Chương 41: C41: Tôi Nghĩ
"Chẳng lẽ nhờ việc anh biết đánh nhau à? Hay là vì mất trí nhớ? Hay là nhờ khả năng sửa xe này?" Diệp Cửu Trung không còn gì để nói. Này này này! Anh là chiến thần bách chiến của Hoa Hạ đấy! Tứ đại thiên vương đã từng thống lĩnh Hoa Hạ, Cửu Trung thống soái trăm vạn hùng binh đấy! Thế mà cô còn xem thường anh? Suy nghĩ một chút, Diệp Cửu Trung mới nói: "Nhiên Nhiên à, thật ra có rất nhiều việc anh có thể làm giúp em! Chẳng hạn như, quen với Chu Thế Hào của tập đoàn Đế Hào!" Nghe thấy tên Chu Thế Hào, Tô Nhiên biến sắc, hỏi: " Này, anh mất trí nhớ mà còn khoác lác à?" "Anh khoác lác sao?" Diệp Cửu Trung vừa định nói ra thân phận thật sự của mình. Nhưng bất đắc dĩ là, Tô Nhiên lại nói: "Anh còn chưa đủ khoác lác sao? Anh biết Chu Thế Hào là ai không? Biết giá trị bản thân của ông ấy bao nhiêu không?" "Tiểu Trung Trung à, tôi không thích anh tinh tướng như vậy, cũng không thích anh nói bậy bạ đâu, thật đó!" "Anh phải biết, bây giờ không phải ở nhà họ Tô nữa, cho nên không cần đóng kịch đâu, chẳng lẽ anh còn muốn diễn kịch với tôi, anh vẫn xem mình là con nuôi của đại gia đệ nhất Giang Thành à?" Câu này khiến cho Diệp Cửu Trung cứng họng. "Tiểu Trung Trung à, anh nhớ kỹ đấy!" "Ngày hôm nay, tôi đi theo anh, một là bởi vì cảm động trước lời nói của anh, hai là vì anh khiến tôi có cảm giác rất tốt!" "Nhưng nếu anh còn tinh tướng hay nói khoác thân phận mình như vậy, thế thì xin lỗi, tôi sẽ tạm biệt anh!" Tô Nhiên vừa cười vừa nghiêm túc nói. Nghe cô nói vậy, Diệp Cửu Trung nuốt hết mấy câu về thân phận thực sự của mình vào trong bụng! Dù sao, hiện tại anh có nói gì thì có lẽ cô ngốc này cũng sẽ không tin đâu! Nhìn thấy Diệp Cửu Trung không nói thêm gì nữa, Tô Nhiên còn tưởng mình đã nói nặng lời. Cô nói: "Tiểu Trung Trung à, anh đừng để ý, tôi chỉ nói thật thôi!" . ||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||"Nếu tôi cần thân phận, vì tiền thì tôi đã gả cho Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải từ lâu rồi, cần gì phải đi theo một người mất trí nhớ làm công việc sửa xe như anh? Anh nói có đúng không?" Diệp Cửu Trung gật đầu, đáp: "Cũng đúng!" "Vậy thì đúng rồi!" "Ở trong lòng tôi, chỉ cần tôi thích, tôi không cần quan tâm anh là Chu Thiên Ức, Chu Vạn Ức gì cả, dù cho anh có là ăn mày, tôi cũng sẽ theo anh một đời một kiếp!" Tô Nhiên lại nói thêm câu nữa. Nghe câu nói cuối cùng của cô, trong lòng Diệp Cửu Trung đã hoàn toàn rung động. Đây là câu nói động lòng nhất trên thế giới này mà anh từng nghe được. Nhưng rõ ràng là, cô ngốc trước mặt lại hoàn toàn không biết. Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, sau đó đau lòng nói: "Tiểu Trung Trung à, hiện tại tôi đã mất tất cả rồi, ngay cả bố mẹ cũng không cần tôi nữa! Vì thế chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau thôi.” "Tôi nghĩ, đợi hai ngày nữa cho tôi bình tĩnh lại, tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra đầu của anh, xem xem anh có thể khôi phục ký ức lại hay không!" "Nhưng mà anh yên tâm, cho dù anh mất trí nhớ cả đời thì tôi cũng không bỏ anh lại!" Tô Nhiên lại nói. Diệp Cửu Trung không nói được câu nào, chỉ yên lặng nhìn cô gái thiện lương trước mắt. Một cô gái tốt biết bao! "Được rồi, bổn tiểu thư đã nói xong rồi, tôi đi tắm đã, rửa hết xúi quẩy trên người!" Dứt lời, cô nhảy nhót đi vào trong phòng tắm. Diệp Cửu Trung vẫn ngơ ngác ngồi nhìn cô như vậy. Đợi đến khi cô vào phòng tắm rồi, lúc này Diệp Cửu Trung mới cảm khái nói: "Thật là một cô ngốc khiến người ta thương yêu mà! Cứ đợi nhé, xem sau này anh sẽ tốt với em như thế nào!"