Chương : 18
Chả nhẽ đúng như lời tên Tiêu Dương đó nói thân phận anh không hề đơn giản chỉ là một giám đốc bình thường.
Chiếc xe vừa dừng trước cửa cô nhanh chóng xuống xe chạy lên phòng
"Đứng lại" giọng anh trần ổn nhưng vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, anh xuống xe lại gần cô.
Cô nuốt nước bọt giọng lắp bắp,,
"Có chuyện gì sao"
Anh cúi xuống nhìn cô..
"Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ theo tôi đi làm"
Cô mở tròn mắt nhìn anh, cô không nghe nhầm đó chứ anh cho phép cô đi làm sao, không biết nay anh có ăn nhầm thứ gì không nữa.
Anh nhìn cô không chớp mắt, mặt cô nóng ran đỏ bừng như trái cà chua...cô lùi một bước anh tiến một bước...anh định làm gì cô chứ, anh định hôn cô sao, đáng nhẽ gặp tình huống như vậy cô phải cho anh ta một trận nhưng sao giờ cả người cô cứng đờ trong lòng lại có gì đó mong chờ
"Lục Thiên Linh mày đang nghĩ gì vậy"
Cô lé sang một bên rồi chuồn nhanh lên phòng
"Tôi lên phòng trước"
Tuy hai người là vợ chồng nhưng cô và anh chưa từng ngủ chung một phòng..ngoài cái đêm đó ra
Sáng sớm hôm sau chưa mở mắt cô đã bị anh lôi đi,,
"Anh không thể đợi tôi chút sao"
"Tôi không có thói quen đợi người khác,,cô còn nhiều lời tôi cho cô đi bộ đến công ty"
"....." con người này thật hết nói nổi
Bàn làm việc của cô vẫn được để trong phòng anh, đồ đạc được sắp xếp như cũ.
Vừa ngồi vào bàn thì cô nhận được tin nhắn từ Hàn Tiêu Dương
"Tối nay tại nhà hàng Lam Hoa tôi sẽ nói cho em biết tất cả về thân phận thật của anh ta, nếu em muốn biết thì đừng đến chễ"
Cô không muốn đi nhưng cô rất muốn biết thật sự anh là người như thế nào.
Bịch! Anh để xuống bàn cô một tập tài liệu cao ngập đầu
"Hôm nay cô không làm xong đống này thì đừng hi vọng bước ra khỏi đây"
Cô nhìn đống tài liệu khóc dở mếu dở, còn tưởng anh đã thay đổi nhưng không phải anh vẫn như vậy chả qua cách hành hạ của anh lần này của anh khác với mầy lần trước thô bạo và tàn ác
Cô ngồi làm một mạch từ sáng đến chiều cả người ê ẩm
"Tôi có việc phải đi ra ngoài, anh liếc mắt qua đống tài liệu..đống đó khi nào làm xong cô mới được về"
"Tôi biết rồi"
Cũng may công việc không còn nhiều với tốc độ của cô chỉ hai ba tiếng nữa là xong.
Hoàn tất xong công việc cô thu xếp gọn gàng rổi đến chỗ hẹn...
"Hàn Tiêu Dương anh cò gì thì nói nhanh lên tôi không có nhiều thời gian đâu"
"Bình tĩnh có gì thì cũng phải gọi món ăn ra đã tốn công đến đây rổi thì cũng phải ăn một bữa cho đàng hoàng"
Nhắc đến đồ ăn là bụng cô kêu sục lên từ sáng đến giở cô chưa cho gì vào bụng.
Cảm giác như có người chiếu tướng mình cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh như muốn đâm thủng cô,, cô lạnh cả sống lưng..anh cũng đến đây sao, mặt anh tối sầm rồi đi thẳng ra ngoài
Cô vội cầm lấy túi sách rồi chạy thẳng ra ngoài.
"Để hôm khác tôi nói chuyện với anh sau giờ tôi có việc phải đi gấp"
Vừa về đến nhà cô chạy thẳng vào phòng anh.
"Chuyện hồi nãy không phải như anh nghĩ, tôi có việc lên mới gặp anh ta"
Choang! Anh ném thẳng ly trà vào cửa vụn vỡ rơi khắp sàn nhà.
"Cô đúng là loại đàn bà dâm đãng, lẳng lơ bẩn thỉu, có phải số tiền tôi cho bố con cô chưa đủ lên cô phải đi dụ dỗ ngưởi đàn ông khác?"
Anh đến ngăn kéo cầm ra một tập tiền lém thẳng vào mặt cô, những đồng tiền rơi xuống kéo theo là những gịot nước mắt của cô.
-Mỗi lần lên giường cùng anh ta, anh ta cho cô bao nhiêu tiền.
Anh nghĩ cô là loại đàn bà mà ai cô cũng có thể lên giường sao"
"Tôi trả cô gấp đôi chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi"
"Anh nghĩ tôi là loại người như thế nào vì tiền mà bán đi nhâm phẩm của mình sao"
Anh bóp chặt cổ cô..mắt đỏ ngàu loại đàn bà như cô chỉ khiến tôi kinh tởm.
Chiếc xe vừa dừng trước cửa cô nhanh chóng xuống xe chạy lên phòng
"Đứng lại" giọng anh trần ổn nhưng vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, anh xuống xe lại gần cô.
Cô nuốt nước bọt giọng lắp bắp,,
"Có chuyện gì sao"
Anh cúi xuống nhìn cô..
"Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ theo tôi đi làm"
Cô mở tròn mắt nhìn anh, cô không nghe nhầm đó chứ anh cho phép cô đi làm sao, không biết nay anh có ăn nhầm thứ gì không nữa.
Anh nhìn cô không chớp mắt, mặt cô nóng ran đỏ bừng như trái cà chua...cô lùi một bước anh tiến một bước...anh định làm gì cô chứ, anh định hôn cô sao, đáng nhẽ gặp tình huống như vậy cô phải cho anh ta một trận nhưng sao giờ cả người cô cứng đờ trong lòng lại có gì đó mong chờ
"Lục Thiên Linh mày đang nghĩ gì vậy"
Cô lé sang một bên rồi chuồn nhanh lên phòng
"Tôi lên phòng trước"
Tuy hai người là vợ chồng nhưng cô và anh chưa từng ngủ chung một phòng..ngoài cái đêm đó ra
Sáng sớm hôm sau chưa mở mắt cô đã bị anh lôi đi,,
"Anh không thể đợi tôi chút sao"
"Tôi không có thói quen đợi người khác,,cô còn nhiều lời tôi cho cô đi bộ đến công ty"
"....." con người này thật hết nói nổi
Bàn làm việc của cô vẫn được để trong phòng anh, đồ đạc được sắp xếp như cũ.
Vừa ngồi vào bàn thì cô nhận được tin nhắn từ Hàn Tiêu Dương
"Tối nay tại nhà hàng Lam Hoa tôi sẽ nói cho em biết tất cả về thân phận thật của anh ta, nếu em muốn biết thì đừng đến chễ"
Cô không muốn đi nhưng cô rất muốn biết thật sự anh là người như thế nào.
Bịch! Anh để xuống bàn cô một tập tài liệu cao ngập đầu
"Hôm nay cô không làm xong đống này thì đừng hi vọng bước ra khỏi đây"
Cô nhìn đống tài liệu khóc dở mếu dở, còn tưởng anh đã thay đổi nhưng không phải anh vẫn như vậy chả qua cách hành hạ của anh lần này của anh khác với mầy lần trước thô bạo và tàn ác
Cô ngồi làm một mạch từ sáng đến chiều cả người ê ẩm
"Tôi có việc phải đi ra ngoài, anh liếc mắt qua đống tài liệu..đống đó khi nào làm xong cô mới được về"
"Tôi biết rồi"
Cũng may công việc không còn nhiều với tốc độ của cô chỉ hai ba tiếng nữa là xong.
Hoàn tất xong công việc cô thu xếp gọn gàng rổi đến chỗ hẹn...
"Hàn Tiêu Dương anh cò gì thì nói nhanh lên tôi không có nhiều thời gian đâu"
"Bình tĩnh có gì thì cũng phải gọi món ăn ra đã tốn công đến đây rổi thì cũng phải ăn một bữa cho đàng hoàng"
Nhắc đến đồ ăn là bụng cô kêu sục lên từ sáng đến giở cô chưa cho gì vào bụng.
Cảm giác như có người chiếu tướng mình cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh như muốn đâm thủng cô,, cô lạnh cả sống lưng..anh cũng đến đây sao, mặt anh tối sầm rồi đi thẳng ra ngoài
Cô vội cầm lấy túi sách rồi chạy thẳng ra ngoài.
"Để hôm khác tôi nói chuyện với anh sau giờ tôi có việc phải đi gấp"
Vừa về đến nhà cô chạy thẳng vào phòng anh.
"Chuyện hồi nãy không phải như anh nghĩ, tôi có việc lên mới gặp anh ta"
Choang! Anh ném thẳng ly trà vào cửa vụn vỡ rơi khắp sàn nhà.
"Cô đúng là loại đàn bà dâm đãng, lẳng lơ bẩn thỉu, có phải số tiền tôi cho bố con cô chưa đủ lên cô phải đi dụ dỗ ngưởi đàn ông khác?"
Anh đến ngăn kéo cầm ra một tập tiền lém thẳng vào mặt cô, những đồng tiền rơi xuống kéo theo là những gịot nước mắt của cô.
-Mỗi lần lên giường cùng anh ta, anh ta cho cô bao nhiêu tiền.
Anh nghĩ cô là loại đàn bà mà ai cô cũng có thể lên giường sao"
"Tôi trả cô gấp đôi chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi"
"Anh nghĩ tôi là loại người như thế nào vì tiền mà bán đi nhâm phẩm của mình sao"
Anh bóp chặt cổ cô..mắt đỏ ngàu loại đàn bà như cô chỉ khiến tôi kinh tởm.