Chương 21: Nhược Khê chữa bệnh cứu người
Từ xa có tiếng khóc thảm thương của người phụ nữ:
"Cầu xin đại phu hãy cứu lấy con gái tôi,xin cứu lấy nó,tôi chỉ có duy nhất một đứa con này."
Tiếng quát của tiểu nhị vang lên:
"Thật sự bà đừng làm khó đại phu nữa,con gái bà không cứu được nữa đâu mang về mà lo hậu sự đi".
Người phụ nữ nghe thấy thế càng khóc to hơn nữa,dân chúng vây xung quanh đều lắc đầu thương cảm.
Nhược Khê rẽ đám đông đi vào,cô ngồi xuống bắt mạch cho cô gái một lúc rồi trầm ngâm.
Cô hướng về phía tiểu nhị nói:
"Có thể cho ta mượn bộ kim châm được không,ta sẽ chữa khỏi cho cô gái này".
Tiểu nhị giọng châm chọc nói,:
"Đại phu nhà ta mà không chữa được thì chẳng ai chữa được hết,mà dù có sống thì mẹ con nhà họ cũng chẳng có bạc mà trả đâu,nghèo kiết xác ",rồi vẩy tay đi.
Tuyên vương thấy thế ra hiệu bằng mắt với binh sĩ,đi theo vào quầy thuốc,một lúc sau mang ra một bộ kim châm đưa cho Nhược Khê cung kính.
Nhược khê cầm lấy kim châm,cắm vài cái vào một vài ***** ** chỉ một lúc sau cô bé đó nôn một ngụm máu rồi mở mắt ra.
Mọi người vây xung quanh thấy thế thì sửng sốt,thật giỏi quá,vậy là cô nương đó được cứu sống rồi à?.
Nhược Khê mỉm cười rồi sai thị vệ lấy giấy bút ra viết một vài vị thuốc và cách thức uống đưa cho người phụ nữ và nói:
"Cứ uống theo đơn thuốc của ta chỉ mười hôm sẽ khỏi hết bệnh ".
Người phụ nữ cảm ơn rối rít nhưng khi nhìn đơn thuốc lại thở dài buồn phiền.
Nhược Khê quay sang nói với A Lan:"em đưa cho lão nương một trăm lượng bạc cho ta,coi như ta cho cô bé chữa bệnh".
Người phụ nữ vỡ òa trong niềm hạnh phúc,dập đầu cảm ơn cô đến sưng đỏ trán
Mọi người ai nấy đều sửng sốt,không ai nghĩ lại có người tốt bụng như thế,ai cũng mừng cho mẹ con nhà họ.Tuyên vương mỉm cười,người con gái của ta thật đặc biệt.
Một đám hung đồ từ xa chạy đến hò hét:
"Là ai,ai đến gây sự ở hiệu thuốc của công tử nhà ta bước ra đây, rồi chúng dạt sang một bên nhường đường cho một hoa hoa công tử.
Nhìn thấy Nhược Khê ánh mắt tham lam sáng rực lên như tìm thấy báu vật:
"Mỹ nhân nàng từ đâu tới,nàng theo ta đi nhà ta có rất nhiều bạc,ta sẽ cho nàng cuộc sống cao sang".
Nhược Khê không thèm đáp lại đứng lên định đi,hắn thấy thế tức giận liền lệnh cho lũ lưu manh kia đuổi theo bắt cô lại.Nhược khê chưa kịp làm gì thì A Lan và thị vệ Vương gia đã bay đến xuất chưởng đánh cho bọn chúng ngã lăn ra đất,thấy vậy hắn hốt hoảng vội nói:
"Các người đừng đến đây có biết cha ta là ai không hả,là thành chủ của thành Tuyên An này đó,động vào ta các ngươi không ra nổi thành đâu."
Vương gia chầm chậm bước lên nhìn xuống như nhìn lũ sâu bọ:
"Ta không nghĩ thành chủ ở đây lại nuôi dậy một đứa con ngông cuồng đến thế,thật uổng công tin tưởng của ta".
Người đâu:"bắt hết toàn bộ cho ta,để xem tối nay thành chủ trả lời ra sao ".
"Ngươi...ngươi là ai?".
"Là người ngươi nghĩ cũng không nghĩ tới ",người đâu giải xuống.
Có nhiều người lúc đó mới nhận ra đó là Tuyên Vương điện hạ,vậy người con gái xinh đẹp và tốt bụng kia là vương phi rồi.
Mọi người cùng quỳ xuống hô to:
"Vương gia cát tường,Vương phi cát tường",lúc này hai người đã đi được một đoạn rồi.
Trở về nhà đã hơi quá muộn,Nhược Khê thay vội xiêm y, trang điểm búi tóc nhẹ nhàng rồi cùng Vương gia lên xe ngựa đến phủ thành chủ.
Đến nơi phủ thành chủ xa hoa như tòa cung điện,bên ngoài lắp nhiều đèn lồng sáng chói.
Tuyên Vương cầm tay Nhược Khê bước vào,Thành chủ và thành chủ phu nhân đã đứng ở đó đợi sẵn.
Nhìn thấy hai người thành chủ vội vồn vã đón vào,vị trí trung tâm là của vương gia và vương phi,mọi người đã đợi sẵn ở đó.
Tiệc ca múa bắt đầu diễn ra,từng vũ công vũ cơ lần lượt ra sân,một bóng áo đỏ dần dần xuất hiện ở giữa,từng động tác mềm dẻo nhẹ nhàng uốn lượn,mặc xiêm y khá là mỏng manh và hở hang.
Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên và hạ xuống rồi từ từ tiếp cận gần đến vương gia động tác lắc hông thật quyến rũ,Nhược khê mỉm cười (định quyến rũ phu quân của chị à,mơ đi cưng).
Tiếng nhạc dừng,các ca cơ dần dần lui xuống,tuy nhiên mỗi cô gái mặc xiêm y đỏ đứng lại không xuống.
Cô nương đó quỳ xuống giọng nói thánh thót:
"Thỉnh an vương gia,thỉnh an vương phi,tiểu nữ là Xuân Lan là con gái của thành chủ".
Thành chủ phu nhân liếc nhìn thành chủ,ông ậm ừ lên tiếng:
"Đây là con gái của vi thần,xinh đẹp nhất thành Tuyên An này,ngưỡng mộ đại danh của vương gia đã lâu,xin vương gia thu nạp ái nữ,làm thiếp cũng được ạ!.
Nhược Khê nhướng mày,trước mặt vương phi mà mời chào phu quân nàng có phải là coi thường nàng quá không.
Nàng cười trào phúng nói:
"Ăn mặc hở hang,điệu nhảy khiêu gợi lại còn xin làm thiếp,phủ thành chủ thật giống kĩ viện quá mà ".
Thành chủ thì mặt lúc xanh lúc trắng,phu nhân thì tức phồng mang trợn mà còn cô nương tên Xuân Lan kia thì đứng im bất động,từ bé đến giờ cô là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ,đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu.
"Cầu xin đại phu hãy cứu lấy con gái tôi,xin cứu lấy nó,tôi chỉ có duy nhất một đứa con này."
Tiếng quát của tiểu nhị vang lên:
"Thật sự bà đừng làm khó đại phu nữa,con gái bà không cứu được nữa đâu mang về mà lo hậu sự đi".
Người phụ nữ nghe thấy thế càng khóc to hơn nữa,dân chúng vây xung quanh đều lắc đầu thương cảm.
Nhược Khê rẽ đám đông đi vào,cô ngồi xuống bắt mạch cho cô gái một lúc rồi trầm ngâm.
Cô hướng về phía tiểu nhị nói:
"Có thể cho ta mượn bộ kim châm được không,ta sẽ chữa khỏi cho cô gái này".
Tiểu nhị giọng châm chọc nói,:
"Đại phu nhà ta mà không chữa được thì chẳng ai chữa được hết,mà dù có sống thì mẹ con nhà họ cũng chẳng có bạc mà trả đâu,nghèo kiết xác ",rồi vẩy tay đi.
Tuyên vương thấy thế ra hiệu bằng mắt với binh sĩ,đi theo vào quầy thuốc,một lúc sau mang ra một bộ kim châm đưa cho Nhược Khê cung kính.
Nhược khê cầm lấy kim châm,cắm vài cái vào một vài ***** ** chỉ một lúc sau cô bé đó nôn một ngụm máu rồi mở mắt ra.
Mọi người vây xung quanh thấy thế thì sửng sốt,thật giỏi quá,vậy là cô nương đó được cứu sống rồi à?.
Nhược Khê mỉm cười rồi sai thị vệ lấy giấy bút ra viết một vài vị thuốc và cách thức uống đưa cho người phụ nữ và nói:
"Cứ uống theo đơn thuốc của ta chỉ mười hôm sẽ khỏi hết bệnh ".
Người phụ nữ cảm ơn rối rít nhưng khi nhìn đơn thuốc lại thở dài buồn phiền.
Nhược Khê quay sang nói với A Lan:"em đưa cho lão nương một trăm lượng bạc cho ta,coi như ta cho cô bé chữa bệnh".
Người phụ nữ vỡ òa trong niềm hạnh phúc,dập đầu cảm ơn cô đến sưng đỏ trán
Mọi người ai nấy đều sửng sốt,không ai nghĩ lại có người tốt bụng như thế,ai cũng mừng cho mẹ con nhà họ.Tuyên vương mỉm cười,người con gái của ta thật đặc biệt.
Một đám hung đồ từ xa chạy đến hò hét:
"Là ai,ai đến gây sự ở hiệu thuốc của công tử nhà ta bước ra đây, rồi chúng dạt sang một bên nhường đường cho một hoa hoa công tử.
Nhìn thấy Nhược Khê ánh mắt tham lam sáng rực lên như tìm thấy báu vật:
"Mỹ nhân nàng từ đâu tới,nàng theo ta đi nhà ta có rất nhiều bạc,ta sẽ cho nàng cuộc sống cao sang".
Nhược Khê không thèm đáp lại đứng lên định đi,hắn thấy thế tức giận liền lệnh cho lũ lưu manh kia đuổi theo bắt cô lại.Nhược khê chưa kịp làm gì thì A Lan và thị vệ Vương gia đã bay đến xuất chưởng đánh cho bọn chúng ngã lăn ra đất,thấy vậy hắn hốt hoảng vội nói:
"Các người đừng đến đây có biết cha ta là ai không hả,là thành chủ của thành Tuyên An này đó,động vào ta các ngươi không ra nổi thành đâu."
Vương gia chầm chậm bước lên nhìn xuống như nhìn lũ sâu bọ:
"Ta không nghĩ thành chủ ở đây lại nuôi dậy một đứa con ngông cuồng đến thế,thật uổng công tin tưởng của ta".
Người đâu:"bắt hết toàn bộ cho ta,để xem tối nay thành chủ trả lời ra sao ".
"Ngươi...ngươi là ai?".
"Là người ngươi nghĩ cũng không nghĩ tới ",người đâu giải xuống.
Có nhiều người lúc đó mới nhận ra đó là Tuyên Vương điện hạ,vậy người con gái xinh đẹp và tốt bụng kia là vương phi rồi.
Mọi người cùng quỳ xuống hô to:
"Vương gia cát tường,Vương phi cát tường",lúc này hai người đã đi được một đoạn rồi.
Trở về nhà đã hơi quá muộn,Nhược Khê thay vội xiêm y, trang điểm búi tóc nhẹ nhàng rồi cùng Vương gia lên xe ngựa đến phủ thành chủ.
Đến nơi phủ thành chủ xa hoa như tòa cung điện,bên ngoài lắp nhiều đèn lồng sáng chói.
Tuyên Vương cầm tay Nhược Khê bước vào,Thành chủ và thành chủ phu nhân đã đứng ở đó đợi sẵn.
Nhìn thấy hai người thành chủ vội vồn vã đón vào,vị trí trung tâm là của vương gia và vương phi,mọi người đã đợi sẵn ở đó.
Tiệc ca múa bắt đầu diễn ra,từng vũ công vũ cơ lần lượt ra sân,một bóng áo đỏ dần dần xuất hiện ở giữa,từng động tác mềm dẻo nhẹ nhàng uốn lượn,mặc xiêm y khá là mỏng manh và hở hang.
Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên và hạ xuống rồi từ từ tiếp cận gần đến vương gia động tác lắc hông thật quyến rũ,Nhược khê mỉm cười (định quyến rũ phu quân của chị à,mơ đi cưng).
Tiếng nhạc dừng,các ca cơ dần dần lui xuống,tuy nhiên mỗi cô gái mặc xiêm y đỏ đứng lại không xuống.
Cô nương đó quỳ xuống giọng nói thánh thót:
"Thỉnh an vương gia,thỉnh an vương phi,tiểu nữ là Xuân Lan là con gái của thành chủ".
Thành chủ phu nhân liếc nhìn thành chủ,ông ậm ừ lên tiếng:
"Đây là con gái của vi thần,xinh đẹp nhất thành Tuyên An này,ngưỡng mộ đại danh của vương gia đã lâu,xin vương gia thu nạp ái nữ,làm thiếp cũng được ạ!.
Nhược Khê nhướng mày,trước mặt vương phi mà mời chào phu quân nàng có phải là coi thường nàng quá không.
Nàng cười trào phúng nói:
"Ăn mặc hở hang,điệu nhảy khiêu gợi lại còn xin làm thiếp,phủ thành chủ thật giống kĩ viện quá mà ".
Thành chủ thì mặt lúc xanh lúc trắng,phu nhân thì tức phồng mang trợn mà còn cô nương tên Xuân Lan kia thì đứng im bất động,từ bé đến giờ cô là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ,đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu.