Chương 42: C42: Sau Hai Mươi Phút
Sau hai mươi phút, Tô Nhiên mới tắm xong đi ra. Cô thay sang bộ đồ thể dục, buộc tóc đuôi ngựa trông vừa trẻ trung lại xinh đẹp động lòng người. Sau khi cô đi ra, cô quay lại nói với Diệp Cửu Trung: "Tiểu Trung Trung à, anh có đói bụng không? Đi nào, tôi dẫn anh đi ăn ngon nhé!" Đúng là Diệp Cửu Trung đói bụng thật. Thế là anh gật đầu. Hai người lên xe, Tô Nhiên bèn dẫn Diệp Cửu Trung ra ngoài ăn. Hai người đi tới một nhà hàng tên là Cá Voi Xanh. Nhà hàng xa hoa này chỉ mở một chi nhánh duy nhất ở Giang Thành, mà lại chỉ mở cho hội viên, người bình thường không thể nào ăn được. Sau khi tới đây, Tô Nhiên đặt một gian phòng riêng hạng sang, sau đó chọn một loạt các món mà mình thích. Theo cách nói của cô, ăn có thể chữa lành mọi sự không vui, vì thế ngày hôm nay cô phải ăn thật nhiều! Sau khi thức ăn được dọn cả một bàn, Tô Nhiên bắt đầu gặm lấy gặm để. Một tiếng đồng hồ qua đi. Tô Nhiên xoa cái bụng của mình, hài lòng nói: "Cuối cùng cũng coi như ăn no! Tiểu Trung Trung à, còn anh thì sao?" "Anh cũng ăn xong rồi!" Diệp Cửu Trung nói. "Vậy chúng ta về nhà đi!" "Ừ!" "Phục vụ ơi, tính tiền!" Rất nhanh sau đó, một nhân viên phục vụ nữ cầm hóa đơn đi tới: "Xin chào quý khách, hóa đơn hôm nay của hai vị tổng cộng là 7988 đồng!" Nghe thấy con số này, Tô Nhiên cũng không buồn chớp mắt, cô thoải mái lấy một tấm thẻ vàng trong túi xách ra đưa cho nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ mỉm cười nhận lấy rồi quẹt thẻ. Nhưng mà máy thanh toán lại vang lên mấy tiếng tích tích. "Cô ơi, ngại quá, thẻ của cô không quẹt được rồi!" Tô Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng mà cô cũng không để ý, dù sao trên người cô cũng có rất nhiều thẻ. "Vậy thì đổi thẻ này đi!" Tô Nhiên lại lấy một tấm thẻ bạch kim trong túi đưa cho nhân viên phục vụ. Ai mà ngờ. Nhân viên phục vụ quét xong thì máy thanh toán lại vang lên âm thanh cảnh báo lần nữa. "Xin lỗi cô, thẻ này cũng không thanh toán được!" Sao? Trước tình huống đó, Tô Nhiên buồn bực: "Sao lại thế được? Ngày hôm qua tôi còn mua đồ được mà!" Nhân viên phục vụ lắc đầu tỏ ý không cách nào thanh toán. Lần này, Tô Nhiên cũng thấy đứng ngồi không yên. Cô vội vàng lấy thêm ba chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra, đưa hết cho nhân viên phục vụ! Nhưng ai mà ngờ, toàn bộ đều không thanh toán được! Trước hoàn cảnh đó, sắc mặc Tô Nhiên bỗng trở nên khó coi. "Sao lại như vậy được? Không có thẻ nào quẹt được sao??" "Chẳng lẽ bố mẹ khóa hết thẻ ngân hàng của tôi rồi?" "Toang rồi! Chắc chắn là vậy rồi!" Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nhiên vô cùng tuyệt vọng. "Cô ơi, xin hỏi hai vị thanh toán thế nào ạ?" Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tô Nhiên không thanh toán thì thúc giục. Điều này khiến Tô Nhiên thấy lúng túng thật rồi. Trước đây, thân là Đại tiểu thư của Tô gia, cô chưa từng phải đau đầu vì chuyện tiền bạc như thế này, vậy mà bây giờ không như thế, cô dẫn Diệp Cửu Trung bỏ nhà ra đi ngay trước mặt mọi người, chắc là bố mẹ đã khóa toàn bộ thẻ ngân hàng của cô, trên người cô lại không có tiền mặt! Mà Diệp Cửu Trung thì không cần phải nói, trên người anh cũng không có tiền mặt. Trước tình huống lúng túng này, Tô Nhiên tái mặt. Ấp úng cả buổi, Tô Nhiên mới ngại ngùng nói: "Cái kia... cái đó... ngại quá, có lẽ tôi không đủ tiền! Hay là tôi để xe của tôi ở lại đây trước?" Vừa nói, Tô Nhiên vừa lấy chìa khóa xe mini của mình ra. Nghe Tô Nhiên nói muốn cầm xe, nhân viên phục vụ cũng bối rối. Nhưng mà cả người cô toàn là hàng hiệu, khí chất của Diệp Cửu Trung cũng không tầm thường, thế là nhân viên phục vụ đành phải nói: "Như vậy đi, để tôi đi xin phép quản lí của tôi thử!" "Được! Tốt quá! Cám ơn cô nhiều!" Tô Nhiên nhắm mắt nói. Thế là nhân viên phục vụ quay đầu đi xin chỉ thị của quản lí. Bên trong phòng báo. Tô Nhiên đã tái mét mặt mày! Từ lúc cô sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài ăn cơm mà lúng túng như vậy! Diệp Cửu Trung ngồi bên nhìn thấy Tô Nhiên bị người nhà họ Tô khóa hết thẻ ngân hàng, trong lòng anh cũng hơi xao động.