Chương 65: Sơn Tặc
Dẫu ở bên nhau không bao lâu nhưng Chỉ Ni hiểu tâm tính và hoàn toàn hiểu được ý nghĩa từ trong những câu nói ấy. Hắn muốn trở thành người mạnh nhất, muốn đứng trên đỉnh của vạn người thì đất Qui Nam này chỉ có một vị trí mà thôi. Đây là tội khi quân phạm thượng, Lê Dực Định không được nung nấu bất kỳ ý nghĩ nào bất nhân bất nghĩa.
Từ khi nào nước mắt đã rơi lã chã, Chỉ Ni bật khóc, siết chặt bàn tay rồi đấm từng cái vào ngực hắn mong cho tỉnh ngộ.
- Không được… Người không thể suy nghĩ đến chuyện đó. Vì một nữ nhân như thần nữ hoàn toàn không đáng một chút nào.
Lê Dực Định nắm lấy đôi tay của nàng, lực mỗi lúc mỗi siết chặt.
- Ta biết nàng đang nghĩ chi. Nàng cứ an tâm, ta không phải kẻ bất trung bất hiếu. Nếu không còn cách nào khác thì chỉ còn duy nhất một con đường này. Đây cũng là con đường mà ta chưa bao giờ muốn. Nhưng Chỉ Ni à, chỉ cần giữ được nàng ở bên cạnh thì những thứ đó với ta sẽ không có hề hấn chi cả.
Chỉ Ni cúi gằm mặt, đôi vai gầy mảnh khảnh cũng run lên từng hồi.
- Đừng như vậy! Không phải thần nữ không muốn mà là không thể ở bên cạnh người. Nếu Đại vương thực sự yêu thương thần nữ thì xin người hãy để thần nữ được rời đi.
- Chỉ Ni…
Lực ở tay dần dần thả lỏng, bên trái lồng ngực cứ như đang bị bóp nghẹn. Đến tại thời khắc này là hắn đã nhận ra mọi thứ không thể tiếp tục được nữa rồi. Cuối cùng thì những người mà hắn yêu thương nhất đều không ở lại. Tình mẫu tử, tình yêu,… Những thứ này đối với Lê Dực Định quả thực là điều rất ư là xa xỉ.
Chỉ Ni rụt tay rồi lùi lại vài bước. Quỳ xuống trước hắn, nàng cúi người, đầu đã khấu kề với đất.
- Kính chúc Đại vương công thành doanh toại, đại khoái nhân tâm, đắc ý vong hình. Mai sau sẽ không còn gặp lại… Thần nữ xin bái biệt từ đây.
Khấu đầu hành lễ song nàng đứng dậy vội vã rời đi. Lưu luyến chứ! Đau lòng chứ! Nhưng cả hai sẽ không thể nào có được những ngày tháng yên bình khi càng ngày càng có nhiều mối gút đang dần thắt chặt.
Vừa vào bên trong cỗ xe ngựa, Chỉ Ni đã ôm lấy chiếc áo choàng vẫn đang may dở mà khóc nấc lên từng hồi. Cả đời này có lẽ sẽ không quên được hắn. Và chính bản thân nàng cũng không hề muốn quên đi một chút nào. Dẫu có vật đổi sao dời thì Lê Dực Định vẫn là nam nhân mà nàng yêu thương nhất.
Cỗ xe ngựa đang chậm rãi rời đi, còn Lê Dực Định thì đứng thất thần, đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào cứ nhìn theo cho đến khi mất hút. Cho đến tận lúc này, khi đã mất đi rồi thì hắn mới biết nàng đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng ở trong tim. Ban đầu chỉ nghĩ là thích hơn người khác, yêu hơn người khác, hắn cũng nuông chiều, để nàng tùy ý hơn người khác,… Không ngờ đó đều là hành động xuất phát từ tận đáy tim của hắn. Xuất phát từ tình yêu mãnh liệt vô bờ bến chỉ dành riêng cho mỗi mình nàng.
Lê Ngọc Thiền đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai.
- Lưu cô nương đã có Kiêu Anh quân hộ tống, anh hãy an tâm quay về thôi. Còn nhiều chính vụ chưa giải quyết xong nữa.
- Em cứ về trước đi. Ta còn có việc cần làm.
Vội vã leo lên ngựa, Lê Dực Định nhìn Lê Ngọc Thiền một lần nữa rồi thúc ngựa chạy đi.
Cỗ xe ngựa cứ chậm rãi lăn bánh tiến vào bìa rừng ở ngoại ô Kinh thành. Người xà ích nhìn lên bầu trời không trăng sao như đoán được gì đó, nói vọng vào trong:
- Cô nương à, có lẽ đêm nay sẽ có giông to, đường ở bìa rừng rất dễ lầy lội nên không thể di chuyển được lâu. Cô nương có muốn tìm nơi trú ẩn hay là vẫn đi tiếp tục.
Nghe người xà ích nói, Chỉ Ni vén màn nhìn ra bên ngoài. Quả thực đêm nay trời không trăng sao, không có mưa lớn ắt cũng sẽ có mưa nhỏ.
Buông màn, nàng nói:
- Anh rành rỗi nơi này hơn nên cứ tìm nơi nào tá túc vậy. Đêm khuya rồi, đi tiếp sẽ nguy hiểm lắm.
- Được!
Ngồi phía sau cỗ xe ngựa, Xích Ảnh vòng tay trước ngực, nhắm chặt hai mắt tựa như là ngủ say. Tuy nhiên một người như hắn làm sao có thể dễ dàng chợp mắt. Chỉ là ngồi im như vậy nhưng bất kể xung quay có bất kể động tĩnh gì đều biết ngay.
Vừa rồi, khi trời vừa chập tối thì Xích Ảnh đã nghe được vô số tiếng động lạ nên tự mình rời đi xem sao. Hoá ra là có một nhóm thích khách đang bám riết theo sau nhưng có lẽ kẻ chủ mưu đã quá xem nhẹ khi họ khởi hành chỉ với bốn người. Không muốn để Chỉ Ni bận tâm, một mình Xích Ảnh cũng thừa sức xử gọn hơn gần năm tên thích khách. Sau khi đã hạ hết thì hắn mới quay lại rồi ngồi ở sau xe ngựa, đảm bảo Chỉ Ni sẽ về đến Liêu Trúc được an toàn.
Với thân thủ của những tên thích khách kia không khiến Xích Ảnh cảm thấy lo ngại. Chúng đều là người của Qui Nam nên chắc chắn chỉ xuất phát từ những mâu thuẫn tầm thường. Nếu là người từ Thành Vu đến thì mới là chuyện đáng phải lo ngại.
[Cứu! Cứu mạng! Cứu mạng với!]
Ở phía trước vang vọng tiếng của nữ nhân đang kêu không ngừng. Chỉ Ni lại vén màn nhìn ra rồi gọi:
- Xích Ảnh! Anh đi xem sao.
- Dạ, tiểu thư.
Xích Ảnh đi từ sau lên. Lúc đi ngang qua Bạch Hạc thì hất mặt ra sau đầy hàm ý.
Rời đi không lâu, Xích Ảnh quay trở lại, trên lưng còn cõng theo Đường Hoa Hoài khiến Chỉ Ni không khỏi lấy làm kinh ngạc. Vội xuống xe ngựa rồi đỡ lấy nàng ấy. Trông thấy sắc mặt nhợt nhạt cùng thân người lấm lem của Đường Hoa Hoài, Chỉ Ni hốt hoảng nói:
- Xích Ảnh, anh đưa Thanh Huyện chúa vào xe ngựa đã. Còn Bạch Hạc lấy giúp em bộ y phục mới để cô ấy thay.
Cả Bạch Hạc và Xích Ảnh đều nhìn nhau nhưng rồi vẫn theo lời của Chỉ Ni, ai làm việc nấy.
Y phục mới được mang vào xe ngựa, nhưng Đường Hoa Hoài lại tuyệt nhiên không đồng ý thay ra. Nàng ta vô cùng quả quyết khiến Chỉ Ni không thể làm gì khác được. Đành phải để y phục sang một bên rồi nhờ Bạch Hạc pha giúp một bát trà ấm.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Hoa Hoài, nàng hỏi:
- Đã không còn sớm nữa, tại sao Huyện chúa còn ở đây giờ này?
Đường Hoa Hoài không ngừng run lên cầm cập, đáp:
- Ta… Ta cùng thị nữ đi lễ Phật ở ngoại ô, trên đường trở về gặp phải sơn tặc, còn suýt bị chúng cưỡng bức. May là đã gặp được cô cũng ở đây.
- Bây chừ không sao rồi. Ngày mai dân nữ sẽ tìm cách đưa Quận chúa về lại Kinh thành.
[Con ả kia đâu? Ngươi còn không mau giao ả ta ra thì đừng trách ta độc ác.]
Bên ngoài vọng vào vô số lời đe dọa của rất nhiều người. Nghe thoáng thoáng cũng không dưới mười người đâu.
Xích Ảnh bước lên phía trước, ánh mắt nhìn gần hai mươi tên sơn tặc vừa kéo đến đầy rẫy tia xem thường.
- Còn chưa biết là ngươi ác hay ta ác đâu.
Chưa để chúng nhận ra tình hình thì Xích Ảnh đã nhanh như cắt rút từ thắt lưng ra một cây dao mèo, thân ảnh nhanh vun vút lao thẳng vào bọn chúng.
Ở phía sau, Chỉ Ni vén tấm màn nhìn ra ngoài khiến mặt mày Đường Hoa Hoài cắt không còn một giọt máu. Không ngờ người bên cạnh Chỉ Ni lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy. Nếu cứ dùng sức thì không thể thắng được, phải dùng đến mưu thôi.
Lấy sau lưng ra một chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê, Đường Hoa Hoài chậm rãi đến gần Chỉ Ni, nhân lúc không ai để ý lập tức đưa lên che nửa mặt của nàng lại. Hốt hoảng giãy giụa nhưng càng lúc thuốc càng ngấm sâu. Chỉ mất một lúc mà nàng đã bất tỉnh ngã xuống.
Vén bức màn, bên ngoài càng có nhiều sơn tặc kéo đến. Đường Hoa Hoài hắng giọng rồi gọi người xà ích đang sợ hãi trốn ở bên cạnh xe ngựa.
- Ngươi mau đi tìm lang y, Lưu cô nương không chịu được đả kích mà ngất đi rồi.
- Nhưng…
- Còn không nhanh lên?
Người xà ích vừa quay lại chỗ ngồi thì đã có một tên sơn tặc đánh ngã lăn quay. Hắn ta không nói không rằng mà đánh xe ngựa chạy đi mất. Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn thấy mọi thứ trước mắt nhưng đám sơn tặc lại cố ý giữ chân họ lại. Tình thế trước mắt giống như mèo vờn chuột hơn là có chủ đích.
[Vụt! Vụt!..]
Vô số những mũi tên không ngừng được bắn ra. Rất nhiều tên sơn tặc đứng bên ngoài đều đã gục ngã, một số khác thì quay đầu liên tục nhìn dáo dác xung quanh.
Trong màn đêm tăm tối vang lên vô số tiếng chân ngựa không ngừng dồn dập, cung tên cũng bắn ra từng đợt liên hồi. Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn nhau, nhân lúc bọn chúng bị phân tán chú ý thì ra tay hạ gục không ít người.
Một con An Phiêu Mã đang lao về phía họ. Nhìn ra dáng vẻ của nam nhân kia thì Bạch Hạc vội chỉ tay về cỗ xe ngựa và hét lớn:
- Đại vương! Tiểu thư ở hướng đó.
- Giết hết bọn chúng, một tên cũng không tha.
Lê Dực Định giật dây cương, chỉ để lại một câu rồi thúc ngựa đuổi theo sau. An Phiêu Mã là loại ngựa mang sắc lông xanh trắng, chuyên dành cho các Hoàng tử, nó không những được huấn luyện khắc nghiệt để cùng Lê Dực Định ra chiến trường mà còn là một trong giống ngựa mạnh nhất. Vậy nên cho dù cỗ xe ngựa chạy được một đoạn khá xa mà chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp.
Thấy tình hình không ổn, tên sơn tặc đã tìm mọi cách để cắt đuôi.
- Tiểu thư, tình hình có vẻ không ổn.
- Sợ gì? Cứ đến ngôi miếu hoang như dự tính ban đầu đi.
Đường Hoa Hoài ở bên trong cũng không phải không biết tính toán nên đã chuẩn bị pháo khói phòng trường hợp có người đuổi theo.
Lấy ống pháo, nàng ta ném hẳn ra phía sau mặc cho người đó có là ai đi chăng nữa.
Quả thực pháo khói rất hữu dụng. Vừa chạm đất đã toả khỏi mịt mù khiến Lê Dực Định không thể di chuyển tiếp.
Đáng ra Đường Hoa Hoài không tự mình nhúng tay vào chuyện này. Thế nhưng bản thân lại không tin tưởng vào Lê Dư Mạnh được. Thật không ngoài dự tính. Bao nhiêu thích khách do Lê Dư Mạnh phái đến đều bị tiêu diệt gọn cả rồi. Nếu Đường Hoa Hoài không lanh trí ra tay thì sao bắt được Chỉ Ni cơ chứ.
Từ khi nào nước mắt đã rơi lã chã, Chỉ Ni bật khóc, siết chặt bàn tay rồi đấm từng cái vào ngực hắn mong cho tỉnh ngộ.
- Không được… Người không thể suy nghĩ đến chuyện đó. Vì một nữ nhân như thần nữ hoàn toàn không đáng một chút nào.
Lê Dực Định nắm lấy đôi tay của nàng, lực mỗi lúc mỗi siết chặt.
- Ta biết nàng đang nghĩ chi. Nàng cứ an tâm, ta không phải kẻ bất trung bất hiếu. Nếu không còn cách nào khác thì chỉ còn duy nhất một con đường này. Đây cũng là con đường mà ta chưa bao giờ muốn. Nhưng Chỉ Ni à, chỉ cần giữ được nàng ở bên cạnh thì những thứ đó với ta sẽ không có hề hấn chi cả.
Chỉ Ni cúi gằm mặt, đôi vai gầy mảnh khảnh cũng run lên từng hồi.
- Đừng như vậy! Không phải thần nữ không muốn mà là không thể ở bên cạnh người. Nếu Đại vương thực sự yêu thương thần nữ thì xin người hãy để thần nữ được rời đi.
- Chỉ Ni…
Lực ở tay dần dần thả lỏng, bên trái lồng ngực cứ như đang bị bóp nghẹn. Đến tại thời khắc này là hắn đã nhận ra mọi thứ không thể tiếp tục được nữa rồi. Cuối cùng thì những người mà hắn yêu thương nhất đều không ở lại. Tình mẫu tử, tình yêu,… Những thứ này đối với Lê Dực Định quả thực là điều rất ư là xa xỉ.
Chỉ Ni rụt tay rồi lùi lại vài bước. Quỳ xuống trước hắn, nàng cúi người, đầu đã khấu kề với đất.
- Kính chúc Đại vương công thành doanh toại, đại khoái nhân tâm, đắc ý vong hình. Mai sau sẽ không còn gặp lại… Thần nữ xin bái biệt từ đây.
Khấu đầu hành lễ song nàng đứng dậy vội vã rời đi. Lưu luyến chứ! Đau lòng chứ! Nhưng cả hai sẽ không thể nào có được những ngày tháng yên bình khi càng ngày càng có nhiều mối gút đang dần thắt chặt.
Vừa vào bên trong cỗ xe ngựa, Chỉ Ni đã ôm lấy chiếc áo choàng vẫn đang may dở mà khóc nấc lên từng hồi. Cả đời này có lẽ sẽ không quên được hắn. Và chính bản thân nàng cũng không hề muốn quên đi một chút nào. Dẫu có vật đổi sao dời thì Lê Dực Định vẫn là nam nhân mà nàng yêu thương nhất.
Cỗ xe ngựa đang chậm rãi rời đi, còn Lê Dực Định thì đứng thất thần, đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào cứ nhìn theo cho đến khi mất hút. Cho đến tận lúc này, khi đã mất đi rồi thì hắn mới biết nàng đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng ở trong tim. Ban đầu chỉ nghĩ là thích hơn người khác, yêu hơn người khác, hắn cũng nuông chiều, để nàng tùy ý hơn người khác,… Không ngờ đó đều là hành động xuất phát từ tận đáy tim của hắn. Xuất phát từ tình yêu mãnh liệt vô bờ bến chỉ dành riêng cho mỗi mình nàng.
Lê Ngọc Thiền đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai.
- Lưu cô nương đã có Kiêu Anh quân hộ tống, anh hãy an tâm quay về thôi. Còn nhiều chính vụ chưa giải quyết xong nữa.
- Em cứ về trước đi. Ta còn có việc cần làm.
Vội vã leo lên ngựa, Lê Dực Định nhìn Lê Ngọc Thiền một lần nữa rồi thúc ngựa chạy đi.
Cỗ xe ngựa cứ chậm rãi lăn bánh tiến vào bìa rừng ở ngoại ô Kinh thành. Người xà ích nhìn lên bầu trời không trăng sao như đoán được gì đó, nói vọng vào trong:
- Cô nương à, có lẽ đêm nay sẽ có giông to, đường ở bìa rừng rất dễ lầy lội nên không thể di chuyển được lâu. Cô nương có muốn tìm nơi trú ẩn hay là vẫn đi tiếp tục.
Nghe người xà ích nói, Chỉ Ni vén màn nhìn ra bên ngoài. Quả thực đêm nay trời không trăng sao, không có mưa lớn ắt cũng sẽ có mưa nhỏ.
Buông màn, nàng nói:
- Anh rành rỗi nơi này hơn nên cứ tìm nơi nào tá túc vậy. Đêm khuya rồi, đi tiếp sẽ nguy hiểm lắm.
- Được!
Ngồi phía sau cỗ xe ngựa, Xích Ảnh vòng tay trước ngực, nhắm chặt hai mắt tựa như là ngủ say. Tuy nhiên một người như hắn làm sao có thể dễ dàng chợp mắt. Chỉ là ngồi im như vậy nhưng bất kể xung quay có bất kể động tĩnh gì đều biết ngay.
Vừa rồi, khi trời vừa chập tối thì Xích Ảnh đã nghe được vô số tiếng động lạ nên tự mình rời đi xem sao. Hoá ra là có một nhóm thích khách đang bám riết theo sau nhưng có lẽ kẻ chủ mưu đã quá xem nhẹ khi họ khởi hành chỉ với bốn người. Không muốn để Chỉ Ni bận tâm, một mình Xích Ảnh cũng thừa sức xử gọn hơn gần năm tên thích khách. Sau khi đã hạ hết thì hắn mới quay lại rồi ngồi ở sau xe ngựa, đảm bảo Chỉ Ni sẽ về đến Liêu Trúc được an toàn.
Với thân thủ của những tên thích khách kia không khiến Xích Ảnh cảm thấy lo ngại. Chúng đều là người của Qui Nam nên chắc chắn chỉ xuất phát từ những mâu thuẫn tầm thường. Nếu là người từ Thành Vu đến thì mới là chuyện đáng phải lo ngại.
[Cứu! Cứu mạng! Cứu mạng với!]
Ở phía trước vang vọng tiếng của nữ nhân đang kêu không ngừng. Chỉ Ni lại vén màn nhìn ra rồi gọi:
- Xích Ảnh! Anh đi xem sao.
- Dạ, tiểu thư.
Xích Ảnh đi từ sau lên. Lúc đi ngang qua Bạch Hạc thì hất mặt ra sau đầy hàm ý.
Rời đi không lâu, Xích Ảnh quay trở lại, trên lưng còn cõng theo Đường Hoa Hoài khiến Chỉ Ni không khỏi lấy làm kinh ngạc. Vội xuống xe ngựa rồi đỡ lấy nàng ấy. Trông thấy sắc mặt nhợt nhạt cùng thân người lấm lem của Đường Hoa Hoài, Chỉ Ni hốt hoảng nói:
- Xích Ảnh, anh đưa Thanh Huyện chúa vào xe ngựa đã. Còn Bạch Hạc lấy giúp em bộ y phục mới để cô ấy thay.
Cả Bạch Hạc và Xích Ảnh đều nhìn nhau nhưng rồi vẫn theo lời của Chỉ Ni, ai làm việc nấy.
Y phục mới được mang vào xe ngựa, nhưng Đường Hoa Hoài lại tuyệt nhiên không đồng ý thay ra. Nàng ta vô cùng quả quyết khiến Chỉ Ni không thể làm gì khác được. Đành phải để y phục sang một bên rồi nhờ Bạch Hạc pha giúp một bát trà ấm.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Hoa Hoài, nàng hỏi:
- Đã không còn sớm nữa, tại sao Huyện chúa còn ở đây giờ này?
Đường Hoa Hoài không ngừng run lên cầm cập, đáp:
- Ta… Ta cùng thị nữ đi lễ Phật ở ngoại ô, trên đường trở về gặp phải sơn tặc, còn suýt bị chúng cưỡng bức. May là đã gặp được cô cũng ở đây.
- Bây chừ không sao rồi. Ngày mai dân nữ sẽ tìm cách đưa Quận chúa về lại Kinh thành.
[Con ả kia đâu? Ngươi còn không mau giao ả ta ra thì đừng trách ta độc ác.]
Bên ngoài vọng vào vô số lời đe dọa của rất nhiều người. Nghe thoáng thoáng cũng không dưới mười người đâu.
Xích Ảnh bước lên phía trước, ánh mắt nhìn gần hai mươi tên sơn tặc vừa kéo đến đầy rẫy tia xem thường.
- Còn chưa biết là ngươi ác hay ta ác đâu.
Chưa để chúng nhận ra tình hình thì Xích Ảnh đã nhanh như cắt rút từ thắt lưng ra một cây dao mèo, thân ảnh nhanh vun vút lao thẳng vào bọn chúng.
Ở phía sau, Chỉ Ni vén tấm màn nhìn ra ngoài khiến mặt mày Đường Hoa Hoài cắt không còn một giọt máu. Không ngờ người bên cạnh Chỉ Ni lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy. Nếu cứ dùng sức thì không thể thắng được, phải dùng đến mưu thôi.
Lấy sau lưng ra một chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê, Đường Hoa Hoài chậm rãi đến gần Chỉ Ni, nhân lúc không ai để ý lập tức đưa lên che nửa mặt của nàng lại. Hốt hoảng giãy giụa nhưng càng lúc thuốc càng ngấm sâu. Chỉ mất một lúc mà nàng đã bất tỉnh ngã xuống.
Vén bức màn, bên ngoài càng có nhiều sơn tặc kéo đến. Đường Hoa Hoài hắng giọng rồi gọi người xà ích đang sợ hãi trốn ở bên cạnh xe ngựa.
- Ngươi mau đi tìm lang y, Lưu cô nương không chịu được đả kích mà ngất đi rồi.
- Nhưng…
- Còn không nhanh lên?
Người xà ích vừa quay lại chỗ ngồi thì đã có một tên sơn tặc đánh ngã lăn quay. Hắn ta không nói không rằng mà đánh xe ngựa chạy đi mất. Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn thấy mọi thứ trước mắt nhưng đám sơn tặc lại cố ý giữ chân họ lại. Tình thế trước mắt giống như mèo vờn chuột hơn là có chủ đích.
[Vụt! Vụt!..]
Vô số những mũi tên không ngừng được bắn ra. Rất nhiều tên sơn tặc đứng bên ngoài đều đã gục ngã, một số khác thì quay đầu liên tục nhìn dáo dác xung quanh.
Trong màn đêm tăm tối vang lên vô số tiếng chân ngựa không ngừng dồn dập, cung tên cũng bắn ra từng đợt liên hồi. Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn nhau, nhân lúc bọn chúng bị phân tán chú ý thì ra tay hạ gục không ít người.
Một con An Phiêu Mã đang lao về phía họ. Nhìn ra dáng vẻ của nam nhân kia thì Bạch Hạc vội chỉ tay về cỗ xe ngựa và hét lớn:
- Đại vương! Tiểu thư ở hướng đó.
- Giết hết bọn chúng, một tên cũng không tha.
Lê Dực Định giật dây cương, chỉ để lại một câu rồi thúc ngựa đuổi theo sau. An Phiêu Mã là loại ngựa mang sắc lông xanh trắng, chuyên dành cho các Hoàng tử, nó không những được huấn luyện khắc nghiệt để cùng Lê Dực Định ra chiến trường mà còn là một trong giống ngựa mạnh nhất. Vậy nên cho dù cỗ xe ngựa chạy được một đoạn khá xa mà chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp.
Thấy tình hình không ổn, tên sơn tặc đã tìm mọi cách để cắt đuôi.
- Tiểu thư, tình hình có vẻ không ổn.
- Sợ gì? Cứ đến ngôi miếu hoang như dự tính ban đầu đi.
Đường Hoa Hoài ở bên trong cũng không phải không biết tính toán nên đã chuẩn bị pháo khói phòng trường hợp có người đuổi theo.
Lấy ống pháo, nàng ta ném hẳn ra phía sau mặc cho người đó có là ai đi chăng nữa.
Quả thực pháo khói rất hữu dụng. Vừa chạm đất đã toả khỏi mịt mù khiến Lê Dực Định không thể di chuyển tiếp.
Đáng ra Đường Hoa Hoài không tự mình nhúng tay vào chuyện này. Thế nhưng bản thân lại không tin tưởng vào Lê Dư Mạnh được. Thật không ngoài dự tính. Bao nhiêu thích khách do Lê Dư Mạnh phái đến đều bị tiêu diệt gọn cả rồi. Nếu Đường Hoa Hoài không lanh trí ra tay thì sao bắt được Chỉ Ni cơ chứ.