Chương 30: Kế hoạch y quán
Lúc vương gia về đến phủ thì vẫn không thấy Nhược Khê về,chàng như phát điên một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng chàng.
Đã rất lâu rồi người trong vương phủ không thấy dáng vẻ giận giữ và mất kiểm soát của vương gia,ai cũng thầm cầu mong vương phi trở về.
Trong hoàng cung lúc này hoàng hậu đã tỉnh lại,nỗi sợ hãi dần dần xâm chiếm,cô ta vẫn không hiểu mình đã làm sai ở đâu.Từ trước đến giờ cô ta sinh ra đã là vạch đích được chỉ hôn cho thái tử từ khi còn nhỏ đã định sẵn sẽ là nhất quốc chi mẫu.Cô kiêu ngạo,ai ai cũng phải nịnh nọt và sợ hãi,chưa bao giờ bị thua thiệt như lần này,cô hoang mang không thoát ra được.
Một lúc sau Nhược Khê mới trở về,có lẽ đã giải tỏa được tâm trạng nên nhìn nàng rất vui vẻ.
Các thị vệ nhìn thấy vương phi về thì mặt vui vẻ phấn khởi lắm,có một thị vệ nhanh chóng chạy vào báo cáo cho vương gia.
Vừa bước chân vào đến cửa Nhược Khê đã bị Tuyên Vương ôm chặt vào lòng,giọng chàng giọng run run:
"Nàng đi đâu sao không cho người về báo,có biết ta lo sợ lắm không,chuyện trong cung nàng yên tâm ta đã xả giận cho nàng rồi".
Nhược Khê vẻ mặt ngạc nhiên:
"Sao lại xả giận,chứ không phải thiếp phải vào cung tạ lỗi à!".
Lúc này thì đến lượt Tuyên Vương ngỡ ngàng:
"Vì sao nàng phải tạ lỗi,Vương phi của Tuyên Triệt ta không phải tạ lỗi với bất kỳ ai hết ".
Vậy chuyện chàng vào cung xả giận cho ta là như thế nào?.
Vương gia từ từ kể lại mọi chuyện cho nàng nghe,khi nghe xong thì nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo,không biết ai ganh ghét hoàng hậu mà tung tin đồn ác vậy.
Nàng cười tự tin nói:
"Vương phi của chàng không phải ai cũng bắt nạt được đâu,chàng biết công dụng của cây roi trong tay thiếp mà,nếu thiếp không sử dụng thì phụ công lao của chàng quá ".
Rồi Nhược Khê kể lại cho vương gia toàn bộ quá trình của sự việc.Nghe xong chàng phán một câu xanh rờn:
"Nàng làm như vậy rất đúng,nàng không phải quỳ gối và sợ bất kỳ một ai".
Nàng cười:"Có ai đồng lõa như chàng không chứ,ta vô pháp vô thiên thì ai quản ta chàng không lo lắng à?".
Hai người cùng nhau vào phòng,chúng nô tài nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm,may mà vương phi của bọn họ không phải là bỏ đi chứ không thì không biết vương gia sẽ làm ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau,lần lượt từng loại thảo dược quý hiếm được đưa đến vương phủ,nghe nói là hoàng hậu tạ lỗi với vương phi.(do thái hậu và hoàng thượng thúc ép nên mới phải nhún nhường và hạ mình đó ạ).
Lúc Nhược Khê nhìn thấy đống thảo được mà cảm khái không thôi,lần này hoàng hậu thật sự thiệt thòi lớn rồi,có oan ức mà không thể giãi bày.
Người lần này tung tin đồn đúng là ác thật sự.Không sao cũng tốt như thế tự yên nàng lại được đống dược liệu quý hiếm.
Nhược Khê sai Bích Liên và Bích Lan chia đều các loại dược liệu để phơi khô,do đã được nàng chỉ dậy một thời gian nên giờ hai người đã dần phân biệt được cái loại dược liệu chỉ một số loại quý hiếm là không biết thôi.
Thời gian này ở nhà quá nhàm chán,ngày ngày vương gia thì lên triều nàng ở nhà cũng buồn.
Hôm đó sau khi dùng bữa tối xong hai người đi dạo quanh hồ.
Nhược Khê dịu dàng nói:
"Thiếp ở nhà cảm thấy buồn chán,ở đây lại chẳng có ai thân quen,thiếp có ý định mở y quán chữa bệnh miễn phí cho những người dân nghèo,ý chàng thế nào?".
Tuyên Vương trầm ngâm một lúc:
"Nàng là vương phi xuất đầu lộ diện ta sợ không hợp lý cho lắm,với lại dùng danh nghĩa đó ta sợ có người có ý đồ xấu nói chúng ta muốn thu mua lòng dân,hoàng huynh thì không sao nhưng ta nghĩ sẽ có người hiểu lầm ".
Nhược Khê nhanh chóng đáp:
"Chàng yên tâm thiếp đã nghĩ đến vấn đề này mấy hôm nay,thiếp sẽ dùng danh nghĩa khác,dùng khăn lụa để che dấu đi thân phận của mình,một ngày thiếp chỉ nhận mười người thôi ".
"Thiếp ở nhà buồn lắm rồi,chàng đồng ý nhé?".
"Nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng khiến Tuyên Vương không thể không đồng ý",chàng trêu đùa.
Nếu ta đồng ý vậy phần thưởng của ta là cái gì nào?.
Nhược Khê ngẫm nghĩ một lúc rồi hôn một cái vào môi của chàng.
Chàng ngẩn người trong giây lát rồi bất ngờ bế nàng lên,Nhược Khê bị bất ngờ vội ôm chặt vào cổ chàng.
Tuyên Vương bế nàng đi nhanh vào phòng,thật sự mỗi khi ở bên nàng chàng đều không tự chủ được.
Ở trong phòng một khung cảnh tràn đầy sắc xuân,chàng và nàng quấn quýt không rời,chàng luôn bị nàng hút chặt,thân thể kiều diễm mướt mát của nàng làm chàng say đắm.Ánh đèn từ từ vụt tắt,tiếng thở dốc vang lên từng hồi,đêm dài đằng đẵng còn chờ hai người.
Đã rất lâu rồi người trong vương phủ không thấy dáng vẻ giận giữ và mất kiểm soát của vương gia,ai cũng thầm cầu mong vương phi trở về.
Trong hoàng cung lúc này hoàng hậu đã tỉnh lại,nỗi sợ hãi dần dần xâm chiếm,cô ta vẫn không hiểu mình đã làm sai ở đâu.Từ trước đến giờ cô ta sinh ra đã là vạch đích được chỉ hôn cho thái tử từ khi còn nhỏ đã định sẵn sẽ là nhất quốc chi mẫu.Cô kiêu ngạo,ai ai cũng phải nịnh nọt và sợ hãi,chưa bao giờ bị thua thiệt như lần này,cô hoang mang không thoát ra được.
Một lúc sau Nhược Khê mới trở về,có lẽ đã giải tỏa được tâm trạng nên nhìn nàng rất vui vẻ.
Các thị vệ nhìn thấy vương phi về thì mặt vui vẻ phấn khởi lắm,có một thị vệ nhanh chóng chạy vào báo cáo cho vương gia.
Vừa bước chân vào đến cửa Nhược Khê đã bị Tuyên Vương ôm chặt vào lòng,giọng chàng giọng run run:
"Nàng đi đâu sao không cho người về báo,có biết ta lo sợ lắm không,chuyện trong cung nàng yên tâm ta đã xả giận cho nàng rồi".
Nhược Khê vẻ mặt ngạc nhiên:
"Sao lại xả giận,chứ không phải thiếp phải vào cung tạ lỗi à!".
Lúc này thì đến lượt Tuyên Vương ngỡ ngàng:
"Vì sao nàng phải tạ lỗi,Vương phi của Tuyên Triệt ta không phải tạ lỗi với bất kỳ ai hết ".
Vậy chuyện chàng vào cung xả giận cho ta là như thế nào?.
Vương gia từ từ kể lại mọi chuyện cho nàng nghe,khi nghe xong thì nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo,không biết ai ganh ghét hoàng hậu mà tung tin đồn ác vậy.
Nàng cười tự tin nói:
"Vương phi của chàng không phải ai cũng bắt nạt được đâu,chàng biết công dụng của cây roi trong tay thiếp mà,nếu thiếp không sử dụng thì phụ công lao của chàng quá ".
Rồi Nhược Khê kể lại cho vương gia toàn bộ quá trình của sự việc.Nghe xong chàng phán một câu xanh rờn:
"Nàng làm như vậy rất đúng,nàng không phải quỳ gối và sợ bất kỳ một ai".
Nàng cười:"Có ai đồng lõa như chàng không chứ,ta vô pháp vô thiên thì ai quản ta chàng không lo lắng à?".
Hai người cùng nhau vào phòng,chúng nô tài nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm,may mà vương phi của bọn họ không phải là bỏ đi chứ không thì không biết vương gia sẽ làm ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau,lần lượt từng loại thảo dược quý hiếm được đưa đến vương phủ,nghe nói là hoàng hậu tạ lỗi với vương phi.(do thái hậu và hoàng thượng thúc ép nên mới phải nhún nhường và hạ mình đó ạ).
Lúc Nhược Khê nhìn thấy đống thảo được mà cảm khái không thôi,lần này hoàng hậu thật sự thiệt thòi lớn rồi,có oan ức mà không thể giãi bày.
Người lần này tung tin đồn đúng là ác thật sự.Không sao cũng tốt như thế tự yên nàng lại được đống dược liệu quý hiếm.
Nhược Khê sai Bích Liên và Bích Lan chia đều các loại dược liệu để phơi khô,do đã được nàng chỉ dậy một thời gian nên giờ hai người đã dần phân biệt được cái loại dược liệu chỉ một số loại quý hiếm là không biết thôi.
Thời gian này ở nhà quá nhàm chán,ngày ngày vương gia thì lên triều nàng ở nhà cũng buồn.
Hôm đó sau khi dùng bữa tối xong hai người đi dạo quanh hồ.
Nhược Khê dịu dàng nói:
"Thiếp ở nhà cảm thấy buồn chán,ở đây lại chẳng có ai thân quen,thiếp có ý định mở y quán chữa bệnh miễn phí cho những người dân nghèo,ý chàng thế nào?".
Tuyên Vương trầm ngâm một lúc:
"Nàng là vương phi xuất đầu lộ diện ta sợ không hợp lý cho lắm,với lại dùng danh nghĩa đó ta sợ có người có ý đồ xấu nói chúng ta muốn thu mua lòng dân,hoàng huynh thì không sao nhưng ta nghĩ sẽ có người hiểu lầm ".
Nhược Khê nhanh chóng đáp:
"Chàng yên tâm thiếp đã nghĩ đến vấn đề này mấy hôm nay,thiếp sẽ dùng danh nghĩa khác,dùng khăn lụa để che dấu đi thân phận của mình,một ngày thiếp chỉ nhận mười người thôi ".
"Thiếp ở nhà buồn lắm rồi,chàng đồng ý nhé?".
"Nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng khiến Tuyên Vương không thể không đồng ý",chàng trêu đùa.
Nếu ta đồng ý vậy phần thưởng của ta là cái gì nào?.
Nhược Khê ngẫm nghĩ một lúc rồi hôn một cái vào môi của chàng.
Chàng ngẩn người trong giây lát rồi bất ngờ bế nàng lên,Nhược Khê bị bất ngờ vội ôm chặt vào cổ chàng.
Tuyên Vương bế nàng đi nhanh vào phòng,thật sự mỗi khi ở bên nàng chàng đều không tự chủ được.
Ở trong phòng một khung cảnh tràn đầy sắc xuân,chàng và nàng quấn quýt không rời,chàng luôn bị nàng hút chặt,thân thể kiều diễm mướt mát của nàng làm chàng say đắm.Ánh đèn từ từ vụt tắt,tiếng thở dốc vang lên từng hồi,đêm dài đằng đẵng còn chờ hai người.