Chương 10: Lễ hội săn bắn
Chắc sau hôm nay danh tiếng của cô lại bay xa hơn điều đó là điều cô không mong muốn nó sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình bỏ trốn của cô.
Bữa tiệc kết thúc trong niềm vui nhân đôi,hai bên đều đạt được hiệp ước nhất định.
Nhược Khê chia tay ngũ công chúa rồi về cung của mình,vừa bước qua khỏi điện thì có tiếng gọi với lại.
Nhược Khê ngạc nhiên quay lại thì ra đó là thế tử Lục Khởi, bước lại gần thế tử nói:
"Ta có thể đi cùng muội một đoạn được không?".
Nhược Khê quay lại nhẹ nhàng từ chối:
"Xin lỗi,vì vụ việc lần trước có hiểu lầm ta nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách,muội đi trước đây ",rồi cô quay đầu đi thẳng. Truyện Việt Nam
Đằng sau lưng ánh mắt hằn học của tam công chúa,Lục Khởi là của cô chỉ một mình cô thôi.
Tuyên Vương liếc mắt nhìn,ánh mắt lạnh lùng trầm ngâm như suy nghĩ điều gì.
Đoàn sứ giả nghỉ ngơi hai ngày rồi chuẩn bị tham gia đoàn đội săn bắn do hoàng thượng nước Hạ tổ chức,nói là giao lưu giữa hai nước.
Trước lễ hội đi săn một ngày đoàn sứ giả Lương quốc,là nước láng giềng lại cử người sang để tham gia săn bắn cùng.
Lần này dẫn đầu đoàn là thái tử Cao Lãng,người này được mệnh danh là hoa hoa công tử,tướng mạo ngọc thụ lâm phong,được các thiếu nữ mến mộ.
Áp lực của hoàng thượng và thái tử càng nặng nề hơn,một bên là Vương gia nước Sở,một bên là thái tử nước Lương.Phải cố gắng chú trọng đến sự an toàn của hai người đó đầu tiên nếu không chiến tranh có thể sảy ra bất kỳ lúc nào.
Vì thế trước thời gian đi mọi người ai cũng bận rộn,quân lính đi tuần tra hoàng thành cả ngày lẫn đêm.Nhược Khê thì vẫn vô tư lự,ăn uống vui vẻ không để tâm đến mọi việc.
Ngũ công chúa vẫn thường xuyên ghế thăm cô,bàn luận đủ mọi thứ truyện từ việc Tuyên Vương nước Sở và thái tử nước Lương ai giỏi hơn và tuấn tú hơn.
Ý đồ hai người bọn sang đây là gì,có phải là hòa thân không? nếu hòa thân thì chọn công chúa nào...
Nghe nhiều đến nỗi lỗ tai Nhược Khê muốn mọc kén luôn,cô chỉ mỉm cười ậm ừ cho qua truyện.
Ngày tổ chức lễ hội săn bắn trời quang mây tạnh,mọi người ai cũng phấn khởi vui mừng,nhất là các công chúa và hoàng tử ai cũng háo hức mong chờ.
Các công chúa thì muốn ra ngoài thăm thú cảnh vật,trải nghiệm mọi thứ xung quanh còn các vị hoàng tử thì háo hức muốn tranh tài,ai cũng muốn thể hiện xuất sắc trước mặt phụ hoàng.
Nhược Khê bị ngũ công chúa lôi tuột lên kiệu của mình,Nhược Lan kêu đi một mình cả quãng đường dài quá chi là nhàm chán.
Ngồi trên kiệu Nhược Khê mới cảm thấy cùng là công chúa đãi ngộ đúng là khác nhau một trời một vực,kiệu của cô thì vừa nhỏ vừa cứng không có đệm mềm,còn kiệu của Nhược Lan thì vừa mềm vừa êm,đủ mọi thứ bánh trái,nước hoa quả tráng miệng đúng như một căn phòng thu nhỏ.
Ngồi trên xe suốt mấy canh giờ tính tình nhí nhảnh và tinh nghịch của ngũ công chúa không sao ngồi im được.
Dọc đường cô muốn chuồn xuống xe mấy lần may mà có Nhược Khê giữ lại.Nào là mình là nước chủ nhà phải tỏ ra tôn trọng khách,phải giữ hình tượng công chúa đoan trang thục nữ không sẽ bị đánh giá không hay Nhược Lan mới từ bỏ ý định xuống xe.
May mà cuối cùng cũng đến hành cung gần nơi tổ chức săn bắn,Nhược Lan muốn Nhược Khê đến ở chung nhưng cô từ chối.
Một người bình lặng như nước thích yên tĩnh như cô không thể chịu nổi tính cách hoạt náo của ngũ công chúa được.
Mọi người chia nhau để phân bố chọn phòng,có lẽ đã bị động tay chân trong vụ việc phân bổ lần này nên Nhược Khê bị phân đúng gian phòng cách xa chính điện nhất.
Ở đây hơi hoang vu vắng vẻ nhưng mà lại đúng ý của cô.Cô không thích tham gia náo nhiệt quá,đang nghĩ cách xem có thể bỏ trốn đi trong mùa săn bắn này không đây.
Mọi người đi đường cả ngày mệt mỏi rồi nên hoàng thượng hạ lệnh nay không tổ chức tiệc tùng gì chỉ ở tại phòng dùng cơm thôi,sáng ngày mai mới khai mạc buổi đi săn.
Nhược Khê mệt mỏi sai Bích Liên đi pha nước tắm,cô phải gột sạch mọi bụi bẩn bám trên người,bây giờ người cô thật sự không thoái mái chút nào.
Tắm gội xong Nhược Khê cảm thấy như được sống lại vậy,cô để xõa tóc,tóc cô mềm mượt đen nhánh dài gần gót chân,cô cảm thán tại sao người xưa lại có thể nuôi tóc dài đến vậy.
Nhược Khê mặc một bộ váy ngủ màu trắng nhìn cô giống như một nàng tiên nhẹ nhàng và tinh khiết.
Bích Lan đã dọn sẵn đồ ăn ra bàn,hôm nay đi cả một ngày đường giờ cô cũng thấy đói,thực đơn hôm nay cũng phong phú và đa dạng.Có lẽ chỉ dám giở trò với phòng của cô thôi chứ không dám duỗi tay dài đến vấn đề ăn uống.
Chỉ một loáng cô đã ăn hết đồ ăn nhưng cô vẫn giữ được phong thái nhẹ nhàng và chậm rãi.
Ăn xong xuôi đâu đấy,Nhược Khê đi bộ xung quanh nơi cô ở,tuy ở xa chính điện nhưng nơi đây có một hồ nước cây cối mát mẻ,khung cảnh cũng nên thơ và đẹp mắt.
Nhược Khê đi dạo mấy vòng rồi quay về phòng ngủ,trải qua một ngày cô cũng mệt mỏi,lên giường ngủ sớm ngày mai còn một ngày dài vất vả đang chờ đợi cô.
Bữa tiệc kết thúc trong niềm vui nhân đôi,hai bên đều đạt được hiệp ước nhất định.
Nhược Khê chia tay ngũ công chúa rồi về cung của mình,vừa bước qua khỏi điện thì có tiếng gọi với lại.
Nhược Khê ngạc nhiên quay lại thì ra đó là thế tử Lục Khởi, bước lại gần thế tử nói:
"Ta có thể đi cùng muội một đoạn được không?".
Nhược Khê quay lại nhẹ nhàng từ chối:
"Xin lỗi,vì vụ việc lần trước có hiểu lầm ta nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách,muội đi trước đây ",rồi cô quay đầu đi thẳng. Truyện Việt Nam
Đằng sau lưng ánh mắt hằn học của tam công chúa,Lục Khởi là của cô chỉ một mình cô thôi.
Tuyên Vương liếc mắt nhìn,ánh mắt lạnh lùng trầm ngâm như suy nghĩ điều gì.
Đoàn sứ giả nghỉ ngơi hai ngày rồi chuẩn bị tham gia đoàn đội săn bắn do hoàng thượng nước Hạ tổ chức,nói là giao lưu giữa hai nước.
Trước lễ hội đi săn một ngày đoàn sứ giả Lương quốc,là nước láng giềng lại cử người sang để tham gia săn bắn cùng.
Lần này dẫn đầu đoàn là thái tử Cao Lãng,người này được mệnh danh là hoa hoa công tử,tướng mạo ngọc thụ lâm phong,được các thiếu nữ mến mộ.
Áp lực của hoàng thượng và thái tử càng nặng nề hơn,một bên là Vương gia nước Sở,một bên là thái tử nước Lương.Phải cố gắng chú trọng đến sự an toàn của hai người đó đầu tiên nếu không chiến tranh có thể sảy ra bất kỳ lúc nào.
Vì thế trước thời gian đi mọi người ai cũng bận rộn,quân lính đi tuần tra hoàng thành cả ngày lẫn đêm.Nhược Khê thì vẫn vô tư lự,ăn uống vui vẻ không để tâm đến mọi việc.
Ngũ công chúa vẫn thường xuyên ghế thăm cô,bàn luận đủ mọi thứ truyện từ việc Tuyên Vương nước Sở và thái tử nước Lương ai giỏi hơn và tuấn tú hơn.
Ý đồ hai người bọn sang đây là gì,có phải là hòa thân không? nếu hòa thân thì chọn công chúa nào...
Nghe nhiều đến nỗi lỗ tai Nhược Khê muốn mọc kén luôn,cô chỉ mỉm cười ậm ừ cho qua truyện.
Ngày tổ chức lễ hội săn bắn trời quang mây tạnh,mọi người ai cũng phấn khởi vui mừng,nhất là các công chúa và hoàng tử ai cũng háo hức mong chờ.
Các công chúa thì muốn ra ngoài thăm thú cảnh vật,trải nghiệm mọi thứ xung quanh còn các vị hoàng tử thì háo hức muốn tranh tài,ai cũng muốn thể hiện xuất sắc trước mặt phụ hoàng.
Nhược Khê bị ngũ công chúa lôi tuột lên kiệu của mình,Nhược Lan kêu đi một mình cả quãng đường dài quá chi là nhàm chán.
Ngồi trên kiệu Nhược Khê mới cảm thấy cùng là công chúa đãi ngộ đúng là khác nhau một trời một vực,kiệu của cô thì vừa nhỏ vừa cứng không có đệm mềm,còn kiệu của Nhược Lan thì vừa mềm vừa êm,đủ mọi thứ bánh trái,nước hoa quả tráng miệng đúng như một căn phòng thu nhỏ.
Ngồi trên xe suốt mấy canh giờ tính tình nhí nhảnh và tinh nghịch của ngũ công chúa không sao ngồi im được.
Dọc đường cô muốn chuồn xuống xe mấy lần may mà có Nhược Khê giữ lại.Nào là mình là nước chủ nhà phải tỏ ra tôn trọng khách,phải giữ hình tượng công chúa đoan trang thục nữ không sẽ bị đánh giá không hay Nhược Lan mới từ bỏ ý định xuống xe.
May mà cuối cùng cũng đến hành cung gần nơi tổ chức săn bắn,Nhược Lan muốn Nhược Khê đến ở chung nhưng cô từ chối.
Một người bình lặng như nước thích yên tĩnh như cô không thể chịu nổi tính cách hoạt náo của ngũ công chúa được.
Mọi người chia nhau để phân bố chọn phòng,có lẽ đã bị động tay chân trong vụ việc phân bổ lần này nên Nhược Khê bị phân đúng gian phòng cách xa chính điện nhất.
Ở đây hơi hoang vu vắng vẻ nhưng mà lại đúng ý của cô.Cô không thích tham gia náo nhiệt quá,đang nghĩ cách xem có thể bỏ trốn đi trong mùa săn bắn này không đây.
Mọi người đi đường cả ngày mệt mỏi rồi nên hoàng thượng hạ lệnh nay không tổ chức tiệc tùng gì chỉ ở tại phòng dùng cơm thôi,sáng ngày mai mới khai mạc buổi đi săn.
Nhược Khê mệt mỏi sai Bích Liên đi pha nước tắm,cô phải gột sạch mọi bụi bẩn bám trên người,bây giờ người cô thật sự không thoái mái chút nào.
Tắm gội xong Nhược Khê cảm thấy như được sống lại vậy,cô để xõa tóc,tóc cô mềm mượt đen nhánh dài gần gót chân,cô cảm thán tại sao người xưa lại có thể nuôi tóc dài đến vậy.
Nhược Khê mặc một bộ váy ngủ màu trắng nhìn cô giống như một nàng tiên nhẹ nhàng và tinh khiết.
Bích Lan đã dọn sẵn đồ ăn ra bàn,hôm nay đi cả một ngày đường giờ cô cũng thấy đói,thực đơn hôm nay cũng phong phú và đa dạng.Có lẽ chỉ dám giở trò với phòng của cô thôi chứ không dám duỗi tay dài đến vấn đề ăn uống.
Chỉ một loáng cô đã ăn hết đồ ăn nhưng cô vẫn giữ được phong thái nhẹ nhàng và chậm rãi.
Ăn xong xuôi đâu đấy,Nhược Khê đi bộ xung quanh nơi cô ở,tuy ở xa chính điện nhưng nơi đây có một hồ nước cây cối mát mẻ,khung cảnh cũng nên thơ và đẹp mắt.
Nhược Khê đi dạo mấy vòng rồi quay về phòng ngủ,trải qua một ngày cô cũng mệt mỏi,lên giường ngủ sớm ngày mai còn một ngày dài vất vả đang chờ đợi cô.