Chương 77: Bận Lòng
Một tháng sau.
Cuộc nội chiến kết thúc, quân tạo phản bị tiêu diệt gần hết và số còn lại thì đều tống giam vào ngục chờ ngày xét xử. Vì lo sợ tàn dư vẫn còn đó và dẫn đến những cuộc nội loạn sau này, Hoàng đế ban chiếu chỉ tru di tam tộc toàn bộ người họ Liễu và những người có liên can. Còn Hoàng hậu bị phế truất ngôi vị, đày vào lãnh cung, ban một dải lụa trắng.
Trong một thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Hoàng đế không khỏi phiền muộn trong lòng. Vì vậy mà Lê Dực Định cùng Lê Đông Hoạt và các Vương thất khác đều thường xuyên thay nhau đến Minh Chánh Điện cùng Hoàng đế giải ưu.
Lê Dực Định đi vào bên trong Minh Chánh Điện. Trước mặt là Hoàng đế, hắn quỳ xuống khấu đầu:
- Nhi thần vấn an phụ hoàng.
- Đứng dậy đi!
Hoàng đế ôn tồn nói:
- Ban toạ!
- Nhi thần đa tạ phụ hoàng.
Đi đến chiếc ghế được đặt bên cạnh trường kỷ và ngồi xuống. Gần đây Hoàng đế càng chú tâm vào chính vụ nhiều hơn lúc trước gấp mấy lần, ngày nào cũng bận bịu đến mức không thấy được ánh mặt trời ra sao. Lê Dực Định đã không ít lần đến Minh Chánh Điện nhưng số lần được diện thánh cũng đếm trên đầu ngón tay, may mắn rằng hôm nay Hoàng đế đã chấp thuận cho mình vào điện.
Hoàng đế nhìn Lê Dực Định, trong tâm không ít lần phân vân. Không biết quyết định sắp tới của mình có đúng hay không, hay lại gây nên thảm kịch như chuyện vừa rồi. Khi vừa lên ngôi thì có biết bao trở ngại, bây giờ đã an định được non sông thì lại đau đầu tìm người kế tiếp để nối ngôi. Để trở thành một Hoàng đế tốt thực sự không phải là một điều đơn giản.
Thở một hơi dài, Hoàng đế nói:
- Không ngờ bao nhiêu tiên đoán của con đều đúng. Cũng không ngờ rằng trẫm lại có một đứa con như vậy. Trẫm cố gắng hơn ba mươi năm nhưng cuối cùng lại vì một nghịch tử mà mọi thứ đều sụp đổ.
- Đây rõ ràng là Lương Khoác đã quá tham lam dẫn đến hồ đồ. Phụ hoàng đừng vì lẽ đó mà đau buồn, không tốt cho long thể.
- Bây chừ con có thể nói cho ta nghe, vì sao lại biết chắc được chuyện này chính xác như vậy chứ?
Hoàng đế đưa ánh mắt tra xét đầy kiên định nhìn Lê Dực Định. Dẫu là phụ tử nhưng Lê Dực Định biết điều gì nên nói còn điều gì thì không. Hắn vốn không thể nói thẳng ra là vô số tai mắt của mình ở bên cạnh các Vương thất đang nghe ngóng rất tốt.
Chỉ mỉm cười nhẹ, hắn đáp:
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần dựa vào tình thế mà suy đoán. Lương Khoác tại vị Hoàng thái tử hơn ba năm hưởng không biết bao nhiêu là vinh hoa phú quý. Ở ngôi vị đó cách ngai báu của phụ hoàng chỉ bằng một bước chân nên dã tâm lại càng lớn hơn. Phụ hoàng phế truất ngôi vị, giam cầm Liễu Thị càng khiến dã tâm ấy có cơ hội được bộc lộ, thêm việc phụ hoàng đày nhi thần rời khỏi kinh thành, Hoàng thành không người bảo vệ, cơ hội tốt như vậy đương nhiên Lương Khoác sẽ tận dụng thời cơ tấn công Hoàng thành.
Ban đầu Lê Dực Định nhốt mình trong Đại vương phủ sau sự ra đi của Chỉ Ni. Sau đó có vô số tin mật truyền về, hắn cũng không chắc chắn rằng Lê Lương Khoác có mưu phản hay không nhưng có một tin từ người thân cận gửi đến khiến hắn tin chắc rằng ngày này sẽ diễn ra. Vậy nên Lê Dực Định nhốt mình ở phủ đệ vài ngày chờ Hoàng đế phẫn nộ triệu kiến vào cung song mới trình tấu mọi chuyện.
Thông qua chuyện này mới biết được thế lực ngoại thích đang mạnh mẽ như thế nào. Nhà mẹ của Hoàng hậu có không ít vây cánh, ngay cả Hoàng thành cũng có thể làm loạn được. Ngoại thích từ lâu đã là điều vô cùng kiêng kỵ của các Hoàng đế đời trước khi không ít triều đại đã sụp đổ vì hậu phi chốn thâm cung. Từ đây Hoàng đế lại càng mang lòng dè chừng đến cả nhà mẹ của Vân Âm Nguyên phi, dẫu xưa nay luôn trung thành nhưng quyền lực lại vô cùng to lớn.
Hoàng đế trầm giọng:
- Trẫm giam cầm cả hai mẹ con thì đương nhiên sẽ gây nên phẫn uất. Nhưng xem ra chuyện này không hề dễ dàng vì chắc chắn có kẻ ở phía sau xúi giục. Không phải khi không mà Hoàng thành lại có thể ra vào như chốn không người.
- Nhi thần nghĩ phụ hoàng cứ lệnh cho hình bộ điều tra, nếu thật có uẩn khúc chắc chắn sẽ tìm được một số manh mối.
Đã nói như vậy thì chứng tỏ Hoàng đế đang nghi kỵ rất nhiều. Thậm chí cũng có thể là ngay cả bản thân Lê Dực Định cũng không thoát được. Hắn đề ra chủ ý này suy cho cùng là đang phủi sạch lớp bụi đang phủ trên vai mình.
- Cũng có lý! Cứ cho điều tra thì thật giả sẽ không lẫn lộn. Muộn phiền trong lòng cũng vơi bớt phần nào.
Bên ngoài có tiếng vọng vào. Hoàng đế và Lê Dực Định đều nhìn hướng về cửa chính thì thấy Hoàng thái hậu đang đi vào nên đã đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế kính cẩn hơi cúi đầu xuống:
- Hoàng mẫu!
Lê Dực Định quỳ xuống khấu đầu:
- Tôn nhi vấn an Hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu ngồi xuống trường kỷ, những chuyện vừa trải qua khiến sắc thái có vẻ không được tươi tắn cho lắm.
- Ngồi xuống trước đi rồi hẵng nói.
Sau khi Hoàng đế và Lê Dực Định đều lần lượt ngồi xuống thì Hoàng thái hậu mới tiếp lời:
- Xảy ra chuyện động trời như vậy cũng không một ai bàn tính trước với ta. Có phải đều cho rằng cái mạng già này của lão thân đã sống quá lâu rồi không hả?
Hoàng đế cười nhẹ:
- Nhi thần nghĩ Hoàng mẫu ở Trường Thọ Cung sẽ không xảy ra bất trắc, vả lại Kiêu Anh quân đã được Dực Định bố trí vô cùng cẩn thận. Những chuyện ở bên ngoài sẽ không thể kinh động đến người.
- Cũng vì có Dực Định nên mới áp đảo được quân tạo phản, dưới quyền thế của nhà họ Liễu thì rõ ràng đã thâu tóm được không ít ban võ giai.
Hoàng thái hậu thở dài và nói tiếp:
- Chuyện cũng đã đến nước này rồi, để qua một thời gian yên ắng hơn rồi hẵng tính đến chuyện lập kế hậu. Sẵn tiện đây có mặt cả Dực Định thì lão thân cũng nói luôn. Lưu Chỉ Ni đã vong nhưng suy cho cùng cũng là một phần trong kế hoạch ban đầu của con, đã không quan trọng thì không cần câu nệ nữa, sang năm sau đã có thể lập Đại vương phi rồi.
Thoáng chốc có dao động nơi đáy mắt, trong lòng cũng dâng lên không biết bao nhiêu là xót xa. Biết rằng Chỉ Ni trong mắt những người khác chỉ là một hạt bụi nhỏ không đáng lưu tâm nhưng đối với hắn thì nàng chính là thê tử, là người duy nhất mà hắn dành trọn cả tấm chân tình. Nàng càng không phải là một phần trong kế hoạch như mọi người vẫn thấy. Bao ngày qua Lê Dực Định vẫn luôn dằn vặt chính mình, dằn vặt vì nàng đã ra đi khi tuổi còn xuân sắc. Hắn càng hận bản thân mình hơn khi không thể đỡ mũi tên ấy thay cho nàng.
Bao nhiêu chua xót khổ đau đều được giấu kín ở trong lòng. Nếu không phải là hắn thì sẽ không bất kỳ ai biết được tâm can này đã vỡ vụn ra sao. Gắng gượng đến ngày hôm nay chính vì trọng trách trên vai mình quá lớn và vẫn còn mối hận vẫn chưa trả thay nàng.
Hoàng đế giương mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ý của con ra sao? Đã ưng ý được khuê nữ nhà nào?
Lê Dực Định đứng dậy, không để lộ bất kỳ nét ảm đạm nào qua nét mặt, chỉ vòng tay ra phía trước và cúi đầu kính cẩn, tâu:
- Bẩm phụ hoàng, tình hình ở phía Tây chưa ổn định, nhi thần muốn nhậm chức trấn thủ ở Hoành Châu, đến đó vài năm để an định mọi thứ.
[Cạch!]
Hoàng thái hậu không vừa ý, đặt mạnh chuỗi tràng hạt lên bàn, mặt cũng quay sang hướng khác.
Nhìn hắn vẫn cung kính hết phần ở trước mặt, Hoàng đế cũng không muốn chuốc thêm đau đầu nên gật đầu chấp nhận. Quốc gia đại sự vẫn là quan trọng nhất, đợi một thời gian nữa chọn một khuê nữ xuất thân thế gia rồi chỉ hôn cũng không muộn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Con quy an đi, đầu tháng sau lên đường.
- Nhi thần tuân chỉ!
Khi Lê Dực Định đã rời đi thì Hoàng thái hậu mới đưa mắt nhìn sang Hoàng đế và không giấu được nỗi thất vọng, chất giọng vang lên cũng đầy trách cứ:
- Tại sao năm lần bảy lượt Hoàng đế vẫn không để Dực Định lập Đại vương phi chứ? Hoàng đế cần quốc gia an ổn vậy nó không cần có một gia đình êm ấm hay sao?
Không phải Hoàng đế không muốn ban hôn nhưng thời điểm này vẫn chưa phải thích hợp. Cứ để Lê Dực Định đến phía Tây một thời gian trước rồi những chuyện còn lại sẽ từ từ tính toán sau.
Hoàng đế điềm nhiên đáp:
- Nhi thần nghĩ không có chi bằng quốc thái dân an. Cứ để nó đến đó trước đã, hôn sự vẫn cứ từ từ rồi hẵng hay.
Hoàng thái hậu tức giận đứng dậy:
- Hoàng đế nên tính toán sớm thì hơn, đừng để sau này nó tuyệt tôn tuyệt tự.
Vừa rời khỏi Minh Chánh Điện không bao lâu thì Lê Dực Định đã nhìn thấy có một vài nam nhân đi ngược hướng với mình. Hắn còn nhớ rất rõ khi ở tửu lâu, hai tên tai mắt đã nói người nên cẩn thận chính là Lê Dư Mạnh. Quả thực thì tên này làm việc vô cùng cẩn trọng và không hề để lại bất kỳ manh mối gì.
Lê Dư Mạnh đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, đến khi Lê Dực Định đi đến thì tất cả đều khấu đầu hành lễ, còn Lê Dư Mạnh thì hơi cúi thấp đầu.
- Bài kiến Khiêm Hòa Đại vương.
Lê Dực Định dừng bước, ánh mắt nhìn Lê Dư Mạnh trở nên điềm tĩnh lạ thường, nhẹ giọng nói:
- Cũng khá lâu rồi không gặp Chiêu Nhiêu vương, gần đây anh và Vương phi vẫn an ổn chứ?
Lê Dư Mạnh nở nụ cười mỉa mai:
- Ta và Vương phi bao lâu nay vẫn rất tốt, phu thê sắt cầm hảo hợp. Trong số các Vương thất chỉ còn thập nhất lang đây là hoàng tử trưởng thành mà chưa thành lập gia thất, quả thực tăng thêm phiền muộn cho phụ hoàng. Hay là để ta mai mối cho chú tri kỷ của Vương phi, trai tài gái sắc chắc chắn sẽ xứng lứa vừa đôi.
- Thật đáng tiếc môn phủ quá nhỏ, cô nương ấy có lẽ sẽ chê trách vì không bước chân vừa. Trùng hợp thay phủ đệ của thập tam lang vừa hay mới có hỷ, anh đề bạt với chú ấy biết đâu sẽ dễ dàng hơn.
Phan Hoa Châu nay đã gần tam tuần vậy nên tri kỷ cũng không thua kém là bao. Khuê nữ bấy chừ ở tuổi đôi tám đều phải gả đi mà Lê Dư Mạnh lại muốn mai mối cho hắn người đã gần tam tuần, người như vậy không phải bị từ thê thì cũng đã quá lứa lỡ thì, há chẳng phải là đang bôi nhọ hắn sao?
Lê Dư Mạnh gật gù:
- Cũng phải! Với vị thế của chú mà nói thì thiếu chi khuê các thế gia muốn gả vào phủ đệ, chỉ là ai mới đủ vinh hiển được đặt chân vào mà thôi.
- Tất cả cũng chỉ là duyên phận. Tự ta cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt. Ở Kiêu Quân Sở còn không ít công vụ nên hẹn Chiêu Nhiêu vương dịp khác sẽ cùng nhau thưởng trà đàm đạo nhiều hơn.
- Được! Khiêm Hòa Đại vương đi thong thả.
Lê Dực Định mỉm môi nở nụ cười khó hiểu rồi tiếp tục bước đi để lại Lê Dư Mạnh ở phía sau nhìn theo với đôi mắt thâm sâu, bí hiểm. Rõ ràng đều là thứ tử của Hoàng đế nhưng bấy giờ hắn phải cúi đầu trước Lê Dực Định, làm việc gì cũng phải cẩn mật tuyệt đối. Khi vừa thăng tước Đại vương thì vẫn còn cung kính vài phần, còn bấy giờ đã hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.
Cũng may là đã diệt được đối thủ là vây cánh nhà họ Liễu nên không còn mấy ai đủ cạnh tranh ngôi vị Hoàng thái tử. Lê Dư Mạnh sẽ đợi một ngày hắn lên ngôi, trở thành tân đế của Qui Nam này, lúc đó Lê Dực Định sẽ phải quỳ trước Ngọ Môn Quan mà hầu đoàn Ngự đạo.
Cuộc nội chiến kết thúc, quân tạo phản bị tiêu diệt gần hết và số còn lại thì đều tống giam vào ngục chờ ngày xét xử. Vì lo sợ tàn dư vẫn còn đó và dẫn đến những cuộc nội loạn sau này, Hoàng đế ban chiếu chỉ tru di tam tộc toàn bộ người họ Liễu và những người có liên can. Còn Hoàng hậu bị phế truất ngôi vị, đày vào lãnh cung, ban một dải lụa trắng.
Trong một thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Hoàng đế không khỏi phiền muộn trong lòng. Vì vậy mà Lê Dực Định cùng Lê Đông Hoạt và các Vương thất khác đều thường xuyên thay nhau đến Minh Chánh Điện cùng Hoàng đế giải ưu.
Lê Dực Định đi vào bên trong Minh Chánh Điện. Trước mặt là Hoàng đế, hắn quỳ xuống khấu đầu:
- Nhi thần vấn an phụ hoàng.
- Đứng dậy đi!
Hoàng đế ôn tồn nói:
- Ban toạ!
- Nhi thần đa tạ phụ hoàng.
Đi đến chiếc ghế được đặt bên cạnh trường kỷ và ngồi xuống. Gần đây Hoàng đế càng chú tâm vào chính vụ nhiều hơn lúc trước gấp mấy lần, ngày nào cũng bận bịu đến mức không thấy được ánh mặt trời ra sao. Lê Dực Định đã không ít lần đến Minh Chánh Điện nhưng số lần được diện thánh cũng đếm trên đầu ngón tay, may mắn rằng hôm nay Hoàng đế đã chấp thuận cho mình vào điện.
Hoàng đế nhìn Lê Dực Định, trong tâm không ít lần phân vân. Không biết quyết định sắp tới của mình có đúng hay không, hay lại gây nên thảm kịch như chuyện vừa rồi. Khi vừa lên ngôi thì có biết bao trở ngại, bây giờ đã an định được non sông thì lại đau đầu tìm người kế tiếp để nối ngôi. Để trở thành một Hoàng đế tốt thực sự không phải là một điều đơn giản.
Thở một hơi dài, Hoàng đế nói:
- Không ngờ bao nhiêu tiên đoán của con đều đúng. Cũng không ngờ rằng trẫm lại có một đứa con như vậy. Trẫm cố gắng hơn ba mươi năm nhưng cuối cùng lại vì một nghịch tử mà mọi thứ đều sụp đổ.
- Đây rõ ràng là Lương Khoác đã quá tham lam dẫn đến hồ đồ. Phụ hoàng đừng vì lẽ đó mà đau buồn, không tốt cho long thể.
- Bây chừ con có thể nói cho ta nghe, vì sao lại biết chắc được chuyện này chính xác như vậy chứ?
Hoàng đế đưa ánh mắt tra xét đầy kiên định nhìn Lê Dực Định. Dẫu là phụ tử nhưng Lê Dực Định biết điều gì nên nói còn điều gì thì không. Hắn vốn không thể nói thẳng ra là vô số tai mắt của mình ở bên cạnh các Vương thất đang nghe ngóng rất tốt.
Chỉ mỉm cười nhẹ, hắn đáp:
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần dựa vào tình thế mà suy đoán. Lương Khoác tại vị Hoàng thái tử hơn ba năm hưởng không biết bao nhiêu là vinh hoa phú quý. Ở ngôi vị đó cách ngai báu của phụ hoàng chỉ bằng một bước chân nên dã tâm lại càng lớn hơn. Phụ hoàng phế truất ngôi vị, giam cầm Liễu Thị càng khiến dã tâm ấy có cơ hội được bộc lộ, thêm việc phụ hoàng đày nhi thần rời khỏi kinh thành, Hoàng thành không người bảo vệ, cơ hội tốt như vậy đương nhiên Lương Khoác sẽ tận dụng thời cơ tấn công Hoàng thành.
Ban đầu Lê Dực Định nhốt mình trong Đại vương phủ sau sự ra đi của Chỉ Ni. Sau đó có vô số tin mật truyền về, hắn cũng không chắc chắn rằng Lê Lương Khoác có mưu phản hay không nhưng có một tin từ người thân cận gửi đến khiến hắn tin chắc rằng ngày này sẽ diễn ra. Vậy nên Lê Dực Định nhốt mình ở phủ đệ vài ngày chờ Hoàng đế phẫn nộ triệu kiến vào cung song mới trình tấu mọi chuyện.
Thông qua chuyện này mới biết được thế lực ngoại thích đang mạnh mẽ như thế nào. Nhà mẹ của Hoàng hậu có không ít vây cánh, ngay cả Hoàng thành cũng có thể làm loạn được. Ngoại thích từ lâu đã là điều vô cùng kiêng kỵ của các Hoàng đế đời trước khi không ít triều đại đã sụp đổ vì hậu phi chốn thâm cung. Từ đây Hoàng đế lại càng mang lòng dè chừng đến cả nhà mẹ của Vân Âm Nguyên phi, dẫu xưa nay luôn trung thành nhưng quyền lực lại vô cùng to lớn.
Hoàng đế trầm giọng:
- Trẫm giam cầm cả hai mẹ con thì đương nhiên sẽ gây nên phẫn uất. Nhưng xem ra chuyện này không hề dễ dàng vì chắc chắn có kẻ ở phía sau xúi giục. Không phải khi không mà Hoàng thành lại có thể ra vào như chốn không người.
- Nhi thần nghĩ phụ hoàng cứ lệnh cho hình bộ điều tra, nếu thật có uẩn khúc chắc chắn sẽ tìm được một số manh mối.
Đã nói như vậy thì chứng tỏ Hoàng đế đang nghi kỵ rất nhiều. Thậm chí cũng có thể là ngay cả bản thân Lê Dực Định cũng không thoát được. Hắn đề ra chủ ý này suy cho cùng là đang phủi sạch lớp bụi đang phủ trên vai mình.
- Cũng có lý! Cứ cho điều tra thì thật giả sẽ không lẫn lộn. Muộn phiền trong lòng cũng vơi bớt phần nào.
Bên ngoài có tiếng vọng vào. Hoàng đế và Lê Dực Định đều nhìn hướng về cửa chính thì thấy Hoàng thái hậu đang đi vào nên đã đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế kính cẩn hơi cúi đầu xuống:
- Hoàng mẫu!
Lê Dực Định quỳ xuống khấu đầu:
- Tôn nhi vấn an Hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu ngồi xuống trường kỷ, những chuyện vừa trải qua khiến sắc thái có vẻ không được tươi tắn cho lắm.
- Ngồi xuống trước đi rồi hẵng nói.
Sau khi Hoàng đế và Lê Dực Định đều lần lượt ngồi xuống thì Hoàng thái hậu mới tiếp lời:
- Xảy ra chuyện động trời như vậy cũng không một ai bàn tính trước với ta. Có phải đều cho rằng cái mạng già này của lão thân đã sống quá lâu rồi không hả?
Hoàng đế cười nhẹ:
- Nhi thần nghĩ Hoàng mẫu ở Trường Thọ Cung sẽ không xảy ra bất trắc, vả lại Kiêu Anh quân đã được Dực Định bố trí vô cùng cẩn thận. Những chuyện ở bên ngoài sẽ không thể kinh động đến người.
- Cũng vì có Dực Định nên mới áp đảo được quân tạo phản, dưới quyền thế của nhà họ Liễu thì rõ ràng đã thâu tóm được không ít ban võ giai.
Hoàng thái hậu thở dài và nói tiếp:
- Chuyện cũng đã đến nước này rồi, để qua một thời gian yên ắng hơn rồi hẵng tính đến chuyện lập kế hậu. Sẵn tiện đây có mặt cả Dực Định thì lão thân cũng nói luôn. Lưu Chỉ Ni đã vong nhưng suy cho cùng cũng là một phần trong kế hoạch ban đầu của con, đã không quan trọng thì không cần câu nệ nữa, sang năm sau đã có thể lập Đại vương phi rồi.
Thoáng chốc có dao động nơi đáy mắt, trong lòng cũng dâng lên không biết bao nhiêu là xót xa. Biết rằng Chỉ Ni trong mắt những người khác chỉ là một hạt bụi nhỏ không đáng lưu tâm nhưng đối với hắn thì nàng chính là thê tử, là người duy nhất mà hắn dành trọn cả tấm chân tình. Nàng càng không phải là một phần trong kế hoạch như mọi người vẫn thấy. Bao ngày qua Lê Dực Định vẫn luôn dằn vặt chính mình, dằn vặt vì nàng đã ra đi khi tuổi còn xuân sắc. Hắn càng hận bản thân mình hơn khi không thể đỡ mũi tên ấy thay cho nàng.
Bao nhiêu chua xót khổ đau đều được giấu kín ở trong lòng. Nếu không phải là hắn thì sẽ không bất kỳ ai biết được tâm can này đã vỡ vụn ra sao. Gắng gượng đến ngày hôm nay chính vì trọng trách trên vai mình quá lớn và vẫn còn mối hận vẫn chưa trả thay nàng.
Hoàng đế giương mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ý của con ra sao? Đã ưng ý được khuê nữ nhà nào?
Lê Dực Định đứng dậy, không để lộ bất kỳ nét ảm đạm nào qua nét mặt, chỉ vòng tay ra phía trước và cúi đầu kính cẩn, tâu:
- Bẩm phụ hoàng, tình hình ở phía Tây chưa ổn định, nhi thần muốn nhậm chức trấn thủ ở Hoành Châu, đến đó vài năm để an định mọi thứ.
[Cạch!]
Hoàng thái hậu không vừa ý, đặt mạnh chuỗi tràng hạt lên bàn, mặt cũng quay sang hướng khác.
Nhìn hắn vẫn cung kính hết phần ở trước mặt, Hoàng đế cũng không muốn chuốc thêm đau đầu nên gật đầu chấp nhận. Quốc gia đại sự vẫn là quan trọng nhất, đợi một thời gian nữa chọn một khuê nữ xuất thân thế gia rồi chỉ hôn cũng không muộn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Con quy an đi, đầu tháng sau lên đường.
- Nhi thần tuân chỉ!
Khi Lê Dực Định đã rời đi thì Hoàng thái hậu mới đưa mắt nhìn sang Hoàng đế và không giấu được nỗi thất vọng, chất giọng vang lên cũng đầy trách cứ:
- Tại sao năm lần bảy lượt Hoàng đế vẫn không để Dực Định lập Đại vương phi chứ? Hoàng đế cần quốc gia an ổn vậy nó không cần có một gia đình êm ấm hay sao?
Không phải Hoàng đế không muốn ban hôn nhưng thời điểm này vẫn chưa phải thích hợp. Cứ để Lê Dực Định đến phía Tây một thời gian trước rồi những chuyện còn lại sẽ từ từ tính toán sau.
Hoàng đế điềm nhiên đáp:
- Nhi thần nghĩ không có chi bằng quốc thái dân an. Cứ để nó đến đó trước đã, hôn sự vẫn cứ từ từ rồi hẵng hay.
Hoàng thái hậu tức giận đứng dậy:
- Hoàng đế nên tính toán sớm thì hơn, đừng để sau này nó tuyệt tôn tuyệt tự.
Vừa rời khỏi Minh Chánh Điện không bao lâu thì Lê Dực Định đã nhìn thấy có một vài nam nhân đi ngược hướng với mình. Hắn còn nhớ rất rõ khi ở tửu lâu, hai tên tai mắt đã nói người nên cẩn thận chính là Lê Dư Mạnh. Quả thực thì tên này làm việc vô cùng cẩn trọng và không hề để lại bất kỳ manh mối gì.
Lê Dư Mạnh đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, đến khi Lê Dực Định đi đến thì tất cả đều khấu đầu hành lễ, còn Lê Dư Mạnh thì hơi cúi thấp đầu.
- Bài kiến Khiêm Hòa Đại vương.
Lê Dực Định dừng bước, ánh mắt nhìn Lê Dư Mạnh trở nên điềm tĩnh lạ thường, nhẹ giọng nói:
- Cũng khá lâu rồi không gặp Chiêu Nhiêu vương, gần đây anh và Vương phi vẫn an ổn chứ?
Lê Dư Mạnh nở nụ cười mỉa mai:
- Ta và Vương phi bao lâu nay vẫn rất tốt, phu thê sắt cầm hảo hợp. Trong số các Vương thất chỉ còn thập nhất lang đây là hoàng tử trưởng thành mà chưa thành lập gia thất, quả thực tăng thêm phiền muộn cho phụ hoàng. Hay là để ta mai mối cho chú tri kỷ của Vương phi, trai tài gái sắc chắc chắn sẽ xứng lứa vừa đôi.
- Thật đáng tiếc môn phủ quá nhỏ, cô nương ấy có lẽ sẽ chê trách vì không bước chân vừa. Trùng hợp thay phủ đệ của thập tam lang vừa hay mới có hỷ, anh đề bạt với chú ấy biết đâu sẽ dễ dàng hơn.
Phan Hoa Châu nay đã gần tam tuần vậy nên tri kỷ cũng không thua kém là bao. Khuê nữ bấy chừ ở tuổi đôi tám đều phải gả đi mà Lê Dư Mạnh lại muốn mai mối cho hắn người đã gần tam tuần, người như vậy không phải bị từ thê thì cũng đã quá lứa lỡ thì, há chẳng phải là đang bôi nhọ hắn sao?
Lê Dư Mạnh gật gù:
- Cũng phải! Với vị thế của chú mà nói thì thiếu chi khuê các thế gia muốn gả vào phủ đệ, chỉ là ai mới đủ vinh hiển được đặt chân vào mà thôi.
- Tất cả cũng chỉ là duyên phận. Tự ta cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt. Ở Kiêu Quân Sở còn không ít công vụ nên hẹn Chiêu Nhiêu vương dịp khác sẽ cùng nhau thưởng trà đàm đạo nhiều hơn.
- Được! Khiêm Hòa Đại vương đi thong thả.
Lê Dực Định mỉm môi nở nụ cười khó hiểu rồi tiếp tục bước đi để lại Lê Dư Mạnh ở phía sau nhìn theo với đôi mắt thâm sâu, bí hiểm. Rõ ràng đều là thứ tử của Hoàng đế nhưng bấy giờ hắn phải cúi đầu trước Lê Dực Định, làm việc gì cũng phải cẩn mật tuyệt đối. Khi vừa thăng tước Đại vương thì vẫn còn cung kính vài phần, còn bấy giờ đã hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.
Cũng may là đã diệt được đối thủ là vây cánh nhà họ Liễu nên không còn mấy ai đủ cạnh tranh ngôi vị Hoàng thái tử. Lê Dư Mạnh sẽ đợi một ngày hắn lên ngôi, trở thành tân đế của Qui Nam này, lúc đó Lê Dực Định sẽ phải quỳ trước Ngọ Môn Quan mà hầu đoàn Ngự đạo.