Chương 12: [Ngón tay]
TV trong phòng khách vẫn đang chiếu một chương trình giải trí du lịch nào đó, Tống Kinh Hi đang bồn chồn không yên nên cũng chẳng xem được bao nhiêu nội dung, thỉnh thoảng lại chạy đến camera nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy bóng dáng Chu Hoài Ngạn đâu.
Sao lâu thế, bọn họ nói chuyện gì vậy nhỉ?
Có vẻ người tên Điền Viện kia rất thích anh, còn hiểu lầm mối quan hệ của cô và anh nữa.
Chờ đã, đừng bảo là bây giờ Chu Hoài Ngạn đang giải thích với cô ta chứ? Sẽ không có chuyện mỹ nhân vừa nói vừa khóc rồi anh mềm lòng đấy chứ?
Lần đầu tiên trong đời Tống Kinh Hi nảy ra nhiều ý tưởng như vậy, những ý tưởng này trộn lẫn vào nhau diễn biến thành xu hướng phim truyền hình sáo rỗng, hơn nữa mỗi ý tưởng đều khiến cô rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu này đến rất đột ngột, nhưng cô lại không có cách nào để kiềm chế, cứ cảm thấy sốt ruột giống như một sợi dây trong đầu có thể bị giật đứt bất cứ lúc nào, cảm giác cấp bách làm cho người ta hoảng hốt.
Tích ——
Ngay lúc cô đang tiếp tục suy nghĩ lung tung thì cửa trước vang lên một tiếng động nhẹ, cửa bị đẩy vào.
Ánh mắt Tống Kinh Hi lóe lên, vô thức ngồi thẳng lưng, nhìn về phía người đang đi tới.
“Tối nay em ăn gì chưa?” Chu Hoài Ngạn đi vào, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn.
“Em chưa ăn gì cả, chiều nay em ngồi làm bài tập cả buổi chiều, vừa nghỉ ngơi định gọi cơm thì gặp phải chuyện này.” Tống Kinh Hi nói xong lại lén đánh giá anh, để lộ nét mặt có chút tò mò: “Vừa rồi hai người ở bên ngoài nói chuyện gì vậy? Người đó thích anh đến vậy sao?”
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn nhàn nhạt: “Em bớt hỏi thăm mấy chuyện này lại.”
“Lại nữa rồi đấy, em đâu phải là con nít.” Tống Kinh Hi lườm anh, “Người ta đã tìm đến nhà thế rồi thì anh phải nói cho em biết chứ, lỡ như lần sau người ta đến tiếp mà anh lại không có ở nhà, em sẽ có cách đối phó.”
Chu Hoài Ngạn tháo khuy măng sét, nói: “Không đến nữa đâu. Còn nữa, lần sau em đừng tùy tiện mở cửa cho người khác như thế.”
Chương trình giải trí quá ồn ào, Tống Kinh Hi thẳng thừng ấn tạm dừng: “Vậy là vừa rồi anh đã từ chối chị ấy? Tại sao?”
“Chuyện này thì có lý do gì.”
“Em chỉ tò mò vì sao anh từ chối chị ấy thôi. Em thấy chị ấy cũng xinh đẹp, dáng người nuột nà trước nhô sau vểnh, chân còn dài nữa.”
Chu Hoài Ngạn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bật cười: “Ý em là đẹp như thế là phải thích sao?”
“Đàn ông các anh không phải thích kiểu này à?” Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Anh giả bộ ít thôi.”
Lông mày Chu Hoài Ngạn khẽ giật: “Tống Kinh Hi, bình thường em hay xem cái gì thế?”
“Em xem nhiều thứ lắm…” Tống Kinh Hi lầm bầm, đôi dép bông màu vàng sáng trên chân vỗ nhẹ xuống mặt đất, để lộ ra vài phần sốt ruột không muốn người khác biết.
“Được rồi, vậy em muốn ăn gì, để anh bảo người đưa tới đây.” Chu Hoài Ngạn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi cô: “Đồ Trung được không?”
“Sao cũng được.”
“Ừm, thế anh đi tắm trước.”
Chu Hoài Ngạn nói xong thì lấy di động ra gọi điện thoại, vừa nói chuyện với nhà hàng vừa đi vào phòng mình.
Tống Kinh Hi nhìn theo anh, nhổm người dậy.
Không tới nữa… Xem ra là từ chối thật rồi.
Nhưng người phụ nữ tên Điền Viện kia thoạt nhìn không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Suy cho cùng, một người con gái chịu bỏ xuống thể diện để tìm đến cửa như thế hẳn phải yêu thích anh lắm.
Tống Kinh Hi cau mày, đi qua đi lại trong phòng khách.
Trong phòng khách có một mặt tường được trang trí bằng một tấm gương thủy tinh, bình thường cô hay dùng tấm gương này làm gương soi toàn thân. Lúc vô tình đi ngang qua đây, cô đột nhiên nhìn thấy mình mặc áo ngủ, lại nhớ tới Điền Viện vừa nãy.
Chân cô ta rất dài, ngực cũng rất to.
Ánh mắt Tống Kinh Hi khựng lại, một lần nữa đánh giá mình trong gương, còn kéo kéo váy ngủ dài ra.
Thành thật mà nói thì chân cô cũng rất đẹp và thon dài, có thể so sánh với cô Điền Viện kia, chỉ là phần ngực… Tống Kinh Hi xụ mặt buông gấu váy xuống, ngực cô hiển nhiên nhỏ hơn người ta rất nhiều.
Nhưng ở tuổi của cô, dáng người vẫn có thể phát triển nữa đúng không?
Tống Kinh Hi đột nhiên cảm thấy lo lắng, điều này làm cho lúc hai người cùng ăn cơm trên bàn cơm, vẻ mặt của cô vẫn nặng nề.
“Sao vậy, không ngon à?”
Tống Kinh Hi ngước mắt: “Không phải.”
“Không phải thì sao em lại nhíu mày?”
Tống Kinh Hi đương nhiên sẽ không nói thẳng với anh những lời như “Em nghi ngờ ngực mình sẽ không phát triển nữa”, chỉ nói: “Không có gì, chỉ là… chỉ là đột nhiên nhớ tới đề toán mình vừa làm rất khó.”
Chu Hoài Ngạn: “Nhiều chỗ không làm được lắm à?”
Tống Kinh Hi gật đầu, lần này là nói thật: “Đúng vậy, giáo viên dạy Toán như phát điên vậy đó, cho bọn em làm toàn bài khó, hơn nữa còn bắt làm tới ba bài, em làm cả buổi chiều vẫn chưa xong.” Nói xong cô đột nhiên nhớ tới gì đó: “Tối nay anh không đi nữa chứ ạ??”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt quá, hay là lát nữa anh xem đề giúp em được không, em thật sự không biết giải.”
Lúc học tiểu học, Tống Kinh Hi thường xuyên nói với Chu Hoài Ngạn một câu: Em thật sự không biết giải.
Khi đó phản ứng của Chu Hoài Ngạn là hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn kéo đề kiểm tra của cô qua giảng bài cho cô, giảng một câu lại dừng lại một chút, xác nhận cô có thể nghe hiểu không. Cô chống cằm, thỉnh thoảng lại gật đầu, như thể hiểu rồi lại như chưa hiểu.
Mỗi lần cô có thái độ này, sắc mặt Chu Hoài Ngạn sẽ trở nên nghiêm túc, gõ nhẹ vào đầu cô, hỏi cô rốt cuộc có hiểu hay không.
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, chơi xấu nói là anh nói quá rườm rà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, khi Chu Hoài Ngạn lại ngồi ở bên cạnh cô, rút đề kiểm tra của cô qua xem, Tống Kinh Hi có cảm giác như mình đang quay ngược thời gian.
Tựa như bọn họ trở lại rất nhiều năm về trước, cô vẫn là một học sinh tiểu học ngốc nghếch, còn anh là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi…
“Hai dòng để trống này là không biết làm à?” Chu Hoài Ngạn hỏi.
Tống Kinh Hi hoàn hồn, gật đầu: “Anh còn nhớ cách giải bài toán này không?”
Chu Hoài Ngạn: “Để anh xem thử.”
“Ồ.”
Anh lấy cây bút của cô rồi rút tờ giấy nháp của cô ra tính toán một lúc, nhưng giữa chừng lại dừng lại, mượn cô cuốn sách Toán.
Tống Kinh Hi liếc nhìn bản nháp, tất cả đều là phương trình cô chưa từng thấy qua.
“Anh, em là học sinh trung học chứ không phải sinh viên đại học, anh làm vậy là quá siêu rồi đấy.”
Chu Hoài Ngạn lật xem mục lục, cũng không ngẩng đầu nói: “Anh biết, cho nên anh đang xem các em học đến đâu rồi.”
“Vậy cũng được….”
Chu Hoài Ngạn: “Em đọc sách trước đi, anh tính xong sẽ dạy em.”
“Vâng ạ.”
Miệng thì đồng ý nhưng hành động lại không có ý đọc sách, hôm nay thời gian học của cô đã đạt mức tiêu chuẩn, cô không muốn đọc thêm cuốn sách nào nữa.
Tống Kinh Hi ngả người ra phía sau, vùi cả người vào ghế làm việc rộng rãi, bắp chân lắc lư rất nhàn nhã.
Sau khi không còn ai lên tiếng, trong phòng sách cũng chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút và giấy.
Tống Kinh Hi quên mang điện thoại di động vào đây, buồn chán nên bấm thời gian xem Chu Hoài Ngạn sẽ tính ra trong bao lâu. Mấy bài Toán hồi cấp ba này đối với anh không là vấn đề gì cả.
Nhưng nhìn mãi, bất giác cô lại thất thần.
Bởi vì đã tắm rửa nên anh thay sang một chiếc áo thun rộng thùng thình, đường nét trên cánh tay cũng hiện ra rõ ràng.
Cơ bắp của anh không phải loại quá khoa trương, mang theo cảm giác mạnh mẽ vừa phải, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên trang giấy, gân xanh thấp thoáng trên mu bàn tay, mỗi lần cử động sẽ càng trở nên rõ ràng, dường như có thể nhìn thấy những mạch máu dưới da.
Cánh tay của anh hình như rất khỏe.
“Tính thế này cũng được, em qua đây xem đi.” Anh đột nhiên quay đầu lại.
Tống Kinh Hi cũng không biết suy nghĩ trong đầu mình đã bay đi đâu, nhưng trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, tim cô bỗng đập thình thịch giống như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, vành tai lập tức nóng lên.
“Nhanh vậy sao…” Cô nuốt nước bọt, nhích tới bên cạnh bàn.
Chu Hoài Ngạn gõ ngón tay lên tờ giấy nháp: “Dựa theo hai công thức này, anh đã viết quy trình ở đây, em xem bước thứ nhất trước đi…”
Anh vẫn giống như khi còn bé, hướng dẫn cô từng bước từng bước một.
Nhưng Tống Kinh Hi lại không có cách nào hờ hững và thờ ơ như khi còn bé.
Bởi vì cô nhích lại gần nghe anh giảng bài nên có thể ngửi thấy mùi hương mà cô không thể ngửi được khi ở khoảng cách an toàn.
Là mùi thơm của sữa tắm nhưng cũng không chỉ là sữa tắm, dường như còn hòa lẫn với mùi hương đặc trưng trên người anh, nhẹ nhàng thoang thoảng nhưng lại…quyến rũ không thể giải thích được.
Tống Kinh Hi ép mình nghiêm túc nghe anh giảng bài, song vẫn có một góc nhỏ suy nghĩ đang lang thang trôi dạt.
Cô ngắm bàn tay, cánh tay, hoặc cổ tay của anh… còn dành ra chút thời gian để nghĩ xem trên người anh có mùi gì.
Rồi đột nhiên cảm thấy mình hệt như một kẻ bi3n thái.
“Hiểu chưa?” Chu Hoài Ngạn dừng lại.
“Dạ?”
“Anh hỏi em nghe hiểu chưa?”
Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt, dưới ánh mắt của anh, cô cảm giác tim mình đập thình thịch không ngừng: “…Hiểu rồi.”
Chu Hoài Ngạn không tin: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Chu Hoài Ngạn nhíu mày: “Tống Kinh Hi, đừng phân tâm.”
“Em đâu có phân tâm! Đề kế tiếp đề kế tiếp.”
Không bao lâu sau, chỗ trống trên bài thi Toán đã được anh bổ sung.
Tống Kinh Hi ném bút đi, vươn vai duỗi lưng.
Chu Hoài Ngạn: “Còn gì không rõ để ngày mai nói tiếp, anh đi ngủ đã.”
“Ồ.”
“Em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Kinh Hi nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt anh, nghĩ bụng hôm nay anh đã bận rộn cả ngày rồi mà về nhà còn phải giúp cô giải quyết đề Toán, trong lòng cô có chút vui mừng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy áy náy: “Ồ, em biết rồi, anh ngủ ngon!”
Chu Hoài Ngạn quay đầu nhìn cô: “Ừ, ngủ ngon.”
——
Tối thứ Bảy sao có thể ngủ sớm được, lúc ngoài cửa sổ đổ cơn mưa rào, Tống Kinh Hi vừa tắm rửa xong mới ném mình lên giường.
[Giang hồ cần cứu gấp, cậu đã giải xong đề Toán chưa?]
Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Hứa Thanh gửi tới.
Tống Kinh Hi nằm ngửa, chậm rãi trả lời: [Tớ giải xong rồi, ngày mai chụp cho cậu xem.]
Hứa Thanh: [Xong cả rồi sao?]
Tống Kinh Hi: [Ừm]
Hứa Thanh: [Mẹ kiếp, đề đợt này khó thế mà cậu cũng giải được hết à?]
Tống Kinh Hi: [Ban đầu cũng không giải được, là Chu Hoài Ngạn dạy tớ.]
Hứa Thanh: [Đến cái này mà anh Chu cũng biết sao???]
Tống Kinh Hi đắc ý: [Trước kia thành tích học tập của anh ấy rất tốt, lúc nào cũng đứng hạng nhất.]
Hứa Thanh: [Người đàn ông này có khuyết điểm gì không vậy?]
Tống Kinh Hi sửng sốt, khẽ nheo mắt gõ chữ: [Đào hoa quá có tính không?]
Radar hóng hớt của Hứa Thanh lập tức hoạt động: [Vụ gì? Nói tớ nghe xem!]
Tống Kinh Hi bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho Hứa Thanh, đương nhiên cô cũng không thể nói quá cụ thể, bởi vì sau đó cô cũng không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
“Dù sao điều đáng mừng duy nhất là Chu Hoài Ngạn đã từ chối cô Điền Viện kia, ý anh ấy là không thích.” Cuối cùng cô tổng kết lại một câu.
Tin nhắn được gửi đi, Tống Kinh Hi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Đinh.
Trong bóng tối, Hứa Thanh trả lời tin nhắn của cô. Cô tùy ý mở ra xem, nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của cô ấy vang lên: “Anh ấy từ chối cô Điền Viện kia thì mắc gì cậu lại vui mừng?”
“….”
Mặt lưng điện thoại di động như nóng lên, trái tim của Tống Kinh Hi cũng giống hệt vậy.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc Hứa Thanh lại gửi một tin nhắn thoại khác, Tống Kinh Hi nhìn dòng tin nhắn thoại kia…… Rõ ràng bên ngoài phòng không thể nghe thấy gì, nhưng cô vẫn âm thầm kéo chăn lên cao, cẩn thận mở tin nhắn của Hứa Thanh ra.
Vừa ấn vào, quả nhiên giây tiếp theo trong điện thoại đã vang lên giọng nói cực to của Hứa Thanh.
“Kinh Hi, không phải cậu thích anh Chu chứ?!”
Sao lâu thế, bọn họ nói chuyện gì vậy nhỉ?
Có vẻ người tên Điền Viện kia rất thích anh, còn hiểu lầm mối quan hệ của cô và anh nữa.
Chờ đã, đừng bảo là bây giờ Chu Hoài Ngạn đang giải thích với cô ta chứ? Sẽ không có chuyện mỹ nhân vừa nói vừa khóc rồi anh mềm lòng đấy chứ?
Lần đầu tiên trong đời Tống Kinh Hi nảy ra nhiều ý tưởng như vậy, những ý tưởng này trộn lẫn vào nhau diễn biến thành xu hướng phim truyền hình sáo rỗng, hơn nữa mỗi ý tưởng đều khiến cô rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu này đến rất đột ngột, nhưng cô lại không có cách nào để kiềm chế, cứ cảm thấy sốt ruột giống như một sợi dây trong đầu có thể bị giật đứt bất cứ lúc nào, cảm giác cấp bách làm cho người ta hoảng hốt.
Tích ——
Ngay lúc cô đang tiếp tục suy nghĩ lung tung thì cửa trước vang lên một tiếng động nhẹ, cửa bị đẩy vào.
Ánh mắt Tống Kinh Hi lóe lên, vô thức ngồi thẳng lưng, nhìn về phía người đang đi tới.
“Tối nay em ăn gì chưa?” Chu Hoài Ngạn đi vào, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn.
“Em chưa ăn gì cả, chiều nay em ngồi làm bài tập cả buổi chiều, vừa nghỉ ngơi định gọi cơm thì gặp phải chuyện này.” Tống Kinh Hi nói xong lại lén đánh giá anh, để lộ nét mặt có chút tò mò: “Vừa rồi hai người ở bên ngoài nói chuyện gì vậy? Người đó thích anh đến vậy sao?”
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn nhàn nhạt: “Em bớt hỏi thăm mấy chuyện này lại.”
“Lại nữa rồi đấy, em đâu phải là con nít.” Tống Kinh Hi lườm anh, “Người ta đã tìm đến nhà thế rồi thì anh phải nói cho em biết chứ, lỡ như lần sau người ta đến tiếp mà anh lại không có ở nhà, em sẽ có cách đối phó.”
Chu Hoài Ngạn tháo khuy măng sét, nói: “Không đến nữa đâu. Còn nữa, lần sau em đừng tùy tiện mở cửa cho người khác như thế.”
Chương trình giải trí quá ồn ào, Tống Kinh Hi thẳng thừng ấn tạm dừng: “Vậy là vừa rồi anh đã từ chối chị ấy? Tại sao?”
“Chuyện này thì có lý do gì.”
“Em chỉ tò mò vì sao anh từ chối chị ấy thôi. Em thấy chị ấy cũng xinh đẹp, dáng người nuột nà trước nhô sau vểnh, chân còn dài nữa.”
Chu Hoài Ngạn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bật cười: “Ý em là đẹp như thế là phải thích sao?”
“Đàn ông các anh không phải thích kiểu này à?” Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Anh giả bộ ít thôi.”
Lông mày Chu Hoài Ngạn khẽ giật: “Tống Kinh Hi, bình thường em hay xem cái gì thế?”
“Em xem nhiều thứ lắm…” Tống Kinh Hi lầm bầm, đôi dép bông màu vàng sáng trên chân vỗ nhẹ xuống mặt đất, để lộ ra vài phần sốt ruột không muốn người khác biết.
“Được rồi, vậy em muốn ăn gì, để anh bảo người đưa tới đây.” Chu Hoài Ngạn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi cô: “Đồ Trung được không?”
“Sao cũng được.”
“Ừm, thế anh đi tắm trước.”
Chu Hoài Ngạn nói xong thì lấy di động ra gọi điện thoại, vừa nói chuyện với nhà hàng vừa đi vào phòng mình.
Tống Kinh Hi nhìn theo anh, nhổm người dậy.
Không tới nữa… Xem ra là từ chối thật rồi.
Nhưng người phụ nữ tên Điền Viện kia thoạt nhìn không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Suy cho cùng, một người con gái chịu bỏ xuống thể diện để tìm đến cửa như thế hẳn phải yêu thích anh lắm.
Tống Kinh Hi cau mày, đi qua đi lại trong phòng khách.
Trong phòng khách có một mặt tường được trang trí bằng một tấm gương thủy tinh, bình thường cô hay dùng tấm gương này làm gương soi toàn thân. Lúc vô tình đi ngang qua đây, cô đột nhiên nhìn thấy mình mặc áo ngủ, lại nhớ tới Điền Viện vừa nãy.
Chân cô ta rất dài, ngực cũng rất to.
Ánh mắt Tống Kinh Hi khựng lại, một lần nữa đánh giá mình trong gương, còn kéo kéo váy ngủ dài ra.
Thành thật mà nói thì chân cô cũng rất đẹp và thon dài, có thể so sánh với cô Điền Viện kia, chỉ là phần ngực… Tống Kinh Hi xụ mặt buông gấu váy xuống, ngực cô hiển nhiên nhỏ hơn người ta rất nhiều.
Nhưng ở tuổi của cô, dáng người vẫn có thể phát triển nữa đúng không?
Tống Kinh Hi đột nhiên cảm thấy lo lắng, điều này làm cho lúc hai người cùng ăn cơm trên bàn cơm, vẻ mặt của cô vẫn nặng nề.
“Sao vậy, không ngon à?”
Tống Kinh Hi ngước mắt: “Không phải.”
“Không phải thì sao em lại nhíu mày?”
Tống Kinh Hi đương nhiên sẽ không nói thẳng với anh những lời như “Em nghi ngờ ngực mình sẽ không phát triển nữa”, chỉ nói: “Không có gì, chỉ là… chỉ là đột nhiên nhớ tới đề toán mình vừa làm rất khó.”
Chu Hoài Ngạn: “Nhiều chỗ không làm được lắm à?”
Tống Kinh Hi gật đầu, lần này là nói thật: “Đúng vậy, giáo viên dạy Toán như phát điên vậy đó, cho bọn em làm toàn bài khó, hơn nữa còn bắt làm tới ba bài, em làm cả buổi chiều vẫn chưa xong.” Nói xong cô đột nhiên nhớ tới gì đó: “Tối nay anh không đi nữa chứ ạ??”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt quá, hay là lát nữa anh xem đề giúp em được không, em thật sự không biết giải.”
Lúc học tiểu học, Tống Kinh Hi thường xuyên nói với Chu Hoài Ngạn một câu: Em thật sự không biết giải.
Khi đó phản ứng của Chu Hoài Ngạn là hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn kéo đề kiểm tra của cô qua giảng bài cho cô, giảng một câu lại dừng lại một chút, xác nhận cô có thể nghe hiểu không. Cô chống cằm, thỉnh thoảng lại gật đầu, như thể hiểu rồi lại như chưa hiểu.
Mỗi lần cô có thái độ này, sắc mặt Chu Hoài Ngạn sẽ trở nên nghiêm túc, gõ nhẹ vào đầu cô, hỏi cô rốt cuộc có hiểu hay không.
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, chơi xấu nói là anh nói quá rườm rà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, khi Chu Hoài Ngạn lại ngồi ở bên cạnh cô, rút đề kiểm tra của cô qua xem, Tống Kinh Hi có cảm giác như mình đang quay ngược thời gian.
Tựa như bọn họ trở lại rất nhiều năm về trước, cô vẫn là một học sinh tiểu học ngốc nghếch, còn anh là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi…
“Hai dòng để trống này là không biết làm à?” Chu Hoài Ngạn hỏi.
Tống Kinh Hi hoàn hồn, gật đầu: “Anh còn nhớ cách giải bài toán này không?”
Chu Hoài Ngạn: “Để anh xem thử.”
“Ồ.”
Anh lấy cây bút của cô rồi rút tờ giấy nháp của cô ra tính toán một lúc, nhưng giữa chừng lại dừng lại, mượn cô cuốn sách Toán.
Tống Kinh Hi liếc nhìn bản nháp, tất cả đều là phương trình cô chưa từng thấy qua.
“Anh, em là học sinh trung học chứ không phải sinh viên đại học, anh làm vậy là quá siêu rồi đấy.”
Chu Hoài Ngạn lật xem mục lục, cũng không ngẩng đầu nói: “Anh biết, cho nên anh đang xem các em học đến đâu rồi.”
“Vậy cũng được….”
Chu Hoài Ngạn: “Em đọc sách trước đi, anh tính xong sẽ dạy em.”
“Vâng ạ.”
Miệng thì đồng ý nhưng hành động lại không có ý đọc sách, hôm nay thời gian học của cô đã đạt mức tiêu chuẩn, cô không muốn đọc thêm cuốn sách nào nữa.
Tống Kinh Hi ngả người ra phía sau, vùi cả người vào ghế làm việc rộng rãi, bắp chân lắc lư rất nhàn nhã.
Sau khi không còn ai lên tiếng, trong phòng sách cũng chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút và giấy.
Tống Kinh Hi quên mang điện thoại di động vào đây, buồn chán nên bấm thời gian xem Chu Hoài Ngạn sẽ tính ra trong bao lâu. Mấy bài Toán hồi cấp ba này đối với anh không là vấn đề gì cả.
Nhưng nhìn mãi, bất giác cô lại thất thần.
Bởi vì đã tắm rửa nên anh thay sang một chiếc áo thun rộng thùng thình, đường nét trên cánh tay cũng hiện ra rõ ràng.
Cơ bắp của anh không phải loại quá khoa trương, mang theo cảm giác mạnh mẽ vừa phải, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên trang giấy, gân xanh thấp thoáng trên mu bàn tay, mỗi lần cử động sẽ càng trở nên rõ ràng, dường như có thể nhìn thấy những mạch máu dưới da.
Cánh tay của anh hình như rất khỏe.
“Tính thế này cũng được, em qua đây xem đi.” Anh đột nhiên quay đầu lại.
Tống Kinh Hi cũng không biết suy nghĩ trong đầu mình đã bay đi đâu, nhưng trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, tim cô bỗng đập thình thịch giống như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, vành tai lập tức nóng lên.
“Nhanh vậy sao…” Cô nuốt nước bọt, nhích tới bên cạnh bàn.
Chu Hoài Ngạn gõ ngón tay lên tờ giấy nháp: “Dựa theo hai công thức này, anh đã viết quy trình ở đây, em xem bước thứ nhất trước đi…”
Anh vẫn giống như khi còn bé, hướng dẫn cô từng bước từng bước một.
Nhưng Tống Kinh Hi lại không có cách nào hờ hững và thờ ơ như khi còn bé.
Bởi vì cô nhích lại gần nghe anh giảng bài nên có thể ngửi thấy mùi hương mà cô không thể ngửi được khi ở khoảng cách an toàn.
Là mùi thơm của sữa tắm nhưng cũng không chỉ là sữa tắm, dường như còn hòa lẫn với mùi hương đặc trưng trên người anh, nhẹ nhàng thoang thoảng nhưng lại…quyến rũ không thể giải thích được.
Tống Kinh Hi ép mình nghiêm túc nghe anh giảng bài, song vẫn có một góc nhỏ suy nghĩ đang lang thang trôi dạt.
Cô ngắm bàn tay, cánh tay, hoặc cổ tay của anh… còn dành ra chút thời gian để nghĩ xem trên người anh có mùi gì.
Rồi đột nhiên cảm thấy mình hệt như một kẻ bi3n thái.
“Hiểu chưa?” Chu Hoài Ngạn dừng lại.
“Dạ?”
“Anh hỏi em nghe hiểu chưa?”
Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt, dưới ánh mắt của anh, cô cảm giác tim mình đập thình thịch không ngừng: “…Hiểu rồi.”
Chu Hoài Ngạn không tin: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Chu Hoài Ngạn nhíu mày: “Tống Kinh Hi, đừng phân tâm.”
“Em đâu có phân tâm! Đề kế tiếp đề kế tiếp.”
Không bao lâu sau, chỗ trống trên bài thi Toán đã được anh bổ sung.
Tống Kinh Hi ném bút đi, vươn vai duỗi lưng.
Chu Hoài Ngạn: “Còn gì không rõ để ngày mai nói tiếp, anh đi ngủ đã.”
“Ồ.”
“Em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Kinh Hi nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt anh, nghĩ bụng hôm nay anh đã bận rộn cả ngày rồi mà về nhà còn phải giúp cô giải quyết đề Toán, trong lòng cô có chút vui mừng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy áy náy: “Ồ, em biết rồi, anh ngủ ngon!”
Chu Hoài Ngạn quay đầu nhìn cô: “Ừ, ngủ ngon.”
——
Tối thứ Bảy sao có thể ngủ sớm được, lúc ngoài cửa sổ đổ cơn mưa rào, Tống Kinh Hi vừa tắm rửa xong mới ném mình lên giường.
[Giang hồ cần cứu gấp, cậu đã giải xong đề Toán chưa?]
Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Hứa Thanh gửi tới.
Tống Kinh Hi nằm ngửa, chậm rãi trả lời: [Tớ giải xong rồi, ngày mai chụp cho cậu xem.]
Hứa Thanh: [Xong cả rồi sao?]
Tống Kinh Hi: [Ừm]
Hứa Thanh: [Mẹ kiếp, đề đợt này khó thế mà cậu cũng giải được hết à?]
Tống Kinh Hi: [Ban đầu cũng không giải được, là Chu Hoài Ngạn dạy tớ.]
Hứa Thanh: [Đến cái này mà anh Chu cũng biết sao???]
Tống Kinh Hi đắc ý: [Trước kia thành tích học tập của anh ấy rất tốt, lúc nào cũng đứng hạng nhất.]
Hứa Thanh: [Người đàn ông này có khuyết điểm gì không vậy?]
Tống Kinh Hi sửng sốt, khẽ nheo mắt gõ chữ: [Đào hoa quá có tính không?]
Radar hóng hớt của Hứa Thanh lập tức hoạt động: [Vụ gì? Nói tớ nghe xem!]
Tống Kinh Hi bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho Hứa Thanh, đương nhiên cô cũng không thể nói quá cụ thể, bởi vì sau đó cô cũng không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
“Dù sao điều đáng mừng duy nhất là Chu Hoài Ngạn đã từ chối cô Điền Viện kia, ý anh ấy là không thích.” Cuối cùng cô tổng kết lại một câu.
Tin nhắn được gửi đi, Tống Kinh Hi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Đinh.
Trong bóng tối, Hứa Thanh trả lời tin nhắn của cô. Cô tùy ý mở ra xem, nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của cô ấy vang lên: “Anh ấy từ chối cô Điền Viện kia thì mắc gì cậu lại vui mừng?”
“….”
Mặt lưng điện thoại di động như nóng lên, trái tim của Tống Kinh Hi cũng giống hệt vậy.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc Hứa Thanh lại gửi một tin nhắn thoại khác, Tống Kinh Hi nhìn dòng tin nhắn thoại kia…… Rõ ràng bên ngoài phòng không thể nghe thấy gì, nhưng cô vẫn âm thầm kéo chăn lên cao, cẩn thận mở tin nhắn của Hứa Thanh ra.
Vừa ấn vào, quả nhiên giây tiếp theo trong điện thoại đã vang lên giọng nói cực to của Hứa Thanh.
“Kinh Hi, không phải cậu thích anh Chu chứ?!”