Chương 45
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
"Lam Huệ, quê ở Tần Nam. Là bạn học cùng lớp thời đại học của Nghê Đông Kha. Tính cách hơi hướng nội, và khá rụt rè. Hồi còn đi học, Nghê Đông Kha đối xử với bà ta rất tốt. Tuy bọn họ vẫn chưa xác nhận yêu nhau, nhưng mọi người đều nghĩ hai người này là một đôi, chỉ là họ chưa công khai mà thôi. Tuy nhiên, điều này mới chỉ là tin đồn. Khoảng tầm năm thứ ba đại học, hai người này ngày càng xa cách."
"Bởi vì Nguyễn Khinh Ngữ đã xuất hiện."
"Đúng vậy! Cũng kể từ đó, Nghê Đông Kha và Nguyễn Khinh Ngữ đã lén lút qua lại với nhau." Đổng Hàng nói đến đây thì dừng lại, anh cầm cốc nước lên uống, rồi tiếp tục kể: "Nghê Đông Kha là một gã đàn ông tồi. Ông ấy bị Nguyễn Khinh Ngữ bao nuôi, nhưng vẫn tiếp tục dây dưa với Lam Huệ. Có lẽ vì đoán trước được chuyện tình giữa mình và Nguyễn Khinh Ngữ không có kết quả. Nguyễn Khinh Ngữ đã cho ông ấy rất nhiều tiền, và ông ấy đã dùng số tiền đó để nuôi dưỡng Lam Huệ."
"Từ sau khi Nghê Đông Kha mang theo đứa bé trở về quê, Lam Huệ cũng đi theo. Lúc đó hàng xóm còn tưởng rằng, ba người bọn họ mới là một gia đình. Một năm sau, Nghê Đông Kha quay trở về thành phố H, ông ta đã nối lại mối quan hệ với Nguyễn Khinh Ngữ. Lúc đó Lam Huệ đã chấp nhận từ bỏ. Nhưng bà ta vẫn không chịu kết hôn, vẫn luôn ở bên cạnh Nghê Đông Kha."
Mễ Mị cố hứng chịu cú sốc: "Họ vẫn có thể chung sống với nhau như vậy??"
Đổng Hàng vỗ tay khen ngợi: "Tại sao lại không thể! Họ vẫn sống với nhau rất hòa thuận, giữa họ có làm một bản thỏa thuận gì đó hay không thì tôi không rõ. Nhưng những gì tôi vừa kể đều là sự thật. Chỉ là... có một điều rất kì lạ..."
"Nhiều năm trôi qua, Lam Huệ vẫn yên lặng đứng chờ. Mối quan hệ của bà ta với người nhà không được tốt. Tôi chỉ biết bố mẹ bà ta đã chuyển đến thành phố G sinh sống, bà ấy rất ít khi về thăm nhà. Từ sau khi Nguyễn Khinh Ngữ bỏ đi, bà ta thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc Nghê Đông Kha. Điều này, đã được tôi đã thám thính qua các bác sĩ và bệnh nhân lâu năm trong viện dưỡng lão. Nhưng khoảng tầm sáu năm về trước, số lần Lam Huệ xuất hiện ngày càng ít. Cho đến bốn năm tiếp theo, bà ta không còn xuất hiện nữa."
"Bà ấy có thể kiên trì lâu đến như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người trong viện dưỡng lão đều rất cảm động. Họ mong sẽ có một kỳ tích xảy ra và người kia sẽ tỉnh lại, hai người sẽ sống bên nhau mãi mãi. Suốt mấy năm đó, bà ta vất vả chăm sóc Nghê Đông Kha, và đó mới chính là tình yêu đích thực! Việc bà ta dần biến mất, đã gây ra bao tiếc nuối trong lòng mọi người."
"Hầy... Cô gái kia là một người tốt, đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ còn mình cô ấy đi đến thăm người đàn ông. Bệnh tình người đàn ông đó vẫn không có tiến triển, cô ấy có thể kiên trì lâu như vậy, không phải là chuyện dễ dàng..." Đổng Hàng mô tả lại giọng điệu của mấy bà lão trong viện dưỡng lão.
"Tầm hai đến ba năm nay, tôi đã bị mất tung tích của Lam Huệ. Người này tựa như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Dựa theo những gì tôi suy đoán, dù Nghê Đông Kha đối xử với bà ta tệ bạc như thế nào. Bà ta vẫn rất yêu ông ta, nên tôi nghĩ không có chuyện bà ta bỏ rơi ông ta ở đó một mình. Tôi đã ẩn nấp ở trong viện dưỡng lão, cố gắng quan sát những gì xảy ra quanh Nghê Đông Kha. Và đúng như tôi đoán, dù bây giờ bà ta đã thay đổi khuôn mặt, nhưng tôi biết bà ta chính là Lam Huệ."
"Lúc đầu tôi còn nghĩ đó là Nguyễn Khinh Ngữ. Nhưng hẳn là cô cũng biết để có thể làm được cái nghề này, tôi chỉ dám chắc chắn khi trên tay mình có bằng chứng xác thực. Thế nên tôi đã lén nhờ người đi nhổ tóc bà ta. Và thông qua kết quả ADN, tôi phát hiện bà ta chính Lam Huệ - kẻ đã bị mất tích!"
"Không thể nào!" Mễ Mị cầm bức ảnh đó lên, cô nhìn chằm người phụ nữ trong bức hình. Trong đầu trầm tư suy nghĩ, cố dò soát lại những thông tin đúng.
Không đúng, có điều gì đó rất bất thường..
Mễ Mị nhíu mày lại, những gì mà Đổng Hàng vừa nói ra, cô vẫn rất nghi ngờ: "Lam Huệ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, bà ta vẫn lén lút đi đến thăm Nghê Đông Kha, tại sao Nghê Nhất Lâm lại không biết chuyện này? Chẳng lẽ tất cả?"
Đổng Hàng từ tốn giải thích: "Đó là chuyện riêng của Nghê Nhất Lâm. Dựa theo thông tin tôi điều tra được, có thể vì từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, nên Nghê Nhất Lâm đối xử khá lạnh nhạt với bố mẹ ruột của mình. Số lần cô ấy đi đến thăm Nghê Đông Kha chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ khi chuyển đến thành phố H học, cô ấy không còn đến thăm Nghê Đông Kha nữa."
"Chỉ có duy nhất một lần, lúc đang học năm hai, cô ấy đã lén về thăm Nghê Đông Kha!" Đổng Hàng nói cho Mễ Mị nghe dữ liệu quan trong nhất.
Mễ Mị nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào trong khoảng thời gian đó, cô nhanh chóng phát hiện ra: "Lúc đó cô ta cũng bắt đầu tiếp cận hai anh em nhà họ Kinh!"
Có thể.. Không, chắc chắn đã có người nói cho cô ta biết chân tướng của vụ tai nạn đó, hơn thế nữa còn 'tiết lộ' rằng chính Kinh gia là kẻ đã khiến cho nhà cô ấy "nhà tan cửa nát". Nên cô ta mới đột nhiên chạy đến thăm người cha ruột của mình!
Đổng Hàng giơ ngón tay cái lên: "Rất đúng, cô quá là thông minh!"
Một lúc sau, Đổng Hàng lại lên tiếng: "Lam Huệ sau khi biến mất đã lén đi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy về sau bà ta vẫn đến thăm Nghê Đông Kha, nhưng số lần rất ít. Thêm vào đó bên cạnh bà ta lúc nào cũng có vệ sĩ, nên có rất ít người trong bệnh viện biết được chuyện bà ta đến thăm Nghê Đông Kha. Chẳng qua là tôi may mắn bắt gặp được cảnh này, cũng không ngại nguy hiểm đi theo điều tra bà ta."
Mễ Mị trầm tư suy nghĩ: "Cho nên, từ sau khi Lam Huệ phẫu thuật thẩm mỹ thành Nguyễn Khinh Ngữ, vào khoảng thời gian đó cũng là lúc Nguyễn Khinh Ngữ mất tích. Và bà ta chính là manh mối quan trọng nhất! Chắc chắn phải có người đứng phía sau chỉ huy bà ta, đúng không?"
"Tôi kể cho cô nghe một chuyện, lúc tôi đi điều tra Lam Huệ, đã phải gặp rất nhiều hiểm nguy... balabala" Đổng Hàng phấn khích kể cho Mễ Mị nghe những chuyện anh ta trải qua trong khoảng thời gian này. Anh ta miêu tả bản thân giống như một vị anh hùng tái thế, chiến đấu với thế lực xấu xa để giành lấy công lý. Anh ta nói mình vừa thông minh lại rất dũng cảm vượt qua bao nhiêu cạm bẫy.
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền quan tâm hỏi: "Anh có bị thương ở đâu không?"
Đổng Hàng nở nụ cười xấu xa: "Hầy, tôi vẫn ổn. Chỉ có sếp là thật quan tâm đến tôi, tôi chỉ bị..." Anh ta ở trước mặt cô gãi khắp người. Khiến cho Mễ Mị hận không thể lao vào đánh anh ta một trận.
Mễ Mị: "..."
Mễ Mị cắt ngang lời nói của Đổng Hàng: "Thôi, được rồi. Anh còn điều gì chưa nói thì mau nói ra đi."
"Được rồi, cô còn nhớ người đã tài trợ tiền cho Nghê Nhất Lâm là ai không?"
Mễ Mị khẽ gật đầu, tất nhiên là cô vẫn còn nhớ, người đó chính là Ninh Quang Phủ, chủ tịch tập đoàn Lai Tắc.
Hai người quay sang nhìn nhau, không cần nói ra nhưng cả hai đều đoán ra được.
Cuối cùng, tất cả mọi sự nghi ngờ, đều đổ dồn về Ninh gia.
"Sếp, phía đằng sau của cửa hàng này có vẻ rộng. Càng về sau, nguy hiểm ngày càng nhiều. Có lần, tôi suýt chút nữa đã bị bại lộ thân phận, thậm chí tôi còn bị mấy người kia truy đuổi suốt mấy ngày liền. Ngày hôm nay, tôi hẹn cô đến đây, là để bàn bạc thống nhất với cô rằng, nếu cô vẫn muốn điều tra tiếp, thì tôi nghĩ cô nên đi hỏi ý kiến của người kia thử xem." Đổng Hàng đột nhiên trở nên nghiêm túc..
Mễ Mị biết rằng Đổng Hàng cũng chỉ có ý tốt, việc đi đến nước này, đã dần bắt đầu vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô. Bây giờ đầu óc cô có hơi rối, nên cô vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời.
Cô nghĩ tối nay, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với Kinh Hoằng Hiên.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Mễ Mị vang lên. Cô cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gọi, cô thực sự rất bất ngờ.
Kinh Hồng Phỉ.
Đổng Hàng thấy Mễ Mị cầm điện thoại lên, sau đó vẻ mặt của cô ngay lập tức thay đổi. Anh ta quay lại dáng vẻ lười biếng thường ngày: "Ái chà, tôi xin phép đi toilet một lúc." Nói xong liền cầm theo mấy bộ hồ sơ rời đi.
Nơi này bây giờ chỉ còn mình cô.
"Alo?"
"..."
Trong điện thoại truyền ra tiếng nhạc xập xình, thi thoảng có tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau. Mễ Mị dễ dàng đoán ra được đối phương đang ở trong quán bar.
Đợi một lúc, vẫn không thấy người kia lên tiếng.
"Alo? Kinh Hồng Phỉ?" Mễ Mị ngập ngừng hỏi.
Chẳng lẽ cô ta sơ ý nên đã ấn nhầm?
"Mễ Mị...?" Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Kinh Hồng Phỉ lẩm bẩm nói, giọng nói lè nhè say.
"Là tôi đây, có chuyện gì vậy?" Mễ Mị hạ thấp giọng nói xuống. Ngoại trừ tiếng nhạc trong điện thoại truyền ra, cô còn nghe được tiếng thở hổn hển Kinh Hồng Phỉ.
"Ừ... Có... Cô mau đi qua đây đi, tôi... có... chuyện muốn với cô."
??? Với tôi hử?
Khuôn mặt Mễ Mị tràn ngập dấu chấm hỏi, nghi ngờ hỏi: "Cô... say rồi?"
"Ha ha... Ha đúng vậy..." Kinh Hồng Phỉ đột nhiên phá lên cười, tiếng cười đứt quãng, cô nghe được âm thanh tiếng rót rượu. Kinh Hồng Phỉ vừa nghe điện thoại, vừa uống rượu.
"Kinh Hồng Phỉ! Cô vẫn ổn chứ? Có ai ở bên cạnh cô không?" Mễ Mị có chút lo lắng.
"Không..." Ở đầu dây bên kia, Kinh Hồng Phỉ truyền đến hai tiếng thở dốc, Mễ Mị có thể nghe được tiếng khóc nức nở của cô ta!
"Này —— Mễ Mị." Kinh Hồng Phỉ dí sát vào microphone, có lẽ vì đã khóc quá nhiều nên giọng điệu của cô ta có hơi khàn: "Tôi đang ở quán bar Tung Dã. Cô mau qua đây đi, tôi muốn được nói chuyện với cô."
"Được, tôi qua ngay."
Lúc Đổng Hàng quay lại, thấy Mễ Mị đã thu dọn xong đồ đạc, Mễ Mị ngay lập tức giải thích: "Tôi có chút việc bận nên phải đi về trước. Tôi không tiện cầm theo mấy thứ này, nên có gì anh gửi chuyển phát nhanh đến nhà tôi nhé. Anh cứ về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, có gì tôi sẽ gọi lại cho anh sau."
"OK."
Mễ Mị đứng dậy rời đi, phóng thẳng đến nơi mà Kinh Hồng Phỉ nói.
Quán bar Tùng Dã.
Trên đường đi đến quán bar, bầu trời đã nhá nhem tối. Mễ Mị nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, cô trầm tư suy nghĩ.
Lúc nãy ở trong điện thoại Kinh Hồng Phỉ có vẻ đã khá say, cô ta bắt đầu nói năng mê sảng. Cô không biết lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ lại gọi điện thoại cho cô, thế nhưng câu nói "Tôi có chuyện muốn nói với cô" nghe rất thê lương và buồn bã. Nói cho cùng, cô cũng không hề có ác cảm với Kinh Hồng Phỉ. Chỉ là tính cách của hai người không hợp nhau, nhưng cả hai chưa từng coi nhau là kẻ thù.
Nhưng dù sao cô vẫn phải cảnh giác, từ khi tắt máy trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác bất an. Tựa như có tảng đá đang đè nặng trong lòng cô, điềm báo này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cứ có cảm giác sắp sửa có chuyện không hay xảy ra.
Ngồi suy nghĩ một lúc, cô quyết định phát định vị gửi cho Kinh Hoằng Hiên.
[ Nếu đã quá số giờ quy định, mà anh thấy em vẫn chưa gọi điện thoại tới. Thì hãy lập tức đến đây tìm em. Em với Kinh Hồng Phỉ đang ở cùng nhau. ]
[ Tại sao em ấy lại muốn gặp em? Em đừng đi. Để anh sai người đến đó đón Kinh Hồng Phỉ. ]
[ Anh đừng lo lắng, em đã sớm chuẩn bị rồi. Anh yên tâm, cứ mười lăm phút em sẽ gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho anh. Kinh Hồng Phỉ bảo có chuyện muốn nói với em. Nên em nhất định phải đến đó gặp cô ấy. ]
Kinh Hoằng Hiên bảo nếu có chuyện gì xảy ra cô ngay lập tức phải gọi điện thoại cho anh. Mễ Mị khi đọc được dòng tin nhắn này, khóe môi cô khẽ cong lên. Trong lòng bất giác cảm thấy an tâm hơn.
Xe taxi dừng lại, Mễ Mị cất điện thoại vào trong ví, trả tiền xe rồi bước xuống. Cô nhìn cánh cửa quán bar trước mặt, bây giờ đang là buổi tối, là thời gian cao điểm và đông khách nhất của quán bar.
Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của phục vụ, Mễ Mị dễ dàng tìm kiếm được phòng 302. Vừa mới mở cửa, cô đã nghe được tiếng nhạc thê lương truyền ra, Kinh Hồng Phỉ đang nằm trên chiếc sofa bên phải, trên bàn thì chất đống vỏ chai rượu, có một vài chai còn nằm lăn lóc trên sàn.
Thậm chí trên tay cô ta còn đang cầm một chai đang uống nửa chừng, Kinh Hồng Phỉ nằm cuộn tròn trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động cô ấy liền ngẩng đầu lên nhìn.
Trong phòng này, ngoài hai người ra thì không còn ai khác.
Mễ Mị đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô ta, Kinh Hồng Phỉ im lặng đờ đẫn nhìn cô. Vì khóc quá nhiều nên đôi mắt cô ta đã sưng húp, khuôn mặt tiều tụy. Nhìn cô ta bây giờ không giống với một Kinh Hồng Phỉ kiêu ngạo mà cô từng biết.
"Ừ, cuối cùng thì cô cũng đến."
Cảnh tượng trước mặt giống như một lưỡi dao khứa vào tim của cô. Mễ Mị cố gắng kìm nén cảm xúc buồn bã trong lòng. Cô nắm chặt tay lại, cảm giác đau nhức truyền lên khiến cho cô dần tỉnh táo.
"Tại sao cô lại uống nhiều rượu như vậy."
Mễ Mị mở ba lô, lôi tập khăn ướt từ trong ví ra, rồi đắp lên trán Kinh Hồng Phỉ. Sau đó, cô cúi người xuống nhặt mấy chai rượu dưới sàn lên. Sau đó đi ra ngoài, nhờ phục vụ đi mua giúp cô mấy chai thuốc giải rượu.
Khi cô quay về phòng, thấy Kinh Hồng Phỉ đã ngồi dậy, mấy tờ khăn ướt bị cô ta vứt ở trên bàn. Thấy Mễ Mị đã quay lại, hai người nhìn nhau, cả hai đều giữ im lặng.
Mễ Mị ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Kinh Hồng Phỉ, cô dịu dàng hỏi: "Để tôi đưa cô về nhà nhé?"
Kinh Hồng Phỉ không quay sang nhìn cô nữa. Cô ta khẽ lắc đầu, vẫn tiếp tục giữ im lặng, cô ta cầm bình rượu lên, tiếp tục uống.
Trong phòng, giọng hát buồn bã và giàu cảm xúc của nữ ca sĩ vang vọng khắp căn phòng. Cảm xúc trong lòng Mễ Mị trùng xuống, cô im lặng ngồi xem MV ở trên tivi.
Kinh Hồng Phỉ bây giờ chắc chắn đang rất khó chịu, nên cô ta mới trốn đến đây để uống rượu. Cảm giác tội lỗi đang tràn ngập trong lòng cô, cô thực sự rất hối hận, vì đã gây ra những chuyện đó với cô ấy ở trên đảo.
"Tôi xin lỗi..." Mễ Mị quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ nói.
Không biết liệu Kinh Hồng Phỉ có nghe thấy lời nói này của cô hay không, cô ấy vẫn không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn chai rượu.
Mễ Mị yên lặng ngồi bên cạnh cô ấy. Nếu cô ấy muốn trả thù cô, cô cũng sẽ chấp nhận. Nếu Kinh Hồng Phỉ không may té xỉu, cô sẽ đưa cô ấy về nhà.
Bài hát lần lượt được thay đổi, tâm trạng của Mễ Mị ngày càng đi xuống. Cô quay sang nhìn, thấy Kinh Hồng Phỉ lúc này đã đặt chai rượu xuống, cô ấy cầm điện thoại lên.
Mễ Mị thấy trên màn hình điện thoại đang hiển thị bức ảnh chụp chung giữa cô ta và Tư Niên.
Những giọt nước mắt chảy xuống trên bàn tay của cô ấy, Kinh Hồng Phỉ bật khóc nức nở.
"Mễ Mị, từ hồi còn nhỏ tôi đã rất ghen tị với cô."
"Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi luôn nói với tôi rằng, tôi là con gái của Kinh Lôi Đình. Sau này khi tôi quay về Kinh gia, tôi sẽ trở thành một vị tiểu thư danh chính ngôn thuận. Vậy nên bà ấy lúc nào cũng bắt tôi phải ngẩng cao đầu, và không cho phép tôi sợ hãi bất kỳ điều gì. Bởi vì, tôi là con gái duy nhất của Kinh Lôi Đình."
Mễ Mị đưa giấy ăn cho cô ta, nhưng Kinh Hồng Phỉ không nhận dùng, cô ta tự lấy mu bàn tay chùi nước mắt.
"Nhưng điều đó thì có ích gì, mọi người vẫn chỉ coi tôi là đứa con riêng. Đến tận bây giờ, họ vẫn chỉ còn tôi là con riêng của bà ấy." Kinh Hồng Phỉ bật cười, cô ta cố hít thở một hơi thật sâu, để kìm nén cảm xúc.
"Nhưng cô hoàn toàn trái ngược với tôi, ngay từ khi còn nhỏ, cô chính là viên ngọc quý được tất cả mọi người nâng niu."
"Cô không biết tôi hận cô nhiều đến nhường nào đâu, với tôi mà nói cuộc sống của cả hai chính là hai mặt đồng xu đối lập hoàn toàn. Cô có tất cả mọi thứ mà tôi muốn..."
"Lúc nghe tin cô đính hôn với anh trai của tôi. Tôi thực sự hận không thể giết chết cô."
Mễ Mị im lặng ngồi nghe, cô không để tâm đến mấy lời nói đó. Cô chỉ coi là Kinh Hồng Phỉ đang giải bày tâm sự.
Cô ta giơ điện thoại lên, để ở trước mặt Mễ Mị, trên đó có một bức ảnh, hình như được chụp vào hôm tốt nghiệp cấp ba.
"Từ hồi cấp ba tôi đã thích anh ấy. Như anh ấy không hề thích tôi. Tôi đã cố gắng kiên trì theo đuổi anh ấy, cuối cùng thì hai người chúng tôi đã được ở bên nhau. Nhưng, người anh ấy yêu không phải là tôi."
"Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều nam nhân tốt." Mễ Mị nhìn thẳng vào Kinh Hồng Phỉ, cô dịu dàng an ủi: "Đừng có vì một người đàn ông mà chấp nhận từ bỏ. Trên thế giới này vẫn có rất nhiều điều thú vị. Vẫn còn nhiều người đàn ông tốt đang chờ cô phía trước."
Kinh Hồng Phỉ nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt liên tục rơi: "Vì sao cô biết anh ấy thích Nghê Nhất Lâm."
"Lúc tin đồn tình cảm giữa Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên truyền ra ngoài, tôi đã điều tra ra được." Mễ Mị thành thật trả lời.
"À, hóa ra là như vậy." Kinh Hồng Phỉ khẽ gật đầu, sau đó cô ta bật cười nói: "Chuyện lúc đó là tôi đã sai người đi theo lén chụp hình bọn họ..."
"Cô... Vì sao lại làm như vậy?" Mễ Mị nghi ngờ hỏi, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ làm như vậy.
"Vì tôi ghét cô."
"..."
Giữ im lặng một lúc, giọng nói yếu ớt của Kinh Hồng Phỉ lại vang lên.
"Thực ra tôi biết Tư Niên không hề thích tôi. Nhưng tôi vẫn muốn tham lam được ở cạnh anh ấy, ít nhất sau này anh ấy sẽ mãi lưu lại kỷ niệm về tôi."
"Tôi biết chuyện tình của tôi và anh ấy sẽ không bao giờ có kết quả."
Kinh Hồng Phỉ nở nụ cười chế giễu: "Cuộc hôn nhân của tôi đã sớm được an bài. Ba của tôi, đã sớm chọn cho tôi một vị hôn phu người Mỹ gốc Hoa. Mấy ngày nữa, hai người bọn tôi chính thức gặp nhau. Chắc chỉ một tháng nữa thôi, tôi và người đó sẽ chính thức đính hôn... Ha ha..."
"Chính bởi vì như vậy, mà tôi càng ngày càng ghét cô hơn. Chỉ cần làm nũng là cô có thể đính hôn với anh trai tôi. Tất cả những gì cô muốn cô đều có thể dễ dàng có được..."
"Không phải như thế!" Mễ Mị hét toáng lên. Cô muốn nói cho Kinh Hồng Phỉ hiểu, trong tình yêu chỉ thực sự hạnh phúc khi hai người cùng có tình cảm với nhau. Nếu tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, sau này sẽ phải nhận kết cục tổn thương càng nhiều. Tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại nếu người trong cuộc bị nhận lấy tổn thương. Dù có như thế nào, xin đừng có bi quan tuyệt vọng mà từ bỏ tương lai!
"Dù biết trước mặt là một bức tường ấy vậy mà cô vẫn cố đâm đầu vào. Nhưng cô đừng có lấy sự thất bại này để từ bỏ cuộc sống sau này của mình. Cô phải đứng lên đấu tranh để giữ lấy hạnh phúc của mình!"
"Tôi đã từng nghĩ đến điều này, nhưng người tôi yêu lại không hề yêu tôi. Đối với tôi, giờ kết hôn với ai thì cũng đều như nhau cả thôi."
"Cô không được có suy nghĩ như vậy! Thời gian rồi sẽ chữa lành mọi vết thương. Cuộc đời của cô phải tự do cô làm chủ. Cô phải tin rằng, ở nơi nào đó trên thế giới, có một người đàn ông đang chờ cô. Cô không thể vì chuyện này mà đánh mất niềm tin về tình yêu."
"Kinh Hồng Phỉ, đúng là Tư Niên đã làm tổn thương cô, cô có thể thất vọng, nhưng không được phép từ bỏ."
"Dù... mỗi ngày tôi đều trả qua bao nhiêu khó khăn, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ." Mễ Mị nở nụ cười, giúp cô ta lau những giọt nước: "Tôi tin cô có thể làm được."
"Không phải cô rất ghét tôi sao, tôi cũng không hề thích cô. Cô sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của một người mắc bệnh tim khổ sở như thế nào đâu. Tôi không bao giờ được phép làm điều mình thích. Còn cô, ông trời đã ban phép để cho cô một cơ thể khỏe mạnh, đó chính là ước mơ của tôi."
"Có thể về sau hai người chúng ta vẫn tiếp tục chán ghét nhau. Hoặc sau khi rời khỏi đây, mỗi ngày chúng ta sẽ tìm đối phương để gây chuyện. Cô sẽ tiếp tục chạy đến chọc giận tôi, tôi sẽ tìm cách trả thù cô."
"Nhưng, Kinh Hồng Phỉ, cô nhìn đi, cái người mà cô ghét vẫn đang có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn cô đã chấp nhận buông tay, có nghĩa là cô đã nhận thua?"
Mễ Mị dịu dàng ôm chặt cô ta vào lòng.
"Lúc đó tôi sẽ rất khinh thường cô."
Kinh Hồng Phỉ tựa đầu vào vai cô, bật khóc nức nở.
Beta: Vô Ảnh
"Lam Huệ, quê ở Tần Nam. Là bạn học cùng lớp thời đại học của Nghê Đông Kha. Tính cách hơi hướng nội, và khá rụt rè. Hồi còn đi học, Nghê Đông Kha đối xử với bà ta rất tốt. Tuy bọn họ vẫn chưa xác nhận yêu nhau, nhưng mọi người đều nghĩ hai người này là một đôi, chỉ là họ chưa công khai mà thôi. Tuy nhiên, điều này mới chỉ là tin đồn. Khoảng tầm năm thứ ba đại học, hai người này ngày càng xa cách."
"Bởi vì Nguyễn Khinh Ngữ đã xuất hiện."
"Đúng vậy! Cũng kể từ đó, Nghê Đông Kha và Nguyễn Khinh Ngữ đã lén lút qua lại với nhau." Đổng Hàng nói đến đây thì dừng lại, anh cầm cốc nước lên uống, rồi tiếp tục kể: "Nghê Đông Kha là một gã đàn ông tồi. Ông ấy bị Nguyễn Khinh Ngữ bao nuôi, nhưng vẫn tiếp tục dây dưa với Lam Huệ. Có lẽ vì đoán trước được chuyện tình giữa mình và Nguyễn Khinh Ngữ không có kết quả. Nguyễn Khinh Ngữ đã cho ông ấy rất nhiều tiền, và ông ấy đã dùng số tiền đó để nuôi dưỡng Lam Huệ."
"Từ sau khi Nghê Đông Kha mang theo đứa bé trở về quê, Lam Huệ cũng đi theo. Lúc đó hàng xóm còn tưởng rằng, ba người bọn họ mới là một gia đình. Một năm sau, Nghê Đông Kha quay trở về thành phố H, ông ta đã nối lại mối quan hệ với Nguyễn Khinh Ngữ. Lúc đó Lam Huệ đã chấp nhận từ bỏ. Nhưng bà ta vẫn không chịu kết hôn, vẫn luôn ở bên cạnh Nghê Đông Kha."
Mễ Mị cố hứng chịu cú sốc: "Họ vẫn có thể chung sống với nhau như vậy??"
Đổng Hàng vỗ tay khen ngợi: "Tại sao lại không thể! Họ vẫn sống với nhau rất hòa thuận, giữa họ có làm một bản thỏa thuận gì đó hay không thì tôi không rõ. Nhưng những gì tôi vừa kể đều là sự thật. Chỉ là... có một điều rất kì lạ..."
"Nhiều năm trôi qua, Lam Huệ vẫn yên lặng đứng chờ. Mối quan hệ của bà ta với người nhà không được tốt. Tôi chỉ biết bố mẹ bà ta đã chuyển đến thành phố G sinh sống, bà ấy rất ít khi về thăm nhà. Từ sau khi Nguyễn Khinh Ngữ bỏ đi, bà ta thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc Nghê Đông Kha. Điều này, đã được tôi đã thám thính qua các bác sĩ và bệnh nhân lâu năm trong viện dưỡng lão. Nhưng khoảng tầm sáu năm về trước, số lần Lam Huệ xuất hiện ngày càng ít. Cho đến bốn năm tiếp theo, bà ta không còn xuất hiện nữa."
"Bà ấy có thể kiên trì lâu đến như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người trong viện dưỡng lão đều rất cảm động. Họ mong sẽ có một kỳ tích xảy ra và người kia sẽ tỉnh lại, hai người sẽ sống bên nhau mãi mãi. Suốt mấy năm đó, bà ta vất vả chăm sóc Nghê Đông Kha, và đó mới chính là tình yêu đích thực! Việc bà ta dần biến mất, đã gây ra bao tiếc nuối trong lòng mọi người."
"Hầy... Cô gái kia là một người tốt, đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ còn mình cô ấy đi đến thăm người đàn ông. Bệnh tình người đàn ông đó vẫn không có tiến triển, cô ấy có thể kiên trì lâu như vậy, không phải là chuyện dễ dàng..." Đổng Hàng mô tả lại giọng điệu của mấy bà lão trong viện dưỡng lão.
"Tầm hai đến ba năm nay, tôi đã bị mất tung tích của Lam Huệ. Người này tựa như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Dựa theo những gì tôi suy đoán, dù Nghê Đông Kha đối xử với bà ta tệ bạc như thế nào. Bà ta vẫn rất yêu ông ta, nên tôi nghĩ không có chuyện bà ta bỏ rơi ông ta ở đó một mình. Tôi đã ẩn nấp ở trong viện dưỡng lão, cố gắng quan sát những gì xảy ra quanh Nghê Đông Kha. Và đúng như tôi đoán, dù bây giờ bà ta đã thay đổi khuôn mặt, nhưng tôi biết bà ta chính là Lam Huệ."
"Lúc đầu tôi còn nghĩ đó là Nguyễn Khinh Ngữ. Nhưng hẳn là cô cũng biết để có thể làm được cái nghề này, tôi chỉ dám chắc chắn khi trên tay mình có bằng chứng xác thực. Thế nên tôi đã lén nhờ người đi nhổ tóc bà ta. Và thông qua kết quả ADN, tôi phát hiện bà ta chính Lam Huệ - kẻ đã bị mất tích!"
"Không thể nào!" Mễ Mị cầm bức ảnh đó lên, cô nhìn chằm người phụ nữ trong bức hình. Trong đầu trầm tư suy nghĩ, cố dò soát lại những thông tin đúng.
Không đúng, có điều gì đó rất bất thường..
Mễ Mị nhíu mày lại, những gì mà Đổng Hàng vừa nói ra, cô vẫn rất nghi ngờ: "Lam Huệ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, bà ta vẫn lén lút đi đến thăm Nghê Đông Kha, tại sao Nghê Nhất Lâm lại không biết chuyện này? Chẳng lẽ tất cả?"
Đổng Hàng từ tốn giải thích: "Đó là chuyện riêng của Nghê Nhất Lâm. Dựa theo thông tin tôi điều tra được, có thể vì từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, nên Nghê Nhất Lâm đối xử khá lạnh nhạt với bố mẹ ruột của mình. Số lần cô ấy đi đến thăm Nghê Đông Kha chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ khi chuyển đến thành phố H học, cô ấy không còn đến thăm Nghê Đông Kha nữa."
"Chỉ có duy nhất một lần, lúc đang học năm hai, cô ấy đã lén về thăm Nghê Đông Kha!" Đổng Hàng nói cho Mễ Mị nghe dữ liệu quan trong nhất.
Mễ Mị nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào trong khoảng thời gian đó, cô nhanh chóng phát hiện ra: "Lúc đó cô ta cũng bắt đầu tiếp cận hai anh em nhà họ Kinh!"
Có thể.. Không, chắc chắn đã có người nói cho cô ta biết chân tướng của vụ tai nạn đó, hơn thế nữa còn 'tiết lộ' rằng chính Kinh gia là kẻ đã khiến cho nhà cô ấy "nhà tan cửa nát". Nên cô ta mới đột nhiên chạy đến thăm người cha ruột của mình!
Đổng Hàng giơ ngón tay cái lên: "Rất đúng, cô quá là thông minh!"
Một lúc sau, Đổng Hàng lại lên tiếng: "Lam Huệ sau khi biến mất đã lén đi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy về sau bà ta vẫn đến thăm Nghê Đông Kha, nhưng số lần rất ít. Thêm vào đó bên cạnh bà ta lúc nào cũng có vệ sĩ, nên có rất ít người trong bệnh viện biết được chuyện bà ta đến thăm Nghê Đông Kha. Chẳng qua là tôi may mắn bắt gặp được cảnh này, cũng không ngại nguy hiểm đi theo điều tra bà ta."
Mễ Mị trầm tư suy nghĩ: "Cho nên, từ sau khi Lam Huệ phẫu thuật thẩm mỹ thành Nguyễn Khinh Ngữ, vào khoảng thời gian đó cũng là lúc Nguyễn Khinh Ngữ mất tích. Và bà ta chính là manh mối quan trọng nhất! Chắc chắn phải có người đứng phía sau chỉ huy bà ta, đúng không?"
"Tôi kể cho cô nghe một chuyện, lúc tôi đi điều tra Lam Huệ, đã phải gặp rất nhiều hiểm nguy... balabala" Đổng Hàng phấn khích kể cho Mễ Mị nghe những chuyện anh ta trải qua trong khoảng thời gian này. Anh ta miêu tả bản thân giống như một vị anh hùng tái thế, chiến đấu với thế lực xấu xa để giành lấy công lý. Anh ta nói mình vừa thông minh lại rất dũng cảm vượt qua bao nhiêu cạm bẫy.
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền quan tâm hỏi: "Anh có bị thương ở đâu không?"
Đổng Hàng nở nụ cười xấu xa: "Hầy, tôi vẫn ổn. Chỉ có sếp là thật quan tâm đến tôi, tôi chỉ bị..." Anh ta ở trước mặt cô gãi khắp người. Khiến cho Mễ Mị hận không thể lao vào đánh anh ta một trận.
Mễ Mị: "..."
Mễ Mị cắt ngang lời nói của Đổng Hàng: "Thôi, được rồi. Anh còn điều gì chưa nói thì mau nói ra đi."
"Được rồi, cô còn nhớ người đã tài trợ tiền cho Nghê Nhất Lâm là ai không?"
Mễ Mị khẽ gật đầu, tất nhiên là cô vẫn còn nhớ, người đó chính là Ninh Quang Phủ, chủ tịch tập đoàn Lai Tắc.
Hai người quay sang nhìn nhau, không cần nói ra nhưng cả hai đều đoán ra được.
Cuối cùng, tất cả mọi sự nghi ngờ, đều đổ dồn về Ninh gia.
"Sếp, phía đằng sau của cửa hàng này có vẻ rộng. Càng về sau, nguy hiểm ngày càng nhiều. Có lần, tôi suýt chút nữa đã bị bại lộ thân phận, thậm chí tôi còn bị mấy người kia truy đuổi suốt mấy ngày liền. Ngày hôm nay, tôi hẹn cô đến đây, là để bàn bạc thống nhất với cô rằng, nếu cô vẫn muốn điều tra tiếp, thì tôi nghĩ cô nên đi hỏi ý kiến của người kia thử xem." Đổng Hàng đột nhiên trở nên nghiêm túc..
Mễ Mị biết rằng Đổng Hàng cũng chỉ có ý tốt, việc đi đến nước này, đã dần bắt đầu vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô. Bây giờ đầu óc cô có hơi rối, nên cô vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời.
Cô nghĩ tối nay, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với Kinh Hoằng Hiên.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Mễ Mị vang lên. Cô cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gọi, cô thực sự rất bất ngờ.
Kinh Hồng Phỉ.
Đổng Hàng thấy Mễ Mị cầm điện thoại lên, sau đó vẻ mặt của cô ngay lập tức thay đổi. Anh ta quay lại dáng vẻ lười biếng thường ngày: "Ái chà, tôi xin phép đi toilet một lúc." Nói xong liền cầm theo mấy bộ hồ sơ rời đi.
Nơi này bây giờ chỉ còn mình cô.
"Alo?"
"..."
Trong điện thoại truyền ra tiếng nhạc xập xình, thi thoảng có tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau. Mễ Mị dễ dàng đoán ra được đối phương đang ở trong quán bar.
Đợi một lúc, vẫn không thấy người kia lên tiếng.
"Alo? Kinh Hồng Phỉ?" Mễ Mị ngập ngừng hỏi.
Chẳng lẽ cô ta sơ ý nên đã ấn nhầm?
"Mễ Mị...?" Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Kinh Hồng Phỉ lẩm bẩm nói, giọng nói lè nhè say.
"Là tôi đây, có chuyện gì vậy?" Mễ Mị hạ thấp giọng nói xuống. Ngoại trừ tiếng nhạc trong điện thoại truyền ra, cô còn nghe được tiếng thở hổn hển Kinh Hồng Phỉ.
"Ừ... Có... Cô mau đi qua đây đi, tôi... có... chuyện muốn với cô."
??? Với tôi hử?
Khuôn mặt Mễ Mị tràn ngập dấu chấm hỏi, nghi ngờ hỏi: "Cô... say rồi?"
"Ha ha... Ha đúng vậy..." Kinh Hồng Phỉ đột nhiên phá lên cười, tiếng cười đứt quãng, cô nghe được âm thanh tiếng rót rượu. Kinh Hồng Phỉ vừa nghe điện thoại, vừa uống rượu.
"Kinh Hồng Phỉ! Cô vẫn ổn chứ? Có ai ở bên cạnh cô không?" Mễ Mị có chút lo lắng.
"Không..." Ở đầu dây bên kia, Kinh Hồng Phỉ truyền đến hai tiếng thở dốc, Mễ Mị có thể nghe được tiếng khóc nức nở của cô ta!
"Này —— Mễ Mị." Kinh Hồng Phỉ dí sát vào microphone, có lẽ vì đã khóc quá nhiều nên giọng điệu của cô ta có hơi khàn: "Tôi đang ở quán bar Tung Dã. Cô mau qua đây đi, tôi muốn được nói chuyện với cô."
"Được, tôi qua ngay."
Lúc Đổng Hàng quay lại, thấy Mễ Mị đã thu dọn xong đồ đạc, Mễ Mị ngay lập tức giải thích: "Tôi có chút việc bận nên phải đi về trước. Tôi không tiện cầm theo mấy thứ này, nên có gì anh gửi chuyển phát nhanh đến nhà tôi nhé. Anh cứ về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, có gì tôi sẽ gọi lại cho anh sau."
"OK."
Mễ Mị đứng dậy rời đi, phóng thẳng đến nơi mà Kinh Hồng Phỉ nói.
Quán bar Tùng Dã.
Trên đường đi đến quán bar, bầu trời đã nhá nhem tối. Mễ Mị nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, cô trầm tư suy nghĩ.
Lúc nãy ở trong điện thoại Kinh Hồng Phỉ có vẻ đã khá say, cô ta bắt đầu nói năng mê sảng. Cô không biết lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ lại gọi điện thoại cho cô, thế nhưng câu nói "Tôi có chuyện muốn nói với cô" nghe rất thê lương và buồn bã. Nói cho cùng, cô cũng không hề có ác cảm với Kinh Hồng Phỉ. Chỉ là tính cách của hai người không hợp nhau, nhưng cả hai chưa từng coi nhau là kẻ thù.
Nhưng dù sao cô vẫn phải cảnh giác, từ khi tắt máy trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác bất an. Tựa như có tảng đá đang đè nặng trong lòng cô, điềm báo này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cứ có cảm giác sắp sửa có chuyện không hay xảy ra.
Ngồi suy nghĩ một lúc, cô quyết định phát định vị gửi cho Kinh Hoằng Hiên.
[ Nếu đã quá số giờ quy định, mà anh thấy em vẫn chưa gọi điện thoại tới. Thì hãy lập tức đến đây tìm em. Em với Kinh Hồng Phỉ đang ở cùng nhau. ]
[ Tại sao em ấy lại muốn gặp em? Em đừng đi. Để anh sai người đến đó đón Kinh Hồng Phỉ. ]
[ Anh đừng lo lắng, em đã sớm chuẩn bị rồi. Anh yên tâm, cứ mười lăm phút em sẽ gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho anh. Kinh Hồng Phỉ bảo có chuyện muốn nói với em. Nên em nhất định phải đến đó gặp cô ấy. ]
Kinh Hoằng Hiên bảo nếu có chuyện gì xảy ra cô ngay lập tức phải gọi điện thoại cho anh. Mễ Mị khi đọc được dòng tin nhắn này, khóe môi cô khẽ cong lên. Trong lòng bất giác cảm thấy an tâm hơn.
Xe taxi dừng lại, Mễ Mị cất điện thoại vào trong ví, trả tiền xe rồi bước xuống. Cô nhìn cánh cửa quán bar trước mặt, bây giờ đang là buổi tối, là thời gian cao điểm và đông khách nhất của quán bar.
Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của phục vụ, Mễ Mị dễ dàng tìm kiếm được phòng 302. Vừa mới mở cửa, cô đã nghe được tiếng nhạc thê lương truyền ra, Kinh Hồng Phỉ đang nằm trên chiếc sofa bên phải, trên bàn thì chất đống vỏ chai rượu, có một vài chai còn nằm lăn lóc trên sàn.
Thậm chí trên tay cô ta còn đang cầm một chai đang uống nửa chừng, Kinh Hồng Phỉ nằm cuộn tròn trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động cô ấy liền ngẩng đầu lên nhìn.
Trong phòng này, ngoài hai người ra thì không còn ai khác.
Mễ Mị đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô ta, Kinh Hồng Phỉ im lặng đờ đẫn nhìn cô. Vì khóc quá nhiều nên đôi mắt cô ta đã sưng húp, khuôn mặt tiều tụy. Nhìn cô ta bây giờ không giống với một Kinh Hồng Phỉ kiêu ngạo mà cô từng biết.
"Ừ, cuối cùng thì cô cũng đến."
Cảnh tượng trước mặt giống như một lưỡi dao khứa vào tim của cô. Mễ Mị cố gắng kìm nén cảm xúc buồn bã trong lòng. Cô nắm chặt tay lại, cảm giác đau nhức truyền lên khiến cho cô dần tỉnh táo.
"Tại sao cô lại uống nhiều rượu như vậy."
Mễ Mị mở ba lô, lôi tập khăn ướt từ trong ví ra, rồi đắp lên trán Kinh Hồng Phỉ. Sau đó, cô cúi người xuống nhặt mấy chai rượu dưới sàn lên. Sau đó đi ra ngoài, nhờ phục vụ đi mua giúp cô mấy chai thuốc giải rượu.
Khi cô quay về phòng, thấy Kinh Hồng Phỉ đã ngồi dậy, mấy tờ khăn ướt bị cô ta vứt ở trên bàn. Thấy Mễ Mị đã quay lại, hai người nhìn nhau, cả hai đều giữ im lặng.
Mễ Mị ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Kinh Hồng Phỉ, cô dịu dàng hỏi: "Để tôi đưa cô về nhà nhé?"
Kinh Hồng Phỉ không quay sang nhìn cô nữa. Cô ta khẽ lắc đầu, vẫn tiếp tục giữ im lặng, cô ta cầm bình rượu lên, tiếp tục uống.
Trong phòng, giọng hát buồn bã và giàu cảm xúc của nữ ca sĩ vang vọng khắp căn phòng. Cảm xúc trong lòng Mễ Mị trùng xuống, cô im lặng ngồi xem MV ở trên tivi.
Kinh Hồng Phỉ bây giờ chắc chắn đang rất khó chịu, nên cô ta mới trốn đến đây để uống rượu. Cảm giác tội lỗi đang tràn ngập trong lòng cô, cô thực sự rất hối hận, vì đã gây ra những chuyện đó với cô ấy ở trên đảo.
"Tôi xin lỗi..." Mễ Mị quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ nói.
Không biết liệu Kinh Hồng Phỉ có nghe thấy lời nói này của cô hay không, cô ấy vẫn không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn chai rượu.
Mễ Mị yên lặng ngồi bên cạnh cô ấy. Nếu cô ấy muốn trả thù cô, cô cũng sẽ chấp nhận. Nếu Kinh Hồng Phỉ không may té xỉu, cô sẽ đưa cô ấy về nhà.
Bài hát lần lượt được thay đổi, tâm trạng của Mễ Mị ngày càng đi xuống. Cô quay sang nhìn, thấy Kinh Hồng Phỉ lúc này đã đặt chai rượu xuống, cô ấy cầm điện thoại lên.
Mễ Mị thấy trên màn hình điện thoại đang hiển thị bức ảnh chụp chung giữa cô ta và Tư Niên.
Những giọt nước mắt chảy xuống trên bàn tay của cô ấy, Kinh Hồng Phỉ bật khóc nức nở.
"Mễ Mị, từ hồi còn nhỏ tôi đã rất ghen tị với cô."
"Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi luôn nói với tôi rằng, tôi là con gái của Kinh Lôi Đình. Sau này khi tôi quay về Kinh gia, tôi sẽ trở thành một vị tiểu thư danh chính ngôn thuận. Vậy nên bà ấy lúc nào cũng bắt tôi phải ngẩng cao đầu, và không cho phép tôi sợ hãi bất kỳ điều gì. Bởi vì, tôi là con gái duy nhất của Kinh Lôi Đình."
Mễ Mị đưa giấy ăn cho cô ta, nhưng Kinh Hồng Phỉ không nhận dùng, cô ta tự lấy mu bàn tay chùi nước mắt.
"Nhưng điều đó thì có ích gì, mọi người vẫn chỉ coi tôi là đứa con riêng. Đến tận bây giờ, họ vẫn chỉ còn tôi là con riêng của bà ấy." Kinh Hồng Phỉ bật cười, cô ta cố hít thở một hơi thật sâu, để kìm nén cảm xúc.
"Nhưng cô hoàn toàn trái ngược với tôi, ngay từ khi còn nhỏ, cô chính là viên ngọc quý được tất cả mọi người nâng niu."
"Cô không biết tôi hận cô nhiều đến nhường nào đâu, với tôi mà nói cuộc sống của cả hai chính là hai mặt đồng xu đối lập hoàn toàn. Cô có tất cả mọi thứ mà tôi muốn..."
"Lúc nghe tin cô đính hôn với anh trai của tôi. Tôi thực sự hận không thể giết chết cô."
Mễ Mị im lặng ngồi nghe, cô không để tâm đến mấy lời nói đó. Cô chỉ coi là Kinh Hồng Phỉ đang giải bày tâm sự.
Cô ta giơ điện thoại lên, để ở trước mặt Mễ Mị, trên đó có một bức ảnh, hình như được chụp vào hôm tốt nghiệp cấp ba.
"Từ hồi cấp ba tôi đã thích anh ấy. Như anh ấy không hề thích tôi. Tôi đã cố gắng kiên trì theo đuổi anh ấy, cuối cùng thì hai người chúng tôi đã được ở bên nhau. Nhưng, người anh ấy yêu không phải là tôi."
"Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều nam nhân tốt." Mễ Mị nhìn thẳng vào Kinh Hồng Phỉ, cô dịu dàng an ủi: "Đừng có vì một người đàn ông mà chấp nhận từ bỏ. Trên thế giới này vẫn có rất nhiều điều thú vị. Vẫn còn nhiều người đàn ông tốt đang chờ cô phía trước."
Kinh Hồng Phỉ nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt liên tục rơi: "Vì sao cô biết anh ấy thích Nghê Nhất Lâm."
"Lúc tin đồn tình cảm giữa Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên truyền ra ngoài, tôi đã điều tra ra được." Mễ Mị thành thật trả lời.
"À, hóa ra là như vậy." Kinh Hồng Phỉ khẽ gật đầu, sau đó cô ta bật cười nói: "Chuyện lúc đó là tôi đã sai người đi theo lén chụp hình bọn họ..."
"Cô... Vì sao lại làm như vậy?" Mễ Mị nghi ngờ hỏi, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ làm như vậy.
"Vì tôi ghét cô."
"..."
Giữ im lặng một lúc, giọng nói yếu ớt của Kinh Hồng Phỉ lại vang lên.
"Thực ra tôi biết Tư Niên không hề thích tôi. Nhưng tôi vẫn muốn tham lam được ở cạnh anh ấy, ít nhất sau này anh ấy sẽ mãi lưu lại kỷ niệm về tôi."
"Tôi biết chuyện tình của tôi và anh ấy sẽ không bao giờ có kết quả."
Kinh Hồng Phỉ nở nụ cười chế giễu: "Cuộc hôn nhân của tôi đã sớm được an bài. Ba của tôi, đã sớm chọn cho tôi một vị hôn phu người Mỹ gốc Hoa. Mấy ngày nữa, hai người bọn tôi chính thức gặp nhau. Chắc chỉ một tháng nữa thôi, tôi và người đó sẽ chính thức đính hôn... Ha ha..."
"Chính bởi vì như vậy, mà tôi càng ngày càng ghét cô hơn. Chỉ cần làm nũng là cô có thể đính hôn với anh trai tôi. Tất cả những gì cô muốn cô đều có thể dễ dàng có được..."
"Không phải như thế!" Mễ Mị hét toáng lên. Cô muốn nói cho Kinh Hồng Phỉ hiểu, trong tình yêu chỉ thực sự hạnh phúc khi hai người cùng có tình cảm với nhau. Nếu tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, sau này sẽ phải nhận kết cục tổn thương càng nhiều. Tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại nếu người trong cuộc bị nhận lấy tổn thương. Dù có như thế nào, xin đừng có bi quan tuyệt vọng mà từ bỏ tương lai!
"Dù biết trước mặt là một bức tường ấy vậy mà cô vẫn cố đâm đầu vào. Nhưng cô đừng có lấy sự thất bại này để từ bỏ cuộc sống sau này của mình. Cô phải đứng lên đấu tranh để giữ lấy hạnh phúc của mình!"
"Tôi đã từng nghĩ đến điều này, nhưng người tôi yêu lại không hề yêu tôi. Đối với tôi, giờ kết hôn với ai thì cũng đều như nhau cả thôi."
"Cô không được có suy nghĩ như vậy! Thời gian rồi sẽ chữa lành mọi vết thương. Cuộc đời của cô phải tự do cô làm chủ. Cô phải tin rằng, ở nơi nào đó trên thế giới, có một người đàn ông đang chờ cô. Cô không thể vì chuyện này mà đánh mất niềm tin về tình yêu."
"Kinh Hồng Phỉ, đúng là Tư Niên đã làm tổn thương cô, cô có thể thất vọng, nhưng không được phép từ bỏ."
"Dù... mỗi ngày tôi đều trả qua bao nhiêu khó khăn, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ." Mễ Mị nở nụ cười, giúp cô ta lau những giọt nước: "Tôi tin cô có thể làm được."
"Không phải cô rất ghét tôi sao, tôi cũng không hề thích cô. Cô sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của một người mắc bệnh tim khổ sở như thế nào đâu. Tôi không bao giờ được phép làm điều mình thích. Còn cô, ông trời đã ban phép để cho cô một cơ thể khỏe mạnh, đó chính là ước mơ của tôi."
"Có thể về sau hai người chúng ta vẫn tiếp tục chán ghét nhau. Hoặc sau khi rời khỏi đây, mỗi ngày chúng ta sẽ tìm đối phương để gây chuyện. Cô sẽ tiếp tục chạy đến chọc giận tôi, tôi sẽ tìm cách trả thù cô."
"Nhưng, Kinh Hồng Phỉ, cô nhìn đi, cái người mà cô ghét vẫn đang có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn cô đã chấp nhận buông tay, có nghĩa là cô đã nhận thua?"
Mễ Mị dịu dàng ôm chặt cô ta vào lòng.
"Lúc đó tôi sẽ rất khinh thường cô."
Kinh Hồng Phỉ tựa đầu vào vai cô, bật khóc nức nở.