Chương 20: Tôi tên là Phúc Khang
Khi Quỳnh Dao nấu cơm xong thì thấy Minh Đăng và Minh Đan đang chơi với anh rất vui vẻ, nhìn vào cứ y như ba cha con đang chơi cùng với nhau vậy.
Suy nghĩ thoáng qua làm cho Quỳnh Dao giật mình, tại sao cô lại nghĩ như vậy với người mới gặp hai lần cơ chứ, rồi cô lên tiếng gọi hai đứa nhỏ:
- Minh Đăng và Minh Đan hai đứa đến đây ăn tối nè! Anh gì đó cũng đến ăn cơm với mẹ con tôi nha!
Phúc Khang mỉm cười ẩm hai đứa bé lên đi lại bàn ăn, để hai đứa ngồi vào ghế rồi anh ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Tôi tên Phúc Khang, em có thể gọi tôi là anh Khang cũng được.
Nghe anh nói như vậy cô gật đầu và cũng giới thiệu tên mình với anh:
- Còn tôi là Quỳnh Dao.
- Tên em rất đẹp.
Nghe anh khen như vậy Quỳnh Dao ngại ngùng nói:
- Cám ơn anh.
Rồi cô bất đầu sé thịt ra nhỏ nhỏ để vào chén cho Minh Đăng và Minh Đan, bởi vì lúc hai đứa còn nhỏ cô lo bận phụ mẹ mua bán, nên từ nhỏ đã để cho hai đứa tự tập ăn thế nên hai đứa ngồi ăn rất ngoan.
Phúc Khang nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn như vậy cũng biết Quỳnh Dao đã cực khổ như thế nào, anh càng lúc càng muốn bảo vệ chăm sóc ba mẹ con cô nhiều hơn, trong tìm thức anh nói:
- Anh xin lỗi em.
Đang chuẩn bị cho hai đứa con cô tự nhiên nghe anh nói như vậy, Quỳnh Dao quay qua hỏi anh:
- Tại sao anh lại phải xin lỗi tôi.
Phúc Khang gật mình nói:
- À, thì bởi vì em phải bận lo lắng cho hai đứa nhỏ mà còn nấu ăn cho tôi, nên tôi cảm thấy có lỗi với em.
Quỳnh Dao mỉm cười nói với anh:
- Không có sao đâu anh ăn đi ngày mai anh làm việc lại cho tôi là được chứ gì.
- OK bà xã.
- Hả?
- À nhầm bà chủ.
Và rồi cả nhà bốn người ăn cơm thật vui vẻ và hạnh phúc, bởi vì hôm nay có anh nên hai đứa nhỏ rất vui cứ hỏi anh đủ thứ, không khi lúc này thật sự rất vui vẻ và ấm áp.
Sau bữa cơm Phúc Khang còn phụ giúp Quỳnh Dao dọn dẹp, có đều anh không biết rửa chén vừa làm bể của cô hết một cái rồi.
Thế nên Quỳnh Dao kêu anh chơi với hai đứa nhỏ một chút để cô dọn dẹp, thế là Phúc Khang tiếp tục chơi với hai con, anh nói nhỏ với hai đứa:
- Hai con có muốn chú làm ba của các con không?
Minh Đan liền đi đến ôm cổ anh nói:
- Con muốn, con muốn chú làm ba con.
Còn Minh Đăng thì suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với anh, thấy hai đứa nhỏ đồng ý anh nói:
- Vậy thì bất đầu từ ngày mai các con phải xin mẹ cho chú đưa các con đi học, có ai hỏi thì bảo chú là ba của hai đứa có được không?
Hai đứa trẻ đồng ý và đập tay với anh, khi "ba cha con" vừa bàn xong thì Quỳnh Dao cũng xong công việc, cô đi đến đưa hai đứa nhỏ đi tắm.
Lúc này Phúc Khang mới nói:
- Em tắm rửa cho hai đứa nhỏ đi tôi đi ra ngoài mua một ít đồ dùng cá nhân để về sử dụng.
- Ủa, không phải anh nói anh không có tiền à?
Dấu đầu lòi đuôi Phúc Khang bào chữa:
- Tôi còn một ít đủ để mua đồ dùng cho mình.
Cô gái nhỏ cũng tin anh mà không nghi ngờ gì nói:
- À, vậy anh đi đi khi nào về thì gọi tôi ra mở cửa.
- Vậy em đọc số điện thoại của em đi.
Quỳnh Dao cũng đọc số điện thoại cho anh lưu lại, rồi đi vào trong tắm rửa cho hai bé.
Phúc Khang mỉm cười anh đi ra ngoài nhưng không đến cửa hàng đồ dùng, mà ở một đoạn cách nhà Quỳnh Dao cũng xa, có một nhóm khoảng hai mươi người vừa cúi đầu chào anh nói:
- Thưa nhị thiếu.
Có một người đi trước nói:
- Thiếu gia đồ ngài cần tất cả đều ở đây ạ.
Anh với tay lấy đó là tất cả đồ dùng của anh được chuẩn bị sẵn, rồi anh lấy trong túi ra hai bịt chíp nhỏ đưa cho người đứng đầu nói:
- Cậu đem cái này về sét nghiệm ADN sau đó đưa kết quả cho ba tôi và gửi một cái cho tôi.
- Dạ thưa thiếu gia.
- Rồi các cậu về đi chỉ cần hai người ở lại đây âm thầm theo tôi là được rồi, à dành lời khen cho các cậu diễn đạt lắm.
Nói rồi anh cầm theo túi đồ trở về nhà Quỳnh Dao mà không hề bị nghi ngờ, cô gái ngây thơ không hề hay biết gì hết thật ra nhóm người vừa rồi là vệ sĩ của anh.
Buổi tối khi cho hai đứa nhỏ ngủ rồi Quỳnh Dao xuống nhà nói với anh:
- Mấy hôm nay mẹ tôi không có ở nhà nên anh ngủ ở trong phòng của mẹ tôi nhé! Khi bà trở về thì anh chịu khó ngủ ở sofa có được không?
Phúc Khang gật đầu đồng ý và hỏi:
- Còn em?
Quỳnh Dao nhìn anh với đôi mắt kỳ lạ nói:
- Tôi đương nhiên là ngủ với con của tôi rồi không lẽ ngủ với anh? Vậy cũng hỏi.
Khi cô ấy đi lên phòng với các con Phúc Khang vừa cầm đồ vào nhà tắm vừa nói chỉ một mình anh nghe:
- Thì đương nhiên là tôi muốn ngủ với em rồi, bé cưng.
Rất may là Quỳnh Dao đã đi lên phòng rồi chứ không chắc một phút ba mươi giây là anh bị đuổi ra khỏi nhà liền.
Suy nghĩ thoáng qua làm cho Quỳnh Dao giật mình, tại sao cô lại nghĩ như vậy với người mới gặp hai lần cơ chứ, rồi cô lên tiếng gọi hai đứa nhỏ:
- Minh Đăng và Minh Đan hai đứa đến đây ăn tối nè! Anh gì đó cũng đến ăn cơm với mẹ con tôi nha!
Phúc Khang mỉm cười ẩm hai đứa bé lên đi lại bàn ăn, để hai đứa ngồi vào ghế rồi anh ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Tôi tên Phúc Khang, em có thể gọi tôi là anh Khang cũng được.
Nghe anh nói như vậy cô gật đầu và cũng giới thiệu tên mình với anh:
- Còn tôi là Quỳnh Dao.
- Tên em rất đẹp.
Nghe anh khen như vậy Quỳnh Dao ngại ngùng nói:
- Cám ơn anh.
Rồi cô bất đầu sé thịt ra nhỏ nhỏ để vào chén cho Minh Đăng và Minh Đan, bởi vì lúc hai đứa còn nhỏ cô lo bận phụ mẹ mua bán, nên từ nhỏ đã để cho hai đứa tự tập ăn thế nên hai đứa ngồi ăn rất ngoan.
Phúc Khang nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn như vậy cũng biết Quỳnh Dao đã cực khổ như thế nào, anh càng lúc càng muốn bảo vệ chăm sóc ba mẹ con cô nhiều hơn, trong tìm thức anh nói:
- Anh xin lỗi em.
Đang chuẩn bị cho hai đứa con cô tự nhiên nghe anh nói như vậy, Quỳnh Dao quay qua hỏi anh:
- Tại sao anh lại phải xin lỗi tôi.
Phúc Khang gật mình nói:
- À, thì bởi vì em phải bận lo lắng cho hai đứa nhỏ mà còn nấu ăn cho tôi, nên tôi cảm thấy có lỗi với em.
Quỳnh Dao mỉm cười nói với anh:
- Không có sao đâu anh ăn đi ngày mai anh làm việc lại cho tôi là được chứ gì.
- OK bà xã.
- Hả?
- À nhầm bà chủ.
Và rồi cả nhà bốn người ăn cơm thật vui vẻ và hạnh phúc, bởi vì hôm nay có anh nên hai đứa nhỏ rất vui cứ hỏi anh đủ thứ, không khi lúc này thật sự rất vui vẻ và ấm áp.
Sau bữa cơm Phúc Khang còn phụ giúp Quỳnh Dao dọn dẹp, có đều anh không biết rửa chén vừa làm bể của cô hết một cái rồi.
Thế nên Quỳnh Dao kêu anh chơi với hai đứa nhỏ một chút để cô dọn dẹp, thế là Phúc Khang tiếp tục chơi với hai con, anh nói nhỏ với hai đứa:
- Hai con có muốn chú làm ba của các con không?
Minh Đan liền đi đến ôm cổ anh nói:
- Con muốn, con muốn chú làm ba con.
Còn Minh Đăng thì suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với anh, thấy hai đứa nhỏ đồng ý anh nói:
- Vậy thì bất đầu từ ngày mai các con phải xin mẹ cho chú đưa các con đi học, có ai hỏi thì bảo chú là ba của hai đứa có được không?
Hai đứa trẻ đồng ý và đập tay với anh, khi "ba cha con" vừa bàn xong thì Quỳnh Dao cũng xong công việc, cô đi đến đưa hai đứa nhỏ đi tắm.
Lúc này Phúc Khang mới nói:
- Em tắm rửa cho hai đứa nhỏ đi tôi đi ra ngoài mua một ít đồ dùng cá nhân để về sử dụng.
- Ủa, không phải anh nói anh không có tiền à?
Dấu đầu lòi đuôi Phúc Khang bào chữa:
- Tôi còn một ít đủ để mua đồ dùng cho mình.
Cô gái nhỏ cũng tin anh mà không nghi ngờ gì nói:
- À, vậy anh đi đi khi nào về thì gọi tôi ra mở cửa.
- Vậy em đọc số điện thoại của em đi.
Quỳnh Dao cũng đọc số điện thoại cho anh lưu lại, rồi đi vào trong tắm rửa cho hai bé.
Phúc Khang mỉm cười anh đi ra ngoài nhưng không đến cửa hàng đồ dùng, mà ở một đoạn cách nhà Quỳnh Dao cũng xa, có một nhóm khoảng hai mươi người vừa cúi đầu chào anh nói:
- Thưa nhị thiếu.
Có một người đi trước nói:
- Thiếu gia đồ ngài cần tất cả đều ở đây ạ.
Anh với tay lấy đó là tất cả đồ dùng của anh được chuẩn bị sẵn, rồi anh lấy trong túi ra hai bịt chíp nhỏ đưa cho người đứng đầu nói:
- Cậu đem cái này về sét nghiệm ADN sau đó đưa kết quả cho ba tôi và gửi một cái cho tôi.
- Dạ thưa thiếu gia.
- Rồi các cậu về đi chỉ cần hai người ở lại đây âm thầm theo tôi là được rồi, à dành lời khen cho các cậu diễn đạt lắm.
Nói rồi anh cầm theo túi đồ trở về nhà Quỳnh Dao mà không hề bị nghi ngờ, cô gái ngây thơ không hề hay biết gì hết thật ra nhóm người vừa rồi là vệ sĩ của anh.
Buổi tối khi cho hai đứa nhỏ ngủ rồi Quỳnh Dao xuống nhà nói với anh:
- Mấy hôm nay mẹ tôi không có ở nhà nên anh ngủ ở trong phòng của mẹ tôi nhé! Khi bà trở về thì anh chịu khó ngủ ở sofa có được không?
Phúc Khang gật đầu đồng ý và hỏi:
- Còn em?
Quỳnh Dao nhìn anh với đôi mắt kỳ lạ nói:
- Tôi đương nhiên là ngủ với con của tôi rồi không lẽ ngủ với anh? Vậy cũng hỏi.
Khi cô ấy đi lên phòng với các con Phúc Khang vừa cầm đồ vào nhà tắm vừa nói chỉ một mình anh nghe:
- Thì đương nhiên là tôi muốn ngủ với em rồi, bé cưng.
Rất may là Quỳnh Dao đã đi lên phòng rồi chứ không chắc một phút ba mươi giây là anh bị đuổi ra khỏi nhà liền.