Chương 15: Công việc làm thêm
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 15_Công việc làm thêm_
[Chào tiểu thư xinh đẹp, liệu cô còn nhớ tôi - người đã gặp cô ở nhà ăn ban sáng chứ?]
Lâm An vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, cô không hiểu nổi lý do tại sao gã kia lại có thể lần mò ra tài khoản cá nhân của cô
Để tránh mình tiếp tục bị kẻ biến thái này nhắm đến, Lâm An lập tức chặn hắn ta.
Có vẻ tên kia đã điều tra cô, rốt cuộc thân phận của hắn ta như thế nào mà có thể lần được ra thông tin của cô cơ chứ?
“Bị một tên biến thái theo dõi đã đủ đáng sợ, vậy mà tên biến thái này lại còn có quyền có thế nữa chứ. Mình phải làm sao đây?” Lâm An bồn chồn đi qua đi lại.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm An vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết vì thế nên cô quyết định vứt chuyện này ra sau đầu, dù sao tên kia cũng không giống biến thái có đam mê giam cầm hay giết người, nếu có thì sống chết có số, cô có làm kiểu gì cũng không thoát nổi.
Thật ra sau khi bị tên kia quấy rối, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Vũ Khôi Nguyên, nhưng ngay sau đấy cô đã gạt phăng ý nghĩ đấy ra khỏi đầu, làm sao cô có thể mặt dày đi nhờ anh ta được cơ chứ, khéo người ta lại tiếp tục nghĩ mình phiền.
Lăn qua lăn lại một lúc, cô lại nghĩ đến việc chi tiêu của tháng này.
Phải, Lâm An là một người yêu tiền như mạng, do ảnh hưởng bởi tính tiết kiệm của mẹ nên cô cũng vô cùng cẩn thận trong việc chi tiêu, thậm chí lúc còn nhỏ cô còn tuyên bố với bố mẹ rằng ai cho cô tiền thì cô sẽ lập tức đi theo người đó.
Để tránh việc mình tiêu xài phung phí làm gia sản cạn kiệt, Lâm An quyết định trong thời gian mình còn đang rảnh sẽ đi làm thêm.
Để tránh mình quên ngược quên xuôi, cô lập tức mở điện thoại tìm kiếm công việc.
Trùng hợp là ngay lúc này Lưu Ý Hoa gửi tin nhắn đến cho cô.
[Chắc hẳn khoảng thời gian này cậu khó khắn lắm nhỉ, cậu có muốn cùng tớ đi làm thêm thu nhập không?]
Thấy tin nhắn này, Lâm An đột nhiên bật cười, có lẽ Lưu Ý Hoa nghĩ rằng nguyên chủ vừa mất cha mẹ nên hoàn cảnh của cô hiện giờ đang rất khó khăn.
Vì không tiện từ chối ý tốt của cô bạn, hơn nữa hiện giờ cô cũng đang cần tìm việc làm nên cô không chút do dự mà đồng ý lời đề nghị.
[Có chứ, tớ đang rất cần tìm việc làm đây. Công việc cậu nói là gì vậy?]
Có vẻ Lưu Ý Hoa đang rảnh nên cô ấy lập tức trả lời tin nhắn của cô.
[Làm phục vụ ở quán cà phê mèo mới mở của bà chị tớ đóooo]
Chỉ vừa đọc tin nhắn này Lâm An đã lập tức muốn đi làm ngay, cô không kìm chế nổi mà bật dậy nhảy vòng quanh nhà.
“Trời đất! Mấy bé mèo cute áaaaaa”
Xui xẻo là Lâm An vừa nhảy được mấy vòng đã va chân vào cạnh bàn.
"Aaaaaa! Đau quá!"
Lâm An lập tức cúi xuống ôm chân, mặc dù nước mắt sinh lý của cô tuôn ra không ngừng nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười vì chờ mong những ngày vui vẻ sắp tới.
Chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi thời gian làm và địa chỉ, cô đành phải cà nhắc cà nhắc đi về hướng sô pha cầm điện thoại lên.
[Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu làm việc thế? Địa chỉ chỗ nào vậy?]
[Mai cậu đi luôn được không? Hè này bọn mình đang rảnh nên làm full-time từ 7h sáng đến 9h tối nhé, đến lúc nhập học thì bọn mình đổi sang làm part time là được. Còn địa chỉ thì gần trường đại học của chúng ta đấy, mai tớ sẽ đến đón cậu nhé.]
Nhìn thấy cụm từ "trường đại học của chúng ta" khiến Lâm An vô cùng ngạc nhiên, thì ra cô và Lưu Ý Hoa lại đỗ cùng một trường đại học.
Mà cũng phải thôi, Lưu Ý Hoa và nguyên chủ là bạn thân nên hiển nhiên hai người sẽ hẹn ước vào chung một trường đại học.
Chỉ là cô vô cùng tò mò về ngành học của cô bạn này, nếu cô ấy có thể giúp mình trong tương lai thì càng tốt.
Lâm An dù thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi Lưu Ý Hoa, nếu hỏi có lẽ cô sẽ bị lộ thân phận mất, dù sao vào năm học cô sẽ biết được thôi nên cô cũng không vội.
[Được được, nghe theo cậu hết đấy. Mai 6h30 đến đón tớ nha. Hóng mấy bé mèo quá đii]
Lưu Ý Hoa sau khi nhận được tin nhắn của cô thì lập tức đồng ý rồi dặn dò cô nhớ ăn sáng, đương nhiên bữa trưa và tối đều sẽ do chị họ của cô ấy nấu.
Vì quá mong đến ngày mai nên Lâm An trằn trọc mãi không ngủ được, những lúc thế này thứ có thể làm dịu tâm hồn nghiện mèo của cô có lẽ chỉ có mấy thể loại nhạc nhẹ nhàng sâu lắng.
Không bao lâu sau, dưới bài nhạc du dương cùng tiếng mưa rơi lộp bộp và tiếng sấm nhỏ ầm ầm, Lâm An dần chìm vào giấc ngủ say.
Thật mong ngày mai thứ chào đón cô là sự vui vẻ và môi trường làm việc năng động.
[Chào tiểu thư xinh đẹp, liệu cô còn nhớ tôi - người đã gặp cô ở nhà ăn ban sáng chứ?]
Lâm An vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, cô không hiểu nổi lý do tại sao gã kia lại có thể lần mò ra tài khoản cá nhân của cô
Để tránh mình tiếp tục bị kẻ biến thái này nhắm đến, Lâm An lập tức chặn hắn ta.
Có vẻ tên kia đã điều tra cô, rốt cuộc thân phận của hắn ta như thế nào mà có thể lần được ra thông tin của cô cơ chứ?
“Bị một tên biến thái theo dõi đã đủ đáng sợ, vậy mà tên biến thái này lại còn có quyền có thế nữa chứ. Mình phải làm sao đây?” Lâm An bồn chồn đi qua đi lại.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm An vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết vì thế nên cô quyết định vứt chuyện này ra sau đầu, dù sao tên kia cũng không giống biến thái có đam mê giam cầm hay giết người, nếu có thì sống chết có số, cô có làm kiểu gì cũng không thoát nổi.
Thật ra sau khi bị tên kia quấy rối, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Vũ Khôi Nguyên, nhưng ngay sau đấy cô đã gạt phăng ý nghĩ đấy ra khỏi đầu, làm sao cô có thể mặt dày đi nhờ anh ta được cơ chứ, khéo người ta lại tiếp tục nghĩ mình phiền.
Lăn qua lăn lại một lúc, cô lại nghĩ đến việc chi tiêu của tháng này.
Phải, Lâm An là một người yêu tiền như mạng, do ảnh hưởng bởi tính tiết kiệm của mẹ nên cô cũng vô cùng cẩn thận trong việc chi tiêu, thậm chí lúc còn nhỏ cô còn tuyên bố với bố mẹ rằng ai cho cô tiền thì cô sẽ lập tức đi theo người đó.
Để tránh việc mình tiêu xài phung phí làm gia sản cạn kiệt, Lâm An quyết định trong thời gian mình còn đang rảnh sẽ đi làm thêm.
Để tránh mình quên ngược quên xuôi, cô lập tức mở điện thoại tìm kiếm công việc.
Trùng hợp là ngay lúc này Lưu Ý Hoa gửi tin nhắn đến cho cô.
[Chắc hẳn khoảng thời gian này cậu khó khắn lắm nhỉ, cậu có muốn cùng tớ đi làm thêm thu nhập không?]
Thấy tin nhắn này, Lâm An đột nhiên bật cười, có lẽ Lưu Ý Hoa nghĩ rằng nguyên chủ vừa mất cha mẹ nên hoàn cảnh của cô hiện giờ đang rất khó khăn.
Vì không tiện từ chối ý tốt của cô bạn, hơn nữa hiện giờ cô cũng đang cần tìm việc làm nên cô không chút do dự mà đồng ý lời đề nghị.
[Có chứ, tớ đang rất cần tìm việc làm đây. Công việc cậu nói là gì vậy?]
Có vẻ Lưu Ý Hoa đang rảnh nên cô ấy lập tức trả lời tin nhắn của cô.
[Làm phục vụ ở quán cà phê mèo mới mở của bà chị tớ đóooo]
Chỉ vừa đọc tin nhắn này Lâm An đã lập tức muốn đi làm ngay, cô không kìm chế nổi mà bật dậy nhảy vòng quanh nhà.
“Trời đất! Mấy bé mèo cute áaaaaa”
Xui xẻo là Lâm An vừa nhảy được mấy vòng đã va chân vào cạnh bàn.
"Aaaaaa! Đau quá!"
Lâm An lập tức cúi xuống ôm chân, mặc dù nước mắt sinh lý của cô tuôn ra không ngừng nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười vì chờ mong những ngày vui vẻ sắp tới.
Chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi thời gian làm và địa chỉ, cô đành phải cà nhắc cà nhắc đi về hướng sô pha cầm điện thoại lên.
[Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu làm việc thế? Địa chỉ chỗ nào vậy?]
[Mai cậu đi luôn được không? Hè này bọn mình đang rảnh nên làm full-time từ 7h sáng đến 9h tối nhé, đến lúc nhập học thì bọn mình đổi sang làm part time là được. Còn địa chỉ thì gần trường đại học của chúng ta đấy, mai tớ sẽ đến đón cậu nhé.]
Nhìn thấy cụm từ "trường đại học của chúng ta" khiến Lâm An vô cùng ngạc nhiên, thì ra cô và Lưu Ý Hoa lại đỗ cùng một trường đại học.
Mà cũng phải thôi, Lưu Ý Hoa và nguyên chủ là bạn thân nên hiển nhiên hai người sẽ hẹn ước vào chung một trường đại học.
Chỉ là cô vô cùng tò mò về ngành học của cô bạn này, nếu cô ấy có thể giúp mình trong tương lai thì càng tốt.
Lâm An dù thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi Lưu Ý Hoa, nếu hỏi có lẽ cô sẽ bị lộ thân phận mất, dù sao vào năm học cô sẽ biết được thôi nên cô cũng không vội.
[Được được, nghe theo cậu hết đấy. Mai 6h30 đến đón tớ nha. Hóng mấy bé mèo quá đii]
Lưu Ý Hoa sau khi nhận được tin nhắn của cô thì lập tức đồng ý rồi dặn dò cô nhớ ăn sáng, đương nhiên bữa trưa và tối đều sẽ do chị họ của cô ấy nấu.
Vì quá mong đến ngày mai nên Lâm An trằn trọc mãi không ngủ được, những lúc thế này thứ có thể làm dịu tâm hồn nghiện mèo của cô có lẽ chỉ có mấy thể loại nhạc nhẹ nhàng sâu lắng.
Không bao lâu sau, dưới bài nhạc du dương cùng tiếng mưa rơi lộp bộp và tiếng sấm nhỏ ầm ầm, Lâm An dần chìm vào giấc ngủ say.
Thật mong ngày mai thứ chào đón cô là sự vui vẻ và môi trường làm việc năng động.