Chương 64: Khởi Hành Hồi Hương
Đường Hoa Hoài vừa rời khỏi Quận công phủ thì nhận được một lá thư hẹn đến quán trà ở ngoại ô Kinh thành. Dẫu không muốn đến nhưng đây lại là bút tích của Lê Dư Mạnh nên có muốn hay không cũng không thể thất lễ.
Dừng chân bên trong quán, vừa đưa mắt nhìn một loạt thì bỗng nhiên có người đi đến gần nàng ta và kính cẩn thưa:
- Là Thanh Quận chúa đúng không? Chiêu Nhiêu vương đang đợi người ở trên lầu.
Hắn đưa tay về phía cầu thang. Đường Hoa Hoài có thể nhìn thấy có một số người đang canh gác, có lẽ đã được bao cả một tầng lầu ở trên.
Đi theo hắn đi lên trên. Quả thực Lê Dư Mạnh đã ngồi ở đây đợi từ khi nào. Phong thái nhàn nhã hớp lấy một ngụm trà, như là không một chút mảy may đến thế sự.
Quỳ xuống trước hắn, nàng hành lễ:
- Thần nữ bái kiến Chiêu Nhiêu vương.
Hắn nhàn nhã đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Đến rồi thì ngồi xuống đi. Ta có chuyện cần bàn với cô đó.
Đường Hoa Hoài ngồi xuống, không một chút mảy may hay dè chừng. Vốn dĩ Lê Dư Mạnh và mình trước nay không liên can nên không có gì uẩn khúc cả.
- Chẳng hay người gọi thần nữ đến đây là có việc chi dặn dò?
Đảo mắt nhìn Đường Hoa Hoài, từ đáy mắt không giấu được những tia sắc bén. Hắn khẽ nhếch khoé môi, trưng ra một nụ cười khó hiểu.
- Có vẻ như cô rất được lòng Hoàng tổ mẫu. Nếu vừa lòng người thì chắc chắn sẽ dễ dàng vào được phủ Đại vương.
- Chuyện này thần nữ cũng chưa dám chắc. Tâm ý của Đức bà ra sao cũng không dám đoán mò.
- Nhưng chuyện cô thích thập nhất lang là thật. Đúng chứ?
Hắn nhướng một bên mày, chất giọng trầm ổn nhưng toàn những ý xoáy sâu vào tâm can của người nơi đối diện.
- Chậc! Thập nhất lang từ nhỏ sống ở sa trường, làm chi hiểu nhi nữ tình trường phức tạp đến đâu. Lưu Chỉ Ni kia lấy cớ là ân nhân cứu mạng mà quấn lấy thập nhất lang không rời, người anh lớn như ta cũng lấy làm chướng mắt.
Đường Hoa Hoài hiểu ý của Lê Dư Mạnh nhưng vẫn cố ý làm ngơ.
- Chuyện này người có thể ra tay, đâu cần phải nói với thần nữ để làm chi.
- Ta đúng là muốn giải quyết nàng ta nhưng nghĩ lại thì cũng cần một ít phúc lợi từ nơi cô mà. Cô cũng biết đó, làm chi có chuyện không công ở đây.
Đảo mắt nghĩ ngợi một lúc. Chẳng biết Lê Dư Mạnh muốn gì nhưng có thể mượn tay hắn trừ khử Chỉ Ni cũng là điều không tệ. Đã vậy cũng không liên quan đến nàng, không ai biết nàng đã ra tay.
Nhưng Đường Hoa Hoài cũng không phải kẻ ngốc. Còn phải xem yêu cầu của hắn có quá đáng không.
- Người muốn chi ở thần nữ.
Nhìn thấy cá đã cắn câu, Lê Dư Mạnh nở một nụ cười dịu dàng rồi nói:
- Nhà mẹ của cô ở Cam Hi rất gần ở vùng biên cương, nơi mà Hoàng thái tử được cử đến để an định quân dân vào năm trước. Cô chỉ cần nhờ nhà mẹ tìm tung tích của hai người rồi bắt lấy, người của ta sẽ đến đó giải chúng về Kinh. Còn ta thì sẽ ở đây giúp cô giải quyết Lưu Chỉ Ni. Chỉ cần cô ta khởi hành hồi hương thì cứ lấy lý do gặp sơn tặc mà bao biện. Cô thấy thế nào?
Vừa nói, Lê Dư Mạnh vừa đẩy bức hoạ của hai nam nhân ra phía trước.
Đường Hoa nhìn bức hoạ rồi suy ngẫm một hồi lâu. Chuyện tìm người không khó, không ngoài tầm tay với của nàng. Chỉ cần làm một chuyện như vậy để đổi lại sự biến mất của Lưu Chỉ Ni quả thực là một món hời quá lớn.
Không chần chừ thêm, Đường Hoa Hoài gật đầu đồng ý. Chỉ cần giải quyết xong Lưu Chỉ Ni thì xem như chẳng còn ai ngán đường.
- Được! Chiêu Nhiêu vương không cần lo. Chuyện này đối với nhà thần nữ rất đơn giản. Mong người hãy giữ lời, giúp đỡ thần nữ một tay.
Lê Lương Khoác lại mỉm cười nhưng đó không phải là một nụ cười dịu dàng nữa, mà pha trộn vào đó đôi chút gian manh. Đợi khi chuyện đã thành thì cả Đường Hoa Hoài cũng không được yên ổn. Những kẻ biết chuyện dẫu là một ít thì cũng nên im lặng. Nhưng mà chẳng một ai có thể giữ im lặng tuyệt đối bằng người đã chết cả.
…
Lê Ngọc Thiền đang ở sân sau luyện kiếm pháp thì thị nữ đã đi từ gian nhà phía Đông ra, trên tay còn ôm một khúc vải do Lê Dực Định tặng và còn một lá thư ngắn gọn vài dòng.
Đứng ở một bên, thị nữ nói:
- Bẩm Quận chúa, Lưu cô nương đã thu dọn mọi thứ nhưng lại chừa khúc vải là lá thư này cho người.
Thu khiếm cho vào bao, Lê Ngọc Thiền đưa mắt nhìn khúc vải một lúc rồi mới vươn tay lấy bức thư mà đọc.
Vừa đọc được nội dung bên trong là Lê Ngọc Thiền lập tức cho người chuẩn bị ngựa để đi tìm Lê Dực Định ngay. Nhìn thấy sự khác lạ của Chỉ Ni dạo trước cũng nhận ra có đôi chút vấn đề, nhưng nàng lại không ngờ mâu thuẫn giữa họ lớn đến mức đã đến lúc rạn nứt.
Lê Dực Định vừa trở về nên chắc chắn không hề biết đến chuyện này. Phải đuổi theo kịp Chỉ Ni. Tuy đơn giản nhưng chuyện này đối với hắn mà nói thực sự rất quan trọng.
Phi ngựa nước đại một mạch đến Kiêu Quân Sở. Vừa đến nơi cùng lúc nhìn thấy Dương Hựu đang ở trong đó đi ra. Lê Ngọc Thiền vội xuống ngựa rồi đi nhanh đến.
- Dương tướng quân!
Dương Hựu khấu đầu:
- Quận chúa!
- Đại vương có ở đây chứ?
- Đại vương vừa xuất Cung, hiện đang ở bên trong xem chính vụ. Quận chúa…
- Mau chuẩn bị ngựa cho Đại vương.
Không để Dương Hựu nói thêm lời nào, Lê Ngọc Thiền vội vã mang lá thư đi vào Kiêu Quân Sở. Những tướng sĩ ở đây khi thấy nàng đến đều khấu đầu rồi tránh sang một bên, nhường cho một lối đi rộng lớn.
Đến trước thư phòng của Lê Dực Định, Lê Ngọc Thiền đưa tay lên gõ cửa:
- Đại vương, em có chuyện gấp cần nói.
[Vào đi!]
Nhận được sự đồng ý là Lê Ngọc Thiền lập tức vào ngay. Nhìn thấy hắn vẫn ung dung xem binh thư thì đã đặt lá thư xuống trước mặt.
- Anh mau đuổi theo Lưu cô nương ngay đi. Không đi bây chừ sẽ không kịp nữa.
- Đây là chi?
Lê Dực Định cầm lấy lá thư, càng đọc thì đôi mày càng nhíu lại. Chẳng mấy chốc đã run rẩy hai tay, trước mắt hắn có phần nhoè đi đôi chút. Tự nhủ với lòng sẽ không tin vào nhưng gì được viết bên trong nhưng đây là bút tích của Chỉ Ni, không sai vào đâu được.
Tại sao nàng lại làm như vậy chứ? Chẳng phải trước khi hắn rời đi thì tình cảm giữa cả hai vẫn rất tốt hay sao?
Không một chút mảy may nghĩ ngợi. Lê Dực Định vội vàng rời khỏi Kiêu Quân Sở.
Một con ngựa đã được Dương Hựu chuẩn bị từ trước. Lê Dực Định không để lại một lời nào, cứ thế leo lên thúc ngựa phi nước đại rời đi.
Lê Ngọc Thiền sai Dương Hựu ở lại quán xuyến Kiêu Quân Sở, còn mình cũng lên ngựa đi theo hắn.
…
Cỗ xe ngựa phi nước kiệu chậm rãi dần rời khỏi Kinh thành. Ngồi bên trong xe, Chỉ Ni cứ lặng người nhìn vào một khoảng không vô định, còn tay thì siết chặt cây trâm được tặng từ nam nhân ấy.
Càng suy nghĩ những lời Hoàng thái hậu nói thì nàng càng chiêm nghiệm ra được vô số điều. Lê Dực Định không hề làm sai. Người sai ở đây chỉ có mỗi mình nàng. Dẫu đã biết từ đầu sẽ không có kết quả tốt nhưng bản thân lại có mắt mà không thấy Thái Sơn, biết là sẽ tổn thương mà vẫn cố chấp ở cạnh bên hắn.
Nếu như bình thường thì Chỉ Ni sẽ vì yêu Lê Dực Định mà sẵn sàng lùi về sau, chấp nhận thân phận là một phủ thiếp. Nhưng chuyện đã đi đến nước này. Không rõ vì sao hắn lại cho điều tra những người xung quanh, chẳng những vậy còn ra tay với Xích Ảnh. Đây là điều khiến Chỉ Ni không thể chấp được. Cứ như bản thân đang bị lợi dụng mà chẳng hề hay biết gì.
[Tiểu thư, người đói không? Nô tì sẽ lấy một ít bánh giúp người.]
Bên ngoài vọng vào tiếng của Bạch Hạc khiến Chỉ Ni chợt như bừng tỉnh. Thả lỏng cây trâm, nàng nhẹ giọng đáp:
- Không cần đâu, ta chưa đói. Chị xem Xích Ảnh thế nào rồi bôi thuốc cho anh ấy đi.
[Dạ!]
Một lần nữa lại bị bao phủ bởi màn đêm tĩnh lặng. Chỉ Ni lấy chiếc áo choàng vẫn còn dang dở và cặm cụi khâu từng đường chỉ tỉ mỉ. Dẫu biết rằng sẽ không thể trao đến tận tay của người ấy nhưng nàng vẫn muốn hoàn thành chiếc áo này. Xem như là gửi gắm những tình cảm cuối cùng của mình vào đây.
[Lộc cộc! Lộc cộc!..]
Tiếng chân ngựa vang vọng mỗi ngày một gần. Chẳng bao lâu sau hai con ngựa đã đuổi kịp cỗ xe ngựa phía trước.
Lê Dực Định thúc ngựa vượt lên trên một đoạn, chặn đường không cho rời đi.
Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn nhau. Vừa thấy Lê Dực Định đến, theo sau còn có Lê Ngọc Thiền lập tức nhận ra có chuyện chẳng lành.
Lê Dực Định vừa xuống ngựa, Bạch Hạc đã xuống xe rồi chặn đường ở phía trước.
- Đại vương, chẳng hay người đến đây có chuyện chi?
- Ta muốn gặp Chỉ Ni.
- Tiểu thư hiện đang nghỉ ngơi, đường xá xa xôi, e là bất tiện.
Hắn gằn giọng:
- Bổn vương nói, ta muốn gặp Chỉ Ni.
- Nhưng…
- Bạch Hạc!
Vén bức màn, Chỉ Ni chậm rãi bước ra. Biết rõ dù có để lại thư hay không thì Lê Dực Định cũng sẽ đến đây tìm mình. Thay vì lẫn trốn, để lại một vết ghim trong lòng cả hai thì tốt nhất nên nói rõ với nhau vài lời.
- Thần nữ có vài lời cũng muốn nói với Đại vương.
Hai người cùng nhau đi xa những người kia một đoạn. Chủ yếu là không muốn người thứ ba nghe thấy.
Vừa dừng bước đã không thể kềm lòng, Lê Dực Định lập tức cất lời hỏi:
- Lá thư đó thực sự do nàng viết sao?
Chỉ Ni quay mặt lại với hắn, cố nở ra một nụ cười tươi:
- Phải! Là thư do thần nữ viết.
Siết chặt nắm đấm, Lê Dực Định không muốn nhận được lại câu trả lời như thế này. Tình cảm giữa cả hai đang phát triển rất tốt nên những gì đang diễn ra trước mắt cứ như một cơn ác mộng vậy.
- Là ai li gián chúng ta? Họ nói những gì mà ta chỉ rời đi một thời gian ngắn đã khiến nàng thay đổi như vậy?
Chỉ Ni lắc đầu, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nhiêu là sầu muộn:
- Đây là điều từ trước đến nay luôn khiến thần nữ trăn trở. Có thể do lúc trước đã quá thiên về cảm xúc cá nhân mà vô tình không nhìn được chông gai ngay trước mắt. Thần nữ không có gì cả, suy cho cùng vẫn là một thường dân nhỏ nhoi, không thể vượt qua muôn vàn định kiến để đứng bên cạnh người được. Hơn hết, trọng trách trên vai của người quá lớn, thần nữ tự thấy mình không xứng đáng một thứ gì, càng không thể bước chân đến những nơi xa hoa, lộng lẫy. Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, thần nữ thấy bản thân mình chỉ muốn là một nữ nhân bình thường, chăm chồng dạy con, sống một cuộc đời không phù phiếm. Vậy nên xin Đại vương hãy quay về. Đừng khiến mọi chuyện day dứt không thôi.
Không tin những lời mà Chỉ Ni vừa nói. Lê Dực Định không nhịn được mà bắt lấy cổ tay, dùng một lực vừa đủ kéo nàng ôm chặt vào lòng. Chỉ khi ôm như thế này thì hắn mới biết thân ảnh của nàng quá ư là nhỏ bé. Nhỏ bé đến mức muốn ôm chặt cả đời này cũng không buông.
Trong vòng tay ấm áp đang dần siết chặt, đầu cũng tựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, Chỉ Ni không ngừng run lên liên hồi, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng sắp khóc. Tuy nhiên nàng biết bản thân không được yếu đuối ngay lúc này. Càng không thể vì tư tâm mà làm hại thêm những người ở xung quanh nữa.
Nghiến răng nghiến lợi, từng lời của hắn thốt ra trầm ổn đến lạ kỳ:
- Nếu như nàng nói không yêu ta thì ta sẽ sẵn sàng buông tay ngay bây chừ.
Cắn chặt môi dưới đến bật máu, Chỉ Ni đẩy hắn ra rồi lùi người về sau. Hắn nói ra những lời này chính là muốn ép nàng nói ra tiếng lòng của mình. Chỉ Ni có thể nói dối mọi thứ nhưng tuyệt nhiên sẽ không nói dối lòng mình được. Phải! Nàng yêu hắn là thật, muốn ở bên hắn cũng là thật. Bây giờ là vậy và mãi mãi sau này cũng sẽ là như thế.
Hơi cúi thấp đầu. Chỉ Ni hít mạnh một hơi lảng tránh.
- Không còn sớm nữa, nếu Đại vương cứ như vậy thì đến đêm thần nữ vẫn chưa qua được cánh rừng.
Không muốn dấy lên thêm lưu luyến, nàng mạnh dạn dứt khoát bước đi.
Tuy nhiên mọi chuyện làm gì dễ dàng như vậy. Lê Dực Định bắt lấy cổ tay, dùng một lực vừa đủ giữ lấy nàng. Hai mắt chùng xuống và nhìn vào một khoảng không vô định, hắn cất chất giọng trầm ổn, ôn nhu:
- Ta không biết nàng ngại về xuất thân của mình hay là có bất kỳ ai li gián. Nhưng Chỉ Ni à, ta từ lâu đã không sống theo lối của Hoàng gia, cũng không ham lầu xanh cát trắng. Ta sống đến ngày hôm nay là vì từng mục đích của đời mình. Một trong những mục đích lớn nhất đời ta là cùng nàng sống đến răng long đầu bạc, vậy nên hãy cho ta ba năm nữa, khi ta đã làm nên nghiệp lớn chắc chắn sẽ rước nàng về, an ổn trở thành chính thất của ta, có được không?
Chỉ Ni quay đầu nhìn Lê Dực Định. Hai mắt cũng mở to kinh hãi vạn phần.
- Người… Ý của người là gì?
Lúc này Lê Dực Định mới đưa mắt nhìn Chỉ Ni. Đôi mắt kiên định đến mức bản thân nàng không thể dứt ra được.
- Nếu không thể sống một đời tự do tự tại thì ta sẽ trở thành người có quyền lực nhất. Chỉ cần ta đứng vững trên đỉnh của muôn người thì chẳng còn một ai chia cắt được chúng ta.
Phải! Nếu như hắn không thể an ổn ở bên nàng thì chỉ còn cách trở thành người mạnh nhất. Đến lúc đó cho dù Chỉ Ni có ở chân trời góc bể thì vẫn không thể nói được lời khước từ. Chẳng bao lâu nữa chắc chắn Hoàng thái tử sẽ bị phế truất, vấn đề ở đây chỉ còn là thời gian mà thôi, một thời gian vừa đủ để đến ngày cả hai sẽ được tương phùng.
Dừng chân bên trong quán, vừa đưa mắt nhìn một loạt thì bỗng nhiên có người đi đến gần nàng ta và kính cẩn thưa:
- Là Thanh Quận chúa đúng không? Chiêu Nhiêu vương đang đợi người ở trên lầu.
Hắn đưa tay về phía cầu thang. Đường Hoa Hoài có thể nhìn thấy có một số người đang canh gác, có lẽ đã được bao cả một tầng lầu ở trên.
Đi theo hắn đi lên trên. Quả thực Lê Dư Mạnh đã ngồi ở đây đợi từ khi nào. Phong thái nhàn nhã hớp lấy một ngụm trà, như là không một chút mảy may đến thế sự.
Quỳ xuống trước hắn, nàng hành lễ:
- Thần nữ bái kiến Chiêu Nhiêu vương.
Hắn nhàn nhã đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Đến rồi thì ngồi xuống đi. Ta có chuyện cần bàn với cô đó.
Đường Hoa Hoài ngồi xuống, không một chút mảy may hay dè chừng. Vốn dĩ Lê Dư Mạnh và mình trước nay không liên can nên không có gì uẩn khúc cả.
- Chẳng hay người gọi thần nữ đến đây là có việc chi dặn dò?
Đảo mắt nhìn Đường Hoa Hoài, từ đáy mắt không giấu được những tia sắc bén. Hắn khẽ nhếch khoé môi, trưng ra một nụ cười khó hiểu.
- Có vẻ như cô rất được lòng Hoàng tổ mẫu. Nếu vừa lòng người thì chắc chắn sẽ dễ dàng vào được phủ Đại vương.
- Chuyện này thần nữ cũng chưa dám chắc. Tâm ý của Đức bà ra sao cũng không dám đoán mò.
- Nhưng chuyện cô thích thập nhất lang là thật. Đúng chứ?
Hắn nhướng một bên mày, chất giọng trầm ổn nhưng toàn những ý xoáy sâu vào tâm can của người nơi đối diện.
- Chậc! Thập nhất lang từ nhỏ sống ở sa trường, làm chi hiểu nhi nữ tình trường phức tạp đến đâu. Lưu Chỉ Ni kia lấy cớ là ân nhân cứu mạng mà quấn lấy thập nhất lang không rời, người anh lớn như ta cũng lấy làm chướng mắt.
Đường Hoa Hoài hiểu ý của Lê Dư Mạnh nhưng vẫn cố ý làm ngơ.
- Chuyện này người có thể ra tay, đâu cần phải nói với thần nữ để làm chi.
- Ta đúng là muốn giải quyết nàng ta nhưng nghĩ lại thì cũng cần một ít phúc lợi từ nơi cô mà. Cô cũng biết đó, làm chi có chuyện không công ở đây.
Đảo mắt nghĩ ngợi một lúc. Chẳng biết Lê Dư Mạnh muốn gì nhưng có thể mượn tay hắn trừ khử Chỉ Ni cũng là điều không tệ. Đã vậy cũng không liên quan đến nàng, không ai biết nàng đã ra tay.
Nhưng Đường Hoa Hoài cũng không phải kẻ ngốc. Còn phải xem yêu cầu của hắn có quá đáng không.
- Người muốn chi ở thần nữ.
Nhìn thấy cá đã cắn câu, Lê Dư Mạnh nở một nụ cười dịu dàng rồi nói:
- Nhà mẹ của cô ở Cam Hi rất gần ở vùng biên cương, nơi mà Hoàng thái tử được cử đến để an định quân dân vào năm trước. Cô chỉ cần nhờ nhà mẹ tìm tung tích của hai người rồi bắt lấy, người của ta sẽ đến đó giải chúng về Kinh. Còn ta thì sẽ ở đây giúp cô giải quyết Lưu Chỉ Ni. Chỉ cần cô ta khởi hành hồi hương thì cứ lấy lý do gặp sơn tặc mà bao biện. Cô thấy thế nào?
Vừa nói, Lê Dư Mạnh vừa đẩy bức hoạ của hai nam nhân ra phía trước.
Đường Hoa nhìn bức hoạ rồi suy ngẫm một hồi lâu. Chuyện tìm người không khó, không ngoài tầm tay với của nàng. Chỉ cần làm một chuyện như vậy để đổi lại sự biến mất của Lưu Chỉ Ni quả thực là một món hời quá lớn.
Không chần chừ thêm, Đường Hoa Hoài gật đầu đồng ý. Chỉ cần giải quyết xong Lưu Chỉ Ni thì xem như chẳng còn ai ngán đường.
- Được! Chiêu Nhiêu vương không cần lo. Chuyện này đối với nhà thần nữ rất đơn giản. Mong người hãy giữ lời, giúp đỡ thần nữ một tay.
Lê Lương Khoác lại mỉm cười nhưng đó không phải là một nụ cười dịu dàng nữa, mà pha trộn vào đó đôi chút gian manh. Đợi khi chuyện đã thành thì cả Đường Hoa Hoài cũng không được yên ổn. Những kẻ biết chuyện dẫu là một ít thì cũng nên im lặng. Nhưng mà chẳng một ai có thể giữ im lặng tuyệt đối bằng người đã chết cả.
…
Lê Ngọc Thiền đang ở sân sau luyện kiếm pháp thì thị nữ đã đi từ gian nhà phía Đông ra, trên tay còn ôm một khúc vải do Lê Dực Định tặng và còn một lá thư ngắn gọn vài dòng.
Đứng ở một bên, thị nữ nói:
- Bẩm Quận chúa, Lưu cô nương đã thu dọn mọi thứ nhưng lại chừa khúc vải là lá thư này cho người.
Thu khiếm cho vào bao, Lê Ngọc Thiền đưa mắt nhìn khúc vải một lúc rồi mới vươn tay lấy bức thư mà đọc.
Vừa đọc được nội dung bên trong là Lê Ngọc Thiền lập tức cho người chuẩn bị ngựa để đi tìm Lê Dực Định ngay. Nhìn thấy sự khác lạ của Chỉ Ni dạo trước cũng nhận ra có đôi chút vấn đề, nhưng nàng lại không ngờ mâu thuẫn giữa họ lớn đến mức đã đến lúc rạn nứt.
Lê Dực Định vừa trở về nên chắc chắn không hề biết đến chuyện này. Phải đuổi theo kịp Chỉ Ni. Tuy đơn giản nhưng chuyện này đối với hắn mà nói thực sự rất quan trọng.
Phi ngựa nước đại một mạch đến Kiêu Quân Sở. Vừa đến nơi cùng lúc nhìn thấy Dương Hựu đang ở trong đó đi ra. Lê Ngọc Thiền vội xuống ngựa rồi đi nhanh đến.
- Dương tướng quân!
Dương Hựu khấu đầu:
- Quận chúa!
- Đại vương có ở đây chứ?
- Đại vương vừa xuất Cung, hiện đang ở bên trong xem chính vụ. Quận chúa…
- Mau chuẩn bị ngựa cho Đại vương.
Không để Dương Hựu nói thêm lời nào, Lê Ngọc Thiền vội vã mang lá thư đi vào Kiêu Quân Sở. Những tướng sĩ ở đây khi thấy nàng đến đều khấu đầu rồi tránh sang một bên, nhường cho một lối đi rộng lớn.
Đến trước thư phòng của Lê Dực Định, Lê Ngọc Thiền đưa tay lên gõ cửa:
- Đại vương, em có chuyện gấp cần nói.
[Vào đi!]
Nhận được sự đồng ý là Lê Ngọc Thiền lập tức vào ngay. Nhìn thấy hắn vẫn ung dung xem binh thư thì đã đặt lá thư xuống trước mặt.
- Anh mau đuổi theo Lưu cô nương ngay đi. Không đi bây chừ sẽ không kịp nữa.
- Đây là chi?
Lê Dực Định cầm lấy lá thư, càng đọc thì đôi mày càng nhíu lại. Chẳng mấy chốc đã run rẩy hai tay, trước mắt hắn có phần nhoè đi đôi chút. Tự nhủ với lòng sẽ không tin vào nhưng gì được viết bên trong nhưng đây là bút tích của Chỉ Ni, không sai vào đâu được.
Tại sao nàng lại làm như vậy chứ? Chẳng phải trước khi hắn rời đi thì tình cảm giữa cả hai vẫn rất tốt hay sao?
Không một chút mảy may nghĩ ngợi. Lê Dực Định vội vàng rời khỏi Kiêu Quân Sở.
Một con ngựa đã được Dương Hựu chuẩn bị từ trước. Lê Dực Định không để lại một lời nào, cứ thế leo lên thúc ngựa phi nước đại rời đi.
Lê Ngọc Thiền sai Dương Hựu ở lại quán xuyến Kiêu Quân Sở, còn mình cũng lên ngựa đi theo hắn.
…
Cỗ xe ngựa phi nước kiệu chậm rãi dần rời khỏi Kinh thành. Ngồi bên trong xe, Chỉ Ni cứ lặng người nhìn vào một khoảng không vô định, còn tay thì siết chặt cây trâm được tặng từ nam nhân ấy.
Càng suy nghĩ những lời Hoàng thái hậu nói thì nàng càng chiêm nghiệm ra được vô số điều. Lê Dực Định không hề làm sai. Người sai ở đây chỉ có mỗi mình nàng. Dẫu đã biết từ đầu sẽ không có kết quả tốt nhưng bản thân lại có mắt mà không thấy Thái Sơn, biết là sẽ tổn thương mà vẫn cố chấp ở cạnh bên hắn.
Nếu như bình thường thì Chỉ Ni sẽ vì yêu Lê Dực Định mà sẵn sàng lùi về sau, chấp nhận thân phận là một phủ thiếp. Nhưng chuyện đã đi đến nước này. Không rõ vì sao hắn lại cho điều tra những người xung quanh, chẳng những vậy còn ra tay với Xích Ảnh. Đây là điều khiến Chỉ Ni không thể chấp được. Cứ như bản thân đang bị lợi dụng mà chẳng hề hay biết gì.
[Tiểu thư, người đói không? Nô tì sẽ lấy một ít bánh giúp người.]
Bên ngoài vọng vào tiếng của Bạch Hạc khiến Chỉ Ni chợt như bừng tỉnh. Thả lỏng cây trâm, nàng nhẹ giọng đáp:
- Không cần đâu, ta chưa đói. Chị xem Xích Ảnh thế nào rồi bôi thuốc cho anh ấy đi.
[Dạ!]
Một lần nữa lại bị bao phủ bởi màn đêm tĩnh lặng. Chỉ Ni lấy chiếc áo choàng vẫn còn dang dở và cặm cụi khâu từng đường chỉ tỉ mỉ. Dẫu biết rằng sẽ không thể trao đến tận tay của người ấy nhưng nàng vẫn muốn hoàn thành chiếc áo này. Xem như là gửi gắm những tình cảm cuối cùng của mình vào đây.
[Lộc cộc! Lộc cộc!..]
Tiếng chân ngựa vang vọng mỗi ngày một gần. Chẳng bao lâu sau hai con ngựa đã đuổi kịp cỗ xe ngựa phía trước.
Lê Dực Định thúc ngựa vượt lên trên một đoạn, chặn đường không cho rời đi.
Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn nhau. Vừa thấy Lê Dực Định đến, theo sau còn có Lê Ngọc Thiền lập tức nhận ra có chuyện chẳng lành.
Lê Dực Định vừa xuống ngựa, Bạch Hạc đã xuống xe rồi chặn đường ở phía trước.
- Đại vương, chẳng hay người đến đây có chuyện chi?
- Ta muốn gặp Chỉ Ni.
- Tiểu thư hiện đang nghỉ ngơi, đường xá xa xôi, e là bất tiện.
Hắn gằn giọng:
- Bổn vương nói, ta muốn gặp Chỉ Ni.
- Nhưng…
- Bạch Hạc!
Vén bức màn, Chỉ Ni chậm rãi bước ra. Biết rõ dù có để lại thư hay không thì Lê Dực Định cũng sẽ đến đây tìm mình. Thay vì lẫn trốn, để lại một vết ghim trong lòng cả hai thì tốt nhất nên nói rõ với nhau vài lời.
- Thần nữ có vài lời cũng muốn nói với Đại vương.
Hai người cùng nhau đi xa những người kia một đoạn. Chủ yếu là không muốn người thứ ba nghe thấy.
Vừa dừng bước đã không thể kềm lòng, Lê Dực Định lập tức cất lời hỏi:
- Lá thư đó thực sự do nàng viết sao?
Chỉ Ni quay mặt lại với hắn, cố nở ra một nụ cười tươi:
- Phải! Là thư do thần nữ viết.
Siết chặt nắm đấm, Lê Dực Định không muốn nhận được lại câu trả lời như thế này. Tình cảm giữa cả hai đang phát triển rất tốt nên những gì đang diễn ra trước mắt cứ như một cơn ác mộng vậy.
- Là ai li gián chúng ta? Họ nói những gì mà ta chỉ rời đi một thời gian ngắn đã khiến nàng thay đổi như vậy?
Chỉ Ni lắc đầu, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nhiêu là sầu muộn:
- Đây là điều từ trước đến nay luôn khiến thần nữ trăn trở. Có thể do lúc trước đã quá thiên về cảm xúc cá nhân mà vô tình không nhìn được chông gai ngay trước mắt. Thần nữ không có gì cả, suy cho cùng vẫn là một thường dân nhỏ nhoi, không thể vượt qua muôn vàn định kiến để đứng bên cạnh người được. Hơn hết, trọng trách trên vai của người quá lớn, thần nữ tự thấy mình không xứng đáng một thứ gì, càng không thể bước chân đến những nơi xa hoa, lộng lẫy. Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, thần nữ thấy bản thân mình chỉ muốn là một nữ nhân bình thường, chăm chồng dạy con, sống một cuộc đời không phù phiếm. Vậy nên xin Đại vương hãy quay về. Đừng khiến mọi chuyện day dứt không thôi.
Không tin những lời mà Chỉ Ni vừa nói. Lê Dực Định không nhịn được mà bắt lấy cổ tay, dùng một lực vừa đủ kéo nàng ôm chặt vào lòng. Chỉ khi ôm như thế này thì hắn mới biết thân ảnh của nàng quá ư là nhỏ bé. Nhỏ bé đến mức muốn ôm chặt cả đời này cũng không buông.
Trong vòng tay ấm áp đang dần siết chặt, đầu cũng tựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, Chỉ Ni không ngừng run lên liên hồi, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng sắp khóc. Tuy nhiên nàng biết bản thân không được yếu đuối ngay lúc này. Càng không thể vì tư tâm mà làm hại thêm những người ở xung quanh nữa.
Nghiến răng nghiến lợi, từng lời của hắn thốt ra trầm ổn đến lạ kỳ:
- Nếu như nàng nói không yêu ta thì ta sẽ sẵn sàng buông tay ngay bây chừ.
Cắn chặt môi dưới đến bật máu, Chỉ Ni đẩy hắn ra rồi lùi người về sau. Hắn nói ra những lời này chính là muốn ép nàng nói ra tiếng lòng của mình. Chỉ Ni có thể nói dối mọi thứ nhưng tuyệt nhiên sẽ không nói dối lòng mình được. Phải! Nàng yêu hắn là thật, muốn ở bên hắn cũng là thật. Bây giờ là vậy và mãi mãi sau này cũng sẽ là như thế.
Hơi cúi thấp đầu. Chỉ Ni hít mạnh một hơi lảng tránh.
- Không còn sớm nữa, nếu Đại vương cứ như vậy thì đến đêm thần nữ vẫn chưa qua được cánh rừng.
Không muốn dấy lên thêm lưu luyến, nàng mạnh dạn dứt khoát bước đi.
Tuy nhiên mọi chuyện làm gì dễ dàng như vậy. Lê Dực Định bắt lấy cổ tay, dùng một lực vừa đủ giữ lấy nàng. Hai mắt chùng xuống và nhìn vào một khoảng không vô định, hắn cất chất giọng trầm ổn, ôn nhu:
- Ta không biết nàng ngại về xuất thân của mình hay là có bất kỳ ai li gián. Nhưng Chỉ Ni à, ta từ lâu đã không sống theo lối của Hoàng gia, cũng không ham lầu xanh cát trắng. Ta sống đến ngày hôm nay là vì từng mục đích của đời mình. Một trong những mục đích lớn nhất đời ta là cùng nàng sống đến răng long đầu bạc, vậy nên hãy cho ta ba năm nữa, khi ta đã làm nên nghiệp lớn chắc chắn sẽ rước nàng về, an ổn trở thành chính thất của ta, có được không?
Chỉ Ni quay đầu nhìn Lê Dực Định. Hai mắt cũng mở to kinh hãi vạn phần.
- Người… Ý của người là gì?
Lúc này Lê Dực Định mới đưa mắt nhìn Chỉ Ni. Đôi mắt kiên định đến mức bản thân nàng không thể dứt ra được.
- Nếu không thể sống một đời tự do tự tại thì ta sẽ trở thành người có quyền lực nhất. Chỉ cần ta đứng vững trên đỉnh của muôn người thì chẳng còn một ai chia cắt được chúng ta.
Phải! Nếu như hắn không thể an ổn ở bên nàng thì chỉ còn cách trở thành người mạnh nhất. Đến lúc đó cho dù Chỉ Ni có ở chân trời góc bể thì vẫn không thể nói được lời khước từ. Chẳng bao lâu nữa chắc chắn Hoàng thái tử sẽ bị phế truất, vấn đề ở đây chỉ còn là thời gian mà thôi, một thời gian vừa đủ để đến ngày cả hai sẽ được tương phùng.