Chương : 2
-Anh nói anh còn lợi hại hơn Chử thần y sao?
Tô Lưu Ly từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vẻ mặt nàng tỏ ra không thể tin tưởng mà nhìn vào Diệp Phàm, nói:
-Anh cho chúng tôi là đồ ngốc à?
-Cô ngốc hay không thì tôi không biết.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tô Lưu Ly một cái:
-Nếu cô im miệng giùm tôi một lát thì tôi sẽ cố gắng cứu nàng.
-Cậu…Cậu trai trẻ, cậu có thể chưa bệnh cho tiểu thư nhà tôi sao?
Mắt thấy Diệp Phàm tỏ ra bình tĩnh, ngữ khí mang theo vài phần cao ngạo, tuy rằng Phúc bá không tin lời nói của Diệp Phàm là thật nhưng mà hắn cũng thấy Diệp Phàm không đơn giản, vì phòng Tô Lưu Ly mạo phạm đến Diệp Phàm nên hắn liền mở miệng.
-Có trị hay không, một câu.
Từ nhỏ Diệp Phàm đã được một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn, trong người cũng kế thừa một ít cao ngạo của Chử Huyền Cơ, mắt thấy đối phương tỏ ra hoài nghi thì hắn không tức giận cũng khó.
-Xin chào, tôi là Tô Vũ Hinh, đầu tiên xin cho tôi xin lỗi ngài, xin ngài hãy tha lỗi cho sự thất thố của chúng tôi, thật sự lời nói của ngài quá mức kinh thế hãi tục.
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, Tô Vũ Hinh tiến lên một bước, trước tiên là giới thiệu, sau đó liền xin lỗi, khi nói chuyện ánh mắt ảm đạm của nàng tràn đầy vẻ muốn sống.
Nhưng mà.
Nàng cố gắng làm ình tỉnh táo trở lại, hỏi:
-Nếu như ngài nói ngài biết y thuật thì vậy ngài biết tôi bị bệnh gì không?
Tô Vũ Hinh vừa nói xong thì Phúc bá giống như là từ trong mộng tỉnh lại, thầm than Đại tiểu thư quả thật là thông minh, chỉ một câu là có thể biết được Diệp Phàm có phải là kẻ khoác lác hay là có bản lĩnh không?
Không riêng gì Phúc bá, ngay cả Tô Lưu Ly cũng nhìn ra, nàng cố gắng áp chế lửa giận không có hé răng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
-Lúc này nhiệt độ ít nhất là 40 độ, cô ăn mặc như vậy lại còn run lên, chỉ sợ là lang băm cũng nhìn ra bệnh của cô.
Diệp Phàm cảm thấy câu hỏi của Tô Vũ Hinh là quá dư thừa:
-Âm khí trong cơ thể cô đã quá thịnh, nội tạng cũng đã bị tổn thương, nếu không trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
-Nếu là Âm khí bình thường thì chỉ cầm tìm một số dược vật Thuần Dương bình thường là được nhưng mà Âm khí trong cơ thể của cô không phải là nhỏ, những thuốc kia không thể khống chế được bệnh tình, hiện tại đã hoàn toàn vô dụng rồi, trừ phi cô có thể tìm được Hỏa Linh quả trong truyền thuyết.
Diệp Phàm nhìn Tô Vũ Hinh, từ từ mà nói:
-Nhưng mà, với thể chất đặc thù của cô, mặc dù là Hỏa Linh quả cũng chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị được gốc…
-Vậy anh nói nên trị cho chị của tôi như thế nào?
Mắt thấy lời nói Diệp Phàm có ý sâu xa, hơn nữa lại nói năng rõ ràng mạch lạc, Tô Lưu Ly cũng đã không còn hoài nghi với Diệp Phàm, nàng liền mở miệng hỏi.
Phúc bá cũng muốn hỏi, không nghĩ tới Tô Lưu Ly lại hỏi trước vì thế ông ta liền khẩn trương nín thở.
Thậm chí ngay cả người bình tĩnh như Tô Vũ Hinh cũng tỏ ra khẩn trương, sắc mặt trắng bệch của nàng tỏ ra kích động.
-Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc.
Diệp Phàm không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề. Thân thể của hắn là Cực Dương, khí huyết trong cơ thể vô cùng thịnh vượng, bên trong Kình lực có chứa Dương khí nồng nặc, hoàn toàn có thể khu trừ Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh, nhưng muốn trị tận gốc thì chỉ có thể tiến hành ABC XYZ với Tô Vũ Hinh.
-Cái... cái gì? ?
Phúc bá nghe vậy, cả kinh trợn tròn ánh mắt, không thể tin nhìn vào Diệp Phàm, cảm giác kia giống như hoài nghi tai mình xuất hiện vấn đề.
Mà vẻ khẩn trương trên mặt 2 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đã biến mất thay vào đó là vẻ khiếp sợ.
Dường như các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm sẽ trả lời như vậy.
Sờ tay?
Chuyện phòng the?
Ở các nàng xem ra, đây không phải là chữa bệnh mà chính là đùa giỡn lưu manh.
-Tôi muốn khu trừ Âm khí trong cơ thể nàng, nhất định phải tiếp xúc da thịt với nàng…
Mắt thấy 3 người bị kinh ngốc tại chỗ, Diệp Phàm ý thức được lời của mình có chút không ổn, cố gắng giải thích rõ ràng.
Nhưng mà.
Không đợi hắn giải thích xong, Tô Lưu Ly đã lấy lại tinh thần chỉ thấy nàng chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, nổi giận mắng:
-Đồ lưu manh, tránh xa một chút.
-Trừ biện pháp kia thì không có biện pháp nào có thể trị cho cô, có bằng lòng hay không là do cô.
Mắt thấy Tô Lưu Ly tức giận, Diệp Phàm biết không có cách nào giải thích, dứt khoát ăn ngay nói thật.
Dưới ánh mặt trời, vẻ kích động cũng khẩn trương trên mặt Tô Vũ Hinh đã biến mất, lúc này nàng đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như trước.
Nàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cố gắng đem Diệp Phàm nhìn thấu, lại phát hiện ánh mắt Diệp Phàm không có chút tà niệm nào, bình tĩnh không chút gợn sóng.
-Lưu manh đáng chết, nếu anh không đi, đừng trách bổn tiểu thư không khách khí !
Tô Lưu Ly đã khó chịu với Diệp Phàm, lúc này thấy Diệp Phàm vẫn còn muốn lừa bịp Tô Vũ Hinh thì liền tức giận.
-Lưu Ly, đừng vô lý như thế.
Mặc dù ánh mắt Diệp Phàm không có chút tà niệm nào nhưng mà Tô Vũ Hinh cũng không tin cách trị bệnh của Diệp Phàm, vì thế nàng liền ngăn Tô Lưu Ly lại, sau đó nói với Diệp Phàm:
-Cảm ơn anh đã chẩn bệnh cho tôi, Phúc bá, chúng ta đi thôi.
Diệp Phàm nghe vậy, biết rõ Tô Vũ Hinh không tin lời mình, bất đắc dĩ nhún vai rồi xoay người rời đi.
-Chị Vũ Hinh, không nên tức giận vì loại người lưu manh này.
Đi đến chiếc Land Rover khí, Tô Lưu Ly cố gắng làm yên lòng Tô Vũ Hinh.
Tô Vũ Hinh cũng không trả lời, đưa mắt nhìn Diệp Phàm biến mất ở trong một rừng cây bên đường.
-Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư nói đúng, chúng ta không cần phải để lời nói của hắn ở trong lòng.
Dù là Phúc bá xem Diệp Phàm không phải là người đơn giản nhưng mà ông cũng không tin cách chữa bệnh của Diệp Phàm, lập tức trấn an Tô Vũ Hinh:
-Chử thần y có thể chữa được bệnh của tiểu thư.
-Phúc bá nói đúng.
Tô Lưu Ly vội vàng phụ họa:
-Chị Vũ Hinh, chị hãy nghĩ coi, 5 năm trước, khi bệnh WWW bùng nổ, đất nước chúng ta liền bị một trận hạo kiếp lớn, nếu không phải Chử thần y tham gia vào việc nghiên cứu chế thuốc thì nước chúng ta cũng đã xong rồi. Chử thần y có thể chữa được bệnh đó, huống hồ là bệnh trong người chị.
Bên tai nghe được lời an ủi của 2 người, trong lòng Tô Vũ Hinh ngầm thở dài.
Nàng biết trận hạo kiếp 5 năm trước, bởi vì Chử Huyền Cơ tham gia nghiên cứu chế tạo thuốc, cuối cùng cũng đã nghiên cứu ra thuốc chống lại loại vi rút WWW kia, cứu vớt nhân dân TQ.
Có thể nói, Chử Huyền Cơ đúng là anh hùng của TQ.
Nhân vật như vậy, không nói nàng là đời sau của Tô gia, chỉ sợ là những người nắm quyền kia khi thấy Chử Huyền Cơ cũng đều phải khách khí.
Cho nên, nàng không cho rằng Chử Huyền Cơ sẽ coi bệnh cho nàng, huống chi, dựa vào tin tức mà Tô gia nghe được, trước khi tràng hạo kiếp kia xảy ra thì có rất nhiều quan lại quyền quý đến cầu Chử Huyền Cơ, nhưng cuối cùng cũng phải ra về.
Nhưng mà.
Nàng không biết, lão gia hỏa người được TQ xưng là anh hùng kia lại chưa bao giờ nhắc đến 2 chữ anh hùng trước mặt một người.
Diệp Phàm.
PS: Bảng dịch của mềnh sẽ có một số thay đổi so với bảng CV, để nó phù hợp với văn hóa của chúng ta. Ngoài ra, những đoạn nào tự sướng của t.g, hạ thấp những quốc gia khác cũng sẽ bị mình cắt bỏ hết.