều:
"Vậy nàng dậy thay y phục đi rồi lát ta đưa nàng đi".
Lúc hai người ra đến nơi đồ ăn đã được bày sẵn,Nhược Khê ăn liền một hơi rất là ngon miệng,đúng là ăn ở nhà vẫn thoải mái và vui vẻ hơn,Vương Triệt lau nhẹ thức ăn dính trên miệng nàng trêu ghẹo nói:
"Nàng xem có ai giành ăn với nàng không chứ?".
Lúc này Nhược Khê mới nhớ đến Thiên Kỳ,Vương gia gọi nhũ mẫu bế nhóc ra,nhìn thấy mẫu thân nhóc quấn quýt không rời.
Cả ba người thay trang phục để vào cung,Tuyên vương nói:
"Nàng và Kỳ nhi thỉnh an mẫu hậu trước đi,ta vào triều lát nữa cùng hoàng huynh đến đó luôn."
Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
"Thiếp biết rồi ".
Nhược Khê cùng Kỳ nhi vừa vào đến cung thì gặp các phi tần đến thỉnh an,mọi người cùng hành lễ với nhau.
Thái hậu thấy Nhược Khê và Kỳ nhi đến thì vui lắm,sai người lấy ghế ngồi xát bên cạnh bà khiến cho chúng phi tần đều ngưỡng mộ.
Ai chẳng biết hoàng thượng kính trọng và yêu thương thái hậu thế nào nên ai cũng muốn lấy lòng và thân cận với bà,nhưng thái hậu không ngó ngàng một ai.
Nhìn thấy thái hậu tập trung chơi đùa với Kỳ Nhi các phi tần biết ý vội vàng cáo lui xin đi xuống,thái hậu phất tay tỏ vẻ đồng ý.
Lúc mọi người đi rồi thái hậu mới thở dài:
"Toàn những kẻ a dua nịnh nọt,hoàng hậu vừa bị phế đã đến đây xum xoe nịnh hót ta,không có một ai xin cho hoàng hậu đúng là lòng người,chẳng có ai thật lòng cả ".
Nhược Khê cười:
"Người là thái hậu,mọi người xum xoe nịnh người là đúng rồi mà".
Thái hậu giọng trách yêu:
"Con thật là".
"Mà sao không nghỉ ngơi ở phủ ít hôm,thời gian qua đã cực khổ cho con rồi".
Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
"Cực khổ gì chứ ạ,chàng mới là người đã cực khổ đi tìm con".
Thái hậu thở dài ánh mắt buồn bã:
"Tình cảm của hai con thật tốt,ta ước mà ta cũng có một tình cảm đẹp như vậy"
Nhược Khê biết thái hậu lại nghĩ chuyện xưa liền nói:
"Không phải người còn có hoàng thượng và vương gia cùng chúng con ở bên cạnh người mà".
"Còn cả Kỳ nhi nữa,sau này sẽ hiếu thuận với người,người xem có giống vương gia lúc nhỏ không?".
Thái hậu cười nói:
"Con ấy à,lúc nào cũng biết trêu ghẹo cho ta vui".
Ma ma nhìn thấy khung cảnh thái hậu bế tiểu quận vương mà rớm nước mắt,bà là người chứng kiến tình cảm của thái hậu và tiên hoàng nên bà biết rõ nỗi lòng của thái hậu nhất.
May mà người có hoàng thượng và vương gia đều hiếu thuận với người.
"Các người điều tra được bệnh tình của hắn ra sao rồi?".
"Bẩm thưa vương gia theo ám vệ của ta cấp báo từ khi hồi kinh đến giờ Cao Lãng hiện đang trong tẩm cung chữa trị nhưng vết thương không tiến triển gì cả".
Tuyên Vương lãnh đạm nói:
"Trúng phải thất tâm độc của ta sẽ đau đớn kéo dài thật lâu,để xem hắn chịu đựng nỗi đau này đến bao giờ ".
Nếu không phải vì Khê nhi,vì bách tính ta đã dẫn quân sang san bằng Lương quốc giết chết hắn rồi.Khê nhi không muốn thấy cảnh chiến tranh,dân chúng lầm than nên ta mới tạm tha mạng cho hắn.
Ngôi vị của hắn ngồi chưa vững,có bao nhiêu kẻ ngấp nghé vậy mà còn muốn bắt cóc vương phi của ta.Vậy ta chỉ cần tạo một mồi lửa chẳng mấy chốc sẽ bùng cháy,giang sơn mà hắn có được sẽ phải mất đi để ta xem hắn còn kiêu hãnh như thế nào.
Ngươi cho ám vệ truyền tin cho Tam vương gia Cao Húc hãy ngầm cho người này biết rằng độc mà Cao Lãnh trúng phải dị ứng với ngải thảo chỉ cần ăn phải nó vết thương sẽ tự thối rữa mà chết.
Cao Húc này là một gã mãng phu,hắn nhòm ngó ngôi vị đã lâu,lần này hời cho hắn rồi,để hắn lên làm hoàng đế có lợi cho nước ta,thôi ngươi đi làm việc đi.
"Dạ,nô tài biết rồi ạ!".
Tuyên Vương bước về phòng mình,lúc chàng dậy nàng còn đang ngủ,ngắm nhìn gương mặt của nàng thật bình yên,thỉnh thoảng nàng có nhíu mày trong mơ,thời gian này nàng đã quá mệt mỏi rồi,may mà hai người sớm gặp lại được nhau.
Nhược Khê chợt tỉnh giấc,mở mắt ra đã thấy chàng ngồi đó rồi,nàng nói giọng ngái ngủ:
"Ta không biết chàng còn có thói quen nhìn trộm lúc ta ngủ đâu".
Vương gia cười:
"Dậy thôi,đã đến giờ dùng bữa rồi,nàng thời gian này xanh xao không ít,mẫu hậu và hoàng huynh từ hôm qua đến giờ gửi cho nàng nhiều thuốc bổ lắm đó ".
Vậy lát hai người chúng ta vào cung tạ ơn nhé,lâu rồi thiếp chưa gặp mẫu hậu.
Vương gia cưng chiều:
"Vậy nàng dậy thay y phục đi rồi lát ta đưa nàng đi".
Lúc hai người ra đến nơi đồ ăn đã được bày sẵn,Nhược Khê ăn liền một hơi rất là ngon miệng,đúng là ăn ở nhà vẫn thoải mái và vui vẻ hơn,Vương Triệt lau nhẹ thức ăn dính trên miệng nàng trêu ghẹo nói:
"Nàng xem có ai giành ăn với nàng không chứ?".
Lúc này Nhược Khê mới nhớ đến Thiên Kỳ,Vương gia gọi nhũ mẫu bế nhóc ra,nhìn thấy mẫu thân nhóc quấn quýt không rời.
Cả ba người thay trang phục để vào cung,Tuyên vương nói:
"Nàng và Kỳ nhi thỉnh an mẫu hậu trước đi,ta vào triều lát nữa cùng hoàng huynh đến đó luôn."
Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
"Thiếp biết rồi ".
Nhược Khê cùng Kỳ nhi vừa vào đến cung thì gặp các phi tần đến thỉnh an,mọi người cùng hành lễ với nhau.
Thái hậu thấy Nhược Khê và Kỳ nhi đến thì vui lắm,sai người lấy ghế ngồi xát bên cạnh bà khiến cho chúng phi tần đều ngưỡng mộ.
Ai chẳng biết hoàng thượng kính trọng và yêu thương thái hậu thế nào nên ai cũng muốn lấy lòng và thân cận với bà,nhưng thái hậu không ngó ngàng một ai.
Nhìn thấy thái hậu tập trung chơi đùa với Kỳ Nhi các phi tần biết ý vội vàng cáo lui xin đi xuống,thái hậu phất tay tỏ vẻ đồng ý.
Lúc mọi người đi rồi thái hậu mới thở dài:
"Toàn những kẻ a dua nịnh nọt,hoàng hậu vừa bị phế đã đến đây xum xoe nịnh hót ta,không có một ai xin cho hoàng hậu đúng là lòng người,chẳng có ai thật lòng cả ".
Nhược Khê cười:
"Người là thái hậu,mọi người xum xoe nịnh người là đúng rồi mà".
Thái hậu giọng trách yêu:
"Con thật là".
"Mà sao không nghỉ ngơi ở phủ ít hôm,thời gian qua đã cực khổ cho con rồi".
Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
"Cực khổ gì chứ ạ,chàng mới là người đã cực khổ đi tìm con".
Thái hậu thở dài ánh mắt buồn bã:
"Tình cảm của hai con thật tốt,ta ước mà ta cũng có một tình cảm đẹp như vậy"
Nhược Khê biết thái hậu lại nghĩ chuyện xưa liền nói:
"Không phải người còn có hoàng thượng và vương gia cùng chúng con ở bên cạnh người mà".
"Còn cả Kỳ nhi nữa,sau này sẽ hiếu thuận với người,người xem có giống vương gia lúc nhỏ không?".
Thái hậu cười nói:
"Con ấy à,lúc nào cũng biết trêu ghẹo cho ta vui".
Ma ma nhìn thấy khung cảnh thái hậu bế tiểu quận vương mà rớm nước mắt,bà là người chứng kiến tình cảm của thái hậu và tiên hoàng nên bà biết rõ nỗi lòng của thái hậu nhất.
May mà người có hoàng thượng và vương gia đều hiếu thuận với người.