Chương 13: [Lễ Hội Mùa Hè]
Năm mười sáu, mười bảy tuổi phải dành rất nhiều thời gian để vật lộn với đống bài thi, nhưng vẫn không cưỡng lại được những rung động của tuổi dậy thì len lỏi trong những khoảng trống nhất định.
Xung quanh Tống Kinh Hi có rất nhiều bạn trẻ đang lén lút yêu đương, cũng không thiếu những chàng trai lần lượt theo đuổi cô. Vì vậy, mặc dù chưa từng thích một chàng trai nào nhưng cô vẫn biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Cô nghĩ, có lẽ cô cũng hơi thích Chu Hoài Ngạn.
Bắt đầu từ lúc nào thì cô không rõ, có lẽ là bắt đầu từ lúc anh cứu vớt cô khỏi nước sôi lửa bỏng, hoặc có thể là từ khoảnh khắc cô thích nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh…Nói tóm lại là cô luôn mong chờ được gặp anh.
Hứa Thanh nói đây chính là thích, sau đó lại hỏi cô là Chu Hoài Ngạn có thích cô không.
Tống Kinh Hi cảm thấy cô ấy điên rồi, Chu Hoài Ngạn sao có thể thích cô được chứ?
Nhưng khi nói ra câu trả lời này, chính cô cũng cảm thấy khá khó chịu.
Song ai bảo cô vẫn chưa trưởng thành, ai bảo Chu Hoài Ngạn đã quen biết cô từ lúc cô còn học tiểu học?
Anh từng nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, cho nên trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, tính tình thì bộp chộp.
Tống Kinh Hi không thích anh nhận định về cô như vậy. Cô nghĩ, đến một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn của anh.
Nhưng ngày đó khi nào đến thì cô thật sự không biết.
Dù sao cũng không phải bây giờ.
“Cậu đứng bên kia ăn gì vậy? Kẹo dẻo à? Tớ không ăn đâu, tớ qua đó ngay đây.” Bên cửa sổ phòng đàn, Tống Kinh Hi cúp điện thoại, xoay người đi về phía đàn piano.
Chu Tự Nam một mình ngồi trên ghế đánh đàn, nhìn thấy cô đi tới thì đầu ngón tay thoáng dừng lại.
Hôm nay là lễ hội Mùa Hè thường niên của trường, một lát nữa sẽ đến lượt họ biểu diễn.
Sau nhiều lần luyện tập, hai người đã kết hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, đây là buổi tập cuối cùng trước buổi biểu diễn tối nay.
“Chu Tự Nam, cũng ổn rồi đấy. Hứa Thanh rủ tôi qua sân thể dục chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Bởi vì luyện đàn piano với nhau nên Tống Kinh Hi và Chu Tự Nam đã thân lên không ít, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện vài câu.
“Được, cũng không có gì để luyện nữa.”
Tống Kinh Hi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy đi thôi.”
Sân thể dục tổ chức lễ hội Mùa Hè vào ban ngày sẽ có rất nhiều lều trại, dưới mỗi lều là đồ ăn vặt và đồ văn nghệ đặc sắc của các lớp.
Thời tiết nắng nóng nên các gian hàng bán đồ uống và kem là đông khách nhất, đoàn người xếp thành hàng dài.
“Tống Kinh Hi, đợi đã.” Sau khi vào sân thể dục, Chu Tự Nam gọi cô lại.
Tống Kinh Hi giơ một tay lên che trán, híp mắt tránh ánh sáng: “Hả?”
“Trình Tiếu Khải vừa mới gửi tin nhắn nói cậu ấy và Hứa Thanh đang xếp hàng bên quầy xiên nướng, bọn họ cũng muốn uống trà sữa, bảo tôi xếp hàng trước rồi lát nữa bọn họ sẽ qua đây.”
Xiên nướng, trời chưa đủ nóng sao?
Tống Kinh Hi liếc nhìn sân thể dục bên kia, vì quá xa cộng với nắng chói chang nên cô cũng lười đi: “À, vậy cậu xếp hàng đi, tôi đứng đây chờ Hứa Thanh.”
“Ừm.”
Chu Tự Nam xoay người rời đi, đi được một bước lại quay đầu lại: “Cậu muốn uống không, tiện thể mua cho cậu một ly luôn.”
Tống Kinh Hi: “Tôi không muốn trà sữa, nhiều đường hóa học lắm.”
Chu Tự Nam: “Vậy trà trái cây?”
“Trong đó có trà, tôi sẽ không ngủ được.”
Chu Tự Nam: “Vậy cậu muốn uống gì?”
“Nước ép trái cây tươi.”
Khóe miệng Chu Tự Nam khẽ giật giật: “Ở đây chắc không có b án nước ép trái cây tươi đâu.”
Tống Kinh Hi dùng tay quạt gió: “Nhưng tôi khát quá.”
“Vậy thì uống cái khác đi, chọn mấy món ở đây có sẵn ấy.”
“Không cần, tôi chỉ muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“….”
Cô Tống đúng là vẫn khó hầu hạ.
Chu Tự Nam không nói gì, quay đầu đi xếp hàng.
Cô không muốn uống thì thôi vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hàng người tiến về phía trước, bỗng dưng Chu Tự Nam cảm thấy có chút sốt ruột, bèn ngoái đầu nhìn lại.
Lúc này Tống Kinh Hi đang đứng trong bóng râm cách đó không xa, hôm nay cô mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng tươi và quần đùi màu xanh nhạt, tóc búi gọn lên cao, bởi vì trời nóng nên trên trán và cổ cô hơi mướt mồ hôi, mày thì cau chặt, có lẽ vì khát nước nên không được vui.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta chứ…
Chu Tự Nam lúng túng quay đầu lại không nhìn nữa.
Tống Kinh Hi đúng là không được vui, nhưng cũng không chỉ vì khát nước mà còn vì thời tiết, đám đông, môi trường… đông đúc hỗn loạn đến mức khiến cô khó chịu.
Nhưng cô vừa mới hứa với Hứa Thanh là đi dạo cùng cô ấy, thế nên cô cũng không đi đâu cả mà chỉ đứng đây chờ. Đứng chờ không cũng có chút chán, cô bèn quấy rầy Chu Hoài Ngạn có thể đang làm việc.
Cô tiện tay chụp mấy tấm ảnh gửi qua, một phút sau lại nhận được một dấu chấm hỏi của Chu Hoài Ngạn.
Tống Kinh Hi bất mãn, hằn học đánh chữ trả lời, cuối cùng ngại chậm nên cô gọi thẳng cho anh: “Hôm nay là lễ hội Mùa Hè của trường bọn em mà anh quên rồi à? Mấy bức ảnh vừa gửi cho anh là các bạn cùng lớp của em đang bày sạp.”
Chu Hoài Ngạn đang ngồi trong văn phòng, trên mặt bàn bày một đống tài liệu, một giây trước anh còn đang lật xem một phần báo cáo trong đó.
Nghe thấy giọng nói của Tống Kinh Hi trong điện thoại di động, anh buông cây bút xuống, ngả người ra phía sau, hơi vươn cổ ra: “Ừm, anh nhớ. Hôm nay em biểu diễn đúng không?”
Tống Kinh Hi: “Đúng vậy, nhọc cho anh vẫn còn nhớ những lời em nói. Vậy không biết anh còn nhớ rõ lần trước em nói là chủ nhiệm lớp muốn xếp loại tốt cho em, kiểu học sinh xuất sắc gì đó ấy?”
Khóe miệng Chu Hoài Ngạn khẽ nhếch lên: “Phải nhìn vào thành tích cuối kỳ của các em mới có thể đánh giá toàn diện được chứ?”
“Vậy thì thành tích của em chắc chắn rất tốt, gần đây em học tập rất chăm chỉ, OK?” Tống Kinh Hi nói, “Nên là, anh có thể phát tiền cho em sớm một tí không? Tối nay em biểu diễn rồi.”
“Nếu anh nhớ không lầm thì tuần trước Tiểu Trần mới chuyển cho em một vạn.”
“Thì mới có một vạn mà, em đang muốn mua một cái túi đeo vai màu hồng nhạt thích hợp cho mùa hè… Anh, bây giờ em không có cái túi đeo vai nào cả, mà cái em muốn mua thì một vạn không đủ.” Tống Kinh Hi cười khúc khích, “Nếu anh cho em tiền thưởng sớm thì em có thể mua cái túi kia sớm hơn, anh vui vẻ em cũng vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ, anh cảm thấy thế nào?”
Tiếng ríu rít bên tai như một sự giải trí giữa lúc công việc bận rộn, Chu Hoài Ngạn xoay nhẹ ghế dựa, hướng mặt về phía cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn của tòa nhà chọc trời: “Em đừng có được voi đòi tiên.”
“Không phải được voi đòi tiên, là em thật sự rất muốn cái túi đó! Gần đây em ăn mặc tiết kiệm cũng vì để dành tiền cho nó. Giống như bây giờ em sắp chết khát đến nơi nhưng cũng không nỡ mua một ly nước để uống vậy.”
Chu Hoài Ngạn cười thầm, là buồn cười trước dáng vẻ giả bộ đáng thương của cô: “Em ăn mặc tiết kiệm vì muốn mua túi? Thế có thành tích cuối kỳ rồi nói sau, không thương lượng.”
Tống Kinh Hi thực sự không có khả năng ăn mặc tiết kiệm vì muốn mua thứ gì đó, nhưng cô không quan tâm mình có bị vạch trần hay không, còn trách móc ngược lại anh: “Anh nhẫn tâm thật đấy, em nói em chết khát đến nơi mà anh chẳng thèm để ý.”
“Khát thì mua nước uống đi.”
“Không muốn uống nước.” Tống Kinh Hi nói, “Em muốn uống nước ép trái cây tươi của cửa hàng ZC.”
ZC không phải chuỗi cửa hàng nước ép trái cây tươi mà là một cửa hàng tư nhân, nó cũng không giao hàng bên ngoài, nằm ngay đối diện khu chung cư Thiên Lang, lúc trước Tống Kinh Hi có mua uống một lần cảm thấy rất ngon, thế nên sau đó cô thường xuyên đến mua uống, cũng hay bảo Chu Hoài Ngạn tan tầm về nhà mang cho cô.
“Bây giờ anh đang ở công ty, không ở nhà.”
“Nhưng em thật sự rất muốn uống, em sắp chết khát rồi.” Tống Kinh Hi kéo dài âm cuối, lầm bầm: “Nhanh lên nhanh lên, nếu không đợi bố em về anh phải lại cho ông ấy một cái xác khô.”
Chu Hoài Ngạn nheo mắt, bực bội nói: “Tống Kinh Hi, em quả thực không biết điểm dừng là gì đấy.”
“Cảm ơn anh trai~” Tống Kinh Hi làm như không nghe thấy, tiếp tục làm phiền anh: “Anh bảo người đưa đến thì gọi điện thoại cho em, em đến cổng trường lấy.”
Sau khi cúp điện thoại, mặt mày Tống Kinh Hi bỗng trở nên rạng rỡ.
Lúc này Chu Tự Nam đã nhận được trà sữa mà nhóm Trình Tiếu Khải muốn, cậu ta đi về phía cô.
Vừa rồi lúc xếp hàng cậu ta đã nhìn thấy Tống Kinh Hi đang nói chuyện điện thoại với người khác, cậu ta hoàn toàn không nghe được cô đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Cậu ta chưa từng nhìn thấy cô như thế, không phải kiểu thờ ơ thường ngày ở trường, dường như cảm thấy khó chịu với mọi thứ. Mà là kiểu linh động thanh tú, trong mắt ngập đầy ý cười, khiến người ta nhìn vào…cảm thấy rất thoải mái.
“Nếu cậu muốn uống nước trái cây thì để tôi gọi đồ uống bên ngoài.” Chu Tự Nam đi tới chỗ cô, cũng không biết tại sao lại đột nhiên thốt ra câu nói này.
Nhưng lại thấy Tống Kinh Hi khoát tay nói: “Không cần, tôi gọi đồ uống bên ngoài rồi, cảm ơn cậu.”
Chu Tự Nam sửng sốt: “…Hả?”
“Kinh Hi, tớ về rồi đây!” Đúng lúc này, Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải mua đồ ăn vặt xong đi tới, Hứa Thanh chạy về phía cô, Trình Tiếu Khải thì đi về phía Chu Tự Nam.
Đã qua một thời gian kể từ lần Trình Tiếu Khải tỏ tình và bị từ chối hai chuyện, cậu ấy cũng đã dần chấp nhận sự thật này, hơn nữa còn quyết định làm bạn với Tống Kinh Hi.
Cậu ấy là kiểu người da mặt dày, bị từ chối thì mặc từ chối, vẫn có thể mỉm cười sáp lại gần, dường như không hề để tâm.
“Cậu chỉ mua ba ly thôi à?” Trình Tiếu Khải cầm lấy trà sữa trong tay Chu Tự Nam, thấp giọng hỏi.
Chu Tự Nam: “Tống Kinh Hi không uống, nói muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“Vậy cậu không mua cho cậu ấy sao?” Trình Tiếu Khải nói câu này rất tự nhiên, lại có chút trách móc.
Chu Tự Nam nghẹn lời, đột nhiên có hơi tức giận: “Cậu thích cậu ta hay tôi thích cậu ta, sao cậu không tự đi mua cho cậu ta đi?”
“Nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi…” Trình Tiếu Khải vội vàng kéo người sang một bên, “Đừng có nói là thích, người ta đã từ chối tôi rồi. Bây giờ tôi chỉ cố gắng làm bạn với cậu ấy thôi! Là kiểu bạn bè trong sáng!”
“……”
“Kinh Hi, cậu có muốn ăn gì không, tôi đi xếp hàng mua cho cậu.” Trình Tiếu Khải đi về phía hai cô gái.
Tống Kinh Hi cũng không có hứng thú với đồ ăn do các bạn tự tay chế biến: “Tôi không đói bụng, cứ đi dạo là được rồi. Hứa Thanh, đi thôi.”
Hứa Thanh: “Ừm! Vậy để tớ dẫn cậu sang bên kia mua mặt dây chuyền, đáng yêu lắm!”
“Tôi cũng muốn đi!” Trình Tiếu Khải nói, cũng kéo Chu Tự Nam theo, “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Chu Tự Nam: “… Tôi không thích đi dạo.”
“Aiza, thì cậu cứ coi như đi chơi tôi là được!”
Cuối cùng Chu Tự Nam miễn cưỡng bị Trình Tiếu Khải kéo đi, bốn người đi dạo một vòng trong sân thể dục, ghé thăm nhiều gian hàng nhỏ. Giữa chừng Tống Kinh Hi có rời đi một lát, bởi vì muốn đi lấy ly nước trái cây tươi mà Chu Hoài Ngạn bảo người mua tới.
Tống Kinh Hi cảm thấy rất hài lòng, buổi biểu diễn tối nay cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Tiết mục của bọn họ ở gần cuối, màn trình diễn vừa xong thì bữa tiệc cũng gần như kết thúc. Sau khi Tống Kinh Hi cùng Chu Tự Nam bước xuống sân khấu, Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải đã đứng chờ sẵn, thấy hai người đi tới thì bắt đầu khen ngợi.
“Hai cậu chơi đàn rất hay, có nghe thấy bọn tớ ở dưới hú hét không?”
Tống Kinh Hi cười nói: “Đánh đàn piano mà cậu hú hét như thế chỉ phá vỡ bầu không khí thôi.”
“Không phải! Chủ yếu là vì vừa rồi cậu quá đẹp, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu!” Hai mắt Hứa Thanh sáng lấp lánh, “Cách make-up này rất hợp với cậu!”
Tống Kinh Hi thuê sẵn thợ trang điểm bên ngoài đến trang điểm cho mình, trước kia cô đã từng mướn người này, cho nên cô ấy biết cô hợp với lối make-up nào. Nó không quá đậm nhưng cũng đủ khiến cho cô nhìn không hề ngây ngô, đồng thời làm nổi bật đường nét thanh tú của cô, thoạt nhìn tinh xảo giống như búp bê.
“Tớ vừa chụp cho cậu mấy tấm, nhìn rất đẹp, để tớ gửi cho cậu xem.”
“Được.”
Hai cô gái túm tụm vào nhau chia sẻ ảnh, Trình Tiếu Khải ở bên cạnh nhìn, đề nghị: “Đúng rồi, tối nay các cậu cũng chưa ăn gì nhiều, đã đói bụng chưa? Có muốn ra ngoài ăn khuya không?”
Hứa Thanh: “Được đấy, tôi cũng thấy hơi đói.”
Trình Tiếu Khải: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Chu Tự Nam: “Đêm hôm khuya khoắt đi ăn lẩu?”
“Vậy thì sao, bên cạnh trường chúng ta mới mở một quán lẩu siêu ngon, các cậu đã đi ăn thử chưa?”
Hứa Thanh: “Quán nào?”
“Quán này, cậu xem thử đi… Nếu không được thì chúng ta chọn cái khác.”
Ba người đứng bên kia xem quán lẩu, Tống Kinh Hi thì cúi đầu ngắm nghía mấy bức ảnh của mình.
Thật sự chụp rất đẹp.
Thế là cô gửi những bức ảnh này cho Chu Hoài Ngạn, vừa khen mình vừa không quên nịnh anh: [Chiếc váy này không hổ là được mua bằng tiền của anh trai~ thật sự quá đẹp! Nếu như sau này anh trai có thể mua cho em nhiều váy hơn thì tuyệt vời hơn nữa~]
Chu Hoài Ngạn mãi lâu vẫn không trả lời, Tống Kinh Hi bèn gọi thẳng cho anh. Hỏi anh thử có đẹp không, thuận tiện hỏi xem tối nay anh có về Thiên Lang không.
“Kinh Hi, tối nay cậu chưa ăn gì cả, đến chọn món đi.” Hứa Thanh nói.
Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam cũng nhìn qua, Tống Kinh Hi đã bấm số gọi đi, nói: “Các cậu cứ chọn trước đi, tớ gọi một cuộc điện thoại đã.”
“À được.”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Chu Hoài Ngạn phát ra từ ống nghe, nhưng không giống với bình thường mà có hơi khàn khàn, lại đặc biệt từ tính.
Tống Kinh Hi thoáng sửng sốt, đột nhiên quên cả hỏi, dừng lại giây lát rồi nói: “Em…. Tiệc tối bên em xong rồi, định hỏi tối nay anh có về nhà không?”
“Anh chưa biết, buổi biểu diễn thế nào rồi?”
“Thành công mỹ mãn, hơn nữa em còn rất xinh đẹp. À, vừa rồi em có gửi ảnh cho anh đấy, nhưng anh không trả lời em.”
Chu Hoài Ngạn dường như cười khẽ: “Vừa rồi anh không để ý điện thoại.”
“Được rồi… anh đang ở đâu vậy?” Tống Kinh Hi nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào, có tiếng nói chuyện và cả tiếng nhạc xập xình.
Chu Hoài Ngạn nói: “Đang cùng mấy người bạn đi ăn cơm.”
“Hoài Ngạn, bọn họ gọi anh….”
Đột nhiên, Tống Kinh Hi nghe thấy một giọng nói không tính là quen thuộc nhưng cũng không hề xa lạ, bởi vì đó là giọng nói của Điền Viện mà trước đây cô từng nghe thấy ở nhà.
Cô bỗng siết chặt di động: “Buổi tối em vẫn chưa ăn gì, anh đang ăn món gì ngon thế, bỏ em lại một mình.”
Chu Hoài Ngạn như vừa đổi vị trí, bên cạnh lại vang lên tiếng động lớn: “Sao lại bỏ em một mình, không phải em đang ở cùng các bạn à?”
“Vậy, vậy bọn họ cũng phải về nhà của mình mà.”
“Chu Hoài Ngạn, cậu đừng gọi điện thoại nữa, mau tới đây đi. Này, cậu nói chuyện với ai vậy?” Bên kia điện thoại lại có giọng người khác, nhưng lần này là của đàn ông, Chu Hoài Ngạn thuận miệng nói với anh ta một câu, người đàn ông kia chợt kinh ngạc nói: “Hả? Là em gái ở trung tâm thương mại lúc trước à? Nào nào nào, để tôi để tôi, cậu cứ uống đi.”
“Chờ…” Chu Hoài Ngạn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cướp mất.
Tống Kinh Hi nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó đột nhiên đến gần hơn: “Em gái, là anh, lần trước chúng ta từng gặp nhau rồi. Em ăn cơm chưa, có muốn tới đây chơi cùng không?”
Giọng nói bất mãn của Chu Hoài Ngạn từ xa truyền đến: “Trần Mục Phi.”
Nhưng người cướp điện thoại của anh hiển nhiên đã say, vui vẻ nói: “Có sao đâu mà, bảo cô bé tới đây ăn cơm thôi. Em gái, em tới không?”
Tống Kinh Hi đương nhiên muốn tới, lập tức nói: “Anh gửi địa chỉ cho em đi.”
Xung quanh Tống Kinh Hi có rất nhiều bạn trẻ đang lén lút yêu đương, cũng không thiếu những chàng trai lần lượt theo đuổi cô. Vì vậy, mặc dù chưa từng thích một chàng trai nào nhưng cô vẫn biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Cô nghĩ, có lẽ cô cũng hơi thích Chu Hoài Ngạn.
Bắt đầu từ lúc nào thì cô không rõ, có lẽ là bắt đầu từ lúc anh cứu vớt cô khỏi nước sôi lửa bỏng, hoặc có thể là từ khoảnh khắc cô thích nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh…Nói tóm lại là cô luôn mong chờ được gặp anh.
Hứa Thanh nói đây chính là thích, sau đó lại hỏi cô là Chu Hoài Ngạn có thích cô không.
Tống Kinh Hi cảm thấy cô ấy điên rồi, Chu Hoài Ngạn sao có thể thích cô được chứ?
Nhưng khi nói ra câu trả lời này, chính cô cũng cảm thấy khá khó chịu.
Song ai bảo cô vẫn chưa trưởng thành, ai bảo Chu Hoài Ngạn đã quen biết cô từ lúc cô còn học tiểu học?
Anh từng nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, cho nên trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, tính tình thì bộp chộp.
Tống Kinh Hi không thích anh nhận định về cô như vậy. Cô nghĩ, đến một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn của anh.
Nhưng ngày đó khi nào đến thì cô thật sự không biết.
Dù sao cũng không phải bây giờ.
“Cậu đứng bên kia ăn gì vậy? Kẹo dẻo à? Tớ không ăn đâu, tớ qua đó ngay đây.” Bên cửa sổ phòng đàn, Tống Kinh Hi cúp điện thoại, xoay người đi về phía đàn piano.
Chu Tự Nam một mình ngồi trên ghế đánh đàn, nhìn thấy cô đi tới thì đầu ngón tay thoáng dừng lại.
Hôm nay là lễ hội Mùa Hè thường niên của trường, một lát nữa sẽ đến lượt họ biểu diễn.
Sau nhiều lần luyện tập, hai người đã kết hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, đây là buổi tập cuối cùng trước buổi biểu diễn tối nay.
“Chu Tự Nam, cũng ổn rồi đấy. Hứa Thanh rủ tôi qua sân thể dục chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Bởi vì luyện đàn piano với nhau nên Tống Kinh Hi và Chu Tự Nam đã thân lên không ít, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện vài câu.
“Được, cũng không có gì để luyện nữa.”
Tống Kinh Hi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy đi thôi.”
Sân thể dục tổ chức lễ hội Mùa Hè vào ban ngày sẽ có rất nhiều lều trại, dưới mỗi lều là đồ ăn vặt và đồ văn nghệ đặc sắc của các lớp.
Thời tiết nắng nóng nên các gian hàng bán đồ uống và kem là đông khách nhất, đoàn người xếp thành hàng dài.
“Tống Kinh Hi, đợi đã.” Sau khi vào sân thể dục, Chu Tự Nam gọi cô lại.
Tống Kinh Hi giơ một tay lên che trán, híp mắt tránh ánh sáng: “Hả?”
“Trình Tiếu Khải vừa mới gửi tin nhắn nói cậu ấy và Hứa Thanh đang xếp hàng bên quầy xiên nướng, bọn họ cũng muốn uống trà sữa, bảo tôi xếp hàng trước rồi lát nữa bọn họ sẽ qua đây.”
Xiên nướng, trời chưa đủ nóng sao?
Tống Kinh Hi liếc nhìn sân thể dục bên kia, vì quá xa cộng với nắng chói chang nên cô cũng lười đi: “À, vậy cậu xếp hàng đi, tôi đứng đây chờ Hứa Thanh.”
“Ừm.”
Chu Tự Nam xoay người rời đi, đi được một bước lại quay đầu lại: “Cậu muốn uống không, tiện thể mua cho cậu một ly luôn.”
Tống Kinh Hi: “Tôi không muốn trà sữa, nhiều đường hóa học lắm.”
Chu Tự Nam: “Vậy trà trái cây?”
“Trong đó có trà, tôi sẽ không ngủ được.”
Chu Tự Nam: “Vậy cậu muốn uống gì?”
“Nước ép trái cây tươi.”
Khóe miệng Chu Tự Nam khẽ giật giật: “Ở đây chắc không có b án nước ép trái cây tươi đâu.”
Tống Kinh Hi dùng tay quạt gió: “Nhưng tôi khát quá.”
“Vậy thì uống cái khác đi, chọn mấy món ở đây có sẵn ấy.”
“Không cần, tôi chỉ muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“….”
Cô Tống đúng là vẫn khó hầu hạ.
Chu Tự Nam không nói gì, quay đầu đi xếp hàng.
Cô không muốn uống thì thôi vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hàng người tiến về phía trước, bỗng dưng Chu Tự Nam cảm thấy có chút sốt ruột, bèn ngoái đầu nhìn lại.
Lúc này Tống Kinh Hi đang đứng trong bóng râm cách đó không xa, hôm nay cô mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng tươi và quần đùi màu xanh nhạt, tóc búi gọn lên cao, bởi vì trời nóng nên trên trán và cổ cô hơi mướt mồ hôi, mày thì cau chặt, có lẽ vì khát nước nên không được vui.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta chứ…
Chu Tự Nam lúng túng quay đầu lại không nhìn nữa.
Tống Kinh Hi đúng là không được vui, nhưng cũng không chỉ vì khát nước mà còn vì thời tiết, đám đông, môi trường… đông đúc hỗn loạn đến mức khiến cô khó chịu.
Nhưng cô vừa mới hứa với Hứa Thanh là đi dạo cùng cô ấy, thế nên cô cũng không đi đâu cả mà chỉ đứng đây chờ. Đứng chờ không cũng có chút chán, cô bèn quấy rầy Chu Hoài Ngạn có thể đang làm việc.
Cô tiện tay chụp mấy tấm ảnh gửi qua, một phút sau lại nhận được một dấu chấm hỏi của Chu Hoài Ngạn.
Tống Kinh Hi bất mãn, hằn học đánh chữ trả lời, cuối cùng ngại chậm nên cô gọi thẳng cho anh: “Hôm nay là lễ hội Mùa Hè của trường bọn em mà anh quên rồi à? Mấy bức ảnh vừa gửi cho anh là các bạn cùng lớp của em đang bày sạp.”
Chu Hoài Ngạn đang ngồi trong văn phòng, trên mặt bàn bày một đống tài liệu, một giây trước anh còn đang lật xem một phần báo cáo trong đó.
Nghe thấy giọng nói của Tống Kinh Hi trong điện thoại di động, anh buông cây bút xuống, ngả người ra phía sau, hơi vươn cổ ra: “Ừm, anh nhớ. Hôm nay em biểu diễn đúng không?”
Tống Kinh Hi: “Đúng vậy, nhọc cho anh vẫn còn nhớ những lời em nói. Vậy không biết anh còn nhớ rõ lần trước em nói là chủ nhiệm lớp muốn xếp loại tốt cho em, kiểu học sinh xuất sắc gì đó ấy?”
Khóe miệng Chu Hoài Ngạn khẽ nhếch lên: “Phải nhìn vào thành tích cuối kỳ của các em mới có thể đánh giá toàn diện được chứ?”
“Vậy thì thành tích của em chắc chắn rất tốt, gần đây em học tập rất chăm chỉ, OK?” Tống Kinh Hi nói, “Nên là, anh có thể phát tiền cho em sớm một tí không? Tối nay em biểu diễn rồi.”
“Nếu anh nhớ không lầm thì tuần trước Tiểu Trần mới chuyển cho em một vạn.”
“Thì mới có một vạn mà, em đang muốn mua một cái túi đeo vai màu hồng nhạt thích hợp cho mùa hè… Anh, bây giờ em không có cái túi đeo vai nào cả, mà cái em muốn mua thì một vạn không đủ.” Tống Kinh Hi cười khúc khích, “Nếu anh cho em tiền thưởng sớm thì em có thể mua cái túi kia sớm hơn, anh vui vẻ em cũng vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ, anh cảm thấy thế nào?”
Tiếng ríu rít bên tai như một sự giải trí giữa lúc công việc bận rộn, Chu Hoài Ngạn xoay nhẹ ghế dựa, hướng mặt về phía cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn của tòa nhà chọc trời: “Em đừng có được voi đòi tiên.”
“Không phải được voi đòi tiên, là em thật sự rất muốn cái túi đó! Gần đây em ăn mặc tiết kiệm cũng vì để dành tiền cho nó. Giống như bây giờ em sắp chết khát đến nơi nhưng cũng không nỡ mua một ly nước để uống vậy.”
Chu Hoài Ngạn cười thầm, là buồn cười trước dáng vẻ giả bộ đáng thương của cô: “Em ăn mặc tiết kiệm vì muốn mua túi? Thế có thành tích cuối kỳ rồi nói sau, không thương lượng.”
Tống Kinh Hi thực sự không có khả năng ăn mặc tiết kiệm vì muốn mua thứ gì đó, nhưng cô không quan tâm mình có bị vạch trần hay không, còn trách móc ngược lại anh: “Anh nhẫn tâm thật đấy, em nói em chết khát đến nơi mà anh chẳng thèm để ý.”
“Khát thì mua nước uống đi.”
“Không muốn uống nước.” Tống Kinh Hi nói, “Em muốn uống nước ép trái cây tươi của cửa hàng ZC.”
ZC không phải chuỗi cửa hàng nước ép trái cây tươi mà là một cửa hàng tư nhân, nó cũng không giao hàng bên ngoài, nằm ngay đối diện khu chung cư Thiên Lang, lúc trước Tống Kinh Hi có mua uống một lần cảm thấy rất ngon, thế nên sau đó cô thường xuyên đến mua uống, cũng hay bảo Chu Hoài Ngạn tan tầm về nhà mang cho cô.
“Bây giờ anh đang ở công ty, không ở nhà.”
“Nhưng em thật sự rất muốn uống, em sắp chết khát rồi.” Tống Kinh Hi kéo dài âm cuối, lầm bầm: “Nhanh lên nhanh lên, nếu không đợi bố em về anh phải lại cho ông ấy một cái xác khô.”
Chu Hoài Ngạn nheo mắt, bực bội nói: “Tống Kinh Hi, em quả thực không biết điểm dừng là gì đấy.”
“Cảm ơn anh trai~” Tống Kinh Hi làm như không nghe thấy, tiếp tục làm phiền anh: “Anh bảo người đưa đến thì gọi điện thoại cho em, em đến cổng trường lấy.”
Sau khi cúp điện thoại, mặt mày Tống Kinh Hi bỗng trở nên rạng rỡ.
Lúc này Chu Tự Nam đã nhận được trà sữa mà nhóm Trình Tiếu Khải muốn, cậu ta đi về phía cô.
Vừa rồi lúc xếp hàng cậu ta đã nhìn thấy Tống Kinh Hi đang nói chuyện điện thoại với người khác, cậu ta hoàn toàn không nghe được cô đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Cậu ta chưa từng nhìn thấy cô như thế, không phải kiểu thờ ơ thường ngày ở trường, dường như cảm thấy khó chịu với mọi thứ. Mà là kiểu linh động thanh tú, trong mắt ngập đầy ý cười, khiến người ta nhìn vào…cảm thấy rất thoải mái.
“Nếu cậu muốn uống nước trái cây thì để tôi gọi đồ uống bên ngoài.” Chu Tự Nam đi tới chỗ cô, cũng không biết tại sao lại đột nhiên thốt ra câu nói này.
Nhưng lại thấy Tống Kinh Hi khoát tay nói: “Không cần, tôi gọi đồ uống bên ngoài rồi, cảm ơn cậu.”
Chu Tự Nam sửng sốt: “…Hả?”
“Kinh Hi, tớ về rồi đây!” Đúng lúc này, Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải mua đồ ăn vặt xong đi tới, Hứa Thanh chạy về phía cô, Trình Tiếu Khải thì đi về phía Chu Tự Nam.
Đã qua một thời gian kể từ lần Trình Tiếu Khải tỏ tình và bị từ chối hai chuyện, cậu ấy cũng đã dần chấp nhận sự thật này, hơn nữa còn quyết định làm bạn với Tống Kinh Hi.
Cậu ấy là kiểu người da mặt dày, bị từ chối thì mặc từ chối, vẫn có thể mỉm cười sáp lại gần, dường như không hề để tâm.
“Cậu chỉ mua ba ly thôi à?” Trình Tiếu Khải cầm lấy trà sữa trong tay Chu Tự Nam, thấp giọng hỏi.
Chu Tự Nam: “Tống Kinh Hi không uống, nói muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“Vậy cậu không mua cho cậu ấy sao?” Trình Tiếu Khải nói câu này rất tự nhiên, lại có chút trách móc.
Chu Tự Nam nghẹn lời, đột nhiên có hơi tức giận: “Cậu thích cậu ta hay tôi thích cậu ta, sao cậu không tự đi mua cho cậu ta đi?”
“Nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi…” Trình Tiếu Khải vội vàng kéo người sang một bên, “Đừng có nói là thích, người ta đã từ chối tôi rồi. Bây giờ tôi chỉ cố gắng làm bạn với cậu ấy thôi! Là kiểu bạn bè trong sáng!”
“……”
“Kinh Hi, cậu có muốn ăn gì không, tôi đi xếp hàng mua cho cậu.” Trình Tiếu Khải đi về phía hai cô gái.
Tống Kinh Hi cũng không có hứng thú với đồ ăn do các bạn tự tay chế biến: “Tôi không đói bụng, cứ đi dạo là được rồi. Hứa Thanh, đi thôi.”
Hứa Thanh: “Ừm! Vậy để tớ dẫn cậu sang bên kia mua mặt dây chuyền, đáng yêu lắm!”
“Tôi cũng muốn đi!” Trình Tiếu Khải nói, cũng kéo Chu Tự Nam theo, “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Chu Tự Nam: “… Tôi không thích đi dạo.”
“Aiza, thì cậu cứ coi như đi chơi tôi là được!”
Cuối cùng Chu Tự Nam miễn cưỡng bị Trình Tiếu Khải kéo đi, bốn người đi dạo một vòng trong sân thể dục, ghé thăm nhiều gian hàng nhỏ. Giữa chừng Tống Kinh Hi có rời đi một lát, bởi vì muốn đi lấy ly nước trái cây tươi mà Chu Hoài Ngạn bảo người mua tới.
Tống Kinh Hi cảm thấy rất hài lòng, buổi biểu diễn tối nay cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Tiết mục của bọn họ ở gần cuối, màn trình diễn vừa xong thì bữa tiệc cũng gần như kết thúc. Sau khi Tống Kinh Hi cùng Chu Tự Nam bước xuống sân khấu, Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải đã đứng chờ sẵn, thấy hai người đi tới thì bắt đầu khen ngợi.
“Hai cậu chơi đàn rất hay, có nghe thấy bọn tớ ở dưới hú hét không?”
Tống Kinh Hi cười nói: “Đánh đàn piano mà cậu hú hét như thế chỉ phá vỡ bầu không khí thôi.”
“Không phải! Chủ yếu là vì vừa rồi cậu quá đẹp, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu!” Hai mắt Hứa Thanh sáng lấp lánh, “Cách make-up này rất hợp với cậu!”
Tống Kinh Hi thuê sẵn thợ trang điểm bên ngoài đến trang điểm cho mình, trước kia cô đã từng mướn người này, cho nên cô ấy biết cô hợp với lối make-up nào. Nó không quá đậm nhưng cũng đủ khiến cho cô nhìn không hề ngây ngô, đồng thời làm nổi bật đường nét thanh tú của cô, thoạt nhìn tinh xảo giống như búp bê.
“Tớ vừa chụp cho cậu mấy tấm, nhìn rất đẹp, để tớ gửi cho cậu xem.”
“Được.”
Hai cô gái túm tụm vào nhau chia sẻ ảnh, Trình Tiếu Khải ở bên cạnh nhìn, đề nghị: “Đúng rồi, tối nay các cậu cũng chưa ăn gì nhiều, đã đói bụng chưa? Có muốn ra ngoài ăn khuya không?”
Hứa Thanh: “Được đấy, tôi cũng thấy hơi đói.”
Trình Tiếu Khải: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Chu Tự Nam: “Đêm hôm khuya khoắt đi ăn lẩu?”
“Vậy thì sao, bên cạnh trường chúng ta mới mở một quán lẩu siêu ngon, các cậu đã đi ăn thử chưa?”
Hứa Thanh: “Quán nào?”
“Quán này, cậu xem thử đi… Nếu không được thì chúng ta chọn cái khác.”
Ba người đứng bên kia xem quán lẩu, Tống Kinh Hi thì cúi đầu ngắm nghía mấy bức ảnh của mình.
Thật sự chụp rất đẹp.
Thế là cô gửi những bức ảnh này cho Chu Hoài Ngạn, vừa khen mình vừa không quên nịnh anh: [Chiếc váy này không hổ là được mua bằng tiền của anh trai~ thật sự quá đẹp! Nếu như sau này anh trai có thể mua cho em nhiều váy hơn thì tuyệt vời hơn nữa~]
Chu Hoài Ngạn mãi lâu vẫn không trả lời, Tống Kinh Hi bèn gọi thẳng cho anh. Hỏi anh thử có đẹp không, thuận tiện hỏi xem tối nay anh có về Thiên Lang không.
“Kinh Hi, tối nay cậu chưa ăn gì cả, đến chọn món đi.” Hứa Thanh nói.
Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam cũng nhìn qua, Tống Kinh Hi đã bấm số gọi đi, nói: “Các cậu cứ chọn trước đi, tớ gọi một cuộc điện thoại đã.”
“À được.”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Chu Hoài Ngạn phát ra từ ống nghe, nhưng không giống với bình thường mà có hơi khàn khàn, lại đặc biệt từ tính.
Tống Kinh Hi thoáng sửng sốt, đột nhiên quên cả hỏi, dừng lại giây lát rồi nói: “Em…. Tiệc tối bên em xong rồi, định hỏi tối nay anh có về nhà không?”
“Anh chưa biết, buổi biểu diễn thế nào rồi?”
“Thành công mỹ mãn, hơn nữa em còn rất xinh đẹp. À, vừa rồi em có gửi ảnh cho anh đấy, nhưng anh không trả lời em.”
Chu Hoài Ngạn dường như cười khẽ: “Vừa rồi anh không để ý điện thoại.”
“Được rồi… anh đang ở đâu vậy?” Tống Kinh Hi nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào, có tiếng nói chuyện và cả tiếng nhạc xập xình.
Chu Hoài Ngạn nói: “Đang cùng mấy người bạn đi ăn cơm.”
“Hoài Ngạn, bọn họ gọi anh….”
Đột nhiên, Tống Kinh Hi nghe thấy một giọng nói không tính là quen thuộc nhưng cũng không hề xa lạ, bởi vì đó là giọng nói của Điền Viện mà trước đây cô từng nghe thấy ở nhà.
Cô bỗng siết chặt di động: “Buổi tối em vẫn chưa ăn gì, anh đang ăn món gì ngon thế, bỏ em lại một mình.”
Chu Hoài Ngạn như vừa đổi vị trí, bên cạnh lại vang lên tiếng động lớn: “Sao lại bỏ em một mình, không phải em đang ở cùng các bạn à?”
“Vậy, vậy bọn họ cũng phải về nhà của mình mà.”
“Chu Hoài Ngạn, cậu đừng gọi điện thoại nữa, mau tới đây đi. Này, cậu nói chuyện với ai vậy?” Bên kia điện thoại lại có giọng người khác, nhưng lần này là của đàn ông, Chu Hoài Ngạn thuận miệng nói với anh ta một câu, người đàn ông kia chợt kinh ngạc nói: “Hả? Là em gái ở trung tâm thương mại lúc trước à? Nào nào nào, để tôi để tôi, cậu cứ uống đi.”
“Chờ…” Chu Hoài Ngạn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cướp mất.
Tống Kinh Hi nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó đột nhiên đến gần hơn: “Em gái, là anh, lần trước chúng ta từng gặp nhau rồi. Em ăn cơm chưa, có muốn tới đây chơi cùng không?”
Giọng nói bất mãn của Chu Hoài Ngạn từ xa truyền đến: “Trần Mục Phi.”
Nhưng người cướp điện thoại của anh hiển nhiên đã say, vui vẻ nói: “Có sao đâu mà, bảo cô bé tới đây ăn cơm thôi. Em gái, em tới không?”
Tống Kinh Hi đương nhiên muốn tới, lập tức nói: “Anh gửi địa chỉ cho em đi.”