Chương 79
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Đau! Đau quá!
Anh chưa từng cảm thấy đau như vậy!
Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn được nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu. Mười ngón tay trắng bệch, móng tay bám chặt da đầu.
Giống như có một cái búa liên tục đập vào đầu, phá hủy tất cả mọi thứ, khiến cho cơ thể anh tách ra từng mảnh.
"Á á —— Á!! —— Á Á!"
Kinh Hoằng Hiên cắn chặt môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi. Từ quen thuộc, đến không quen thuộc lướt qua trong đầu anh, nhanh đến mức anh không kịp suy nghĩ, có thứ gì muốn thoát ra khỏi đầu của anh, muốn phá hủy bộ não của anh! Đây chính là linh hồn được ẩn sâu đằng sau con người của anh.
À! Lại là cậu, lần trước cảm ơn cậu đã giúp tôi.
...
Lại được gặp nhau, chúng ta thực sự rất có duyên ~
...
Giới thiệu với mọi người, đây là chú mèo nhà tôi đang nuôi, nó tên là Mễ Đường!
...
Kinh Hoằng Hiên túm chặt lấy tóc, khuôn mặt anh nhăn nhó. Lúc này, tai của anh truyền đến một giọng nói quen thuộc, quen đến mức anh có thể gọi được tên của người đó. Đó... chính là...
Mấy ngày này vì sao anh lại tránh mặt em, lại còn không chịu nhận điện thoại của em?
...
Anh đúng là cái đồ đầu gỗ! Tạm biệt!
...
Anh, anh đã làm sai điều gì? Xin em, đừng giận anh nữa...
...
"Á —— Đừng!" Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trong lòng mình rất buồn, những giọt nước mắt chảy xuống, anh cố đưa tay ra để với, anh cảm thấy mình sắp chạm tay tới.
Em không phải người sai, anh mới là người có lỗi. Tại anh hết! Anh... Anh đang làm cái gì vậy?
Tất cả những hình ảnh đó đều xuất hiện ở trong đầu anh, và cuối cùng, khung cảnh đó lại xuất hiện, nó đã khắc sâu vào trong trái tim của anh.
Cơ thể của cô gái tràn ngập máu, màu đỏ tươi, rất chói mắt. Đôi mắt anh cũng biến thành màu đỏ.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên! Anh vẫn ổn chứ! Anh có nghe thấy tiếng em nói không?" Mễ Mị bật khóc nức nở, mới một giây trước người đàn ông vẫn có khỏe mạnh, đột nhiên một giây sau anh đau đớn gầm lên. Mễ Mị theo bản năng, vội vàng ôm chặt lấy Kinh Hoằng Hiên, cô không ngừng gọi tên anh.
Mễ Mị cảm thấy cơ thể của anh dần cứng lại, anh ngất lịm đi, tay của cô chạm vào khuôn mặt anh.
Nhất thời! Cô hốt hoảng, quên sạch những mình sắp sửa nói.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ như máu, nhìn anh giống như chú sói cô đơn, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em chờ anh đến tìm em nhé!"
Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Rầm một tiếng! Suy nghĩ trong đầu cô muốn nổi tung. Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, khóe môi mở ra rồi khép lại, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát được.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên. Mễ Mị quay lại nhìn, cô phát hiện tia sáng đó phát ra từ trong balo. Nó từ từ di chuyển và bao quanh toàn bộ cơ thể của Kinh Hoằng Hiên.
Một giây sau, Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt lại, dần mất đi ý thức.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên!"
Mễ Mị hoảng sợ liên tục gọi tên Kinh Hoằng Hiên, cô vội đỡ lấy cơ thể anh. Vì quá nặng nên cô không thể đỡ được, may mà có chiếc ghế sofa đỡ cơ thể hai người lại. Khung cảnh trước mặt dần biến thành màu đen. Cô hít thở một hơi, trong đầu cô vang lên âm thanh khởi động của hệ thống.
[Kích hoạt chương trình P, tích—— mã hiệu trùng hợp, khởi động chương trình tự bảo vệ. ]
[ Hệ thống tiến hành khởi động, 5 giây sau sẽ chuyển sang trạng thái hôn mê. ]
[ Thời gian bắt đầu đếm ngược: 5/4/3... ]
Cùng lúc đó! Giọng nói Tam Vĩ vang lên: "Mễ Mị, tôi đưa cô vào không gian bên trong hệ thống!"
Khung cảnh trước mặt đột nhiên biến đổi, Mễ Mị lúc mở mắt ra, phát hiện mình đã ở không gian bên trong hệ thống.
"Tam Vĩ!" Mễ Mị nhìn thấy Tam Vĩ đang đứng cô. Gặp lại Tam Vĩ, cô cảm thấy mình đã tìm được vị cứu tinh, trong lúc cô đang bị rơi vào đường cùng thì phát hiện lối thoát ở ngay trước mặt cô, cô vui mừng đến mức bật khóc: "Tam Vĩ, xin cậu hãy giúp tôi, cầu xin cậu hãy cứu lấy Kinh Hoằng Hiên! Vừa nãy anh ấy đột nhiên đau đầu, cơ thể căng cứng..."
"Cô không được di chuyển!" Khuôn mặt Tam Vĩ đột nhiên trở nên căng thẳng, không đợi cô nói hết câu đã ngay lập tức đưa tay ra ngăn cản Mễ Mị.
Mễ Mị ngơ ngác, cô nhìn thấy hướng Tam Vĩ chỉ, lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô với Tam Vĩ đang ở trong vòng tròn bảo vệ. Cô định hỏi Tam Vĩ đã có chuyện gì xảy ra, lúc này cô mới để ý đến kỳ lạ ở nơi đây.
Không gian hệ thống biến thành màu trắng, không có bất cứ đồ vật gì.
Mà lúc này, ở giữa không gian, ở ngay phía dưới chỗ cô và Tam Vĩ đang đứng, xuất hiện một tủ pha lê hình chủ nhật, cái tủ pha lê đó đang bay lơ lửng giữa không trung, pha lê trong suốt, ở chính giữa có một người đang nằm yên bất động.
Kinh Hoằng Hiên!
Hả!!
Mễ Mị khiếp sợ, cô che miệng lại, tại sao Kinh Hoằng Hiên lại xuất hiện ở đây?!
"Mễ Mị, cô đi theo tôi, chúng ta sẽ di chuyển đến phòng điều trị." Tam Vĩ nắm chặt lấy tay của Mễ Mị, từ trong túi lôi ra viên ngọc màu vàng, đưa nó cho cô: "Ở chính giữa phòng sửa chữa có một khe năng lượng, cô nhớ thả viên ngọc xuống đó."
"Cái gì cơ?" Mễ Mị ngơ ngác nhìn viên ngọc đang cầm trong tay. Có quá nhiều chuyện xảy ra cô vẫn chưa load kịp.
Tam Vĩ vỗ nhẹ vào tay của cô, dịu dàng nói: "Cô cứ thả viên ngọc này xuống trước đi, sau đó tôi giải thích cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện."
Đôi mắt Mễ Mị hiện lên sự khó hiểu, cô khẽ gật đầu, sao đó nhìn về hướng Tam Vĩ đang chỉ, hai người từ từ di chuyển đến phòng trị liệu, và ngay lập tức tìm khe hở kia.
Bọn cô ngày càng tiến lại gần, khuôn mặt Kinh Hoằng Hiên ngày càng hiện rõ, chờ đến khi cả hai bọn cô chỉ còn cách phòng trị liệu khoảng tầm vài mét. Mễ Mị đột nhiên không thể tiến lại gần được nửa, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy.
Ở trong trạng thái này, cơ thể anh đã không còn hơi thở, anh yên bất động trong chiếc hộp pha lê.
Tam Vĩ khẽ thở dài, cầm lấy viên ngọc màu vàng ném vào khe hở năng lực. Mễ Mị dùng cơ thể mình đang ngăn lực cản ở phía bên dưới.
Đôi lông mi dài che khuất đôi mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt của cô.
"Tại sao anh ấy lại nằm trong này. Viên ngọc đó..." Mễ Mị hít sâu một hơi, cô quay sang hỏi Tam Vĩ: "Thực sự có thể cứu được anh ấy..."
Tam Vĩ bất ngờ. Hóa ra, Mễ Mị nghi ngờ cậu ấy đang muốn hãm hại Kinh Hoằng Hiên...
"Hầy." Tam vĩ dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu: "Yên tâm, viên ngọc đó dùng để bổ sung thêm năng lượng bên trong phòng trị liệu, có thể khiến cho linh hồn của anh ấy nhanh chóng hồi phục."
"Tôi biết bây giờ cô đang rất bối rối. Nhưng, xin cô hãy tin tưởng tôi." Tam vĩ nở nụ cười an ủi Mễ Mị.
Lông mi của Mễ Mị khẽ run lên, cô cảm thấy rất xấu hổ, nước mắt liên tục trào ra: "Tôi xin lỗi, tôi, tôi... "
"Không sao đâu. Đối với một người bình thường mà nói, những gì cô đang làm đều rất tốt."
"Anh ấy chính là chủ nhân của hệ thống, ở trong không gian này, không ai có thể hại anh ấy."
Những lời nói của Diêu Tam Vĩ giống như tiếng sét đánh bên tai. Mễ Mị đột nhiên quay sang nhìn người trước mặt, đây thực sự là chuyện rất khó tin, cô không biết nên nói gì.
Tam Vĩ nghiêm túc nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm trong phòng trị liệu, cậu ấy từ tốn giải thích: "Tôi không hề kéo anh ấy vào đây."
"Là do anh ấy mở chương trình P lên."
"Kinh Hoằng Hiên, cũng giống như tôi. Đều là kiểm soát viên."
——
——
Viên ngọc màu vàng từ từ xuyên qua khe hở năng lượng, viên ngọc tỏa ra ánh sáng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó tụ lại biến thành năng lượng trên đầu Kinh Hoằng Hiên, tạo thành hình ngôi sao.
"Anh ấy, sẽ ổn chứ?" Mễ Mị lo lắng nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô buồn bã hỏi.
Tam vĩ dịu dàng an ủi cô: "Không sao đâu. Cô đừng có lo lắng."
"Tôi không thể thoát ra được vòng tròn bảo vệ cô tạo ra. Bây giờ, cô hãy làm theo những gì tôi nói, tạm thời chúng ta cố gắng mở rộng vòng tròn bảo vệ." Tam vĩ chỉ vào tấm bảng điều khiển ở gần chỗ Mễ Mị đang đứng, thở dài bất lực. Cũng bởi vì cậu ấy quá thấp, nên không thể với tới được.
Đúng vậy, cái vòng tròn tí tẹo này, chính là không gian hệ thống gần hơn 100 mét vuông của Mễ Mị lúc trước.
Nhìn theo hướng Tam Vĩ chỉ, bàn điều khiển chỉ rộng khoảng tầm 5 đến 6m. Cuối cùng hai người bọn họ không phải đứng chen chúc nữa.
Mễ Mị cùng Tam Vĩ vẫn kiểu ngồi quen thuộc, mặt đối mặt, chân xếp bằng, ngồi đối diện nhìn nhau.
Ở bên cạnh hai người chính là phòng trị liệu, Kinh Hoằng Hiên giống như một vị hoàng tử đang ngủ say.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mễ Mị sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêm túc hỏi.
"Lần trước sau khi chào tạm biệt cô và khởi động lại hệ thống, tôi bắt đầu đi điều tra mọi chuyện. Lúc này tôi phát hiện, đây là một hệ thống đã được lập trình từ trước. Chủ nhân của nó đã khởi động lại nó và ép nó trở về nguyên bản. Tôi nghĩ người đó đã đưa hệ thống cho cô, đó lý do vì sao cô có thể an toàn xuyên đến thế giới này. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được cách khôi phục lại hệ thống, thì nó chuyển chế độ tự bảo vệ."
Chương trình P được khởi động. Chương trình P do chính kiểm soát viên lập trình và cài vào trong hệ thống của mình. Trong quá trình làm việc, phát hiện chủ nhân bị thương hoặc nguy hiểm tính mạng. Chương trình P sẽ tự khỏi động, đưa kiểm soát viên tiến vào phòng điều trị. Tương tự giống như bàn tay vàng.
Khi chương trình P đang hoạt động, nó sẽ tạo ra một không gian riêng và phòng điều trị để bảo vệ chủ nhân của mình, ngoài trừ chủ nhân hệ thống ra, thì bất cứ kẻ nào cũng không được phép xâm phạm.
Tuy hệ thống cài trên người Mễ Mị, khi chương trình P khởi động, cô vẫn được phép tiến vào. Còn Tam Vĩ thì không được phép, và cậu ấy cần phải nhờ đến sự giúp đỡ Mễ Mị. Vì cậu ấy không có quyền được tiến vào hệ thống.
Lần trước, Tam Vĩ đưa vòng bảo vệ cho Mễ Mị, thực ra cậu ấy tự thoát ra vòng chắn hệ thống đưa cho cô. Mễ Mị còn không biết cách mở hệ thống, chứa đừng nói đến cách điều khiển. Nên chắc chắn cô không hề biết điều này.
Dù gì cô không phải là kiểm soát viên. Nên Tam Vĩ cũng không có ý định cho nói cho biết.
Lúc Mễ Mị nhận được vòng bảo vệ, còn tưởng đó là món quà mà Tam Vĩ tặng cho cô, còn nghĩ chủ nhân chiếc vòng đó chính là Tam Vĩ.
Kinh Hoằng Hiên có thể khởi động chương trình P, bởi vì anh, chính là chủ nhân thực sự của hệ thống.
Và lúc cài đặt chương trình P, anh đã đặt rất nhiều kim cương bảo vệ.
Việc Kinh Hoằng Hiên bị đau đầu thực ra do linh hồn anh bị tổn thương, vì anh là kiểm soát viên, nên ngay lập tức được triệu hồi hệ thống để điều trị.
Lúc trước mọi chuyện vẫn ổn, nên năng lượng linh hồn bị phong ấn, hoặc đang trong trạng thái ngủ đông tự bảo vệ, và bây giờ đã hồi phục lại.
Bởi vì Mễ Mị xảy ra tai nạn giao thông, đó là một ký ức quan trọng giúp anh đánh thức trí nhớ, anh đã bị kích thích và dẫn đến việc thức tỉnh linh hồn. Bởi vì năng lượng chưa đủ, nên chương trình P tự khởi động
Còn về lý do tại sao Kinh Hoằng Hiên lại đưa hệ thống cho cô, phải chờ Kinh Hoằng Hiên tỉnh dậy thì mới biết.
"Lúc trước tôi đã từng kiểm tra qua, chỉ số linh hồn của anh ấy chỉ mức người bình thường. Hiện tại chỉ số đã thay đổi. Trong quá trình xuyên đến thế giới này, chắc anh ấy đã bị thương, nên linh hồn đã bị giảm năng lượng."
Tam Vĩ vừa dứt lời, bầu không khí trở nên im lặng.
Mễ Mị thẫn thờ nhìn xuống đất, một lúc sau cô mới hoàn hồn.
Hóa ra, Kinh Hoằng Hiên mới chính là chủ nhân của hệ thống, anh đã đưa hệ thống cho cô.
Em chờ anh đến tìm em nhé! Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Giọng nói tuyệt vọng đó khiến cô cả đời này sẽ không thể quên được. Mễ Mị cảm thấy rất buồn. Cô đưa tay lên che kín khuôn mặt, nức nở hỏi Tam Vĩ.
"Khi nào anh ấy tỉnh lại?"
"Tôi đã cho anh ấy viên ngọc có năng lượng tốt nhất, chờ khi anh ấy khôi phục lại ý thức, anh ấy sẽ tự tỉnh lại ở thế giới thật."
"Tôi sẽ ngồi ở đây chờ anh ấy."
Mễ Mị lau nước mắt, ôm đầu gối nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm ở đó, ánh mắt rất tập trung và nghiêm túc. Những giọt nước liên tục chảy xuống, giống như những viên ngọc.
Em không thể nhớ anh là ai, vậy anh phải mau chóng tỉnh dậy, anh nhất định phải giải thích em nghe toàn bộ mọi chuyện, em chỉ muốn nghe anh mà thôi!
Lần này, cô không hỏi Tam Vĩ khi nào sư phụ cậu ấy về. Cô chỉ muốn ngồi chờ Kinh Hoằng Hiên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ khoảng tầm mấy giờ. Cũng chỉ là mấy phút.
"Anh ấy đã tỉnh lại."
Mễ Mị người cứng đờ như khúc gỗ, đột nhiên tràn đầy sức sống.
Ngay sau đó, cơ thể Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị dần tan biến, họ đã rời đi.
Tam Vĩ quay trở lại Cục an ninh điều tra. Cậu ấy nghiêm túc nhìn kí hiệu hệ thống trên màn hình. Một lúc sau, lại lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho sư phủ- kẻ đang mải vui chơi quên đường về!
Kinh Hoằng Hiên có thể sử dụng thành thạo các quy tắc, cậu nghĩ đến một người, chỉ có người ấy mới làm được.
Nhưng mà người kia là...
QAQ Sư phụ ơi sư phụ à, ngài mau chóng trở về... á á á... con không xử lý được!
——
Trở lại căn phòng quen thuộc, cơ thể của Mễ Mị khẽ run lên, ý thức đã quay trở về với thân thể, cô cúi đầu nhìn, thấy Kinh Hoằng Hiên nằm đang bất tỉnh trong lòng cô. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, Kinh Hoằng Hiên đang nằm đè lên người cô.
Mễ Mị thở hổn hển, tay cô đặt lên đầu của Kinh Hoằng Hiên, nâng anh dậy và định chuyển anh sang nằm trên chiếc ghế sofa bên cạnh.
Cô cảm nhận hơi thở của người bên cạnh dần thay đổi. Mễ Mị sững người lại.
Có vẻ như, Kinh Hoằng Hiên sắp tỉnh lại, dưới tình thế cấp bách, cô đứng dậy nhảy sang chiếc ghế sofa bên cạnh. Mễ Mị không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, cô vội vàng rời đi.
Hơi thở Kinh Hoằng Hiên dần mạnh, lông mi anh khẽ nhúc nhích.
Anh sắp tỉnh dậy!
Mễ Mị lo lắng nắm chặt lấy hai tay, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Trong nháy mắt, cô hận mình không thể biến mất khỏi thế giới
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên mở mắt ra nhìn.
"Cô ngốc, tại sao em lại khóc." Kinh Hoằng Hiên trông có vẻ hơi mệt, nhưng anh rất dịu dàng giống ánh trăng ngày rằm.
Một bàn tay thon dài chạm lên má của cô, nhẹ nhàng lướt qua giống như một cơn gió.
Mễ Mị vô thức đưa tay lên, mu bàn tay của cô dần ướt đẫm, lúc này cô mới biết mình đang khóc.
Nước mắt khiến đôi mắt cô dần mờ đi, cô khẽ chớp mắt
"Kinh Hoằng Hiên, anh, vẫn là anh sao?"
Beta: Bom
Đau! Đau quá!
Anh chưa từng cảm thấy đau như vậy!
Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn được nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu. Mười ngón tay trắng bệch, móng tay bám chặt da đầu.
Giống như có một cái búa liên tục đập vào đầu, phá hủy tất cả mọi thứ, khiến cho cơ thể anh tách ra từng mảnh.
"Á á —— Á!! —— Á Á!"
Kinh Hoằng Hiên cắn chặt môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi. Từ quen thuộc, đến không quen thuộc lướt qua trong đầu anh, nhanh đến mức anh không kịp suy nghĩ, có thứ gì muốn thoát ra khỏi đầu của anh, muốn phá hủy bộ não của anh! Đây chính là linh hồn được ẩn sâu đằng sau con người của anh.
À! Lại là cậu, lần trước cảm ơn cậu đã giúp tôi.
...
Lại được gặp nhau, chúng ta thực sự rất có duyên ~
...
Giới thiệu với mọi người, đây là chú mèo nhà tôi đang nuôi, nó tên là Mễ Đường!
...
Kinh Hoằng Hiên túm chặt lấy tóc, khuôn mặt anh nhăn nhó. Lúc này, tai của anh truyền đến một giọng nói quen thuộc, quen đến mức anh có thể gọi được tên của người đó. Đó... chính là...
Mấy ngày này vì sao anh lại tránh mặt em, lại còn không chịu nhận điện thoại của em?
...
Anh đúng là cái đồ đầu gỗ! Tạm biệt!
...
Anh, anh đã làm sai điều gì? Xin em, đừng giận anh nữa...
...
"Á —— Đừng!" Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trong lòng mình rất buồn, những giọt nước mắt chảy xuống, anh cố đưa tay ra để với, anh cảm thấy mình sắp chạm tay tới.
Em không phải người sai, anh mới là người có lỗi. Tại anh hết! Anh... Anh đang làm cái gì vậy?
Tất cả những hình ảnh đó đều xuất hiện ở trong đầu anh, và cuối cùng, khung cảnh đó lại xuất hiện, nó đã khắc sâu vào trong trái tim của anh.
Cơ thể của cô gái tràn ngập máu, màu đỏ tươi, rất chói mắt. Đôi mắt anh cũng biến thành màu đỏ.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên! Anh vẫn ổn chứ! Anh có nghe thấy tiếng em nói không?" Mễ Mị bật khóc nức nở, mới một giây trước người đàn ông vẫn có khỏe mạnh, đột nhiên một giây sau anh đau đớn gầm lên. Mễ Mị theo bản năng, vội vàng ôm chặt lấy Kinh Hoằng Hiên, cô không ngừng gọi tên anh.
Mễ Mị cảm thấy cơ thể của anh dần cứng lại, anh ngất lịm đi, tay của cô chạm vào khuôn mặt anh.
Nhất thời! Cô hốt hoảng, quên sạch những mình sắp sửa nói.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ như máu, nhìn anh giống như chú sói cô đơn, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em chờ anh đến tìm em nhé!"
Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Rầm một tiếng! Suy nghĩ trong đầu cô muốn nổi tung. Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, khóe môi mở ra rồi khép lại, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát được.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên. Mễ Mị quay lại nhìn, cô phát hiện tia sáng đó phát ra từ trong balo. Nó từ từ di chuyển và bao quanh toàn bộ cơ thể của Kinh Hoằng Hiên.
Một giây sau, Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt lại, dần mất đi ý thức.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên!"
Mễ Mị hoảng sợ liên tục gọi tên Kinh Hoằng Hiên, cô vội đỡ lấy cơ thể anh. Vì quá nặng nên cô không thể đỡ được, may mà có chiếc ghế sofa đỡ cơ thể hai người lại. Khung cảnh trước mặt dần biến thành màu đen. Cô hít thở một hơi, trong đầu cô vang lên âm thanh khởi động của hệ thống.
[Kích hoạt chương trình P, tích—— mã hiệu trùng hợp, khởi động chương trình tự bảo vệ. ]
[ Hệ thống tiến hành khởi động, 5 giây sau sẽ chuyển sang trạng thái hôn mê. ]
[ Thời gian bắt đầu đếm ngược: 5/4/3... ]
Cùng lúc đó! Giọng nói Tam Vĩ vang lên: "Mễ Mị, tôi đưa cô vào không gian bên trong hệ thống!"
Khung cảnh trước mặt đột nhiên biến đổi, Mễ Mị lúc mở mắt ra, phát hiện mình đã ở không gian bên trong hệ thống.
"Tam Vĩ!" Mễ Mị nhìn thấy Tam Vĩ đang đứng cô. Gặp lại Tam Vĩ, cô cảm thấy mình đã tìm được vị cứu tinh, trong lúc cô đang bị rơi vào đường cùng thì phát hiện lối thoát ở ngay trước mặt cô, cô vui mừng đến mức bật khóc: "Tam Vĩ, xin cậu hãy giúp tôi, cầu xin cậu hãy cứu lấy Kinh Hoằng Hiên! Vừa nãy anh ấy đột nhiên đau đầu, cơ thể căng cứng..."
"Cô không được di chuyển!" Khuôn mặt Tam Vĩ đột nhiên trở nên căng thẳng, không đợi cô nói hết câu đã ngay lập tức đưa tay ra ngăn cản Mễ Mị.
Mễ Mị ngơ ngác, cô nhìn thấy hướng Tam Vĩ chỉ, lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô với Tam Vĩ đang ở trong vòng tròn bảo vệ. Cô định hỏi Tam Vĩ đã có chuyện gì xảy ra, lúc này cô mới để ý đến kỳ lạ ở nơi đây.
Không gian hệ thống biến thành màu trắng, không có bất cứ đồ vật gì.
Mà lúc này, ở giữa không gian, ở ngay phía dưới chỗ cô và Tam Vĩ đang đứng, xuất hiện một tủ pha lê hình chủ nhật, cái tủ pha lê đó đang bay lơ lửng giữa không trung, pha lê trong suốt, ở chính giữa có một người đang nằm yên bất động.
Kinh Hoằng Hiên!
Hả!!
Mễ Mị khiếp sợ, cô che miệng lại, tại sao Kinh Hoằng Hiên lại xuất hiện ở đây?!
"Mễ Mị, cô đi theo tôi, chúng ta sẽ di chuyển đến phòng điều trị." Tam Vĩ nắm chặt lấy tay của Mễ Mị, từ trong túi lôi ra viên ngọc màu vàng, đưa nó cho cô: "Ở chính giữa phòng sửa chữa có một khe năng lượng, cô nhớ thả viên ngọc xuống đó."
"Cái gì cơ?" Mễ Mị ngơ ngác nhìn viên ngọc đang cầm trong tay. Có quá nhiều chuyện xảy ra cô vẫn chưa load kịp.
Tam Vĩ vỗ nhẹ vào tay của cô, dịu dàng nói: "Cô cứ thả viên ngọc này xuống trước đi, sau đó tôi giải thích cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện."
Đôi mắt Mễ Mị hiện lên sự khó hiểu, cô khẽ gật đầu, sao đó nhìn về hướng Tam Vĩ đang chỉ, hai người từ từ di chuyển đến phòng trị liệu, và ngay lập tức tìm khe hở kia.
Bọn cô ngày càng tiến lại gần, khuôn mặt Kinh Hoằng Hiên ngày càng hiện rõ, chờ đến khi cả hai bọn cô chỉ còn cách phòng trị liệu khoảng tầm vài mét. Mễ Mị đột nhiên không thể tiến lại gần được nửa, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy.
Ở trong trạng thái này, cơ thể anh đã không còn hơi thở, anh yên bất động trong chiếc hộp pha lê.
Tam Vĩ khẽ thở dài, cầm lấy viên ngọc màu vàng ném vào khe hở năng lực. Mễ Mị dùng cơ thể mình đang ngăn lực cản ở phía bên dưới.
Đôi lông mi dài che khuất đôi mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt của cô.
"Tại sao anh ấy lại nằm trong này. Viên ngọc đó..." Mễ Mị hít sâu một hơi, cô quay sang hỏi Tam Vĩ: "Thực sự có thể cứu được anh ấy..."
Tam Vĩ bất ngờ. Hóa ra, Mễ Mị nghi ngờ cậu ấy đang muốn hãm hại Kinh Hoằng Hiên...
"Hầy." Tam vĩ dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu: "Yên tâm, viên ngọc đó dùng để bổ sung thêm năng lượng bên trong phòng trị liệu, có thể khiến cho linh hồn của anh ấy nhanh chóng hồi phục."
"Tôi biết bây giờ cô đang rất bối rối. Nhưng, xin cô hãy tin tưởng tôi." Tam vĩ nở nụ cười an ủi Mễ Mị.
Lông mi của Mễ Mị khẽ run lên, cô cảm thấy rất xấu hổ, nước mắt liên tục trào ra: "Tôi xin lỗi, tôi, tôi... "
"Không sao đâu. Đối với một người bình thường mà nói, những gì cô đang làm đều rất tốt."
"Anh ấy chính là chủ nhân của hệ thống, ở trong không gian này, không ai có thể hại anh ấy."
Những lời nói của Diêu Tam Vĩ giống như tiếng sét đánh bên tai. Mễ Mị đột nhiên quay sang nhìn người trước mặt, đây thực sự là chuyện rất khó tin, cô không biết nên nói gì.
Tam Vĩ nghiêm túc nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm trong phòng trị liệu, cậu ấy từ tốn giải thích: "Tôi không hề kéo anh ấy vào đây."
"Là do anh ấy mở chương trình P lên."
"Kinh Hoằng Hiên, cũng giống như tôi. Đều là kiểm soát viên."
——
——
Viên ngọc màu vàng từ từ xuyên qua khe hở năng lượng, viên ngọc tỏa ra ánh sáng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó tụ lại biến thành năng lượng trên đầu Kinh Hoằng Hiên, tạo thành hình ngôi sao.
"Anh ấy, sẽ ổn chứ?" Mễ Mị lo lắng nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô buồn bã hỏi.
Tam vĩ dịu dàng an ủi cô: "Không sao đâu. Cô đừng có lo lắng."
"Tôi không thể thoát ra được vòng tròn bảo vệ cô tạo ra. Bây giờ, cô hãy làm theo những gì tôi nói, tạm thời chúng ta cố gắng mở rộng vòng tròn bảo vệ." Tam vĩ chỉ vào tấm bảng điều khiển ở gần chỗ Mễ Mị đang đứng, thở dài bất lực. Cũng bởi vì cậu ấy quá thấp, nên không thể với tới được.
Đúng vậy, cái vòng tròn tí tẹo này, chính là không gian hệ thống gần hơn 100 mét vuông của Mễ Mị lúc trước.
Nhìn theo hướng Tam Vĩ chỉ, bàn điều khiển chỉ rộng khoảng tầm 5 đến 6m. Cuối cùng hai người bọn họ không phải đứng chen chúc nữa.
Mễ Mị cùng Tam Vĩ vẫn kiểu ngồi quen thuộc, mặt đối mặt, chân xếp bằng, ngồi đối diện nhìn nhau.
Ở bên cạnh hai người chính là phòng trị liệu, Kinh Hoằng Hiên giống như một vị hoàng tử đang ngủ say.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mễ Mị sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêm túc hỏi.
"Lần trước sau khi chào tạm biệt cô và khởi động lại hệ thống, tôi bắt đầu đi điều tra mọi chuyện. Lúc này tôi phát hiện, đây là một hệ thống đã được lập trình từ trước. Chủ nhân của nó đã khởi động lại nó và ép nó trở về nguyên bản. Tôi nghĩ người đó đã đưa hệ thống cho cô, đó lý do vì sao cô có thể an toàn xuyên đến thế giới này. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được cách khôi phục lại hệ thống, thì nó chuyển chế độ tự bảo vệ."
Chương trình P được khởi động. Chương trình P do chính kiểm soát viên lập trình và cài vào trong hệ thống của mình. Trong quá trình làm việc, phát hiện chủ nhân bị thương hoặc nguy hiểm tính mạng. Chương trình P sẽ tự khỏi động, đưa kiểm soát viên tiến vào phòng điều trị. Tương tự giống như bàn tay vàng.
Khi chương trình P đang hoạt động, nó sẽ tạo ra một không gian riêng và phòng điều trị để bảo vệ chủ nhân của mình, ngoài trừ chủ nhân hệ thống ra, thì bất cứ kẻ nào cũng không được phép xâm phạm.
Tuy hệ thống cài trên người Mễ Mị, khi chương trình P khởi động, cô vẫn được phép tiến vào. Còn Tam Vĩ thì không được phép, và cậu ấy cần phải nhờ đến sự giúp đỡ Mễ Mị. Vì cậu ấy không có quyền được tiến vào hệ thống.
Lần trước, Tam Vĩ đưa vòng bảo vệ cho Mễ Mị, thực ra cậu ấy tự thoát ra vòng chắn hệ thống đưa cho cô. Mễ Mị còn không biết cách mở hệ thống, chứa đừng nói đến cách điều khiển. Nên chắc chắn cô không hề biết điều này.
Dù gì cô không phải là kiểm soát viên. Nên Tam Vĩ cũng không có ý định cho nói cho biết.
Lúc Mễ Mị nhận được vòng bảo vệ, còn tưởng đó là món quà mà Tam Vĩ tặng cho cô, còn nghĩ chủ nhân chiếc vòng đó chính là Tam Vĩ.
Kinh Hoằng Hiên có thể khởi động chương trình P, bởi vì anh, chính là chủ nhân thực sự của hệ thống.
Và lúc cài đặt chương trình P, anh đã đặt rất nhiều kim cương bảo vệ.
Việc Kinh Hoằng Hiên bị đau đầu thực ra do linh hồn anh bị tổn thương, vì anh là kiểm soát viên, nên ngay lập tức được triệu hồi hệ thống để điều trị.
Lúc trước mọi chuyện vẫn ổn, nên năng lượng linh hồn bị phong ấn, hoặc đang trong trạng thái ngủ đông tự bảo vệ, và bây giờ đã hồi phục lại.
Bởi vì Mễ Mị xảy ra tai nạn giao thông, đó là một ký ức quan trọng giúp anh đánh thức trí nhớ, anh đã bị kích thích và dẫn đến việc thức tỉnh linh hồn. Bởi vì năng lượng chưa đủ, nên chương trình P tự khởi động
Còn về lý do tại sao Kinh Hoằng Hiên lại đưa hệ thống cho cô, phải chờ Kinh Hoằng Hiên tỉnh dậy thì mới biết.
"Lúc trước tôi đã từng kiểm tra qua, chỉ số linh hồn của anh ấy chỉ mức người bình thường. Hiện tại chỉ số đã thay đổi. Trong quá trình xuyên đến thế giới này, chắc anh ấy đã bị thương, nên linh hồn đã bị giảm năng lượng."
Tam Vĩ vừa dứt lời, bầu không khí trở nên im lặng.
Mễ Mị thẫn thờ nhìn xuống đất, một lúc sau cô mới hoàn hồn.
Hóa ra, Kinh Hoằng Hiên mới chính là chủ nhân của hệ thống, anh đã đưa hệ thống cho cô.
Em chờ anh đến tìm em nhé! Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Giọng nói tuyệt vọng đó khiến cô cả đời này sẽ không thể quên được. Mễ Mị cảm thấy rất buồn. Cô đưa tay lên che kín khuôn mặt, nức nở hỏi Tam Vĩ.
"Khi nào anh ấy tỉnh lại?"
"Tôi đã cho anh ấy viên ngọc có năng lượng tốt nhất, chờ khi anh ấy khôi phục lại ý thức, anh ấy sẽ tự tỉnh lại ở thế giới thật."
"Tôi sẽ ngồi ở đây chờ anh ấy."
Mễ Mị lau nước mắt, ôm đầu gối nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm ở đó, ánh mắt rất tập trung và nghiêm túc. Những giọt nước liên tục chảy xuống, giống như những viên ngọc.
Em không thể nhớ anh là ai, vậy anh phải mau chóng tỉnh dậy, anh nhất định phải giải thích em nghe toàn bộ mọi chuyện, em chỉ muốn nghe anh mà thôi!
Lần này, cô không hỏi Tam Vĩ khi nào sư phụ cậu ấy về. Cô chỉ muốn ngồi chờ Kinh Hoằng Hiên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ khoảng tầm mấy giờ. Cũng chỉ là mấy phút.
"Anh ấy đã tỉnh lại."
Mễ Mị người cứng đờ như khúc gỗ, đột nhiên tràn đầy sức sống.
Ngay sau đó, cơ thể Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị dần tan biến, họ đã rời đi.
Tam Vĩ quay trở lại Cục an ninh điều tra. Cậu ấy nghiêm túc nhìn kí hiệu hệ thống trên màn hình. Một lúc sau, lại lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho sư phủ- kẻ đang mải vui chơi quên đường về!
Kinh Hoằng Hiên có thể sử dụng thành thạo các quy tắc, cậu nghĩ đến một người, chỉ có người ấy mới làm được.
Nhưng mà người kia là...
QAQ Sư phụ ơi sư phụ à, ngài mau chóng trở về... á á á... con không xử lý được!
——
Trở lại căn phòng quen thuộc, cơ thể của Mễ Mị khẽ run lên, ý thức đã quay trở về với thân thể, cô cúi đầu nhìn, thấy Kinh Hoằng Hiên nằm đang bất tỉnh trong lòng cô. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, Kinh Hoằng Hiên đang nằm đè lên người cô.
Mễ Mị thở hổn hển, tay cô đặt lên đầu của Kinh Hoằng Hiên, nâng anh dậy và định chuyển anh sang nằm trên chiếc ghế sofa bên cạnh.
Cô cảm nhận hơi thở của người bên cạnh dần thay đổi. Mễ Mị sững người lại.
Có vẻ như, Kinh Hoằng Hiên sắp tỉnh lại, dưới tình thế cấp bách, cô đứng dậy nhảy sang chiếc ghế sofa bên cạnh. Mễ Mị không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, cô vội vàng rời đi.
Hơi thở Kinh Hoằng Hiên dần mạnh, lông mi anh khẽ nhúc nhích.
Anh sắp tỉnh dậy!
Mễ Mị lo lắng nắm chặt lấy hai tay, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Trong nháy mắt, cô hận mình không thể biến mất khỏi thế giới
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên mở mắt ra nhìn.
"Cô ngốc, tại sao em lại khóc." Kinh Hoằng Hiên trông có vẻ hơi mệt, nhưng anh rất dịu dàng giống ánh trăng ngày rằm.
Một bàn tay thon dài chạm lên má của cô, nhẹ nhàng lướt qua giống như một cơn gió.
Mễ Mị vô thức đưa tay lên, mu bàn tay của cô dần ướt đẫm, lúc này cô mới biết mình đang khóc.
Nước mắt khiến đôi mắt cô dần mờ đi, cô khẽ chớp mắt
"Kinh Hoằng Hiên, anh, vẫn là anh sao?"