Chương 67: Khó Lòng Chấp Nhận
Bao nhiêu năm qua ông nuôi dưỡng Tư Bằng, xem anh ta như con ruột của mình cũng vì tư tưởng ấy. Và nhìn thấy Bạch Nhược Đình trở thành tiểu thư đài các của Bạch gia, sống trong nhung gấm lụa là, ông cũng an lòng không day dứt. Cho đến khi biết được những oan nghiệt ấy, những đắng cay đã đưa đẩy cô xoáy vào vòng xoáy yêu hận tình thù.
Nếu như cô thật sự là con của Bạch phu nhân và Tiêu lão gia, vậy thì còn cay đắng hơn gấp vạn lần nữa. Vì cô đã phạm phải tội loạn luân, tội mà cả ông Trời cũng không thể tha thứ được. Năm đó ngoài sự ích kỷ của ông Diệp, còn có cả sự lơ là và thiếu sót từ phía y tá của bệnh viện. Vì y tá mang đứa bé đặt vào lồng kính là một người, còn y tá thông báo giới tính đứa bé khi vừa sinh ra lại là một người khác nên mới khiến Bạch phu nhân không phát hiện. Sau khi sinh xong, bà dường như hoàn toàn hôn mê vì kiệt sức.
Bạch Nhược Đình nước mắt lưng tròng, nhìn ông Diệp đang ngồi trước mặt mình, gương mặt có vài nếp nhăn thống khổ.
“Nhược Đình! Xin… Xin lỗi con! Xin lỗi con nhiều lắm!”
Cô không biết bây giờ bản thân mình nên vui hay buồn. Vừa phải chịu cảm giác bị hất hủi, bây giờ lại có được người thân. Điều mà cô thấy khó xử nhất lúc này, chính là chuyện Tiêu Tuấn và Tư Bằng là anh em ruột. Họ từng vì cô mà căm thù lẫn nhau, vì cô mà xem nhau như kẻ địch. Bây giờ bỗng chốc, hai người lại cùng chung dòng máu. Nhưng nếu như không nói sự thật với anh ta, để anh ta về lại Bạch gia khuyên răng mẹ mình, vậy thì Bạch phu nhân sẽ mãi không dừng tay lại.
“Con… Con không trách cha đâu ạ! Con, có lẽ con còn phải cảm ơn cha!”
Ông Diệp ngỡ ngàng nhìn cô, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ. Cô nói tiếp.
“Ông Trời vừa trêu đùa con, cũng vừa xót thương cho con. Nếu như để con thật sự là con ruột của mẹ Bạch, vậy thì con và người con yêu, đã là anh em cùng cha khác mẹ rồi…”
Bạch Nhược Đình nói rồi cong môi cười. Nụ cười này, như đang tự cười nhạo chính bản thân và định mệnh của cô. Ông Diệp vẫn chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi nghe cô nói rõ sự thật. Ông bàng hoàng, không ngờ chuyện tình của Bạch phu nhân ngày trẻ cũng có nhiều trắc trở. Nhưng bà lại vì yêu, mà lún sâu vào vũng lầy không thoát ra được.
Cô mong Tư Bằng sau khi biết được sự thật, có thể suy nghĩ thoáng hơn về mối quan hệ anh em với Tiêu Tuấn. Hai người hoá giải hận thù, cùng nhau khiến Bạch phu nhân thức tỉnh.
“Không thể nào! Không thể nào như vậy được!”
Có tiếng gầm gừ như không cam tâm bất ngờ vang lên, khiến cả Bạch Nhược Đình và ông Diệp đều sững sờ. Tư Bằng bước đến, bất ngờ kéo cô đứng dậy lay mạnh vai của cô.
“Em vừa nói gì? Em vừa nói gì hả? Tại sao anh và Tiêu Tuấn lại là anh em? Tại sao?”
“Anh bình tĩnh đi được không?”
“Làm sao anh bình tĩnh được hả? Tại sao anh lại là con của mẹ em và cha anh ta? Chuyện này là chuyện gì chứ?”
“Bỏ tôi ra! Tư Bằng!”
Tư Bằng vì nhất thời kích động mà đẩy Bạch Nhược Đình ngã ra đất. Tay cô vô tình hất phải tách trà nóng trên bàn, lòng bàn tay liền ửng đỏ lên. Anh ta bối rối, không biết mình lại vô ý khiến cô như vậy, vội vàng cúi người xuống chạm vào cánh tay cô.
“Nhược Đình? Anh… Anh xin lỗi! Anh không cố ý!”
Cô xua tay, ngỏ ý không cần anh ta giúp đỡ mà tự mình đứng dậy. Ông Diệp đứng ở giữa mới là người khổ tâm, vì dù sao chính ông năm xưa cũng là người góp phần tạo ra chuyện lỗi lầm này.
“Tư Bằng! Cha biết chuyện này con khó mà chấp nhận được. Nhưng hiện giờ, chỉ có con mới có thể giúp Bạch phu nhân tỉnh ngộ, để bà ấy đừng phạm thêm sai lầm nữa! Tiêu thiếu gia dù sao cũng là anh ruột của con, lẽ nào con muốn nhìn anh mình không được hạnh phúc sao?”
Anh ta cười khinh bỉ.
“Hạnh phúc? Tại sao tôi phải giúp anh ta hạnh phúc, trong khi tôi cái gì cũng thiếu thốn, cái gì cũng thiệt thòi hả?”
Bạch Nhược Đình hiểu cảm giác của anh ta lúc này, về chuyện lớn như vậy liên quan đến quan hệ huyết thống và thân thế, anh ta sẽ rất khó chấp nhận. Bản thân từ nhỏ tuy luôn được cha mẹ của cô yêu thương, nhưng vẫn thua thiệt người khác. Đứng nhìn một người đàn ông cao ngạo như Tiêu Tuấn, trong tay có tiền có địa vị, sánh vai cùng người con gái mình yêu. Anh ta hèn mọn về mọi mặt, vì thấp kém mà không dám tỏ bày.
“Tôi biết anh nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng anh có thể nghĩ lại không? Mẹ của anh bây giờ đã không còn như lúc trước nữa! Bà ấy vì hận cha anh, hận cả gia đình Tiêu gia mà suýt nữa đã hại chết anh của anh kìa!”
“Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe gì nữa!”
Tư Bằng xem như mình không nghe thấy gì cả, bỏ đi vào trong nhà. Bạch Nhược Đình nhìn theo bóng lưng của anh ta, cũng đã hết sức khuyên nhủ. Cô thở dài, xem ra chỉ có thể nhờ cậy vào ông Diệp, mong ông có thể ở bên tai Tư Bằng nói thêm vài lời.
Bạch Nhược Đình đến bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng ra thì đã trông thấy Tiêu Tuấn và Lục Lâm đang thu dọn đồ đạc. Cô đứng đó, ngơ ngẩn hỏi.
“Anh xuất viện ư?”
Anh nghe thấy giọng của cô thì quay đầu lại nhìn, trên tay vẫn còn đang dở dang gấp lại cái áo. Cong khoé môi, anh nhẹ giọng nói.
“Trong này ngột ngạt, hơn nữa anh cũng không còn đau ở đâu nên mới xuất viện.”
…
Nếu như cô thật sự là con của Bạch phu nhân và Tiêu lão gia, vậy thì còn cay đắng hơn gấp vạn lần nữa. Vì cô đã phạm phải tội loạn luân, tội mà cả ông Trời cũng không thể tha thứ được. Năm đó ngoài sự ích kỷ của ông Diệp, còn có cả sự lơ là và thiếu sót từ phía y tá của bệnh viện. Vì y tá mang đứa bé đặt vào lồng kính là một người, còn y tá thông báo giới tính đứa bé khi vừa sinh ra lại là một người khác nên mới khiến Bạch phu nhân không phát hiện. Sau khi sinh xong, bà dường như hoàn toàn hôn mê vì kiệt sức.
Bạch Nhược Đình nước mắt lưng tròng, nhìn ông Diệp đang ngồi trước mặt mình, gương mặt có vài nếp nhăn thống khổ.
“Nhược Đình! Xin… Xin lỗi con! Xin lỗi con nhiều lắm!”
Cô không biết bây giờ bản thân mình nên vui hay buồn. Vừa phải chịu cảm giác bị hất hủi, bây giờ lại có được người thân. Điều mà cô thấy khó xử nhất lúc này, chính là chuyện Tiêu Tuấn và Tư Bằng là anh em ruột. Họ từng vì cô mà căm thù lẫn nhau, vì cô mà xem nhau như kẻ địch. Bây giờ bỗng chốc, hai người lại cùng chung dòng máu. Nhưng nếu như không nói sự thật với anh ta, để anh ta về lại Bạch gia khuyên răng mẹ mình, vậy thì Bạch phu nhân sẽ mãi không dừng tay lại.
“Con… Con không trách cha đâu ạ! Con, có lẽ con còn phải cảm ơn cha!”
Ông Diệp ngỡ ngàng nhìn cô, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ. Cô nói tiếp.
“Ông Trời vừa trêu đùa con, cũng vừa xót thương cho con. Nếu như để con thật sự là con ruột của mẹ Bạch, vậy thì con và người con yêu, đã là anh em cùng cha khác mẹ rồi…”
Bạch Nhược Đình nói rồi cong môi cười. Nụ cười này, như đang tự cười nhạo chính bản thân và định mệnh của cô. Ông Diệp vẫn chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi nghe cô nói rõ sự thật. Ông bàng hoàng, không ngờ chuyện tình của Bạch phu nhân ngày trẻ cũng có nhiều trắc trở. Nhưng bà lại vì yêu, mà lún sâu vào vũng lầy không thoát ra được.
Cô mong Tư Bằng sau khi biết được sự thật, có thể suy nghĩ thoáng hơn về mối quan hệ anh em với Tiêu Tuấn. Hai người hoá giải hận thù, cùng nhau khiến Bạch phu nhân thức tỉnh.
“Không thể nào! Không thể nào như vậy được!”
Có tiếng gầm gừ như không cam tâm bất ngờ vang lên, khiến cả Bạch Nhược Đình và ông Diệp đều sững sờ. Tư Bằng bước đến, bất ngờ kéo cô đứng dậy lay mạnh vai của cô.
“Em vừa nói gì? Em vừa nói gì hả? Tại sao anh và Tiêu Tuấn lại là anh em? Tại sao?”
“Anh bình tĩnh đi được không?”
“Làm sao anh bình tĩnh được hả? Tại sao anh lại là con của mẹ em và cha anh ta? Chuyện này là chuyện gì chứ?”
“Bỏ tôi ra! Tư Bằng!”
Tư Bằng vì nhất thời kích động mà đẩy Bạch Nhược Đình ngã ra đất. Tay cô vô tình hất phải tách trà nóng trên bàn, lòng bàn tay liền ửng đỏ lên. Anh ta bối rối, không biết mình lại vô ý khiến cô như vậy, vội vàng cúi người xuống chạm vào cánh tay cô.
“Nhược Đình? Anh… Anh xin lỗi! Anh không cố ý!”
Cô xua tay, ngỏ ý không cần anh ta giúp đỡ mà tự mình đứng dậy. Ông Diệp đứng ở giữa mới là người khổ tâm, vì dù sao chính ông năm xưa cũng là người góp phần tạo ra chuyện lỗi lầm này.
“Tư Bằng! Cha biết chuyện này con khó mà chấp nhận được. Nhưng hiện giờ, chỉ có con mới có thể giúp Bạch phu nhân tỉnh ngộ, để bà ấy đừng phạm thêm sai lầm nữa! Tiêu thiếu gia dù sao cũng là anh ruột của con, lẽ nào con muốn nhìn anh mình không được hạnh phúc sao?”
Anh ta cười khinh bỉ.
“Hạnh phúc? Tại sao tôi phải giúp anh ta hạnh phúc, trong khi tôi cái gì cũng thiếu thốn, cái gì cũng thiệt thòi hả?”
Bạch Nhược Đình hiểu cảm giác của anh ta lúc này, về chuyện lớn như vậy liên quan đến quan hệ huyết thống và thân thế, anh ta sẽ rất khó chấp nhận. Bản thân từ nhỏ tuy luôn được cha mẹ của cô yêu thương, nhưng vẫn thua thiệt người khác. Đứng nhìn một người đàn ông cao ngạo như Tiêu Tuấn, trong tay có tiền có địa vị, sánh vai cùng người con gái mình yêu. Anh ta hèn mọn về mọi mặt, vì thấp kém mà không dám tỏ bày.
“Tôi biết anh nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng anh có thể nghĩ lại không? Mẹ của anh bây giờ đã không còn như lúc trước nữa! Bà ấy vì hận cha anh, hận cả gia đình Tiêu gia mà suýt nữa đã hại chết anh của anh kìa!”
“Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe gì nữa!”
Tư Bằng xem như mình không nghe thấy gì cả, bỏ đi vào trong nhà. Bạch Nhược Đình nhìn theo bóng lưng của anh ta, cũng đã hết sức khuyên nhủ. Cô thở dài, xem ra chỉ có thể nhờ cậy vào ông Diệp, mong ông có thể ở bên tai Tư Bằng nói thêm vài lời.
Bạch Nhược Đình đến bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng ra thì đã trông thấy Tiêu Tuấn và Lục Lâm đang thu dọn đồ đạc. Cô đứng đó, ngơ ngẩn hỏi.
“Anh xuất viện ư?”
Anh nghe thấy giọng của cô thì quay đầu lại nhìn, trên tay vẫn còn đang dở dang gấp lại cái áo. Cong khoé môi, anh nhẹ giọng nói.
“Trong này ngột ngạt, hơn nữa anh cũng không còn đau ở đâu nên mới xuất viện.”
…