Chương 30: Không cô độc
Vốn còn tưởng phải rời đi, nhưng hiển nhiên Trác Duẫn không để cô dễ dàng thoát khỏi. Dứt khoát đem ôm vào lòng, cơ thể nhỏ cứ vậy mà chịu hơi nóng từ người hắn truyền đến. Nóng đến độ dễ khiến người ta say đến quay cuồng.
Hơi nóng truyền đến, Trác Mân không phản kháng để mặc hành hạ. Dù gì bản thân cũng mặc định thuộc về hắn, toàn quyền hắn quyết.
Không rõ phải do xúc tác từ người Trác Mân hay không, nhưng ôm vào, thật sự khiến người đàn ông cuối cùng cũng dễ dàng dịu đi khi trước đó bị sự mệt mỏi của cơn bệnh mà hành hạ.
Bàn tay khẽ nắm sợi tóc đen, nhìn người con gái nhỏ trong lòng không khỏi khép nép im lặng. Người đàn ông liền cất giọng, thanh âm khàn đặc nhưng lại mang sự dịu dàng khó có thể nhận ra.
“Không sợ tôi sao?”
Bình thường, những người hầu thời điểm này đều biết hắn tâm tình không tốt. Thậm chí Trác Duẫn vẫn nhớ, mấy năm về trước khi rơi vào trạng thái cảm xúc nơi đáy vực. Chỉ vì có vài người hầu cả gan tiến đến phòng hắn, người đàn ông liền trực tiếp xử lý rồi đuổi việc.
Sau vụ việc đó, chẳng ai là có lá gan phục vụ thời điểm này. Mà người đàn ông cũng chẳng hề để tâm. Dần dần sự cô độc sinh ra sớm đã quen thuộc, hắn cũng chẳng cần ai.
Trác Mân nghe người đàn ông nói, bất giác run người. Hai nắm tay ôm chặt vào nhau, khe khẽ mà lắc đầu.
Thật ra lúc mà giúp người đàn ông, trong đầu đã có suy nghĩ đánh cược. Cô hiển nhiên cũng sợ sẽ bị hắn xử lý như lời kể của những người hầu xung quanh. Nhưng thật tâm để mà nói, lại không nỡ khi nhìn người đàn ông chịu cái hành hạ từ bệnh.
Cô gái nhỏ cũng có cảm nhận, chắc chắn người đàn ông này sẽ không đối xử tệ với cô như thế. Từ việc thu mua một kẻ chẳng có tích sự gì, rồi còn giúp cô thoát khỏi lũ người kia, nhận định với người đàn ông đã không còn như ban đầu. Dù thỉnh thoảng, hắn thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay to lớn khẽ siết nhẹ eo nhỏ, ôm gọn trong lòng. Cằm hắn gác lên đầu cô, một mùi hương thoảng nhẹ. Nhìn hai nắm tay nhỏ siết chặt vào, hắn đưa tay tách ra, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ kia. Mặc cho Trác Mân nhìn ngó đến lạ. Thoáng qua vệt hồng nhỏ trên gương mặt.
Rơi vào giấc ngủ đến khuya. Khi Trác Duẫn tỉnh dậy, trời vẫn khung cảnh tối muộn, bản thân lúc này dưới tác dụng của thuốc cũng phần nào thoải mái hơn. Một thời gian dài trước đây, người đàn ông luôn mặc kệ cơn đau hành hạ. Hắn còn để mặc cho bản thân, dù gì mấy thứ bệnh lặt vặt, há mà có thể làm khó được hắn.
Nhưng giờ phút này, giữa không gian tĩnh lặng, lại cảm nhận thêm nhịp thở đều của cô gái bên cạnh. Bàn tay người đàn ông đan vào tay cô gái nhỏ, cũng chẳng hề buông ra. Ấm áp, mềm mại.
Người đàn ông như nhận ra, hắn không cô độc đến thế.
…
Bình thường, Trác Duẫn sau khi thăm mộ phần Ninh phu nhân. Gần như một tuần sau người đàn ông mới tiếp tục làm việc, vậy mà bây giờ, Uy Dật Khiêm vô cùng bất ngờ khi thấy ông chủ vậy mà đã tiến hành vào công việc. Hơn thế tâm trạng cũng không hề cáu gắt hay gì.
Lục Thẩm Ngôn hiển nhiên cũng biết điều đó. Vậy nên thời gian một tuần, phần nào giúp Trác Duẫn quản lý. Kết quả giờ phút này lại thấy người đàn ông đang ngồi làm việc. Khiến anh cũng đứng ngây ra.
Anh nghi hoặc, bởi cái chết của Ninh phu nhân xảy ra, thêm việc thời gian khủng hoảng của gia tộc họ Trác, sớm đã để lại tâm lý nặng trong lòng Trác Duẫn. Chưa bao giờ Trác Duẫn có thể bình ổn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Đẩy một tệp bao bì xuống, là toàn bộ các mẫu thiết kế tổng hợp các loại vũ khí. Lục Thẩm Ngôn cẩn trọng khai báo toàn bộ việc thu mua đến từ đâu, và cả nguồn hàng gốc chất lượng.
Lục Thẩm Ngôn ít danh tiếng ở thế giới ngầm, cũng không đồng nghĩa không hiểu biết chút gì về bộ mặt nơi đây. Bởi dù gì anh cũng là bản thân người dưới trướng của Trác Duẫn. Phần lớn đều rất rõ về mọi thứ. Chỉ là không muốn tiếp tay vào, chỉ ở sau lưng làm hỗ trợ khi nào Trác Duẫn cần đến.
Vốn dĩ phi vụ thu mua vũ khí sẽ nán lại cuối tuần, nhưng giờ phút này Trác Duẫn đã ổn định hơn. Lục Thẩm Ngôn vẫn nên xem xét rồi tiến hành giao dịch càng sớm càng tốt.
Trác Duẫn chuyên tâm lật xem từng bản mẫu, đều là loại hàng mới nhất và thiết kế chất liệu tốt nhất. Nhưng vẫn là trực tiếp gặp mặt, để dễ dàng mà tra xét nếu thật sự mắc lỗi.
Người đàn ông gấp lại tệp tài liệu, ngẩng đầu nhìn Lục Thẩm Ngôn.
“Khi nào thì tiến hành.”
Lục Thẩm Ngôn đón lấy tệp tài liệu từ tay Trác Duẫn, kính cẩn trả lời.
“Nếu được em sẽ sắp xếp vào thời điểm tối nay.”
Tối nay sao? Trác Duẫn hơi nhíu mày, từ lúc sáng khi rời đi, Trác Mân vẫn chưa hề tỉnh. Người đàn ông bất giác chia ra nhánh suy nghĩ khác, khi mà đang tập trung làm việc lại nghĩ đến cô.
Công việc vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng đến miệng, Trác Duẫn lại thốt ra một câu.
“Sắp xếp sớm một chút.”
Hơi nóng truyền đến, Trác Mân không phản kháng để mặc hành hạ. Dù gì bản thân cũng mặc định thuộc về hắn, toàn quyền hắn quyết.
Không rõ phải do xúc tác từ người Trác Mân hay không, nhưng ôm vào, thật sự khiến người đàn ông cuối cùng cũng dễ dàng dịu đi khi trước đó bị sự mệt mỏi của cơn bệnh mà hành hạ.
Bàn tay khẽ nắm sợi tóc đen, nhìn người con gái nhỏ trong lòng không khỏi khép nép im lặng. Người đàn ông liền cất giọng, thanh âm khàn đặc nhưng lại mang sự dịu dàng khó có thể nhận ra.
“Không sợ tôi sao?”
Bình thường, những người hầu thời điểm này đều biết hắn tâm tình không tốt. Thậm chí Trác Duẫn vẫn nhớ, mấy năm về trước khi rơi vào trạng thái cảm xúc nơi đáy vực. Chỉ vì có vài người hầu cả gan tiến đến phòng hắn, người đàn ông liền trực tiếp xử lý rồi đuổi việc.
Sau vụ việc đó, chẳng ai là có lá gan phục vụ thời điểm này. Mà người đàn ông cũng chẳng hề để tâm. Dần dần sự cô độc sinh ra sớm đã quen thuộc, hắn cũng chẳng cần ai.
Trác Mân nghe người đàn ông nói, bất giác run người. Hai nắm tay ôm chặt vào nhau, khe khẽ mà lắc đầu.
Thật ra lúc mà giúp người đàn ông, trong đầu đã có suy nghĩ đánh cược. Cô hiển nhiên cũng sợ sẽ bị hắn xử lý như lời kể của những người hầu xung quanh. Nhưng thật tâm để mà nói, lại không nỡ khi nhìn người đàn ông chịu cái hành hạ từ bệnh.
Cô gái nhỏ cũng có cảm nhận, chắc chắn người đàn ông này sẽ không đối xử tệ với cô như thế. Từ việc thu mua một kẻ chẳng có tích sự gì, rồi còn giúp cô thoát khỏi lũ người kia, nhận định với người đàn ông đã không còn như ban đầu. Dù thỉnh thoảng, hắn thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay to lớn khẽ siết nhẹ eo nhỏ, ôm gọn trong lòng. Cằm hắn gác lên đầu cô, một mùi hương thoảng nhẹ. Nhìn hai nắm tay nhỏ siết chặt vào, hắn đưa tay tách ra, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ kia. Mặc cho Trác Mân nhìn ngó đến lạ. Thoáng qua vệt hồng nhỏ trên gương mặt.
Rơi vào giấc ngủ đến khuya. Khi Trác Duẫn tỉnh dậy, trời vẫn khung cảnh tối muộn, bản thân lúc này dưới tác dụng của thuốc cũng phần nào thoải mái hơn. Một thời gian dài trước đây, người đàn ông luôn mặc kệ cơn đau hành hạ. Hắn còn để mặc cho bản thân, dù gì mấy thứ bệnh lặt vặt, há mà có thể làm khó được hắn.
Nhưng giờ phút này, giữa không gian tĩnh lặng, lại cảm nhận thêm nhịp thở đều của cô gái bên cạnh. Bàn tay người đàn ông đan vào tay cô gái nhỏ, cũng chẳng hề buông ra. Ấm áp, mềm mại.
Người đàn ông như nhận ra, hắn không cô độc đến thế.
…
Bình thường, Trác Duẫn sau khi thăm mộ phần Ninh phu nhân. Gần như một tuần sau người đàn ông mới tiếp tục làm việc, vậy mà bây giờ, Uy Dật Khiêm vô cùng bất ngờ khi thấy ông chủ vậy mà đã tiến hành vào công việc. Hơn thế tâm trạng cũng không hề cáu gắt hay gì.
Lục Thẩm Ngôn hiển nhiên cũng biết điều đó. Vậy nên thời gian một tuần, phần nào giúp Trác Duẫn quản lý. Kết quả giờ phút này lại thấy người đàn ông đang ngồi làm việc. Khiến anh cũng đứng ngây ra.
Anh nghi hoặc, bởi cái chết của Ninh phu nhân xảy ra, thêm việc thời gian khủng hoảng của gia tộc họ Trác, sớm đã để lại tâm lý nặng trong lòng Trác Duẫn. Chưa bao giờ Trác Duẫn có thể bình ổn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Đẩy một tệp bao bì xuống, là toàn bộ các mẫu thiết kế tổng hợp các loại vũ khí. Lục Thẩm Ngôn cẩn trọng khai báo toàn bộ việc thu mua đến từ đâu, và cả nguồn hàng gốc chất lượng.
Lục Thẩm Ngôn ít danh tiếng ở thế giới ngầm, cũng không đồng nghĩa không hiểu biết chút gì về bộ mặt nơi đây. Bởi dù gì anh cũng là bản thân người dưới trướng của Trác Duẫn. Phần lớn đều rất rõ về mọi thứ. Chỉ là không muốn tiếp tay vào, chỉ ở sau lưng làm hỗ trợ khi nào Trác Duẫn cần đến.
Vốn dĩ phi vụ thu mua vũ khí sẽ nán lại cuối tuần, nhưng giờ phút này Trác Duẫn đã ổn định hơn. Lục Thẩm Ngôn vẫn nên xem xét rồi tiến hành giao dịch càng sớm càng tốt.
Trác Duẫn chuyên tâm lật xem từng bản mẫu, đều là loại hàng mới nhất và thiết kế chất liệu tốt nhất. Nhưng vẫn là trực tiếp gặp mặt, để dễ dàng mà tra xét nếu thật sự mắc lỗi.
Người đàn ông gấp lại tệp tài liệu, ngẩng đầu nhìn Lục Thẩm Ngôn.
“Khi nào thì tiến hành.”
Lục Thẩm Ngôn đón lấy tệp tài liệu từ tay Trác Duẫn, kính cẩn trả lời.
“Nếu được em sẽ sắp xếp vào thời điểm tối nay.”
Tối nay sao? Trác Duẫn hơi nhíu mày, từ lúc sáng khi rời đi, Trác Mân vẫn chưa hề tỉnh. Người đàn ông bất giác chia ra nhánh suy nghĩ khác, khi mà đang tập trung làm việc lại nghĩ đến cô.
Công việc vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng đến miệng, Trác Duẫn lại thốt ra một câu.
“Sắp xếp sớm một chút.”