Chương 29: Đắng và ngọt
Không ngoài dự đoán, đến gần sáng khi mặt trời chưa lên, vì trận mưa đêm nên phủ lên khu vực núi trên biệt thự một lớp sương mù, thời điểm se lạnh. Trác Duẫn mặc cơ thể dính mưa ngồi trên xe chịu hơi lạnh, cả khoan xe vị trí hắn ngồi ướt đẫm lớp nước mưa. Uy Dật Khiêm nhìn ra điều đó, nhưng vẫn không dám làm gì.
Bình thường vào thời khắc này, ông chủ luôn tự gồng gánh.
Uy Dật Khiêm cẩn thận mở cửa, Trác Duẫn trong tâm tình tệ hại mà rời khỏi xe. Một thân người ướt sũng. Khi này, trợ lý mới vội dọn dẹp xe cho ngăn nắp.
Người đàn ông đi thẳng về phòng, loạt người hầu nhìn lướt qua. Lập tức biết đến việc hôm nay là giỗ của Ninh phu nhân. Thực chất, người trong biệt thự làm việc phần lớn đã lâu đời, thậm chí có người làm từ đời khi chủ nhân còn là cha của Trác Duẫn.
Trác Duẫn tính tình không phải không tốt, chỉ là ngạo mạn. Nhưng sống cầm quyền, đó đều là điều tất yếu tôi luyện một người thành như vậy.
Từ lúc làm đến giờ, đãi ngộ từ người hầu đến không hề nhỏ, mà họ vốn cũng đã biết ông chủ là người như nào.
Khi này, Trác Mân vẫn còn làm việc ngoài vườn. Vài người hầu cẩn thận báo lại về tình trạng của Trác Duẫn, một phần dặn dò cô khoảng thời gian này đừng lên. Tránh việc ông chủ tức giận lên người cô.
Cả đêm qua người đàn ông không về, Trác Mân đã đợi hắn đến ngủ quên. Nghe đến đây thì cũng lo sợ. Khoảng thời gian theo phục vụ, những lần bị các vết thương lớn, người đàn ông chưa bao giờ tự chăm sóc cho bản thân hắn cả.
Trong lòng dấy lên suy nghĩ, nếu lần này hắn bị thương cũng sẽ không thể tự chăm sóc như lần trước thì sẽ như thế nào?
Thế là cũng lén lẻn lên phòng Trác Duẫn. Cô hơi ngó đầu vào, tấm rèm cửa bình thường luôn mở, nhưng nay đã bị kéo kín lại. Phủ cả một khoảng không tối tăm, người đàn ông nằm trên giường, một tấm chăn kéo dày che phủ cả người. Cô chậm rãi lại gần thăm dò, để ý được hơi nóng vây quanh, hơi thở tỏa ra vô cùng nặng nề, mái tóc còn thấm ướt nay đã khô đi phần nào.
Rõ ràng hắn có vấn đề.
Trác Mân bước vào phòng tắm, nếu người đàn ông có bị thương thì có lẽ sẽ như đợt trước. Nhưng rồi phòng tắm chỉ loáng thoáng bộ đồ hắn thay rồi ném xuống. Không có vệt máu cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ duy việc nó ướt đẫm, còn dính lên lấm bùn đất. Cô vơ lại bỏ vào chiếc thùng nhỏ, sau đó nhìn hắn lần cuối rồi trở ra.
Trong quá trình giặt giũ, trong lòng dâng lên cảm xúc không mấy ổn. Kết quả vừa giặt xong, cô lại lẻn vào phòng người đàn ông tiếp. Lần nữa cẩn thận lại gần thăm dò.
Chỉ thấy trên gương mặt Trác Duẫn nhăn nhó vô cùng, lấm lem lớp mồ hôi, bàn tay nhỏ nghi hoặc đưa lên, liền chạm vào gương mặt nóng hổi. Người này, vậy mà bị sốt rồi.
Trác Mân lúi húi trở xuống dưới biệt thự, vội vàng tìm đến Uy Dật Khiêm vẫn hay đi bên cạnh. Liền báo lại tình huống của ông chủ cho anh, kết quả anh chỉ lắc đầu. Điều này khiến Trác Mân nhớ lại việc những người hầu kia luôn bảo, đừng làm phiền ông chủ.
Nhưng rõ ràng Trác Duẫn luôn rất khó chịu.
Cô gái nhỏ lẻn lên phòng hắn lần cuối, chậm rãi lại gần thăm dò sờ trán hắn. Qủa thật sau mấy lần cô ra vào phòng hắn, còn hết sờ đầu sờ trán. Cuối cùng cũng thành công khiến hắn mở mắt tỉnh dậy. Nhưng vì biết là Trác Mân, dù mệt mỏi nhưng cũng không có lấy biểu cảm đáng sợ.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm một màu đen, hằn rõ sự mệt mỏi. Cô lại nhỏ giọng nói.
“Ngài bị bệnh rồi.”
Lục trong tay mấy viên thuốc, những người hầu đã chỉ cô loại nào giảm cơn sốt. Thế là liền đặt lên tay hắn, còn tận tình rót một cốc nước.
“Ngài mau uống thuốc.”
Trác Duẫn không phản đối, bỏ thuốc vào miệng. Gương mặt hắn dần nhăn nhó vô cùng. Nhận thấy điều đó cô lại gần hỏi han.
“Ngài không ổn sao?”
Hắn khàn đặc cất tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mà chẳng hề che giấu nổi. Như thể một kẻ toàn bị người khác bỏ rơi, vậy mà giờ lại chịu có một người bên cạnh chăm sóc hắn từng li từng tí vậy.
“Đắng. Cần thứ làm ngọt.”
Trác Mân như hiểu ý, định thần sẽ bước xuống rót cốc sữa. Kết quả bị lực tay hắn kéo lại, dứt khoát để ngồi thẳng lên đùi hắn. Trong lúc còn chưa định thần mùi nụ hôn nồng mùi thuốc áp vào môi cô, cái dư vị đắng, hòa vào cái lưỡi bá đạo của người đàn ông cứ thế xen lẫn vào.
Đắng thật sự, mà còn hơi nóng trong lòng người đàn ông vì hắn bị bệnh. Càng khiến thần trí cô như quay cuồng xay xẩm mặt mày.
Sau vài phút, cuối cùng cũng buông ra. Nhưng đầu óc Trác Mân lại chẳng thể định thần nổi. Người trước mặt nhìn cô hài lòng vô cùng, khóe môi gian xảo nhếch lên khẽ liếm nhẹ, như thể vừa cảm thụ một món ngon. Một tay miết đôi môi nhỏ của cô, cất giọng.
“Thứ này làm ngọt hữu dụng hơn bất kì thứ gì khác. Hiểu chưa?”
Trác Mân giữ bình tĩnh, vội vàng lúng túng gật đầu. Nhưng mà cái chính là, hắn đang bị bệnh, hắn làm như thế, khác nào đang gián tiếp lây bệnh cho cô!
Bình thường vào thời khắc này, ông chủ luôn tự gồng gánh.
Uy Dật Khiêm cẩn thận mở cửa, Trác Duẫn trong tâm tình tệ hại mà rời khỏi xe. Một thân người ướt sũng. Khi này, trợ lý mới vội dọn dẹp xe cho ngăn nắp.
Người đàn ông đi thẳng về phòng, loạt người hầu nhìn lướt qua. Lập tức biết đến việc hôm nay là giỗ của Ninh phu nhân. Thực chất, người trong biệt thự làm việc phần lớn đã lâu đời, thậm chí có người làm từ đời khi chủ nhân còn là cha của Trác Duẫn.
Trác Duẫn tính tình không phải không tốt, chỉ là ngạo mạn. Nhưng sống cầm quyền, đó đều là điều tất yếu tôi luyện một người thành như vậy.
Từ lúc làm đến giờ, đãi ngộ từ người hầu đến không hề nhỏ, mà họ vốn cũng đã biết ông chủ là người như nào.
Khi này, Trác Mân vẫn còn làm việc ngoài vườn. Vài người hầu cẩn thận báo lại về tình trạng của Trác Duẫn, một phần dặn dò cô khoảng thời gian này đừng lên. Tránh việc ông chủ tức giận lên người cô.
Cả đêm qua người đàn ông không về, Trác Mân đã đợi hắn đến ngủ quên. Nghe đến đây thì cũng lo sợ. Khoảng thời gian theo phục vụ, những lần bị các vết thương lớn, người đàn ông chưa bao giờ tự chăm sóc cho bản thân hắn cả.
Trong lòng dấy lên suy nghĩ, nếu lần này hắn bị thương cũng sẽ không thể tự chăm sóc như lần trước thì sẽ như thế nào?
Thế là cũng lén lẻn lên phòng Trác Duẫn. Cô hơi ngó đầu vào, tấm rèm cửa bình thường luôn mở, nhưng nay đã bị kéo kín lại. Phủ cả một khoảng không tối tăm, người đàn ông nằm trên giường, một tấm chăn kéo dày che phủ cả người. Cô chậm rãi lại gần thăm dò, để ý được hơi nóng vây quanh, hơi thở tỏa ra vô cùng nặng nề, mái tóc còn thấm ướt nay đã khô đi phần nào.
Rõ ràng hắn có vấn đề.
Trác Mân bước vào phòng tắm, nếu người đàn ông có bị thương thì có lẽ sẽ như đợt trước. Nhưng rồi phòng tắm chỉ loáng thoáng bộ đồ hắn thay rồi ném xuống. Không có vệt máu cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ duy việc nó ướt đẫm, còn dính lên lấm bùn đất. Cô vơ lại bỏ vào chiếc thùng nhỏ, sau đó nhìn hắn lần cuối rồi trở ra.
Trong quá trình giặt giũ, trong lòng dâng lên cảm xúc không mấy ổn. Kết quả vừa giặt xong, cô lại lẻn vào phòng người đàn ông tiếp. Lần nữa cẩn thận lại gần thăm dò.
Chỉ thấy trên gương mặt Trác Duẫn nhăn nhó vô cùng, lấm lem lớp mồ hôi, bàn tay nhỏ nghi hoặc đưa lên, liền chạm vào gương mặt nóng hổi. Người này, vậy mà bị sốt rồi.
Trác Mân lúi húi trở xuống dưới biệt thự, vội vàng tìm đến Uy Dật Khiêm vẫn hay đi bên cạnh. Liền báo lại tình huống của ông chủ cho anh, kết quả anh chỉ lắc đầu. Điều này khiến Trác Mân nhớ lại việc những người hầu kia luôn bảo, đừng làm phiền ông chủ.
Nhưng rõ ràng Trác Duẫn luôn rất khó chịu.
Cô gái nhỏ lẻn lên phòng hắn lần cuối, chậm rãi lại gần thăm dò sờ trán hắn. Qủa thật sau mấy lần cô ra vào phòng hắn, còn hết sờ đầu sờ trán. Cuối cùng cũng thành công khiến hắn mở mắt tỉnh dậy. Nhưng vì biết là Trác Mân, dù mệt mỏi nhưng cũng không có lấy biểu cảm đáng sợ.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm một màu đen, hằn rõ sự mệt mỏi. Cô lại nhỏ giọng nói.
“Ngài bị bệnh rồi.”
Lục trong tay mấy viên thuốc, những người hầu đã chỉ cô loại nào giảm cơn sốt. Thế là liền đặt lên tay hắn, còn tận tình rót một cốc nước.
“Ngài mau uống thuốc.”
Trác Duẫn không phản đối, bỏ thuốc vào miệng. Gương mặt hắn dần nhăn nhó vô cùng. Nhận thấy điều đó cô lại gần hỏi han.
“Ngài không ổn sao?”
Hắn khàn đặc cất tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mà chẳng hề che giấu nổi. Như thể một kẻ toàn bị người khác bỏ rơi, vậy mà giờ lại chịu có một người bên cạnh chăm sóc hắn từng li từng tí vậy.
“Đắng. Cần thứ làm ngọt.”
Trác Mân như hiểu ý, định thần sẽ bước xuống rót cốc sữa. Kết quả bị lực tay hắn kéo lại, dứt khoát để ngồi thẳng lên đùi hắn. Trong lúc còn chưa định thần mùi nụ hôn nồng mùi thuốc áp vào môi cô, cái dư vị đắng, hòa vào cái lưỡi bá đạo của người đàn ông cứ thế xen lẫn vào.
Đắng thật sự, mà còn hơi nóng trong lòng người đàn ông vì hắn bị bệnh. Càng khiến thần trí cô như quay cuồng xay xẩm mặt mày.
Sau vài phút, cuối cùng cũng buông ra. Nhưng đầu óc Trác Mân lại chẳng thể định thần nổi. Người trước mặt nhìn cô hài lòng vô cùng, khóe môi gian xảo nhếch lên khẽ liếm nhẹ, như thể vừa cảm thụ một món ngon. Một tay miết đôi môi nhỏ của cô, cất giọng.
“Thứ này làm ngọt hữu dụng hơn bất kì thứ gì khác. Hiểu chưa?”
Trác Mân giữ bình tĩnh, vội vàng lúng túng gật đầu. Nhưng mà cái chính là, hắn đang bị bệnh, hắn làm như thế, khác nào đang gián tiếp lây bệnh cho cô!