Chương 78: Nhuận Liễn Vương
Lê Dực Định vừa xuất Cung thì lập tức đi hướng đến phủ đệ của Nhuận Liễn vương, vị Hoàng tử thứ tám của Hoàng đế.
Đi cùng với Dương Hựu, Lê Dực Định cất lời hỏi:
- Chuyện ta sai ngươi điều tra ra sao rồi?
Dương Hựu đáp:
- Dạ bẩm, quả thực các y sĩ đều nói như nhau, đúng là Lưu cô nương đã trúng độc nhưng Đại vương cũng hút ra được ít nhiều nên không còn chi nguy hiểm, vết thương và thể trạng vẫn đang hồi phục rất tốt. Chỉ có điều từ khi Bạch Hạc vào hầu và Lưu y sĩ đến Kinh thành chăm nom thì Lưu cô nương mới ngày một trở nên sa sút.
- Lưu y sĩ là người sanh thành ra nàng, chắc chắn sẽ không làm hại nàng đâu. Chỉ Ni từng hỏi ta về chuyện phục kích Xích Ảnh, ngươi xem xem có điều tra thêm được gì không. Dẫu như thế nào thì bổn vương cũng không tin tưởng vào những người thân cận xung quanh nàng ấy.
- Dạ!
Lê Dực Định khẽ nhíu đôi mày, đáy mắt chợt trở nên sâu thăm thẳm. Hắn luôn tin Chỉ Ni nhưng không hề tin tưởng những người còn lại. Trong chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc.
Dừng chân trước phủ đệ của Nhuận Liễn vương, Lê Dực Định đưa tay ra hiệu cho Dương Hựu lui về còn mình thì tự vào bên trong.
Còn nhớ trước khi gặp gỡ Lê Lương Khoác đang bị giam cầm ở Hoàng Ân viện thì Lê Dực Định đã đến đây gặp Nhuận Liễn vương, chủ ý muốn cùng người bắt tay đối phó kẻ địch. Tuy nhiên Nhuận Liễn vương bao năm sống ẩn dật, tách biệt với tất thảy mọi người nên kết quả duy nhất là lắc đầu từ chối. Chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lê Dực Định, tuy nhiên hắn muốn liên kết cùng để Nhuận Liễn vương là để người rửa hận cho mẫu phi của mình mà thôi.
Chưởng quản thấy Lê Dực Định đang đi vào thì khấu đầu hành lễ:
- Nô tài bái kiến Khiêm Hòa Đại vương.
Hắn hỏi:
- Nhuận Liễn vương có thể gặp mặt chứ?
Chưởng quản mỉm cười:
- Dạ bẩm, điện hạ biết Đại vương sẽ đến nên đang đợi ở hoa viên. Mời Đại vương dời bước theo nô tài.
- Được!
Lê Dực Định đi theo chưởng quản qua hành lang rồi đến hoa viên ở sau chính phòng. Ở đây tuy được gọi là hoa viên nhưng trồng cây cối rất ít, chỉ có một hòn nam bộ khá lớn ở bên cánh trái còn khoảng sân dư thừa thì dùng để huấn luyện chim ưng.
Quả thực Nhuận Liễn vương đang ngồi gần hòn nam bộ, tay phải đưa tên gọi chim ưng về. Theo ánh nhìn của hắn thì Lê Dực Định có thể thấy đó là con chim đã xuất trận bài trừ quân tạo phản.
Chưởng quản cúi đầu, khẽ giọng nói:
- Bẩm điện hạ, Đại vương đã đến rồi.
- Ừm!
Lê Thạch Thành cất chất giọng trầm ấm:
- Cho ngươi dâng trà đi.
- Dạ!
Lúc này Lê Thạch Thành mới quay đầu nhìn Lê Dực Định, nói:
- Mong Đại vương lượng thứ, ta dã không thể hành đại lễ. An tọa!
Lê Dực Định bật cười, ngồi xuống đôn tròn ở đối diện:
- Giữa anh em ta còn câu nệ lễ tiết làm chi.
Nhìn Lê Dực Định thoải mái đứng ngồi trước mặt mình khiến Lê Thạch Thành không khỏi chạnh lòng. Năm xưa hắn cũng là một Hoàng tử tinh anh, hiếu động, nhưng trong một lần tham gia hội săn mùa Xuân đã bị hãm hại đến mức đôi chân tàn phế, không thể di chuyển bình thường mà toàn phải ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ.
Đè nén bao nhiêu chua xót trong lòng, Lê Thạch Thành nói:
- Ta biết hôm nay chú đến đây là muốn hỏi điều chi.
Thị nữ đặt hai tách trà xuống rồi lui ra.
Lê Dực Định nhìn tách trà với hoa văn tinh xảo song đáp:
- Anh biết không, nếu không gặp phải biến cố năm ấy thì anh chính là người có khả năng kế thừa Hoàng vị cao nhất.
Nói đến đây hắn lại đưa mắt nhìn Lê Thạch Thành.
- Ta biết đã từ lâu anh không còn hứng thú với hư vinh, hoàn toàn khép mình sống ẩn dật qua ngày. Ta may mắn hơn một chút nhưng cảnh ngộ không khác gì nhau. Liễu thị bứt chết mẫu phi của chúng ta, Lương Khoác lại xem chúng ta là vật tiêu khiển. Anh có thể nhịn nhục nhưng ta thì không. Cho dù có trôi qua thêm bao nhiêu năm nữa thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Đẩy bằng được họ vào bước đường cùng.
Lê Thạch Thành nở một nụ cười gượng. Đương nhiên hắn cũng muốn trả thù cho mẫu phi, trả thù cho ngoại tổ phụ, trả thù cho đôi chân không còn lành lặn của mình. Nhưng hắn bấy giờ đã không còn được sủng ái như trước, các quan viên xu nịnh tất thảy đều đã rời đi. Không quyền không thế, với đôi bàn tay trắng này thì có thể nói ai nghe.
- Chú có biết, vì sao ta lại giúp chú không?
[Lê Dực Định ngồi ở phía đối diện, đôi mắt sắc lạnh không hề xuất hiện một tia nào lung lay.
- Sắp tới chắc chắn sẽ có cuộc nội loạn, đến lúc này rồi mà anh vẫn không muốn Đức mẫu phi an nghỉ ở nơi chín suối sao?
Lê Thạch Thành siết chặt tay thành nắm đấm, không giấu được khoé mắt đã rưng rưng. Làm sao quên được Yên Vũ Đức phi đã ra đi như thế nào nhưng hiện tại hắn không còn tiếng nói, không còn người chống lưng thì lấy gì đối chọi.
Lê Thạch Thành gằng giọng:
- Chú về đi! Một kẻ tàn phế như ta không thể giúp được chi cả.
Lê Dực Định đứng dậy, không nói thêm một lời nào mà dứt khoát rời đi. Tuy nhiên khi đến cửa đã dừng chân lại. Nghiêng nửa đầu nhìn về sau, hắn nói:
- Tàn nhưng không phế. Nếu anh cứ giữ khư khư suy nghĩ của mình thì không xứng với sự hi sinh của Đức mẫu phi.
Lê Dực Định rời đi để lại Lê Thạch Thành cùng với khoảng không trầm lắng. Liệu rằng hắn có thể làm được không? Liệu rằng nhà họ Liễu có bị đánh bại sau bao nhiêu năm vinh hiển? Ngoại tổ phụ của hắn bị nhà họ Liễu chèn ép, Hoàng hậu cậy cớ này mà ép Yên Vũ Đức phi phải vong mạng, Lê Lương Khoác ở hội săn lại cố tình làm ngựa phát điên mà giày xéo qua đôi chân của hắn. Từng thứ bi kịch lần lượt dồn dập vào cuộc đời của một vị Hoàng tử hoàn toàn đủ khả năng để nối ngôi.]
Nhớ lại ngày hôm đó, Lê Thạch Thành bật cười:
- Vì câu nói đó của chú. Và ta cũng biết chú hoàn toàn đánh đuổi được quân tạo phản nhưng chú vẫn đưa cánh tay về phía ta, đầu tiên là muốn ta rửa sạch hận cũ, thứ hai là muốn ta một lần nữa được nhắc đến trước phụ hoàng. Chú tình sâu nghĩa trọng, bấy lâu nay xem anh em là xương cốt, vậy sao ngày đó lại xuống tay với cửu lang như vậy? Không sợ thế nhân bêu rếu hay sao?
Lê Dực Định hớp một ngụm trà còn nghi ngút khói, một bên mày cũng khẽ nhướng lên:
- Nếu như sợ bêu rếu thì từ đầu đã không làm. Tánh ta bấy lâu nay không ganh đua, điện hạ biết mà. Là ai nối ngôi cũng không quan trọng, chỉ cần đừng động chạm đến nhau, trước quân thần sau tình thân, làm tốt bổn phận của mình là được.
- Còn hôn nhân đại sự thì sao? Không còn cô nương ấy, thì chú nghĩ sẽ yên ổn với Hoàng tổ mẫu à?
- Trước đây không có nàng ấy thì cũng vậy thôi. Tiền đồ vẫn là quan trọng nhất.
Lê Dực Định đứng dậy, vỗ vào vai của Lê Thạch Thành:
- Điện hạ tịnh dưỡng cho tốt, sau này hãy vào diện thánh nhiều hơn.
Lê Dực Định bước đi và không nhìn lại. Lê Thạch Thành nhìn theo bóng hắn rồi nở một nụ cười:
- Thập nhất lang! Đa tạ!
Không một tiếng đáp trả, Lê Dực Định vừa đi vừa đưa bàn tay vẫy chào Lê Thạch Thành như một câu trả lời. Mọi thứ bấy giờ cứ như mặt biển đang tĩnh lặng nhưng phía bên dưới đang không ngừng sục sôi những cơn sóng ngầm. Tuy nói mọi thứ đã kết thúc nhưng đối với Lê Dực Định thì không. Một khi vẫn chưa có tân đế lên ngôi thì sẽ còn những âm mưu toan tính.
Rời khỏi phủ đệ Nhuận Liễn vương, Lê Dực Định muốn trước khi lên đường nhậm chức trấn thủ thì sẽ đến thôn Định Phong để tận mắt nhìn thấy mộ phần của nữ nhân ấy. Từ khi nàng ra đi đến nay đã tròn bốn tháng nhưng với trọng trách trên vai và vô số chuyện đã xảy ra nên đến bây giờ hắn mới có thể thăm viếng. Mong rằng nàng ở trên trời linh thiêng hãy cảm thông phần nào.
Sau cuộc nội chiến có biết bao nhiêu là công vụ cần xử lý, ngay cả thời gian chợp mắt nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, tuy nhiên hắn vẫn giữ bản thân mình thật sự tỉnh táo để tránh có một sơ suất nhỏ, một khi bản thân lơ là chắc chắn sẽ bị kẻ địch nhìn ngó ngay.
Không dễ dàng để có được vài ngày thư thả, thay vì dành thời gian nghỉ ngơi cho mình thì hắn muốn thăm nàng rồi mới phụng mệnh đến hướng Tây.
Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, cho dù tất thảy mọi người có nói gì đi chăng nữa thì nàng vẫn là thê tử duy nhất trong đời hắn, và chỉ có nàng mới khiến hắn cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng vẫn luôn bủa vây lấy mình.
[Đại vương! Đại vương!]
Tiếng của Dương Hựu vang vọng từ xa. Lê Dực Định đưa mắt nhìn thì thấy hắn đang chạy thục mạng về phía này.
Vừa dừng bước thì hắn đã thở hỗn hển, vừa lắp bắp nói:
- Không… Không hay rồi Đại vương. Thôn Định Phong… Cháy rồi.
Lê Dực Định ghì chặt vai hắn rồi gằng giọng:
- Khi nào?
- Dạ bẩm, vào ngày Lê Lương Khoác dấy quân tạo phản thì đồng thời thôn Định Phong cũng bị cháy. Tất cả thôn dân đã thiệt mạng, mọi thứ đều bị hoá thành tro. Những Kiêu Anh quân phụ trách vì nội loạn rối rắm nên bấy chừ mới nói cho thần biết.
- Bắt từng tên một đến Uy Hành Các chịu đủ lục đại hình cho bổn vương.
Lê Dực Định đẩy Dương Hựu ra rồi vội vã chạy đi. Phải lập tức lên đường đến Liêu Trúc ngay dẫu có phải miệt mài bao nhiêu ngày đi chăng nữa. Phải tận mắt chứng kiến mọi thứ, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng vào những lời nói hàm hồ này đâu.
Đi cùng với Dương Hựu, Lê Dực Định cất lời hỏi:
- Chuyện ta sai ngươi điều tra ra sao rồi?
Dương Hựu đáp:
- Dạ bẩm, quả thực các y sĩ đều nói như nhau, đúng là Lưu cô nương đã trúng độc nhưng Đại vương cũng hút ra được ít nhiều nên không còn chi nguy hiểm, vết thương và thể trạng vẫn đang hồi phục rất tốt. Chỉ có điều từ khi Bạch Hạc vào hầu và Lưu y sĩ đến Kinh thành chăm nom thì Lưu cô nương mới ngày một trở nên sa sút.
- Lưu y sĩ là người sanh thành ra nàng, chắc chắn sẽ không làm hại nàng đâu. Chỉ Ni từng hỏi ta về chuyện phục kích Xích Ảnh, ngươi xem xem có điều tra thêm được gì không. Dẫu như thế nào thì bổn vương cũng không tin tưởng vào những người thân cận xung quanh nàng ấy.
- Dạ!
Lê Dực Định khẽ nhíu đôi mày, đáy mắt chợt trở nên sâu thăm thẳm. Hắn luôn tin Chỉ Ni nhưng không hề tin tưởng những người còn lại. Trong chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc.
Dừng chân trước phủ đệ của Nhuận Liễn vương, Lê Dực Định đưa tay ra hiệu cho Dương Hựu lui về còn mình thì tự vào bên trong.
Còn nhớ trước khi gặp gỡ Lê Lương Khoác đang bị giam cầm ở Hoàng Ân viện thì Lê Dực Định đã đến đây gặp Nhuận Liễn vương, chủ ý muốn cùng người bắt tay đối phó kẻ địch. Tuy nhiên Nhuận Liễn vương bao năm sống ẩn dật, tách biệt với tất thảy mọi người nên kết quả duy nhất là lắc đầu từ chối. Chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lê Dực Định, tuy nhiên hắn muốn liên kết cùng để Nhuận Liễn vương là để người rửa hận cho mẫu phi của mình mà thôi.
Chưởng quản thấy Lê Dực Định đang đi vào thì khấu đầu hành lễ:
- Nô tài bái kiến Khiêm Hòa Đại vương.
Hắn hỏi:
- Nhuận Liễn vương có thể gặp mặt chứ?
Chưởng quản mỉm cười:
- Dạ bẩm, điện hạ biết Đại vương sẽ đến nên đang đợi ở hoa viên. Mời Đại vương dời bước theo nô tài.
- Được!
Lê Dực Định đi theo chưởng quản qua hành lang rồi đến hoa viên ở sau chính phòng. Ở đây tuy được gọi là hoa viên nhưng trồng cây cối rất ít, chỉ có một hòn nam bộ khá lớn ở bên cánh trái còn khoảng sân dư thừa thì dùng để huấn luyện chim ưng.
Quả thực Nhuận Liễn vương đang ngồi gần hòn nam bộ, tay phải đưa tên gọi chim ưng về. Theo ánh nhìn của hắn thì Lê Dực Định có thể thấy đó là con chim đã xuất trận bài trừ quân tạo phản.
Chưởng quản cúi đầu, khẽ giọng nói:
- Bẩm điện hạ, Đại vương đã đến rồi.
- Ừm!
Lê Thạch Thành cất chất giọng trầm ấm:
- Cho ngươi dâng trà đi.
- Dạ!
Lúc này Lê Thạch Thành mới quay đầu nhìn Lê Dực Định, nói:
- Mong Đại vương lượng thứ, ta dã không thể hành đại lễ. An tọa!
Lê Dực Định bật cười, ngồi xuống đôn tròn ở đối diện:
- Giữa anh em ta còn câu nệ lễ tiết làm chi.
Nhìn Lê Dực Định thoải mái đứng ngồi trước mặt mình khiến Lê Thạch Thành không khỏi chạnh lòng. Năm xưa hắn cũng là một Hoàng tử tinh anh, hiếu động, nhưng trong một lần tham gia hội săn mùa Xuân đã bị hãm hại đến mức đôi chân tàn phế, không thể di chuyển bình thường mà toàn phải ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ.
Đè nén bao nhiêu chua xót trong lòng, Lê Thạch Thành nói:
- Ta biết hôm nay chú đến đây là muốn hỏi điều chi.
Thị nữ đặt hai tách trà xuống rồi lui ra.
Lê Dực Định nhìn tách trà với hoa văn tinh xảo song đáp:
- Anh biết không, nếu không gặp phải biến cố năm ấy thì anh chính là người có khả năng kế thừa Hoàng vị cao nhất.
Nói đến đây hắn lại đưa mắt nhìn Lê Thạch Thành.
- Ta biết đã từ lâu anh không còn hứng thú với hư vinh, hoàn toàn khép mình sống ẩn dật qua ngày. Ta may mắn hơn một chút nhưng cảnh ngộ không khác gì nhau. Liễu thị bứt chết mẫu phi của chúng ta, Lương Khoác lại xem chúng ta là vật tiêu khiển. Anh có thể nhịn nhục nhưng ta thì không. Cho dù có trôi qua thêm bao nhiêu năm nữa thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Đẩy bằng được họ vào bước đường cùng.
Lê Thạch Thành nở một nụ cười gượng. Đương nhiên hắn cũng muốn trả thù cho mẫu phi, trả thù cho ngoại tổ phụ, trả thù cho đôi chân không còn lành lặn của mình. Nhưng hắn bấy giờ đã không còn được sủng ái như trước, các quan viên xu nịnh tất thảy đều đã rời đi. Không quyền không thế, với đôi bàn tay trắng này thì có thể nói ai nghe.
- Chú có biết, vì sao ta lại giúp chú không?
[Lê Dực Định ngồi ở phía đối diện, đôi mắt sắc lạnh không hề xuất hiện một tia nào lung lay.
- Sắp tới chắc chắn sẽ có cuộc nội loạn, đến lúc này rồi mà anh vẫn không muốn Đức mẫu phi an nghỉ ở nơi chín suối sao?
Lê Thạch Thành siết chặt tay thành nắm đấm, không giấu được khoé mắt đã rưng rưng. Làm sao quên được Yên Vũ Đức phi đã ra đi như thế nào nhưng hiện tại hắn không còn tiếng nói, không còn người chống lưng thì lấy gì đối chọi.
Lê Thạch Thành gằng giọng:
- Chú về đi! Một kẻ tàn phế như ta không thể giúp được chi cả.
Lê Dực Định đứng dậy, không nói thêm một lời nào mà dứt khoát rời đi. Tuy nhiên khi đến cửa đã dừng chân lại. Nghiêng nửa đầu nhìn về sau, hắn nói:
- Tàn nhưng không phế. Nếu anh cứ giữ khư khư suy nghĩ của mình thì không xứng với sự hi sinh của Đức mẫu phi.
Lê Dực Định rời đi để lại Lê Thạch Thành cùng với khoảng không trầm lắng. Liệu rằng hắn có thể làm được không? Liệu rằng nhà họ Liễu có bị đánh bại sau bao nhiêu năm vinh hiển? Ngoại tổ phụ của hắn bị nhà họ Liễu chèn ép, Hoàng hậu cậy cớ này mà ép Yên Vũ Đức phi phải vong mạng, Lê Lương Khoác ở hội săn lại cố tình làm ngựa phát điên mà giày xéo qua đôi chân của hắn. Từng thứ bi kịch lần lượt dồn dập vào cuộc đời của một vị Hoàng tử hoàn toàn đủ khả năng để nối ngôi.]
Nhớ lại ngày hôm đó, Lê Thạch Thành bật cười:
- Vì câu nói đó của chú. Và ta cũng biết chú hoàn toàn đánh đuổi được quân tạo phản nhưng chú vẫn đưa cánh tay về phía ta, đầu tiên là muốn ta rửa sạch hận cũ, thứ hai là muốn ta một lần nữa được nhắc đến trước phụ hoàng. Chú tình sâu nghĩa trọng, bấy lâu nay xem anh em là xương cốt, vậy sao ngày đó lại xuống tay với cửu lang như vậy? Không sợ thế nhân bêu rếu hay sao?
Lê Dực Định hớp một ngụm trà còn nghi ngút khói, một bên mày cũng khẽ nhướng lên:
- Nếu như sợ bêu rếu thì từ đầu đã không làm. Tánh ta bấy lâu nay không ganh đua, điện hạ biết mà. Là ai nối ngôi cũng không quan trọng, chỉ cần đừng động chạm đến nhau, trước quân thần sau tình thân, làm tốt bổn phận của mình là được.
- Còn hôn nhân đại sự thì sao? Không còn cô nương ấy, thì chú nghĩ sẽ yên ổn với Hoàng tổ mẫu à?
- Trước đây không có nàng ấy thì cũng vậy thôi. Tiền đồ vẫn là quan trọng nhất.
Lê Dực Định đứng dậy, vỗ vào vai của Lê Thạch Thành:
- Điện hạ tịnh dưỡng cho tốt, sau này hãy vào diện thánh nhiều hơn.
Lê Dực Định bước đi và không nhìn lại. Lê Thạch Thành nhìn theo bóng hắn rồi nở một nụ cười:
- Thập nhất lang! Đa tạ!
Không một tiếng đáp trả, Lê Dực Định vừa đi vừa đưa bàn tay vẫy chào Lê Thạch Thành như một câu trả lời. Mọi thứ bấy giờ cứ như mặt biển đang tĩnh lặng nhưng phía bên dưới đang không ngừng sục sôi những cơn sóng ngầm. Tuy nói mọi thứ đã kết thúc nhưng đối với Lê Dực Định thì không. Một khi vẫn chưa có tân đế lên ngôi thì sẽ còn những âm mưu toan tính.
Rời khỏi phủ đệ Nhuận Liễn vương, Lê Dực Định muốn trước khi lên đường nhậm chức trấn thủ thì sẽ đến thôn Định Phong để tận mắt nhìn thấy mộ phần của nữ nhân ấy. Từ khi nàng ra đi đến nay đã tròn bốn tháng nhưng với trọng trách trên vai và vô số chuyện đã xảy ra nên đến bây giờ hắn mới có thể thăm viếng. Mong rằng nàng ở trên trời linh thiêng hãy cảm thông phần nào.
Sau cuộc nội chiến có biết bao nhiêu là công vụ cần xử lý, ngay cả thời gian chợp mắt nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, tuy nhiên hắn vẫn giữ bản thân mình thật sự tỉnh táo để tránh có một sơ suất nhỏ, một khi bản thân lơ là chắc chắn sẽ bị kẻ địch nhìn ngó ngay.
Không dễ dàng để có được vài ngày thư thả, thay vì dành thời gian nghỉ ngơi cho mình thì hắn muốn thăm nàng rồi mới phụng mệnh đến hướng Tây.
Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, cho dù tất thảy mọi người có nói gì đi chăng nữa thì nàng vẫn là thê tử duy nhất trong đời hắn, và chỉ có nàng mới khiến hắn cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng vẫn luôn bủa vây lấy mình.
[Đại vương! Đại vương!]
Tiếng của Dương Hựu vang vọng từ xa. Lê Dực Định đưa mắt nhìn thì thấy hắn đang chạy thục mạng về phía này.
Vừa dừng bước thì hắn đã thở hỗn hển, vừa lắp bắp nói:
- Không… Không hay rồi Đại vương. Thôn Định Phong… Cháy rồi.
Lê Dực Định ghì chặt vai hắn rồi gằng giọng:
- Khi nào?
- Dạ bẩm, vào ngày Lê Lương Khoác dấy quân tạo phản thì đồng thời thôn Định Phong cũng bị cháy. Tất cả thôn dân đã thiệt mạng, mọi thứ đều bị hoá thành tro. Những Kiêu Anh quân phụ trách vì nội loạn rối rắm nên bấy chừ mới nói cho thần biết.
- Bắt từng tên một đến Uy Hành Các chịu đủ lục đại hình cho bổn vương.
Lê Dực Định đẩy Dương Hựu ra rồi vội vã chạy đi. Phải lập tức lên đường đến Liêu Trúc ngay dẫu có phải miệt mài bao nhiêu ngày đi chăng nữa. Phải tận mắt chứng kiến mọi thứ, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng vào những lời nói hàm hồ này đâu.