Chương 68: Đều Do Nghịch Cảnh
“Nhưng chẳng phải bác sĩ bảo anh nên ở lại theo dõi ư? Anh bị thương nhiều như vậy mà?”
“Anh không sao! Hiện giờ công ty việc chất chồng như núi, chuyện nhà cũng không thu xếp ổn thỏa. Nếu như anh cứ mãi mất tăm mất tích, sẽ loạn lên hết!”
Bạch Nhược Đình nhìn bóng lưng của Tiêu Tuấn đang thu dọn đồ đạc, trong lòng có thứ gì đó đè nặng. Bây giờ, việc mà cô sắp nói ra đây có thể sẽ khiến anh khó mà chấp nhận. Trải qua nhiều chuyện, anh tuy lăn lộn ở ngoài đời và trên thương trường không ít. Nhưng có lẽ từ khi gặp cô, anh mới thật sự thê thảm vì suýt mất mạng mấy lần.
Đột nhiên không nghe Bạch Nhược Đình nói gì nữa, Tiêu Tuấn mới quay lại nhìn. Anh thấy mắt cô vẫn còn vương chút đỏ, liền tinh ý nhận ra.
“Đình Đình! Lúc nãy em đi đâu vậy?”
“Em… Em giúp anh tìm tung tích của người em thất lạc!”
Anh nhìn cô vài giây, sau đó không thu dọn hành lý nữa mà đi đến chỗ của cô. Gần đây cô đã gầy đi nhiều, vì vừa lo việc anh bị thương ở bệnh viện, lại vì chuyện gia đình mà âu lo. Tiêu Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay thon dài vuốt ve tấm lưng nhỏ bé.
“Vất vả cho em rồi!”
“Tiêu Tuấn!”
“Hửm?”
“Em có chuyện muốn nói!”
Anh cúi đầu xuống nhìn, thấy cô vừa ngước mắt lên, có vẻ ngập ngừng.
“Em đã tìm được, em trai ruột của anh rồi!”
Tiêu Tuấn nhíu mày, nhìn cô nghiêm túc như vậy khiến anh cảm thấy có chút không quen.
“Em nói… Em trai ruột?”
Anh vẫn chưa kịp cho người điều tra tung tích của người em thất lạc này, trong lòng cũng hoài nghi không rõ người đó còn sống hay đã chết. Vậy mà Bạch Nhược Đình, chỉ sau nửa ngày đã tìm ra được, còn khẳng định anh có một người em trai. Cô hít thở một hơi, nhìn vào mắt của anh nói.
“Em biết anh sẽ cảm thấy rất khó tin đây là sự thật. Nhưng mà, Tư Bằng… Tư Bằng là em trai ruột của anh!”
Tiêu Tuấn sững sờ đến mức nhìn cô không rời mắt. Anh hơi hạ mình xuống, nhẹ giọng hỏi cô.
“Em nói… Là Tư Bằng?”
Bạch Nhược Đình gật đầu, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Tiêu Tuấn không thể tin rằng, trên đời này lại có quá nhiều trớ trêu và bất hạnh như vậy. Anh cảm thấy thật buồn cười cho bản thân, vì ngay từ đầu người thân ngay bên cạnh mà chẳng hề hay biết. Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, người mất mác và tổn thương nhiều nhất có lẽ là Bạch Nhược Đình. Cha mẹ vì có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, vì muốn có con trai mà đã tráo đổi cô với Tư Bằng. Ngoài mặt làm vậy là vì muốn tốt cho cô, muốn cô trở thành tiểu thư đài các nên mới làm thế. Nhưng thật ra, với Tư Bằng cũng quá đỗi bất công.
Bạch Nhược Đình nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Tuấn, nhẹ nhàng khuyên nhủ anh.
“Em biết anh nhất thời không thể chấp nhận, cũng giống như Tư Bằng lúc này. Nhưng mà, sự thật thì không thể thay đổi.”
“Hai anh em cùng yêu một người, nhưng người em chọn lại là anh. Đình Đình! Nếu như lúc đầu em không chọn anh, thì có phải em sẽ không đau lòng như bây giờ không?”
Tiêu Tuấn mơ hồ hỏi, gương mặt anh hiện lên nét lo sợ như sẽ mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời. Nếu như cô không chọn anh ngay từ đầu, thì không biết tương lai của cả hai sẽ ra sao. Bạch phu nhân luôn chờ đợi thời cơ khiến Tiêu gia suy sụp, bán đứng cả bản thân và con ruột của mình. Nếu như đổi lại là Tư Bằng, liệu anh ta có dễ dàng chấp nhận?
“Em không chọn sai người. Hơn nữa, anh không phải là lựa chọn của em, mà là quyết định.”
Anh đảo mắt nhìn, không nhịn được mà gặm lấy môi của cô, thì thầm.
“Bây giờ anh rối lắm! Anh không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào nữa! Đình Đình! Thật may là còn có em!”
Thật may là còn có em. Dù trước mắt có phong ba bão giông gì anh cũng sẽ vì em mà vượt qua được. Những chuyện đau khổ, dằn vặt, chỉ vì đổi lấy nụ cười của em mà anh luôn kiên cường. Nhờ có cô, mà anh luôn bình tĩnh trong tất cả mọi chuyện, nếu không có lẽ anh đã không thể đứng lên được. Anh ôm chặt cô hơn, trong đầu hiện lên những hình ảnh của bản thân khi đi dưới cơn mưa tầm tã. Thật mừng vì nghịch cảnh ấy đã không xảy ra, thật mừng vì anh và cô không phải anh em cùng cha khác mẹ.
Việc anh phải làm bây giờ, chính là chấp nhận Tư Bằng là em trai của mình, chấp nhận anh ta là con riêng của cha và Bạch phu nhân.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn theo địa chỉ mà Bạch Nhược Đình đã đưa đến nhà của ông bà Diệp. Anh vừa đến nơi, đã vô tình chạm mặt Tư Bằng đang chuẩn bị ra ngoài. Hai người nhìn nhau, trong lòng hỗn loạn. Trước đây là tình địch, nhưng bây giờ lại là anh em, mà một khi là anh em, thì lại không thể tranh giành đến một mất một còn.
“Anh đến đây làm gì? Nếu như đến đây để nhận quan hệ anh em, muốn tôi phải nhường nhịn thì đừng hòng.”
Tư Bằng muốn đi lướt qua người Tiêu Tuấn, nhưng đã bị anh giữ lại.
“Nói chuyện một chút đi!”
“Giữa hai chúng ta không có gì để nói.”
“Nhưng chuyện mẹ ruột của cậu muốn hại Đình Đình, cậu vẫn nên đích thân nói với bà ta.”
Anh ta nhìn anh. Cho đến khi nghe anh nhắc đến Bạch Nhược Đình, thái độ của anh ta mới có chút thay đổi. Suy cho cùng, Tư Bằng vẫn khó mà chấp nhận chuyện Tiêu Tuấn là anh ruột của mình, cũng giống như việc anh ta không chấp nhận anh và cô đến với nhau.
…
“Anh không sao! Hiện giờ công ty việc chất chồng như núi, chuyện nhà cũng không thu xếp ổn thỏa. Nếu như anh cứ mãi mất tăm mất tích, sẽ loạn lên hết!”
Bạch Nhược Đình nhìn bóng lưng của Tiêu Tuấn đang thu dọn đồ đạc, trong lòng có thứ gì đó đè nặng. Bây giờ, việc mà cô sắp nói ra đây có thể sẽ khiến anh khó mà chấp nhận. Trải qua nhiều chuyện, anh tuy lăn lộn ở ngoài đời và trên thương trường không ít. Nhưng có lẽ từ khi gặp cô, anh mới thật sự thê thảm vì suýt mất mạng mấy lần.
Đột nhiên không nghe Bạch Nhược Đình nói gì nữa, Tiêu Tuấn mới quay lại nhìn. Anh thấy mắt cô vẫn còn vương chút đỏ, liền tinh ý nhận ra.
“Đình Đình! Lúc nãy em đi đâu vậy?”
“Em… Em giúp anh tìm tung tích của người em thất lạc!”
Anh nhìn cô vài giây, sau đó không thu dọn hành lý nữa mà đi đến chỗ của cô. Gần đây cô đã gầy đi nhiều, vì vừa lo việc anh bị thương ở bệnh viện, lại vì chuyện gia đình mà âu lo. Tiêu Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay thon dài vuốt ve tấm lưng nhỏ bé.
“Vất vả cho em rồi!”
“Tiêu Tuấn!”
“Hửm?”
“Em có chuyện muốn nói!”
Anh cúi đầu xuống nhìn, thấy cô vừa ngước mắt lên, có vẻ ngập ngừng.
“Em đã tìm được, em trai ruột của anh rồi!”
Tiêu Tuấn nhíu mày, nhìn cô nghiêm túc như vậy khiến anh cảm thấy có chút không quen.
“Em nói… Em trai ruột?”
Anh vẫn chưa kịp cho người điều tra tung tích của người em thất lạc này, trong lòng cũng hoài nghi không rõ người đó còn sống hay đã chết. Vậy mà Bạch Nhược Đình, chỉ sau nửa ngày đã tìm ra được, còn khẳng định anh có một người em trai. Cô hít thở một hơi, nhìn vào mắt của anh nói.
“Em biết anh sẽ cảm thấy rất khó tin đây là sự thật. Nhưng mà, Tư Bằng… Tư Bằng là em trai ruột của anh!”
Tiêu Tuấn sững sờ đến mức nhìn cô không rời mắt. Anh hơi hạ mình xuống, nhẹ giọng hỏi cô.
“Em nói… Là Tư Bằng?”
Bạch Nhược Đình gật đầu, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Tiêu Tuấn không thể tin rằng, trên đời này lại có quá nhiều trớ trêu và bất hạnh như vậy. Anh cảm thấy thật buồn cười cho bản thân, vì ngay từ đầu người thân ngay bên cạnh mà chẳng hề hay biết. Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, người mất mác và tổn thương nhiều nhất có lẽ là Bạch Nhược Đình. Cha mẹ vì có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, vì muốn có con trai mà đã tráo đổi cô với Tư Bằng. Ngoài mặt làm vậy là vì muốn tốt cho cô, muốn cô trở thành tiểu thư đài các nên mới làm thế. Nhưng thật ra, với Tư Bằng cũng quá đỗi bất công.
Bạch Nhược Đình nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Tuấn, nhẹ nhàng khuyên nhủ anh.
“Em biết anh nhất thời không thể chấp nhận, cũng giống như Tư Bằng lúc này. Nhưng mà, sự thật thì không thể thay đổi.”
“Hai anh em cùng yêu một người, nhưng người em chọn lại là anh. Đình Đình! Nếu như lúc đầu em không chọn anh, thì có phải em sẽ không đau lòng như bây giờ không?”
Tiêu Tuấn mơ hồ hỏi, gương mặt anh hiện lên nét lo sợ như sẽ mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời. Nếu như cô không chọn anh ngay từ đầu, thì không biết tương lai của cả hai sẽ ra sao. Bạch phu nhân luôn chờ đợi thời cơ khiến Tiêu gia suy sụp, bán đứng cả bản thân và con ruột của mình. Nếu như đổi lại là Tư Bằng, liệu anh ta có dễ dàng chấp nhận?
“Em không chọn sai người. Hơn nữa, anh không phải là lựa chọn của em, mà là quyết định.”
Anh đảo mắt nhìn, không nhịn được mà gặm lấy môi của cô, thì thầm.
“Bây giờ anh rối lắm! Anh không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào nữa! Đình Đình! Thật may là còn có em!”
Thật may là còn có em. Dù trước mắt có phong ba bão giông gì anh cũng sẽ vì em mà vượt qua được. Những chuyện đau khổ, dằn vặt, chỉ vì đổi lấy nụ cười của em mà anh luôn kiên cường. Nhờ có cô, mà anh luôn bình tĩnh trong tất cả mọi chuyện, nếu không có lẽ anh đã không thể đứng lên được. Anh ôm chặt cô hơn, trong đầu hiện lên những hình ảnh của bản thân khi đi dưới cơn mưa tầm tã. Thật mừng vì nghịch cảnh ấy đã không xảy ra, thật mừng vì anh và cô không phải anh em cùng cha khác mẹ.
Việc anh phải làm bây giờ, chính là chấp nhận Tư Bằng là em trai của mình, chấp nhận anh ta là con riêng của cha và Bạch phu nhân.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn theo địa chỉ mà Bạch Nhược Đình đã đưa đến nhà của ông bà Diệp. Anh vừa đến nơi, đã vô tình chạm mặt Tư Bằng đang chuẩn bị ra ngoài. Hai người nhìn nhau, trong lòng hỗn loạn. Trước đây là tình địch, nhưng bây giờ lại là anh em, mà một khi là anh em, thì lại không thể tranh giành đến một mất một còn.
“Anh đến đây làm gì? Nếu như đến đây để nhận quan hệ anh em, muốn tôi phải nhường nhịn thì đừng hòng.”
Tư Bằng muốn đi lướt qua người Tiêu Tuấn, nhưng đã bị anh giữ lại.
“Nói chuyện một chút đi!”
“Giữa hai chúng ta không có gì để nói.”
“Nhưng chuyện mẹ ruột của cậu muốn hại Đình Đình, cậu vẫn nên đích thân nói với bà ta.”
Anh ta nhìn anh. Cho đến khi nghe anh nhắc đến Bạch Nhược Đình, thái độ của anh ta mới có chút thay đổi. Suy cho cùng, Tư Bằng vẫn khó mà chấp nhận chuyện Tiêu Tuấn là anh ruột của mình, cũng giống như việc anh ta không chấp nhận anh và cô đến với nhau.
…