Chương 80
“Em gái, em nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi đến chỗ bác sĩ La.” Mễ Quan hạ cửa sổ xe bên chỗ Mễ Mị xuống một chút, sau đó quay đầu xe đi về hướng viện nghiên cứu của bác sĩ La. Dù thế nào đi nữa, anh ấy vẫn không yên tâm về sức khỏe của Mễ Mị.
Mễ Mị mệt mỏi gật đầu. Di chứng của vụ tai nạn ô tô kinh hoàng đó lại hiện lên trong đầu vào lúc này, toàn thân cô bủn rủn, có một cảm giác vô cùng bất lực. Nếu bây giờ bạn nhờ cô lấy điện thoại lên, chưa chắc cô đã cầm lên được.
“À, anh hai, anh đừng nói cho cha mẹ biết chuyện hôm nay nhé. Chúng ta đi kiểm tra không có vấn đề gì là được rồi.”
Mễ Quan im lặng gật đầu.
Thấy Mễ Quan đồng ý, cuối cùng cô cũng yên tâm mà ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu kiểm tra xong mà không có gì đáng lo ngại, trước hết đừng cho cha mẹ biết về chuyện này. Với tính cách của mẹ, nếu để bà biết được cô trải qua một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng như vậy, chắc chắn bà sẽ sợ đến phát khóc mất.
Còn về tên biến thái Ninh Tuấn Thần đó, đợi sau khi cô ngủ một giấc, nghỉ ngơi xong sẽ tính sổ với anh ta!
Trên đường đi Mễ Quan đã liên hệ trước với bác sĩ La, anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe tới viện nghiên cứu, vừa mới dừng xe đã lập tức tắt máy xuống xe, chạy sang bên chỗ ghế phụ đỡ Mễ Mị xuống.
Đôi chân của Mễ Mị vừa chạm xuống đất, bàn chân run rẩy đến mức suýt thì ngã, Mễ Quan đã nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Sao vậy?” Mễ Quan nghĩ rằng bệnh tình của em gái lúc này lại bộc phát rồi, lập tức lo lắng tới mức suýt nữa thì bế Mễ Mị lên rồi chạy vào trong viện nghiên cứu.
“Không sao, chân của em hơi yếu.” Mễ Mị bám lấy cánh tay của Mễ Quan, xấu hổ lắc đầu nói đùa với anh ấy: “Anh hai, anh đỡ em vào trong đi. Chân em bây giờ giống như hai miếng đậu phụ vậy.”
Mễ Quan nhẹ nhàng dìu em gái đi đến phòng khám bệnh của bác sĩ La, hai hàng lông mày nhăn nhó đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi. Hiếm khi thấy Mễ Quan là một người tùy tiện như vậy, tức giận đến mức toàn thân đều căng lên. Ninh Tuấn Thần thực sự đã chọc giận anh ấy rồi.
Bác sĩ La nhìn thấy Mễ Mị được dìu vào thì cảm thấy có gì đó không ổn, khi nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Mễ Mị, ông ấy sững người.
“Cảm thấy không thoải mái ở tim sao trong điện thoại không nói sớm!” Bác sĩ La tức giận gào lên với Mễ Quan, và ngay lập tức chuyển Mễ Mị đến phòng cấp cứu.
Mễ Mị vội xua tay giải thích với bác sĩ La: “Tim của cháu không có vấn đề gì, là do bây giờ toàn thân cháu không còn sức thôi.” Nói xong, cô đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của bác sĩ La dịu dàng nói: “Bác La, bây giờ cháu cảm thấy đau nhức khắp người rồi, bác giúp cháu kiểm tra xem có bị gì không với.”
Nghe vậy bác sĩ La lập tức thôi oán trách Mễ Quan, nghe Mễ Mị nói đôi chân yếu ớt của bản thân không còn tí sức lực nào, ông ấy nghĩ đến cô bé hẳn là đã bị vụ tai nạn xe hơi đó khiến cho hoảng sợ quá mức, lập tức hiểu ngay đó là di chứng do cơ bắp của cơ thể bị căng cơ khi bị tai nạn ô tô mang lại.
Mễ Mị ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại, bác sĩ La thì cẩn thận làm kiểm tra cơ thể cho cô, thực hiện một loạt các thao tác đo mạch đập của nhịp tim, huyết áp bài tiết ra hormone.
Sau khoảng nửa tiếng, bác sĩ La sau nhìn thấy tờ báo cáo kết quả mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể không có gì bất thường, chỉ là do đang quá căng thẳng thôi. Hai ngày tới có thể sẽ xuất hiện cảm giác đau nhức toàn thân, tinh thần cũng sẽ cảm thấy căng thẳng mệt mỏi, nên hai ngày này nhớ nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Nghe thấy bản thân mình vẫn ổn, Mễ Mị cũng tự thở phào nhẹ nhõm. Từ khi bắt đầu tới giờ cô vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh mạnh mẽ của mình, bây giờ thì đã chắc chắn là không có chuyện gì, nên tâm lý cũng thoải mái hơn chút, vừa mới thả lỏng được một chút, thì cảm giác kiệt sức lại kéo đến kèm theo cả chóng mặt.
“Bác sĩ La, bây giờ em gái tôi có thể về nhà được chưa?”
“Được rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ con bé đang hồi phục lại cơ thể, khoan hẵng uống thuốc linh tinh. Mấy ngày nay cố gắng ở nhà đừng đi ra ngoài, ổn định lại trạng thái tinh thần đã. Còn nữa nhớ chú ý giữ ấm cơ thể. Sức đề kháng của cơ thể lúc này rất dễ bị yếu đi, tuyệt đối đừng để bị bệnh.”
Bác sĩ La ở một bên dặn dò Mễ Quan, anh ấy đều ghi lại hết tất cả mọi thứ cực kỳ chi tiết. Mễ Mị ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại cảm thấy rất mệt mỏi muốn đi ngủ, những âm thanh xung quanh cô dần dần trở nên mơ hồ, đột nhiên, cô cảm thấy đôi má của mình bị một đôi tay chạm vào, dùng lực cực kỳ nhẹ véo má cô.
“Em gái đừng ngủ đó nha~ anh trai đưa em về nha, về nha rồi hẵng ngủ.”
Mễ Mị cố gắng ngước mắt lên, nhìn đôi mắt tròn xoe lấp lánh của Mễ Quan, anh ấy đang ngồi xổm xuống đối diện với cô, giọng điệu giống như đang dỗ dành đứa bé học mẫu giáo vậy.
“Phụt.” Cô không nhịn được cười nói: “Nhanh lên, nhanh lên, em buồn ngủ lắm rồi này!”
“Về nhà về nhà!”
Mễ Mị cười đến nỗi đôi mắt híp lại tạo thành hình trăng khuyết, dùng sức gật đầu lia lịa.
Hành động dỗ dành trẻ con của Mễ Quan này, giống như một dòng nước ấm áp, vô tình xua tan đi sự hoảng sợ do tai nạn xe hơi gây ra trong lòng cô, từ từ loại bỏ nó khỏi cơ thể.
Mễ Quan đưa Mễ Mị đang tràn đầy sức sống về nhà, trên đường đi liên tục nói chuyện với cô, sợ cô sẽ ngủ quên trên xe mất. Bây giờ đã là cuối thu rồi, nhiệt độ ngoài trời mỗi ngày một thấp hơn, vì lo lắng cho cơ thể của cô, tốt nhất vẫn nên về nhà rồi ngủ thì hơn.
Bây giờ vẫn còn sớm, nên không có ai ở nhà. Mễ Mị về đến nhà trực tiếp chạy thẳng về phòng của mình.
Cuối cùng cũng trở về nơi quen thuộc rồi, cô ném chiếc ba lô sang một bên, sau đó nằm dài người trên chiếc sô pha nhỏ.
Phù! Mệt quá…
Khoảng thời gian đi đường đó, cô đã cố gắng để chống lại cơn buồn ngủ, nên bây giờ cảm giác buồn ngủ ngược lại cũng không còn rõ ràng nữa. Mễ Mị nằm dài trên sô pha nghỉ ngơi, nghỉ tới việc lát nữa sẽ đi tắm.
Lúc này điện thoại trong túi áo của cô vang lên, Mễ Mị dùng ngón tay thon dài mềm mại như sợi mì của cô rút điện thoại ra xem, là số của Kinh Hoằng Hiên.
Cô xoa xoa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình mỉm cười rồi bắt máy.
“Alo~”
“Em có bị sao không!” Ngay khi vừa bắt máy, âm thanh lo lắng của Kinh Hoằng Hiên lập tức át đi tiếng trả lời điện thoại của cô: “Tai nạn có nghiêm trọng không? Em có bị thương không?”
Anh biết cô xảy ra tai nạn xe rồi!
Ý thức được điều này, Mễ Mị lập tức cảm thấy có chút tủi thân. Ngay giờ phút này cô cũng không muốn giả vờ như mình không sao nữa, cúi đầu khều khều khuy áo của mình, tủi thân đáp: “Em không sao, giờ em đang ở nhà rồi.”
Cô vừa dứt lời, ngay lập tức đầu dây bên kia truyền tới tiếng chuông cửa. Cùng lúc đó còn có tiếng của anh trai cô: “Ơ? Hoằng Hiên sao cậu lại tới đây?”
Mễ Mị lập tức trợn tròn mắt, cô đứng dậy vội vàng mở cửa phòng, còn chưa kịp bước hai bước, đã gặp Kinh Hoằng Hiên đang sải bước đi về phía cô ở chân cầu thang.
Cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, Mễ Mị chỉ cảm thấy thời gian và không gian dường như ngưng đọng lại trước mắt cô, chỉ có người đó là đang cử động, hừng hực tràn đầy nhiệt huyết.
Không chần chừ mà tiến lại gần cô.
Cô được người đó ôm trong vòng tay vừa rộng vừa ấm áp.
Lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên nóng như lửa, hơi thở gấp gáp từ giữa cổ của anh, còn mang theo một chút run rẩy. Mễ Mị cảm thấy không chỉ cơ thể của cô được anh ôm, đến cả linh hồn của cô, cũng toàn là mùi hương của anh.
Cô đưa hai cánh tay lên dịu dàng ôm lại anh.
May quá em không sao.
Thật tốt khi có em bên cạnh anh.
“Khụ khụ, cái đó...” Mễ Quan đứng làm bức tường cả nửa ngày, thật sự là không nhịn được nữa rồi.
Anh ấy ra mở cửa nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, còn chưa kịp nói gì, đã bị Kinh Hoằng Hiên vòng qua người trực tiếp xông lên phòng của Mễ Mị.
Anh ấy đi phía sau hai người họ, vừa lên đến tầng hai đã thấy hai người đang ôm nhau.
Anh ấy hiểu được cái cảm xúc đó. Nhưng mà có phải là Kinh Hoằng Hiên ôm hơi lâu rồi không?
Đang ở nhà của anh ấy mà! Còn ôm nữa là bố mẹ tới về nhà bây giờ đó!
Mễ Mị là phản ứng lại trước, khi nghe thấy tiếng của anh trai mình, cô nhẹ nhàng đẩy Kinh Hoằng Hiên ra.
Lúc này Kinh Hoằng Hiên cũng yên tâm rồi mới nhận ra, tay mình vẫn đang run lên. Anh nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng buông Mễ Mị ra, sau đó quay sang nói với Mễ Quan: “Mễ Quan, để tôi và Mị Mị ở riêng một lúc.”
Anh không để ý tới Mễ Quan đang ở bên cạnh. Anh chỉ muốn chắc chắn về sự hiện diện của Mễ Mị.
Lần đầu tiên Mễ Quan bị hỏi câu hỏi như vậy, có cảm giác chẳng biết nói gì nữa. Anh ấy nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Vỗ nhẹ vào vai của Kinh Hoằng Hiên: “Chăm sóc tốt cho em gái tôi!”
Mễ Quan quay người lại vẫy vẫy tay, nhường lại không gian trống cho hai người họ.
“Anh vô phòng của em đi.” Mễ Mị nắm tay Kinh Hoằng Hiên kéo về phòng của mình. Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn để Mễ Mị dẫn đi, ánh mắt của anh dán chặt lên người cô.
“Em có bị thương không? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?” Kinh Hoằng Hiên nâng khuôn mặt của Mễ Mị lên khắc sâu hình ảnh này vào trong lòng mình, ánh mắt tràn đầy lo lắng đau xót.
Tai nạn xe hơi, tại sao lại là tai nạn xe hơi chứ!
“Em không bị thương, chỉ là thấy hơi sợ thôi.” Mễ Mị cảm động trước cảm xúc ở trong ánh mắt của anh, vì để chứng minh rằng mình không sao cô còn xoay hai vòng ở trước mặt anh.
“Em đi khám bác sĩ rồi, thật sự không sao cả!”
Nghe thấy Mễ Mị nói bản thân không hề bị thương, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được buông xuống.
Sau khi nhận được tin tức ngay lập tức anh lên xe lao như bay tới, trước mắt anh không ngừng hiện lên hình ảnh đẫm máu đó, trước khi gặp được Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên gần như là đã mất trí.
“Nói mới nhớ, sao anh biết em đang ở nhà vậy?”
Một tay của Kinh Hoằng Hiên nắm lấy cổ tay của Mễ Mị, dùng ngón tay cái xoa xoa mặt đồng hồ trên cổ tay của cô. Mễ Mị nhìn theo ánh mắt của anh lập tức nhận ra.
À đúng ha! Trên người cô có thiết bị định vị mà Kinh Hoằng Hiên đã đưa cho cô mà. Chả trách mà anh ngay lập tức đã tìm được cô.
Kinh Hoằng Hiên lại ôm Mễ Mị vào lòng.
“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.” Kinh Hoằng Hiên vô thức lẩm bẩm, đột nhiên! Hai cánh tay anh cứng đờ. Ánh mắt tràn đầy sự hoang mang.
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu…
Sẽ không để em xảy ra chuyện gì…
Câu nói này, có phải anh đã từng nói rồi không?
Thình thịch!
Nghe tiếng nói thì thầm bên tai, trong lòng Mễ Mị có cảm giác rất kỳ lạ, tự nhiên nhịp tim đập loạn xạ.
Hử? Câu nói này nghe quen quen... trong kí ức đã từng có ai nói với cô sao?
Còn chưa đợi cô nghĩ tại sao lại như vậy, thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng thở gấp kịch liệt của Kinh Hoằng Hiên, đồng thời cơ thể đang ở trong vòng tay cô bắt đầu run rẩy.
“A!” Tiếng rên rỉ trong đau đớn không thể kiềm chế vang lên bên tai cô.
Mễ Mị hoảng sợ ôm lấy Kinh Hoằng Hiên.
“Kinh Hoằng Hiên! Anh bị sao vậy?”
- -----oOo------
Mễ Mị mệt mỏi gật đầu. Di chứng của vụ tai nạn ô tô kinh hoàng đó lại hiện lên trong đầu vào lúc này, toàn thân cô bủn rủn, có một cảm giác vô cùng bất lực. Nếu bây giờ bạn nhờ cô lấy điện thoại lên, chưa chắc cô đã cầm lên được.
“À, anh hai, anh đừng nói cho cha mẹ biết chuyện hôm nay nhé. Chúng ta đi kiểm tra không có vấn đề gì là được rồi.”
Mễ Quan im lặng gật đầu.
Thấy Mễ Quan đồng ý, cuối cùng cô cũng yên tâm mà ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu kiểm tra xong mà không có gì đáng lo ngại, trước hết đừng cho cha mẹ biết về chuyện này. Với tính cách của mẹ, nếu để bà biết được cô trải qua một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng như vậy, chắc chắn bà sẽ sợ đến phát khóc mất.
Còn về tên biến thái Ninh Tuấn Thần đó, đợi sau khi cô ngủ một giấc, nghỉ ngơi xong sẽ tính sổ với anh ta!
Trên đường đi Mễ Quan đã liên hệ trước với bác sĩ La, anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe tới viện nghiên cứu, vừa mới dừng xe đã lập tức tắt máy xuống xe, chạy sang bên chỗ ghế phụ đỡ Mễ Mị xuống.
Đôi chân của Mễ Mị vừa chạm xuống đất, bàn chân run rẩy đến mức suýt thì ngã, Mễ Quan đã nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Sao vậy?” Mễ Quan nghĩ rằng bệnh tình của em gái lúc này lại bộc phát rồi, lập tức lo lắng tới mức suýt nữa thì bế Mễ Mị lên rồi chạy vào trong viện nghiên cứu.
“Không sao, chân của em hơi yếu.” Mễ Mị bám lấy cánh tay của Mễ Quan, xấu hổ lắc đầu nói đùa với anh ấy: “Anh hai, anh đỡ em vào trong đi. Chân em bây giờ giống như hai miếng đậu phụ vậy.”
Mễ Quan nhẹ nhàng dìu em gái đi đến phòng khám bệnh của bác sĩ La, hai hàng lông mày nhăn nhó đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi. Hiếm khi thấy Mễ Quan là một người tùy tiện như vậy, tức giận đến mức toàn thân đều căng lên. Ninh Tuấn Thần thực sự đã chọc giận anh ấy rồi.
Bác sĩ La nhìn thấy Mễ Mị được dìu vào thì cảm thấy có gì đó không ổn, khi nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Mễ Mị, ông ấy sững người.
“Cảm thấy không thoải mái ở tim sao trong điện thoại không nói sớm!” Bác sĩ La tức giận gào lên với Mễ Quan, và ngay lập tức chuyển Mễ Mị đến phòng cấp cứu.
Mễ Mị vội xua tay giải thích với bác sĩ La: “Tim của cháu không có vấn đề gì, là do bây giờ toàn thân cháu không còn sức thôi.” Nói xong, cô đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của bác sĩ La dịu dàng nói: “Bác La, bây giờ cháu cảm thấy đau nhức khắp người rồi, bác giúp cháu kiểm tra xem có bị gì không với.”
Nghe vậy bác sĩ La lập tức thôi oán trách Mễ Quan, nghe Mễ Mị nói đôi chân yếu ớt của bản thân không còn tí sức lực nào, ông ấy nghĩ đến cô bé hẳn là đã bị vụ tai nạn xe hơi đó khiến cho hoảng sợ quá mức, lập tức hiểu ngay đó là di chứng do cơ bắp của cơ thể bị căng cơ khi bị tai nạn ô tô mang lại.
Mễ Mị ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại, bác sĩ La thì cẩn thận làm kiểm tra cơ thể cho cô, thực hiện một loạt các thao tác đo mạch đập của nhịp tim, huyết áp bài tiết ra hormone.
Sau khoảng nửa tiếng, bác sĩ La sau nhìn thấy tờ báo cáo kết quả mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể không có gì bất thường, chỉ là do đang quá căng thẳng thôi. Hai ngày tới có thể sẽ xuất hiện cảm giác đau nhức toàn thân, tinh thần cũng sẽ cảm thấy căng thẳng mệt mỏi, nên hai ngày này nhớ nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Nghe thấy bản thân mình vẫn ổn, Mễ Mị cũng tự thở phào nhẹ nhõm. Từ khi bắt đầu tới giờ cô vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh mạnh mẽ của mình, bây giờ thì đã chắc chắn là không có chuyện gì, nên tâm lý cũng thoải mái hơn chút, vừa mới thả lỏng được một chút, thì cảm giác kiệt sức lại kéo đến kèm theo cả chóng mặt.
“Bác sĩ La, bây giờ em gái tôi có thể về nhà được chưa?”
“Được rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ con bé đang hồi phục lại cơ thể, khoan hẵng uống thuốc linh tinh. Mấy ngày nay cố gắng ở nhà đừng đi ra ngoài, ổn định lại trạng thái tinh thần đã. Còn nữa nhớ chú ý giữ ấm cơ thể. Sức đề kháng của cơ thể lúc này rất dễ bị yếu đi, tuyệt đối đừng để bị bệnh.”
Bác sĩ La ở một bên dặn dò Mễ Quan, anh ấy đều ghi lại hết tất cả mọi thứ cực kỳ chi tiết. Mễ Mị ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại cảm thấy rất mệt mỏi muốn đi ngủ, những âm thanh xung quanh cô dần dần trở nên mơ hồ, đột nhiên, cô cảm thấy đôi má của mình bị một đôi tay chạm vào, dùng lực cực kỳ nhẹ véo má cô.
“Em gái đừng ngủ đó nha~ anh trai đưa em về nha, về nha rồi hẵng ngủ.”
Mễ Mị cố gắng ngước mắt lên, nhìn đôi mắt tròn xoe lấp lánh của Mễ Quan, anh ấy đang ngồi xổm xuống đối diện với cô, giọng điệu giống như đang dỗ dành đứa bé học mẫu giáo vậy.
“Phụt.” Cô không nhịn được cười nói: “Nhanh lên, nhanh lên, em buồn ngủ lắm rồi này!”
“Về nhà về nhà!”
Mễ Mị cười đến nỗi đôi mắt híp lại tạo thành hình trăng khuyết, dùng sức gật đầu lia lịa.
Hành động dỗ dành trẻ con của Mễ Quan này, giống như một dòng nước ấm áp, vô tình xua tan đi sự hoảng sợ do tai nạn xe hơi gây ra trong lòng cô, từ từ loại bỏ nó khỏi cơ thể.
Mễ Quan đưa Mễ Mị đang tràn đầy sức sống về nhà, trên đường đi liên tục nói chuyện với cô, sợ cô sẽ ngủ quên trên xe mất. Bây giờ đã là cuối thu rồi, nhiệt độ ngoài trời mỗi ngày một thấp hơn, vì lo lắng cho cơ thể của cô, tốt nhất vẫn nên về nhà rồi ngủ thì hơn.
Bây giờ vẫn còn sớm, nên không có ai ở nhà. Mễ Mị về đến nhà trực tiếp chạy thẳng về phòng của mình.
Cuối cùng cũng trở về nơi quen thuộc rồi, cô ném chiếc ba lô sang một bên, sau đó nằm dài người trên chiếc sô pha nhỏ.
Phù! Mệt quá…
Khoảng thời gian đi đường đó, cô đã cố gắng để chống lại cơn buồn ngủ, nên bây giờ cảm giác buồn ngủ ngược lại cũng không còn rõ ràng nữa. Mễ Mị nằm dài trên sô pha nghỉ ngơi, nghỉ tới việc lát nữa sẽ đi tắm.
Lúc này điện thoại trong túi áo của cô vang lên, Mễ Mị dùng ngón tay thon dài mềm mại như sợi mì của cô rút điện thoại ra xem, là số của Kinh Hoằng Hiên.
Cô xoa xoa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình mỉm cười rồi bắt máy.
“Alo~”
“Em có bị sao không!” Ngay khi vừa bắt máy, âm thanh lo lắng của Kinh Hoằng Hiên lập tức át đi tiếng trả lời điện thoại của cô: “Tai nạn có nghiêm trọng không? Em có bị thương không?”
Anh biết cô xảy ra tai nạn xe rồi!
Ý thức được điều này, Mễ Mị lập tức cảm thấy có chút tủi thân. Ngay giờ phút này cô cũng không muốn giả vờ như mình không sao nữa, cúi đầu khều khều khuy áo của mình, tủi thân đáp: “Em không sao, giờ em đang ở nhà rồi.”
Cô vừa dứt lời, ngay lập tức đầu dây bên kia truyền tới tiếng chuông cửa. Cùng lúc đó còn có tiếng của anh trai cô: “Ơ? Hoằng Hiên sao cậu lại tới đây?”
Mễ Mị lập tức trợn tròn mắt, cô đứng dậy vội vàng mở cửa phòng, còn chưa kịp bước hai bước, đã gặp Kinh Hoằng Hiên đang sải bước đi về phía cô ở chân cầu thang.
Cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, Mễ Mị chỉ cảm thấy thời gian và không gian dường như ngưng đọng lại trước mắt cô, chỉ có người đó là đang cử động, hừng hực tràn đầy nhiệt huyết.
Không chần chừ mà tiến lại gần cô.
Cô được người đó ôm trong vòng tay vừa rộng vừa ấm áp.
Lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên nóng như lửa, hơi thở gấp gáp từ giữa cổ của anh, còn mang theo một chút run rẩy. Mễ Mị cảm thấy không chỉ cơ thể của cô được anh ôm, đến cả linh hồn của cô, cũng toàn là mùi hương của anh.
Cô đưa hai cánh tay lên dịu dàng ôm lại anh.
May quá em không sao.
Thật tốt khi có em bên cạnh anh.
“Khụ khụ, cái đó...” Mễ Quan đứng làm bức tường cả nửa ngày, thật sự là không nhịn được nữa rồi.
Anh ấy ra mở cửa nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, còn chưa kịp nói gì, đã bị Kinh Hoằng Hiên vòng qua người trực tiếp xông lên phòng của Mễ Mị.
Anh ấy đi phía sau hai người họ, vừa lên đến tầng hai đã thấy hai người đang ôm nhau.
Anh ấy hiểu được cái cảm xúc đó. Nhưng mà có phải là Kinh Hoằng Hiên ôm hơi lâu rồi không?
Đang ở nhà của anh ấy mà! Còn ôm nữa là bố mẹ tới về nhà bây giờ đó!
Mễ Mị là phản ứng lại trước, khi nghe thấy tiếng của anh trai mình, cô nhẹ nhàng đẩy Kinh Hoằng Hiên ra.
Lúc này Kinh Hoằng Hiên cũng yên tâm rồi mới nhận ra, tay mình vẫn đang run lên. Anh nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng buông Mễ Mị ra, sau đó quay sang nói với Mễ Quan: “Mễ Quan, để tôi và Mị Mị ở riêng một lúc.”
Anh không để ý tới Mễ Quan đang ở bên cạnh. Anh chỉ muốn chắc chắn về sự hiện diện của Mễ Mị.
Lần đầu tiên Mễ Quan bị hỏi câu hỏi như vậy, có cảm giác chẳng biết nói gì nữa. Anh ấy nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Vỗ nhẹ vào vai của Kinh Hoằng Hiên: “Chăm sóc tốt cho em gái tôi!”
Mễ Quan quay người lại vẫy vẫy tay, nhường lại không gian trống cho hai người họ.
“Anh vô phòng của em đi.” Mễ Mị nắm tay Kinh Hoằng Hiên kéo về phòng của mình. Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn để Mễ Mị dẫn đi, ánh mắt của anh dán chặt lên người cô.
“Em có bị thương không? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?” Kinh Hoằng Hiên nâng khuôn mặt của Mễ Mị lên khắc sâu hình ảnh này vào trong lòng mình, ánh mắt tràn đầy lo lắng đau xót.
Tai nạn xe hơi, tại sao lại là tai nạn xe hơi chứ!
“Em không bị thương, chỉ là thấy hơi sợ thôi.” Mễ Mị cảm động trước cảm xúc ở trong ánh mắt của anh, vì để chứng minh rằng mình không sao cô còn xoay hai vòng ở trước mặt anh.
“Em đi khám bác sĩ rồi, thật sự không sao cả!”
Nghe thấy Mễ Mị nói bản thân không hề bị thương, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được buông xuống.
Sau khi nhận được tin tức ngay lập tức anh lên xe lao như bay tới, trước mắt anh không ngừng hiện lên hình ảnh đẫm máu đó, trước khi gặp được Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên gần như là đã mất trí.
“Nói mới nhớ, sao anh biết em đang ở nhà vậy?”
Một tay của Kinh Hoằng Hiên nắm lấy cổ tay của Mễ Mị, dùng ngón tay cái xoa xoa mặt đồng hồ trên cổ tay của cô. Mễ Mị nhìn theo ánh mắt của anh lập tức nhận ra.
À đúng ha! Trên người cô có thiết bị định vị mà Kinh Hoằng Hiên đã đưa cho cô mà. Chả trách mà anh ngay lập tức đã tìm được cô.
Kinh Hoằng Hiên lại ôm Mễ Mị vào lòng.
“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.” Kinh Hoằng Hiên vô thức lẩm bẩm, đột nhiên! Hai cánh tay anh cứng đờ. Ánh mắt tràn đầy sự hoang mang.
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu…
Sẽ không để em xảy ra chuyện gì…
Câu nói này, có phải anh đã từng nói rồi không?
Thình thịch!
Nghe tiếng nói thì thầm bên tai, trong lòng Mễ Mị có cảm giác rất kỳ lạ, tự nhiên nhịp tim đập loạn xạ.
Hử? Câu nói này nghe quen quen... trong kí ức đã từng có ai nói với cô sao?
Còn chưa đợi cô nghĩ tại sao lại như vậy, thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng thở gấp kịch liệt của Kinh Hoằng Hiên, đồng thời cơ thể đang ở trong vòng tay cô bắt đầu run rẩy.
“A!” Tiếng rên rỉ trong đau đớn không thể kiềm chế vang lên bên tai cô.
Mễ Mị hoảng sợ ôm lấy Kinh Hoằng Hiên.
“Kinh Hoằng Hiên! Anh bị sao vậy?”
- -----oOo------