Chương 11: Bát công chúa cứu giá.
Sáng hôm sau mọi người đã đến đông đủ,tiếng kèn tiếng trống vang lên rầm trời,không khí náo nhiệt hẳn lên,người ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đi săn.
Nhị công chúa,tam công chúa cùng tứ công chúa xuất hiện trong trang phục cưỡi ngựa,muốn trổ tài trong lần săn bắn lần này.
Nhược Khê thì không tham gia,cô không muốn tham gia, bản thân cô không muốn sát sinh những con vật vô tội.
Cô cùng ngũ công chúa ngồi trên khán đài theo dõi cuộc săn.
Nhị công chúa thấy thế thì quay sang nói tỉa,nói khích cô:
"Bát muội,muội không biết cưỡi ngựa sao,xuống đây đi tỷ dậy muội cho".
Mọi người đều quay lại nhìn Nhược Khê,ánh mắt thái tử sáng lên khi nhìn thấy cô.Ánh mắt Tuyên Vương tỏ ra bí hiểm khó nắm bắt.
Nhược Khê trả lời lại giọng nhẹ nhàng trong trẻo: "Thôi mọi người cứ đi đi sức khỏe muội yếu không theo mọi người đâu ".
Nhị công chúa thở dài vẻ tiếc nuối:
"Vậy muội thật là thiệt thòi " rồi lấy tay che miệng mỉm cười duyên.
Nhược Khê chẳng quan tâm quay lại nói chuyện với ngũ công chúa không thèm để ý đến.
Nhị công chúa tức lắm nhưng không làm được gì cả,mãi mới có chuyện Nhược Khê không biết mang ra khích bác nhưng lại như đánh vào bịch bông.
Tiếng còi vang lên cuộc săn bắn chính thức bắt đầu.
Hoàng thượng và hoàng hậu không tham gia chỉ để cho thái tử cùng các hoàng tử tham gia thi đấu.
Mọi người cùng hồ hởi,ngũ công chúa cũng muốn tham gia,nhưng không giỏi cưỡi ngựa cho lắm nên bị hoàng hậu cấm không được thi đua, cho nên Nhược Lan mới phải ngồi đây.
Trong lúc chờ đợi mọi người săn bắn trở về ca múa nhạc vang lên khắp nơi,Nhược Khê được ngồi gần hoàng thượng và hoàng hậu.
Cô mải mê ăn uống,món ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô,hai người ăn uống vui đùa thỏa thích,hoàng hậu quay sang chỉ biết cười trừ.
Hoàng hậu thật lo cho tương lai của ngũ công chúa mà,có lẽ bà đã quá sai lầm khi nuông chiều và bao bọc cô quá mức,sợ sau này khi xuất giá sẽ bị thiệt thòi.
Đoàn người đi săn lần lượt trở về,dẫn đầu là Tuyên Vương,đám thị vệ mang một bao lớn thú rừng bị săn được.
Tiếp đến là đoàn thái tử nước Hạ cùng các vị hoàng tử và công chúa cũng một bao lớn các con vật.
Về sau cùng là thái tử nước Lương vẫn cứ chậm rãi không vội vàng gì đúng như lời đồn về mình và cũng là đoàn người săn ít nhất.
Nhị công chúa hồ hởi sai thị vệ chọn lựa các con vật đã săn được ra trình cho hoàng thượng xem.
Mấy người thị vệ lần lượt bước lên đến gần hoàng thượng, bỗng một con dao sáng loáng được rút ra đâm thẳng về hướng hoàng thượng.
Sự việc diễn ra bất ngờ không ai lường trước được,quân lính xung quanh đứng ra vậy quanh bảo vệ hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Đại tổng quản hô to:
"Có thích khách mau bảo vệ hoàng thượng".
Mấy tên thích khách liều chết xông vào vòng vây đã tiến sát vào vòng trong.Một tên giơ đao lên chém thẳng về phía hoàng thượng,chỉ trong tích tắc mọi người không ai kịp làm gì cả.
Hoàng thượng tuyệt vọng nhắm mắt lại nhưng mọi người không ai ngờ một chiếc rồi rút ra quấn lấy cây đao của tên thích khách,cứu lấy hoàng thượng một mạng.
Nhược Khê nhảy vào vòng vây dùng roi của mình tấn công cả đám thích khách,chiếc rồi múa lượn trên không trung rồi quật ngã bọn chúng, lúc này thái tử và tướng quân đã áp sát vòng vây bắt được hết tất cả.
Nhưng chúng toàn là tử sĩ được huấn luyện đã cắn lưỡi tự sát, chết hết không còn một ai.
Thái tử nước Lương nhìn chằm chằm vào Nhược Khê như tìm được báu vật.
Tuyên Vương thì nhìn cô bằng ánh mắt tò mò không biết cô nhóc này còn mang đến bao nhiêu bất ngờ nữa đây.
Thoát khỏi nguy hiểm hoàng thượng tức giận long trời,trách mắng toàn bộ người phụ trách khu vực an toàn của bãi săn.
Quay sang Bát công chúa không quên trao cho cô một ánh mắt yêu thương.Hoàng thượng ra lệnh:
"Lôi hết thích khách treo lên cổng thành để răn đe".
"Bát công chúa có công hộ giá thưởng một nghìn lượng hoàng kim,mười hộp trân châu thượng hạng,mười hộp ngọc trai đen ",rồi bãi giá về hành cung.
Giờ hoàng thượng không còn tâm trạng nào để kiểm kê số lượng săn bắn nữa rồi,sự việc vừa rồi thật đáng sợ và mất mặt may mà có bát nha đầu cứu nguy.
Hoàng thượng đi rồi mọi người lần lượt giải tán,ngũ công chúa lăng xăng chạy quanh Nhược Khê:
"Ngũ muội,muội thật quá là giỏi luôn đó,muội không sợ sao,lúc thấy thích khách tim tỷ muốn nhảy ra ngoài rồi đó ".
Trời ơi lần này phụ hoàng thật hào phóng thưởng cho muội hẳn mười hộp trân châu thượng hạng luôn,cái đó làm ra phấn thì đẹp lắm luôn.
Cô mỉm cười nói:
"Tỷ yên tâm không thiếu phần tỷ trong đó đâu,tỷ còn thiếu mấy đồ này của muội à".
Nhược Khê cười vì sự ranh ma quỷ quyệt của ngũ tỷ,cô đứng ngược sáng,nụ cười của cô như gió xuân làm mê đắm bao chàng trai công tử ở đây,họ như bị nụ cười của cô hút mất thần trí trong đó có cả Tuyên Vương và Thái tử Cao Lãng.
Đúng là có câu anh hùng không qua nổi cửa ải mỹ nhân là đây.
Nhược Khê cùng ngũ công chúa quay đầu về phòng của mình, bao nhiêu ánh mắt nóng rực nhìn về phía hai người.Biết bao ý định đã bừng cháu trong lòng họ.
Nhị công chúa,tam công chúa cùng tứ công chúa xuất hiện trong trang phục cưỡi ngựa,muốn trổ tài trong lần săn bắn lần này.
Nhược Khê thì không tham gia,cô không muốn tham gia, bản thân cô không muốn sát sinh những con vật vô tội.
Cô cùng ngũ công chúa ngồi trên khán đài theo dõi cuộc săn.
Nhị công chúa thấy thế thì quay sang nói tỉa,nói khích cô:
"Bát muội,muội không biết cưỡi ngựa sao,xuống đây đi tỷ dậy muội cho".
Mọi người đều quay lại nhìn Nhược Khê,ánh mắt thái tử sáng lên khi nhìn thấy cô.Ánh mắt Tuyên Vương tỏ ra bí hiểm khó nắm bắt.
Nhược Khê trả lời lại giọng nhẹ nhàng trong trẻo: "Thôi mọi người cứ đi đi sức khỏe muội yếu không theo mọi người đâu ".
Nhị công chúa thở dài vẻ tiếc nuối:
"Vậy muội thật là thiệt thòi " rồi lấy tay che miệng mỉm cười duyên.
Nhược Khê chẳng quan tâm quay lại nói chuyện với ngũ công chúa không thèm để ý đến.
Nhị công chúa tức lắm nhưng không làm được gì cả,mãi mới có chuyện Nhược Khê không biết mang ra khích bác nhưng lại như đánh vào bịch bông.
Tiếng còi vang lên cuộc săn bắn chính thức bắt đầu.
Hoàng thượng và hoàng hậu không tham gia chỉ để cho thái tử cùng các hoàng tử tham gia thi đấu.
Mọi người cùng hồ hởi,ngũ công chúa cũng muốn tham gia,nhưng không giỏi cưỡi ngựa cho lắm nên bị hoàng hậu cấm không được thi đua, cho nên Nhược Lan mới phải ngồi đây.
Trong lúc chờ đợi mọi người săn bắn trở về ca múa nhạc vang lên khắp nơi,Nhược Khê được ngồi gần hoàng thượng và hoàng hậu.
Cô mải mê ăn uống,món ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô,hai người ăn uống vui đùa thỏa thích,hoàng hậu quay sang chỉ biết cười trừ.
Hoàng hậu thật lo cho tương lai của ngũ công chúa mà,có lẽ bà đã quá sai lầm khi nuông chiều và bao bọc cô quá mức,sợ sau này khi xuất giá sẽ bị thiệt thòi.
Đoàn người đi săn lần lượt trở về,dẫn đầu là Tuyên Vương,đám thị vệ mang một bao lớn thú rừng bị săn được.
Tiếp đến là đoàn thái tử nước Hạ cùng các vị hoàng tử và công chúa cũng một bao lớn các con vật.
Về sau cùng là thái tử nước Lương vẫn cứ chậm rãi không vội vàng gì đúng như lời đồn về mình và cũng là đoàn người săn ít nhất.
Nhị công chúa hồ hởi sai thị vệ chọn lựa các con vật đã săn được ra trình cho hoàng thượng xem.
Mấy người thị vệ lần lượt bước lên đến gần hoàng thượng, bỗng một con dao sáng loáng được rút ra đâm thẳng về hướng hoàng thượng.
Sự việc diễn ra bất ngờ không ai lường trước được,quân lính xung quanh đứng ra vậy quanh bảo vệ hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Đại tổng quản hô to:
"Có thích khách mau bảo vệ hoàng thượng".
Mấy tên thích khách liều chết xông vào vòng vây đã tiến sát vào vòng trong.Một tên giơ đao lên chém thẳng về phía hoàng thượng,chỉ trong tích tắc mọi người không ai kịp làm gì cả.
Hoàng thượng tuyệt vọng nhắm mắt lại nhưng mọi người không ai ngờ một chiếc rồi rút ra quấn lấy cây đao của tên thích khách,cứu lấy hoàng thượng một mạng.
Nhược Khê nhảy vào vòng vây dùng roi của mình tấn công cả đám thích khách,chiếc rồi múa lượn trên không trung rồi quật ngã bọn chúng, lúc này thái tử và tướng quân đã áp sát vòng vây bắt được hết tất cả.
Nhưng chúng toàn là tử sĩ được huấn luyện đã cắn lưỡi tự sát, chết hết không còn một ai.
Thái tử nước Lương nhìn chằm chằm vào Nhược Khê như tìm được báu vật.
Tuyên Vương thì nhìn cô bằng ánh mắt tò mò không biết cô nhóc này còn mang đến bao nhiêu bất ngờ nữa đây.
Thoát khỏi nguy hiểm hoàng thượng tức giận long trời,trách mắng toàn bộ người phụ trách khu vực an toàn của bãi săn.
Quay sang Bát công chúa không quên trao cho cô một ánh mắt yêu thương.Hoàng thượng ra lệnh:
"Lôi hết thích khách treo lên cổng thành để răn đe".
"Bát công chúa có công hộ giá thưởng một nghìn lượng hoàng kim,mười hộp trân châu thượng hạng,mười hộp ngọc trai đen ",rồi bãi giá về hành cung.
Giờ hoàng thượng không còn tâm trạng nào để kiểm kê số lượng săn bắn nữa rồi,sự việc vừa rồi thật đáng sợ và mất mặt may mà có bát nha đầu cứu nguy.
Hoàng thượng đi rồi mọi người lần lượt giải tán,ngũ công chúa lăng xăng chạy quanh Nhược Khê:
"Ngũ muội,muội thật quá là giỏi luôn đó,muội không sợ sao,lúc thấy thích khách tim tỷ muốn nhảy ra ngoài rồi đó ".
Trời ơi lần này phụ hoàng thật hào phóng thưởng cho muội hẳn mười hộp trân châu thượng hạng luôn,cái đó làm ra phấn thì đẹp lắm luôn.
Cô mỉm cười nói:
"Tỷ yên tâm không thiếu phần tỷ trong đó đâu,tỷ còn thiếu mấy đồ này của muội à".
Nhược Khê cười vì sự ranh ma quỷ quyệt của ngũ tỷ,cô đứng ngược sáng,nụ cười của cô như gió xuân làm mê đắm bao chàng trai công tử ở đây,họ như bị nụ cười của cô hút mất thần trí trong đó có cả Tuyên Vương và Thái tử Cao Lãng.
Đúng là có câu anh hùng không qua nổi cửa ải mỹ nhân là đây.
Nhược Khê cùng ngũ công chúa quay đầu về phòng của mình, bao nhiêu ánh mắt nóng rực nhìn về phía hai người.Biết bao ý định đã bừng cháu trong lòng họ.