Chương 5: Mẹ con (1)
Hứa Hoành Văn không phát hiện Trạm Kình có chỗ nào khác thường, anh liền tiếp tục cợt nhã: "Ban đầu, tôi còn tưởng cô ấy chỉ nói qua loa lấy lệ thôi. Sau đó mới biết, dường như cổ thực sự không thích G quốc. Tri Thanh là một vị bác sĩ vô cùng xuất sắc, chỉ cần nơi nào yêu cầu, cô sẽ tới nơi đó. Vậy mà từ trước tới giờ cổ đều không tham gia vào thiện nguyện ở G quốc. Nên là tôi thực sự rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây."
"Hơn nữa, cô vừa đến G quốc đã bị người ta điên cuồng đuổi giết. Cổ có điên mới thích nổi nơi này."
Trên người Diệp Tri Thanh chằn chịt các vết thương, thật sự là quá thảm rồi. Hứa Hoành Văn bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, đáng lẽ ra cô không nên tới G quốc mới đúng. Dù cô có mười cái mạng cũng không đủ chơi cái trò này.
Trạm Kình ôm Diệp Tri Thanh, cảm nhận được cơ thể cô lúc này chẳng khác gì cái tủ đá biết thở. Đây là minh chứng sống cho việc mất máu quá nhiều. Nếu Diệp Tri Thanh không được chữa trị kịp thời, cô sẽ rời đi lúc nào chẳng hay.
Nhìn trên người cô chằn chịt vết thương không nỡ nhìn, ánh mắt Trạm Kình chứa đầy vẻ nguy hiểm.
Hứa Hoành Văn nhận thấy rõ ràng cái sự phẫn nộ đấy, ngó sang hắn một cái: "Tôi nói này, Tri Thanh sao lại thành vợ cậu rồi? Mấy người làm gì bên ngoài mà không mời tôi chén rượu mừng, quả nhiên là không xem tôi là bạn bè gì đúng không?" Dừng một chút, anh hoài nghi liếc nhìn người nào đó: "Chắc không phải là vì ở cùng cậu cho nên cổ mới bị người ta điên cuồng đuổi giết vậy đó chứ?"
Tên đàn ông này bề ngoài vừa nguy hiểm, lại có cái tính chán ghét phụ nữ cực kì. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có một đống phụ nữ điên cuồng bám theo say mê hắn, vài người trong số đó còn có bối cảnh rất khủng nữa chứ.
Diệp Tri Thanh chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa trước giờ cô vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lại là bác sĩ tài giỏi ưu tú. Về cơ bản là không có kẻ thù mới đúng, vậy chỉ có thể là do cái tên ôn dịch này.
Nghĩ một chút, Hứa Hoành Văn đưa mắt liếc nhìn người nào đó. Nếu có ai gia nhập thế giới của hắn, đáng lý ra phải kêu một đám người đi theo bảo kê mới đúng chứ. Xem đi, chẳng cần biết mình có chọc nhầm nhà ai chưa, thiếu chút người hại chết một cô gái nhỏ rồi.
Trạm Kình khinh bỉ nhìn Hứa Hoành Văn, rồi lại nhìn cô gái xinh xắn trong lòng mình. Bị thương đến mức này rồi, vậy mà cô nàng thanh lãnh này chỉ thoáng nhíu mày lại, cứ như là cơn đau này vốn chẳng là gì, cô sớm đã quen nó rồi.
Sớm đã thành thói quen?
Rốt cuộc cô đã từng trải qua những chuyện gì?
Một lúc sau, hắn nói: "Yên tâm, về sau sẽ không." Chẳng biết là hắn đang bảo đảm với chính mình hay là cô nữa.
Hứa Hoành Văn ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Diệp Tri Thanh. Con bé này vậy mà lại lọt vào mắt tên khốn này, chẳng rõ này là phúc hay họa đây.
Đúng như Hứa Hoành Văn đoán, cuộc giải phẩu kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ. Sau khi vết thương của Diệp Tri Thanh được xử lý thật tốt, Hứa Hoành Văn chỉ thiếu điều muốn nằm liệt ra trên đất.
Anh lại ngó sang Trạm Kình, người vẫn luôn ôm Diệp Tri Thanh suốt tám tiếng đồng hồ mà mặt chẳng thèm đổi sắc. Hứa Hoành Văn cam tâm bái phục: "Giờ cậu để cổ xuống được rồi đó."
Trạm Kình cẩn thận đặt xác ướp Diệp Tri Thanh xuống giường bệnh. Nếu mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy vải băng trên người Diệp Tri Thanh có một chút... không biết phải hình dung thế nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tay nghề xuất sắc của Trạm đại thiếu. Sau khi Hứa Hoành Văn xử lý tốt các vết thương trên người Diệp Tri Thanh, hắn liền đuổi anh cùng đám trợ thủ ra ngoài, làm tự mình băng bó cho Diệp Tri Thanh.
Đối với việc này, Hứa Hoành Văn chỉ bĩu môi xem thường. Anh là bác sĩ, không phải tên lãng tử hái hoa... Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ biết khuất phục dưới ánh mắt hung hiểm dọa người của ai đó.
_____♡♡♡______
Editor: Alissa.
Beta: Yunni
Cập nhật 21.6.2020 tại VNO.
"Hơn nữa, cô vừa đến G quốc đã bị người ta điên cuồng đuổi giết. Cổ có điên mới thích nổi nơi này."
Trên người Diệp Tri Thanh chằn chịt các vết thương, thật sự là quá thảm rồi. Hứa Hoành Văn bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, đáng lẽ ra cô không nên tới G quốc mới đúng. Dù cô có mười cái mạng cũng không đủ chơi cái trò này.
Trạm Kình ôm Diệp Tri Thanh, cảm nhận được cơ thể cô lúc này chẳng khác gì cái tủ đá biết thở. Đây là minh chứng sống cho việc mất máu quá nhiều. Nếu Diệp Tri Thanh không được chữa trị kịp thời, cô sẽ rời đi lúc nào chẳng hay.
Nhìn trên người cô chằn chịt vết thương không nỡ nhìn, ánh mắt Trạm Kình chứa đầy vẻ nguy hiểm.
Hứa Hoành Văn nhận thấy rõ ràng cái sự phẫn nộ đấy, ngó sang hắn một cái: "Tôi nói này, Tri Thanh sao lại thành vợ cậu rồi? Mấy người làm gì bên ngoài mà không mời tôi chén rượu mừng, quả nhiên là không xem tôi là bạn bè gì đúng không?" Dừng một chút, anh hoài nghi liếc nhìn người nào đó: "Chắc không phải là vì ở cùng cậu cho nên cổ mới bị người ta điên cuồng đuổi giết vậy đó chứ?"
Tên đàn ông này bề ngoài vừa nguy hiểm, lại có cái tính chán ghét phụ nữ cực kì. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có một đống phụ nữ điên cuồng bám theo say mê hắn, vài người trong số đó còn có bối cảnh rất khủng nữa chứ.
Diệp Tri Thanh chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa trước giờ cô vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lại là bác sĩ tài giỏi ưu tú. Về cơ bản là không có kẻ thù mới đúng, vậy chỉ có thể là do cái tên ôn dịch này.
Nghĩ một chút, Hứa Hoành Văn đưa mắt liếc nhìn người nào đó. Nếu có ai gia nhập thế giới của hắn, đáng lý ra phải kêu một đám người đi theo bảo kê mới đúng chứ. Xem đi, chẳng cần biết mình có chọc nhầm nhà ai chưa, thiếu chút người hại chết một cô gái nhỏ rồi.
Trạm Kình khinh bỉ nhìn Hứa Hoành Văn, rồi lại nhìn cô gái xinh xắn trong lòng mình. Bị thương đến mức này rồi, vậy mà cô nàng thanh lãnh này chỉ thoáng nhíu mày lại, cứ như là cơn đau này vốn chẳng là gì, cô sớm đã quen nó rồi.
Sớm đã thành thói quen?
Rốt cuộc cô đã từng trải qua những chuyện gì?
Một lúc sau, hắn nói: "Yên tâm, về sau sẽ không." Chẳng biết là hắn đang bảo đảm với chính mình hay là cô nữa.
Hứa Hoành Văn ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Diệp Tri Thanh. Con bé này vậy mà lại lọt vào mắt tên khốn này, chẳng rõ này là phúc hay họa đây.
Đúng như Hứa Hoành Văn đoán, cuộc giải phẩu kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ. Sau khi vết thương của Diệp Tri Thanh được xử lý thật tốt, Hứa Hoành Văn chỉ thiếu điều muốn nằm liệt ra trên đất.
Anh lại ngó sang Trạm Kình, người vẫn luôn ôm Diệp Tri Thanh suốt tám tiếng đồng hồ mà mặt chẳng thèm đổi sắc. Hứa Hoành Văn cam tâm bái phục: "Giờ cậu để cổ xuống được rồi đó."
Trạm Kình cẩn thận đặt xác ướp Diệp Tri Thanh xuống giường bệnh. Nếu mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy vải băng trên người Diệp Tri Thanh có một chút... không biết phải hình dung thế nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tay nghề xuất sắc của Trạm đại thiếu. Sau khi Hứa Hoành Văn xử lý tốt các vết thương trên người Diệp Tri Thanh, hắn liền đuổi anh cùng đám trợ thủ ra ngoài, làm tự mình băng bó cho Diệp Tri Thanh.
Đối với việc này, Hứa Hoành Văn chỉ bĩu môi xem thường. Anh là bác sĩ, không phải tên lãng tử hái hoa... Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ biết khuất phục dưới ánh mắt hung hiểm dọa người của ai đó.
_____♡♡♡______
Editor: Alissa.
Beta: Yunni
Cập nhật 21.6.2020 tại VNO.