Chương 29: Nhược Khê đại náo hoàng cung
Nhược Khê đi vào cung,lần này nàng đem theo A Lan vào theo cùng,trong cung nhiều nguy hiểm,để một người quen thuộc với hoàng cung nước Sở tốt hoan là đem hai người Bích Lan Và Bích Liên.
Xe ngựa đến cung thị vệ thì nhìn thấy xe ngựa có kí hiệu của vương gia nên cho thông qua luôn không cần phải kiểm tra.
Nhược Khê cùng A Lan đi đến cung của thái hậu,nhưng thật không may thái hậu lại đi chùa cầu nguyện từ sáng sớm.
Nhược Khê hỏi thị vệ xem kho dược liệu của hoàng cung ở đâu để cô trực tiếp qua lấy.Cô đã nhận được ý chỉ của hoàng thượng muốn lấy gì thì lấy,thích gì không cần hỏi.
Đang trên đường đi cô gặp đoàn người của hoàng hậu đi thưởng hoa về,nhìn thấy đám oanh oanh yến yến Nhược Khê không muốn tiếp xúc nhiều,muốn quay đầu đi nhưng không kịp.
Cô đành phải cúi đầu thỉnh an:
"Tham kiến hoàng hậu nương nương
Hoàng hậu nương nương cát tường".
Cung nữ đi cùng hoàng hậu quát lớn:
"To gan,tại sao gặp hoàng hậu lại không quỳ xuống"
A Lan nhướng mắt lên,ngươi là cái thứ gì mà dám quát vương phi chứ.Hoàng thượng đã có chỉ dụ vương phi không phải quỳ với bất kì ai chỉ phải hành lễ thôi,ngươi muốn kháng chỉ hả?.
Hoàng hậu ngước mắt lên nhìn, hai cung nữ hiểu ý đi lên, người giữ chặt người thì tát vào mặt của A Lan.
Hoàng hậu mỉa mai nói:
"Ngươi là cái thá gì mà dám quát nô tỳ của ta,ngay cả Vương phi của ngươi cũng không được phép chứ đừng nói là ngươi".
Một công chúa hòa thân của một nước nghèo nàn mà muốn hách dịch với ta,phải biết thân phận mình chứ,người đâu tát thật mạnh cho ta.
Nhược Khê nổi giận:
"Dừng tay,ta xem ai dám,cô vung roi ra quất thật mạnh vào hai tỳ nữ,do nóng giận nên lực tay cô hơi mạnh,hai vai cung nữ chảy cả máu.
Nhược Khê đến gần A Lan hỏi:
"Em có sao không?".
A Lan lắc đầu nói:
"Nô tỳ không sao đâu ạ!".
Hoàng hậu thấy mọi chuyện diễn ra vượt tầm kiểm soát của mình như thế,cảm thấy quá mất mặt trước các phi tần giọng giận giữ quát:
"Phản rồi,người đâu bắt lấy vương phi và cung nữ này cho ta ",
Lệ phi thấy mọi việc đi quá giới hạn kéo nhẹ hoàng hậu lại nói nhỏ:
"Hoàng hậu bớt giận người đó là vương phi người không thể bắt lại được,Vương gia sẽ nổi giận ".
Hoàng hậu quay qua đã không biết ơn còn quát:
"Ngươi là cái thá gì mà dám dậy bảo ta,Vương phi là cái thá gì chứ dám đắc tội ta ngay cả vương gia cũng không cứu nổi ".
Người đâu vây bắt vương phi cho ta,ta xem cô ta hống hách cỡ nào.
Nhược Khê nở nụ cười mỉa mai chỉ bằng các ngươi:
Ta cũng sẽ cho hoàng hậu ngươi biết đắc tội ta sẽ ra sao?,quay qua nói với A Lan:
"Chúng ta cùng sử lý nhé,thử coi roi của hoàng thượng cho có tác dụng nhiều không?".
Nhược Khê quay sang cùng A Lan nhảy vào dùng roi vụt bọn chúng tơi bời,vì là roi của hoàng thượng ngự ban nên không ai dám đánh lại.
Nhược Khê mỉm cười từ từ tiến gần hoàng hậu, vung roi lên khiến hoàng hậu sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Nhược Khê cười lớn rồi ra hiệu cho A Lan đi theo mình,nhát gan như thế mà cũng dám động vào ta,nàng thở dài nói.
Thôi xuất cung về phủ,ta chẳng muốn lấy dược liệu đó nữa.
Hoàng hậu căm tức,ánh mắt như con rắn độc nhìn về phía cô,nỗi hận này cô sẽ từ từ trả lại.
Nhược Khê ngồi xe ngựa ra ngoài cung,thấy thời gian còn sớm cô kêu đánh xe ngựa đi dạo xung quanh kinh thành,từ ngày đến đây cô chưa từng đi thăm thú lần nào.
Trong lúc cô đang dạo chơi vui vẻ,mua sắm đủ mọi thứ thì trong cung nổi gió bão ầm ầm.
Không biết ai đồn tin ra ngoài nói là hoàng hậu sai thị vệ bắt và đánh vương phi khiến vương phi xấu hổ bỏ đi.Tuyên vương vội bỏ lại hết việc trong quân doanh vội vã vào hoàng cung.
Tuyên Vương xông đến tẩm cung của hoàng hậu tra hỏi,đánh gục hết toàn bộ thị vệ rồi lạnh lùng nói:
"Vương phi của ta mà có thiếu một sợi tóc nào thì ngươi hãy chuẩn bị đền tội,nể mặt hoàng huynh không coi như ngươi tàn đời rồi,một cọng tóc của nàng ngươi cũng không xứng,rồi đùng đùng tức giận rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng khi biết tin thì thật sự tức giận,ông biết rõ vị hoàng đệ này yêu chiều và bảo vệ vương phi ra sao,vậy mà người đàn bà ngu ngốc đó còn gây chuyện thị phi,bình thường đã chán ghét nay còn chán ghét hơn.
Hoàng thượng nói với tổng quản truyền chỉ xuống:
"Hoàng hậu lòng dạ đố kị,không biết chưởng quản lục cung nay thu hồi lại bàn giao cho Lệ Phi,cấm túc một tháng."
Lúc nhận được khẩu dụ này hoàng hậu ngất xỉu tai chỗ,vì sao người chịu nhục là nàng mà người gánh tội cũng là nàng?.
Xe ngựa đến cung thị vệ thì nhìn thấy xe ngựa có kí hiệu của vương gia nên cho thông qua luôn không cần phải kiểm tra.
Nhược Khê cùng A Lan đi đến cung của thái hậu,nhưng thật không may thái hậu lại đi chùa cầu nguyện từ sáng sớm.
Nhược Khê hỏi thị vệ xem kho dược liệu của hoàng cung ở đâu để cô trực tiếp qua lấy.Cô đã nhận được ý chỉ của hoàng thượng muốn lấy gì thì lấy,thích gì không cần hỏi.
Đang trên đường đi cô gặp đoàn người của hoàng hậu đi thưởng hoa về,nhìn thấy đám oanh oanh yến yến Nhược Khê không muốn tiếp xúc nhiều,muốn quay đầu đi nhưng không kịp.
Cô đành phải cúi đầu thỉnh an:
"Tham kiến hoàng hậu nương nương
Hoàng hậu nương nương cát tường".
Cung nữ đi cùng hoàng hậu quát lớn:
"To gan,tại sao gặp hoàng hậu lại không quỳ xuống"
A Lan nhướng mắt lên,ngươi là cái thứ gì mà dám quát vương phi chứ.Hoàng thượng đã có chỉ dụ vương phi không phải quỳ với bất kì ai chỉ phải hành lễ thôi,ngươi muốn kháng chỉ hả?.
Hoàng hậu ngước mắt lên nhìn, hai cung nữ hiểu ý đi lên, người giữ chặt người thì tát vào mặt của A Lan.
Hoàng hậu mỉa mai nói:
"Ngươi là cái thá gì mà dám quát nô tỳ của ta,ngay cả Vương phi của ngươi cũng không được phép chứ đừng nói là ngươi".
Một công chúa hòa thân của một nước nghèo nàn mà muốn hách dịch với ta,phải biết thân phận mình chứ,người đâu tát thật mạnh cho ta.
Nhược Khê nổi giận:
"Dừng tay,ta xem ai dám,cô vung roi ra quất thật mạnh vào hai tỳ nữ,do nóng giận nên lực tay cô hơi mạnh,hai vai cung nữ chảy cả máu.
Nhược Khê đến gần A Lan hỏi:
"Em có sao không?".
A Lan lắc đầu nói:
"Nô tỳ không sao đâu ạ!".
Hoàng hậu thấy mọi chuyện diễn ra vượt tầm kiểm soát của mình như thế,cảm thấy quá mất mặt trước các phi tần giọng giận giữ quát:
"Phản rồi,người đâu bắt lấy vương phi và cung nữ này cho ta ",
Lệ phi thấy mọi việc đi quá giới hạn kéo nhẹ hoàng hậu lại nói nhỏ:
"Hoàng hậu bớt giận người đó là vương phi người không thể bắt lại được,Vương gia sẽ nổi giận ".
Hoàng hậu quay qua đã không biết ơn còn quát:
"Ngươi là cái thá gì mà dám dậy bảo ta,Vương phi là cái thá gì chứ dám đắc tội ta ngay cả vương gia cũng không cứu nổi ".
Người đâu vây bắt vương phi cho ta,ta xem cô ta hống hách cỡ nào.
Nhược Khê nở nụ cười mỉa mai chỉ bằng các ngươi:
Ta cũng sẽ cho hoàng hậu ngươi biết đắc tội ta sẽ ra sao?,quay qua nói với A Lan:
"Chúng ta cùng sử lý nhé,thử coi roi của hoàng thượng cho có tác dụng nhiều không?".
Nhược Khê quay sang cùng A Lan nhảy vào dùng roi vụt bọn chúng tơi bời,vì là roi của hoàng thượng ngự ban nên không ai dám đánh lại.
Nhược Khê mỉm cười từ từ tiến gần hoàng hậu, vung roi lên khiến hoàng hậu sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Nhược Khê cười lớn rồi ra hiệu cho A Lan đi theo mình,nhát gan như thế mà cũng dám động vào ta,nàng thở dài nói.
Thôi xuất cung về phủ,ta chẳng muốn lấy dược liệu đó nữa.
Hoàng hậu căm tức,ánh mắt như con rắn độc nhìn về phía cô,nỗi hận này cô sẽ từ từ trả lại.
Nhược Khê ngồi xe ngựa ra ngoài cung,thấy thời gian còn sớm cô kêu đánh xe ngựa đi dạo xung quanh kinh thành,từ ngày đến đây cô chưa từng đi thăm thú lần nào.
Trong lúc cô đang dạo chơi vui vẻ,mua sắm đủ mọi thứ thì trong cung nổi gió bão ầm ầm.
Không biết ai đồn tin ra ngoài nói là hoàng hậu sai thị vệ bắt và đánh vương phi khiến vương phi xấu hổ bỏ đi.Tuyên vương vội bỏ lại hết việc trong quân doanh vội vã vào hoàng cung.
Tuyên Vương xông đến tẩm cung của hoàng hậu tra hỏi,đánh gục hết toàn bộ thị vệ rồi lạnh lùng nói:
"Vương phi của ta mà có thiếu một sợi tóc nào thì ngươi hãy chuẩn bị đền tội,nể mặt hoàng huynh không coi như ngươi tàn đời rồi,một cọng tóc của nàng ngươi cũng không xứng,rồi đùng đùng tức giận rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng khi biết tin thì thật sự tức giận,ông biết rõ vị hoàng đệ này yêu chiều và bảo vệ vương phi ra sao,vậy mà người đàn bà ngu ngốc đó còn gây chuyện thị phi,bình thường đã chán ghét nay còn chán ghét hơn.
Hoàng thượng nói với tổng quản truyền chỉ xuống:
"Hoàng hậu lòng dạ đố kị,không biết chưởng quản lục cung nay thu hồi lại bàn giao cho Lệ Phi,cấm túc một tháng."
Lúc nhận được khẩu dụ này hoàng hậu ngất xỉu tai chỗ,vì sao người chịu nhục là nàng mà người gánh tội cũng là nàng?.