Chương 46
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, người phục vụ bước vào, trên tay cần theo ly cocktail.
Chất lỏng trong cốc được chia thành nhiều tầng, với những màu sắc rực rỡ. Ở phía trên cùng còn được phủ lớp bột màu trắng.
"Thưa ngài, ly cocktail cầu vồng của ngài đây ạ." Người phục vụ đặt ly rượu cocktail trước mặt Kinh Hồng Phỉ, cúi người xuống rồi rời đi.
Kinh Hồng Phỉ cầm ly rượu cocktail cầu vồng lên, nghiêm túc quan sát màu sắc của ly rượu, những màu sắc rực rỡ của ly rượu phản chiếu lên khuôn mặt của cô ta.
"Cô có biết uống rượu không?" Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng nói: "Uống với tôi một ly đi."
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền chăm chú nhìn cốc rượu mà Kinh Hồng Phỉ đang cầm, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
"Tôi không thể uống được rượu có nồng độ cao." Mễ Mị khẽ lắc đầu, đột nhiên bật cười nói: "Tôi chỉ uống rượu trái cây thôi."
Người phục vụ lại bước vào, đặt một ly rượu trái cây trước mặt Mễ Mị. Ly rượu trong suốt càng làm nổi bật lên màu đỏ rực của rượu, có hai quả cherry đặt ở phía vành ly, nhìn ly rượu rất đẹp mắt.
Cốc của hai người khẽ chạm vào nhau.
Những gam màu rực rỡ nhưng biến thành những hạt cát, tất cả đều đổ vào trong miệng Kinh Hồng Phỉ. Kinh Hồng Phỉ ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu.
Mễ Mị cầm ly rượu lên khẽ nhấp thử một ngụm, mùi hương quả cherry lan tỏa khắp kẽ răng và môi. Cô từ từ thưởng thức quả anh đào trong miệng.
Một bài hát lại kết thúc, bài hát tiếp theo vẫn nối liền giai điệu buồn bã đó. Thật trùng hợp, bài hát lần này lại chính là bài hát ban đầu khi Mễ Mị bước vào đây.
Giọng hát chuyển từ vui vẻ sang buồn bã, một tiếng hét tuyệt vọng vang lên! Đột nhiên Mễ Mị nằm gục xuống trên ghế sofa. Tay và chân của cô không thể cử động được nữa, tay chân bủn rủn, từng khúc xương như bị vỡ vụn ra, chỉ để lại cơ thể mềm nhũn bất động.
Lông mi của Mễ Mị khẽ run, cô trợn mắt lên quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ. Để lộ ra sự sợ hãi.
Lúc này Kinh Hồng Phỉ mới ngẩng đầu nhìn. Dưới ánh đèn để lộ ra một khuôn mặt không có vẻ sa sút yếu ớt như lúc nãy, mà là khuôn mặt độc ác thâm hiểm, ánh mắt cô ta rõ ràng vẫn rất tỉnh táo, hiển nhiên vừa nãy cô ta đã giả vở say. Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười ngày càng trở nên dữ tợn.
"Cô nói rất đúng, hai người chúng ta chán ghét nhau như vậy. Điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với cô rằng."
"Tôi ước gì cô có thể biến mất khỏi thế gian này."
Kinh Hồng Phỉ vươn tay ra khẽ véo má Mễ Mị, cảm nhận làn da mịn màng trắng nõn của cô, cô ta cố tăng lực ở cánh tay lên. Sau đó khẽ thở dài, giọng nói trở nên khàn đặc: "Làn da của cô đẹp thật đấy. Tôi thật sự rất ghen tị."
Mễ Mị cảm nhận cơn đau rát từ trên khuôn mặt truyền lên. Cô im lặng quan sát Kinh Hồng Phỉ, cô có thể cảm nhận sự tức giận trong đôi mắt của cô ta. Mễ Mị biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy đâu. Và bây giờ cô thực sự đã tin, Kinh Hồng Phỉ rất hận cô.
Bất chợt Kinh Hồng Phỉ nhếch cằm cô lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn: "Mễ Mị, nhìn thấy tôi thất bại thảm hại như vậy, có phải cô cảm thấy rất vui vẻ không."
Mễ Mị không thể nói chuyện, cũng không thể cử động. Bây giờ chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể di chuyển, có lẽ bởi vì không chớp mắt quá lâu, cô cảm thấy đôi mắt dần trở nên chua xót, những giọt nước chảy ra.
Cô vẫn nhìn chằm chằm Kinh Hồng Phỉ, sự sợ hãi dần biến mất, thay vào đó là sự im lặng. Cô có thể cảm nhận sự run rẩy của Kinh Hồng Phỉ. Cô biết bây giờ cô ta đang đấu tranh tâm lý.
Kinh Hồng Phỉ đột nhiên thả cô ra, cô ta không biết lôi từ đâu ra một con dao. Mễ Mị hoảng sợ, cô im lặng quan sát, cô cảm nhận lưỡi dao đã chạm vào áo phông của cô.
Rạch! Miếng vải đó dài khoảng tầm ba centimet, chiếc áo phông của Kinh Hồng Phỉ đã biến thành một chiếc áo crop top...
Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hồng Phỉ cầm theo miếng vải tiến lại gần chỗ cô, sau đó cô ta nhếch đầu cô lên, dùng miếng vải bịt đôi mắt của cô lại.
Khoảnh khắc bóng đêm bao trùm xuống, thính giác sẽ trở nên nhạy bén hơn. Cô có thể nghe rõ tiếng thở gấp gáp của mình.
"Vụ ở trên đảo, cô đã làm tôi xấu hổ như vậy. Đương nhiên tôi sẽ phải trả thù cô rồi. Trong ly rượu kia có chứa thuốc, nó sẽ khiến cơ thể của cô không thể cử động được suốt 5 tiếng đồng hồ."
"Vậy đêm nay cô cứ ở đây chơi vui vẻ nhé." Hơi thở của Kinh Hồng Phỉ phả vào tai của cô, cô ta phá lên cười.
Mễ Mị nhắm chặt mắt lại, để có thể nghe được âm thanh ở xung quanh. Đầu tiên là tiếng nhạc trong phòng, cùng tiếng bình rượu chạm vào nhau. Sau đó tiếng sột soạt vang lên, tiếng đóng cửa phòng và có thứ gì đó được đập mạnh vào tường. Dù cô không thể nhìn thấy, nhưng nhờ âm thanh cô có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Kinh Hồng Phỉ nhìn cô một lúc, cô ta thở hồng hộc, chẳng may đụng phải vỏ chai rượu. Sau đó cô ta vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc đi ngang qua chỗ cô đang nằm, cô ta đã ném vỏ chai rượu vào tường.
Cạch, cánh cửa phòng đã bị khóa chặt lại. Cô nghe thấy âm thanh chìa khóa vặn vào ổ khóa. Kinh Hồng Phỉ đã khóa cửa lại.
Mễ Mị mắt vẫn bị bịt kín, cô vẫn nằm yên bất động trên ghế sofa.
Mọi tạp âm đều biến mất, chỉ còn có tiếng nhạc từ tivi truyền ra.
Khoảng tầm năm phút sau.
Cái người lúc nãy nằm yên bất động trên ghế sofa đột nhiên ngồi dậy. Cô đưa tay vén tấm vải lên.
Động tác linh hoạt, đôi mắt trong veo, nhìn không hề giống trạng thái người vừa bị bất tỉnh! Cũng may vừa nãy cô chỉ uống một ít rượu.
Cô tháo tấm vải ra rồi ném lên bàn, hít thở một hơi thật sâu. Cô đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh hơi thở. Nghĩ đến cảnh tượng phát sinh vừa nãy, Mễ Mị lộ ra ra vẻ mặt khinh thường, trong đôi mắt của cô hiện rõ sự thất vọng.
Hầy ——
Kinh Hồng Phỉ đột nhiên kêu cô đến đây, quả nhiên là có ý đồ xấu xa. Cô đã đoán ra được từ trước, nên cô không hề cảm thấy bất ngờ.
Thực ra, lúc đứng ở trước cửa quán bar, Mễ Mị có hơi do dự. Kinh Hồng Phỉ đột nhiên tìm đến cô để trò chuyện, chắc chắn sẽ "lành ít dữ nhiều". Nhưng không thể phủ nhận được rằng, chuyện này đã kích thích trí tò mò của cô. Cô không hiểu vì sao Kinh Hồng Phỉ lại làm như vậy, nhưng cô biết, Kinh Hồng Phỉ muốn trả thù cô.
Trong lúc cô ta đau khổ và tuyệt vọng nhất, không biết Kinh Hồng Phỉ sẽ nói với cô những điều gì?
Mễ Mị rõ ràng biết phía trước đã được đặt bẫy, nhưng cô vẫn quyết chui vào để thỏa mãn lòng tò mò của mình! Hơn nữa nhìn tâm trạng của Kinh Hồng Phỉ có vẻ tệ, trong lòng cô có hơi bất an.
Nhìn cánh cửa phòng bao trước mặt, trong đầu Mễ Mị đã do dự rất lâu, cứ tưởng thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thực tế chỉ có mấy giây.
"Tiểu Thu, cậu có quen biết ai trong quán bar Tung Dã không?"
"Tôi có quen, cậu định đến đó chơi à?"
"Có một chuyện sắp xảy ra với tôi. Cậu có quen ai làm nhân viên trong quán bar này không?"
"Tôi sẽ gửi cho cậu một số điện thoại, có việc gì cậu cứ gọi cho anh ta là được. Anh ta là Bartender nổi tiếng trong quán bar! Ngoài ra thân phận thực sự của anh ta chính là vị tổng giám đốc nổi tiếng."
Mễ Mị cúp điện thoại, ngay lập tức gọi vào số điện thoại kia, trùng hợp là anh ta chính là người phục vụ mang rượu đến phòng 302.
"Tiểu Thu bảo tôi có việc thì gọi đến nhờ anh~ phiền anh giúp tôi một chút! Anh hẳn là người phụ trách pha rượu cùng mang ly rượu lên phòng. Lát nữa nếu có vấn đề gì xảy ra mong anh ra hiệu cho tôi biết." Mễ Mị đưa cho anh ta một tần thẻ mua sắm, cô giải thích: "Đây là tấm thẻ anh có thể dùng để mua bất kỳ món đồ nào ở các trung tâm mua sắm do tập đoàn Nhạc Dịch đứng tên. Tấm thẻ này sử dụng trên phạm vi toàn quốc, rất khó có thể kiếm được!"
Và chàng trai đó không phụ lòng mong đợi của cô, lúc anh ta bước vào phòng, đã dùng ánh mắt ra hiệu Mễ Mị là ly rượu đã được đổi. Mễ Mị khẽ gật đầu, cô bình thản cầm ly rượu lên uống, sau đó giả bộ ngã quỵ xuống.
Lợi dụng lúc Kinh Hồng Phỉ đang tập trung uống rượu, cô vội mở máy điện thoại ra, phát định vị gửi cho Kinh Hoằng Hiên.
Tất cả những thứ về sau đều do cô diễn kịch. Cô rất muốn xem Kinh Hồng Phỉ sẽ định làm gì cô! Lúc Kinh Hồng Phỉ hỏi cô có tức giận không và nói "ước gì cô biến mất khỏi thế gian", lúc đó cô thực sự rất khâm phục Kinh Hồng Phỉ!
Nhưng cô ta đã làm cô thất vọng! Cô đã tạo dựng một màn kịch hay như vậy, nhưng cô ta quá lãng phí thời gian. Đúng là đồ ngốc!
Sau đó Kinh Hồng Phỉ đột nhiên lôi dao ra! Lúc này Mễ Mị mới bắt đầu hoảng sợ! Bàn tay của cô lặng lẽ di chuyển, cô đang chờ thời cơ để phản kích lại.
Nếu cô ta thực sự dám dùng dao để giết cô, thì cô nhất định sẽ kéo cô ta chết cùng!
Sau đó... Kinh Hồng Phỉ dùng dao cắt quần áo, rồi dùng mảnh vải đó để che mắt cô lại.
Giây phút đó thực sự rất đáng sợ. Mễ Mị tập trung tinh thần để quan sát xung quanh. Chờ đến khi Kinh Hồng Phỉ rời đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhóm
Thật may mắn. Kinh Hồng Phỉ không có dũng khí giết người...
Mễ Mị nhìn lướt qua mấy món đồ đạc ở trên bàn, cô không tìm thấy điện thoại của cô đâu. Đành bình tĩnh hồi tưởng lại, tiếng động vừa nãy rõ ràng Kinh Hồng Phỉ giấu đồ vật gì đó, cô nhấc tấm đệm của chiếc ghế sofa lên, rất nhanh đã tìm thấy điện thoại của mình được giấu phía dưới.
Cô khởi động màn hình lên, mở tin nhắn ra xem. Thấy mười phút trước Kinh Hoằng Hiên đã trả lời tin nhắn. Cô nghĩ bây giờ chắc là anh đã đi đến nơi.
Cánh cửa đã bị Kinh Hồng Phỉ khóa chặt lại, Mễ Mị gọi điện thoại cho Kinh Hoàng Hiên, một giây sau đã có người nghe máy.
"Alo..."
"Rầm."
!!!
Mễ Mị trợn trừng mắt lên nhìn, từ bên ngoài bắt đầu truyền ra tiếng động! m thanh này, cô đoán có người đã đang phá cửa.
Nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh, cô nhìn thấy một bóng người ngoài cửa sổ. Linh cảm mách bảo có điều không ổn. Cô vội vàng chạy vào trong toilet và khóa trái cửa lại.
"Mễ Mị? Có chuyện gì vậy!" Kinh Hoằng Hiên cũng nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, anh nóng vội hỏi cô!
"Kinh Hoằng Hiên, anh mau tới đây đi! Em đang gặp nguy hiểm!" Mễ Mị mở loa lên, cô run rẩy nói. Nếu là anh chàng kia đến mở cửa giúp cô, chắc chắn sẽ phải gọi điện báo cho cô biết. Nhưng cô không hề nhận được cú điện thoại nào của anh ta, cô nghe tiếng động liền đoán được người kia cũng có chìa khóa. Kết hợp với hành vi vừa nãy của Kinh Hồng Phỉ, cô đoán người kia chắc chắn đến đây với mục đích xấu.
"Em đừng cúp máy, anh đến nơi rồi!"
"Vâng..."
Mễ Mị áp sát người vào bức tường, lời nói của Kinh Hoằng Hiên giống như một liều thuốc an thần, giúp cô bình tĩnh lại, im lặng để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong phòng vẫn đang phát ra tiếng nhạc, thông qua khe cửa, cô thấy bên ngoài đã truyền đến tiếng động rất lớn.
Sau đó có tiếng bước chân chạy dần đến phía nhà vệ sinh.
Mễ Mị trong lòng rất hoảng sợ.
Kinh Hoằng Hiên! Là anh đúng không!
Tay của Mễ Mị đặt lên thanh giữ cửa. Nhưng mà, trong thời khắc quan trọng nhất, đột nhiên trong đầu Mễ Mị phát ra một âm thanh quen thuộc, phải nói là đã lâu rồi cô không nghe thấy nó.
[ Hệ thống chuẩn bị khởi động, tôi là người quản lý các dữ liệu của hệ thống. ]
[ Đang trong quá trình cập nhập dữ liệu. ]
[ Bắt đầu đếm ngược 3.2.1]
Ngay sau đó, có một giọng nói vang lên: [ Trời đất ơi! Hóa ra cô đã thông qua bài kiểm tra sát hạch! ]
Sau đó, cô cảm thấy dòng điện đang truyền vào trong đầu cô. Mễ Mị bởi vì quá đau đớn, nên đã hét toáng lên. Rồi cô ngã xuống đất.
Điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống, lăn hai vòng trên nền đá hoa.
Màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc nói chuyện. Kinh Hoằng Hiên nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra, xuyên qua cánh cửa, giọng nói của anh như biến thành bản hòa ca.
"Mễ Mị! Em vẫn ổn chứ?! Mau mở cửa ra, anh đang đứng bên ngoài!"
Beta: Vô Ảnh
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, người phục vụ bước vào, trên tay cần theo ly cocktail.
Chất lỏng trong cốc được chia thành nhiều tầng, với những màu sắc rực rỡ. Ở phía trên cùng còn được phủ lớp bột màu trắng.
"Thưa ngài, ly cocktail cầu vồng của ngài đây ạ." Người phục vụ đặt ly rượu cocktail trước mặt Kinh Hồng Phỉ, cúi người xuống rồi rời đi.
Kinh Hồng Phỉ cầm ly rượu cocktail cầu vồng lên, nghiêm túc quan sát màu sắc của ly rượu, những màu sắc rực rỡ của ly rượu phản chiếu lên khuôn mặt của cô ta.
"Cô có biết uống rượu không?" Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng nói: "Uống với tôi một ly đi."
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền chăm chú nhìn cốc rượu mà Kinh Hồng Phỉ đang cầm, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
"Tôi không thể uống được rượu có nồng độ cao." Mễ Mị khẽ lắc đầu, đột nhiên bật cười nói: "Tôi chỉ uống rượu trái cây thôi."
Người phục vụ lại bước vào, đặt một ly rượu trái cây trước mặt Mễ Mị. Ly rượu trong suốt càng làm nổi bật lên màu đỏ rực của rượu, có hai quả cherry đặt ở phía vành ly, nhìn ly rượu rất đẹp mắt.
Cốc của hai người khẽ chạm vào nhau.
Những gam màu rực rỡ nhưng biến thành những hạt cát, tất cả đều đổ vào trong miệng Kinh Hồng Phỉ. Kinh Hồng Phỉ ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu.
Mễ Mị cầm ly rượu lên khẽ nhấp thử một ngụm, mùi hương quả cherry lan tỏa khắp kẽ răng và môi. Cô từ từ thưởng thức quả anh đào trong miệng.
Một bài hát lại kết thúc, bài hát tiếp theo vẫn nối liền giai điệu buồn bã đó. Thật trùng hợp, bài hát lần này lại chính là bài hát ban đầu khi Mễ Mị bước vào đây.
Giọng hát chuyển từ vui vẻ sang buồn bã, một tiếng hét tuyệt vọng vang lên! Đột nhiên Mễ Mị nằm gục xuống trên ghế sofa. Tay và chân của cô không thể cử động được nữa, tay chân bủn rủn, từng khúc xương như bị vỡ vụn ra, chỉ để lại cơ thể mềm nhũn bất động.
Lông mi của Mễ Mị khẽ run, cô trợn mắt lên quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ. Để lộ ra sự sợ hãi.
Lúc này Kinh Hồng Phỉ mới ngẩng đầu nhìn. Dưới ánh đèn để lộ ra một khuôn mặt không có vẻ sa sút yếu ớt như lúc nãy, mà là khuôn mặt độc ác thâm hiểm, ánh mắt cô ta rõ ràng vẫn rất tỉnh táo, hiển nhiên vừa nãy cô ta đã giả vở say. Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười ngày càng trở nên dữ tợn.
"Cô nói rất đúng, hai người chúng ta chán ghét nhau như vậy. Điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với cô rằng."
"Tôi ước gì cô có thể biến mất khỏi thế gian này."
Kinh Hồng Phỉ vươn tay ra khẽ véo má Mễ Mị, cảm nhận làn da mịn màng trắng nõn của cô, cô ta cố tăng lực ở cánh tay lên. Sau đó khẽ thở dài, giọng nói trở nên khàn đặc: "Làn da của cô đẹp thật đấy. Tôi thật sự rất ghen tị."
Mễ Mị cảm nhận cơn đau rát từ trên khuôn mặt truyền lên. Cô im lặng quan sát Kinh Hồng Phỉ, cô có thể cảm nhận sự tức giận trong đôi mắt của cô ta. Mễ Mị biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy đâu. Và bây giờ cô thực sự đã tin, Kinh Hồng Phỉ rất hận cô.
Bất chợt Kinh Hồng Phỉ nhếch cằm cô lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn: "Mễ Mị, nhìn thấy tôi thất bại thảm hại như vậy, có phải cô cảm thấy rất vui vẻ không."
Mễ Mị không thể nói chuyện, cũng không thể cử động. Bây giờ chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể di chuyển, có lẽ bởi vì không chớp mắt quá lâu, cô cảm thấy đôi mắt dần trở nên chua xót, những giọt nước chảy ra.
Cô vẫn nhìn chằm chằm Kinh Hồng Phỉ, sự sợ hãi dần biến mất, thay vào đó là sự im lặng. Cô có thể cảm nhận sự run rẩy của Kinh Hồng Phỉ. Cô biết bây giờ cô ta đang đấu tranh tâm lý.
Kinh Hồng Phỉ đột nhiên thả cô ra, cô ta không biết lôi từ đâu ra một con dao. Mễ Mị hoảng sợ, cô im lặng quan sát, cô cảm nhận lưỡi dao đã chạm vào áo phông của cô.
Rạch! Miếng vải đó dài khoảng tầm ba centimet, chiếc áo phông của Kinh Hồng Phỉ đã biến thành một chiếc áo crop top...
Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hồng Phỉ cầm theo miếng vải tiến lại gần chỗ cô, sau đó cô ta nhếch đầu cô lên, dùng miếng vải bịt đôi mắt của cô lại.
Khoảnh khắc bóng đêm bao trùm xuống, thính giác sẽ trở nên nhạy bén hơn. Cô có thể nghe rõ tiếng thở gấp gáp của mình.
"Vụ ở trên đảo, cô đã làm tôi xấu hổ như vậy. Đương nhiên tôi sẽ phải trả thù cô rồi. Trong ly rượu kia có chứa thuốc, nó sẽ khiến cơ thể của cô không thể cử động được suốt 5 tiếng đồng hồ."
"Vậy đêm nay cô cứ ở đây chơi vui vẻ nhé." Hơi thở của Kinh Hồng Phỉ phả vào tai của cô, cô ta phá lên cười.
Mễ Mị nhắm chặt mắt lại, để có thể nghe được âm thanh ở xung quanh. Đầu tiên là tiếng nhạc trong phòng, cùng tiếng bình rượu chạm vào nhau. Sau đó tiếng sột soạt vang lên, tiếng đóng cửa phòng và có thứ gì đó được đập mạnh vào tường. Dù cô không thể nhìn thấy, nhưng nhờ âm thanh cô có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Kinh Hồng Phỉ nhìn cô một lúc, cô ta thở hồng hộc, chẳng may đụng phải vỏ chai rượu. Sau đó cô ta vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc đi ngang qua chỗ cô đang nằm, cô ta đã ném vỏ chai rượu vào tường.
Cạch, cánh cửa phòng đã bị khóa chặt lại. Cô nghe thấy âm thanh chìa khóa vặn vào ổ khóa. Kinh Hồng Phỉ đã khóa cửa lại.
Mễ Mị mắt vẫn bị bịt kín, cô vẫn nằm yên bất động trên ghế sofa.
Mọi tạp âm đều biến mất, chỉ còn có tiếng nhạc từ tivi truyền ra.
Khoảng tầm năm phút sau.
Cái người lúc nãy nằm yên bất động trên ghế sofa đột nhiên ngồi dậy. Cô đưa tay vén tấm vải lên.
Động tác linh hoạt, đôi mắt trong veo, nhìn không hề giống trạng thái người vừa bị bất tỉnh! Cũng may vừa nãy cô chỉ uống một ít rượu.
Cô tháo tấm vải ra rồi ném lên bàn, hít thở một hơi thật sâu. Cô đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh hơi thở. Nghĩ đến cảnh tượng phát sinh vừa nãy, Mễ Mị lộ ra ra vẻ mặt khinh thường, trong đôi mắt của cô hiện rõ sự thất vọng.
Hầy ——
Kinh Hồng Phỉ đột nhiên kêu cô đến đây, quả nhiên là có ý đồ xấu xa. Cô đã đoán ra được từ trước, nên cô không hề cảm thấy bất ngờ.
Thực ra, lúc đứng ở trước cửa quán bar, Mễ Mị có hơi do dự. Kinh Hồng Phỉ đột nhiên tìm đến cô để trò chuyện, chắc chắn sẽ "lành ít dữ nhiều". Nhưng không thể phủ nhận được rằng, chuyện này đã kích thích trí tò mò của cô. Cô không hiểu vì sao Kinh Hồng Phỉ lại làm như vậy, nhưng cô biết, Kinh Hồng Phỉ muốn trả thù cô.
Trong lúc cô ta đau khổ và tuyệt vọng nhất, không biết Kinh Hồng Phỉ sẽ nói với cô những điều gì?
Mễ Mị rõ ràng biết phía trước đã được đặt bẫy, nhưng cô vẫn quyết chui vào để thỏa mãn lòng tò mò của mình! Hơn nữa nhìn tâm trạng của Kinh Hồng Phỉ có vẻ tệ, trong lòng cô có hơi bất an.
Nhìn cánh cửa phòng bao trước mặt, trong đầu Mễ Mị đã do dự rất lâu, cứ tưởng thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thực tế chỉ có mấy giây.
"Tiểu Thu, cậu có quen biết ai trong quán bar Tung Dã không?"
"Tôi có quen, cậu định đến đó chơi à?"
"Có một chuyện sắp xảy ra với tôi. Cậu có quen ai làm nhân viên trong quán bar này không?"
"Tôi sẽ gửi cho cậu một số điện thoại, có việc gì cậu cứ gọi cho anh ta là được. Anh ta là Bartender nổi tiếng trong quán bar! Ngoài ra thân phận thực sự của anh ta chính là vị tổng giám đốc nổi tiếng."
Mễ Mị cúp điện thoại, ngay lập tức gọi vào số điện thoại kia, trùng hợp là anh ta chính là người phục vụ mang rượu đến phòng 302.
"Tiểu Thu bảo tôi có việc thì gọi đến nhờ anh~ phiền anh giúp tôi một chút! Anh hẳn là người phụ trách pha rượu cùng mang ly rượu lên phòng. Lát nữa nếu có vấn đề gì xảy ra mong anh ra hiệu cho tôi biết." Mễ Mị đưa cho anh ta một tần thẻ mua sắm, cô giải thích: "Đây là tấm thẻ anh có thể dùng để mua bất kỳ món đồ nào ở các trung tâm mua sắm do tập đoàn Nhạc Dịch đứng tên. Tấm thẻ này sử dụng trên phạm vi toàn quốc, rất khó có thể kiếm được!"
Và chàng trai đó không phụ lòng mong đợi của cô, lúc anh ta bước vào phòng, đã dùng ánh mắt ra hiệu Mễ Mị là ly rượu đã được đổi. Mễ Mị khẽ gật đầu, cô bình thản cầm ly rượu lên uống, sau đó giả bộ ngã quỵ xuống.
Lợi dụng lúc Kinh Hồng Phỉ đang tập trung uống rượu, cô vội mở máy điện thoại ra, phát định vị gửi cho Kinh Hoằng Hiên.
Tất cả những thứ về sau đều do cô diễn kịch. Cô rất muốn xem Kinh Hồng Phỉ sẽ định làm gì cô! Lúc Kinh Hồng Phỉ hỏi cô có tức giận không và nói "ước gì cô biến mất khỏi thế gian", lúc đó cô thực sự rất khâm phục Kinh Hồng Phỉ!
Nhưng cô ta đã làm cô thất vọng! Cô đã tạo dựng một màn kịch hay như vậy, nhưng cô ta quá lãng phí thời gian. Đúng là đồ ngốc!
Sau đó Kinh Hồng Phỉ đột nhiên lôi dao ra! Lúc này Mễ Mị mới bắt đầu hoảng sợ! Bàn tay của cô lặng lẽ di chuyển, cô đang chờ thời cơ để phản kích lại.
Nếu cô ta thực sự dám dùng dao để giết cô, thì cô nhất định sẽ kéo cô ta chết cùng!
Sau đó... Kinh Hồng Phỉ dùng dao cắt quần áo, rồi dùng mảnh vải đó để che mắt cô lại.
Giây phút đó thực sự rất đáng sợ. Mễ Mị tập trung tinh thần để quan sát xung quanh. Chờ đến khi Kinh Hồng Phỉ rời đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhóm
Thật may mắn. Kinh Hồng Phỉ không có dũng khí giết người...
Mễ Mị nhìn lướt qua mấy món đồ đạc ở trên bàn, cô không tìm thấy điện thoại của cô đâu. Đành bình tĩnh hồi tưởng lại, tiếng động vừa nãy rõ ràng Kinh Hồng Phỉ giấu đồ vật gì đó, cô nhấc tấm đệm của chiếc ghế sofa lên, rất nhanh đã tìm thấy điện thoại của mình được giấu phía dưới.
Cô khởi động màn hình lên, mở tin nhắn ra xem. Thấy mười phút trước Kinh Hoằng Hiên đã trả lời tin nhắn. Cô nghĩ bây giờ chắc là anh đã đi đến nơi.
Cánh cửa đã bị Kinh Hồng Phỉ khóa chặt lại, Mễ Mị gọi điện thoại cho Kinh Hoàng Hiên, một giây sau đã có người nghe máy.
"Alo..."
"Rầm."
!!!
Mễ Mị trợn trừng mắt lên nhìn, từ bên ngoài bắt đầu truyền ra tiếng động! m thanh này, cô đoán có người đã đang phá cửa.
Nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh, cô nhìn thấy một bóng người ngoài cửa sổ. Linh cảm mách bảo có điều không ổn. Cô vội vàng chạy vào trong toilet và khóa trái cửa lại.
"Mễ Mị? Có chuyện gì vậy!" Kinh Hoằng Hiên cũng nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, anh nóng vội hỏi cô!
"Kinh Hoằng Hiên, anh mau tới đây đi! Em đang gặp nguy hiểm!" Mễ Mị mở loa lên, cô run rẩy nói. Nếu là anh chàng kia đến mở cửa giúp cô, chắc chắn sẽ phải gọi điện báo cho cô biết. Nhưng cô không hề nhận được cú điện thoại nào của anh ta, cô nghe tiếng động liền đoán được người kia cũng có chìa khóa. Kết hợp với hành vi vừa nãy của Kinh Hồng Phỉ, cô đoán người kia chắc chắn đến đây với mục đích xấu.
"Em đừng cúp máy, anh đến nơi rồi!"
"Vâng..."
Mễ Mị áp sát người vào bức tường, lời nói của Kinh Hoằng Hiên giống như một liều thuốc an thần, giúp cô bình tĩnh lại, im lặng để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong phòng vẫn đang phát ra tiếng nhạc, thông qua khe cửa, cô thấy bên ngoài đã truyền đến tiếng động rất lớn.
Sau đó có tiếng bước chân chạy dần đến phía nhà vệ sinh.
Mễ Mị trong lòng rất hoảng sợ.
Kinh Hoằng Hiên! Là anh đúng không!
Tay của Mễ Mị đặt lên thanh giữ cửa. Nhưng mà, trong thời khắc quan trọng nhất, đột nhiên trong đầu Mễ Mị phát ra một âm thanh quen thuộc, phải nói là đã lâu rồi cô không nghe thấy nó.
[ Hệ thống chuẩn bị khởi động, tôi là người quản lý các dữ liệu của hệ thống. ]
[ Đang trong quá trình cập nhập dữ liệu. ]
[ Bắt đầu đếm ngược 3.2.1]
Ngay sau đó, có một giọng nói vang lên: [ Trời đất ơi! Hóa ra cô đã thông qua bài kiểm tra sát hạch! ]
Sau đó, cô cảm thấy dòng điện đang truyền vào trong đầu cô. Mễ Mị bởi vì quá đau đớn, nên đã hét toáng lên. Rồi cô ngã xuống đất.
Điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống, lăn hai vòng trên nền đá hoa.
Màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc nói chuyện. Kinh Hoằng Hiên nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra, xuyên qua cánh cửa, giọng nói của anh như biến thành bản hòa ca.
"Mễ Mị! Em vẫn ổn chứ?! Mau mở cửa ra, anh đang đứng bên ngoài!"