Chương : 3
-Chỉ mong các người biết khó mà lui.
Trời chiều dần buông xuống, Diệp Phàm mang theo túi vải buồm màu đen, đứng ở một chỗ trên đỉnh núi, nhìn vào trận mà Chử Huyền Cơ bày ra ở dưới chân.
Được một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn nên hắn biết rõ Chử Huyền Cơ cũng không phải là chỉ nghiên cứu y thuật, mà là nghiên cứu về nhiều thứ, ví dụ như Kỳ Môn Độn Giáp, Võ học, thậm chí ngay cả Bát Môn cũng có nghiên cứu qua.
Đã từng có không ít quan lại quyền quý không phải không thấy được Chử Huyền Cơ, mà là hoàn toàn ngay từ đầu đã không tìm được Chử Huyền Cơ, bởi vì bọn họ bị vây ở trong trận, chỉ có thể đi quanh Linh sơn, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi.
“ Hú”
Đột nhiên, một tiếng hú phá vỡ không khí vốn im lặng của Linh sơn.
-Tiểu Lang.
Thấy được con sói nhỏ này thì Diệp Phàm lấy lại tinh thần, sắc mặt tỏ ra vui vẻ, vội vàng nhìn về chỗ phát ra tiếng hú, thấy được có một con sói nhỏ chạy như bay về phía mình.
"Ô... Ô..."
Rất nhanh, Tiểu Lang đã chạy tới Diệp Phàm, vui sướng kêu lên, lượn vòng quanh Diệp Phàm, sau đó nghịch ngợm nhảy dựng lên, đem móng vuốt giơ lên không, cảm giác kia giống như nói nó là “ Bảo bảo” của Diệp Phàm.
-Nhớ tao không?
Diệp Phàm mỉm cười ngồi xổm người xuống, vuốt lại lông trên người nó, sau đó vỗ nhẹ vào khuôn mặt của nó.
Đối mặt với Diệp Phàm, Tiểu Lang đã mất đi bản tính hung tàn vốn có của loài sói, nó một bên làm nũng, một bên lè lưỡi liếm lấy tay của Diệp Phàm.
Cảm nhận được Tiểu Lang không muốn xa mình trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Đối với hắn mà nói, nếu như Linh sơn có thứ gì khiến hắn lưu luyến thì ngoài lão gia hỏa đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn ra thì vật đó chính là Tiểu Lang trước mặt.
Khi hắn 12 tuổi đã nhặt được Tiểu Lang trong một trận tuyết lớn, lúc ấy Tiểu Lang vừa mới được sinh ra, mẹ của nó vì tìm thức ăn cho nó nên đã sẩy chân té xuống vách núi.
Hắn thấy thế liền mang Tiểu Lang về để lão gia hỏa cứu chữa.
Từ đó về sau, Tiểu Lang đã trở thành bạn của hắn, nó cũng vô cùng ỷ lại Diệp Phàm.
-Nói mày bao nhiêu lần rồi, phải biết giữ vệ sinh.
Diệp Phàm cười mắng rồi nhẹ nhàng lau trên người Tiểu Lang, sau đó hoira:
-Lão gia hỏa vẫn còn ở đó chứ?
Tiểu Lang nghe thế thì gật đầu.
-Đi tìm lão gia hỏa thôi.
Diệp Phàm đứng lên, vỗ vỗ đầu Tiểu Lang, rồi bắn về phía trước, lướt về phía sơn lâm thâm xử, Tiểu Lang “ hú” lên một tiếng rồi theo sát ở sau.
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống sau đỉnh núi, Diệp Phàm đã đi vào một mảnh đất trống nằm sau trong Linh sơn.
Trên bãi đất trống có một tòa nhà dựng bằng gỗ, trong nhà có lóe ra ánh nến, lúc này Chử Huyền Cơ đang ngồi trên ghết, tay cầm một quyển sách cổ, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
-Lão gia hỏa, làm như con không tồn tại sao?
Vào nhà, mắt thấy Chử Huyền Cơ nhìn không chớp mắt vào quyển sách cổ kia, hoàn không xem thấy mình thì Diệp Phàm tức giận nói.
-Oh, đã trở lại rồi a.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Chử Huyền Cơ cũng không có tức giận, bỏ quyển sách cổ xuống, cười híp mắt nhìn vào túi vải đen mà Diệp Phàm mang về, hỏi:
-Đã mang thứ đó về chưa?
-Không thấy hay sao?
Từ nhỏ Diệp Phàm đã được Chử Huyền Cơ nuôi nấng, sớm đã có thói quen không lớn không nhỏ trước mặt Chử Huyền Cơ, chỉ thấy hắn liếc mắt, ném túi vải cho Chử Huyền Cơ, nói:
-Chỉ là một cái Phá Kỳ Lân mà thôi, còn muốn để cho con mạo hiểm cướp nó từ trong tay của Đạo môn sao?
-Tiểu tử mày thì biết cái gì?
Chử Huyền Cơ cầm lấy túi vải, lấy ra một cái Ngọc Kỳ Lân được làm từ bạch ngọc:
-Nếu như Ngọc Kỳ Lân này rơi vào trong tay của bọn phàm phu tục tử thì chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp cười chết rồi.
-Lão gia hỏa, con nhớ được trước đây người không có hứng thú với mấy cái thứ này, tại sao lại cảm thấy hứng thú với Ngọc Kỳ Lân thế?
Mắt thấy Chử Huyền Cơ vuốt ve Ngọc Kỳ Lân này thì Diệp Phàm tỏ ra nghi ngờ rồi hỏi.
-Tâm huyết của lão tử dâng trào lên, không được à?
Nghe được Diệp Phàm nói thế, nụ cười trên mặt Chử Huyền Cơ vốn là cứng đờ, sau đó cười mắng một câu, dường như đang che dấu cái gì.
-Ánh mắt của lão nói cho con biết lão đang nói dối.
Mặc dù Chử Huyền Cơ che dấu rất tốt, nhưng Diệp Phàm vẫn thấy được, hắn cố ý cười hắc hắc, cố gắng giả bộ giống như Chử Huyền Cơ, cho tới này hắn đều cảm thấy lão gia hỏa này che dấu hắn rất nhiều việc.
Sắc mặt Chử Huyền Cơ cố ý tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
-Tiểu tử mày muốn ăn đòn phải không?
-Thôi đi lão, trừ võ lực ra thì lão còn muốn so với con cái gì?
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra xem thường, một thân bổn sự này của hắn đều do lão gia hỏa này dạy cho, tính đến trước mắt, ngoài võ học ra thì những thứ khác hắn đều hơn lão gia hỏa này.
-….
Chử Huyền Cơ nghe vậy liền nhớ lại, vẻ mặt già nùa có chút nóng lên.
Diệp Phàm rèn sắt khi còn nóng, cười híp mắt nói:
-Lão gia hỏa, thương lượng với lão một chuyện…
-Trừ phi mày đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nếu không thì không bàn nữa.
Chử Huyền Cơ biết được Diệp Phàm muốn nói cái gì, liền cắt ngang.
-Tiên Thiên... Tiên Thiên, ông trời a, ta đã ở dừng lại trước ngưỡng cửa Tiên Thiên này gần 2 năm rồi, khi nào thì mới đột phá đây?
Diệp Phàm vô lực vuốt ót, rất là buồn bực.
Từ nhỏ Chử Huyền Cơ đã nói với hắn, võ giả được chia làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, vô luận là Tiên Thiên hay Hậu Thiên đều chia làm nhập môn, đại thành, đỉnh phong và đại viên mãn.
Như hắn đã nói, 2 năm trước hắn đã bước chân vào cảnh giới Hậu Thiên Đại Viên Mãn rồi, ở trong mắt người thường thì hắn tuyệt đối là cao thủ nhưng mà Chử Huyền Cơ yêu cầu hắn chỉ khi nào hắn đạt tới cảnh giới Thiên Thiên thì mới có thể để hắn xuống núi.
Nhưng mà.
Trong 2 năm qua, vô luận là hắn cố gắng như thế nào, đều không thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Mà Chử Huyền Cơ vì muốn giúp hắn nên trong 2 năm qua đã để hắn đi làm nhiều nhiệm vụ gian khổ, cố gắng để cho hắn trong chém giết mà đột phá nhưng căn bản chẳng thấm vào đâu.
Nhìn bộ dạng buồn bực của Diệp Phàm, Chử Huyền Cơ cũng không có đả kích Diệp Phàm như ngày xưa, mà khuôn mặt của Chử Huyền Cơ lộ ra vẻ phức tạp hiếm thấy, ánh mắt lấp loé không yên.
Giờ phút này, dường như hắn đang làm ra quyết định gì đó.