Chương 36: Vương Hy thua thảm hại
Tuyên Vương đứng lên giõng dạc tuyên bố:
"Hoàng huynh,người cũng biết tính của ta rồi,nhân đây ta cũng tuyên bố luôn,đời này Tuyên Triệt ta chỉ lấy một mình Nhược Khê nàng làm thê tử tuyệt nhiên không có người thứ hai vì vậy xin lỗi công chúa tìm người khác".
Tất cả mọi tiếng nói xôn xao của mọi người,nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường,đến cả hoàng thượng cũng bất ngờ trước quyết định của vị hoàng đệ này.
Hoàng thượng cũng biết vị hoàng đệ này rất yêu thương vương phi nhưng ông không nghĩ lại đến mức một đời một đôi như thế,ông thở dài có lẽ sẽ là một giai thoại để đời rồi đây.
Tam công chúa Vương Hy cũng giật mình không nghĩ tuyên vương sẽ tuyên bố như vậy.Cô đã mất một khoảng thời gian xin xỏ ninh nọt,nhờ cả mẫu phi của cô mới xin được mật lệnh này.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Vương từ hai năm trước,cô đã bị chàng thu hút,cô thầm nghĩ đời này cô chỉ lấy duy nhất một mình chàng,chỉ có chàng mới có thể xứng với cô.
Ở nước Thục cô là nàng công chúa xinh đẹp nhất,cầm kì thi họa cái gì cô cũng giỏi,có biết bao vương tôn công tử muốn lấy cô nhưng cô không vừa mắt bất kì một ai.
Mấy tháng trước cô nghe ngóng được tin tức Tuyên Vương đã lấy vương phi, lòng cô bất an không yên nên mới có chuyến thăm Sở quốc ngày hôm nay.
Cô không cam tâm,cô đã có mật chỉ của phụ hoàng vì sao lại không được như nguyện ước,có lẽ tuyên vương chưa thấy được tài năng của cô thôi,suy nghĩ như vậy cô hiên ngang dõng dạc nói:
"Ta muốn thách đấu với Vương phi,nếu ta thắng Tuyên Vương phải thay đổi quyết định của mình,xin hoàng thượng ân chuẩn".
Hoàng thượng khó sử quay ra nhìn tuyên vương,nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đệ đệ này hoàng thượng thở dài.
Tuyên vương đứng lên nói dứt khoát và khinh thường:
"Ngươi là cái thá gì mà so sánh với vương phi của bổn vương,ngươi không xứng".
Nhược Khê phì lên cười to:
"Chàng thật là phải cho cô nương người ta mặt mũi chứ,mặc dù sự thật đúng như vậy đi chăng nữa chàng cũng không nên nói thẳng vậy".
Ai cũng phải choáng váng trước hai phu thê nhà này,đúng là ngông cuồng quá mà.
Nhược Khê đứng lên nhẹ nhàng nói:
"Thôi để cho công chúa tâm phục khẩu phục,công chúa chọn một danh mục thi đi,ta sẽ phụng bồi, không muốn hoàng thượng khó sử ".
Tuyên Vương không vui nói:
"Nàng thật là...."
"Nhược Khê Cười nói:
"Yên tâm thiếp không đem chàng đi bán đâu,chàng phải tin tưởng thiếp chứ ".
Tuyên vương cười vẻ mặt cưng chiều tùy ý để nàng quyết định.
Ai cũng phải một phen sửng sốt,vị vương gia uy dũng lạnh lùng của họ đây sao,vị chiến thần mà các nước khác nghe đến tên cũng khiếp sợ,bị vương phi của mình mang ra làm lễ vật thi thố mà vẫn mỉm cười như vậy,ai cũng ngao ngán lắc đầu.
Vương Hy nghe thế thì thích ý cười,trước khi đến đây cô ta cũng đã điều tra Nhược Khê cầm,thi,họa đều giỏi còn mỗi kỳ là chưa nghe thấy nói.Đúng lúc cờ nghệ là môn cao siêu của cô ta,trong vương cung nước Thục không ai là đối thủ.
Cô hiên ngang đứng lên nói:
"Vậy vương phi phải giữ lấy lời,nếu ta thắng thì vương gia phải nhận lời lấy ta ".
Nhược Khê hờ hững nói:
"Đã thi đấu thì phải có thắng thua đúng không?,thế nếu công chúa thua thì sao?".
Vương Hy tự tin nói:
"Nếu ta thua tùy vương phi quyết định".
Nhược Khê cười:
"Đến đây vì hòa thân vậy thì bàn về vấn đề hòa thân đi,ta sẽ chỉ hôn cho công chúa,ngươi cứ nghĩ kĩ rồi hãy thi đấu với ta ".
Vương Hy nhanh chóng tự tin đáp:
"Nếu ta thua sẽ tùy ý cho vương phi chỉ hôn".
Nhược Khê nháy mắt:
"Một lời đã định ",kỳ nghệ của nàng trải qua bao tinh hoa đúc kết lại được,cho dù là ở thời hiện đại người đánh bại được nàng cũng khó tìm huống chi là ở đây.
Có lẽ mọi người ở đây không ai biết kỳ là môn Nhược Khê giỏi nhất,đấu với cô còn non lắm,dám tranh phu quân của cô,cô sẽ giết cho không còn manh giáp.
Bàn cờ được bày ra giữa chính điện cho mọi người dễ quan sát.
Nhược Khê từ từ ngồi xuống,tuy hai người đều là mỹ nhân nhưng nhìn kĩ lại thì vương phi vẫn hơn một bậc.
Nhược Khê đưa tay nói:
"Ta là nước chủ nhà mời công chúa đi trước"
Vẻ mặt trấn tĩnh của Nhược Khê làm Vương Hy có phần hơi lo lắng,nếu đối phương đã nhường không lý nào cô để mất tiên cơ này.
Từng quân cờ sát phạt nhau,hai bên giao tranh khốc liệt chẳng mấy chốc quân đen của tam công chúa Vương Hy bị quân trắng của Vương phi vây quanh không cách nào thoát ra được.
Nhìn sự sắp xếp của những quân cờ,tinh hoa trong đó và sự ảo diệu liên kết của các quân cờ,Nhược Khê cười nói:
"Công chúa thua rồi".
Vương Hy không tin vào mắt mình,trước mắt cô mọi thứ như nhòa đi.Mọi người trầm trồ nhìn vào ván cờ họ không thể tin rằng lại có thế cờ không lối thoát như thế ai cũng phải tâm phục khẩu phục.
Nhược Khê quay sang nói với hoàng thượng:
"Người lập ý chỉ tuyển chọn trắc phi cho thái tử dần đi ạ ",rồi quay sang dí dỏm với tam công chúa Vương Hy:
"Công chúa dần gọi ta là hoàng thẩm dần đi ",rồi cười nói với Tuyên Vương:
"Chàng nói đúng không?".
Vương gia vẻ mặt cưng chiều:
"Lời thê tử ta nói chưa bao giờ sai cả ",
Khắp mọi người ai cũng cười vui vẻ vì phu thê hai người.
Tam công chúa thì phẫn uất trong lòng,cô đã quá coi thường đối thủ rồi.
Đại hoàng tử thì nhìn Nhược Khê một lúc rồi suy tư.
"Hoàng huynh,người cũng biết tính của ta rồi,nhân đây ta cũng tuyên bố luôn,đời này Tuyên Triệt ta chỉ lấy một mình Nhược Khê nàng làm thê tử tuyệt nhiên không có người thứ hai vì vậy xin lỗi công chúa tìm người khác".
Tất cả mọi tiếng nói xôn xao của mọi người,nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường,đến cả hoàng thượng cũng bất ngờ trước quyết định của vị hoàng đệ này.
Hoàng thượng cũng biết vị hoàng đệ này rất yêu thương vương phi nhưng ông không nghĩ lại đến mức một đời một đôi như thế,ông thở dài có lẽ sẽ là một giai thoại để đời rồi đây.
Tam công chúa Vương Hy cũng giật mình không nghĩ tuyên vương sẽ tuyên bố như vậy.Cô đã mất một khoảng thời gian xin xỏ ninh nọt,nhờ cả mẫu phi của cô mới xin được mật lệnh này.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Vương từ hai năm trước,cô đã bị chàng thu hút,cô thầm nghĩ đời này cô chỉ lấy duy nhất một mình chàng,chỉ có chàng mới có thể xứng với cô.
Ở nước Thục cô là nàng công chúa xinh đẹp nhất,cầm kì thi họa cái gì cô cũng giỏi,có biết bao vương tôn công tử muốn lấy cô nhưng cô không vừa mắt bất kì một ai.
Mấy tháng trước cô nghe ngóng được tin tức Tuyên Vương đã lấy vương phi, lòng cô bất an không yên nên mới có chuyến thăm Sở quốc ngày hôm nay.
Cô không cam tâm,cô đã có mật chỉ của phụ hoàng vì sao lại không được như nguyện ước,có lẽ tuyên vương chưa thấy được tài năng của cô thôi,suy nghĩ như vậy cô hiên ngang dõng dạc nói:
"Ta muốn thách đấu với Vương phi,nếu ta thắng Tuyên Vương phải thay đổi quyết định của mình,xin hoàng thượng ân chuẩn".
Hoàng thượng khó sử quay ra nhìn tuyên vương,nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đệ đệ này hoàng thượng thở dài.
Tuyên vương đứng lên nói dứt khoát và khinh thường:
"Ngươi là cái thá gì mà so sánh với vương phi của bổn vương,ngươi không xứng".
Nhược Khê phì lên cười to:
"Chàng thật là phải cho cô nương người ta mặt mũi chứ,mặc dù sự thật đúng như vậy đi chăng nữa chàng cũng không nên nói thẳng vậy".
Ai cũng phải choáng váng trước hai phu thê nhà này,đúng là ngông cuồng quá mà.
Nhược Khê đứng lên nhẹ nhàng nói:
"Thôi để cho công chúa tâm phục khẩu phục,công chúa chọn một danh mục thi đi,ta sẽ phụng bồi, không muốn hoàng thượng khó sử ".
Tuyên Vương không vui nói:
"Nàng thật là...."
"Nhược Khê Cười nói:
"Yên tâm thiếp không đem chàng đi bán đâu,chàng phải tin tưởng thiếp chứ ".
Tuyên vương cười vẻ mặt cưng chiều tùy ý để nàng quyết định.
Ai cũng phải một phen sửng sốt,vị vương gia uy dũng lạnh lùng của họ đây sao,vị chiến thần mà các nước khác nghe đến tên cũng khiếp sợ,bị vương phi của mình mang ra làm lễ vật thi thố mà vẫn mỉm cười như vậy,ai cũng ngao ngán lắc đầu.
Vương Hy nghe thế thì thích ý cười,trước khi đến đây cô ta cũng đã điều tra Nhược Khê cầm,thi,họa đều giỏi còn mỗi kỳ là chưa nghe thấy nói.Đúng lúc cờ nghệ là môn cao siêu của cô ta,trong vương cung nước Thục không ai là đối thủ.
Cô hiên ngang đứng lên nói:
"Vậy vương phi phải giữ lấy lời,nếu ta thắng thì vương gia phải nhận lời lấy ta ".
Nhược Khê hờ hững nói:
"Đã thi đấu thì phải có thắng thua đúng không?,thế nếu công chúa thua thì sao?".
Vương Hy tự tin nói:
"Nếu ta thua tùy vương phi quyết định".
Nhược Khê cười:
"Đến đây vì hòa thân vậy thì bàn về vấn đề hòa thân đi,ta sẽ chỉ hôn cho công chúa,ngươi cứ nghĩ kĩ rồi hãy thi đấu với ta ".
Vương Hy nhanh chóng tự tin đáp:
"Nếu ta thua sẽ tùy ý cho vương phi chỉ hôn".
Nhược Khê nháy mắt:
"Một lời đã định ",kỳ nghệ của nàng trải qua bao tinh hoa đúc kết lại được,cho dù là ở thời hiện đại người đánh bại được nàng cũng khó tìm huống chi là ở đây.
Có lẽ mọi người ở đây không ai biết kỳ là môn Nhược Khê giỏi nhất,đấu với cô còn non lắm,dám tranh phu quân của cô,cô sẽ giết cho không còn manh giáp.
Bàn cờ được bày ra giữa chính điện cho mọi người dễ quan sát.
Nhược Khê từ từ ngồi xuống,tuy hai người đều là mỹ nhân nhưng nhìn kĩ lại thì vương phi vẫn hơn một bậc.
Nhược Khê đưa tay nói:
"Ta là nước chủ nhà mời công chúa đi trước"
Vẻ mặt trấn tĩnh của Nhược Khê làm Vương Hy có phần hơi lo lắng,nếu đối phương đã nhường không lý nào cô để mất tiên cơ này.
Từng quân cờ sát phạt nhau,hai bên giao tranh khốc liệt chẳng mấy chốc quân đen của tam công chúa Vương Hy bị quân trắng của Vương phi vây quanh không cách nào thoát ra được.
Nhìn sự sắp xếp của những quân cờ,tinh hoa trong đó và sự ảo diệu liên kết của các quân cờ,Nhược Khê cười nói:
"Công chúa thua rồi".
Vương Hy không tin vào mắt mình,trước mắt cô mọi thứ như nhòa đi.Mọi người trầm trồ nhìn vào ván cờ họ không thể tin rằng lại có thế cờ không lối thoát như thế ai cũng phải tâm phục khẩu phục.
Nhược Khê quay sang nói với hoàng thượng:
"Người lập ý chỉ tuyển chọn trắc phi cho thái tử dần đi ạ ",rồi quay sang dí dỏm với tam công chúa Vương Hy:
"Công chúa dần gọi ta là hoàng thẩm dần đi ",rồi cười nói với Tuyên Vương:
"Chàng nói đúng không?".
Vương gia vẻ mặt cưng chiều:
"Lời thê tử ta nói chưa bao giờ sai cả ",
Khắp mọi người ai cũng cười vui vẻ vì phu thê hai người.
Tam công chúa thì phẫn uất trong lòng,cô đã quá coi thường đối thủ rồi.
Đại hoàng tử thì nhìn Nhược Khê một lúc rồi suy tư.