Chương 20: Thành Tuyên An,sự cưng chiều đối với bát công chúa
Trải qua sự tra khảo của binh sĩ,đám thích khách đã khai ra do thái tử Lương quốc thuê,điều này cũng nằm trong dự tính của Tuyên Vương.
Phá hoại bang giao hai nước,không muốn hai bên kết đồng minh với nhau.
Chúng còn khai rằng người thuê chúng một nghìn lượng bạc để bắt cóc bát công chúa của nước Hạ.
Tuyên Vương nghe đến đây cơn giận bộc phát lên quát lớn:
"Hay cho tên Cao Lãng dám có ý đồ với vương phi của bổn vương".
A Lực,toàn bộ những thứ điều tra trước khi gửi toàn bộ hết cho hoàng thượng và hoàng hậu nước Lương để xem ngôi vị thái tử của hắn có giữ được nữa hay không.
Để ta xem hắn không còn cái mác thái tử, ôn nhuận như ngọc, tiêu diêu tự tại của hắn được người đời truyền bá ra sao.
Giải hết thích khách về thành,ta sẽ hỏi cung chúng sau,rút quân về thành.
Tuyên Vương quay sang nói với Nhược Khê:
"Lần sau không manh động thế nữa,nhỡ bị thương thì sao?,ta lo lắng biết không".
"Thiếp biết rồi mà,yên tâm thiếp có chừng mực,chàng đừng lo ".
Rồi Tuyên Vương đỡ Nhược Khê lên xe ngựa,cả đoàn lại hành quân về biên giới nước Sở.
Lúc đến sát chân tường thành Tuyên An,Vương gia hạ lệnh đổi cờ của Tuyên Vương lên,nhận được thông báo từ trước tướng quân và thành chủ đã đứng đợi sẵn để tiếp đón.
Cổng thành mở ra,Tuyên vương dẫn đầu đoàn người từ từ tiến vào.Dân chúng bên đường đã quỳ rạp xuống để đón chào:
"Tuyên Vương cát tường,Vương phi cát tường "
Nhược Khê được phen bất ngờ trước sự việc vừa rồi,dân chúng đón tiếp nồng nhiệt và long trọng không khác gì vua của một nước.
A Lan thấy thế liền giải thích vẻ mặt tự hào:
"Vương Phi người không biết đó thôi,Vương gia như vị phật sống đối với người dân nơi đây"
Hai năm trước khu thành này bị thái tử Cao Lãng xâm phạm,bọn chúng hiếp người cướp của làm đủ mọi việc xấu.
Vương gia dẫn binh thảo phạt cứu biết bao người dân vô tội rồi lại xin hoàng thượng miễn thuế trong ba năm nên dân chúng mới vực lại được kinh tế nhanh như thế
Vương gia giống như người tái sinh ra bọn họ lần thứ hai vậy.
Thì ra là thế,cô không nghĩ Cao Lãng vẻ ngoài ôn nhu lịch sự mà lại là con người độc ác như thế,đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
May mà cô không lấy phải người như thế!
Tuyên Vương bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại thật ấm áp và nhẹ nhàng đáng để cho cô dựa dẫm quãng đời còn lại,cô mỉm cười hạnh phúc.
Xe ngựa dừng lại Tuyên Vương đón cô xuống xe ngựa,nhìn từ xa hai người như một bức tranh đẹp hoàn mỹ.
Tuyên Vương nói:
"Nơi đây là nơi ở trước kia của ta,thỉnh thoảng đi đâu ta vẫn về đây ở một hai ngày,nàng vào nghỉ ngơi đi có lẽ tối nay sẽ có tiệc chào đón chúng ta ở phủ thành chủ ".
"Thiếp biết rồi"
"Lát nữa ta bảo A Lan dọn thức ăn nàng ăn trước một ít không đến tiệc lại không ăn được gì,giờ ta đi công việc một lát".rồi quay bước đi.
Nhược Khê đi vào phòng,căn phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ấm áp,Nhược Khê dặn Bích Liên:
" Lát nữa vương gia về thì gọi ta dậy,ta chợp mắt một chút ".
"Dạ,nô tỳ nhớ rõ rồi ạ!".
Nhược Khê ngủ một lúc bỗng thấy có thứ gì cọ cọ vào má,choàng mắt ra thì đã thấy vương gia đang sờ nhẹ mắt nàng.
Dụi mắt ngồi dậy,giọng nàng còn ngái ngủ:
"Chàng về lúc nào mà không gọi thiếp dậy"
"Ta mới về thôi,thấy nàng ngủ ngon quá không nỡ gọi nàng,thôi dậy ăn tạm chút gì đó lấy nữa ta và nàng sẽ đi đến phủ thành chủ ".
Nhược Khê ngồi dậy rồi cùng vương gia ra bàn ăn,cô ăn nhẹ một chút rồi ngừng,có lẽ do đi đoạn đường dài nên cô cảm thấy mệt mỏi và không muốn ăn.
Tuyên Vương thấy vậy liền nói:
"Hay ta bảo đổi sang ngày mai nhé ".
"Thôi thiếp đi được mà,nghỉ ngơi một chút là đỡ thôi,nhìn thiếp yếu đuối lắm à",rồi phì cười.
Vậy ăn xong ta đưa nàng đi dạo một chút nhé,ra ngoài không khí cũng tốt cho sức khỏe.
"Đợi thiếp thay y phục đã rồi đi".
"Vậy ta chờ ở phòng khách nhé ".
Nhược Khê quay vào phòng thay y phục,nàng mặc một bộ y phục màu xanh,nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn được vóc dáng của nàng.
Hai người sóng vai nhau đi trên đường,hai người nổi bật đi chung với nhau thì khó tránh được ánh mắt của mọi người xung quanh.
Tuyên Vương đưa nàng đến khu chợ gần biên giới,ở đây bày bán đủ mọi thứ trên đời,Nhược Khê thích thú lắm cái gì cũng mua một ít.
Đường đường là một Chiến thần vang danh lúc này trên tay sách một đống đồ,thị vệ đi sau được phen mở mang đầu óc,đúng là chỉ có Vương phi uy vũ của họ mới làm cho vương gia thật lòng đối đãi như thế.
Nhược khê thích thú hỏi khu dược liệu,nàng đang cần chế một vài loại hương nhưng mà ở nước Hạ không có lần này đến đây nàng muốn thử vận may xem sao.
Đúng là chợ giao thương buôn bán giữa các nước có khác,Nhược Khê tìm được bao nhiêu là dược liệu mà lúc trước nàng tìm mãi mà không thấy.
Nhược Khê vui mừng ra mặt luôn,Tuyên vương nói thầm:
"Nàng thích được liệu à,về đến nước Sở ta sẽ làm riêng cho nàng một phòng,trong hoàng cung nhiều lắm ta sẽ dẫn nàng đi lấy",vẻ mặt cưng chiều vô hạn.Bây giờ có lẽ chỉ cần nàng muốn sao trên trời Vương gia cũng hái cho nàng mất.
Phá hoại bang giao hai nước,không muốn hai bên kết đồng minh với nhau.
Chúng còn khai rằng người thuê chúng một nghìn lượng bạc để bắt cóc bát công chúa của nước Hạ.
Tuyên Vương nghe đến đây cơn giận bộc phát lên quát lớn:
"Hay cho tên Cao Lãng dám có ý đồ với vương phi của bổn vương".
A Lực,toàn bộ những thứ điều tra trước khi gửi toàn bộ hết cho hoàng thượng và hoàng hậu nước Lương để xem ngôi vị thái tử của hắn có giữ được nữa hay không.
Để ta xem hắn không còn cái mác thái tử, ôn nhuận như ngọc, tiêu diêu tự tại của hắn được người đời truyền bá ra sao.
Giải hết thích khách về thành,ta sẽ hỏi cung chúng sau,rút quân về thành.
Tuyên Vương quay sang nói với Nhược Khê:
"Lần sau không manh động thế nữa,nhỡ bị thương thì sao?,ta lo lắng biết không".
"Thiếp biết rồi mà,yên tâm thiếp có chừng mực,chàng đừng lo ".
Rồi Tuyên Vương đỡ Nhược Khê lên xe ngựa,cả đoàn lại hành quân về biên giới nước Sở.
Lúc đến sát chân tường thành Tuyên An,Vương gia hạ lệnh đổi cờ của Tuyên Vương lên,nhận được thông báo từ trước tướng quân và thành chủ đã đứng đợi sẵn để tiếp đón.
Cổng thành mở ra,Tuyên vương dẫn đầu đoàn người từ từ tiến vào.Dân chúng bên đường đã quỳ rạp xuống để đón chào:
"Tuyên Vương cát tường,Vương phi cát tường "
Nhược Khê được phen bất ngờ trước sự việc vừa rồi,dân chúng đón tiếp nồng nhiệt và long trọng không khác gì vua của một nước.
A Lan thấy thế liền giải thích vẻ mặt tự hào:
"Vương Phi người không biết đó thôi,Vương gia như vị phật sống đối với người dân nơi đây"
Hai năm trước khu thành này bị thái tử Cao Lãng xâm phạm,bọn chúng hiếp người cướp của làm đủ mọi việc xấu.
Vương gia dẫn binh thảo phạt cứu biết bao người dân vô tội rồi lại xin hoàng thượng miễn thuế trong ba năm nên dân chúng mới vực lại được kinh tế nhanh như thế
Vương gia giống như người tái sinh ra bọn họ lần thứ hai vậy.
Thì ra là thế,cô không nghĩ Cao Lãng vẻ ngoài ôn nhu lịch sự mà lại là con người độc ác như thế,đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
May mà cô không lấy phải người như thế!
Tuyên Vương bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại thật ấm áp và nhẹ nhàng đáng để cho cô dựa dẫm quãng đời còn lại,cô mỉm cười hạnh phúc.
Xe ngựa dừng lại Tuyên Vương đón cô xuống xe ngựa,nhìn từ xa hai người như một bức tranh đẹp hoàn mỹ.
Tuyên Vương nói:
"Nơi đây là nơi ở trước kia của ta,thỉnh thoảng đi đâu ta vẫn về đây ở một hai ngày,nàng vào nghỉ ngơi đi có lẽ tối nay sẽ có tiệc chào đón chúng ta ở phủ thành chủ ".
"Thiếp biết rồi"
"Lát nữa ta bảo A Lan dọn thức ăn nàng ăn trước một ít không đến tiệc lại không ăn được gì,giờ ta đi công việc một lát".rồi quay bước đi.
Nhược Khê đi vào phòng,căn phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ấm áp,Nhược Khê dặn Bích Liên:
" Lát nữa vương gia về thì gọi ta dậy,ta chợp mắt một chút ".
"Dạ,nô tỳ nhớ rõ rồi ạ!".
Nhược Khê ngủ một lúc bỗng thấy có thứ gì cọ cọ vào má,choàng mắt ra thì đã thấy vương gia đang sờ nhẹ mắt nàng.
Dụi mắt ngồi dậy,giọng nàng còn ngái ngủ:
"Chàng về lúc nào mà không gọi thiếp dậy"
"Ta mới về thôi,thấy nàng ngủ ngon quá không nỡ gọi nàng,thôi dậy ăn tạm chút gì đó lấy nữa ta và nàng sẽ đi đến phủ thành chủ ".
Nhược Khê ngồi dậy rồi cùng vương gia ra bàn ăn,cô ăn nhẹ một chút rồi ngừng,có lẽ do đi đoạn đường dài nên cô cảm thấy mệt mỏi và không muốn ăn.
Tuyên Vương thấy vậy liền nói:
"Hay ta bảo đổi sang ngày mai nhé ".
"Thôi thiếp đi được mà,nghỉ ngơi một chút là đỡ thôi,nhìn thiếp yếu đuối lắm à",rồi phì cười.
Vậy ăn xong ta đưa nàng đi dạo một chút nhé,ra ngoài không khí cũng tốt cho sức khỏe.
"Đợi thiếp thay y phục đã rồi đi".
"Vậy ta chờ ở phòng khách nhé ".
Nhược Khê quay vào phòng thay y phục,nàng mặc một bộ y phục màu xanh,nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn được vóc dáng của nàng.
Hai người sóng vai nhau đi trên đường,hai người nổi bật đi chung với nhau thì khó tránh được ánh mắt của mọi người xung quanh.
Tuyên Vương đưa nàng đến khu chợ gần biên giới,ở đây bày bán đủ mọi thứ trên đời,Nhược Khê thích thú lắm cái gì cũng mua một ít.
Đường đường là một Chiến thần vang danh lúc này trên tay sách một đống đồ,thị vệ đi sau được phen mở mang đầu óc,đúng là chỉ có Vương phi uy vũ của họ mới làm cho vương gia thật lòng đối đãi như thế.
Nhược khê thích thú hỏi khu dược liệu,nàng đang cần chế một vài loại hương nhưng mà ở nước Hạ không có lần này đến đây nàng muốn thử vận may xem sao.
Đúng là chợ giao thương buôn bán giữa các nước có khác,Nhược Khê tìm được bao nhiêu là dược liệu mà lúc trước nàng tìm mãi mà không thấy.
Nhược Khê vui mừng ra mặt luôn,Tuyên vương nói thầm:
"Nàng thích được liệu à,về đến nước Sở ta sẽ làm riêng cho nàng một phòng,trong hoàng cung nhiều lắm ta sẽ dẫn nàng đi lấy",vẻ mặt cưng chiều vô hạn.Bây giờ có lẽ chỉ cần nàng muốn sao trên trời Vương gia cũng hái cho nàng mất.