Chương 56: Vị Tiếp Tân Kỳ Lạ
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 56_Vị tiếp tân kỳ lạ_
Hậu quả trước giấc ngủ sâu của hai người là cả hai để suýt trễ giờ, cũng may Lâm An đã chuẩn bị từ sớm nên chỉ phải chải chuốt lại còn Vũ Khôi Nguyên chuẩn bị vốn đã nhanh nên chẳng bao lâu sau cô và anh đã có mặt ở dưới sảnh.
Vừa xuống dưới, Lâm An đã nhìn thấy Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân đang ngồi ở ghế chờ. Dường như cả hai cũng đang rất hào hứng trước chuyên đi này vì thế hai người họ nói chuyện không ngừng.
Lâm An thật sự không muốn bước qua thế giới đầy bong bóng màu hồng kia chút nào nhưng sự thật tàn nhẫn là cô bắt buộc phải qua đó chứ không thể đứng đực ở đây được.
"Anh chị đến rồi à? Sao hai người không gọi điện cho tụi em đến đón trước." Vũ Khôi Nguyên bước lên mở lời trước.
"Sao bọn chị có thể làm phiền hai đứa được chứ. Đợi cũng có lâu đâu, dù sao bọn chị cũng chỉ mới đến đây trước giờ hẹn năm phút thôi." Lâm Song Hà.
Nghe Lâm Song Hà nói vậy, Vũ Thành Luân ngồi bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc phụ hoạ vợ.
Ngay lúc này, một cô nàng mặc đầm đen với mái tóc xoăn bồng bềnh đi giày cao gót chạy tới khiến vô số người quay lại nhìn, còn ai khác ngoài Lam Ly, cô bạn hỏng mất hệ điều hành của cô.
"Hộc...hộc...xin lỗi...cậu, tớ đến muộn do tắc đường." Lam Ly xin lỗi Lâm An.
Khi Lam Ly đã ổn định lại, cô nàng bất chợt nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ ở bên cạnh. Lúc này cô nàng mới nhớ rằng mình còn đi cùng anh chị của Vũ Khôi Nguyên nữa, vì thế nên cô nàng lập tức lấy lại phong độ.
"Em chào anh chị ạ. Mới lần đầu gặp anh chị mà đã như này đúng là thất lễ quá."
"Không sao không sao, đến giờ xuất phát rồi, chúng ta mau đi thôi." Nói rồi Lâm Song Hà liền dắt tay Vũ Thành Luân ra xe.
...----------------...
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến bến đậu du thuyền.
Lâm An và Lam Ly nhìn chiếc du thuyền to lớn kia mà trầm trồ. Đôi bạn nhanh chóng bước lên du thuyền để lại Vũ Khôi Nguyên xách vali ở phía sau.
Vừa bước lên du thuyền, tiếp viên đã chào đón tất cả mọi người.
"Xin chào quý khách ạ, mời quý khách xuất trình vé mời." Cô tiếp viên cúi chào từng người một.
Bọn họ đều đã cầm sẵn vé trên tay nên ngay lập tức được thông qua.
Vừa bước vào trong, tiếp tân đã mời bọn họ điền thông tin khách mời. Ngay khi Lâm An vừa bước lên chuẩn bị điền thông tin thì cô đã nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
"Tô Thanh Hồng và Cảnh Bách? Đó không phải là hai người đã bắt cóc chị Song Hà sao?" Lâm An ngạc nhiên.
Vũ Thành Luân nghe được hai cái tên này thì lập tức căng thẳng, cả Lâm An và Lâm Song Hà đều không biết rõ hai người này bằng hắn đơn giản vì hắn mới là người điều tra thông tin về hai kẻ này mà.
"Song Hà à, em đừng sợ, có anh ở đây rồi. Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn." Vũ Thành Luân ôm chặt lấy Lâm Song Hà.
"Haha, cái gì chứ. Em đâu có sợ. Anh mau bỏ em ra đi, bọn nhỏ còn đang nhìn kìa." Lâm Song Hà đẩy Vũ Thành Luân ra rồi cười an ủi hắn.
Lâm An cũng chẳng quan tâm hai người kia đang làm gì mà cô kiểm tra lại danh sách khách mời. Vậy mà lại chỉ mới có năm người đến? Rõ ràng du thuyền này to đến vậy, hơn nữa người trong giới thượng lưu khẳng định không hề ít.
Đột nhiên ánh mắt Lâm An va vào số thứ tự trước cái tên của Cảnh Bách. Nó được khoanh tròn bằng một vòng tròn màu đỏ hoàn mĩ, nhìn vết mực thì có vẻ như nó chỉ mới được khoanh gần đây thôi. Lí do tại sao trước tên của anh ta lại có một vòng tròn màu nổi bật đến vậy?
Thấy mình chần chừ đã lâu, Lâm An nhanh chóng điền tên mình vào danh sách khách mời rồi kêu những người khác điền tiếp.
Vào lúc cả nhóm vừa điền xong, tàu đã bắt đầu rời bến. Điều này khiến Lâm An vô cùng hoang mang. Rõ ràng từ lúc họ vào, chưa có thêm một người nào bước vào mà. Để xác nhận lại, cô liền hỏi cô tiếp tân ở bên cạnh.
"Chị tiếp tân ơi, chị cho em hỏi cái này với." Lâm An có phần dè chừng với cô tiếp tân này. Cảm giác cô ấy không giống người bình thường cho lắm, tuy cô ấy có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao khuôn mặt của cô ấy đơ vô cùng. Người như vậy mà đi làm tiếp tân được ư? Này là tuyển dựa vào nhan sắc hả?
"Quý khách mời cứ hỏi đi ạ, tôi luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc của quý khách." Nhân viên tiếp tân dù có giọng nói rất hay nhưng khuôn mặt lại đơ như người chết vậy.
"Cho em hỏi tổng khách mời có bao nhiêu người thế?"
"Tổng mười người thưa quý khách." Tiếp tân máy móc trả lời.
"Mười người sao? Sao lại là mười người? Cả một tập đoàn lớn như vậy mời người tham gia bữa tiệc trên du thuyền mà chỉ có mười người thì tổ chức tiệc kiểu gì?" Vũ Thành Luân bắt đầu cảm thấy bất thường.
"Dạ thưa quý khách mời, lần này chúng tôi chỉ mời những người đứng đầu trong các lĩnh vực, đồng thời để đảm bảo sự thoải mái cho khách mời nên chúng tôi chỉ mời số lượng ít." Chưa kịp để bọn họ tiếp tục hỏi, tiếp tân đã lập tức phát cho bọn họ mỗi người một danh sách lịch trình rồi tiếp tục thuyết minh "Thưa quý khách mời, đây là lịch trình của quý khách, mong các quý khách sẽ vui chơi thoải mái." Sau khi tiếp tân cúi người chào bọn họ, cô ta lập tức bắt cuộc điện thoại được gọi tới quầy lễ tân khiến bọn họ không thể hỏi thêm được gì.
Sau khi nhận được câu trả lời thoả đáng, hầu như tất cả mọi người đều dập tắt nghi ngờ. Duy nhất chỉ có Lâm An và Vũ Thành Luân vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì vậy cả hai đều bắt đầu cảnh giác hơn.
Hậu quả trước giấc ngủ sâu của hai người là cả hai để suýt trễ giờ, cũng may Lâm An đã chuẩn bị từ sớm nên chỉ phải chải chuốt lại còn Vũ Khôi Nguyên chuẩn bị vốn đã nhanh nên chẳng bao lâu sau cô và anh đã có mặt ở dưới sảnh.
Vừa xuống dưới, Lâm An đã nhìn thấy Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân đang ngồi ở ghế chờ. Dường như cả hai cũng đang rất hào hứng trước chuyên đi này vì thế hai người họ nói chuyện không ngừng.
Lâm An thật sự không muốn bước qua thế giới đầy bong bóng màu hồng kia chút nào nhưng sự thật tàn nhẫn là cô bắt buộc phải qua đó chứ không thể đứng đực ở đây được.
"Anh chị đến rồi à? Sao hai người không gọi điện cho tụi em đến đón trước." Vũ Khôi Nguyên bước lên mở lời trước.
"Sao bọn chị có thể làm phiền hai đứa được chứ. Đợi cũng có lâu đâu, dù sao bọn chị cũng chỉ mới đến đây trước giờ hẹn năm phút thôi." Lâm Song Hà.
Nghe Lâm Song Hà nói vậy, Vũ Thành Luân ngồi bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc phụ hoạ vợ.
Ngay lúc này, một cô nàng mặc đầm đen với mái tóc xoăn bồng bềnh đi giày cao gót chạy tới khiến vô số người quay lại nhìn, còn ai khác ngoài Lam Ly, cô bạn hỏng mất hệ điều hành của cô.
"Hộc...hộc...xin lỗi...cậu, tớ đến muộn do tắc đường." Lam Ly xin lỗi Lâm An.
Khi Lam Ly đã ổn định lại, cô nàng bất chợt nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ ở bên cạnh. Lúc này cô nàng mới nhớ rằng mình còn đi cùng anh chị của Vũ Khôi Nguyên nữa, vì thế nên cô nàng lập tức lấy lại phong độ.
"Em chào anh chị ạ. Mới lần đầu gặp anh chị mà đã như này đúng là thất lễ quá."
"Không sao không sao, đến giờ xuất phát rồi, chúng ta mau đi thôi." Nói rồi Lâm Song Hà liền dắt tay Vũ Thành Luân ra xe.
...----------------...
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến bến đậu du thuyền.
Lâm An và Lam Ly nhìn chiếc du thuyền to lớn kia mà trầm trồ. Đôi bạn nhanh chóng bước lên du thuyền để lại Vũ Khôi Nguyên xách vali ở phía sau.
Vừa bước lên du thuyền, tiếp viên đã chào đón tất cả mọi người.
"Xin chào quý khách ạ, mời quý khách xuất trình vé mời." Cô tiếp viên cúi chào từng người một.
Bọn họ đều đã cầm sẵn vé trên tay nên ngay lập tức được thông qua.
Vừa bước vào trong, tiếp tân đã mời bọn họ điền thông tin khách mời. Ngay khi Lâm An vừa bước lên chuẩn bị điền thông tin thì cô đã nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
"Tô Thanh Hồng và Cảnh Bách? Đó không phải là hai người đã bắt cóc chị Song Hà sao?" Lâm An ngạc nhiên.
Vũ Thành Luân nghe được hai cái tên này thì lập tức căng thẳng, cả Lâm An và Lâm Song Hà đều không biết rõ hai người này bằng hắn đơn giản vì hắn mới là người điều tra thông tin về hai kẻ này mà.
"Song Hà à, em đừng sợ, có anh ở đây rồi. Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn." Vũ Thành Luân ôm chặt lấy Lâm Song Hà.
"Haha, cái gì chứ. Em đâu có sợ. Anh mau bỏ em ra đi, bọn nhỏ còn đang nhìn kìa." Lâm Song Hà đẩy Vũ Thành Luân ra rồi cười an ủi hắn.
Lâm An cũng chẳng quan tâm hai người kia đang làm gì mà cô kiểm tra lại danh sách khách mời. Vậy mà lại chỉ mới có năm người đến? Rõ ràng du thuyền này to đến vậy, hơn nữa người trong giới thượng lưu khẳng định không hề ít.
Đột nhiên ánh mắt Lâm An va vào số thứ tự trước cái tên của Cảnh Bách. Nó được khoanh tròn bằng một vòng tròn màu đỏ hoàn mĩ, nhìn vết mực thì có vẻ như nó chỉ mới được khoanh gần đây thôi. Lí do tại sao trước tên của anh ta lại có một vòng tròn màu nổi bật đến vậy?
Thấy mình chần chừ đã lâu, Lâm An nhanh chóng điền tên mình vào danh sách khách mời rồi kêu những người khác điền tiếp.
Vào lúc cả nhóm vừa điền xong, tàu đã bắt đầu rời bến. Điều này khiến Lâm An vô cùng hoang mang. Rõ ràng từ lúc họ vào, chưa có thêm một người nào bước vào mà. Để xác nhận lại, cô liền hỏi cô tiếp tân ở bên cạnh.
"Chị tiếp tân ơi, chị cho em hỏi cái này với." Lâm An có phần dè chừng với cô tiếp tân này. Cảm giác cô ấy không giống người bình thường cho lắm, tuy cô ấy có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao khuôn mặt của cô ấy đơ vô cùng. Người như vậy mà đi làm tiếp tân được ư? Này là tuyển dựa vào nhan sắc hả?
"Quý khách mời cứ hỏi đi ạ, tôi luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc của quý khách." Nhân viên tiếp tân dù có giọng nói rất hay nhưng khuôn mặt lại đơ như người chết vậy.
"Cho em hỏi tổng khách mời có bao nhiêu người thế?"
"Tổng mười người thưa quý khách." Tiếp tân máy móc trả lời.
"Mười người sao? Sao lại là mười người? Cả một tập đoàn lớn như vậy mời người tham gia bữa tiệc trên du thuyền mà chỉ có mười người thì tổ chức tiệc kiểu gì?" Vũ Thành Luân bắt đầu cảm thấy bất thường.
"Dạ thưa quý khách mời, lần này chúng tôi chỉ mời những người đứng đầu trong các lĩnh vực, đồng thời để đảm bảo sự thoải mái cho khách mời nên chúng tôi chỉ mời số lượng ít." Chưa kịp để bọn họ tiếp tục hỏi, tiếp tân đã lập tức phát cho bọn họ mỗi người một danh sách lịch trình rồi tiếp tục thuyết minh "Thưa quý khách mời, đây là lịch trình của quý khách, mong các quý khách sẽ vui chơi thoải mái." Sau khi tiếp tân cúi người chào bọn họ, cô ta lập tức bắt cuộc điện thoại được gọi tới quầy lễ tân khiến bọn họ không thể hỏi thêm được gì.
Sau khi nhận được câu trả lời thoả đáng, hầu như tất cả mọi người đều dập tắt nghi ngờ. Duy nhất chỉ có Lâm An và Vũ Thành Luân vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì vậy cả hai đều bắt đầu cảnh giác hơn.